Trương Dương nói: Đã rơi vào trong nước rồi, cả nghi đao của tôi cũng mất, chị nhớ kỹ cho tôi, chuyện ở huyệt động dưới đất trong Hương Sơn biệt viện chị tốt nhất đừng đề cập với những người khác.
Văn Linh nói: Cậu cho rằng mình còn có thể sống được bao lâu?
Trương Dương nói: Tôi nếu chết thì chị cho rằng mình còn có thể sống trên đời này được nữa ư?
Văn Linh không nói lời nào đóng cửa xe bỏ đi.
Trương đại quan nhân nhìn thân ảnh của Văn Linh đi xa rồi thở ra một hơi, hắn cởi găng tay ra, tay mình không ngờ đỏ rực, Trương Dương lại đeo bao tay vào, vừa rồi hắn không hỏi phương pháp giải cứu mình từ Văn Linh là vị hắn cũng hiểu rõ, với tính tình bất thường của Văn Linh, cho dù mình mở miệng đòi thì cô ta cũng sẽ không cho.
Mà hiện tại thì phải đi tìm Trần Tuyết.
Trên đời này không phải chỉ có một mình Văn Linh nắm giữ được phương pháp sinh tử ấn, Trần Tuyết cũng biết.
Trần Tuyết sau khi tốt nghiệp thì tiếp tục học nghiên cứu sinh, trong mắt Trương Dương Trần Tuyết thủy chung sống trong thế giới riêng của mình, cô ta không hợp với thế giới chung quanh và thời đại này, trên điểm này cô ta và Văn Linh có chút tương tự, nhưng cô ta trời sanh tính tình đạm bạc, khác hẳn loại kích phẫn bất thường như Văn Linh.
Trương Dương ở trong thư viện tìm được Trần Tuyết, cô ta đang đọc một đống điển tịch dày cộp trên bàn, Trương Dương đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ta, điều này đã hấp dẫn không ít ánh mắt của học sinh, Trần Tuyết ở trong trường sớm đã có danh hiệu băng mỹ nhân, trong mắt các học sinh, Trần Tuyết là một đóa băng sơn tuyết liên chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm, nhưng người ngưỡng mộ cô ta không ai ngoại lệ đều bị cự tuyệt từ ngoài cửa, về sau mọi người biết tính tình của cô ta, tuy rằng không thiếu người ngưỡng mộ nhưng rất ít người tự tìm mất mặt.
Trương đại quan nhân vừa tới đã ngồi xuống bên cạnh Trần Tuyết, lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người, đa số mọi người đều muốn xem cảnh Trương Dương bị cự tuyệt, bất kỳ lúc nào cũng không thiếu hạng người thích nhìn thấy người khác xui xẻo.
Có điều khiến mọi người bất ngờ,, Trần Tuyết nhìn Trương Dương một cái rồi không hề tỏ vẻ sẽ đuổi hắn, Trần Tuyết nói: Đến lúc nào vậy?
Ngày hôm qua!
Trần Tuyết gật đầu.
Trương Dương nói khẽ: Tôi có một số việc muốn nói với riêng cô!
Dưới sự chú ý của mọi người, băng mỹ nhân Trần Tuyết theo Trương Dương rời khỏi thư viện, cô ta có chút tò mò hỏi: Anh vào bằng cách nào vậy?
Trương Dương chỉ chỉ vào vào tấm biển phía trước: Bảo vệ phòng thường trực nhìn thấy biển số xe của tôi không hỏi một tiếng nào đã để tôi vào.
Hai người vào bên trong xe của Trương Dương, Trần Tuyết nói khẽ: Chuyện gì?
Trương Dương thở dài, lúc này mới tháo găng tay ra, chìa cho Trần Tuyết xe.
Trần Tuyết ngây ra một thoáng, sau đó nói khẽ: Sinh tử ấn! Anh đã giao thủ với Văn Linh?
Trương Dương gật đầu, đem chuyện đêm qua Văn Linh đến Hương Sơn biệt viện tìm kể lại một lượt. Tuy rằng Trần Tuyết không chính mắt thấy hai người bọn họ tranh đấu, nhưng chỉ cần nghe Trương Dương kể là có thể tưởng tượng ra trận quyết chiến tối hôm qua kinh tâm động phách đến thế nào. Sau khi nghe Trương Dương nói xong, Trần Tuyết nói khẽ: Anh đã phế bỏ võ công của cô ta?
Trương Dương nói: Tôi đã tán toàn bộ nội lực của cô ta đi rồi, đan điền bị thương vĩnh viễn, không còn hy vọng phục hồi như cũ, cho dù cô ta phục hồi như cũ thì võ công cũng phải luyện lại từ đầu, không thể tạo thành phiền phức đối với tôi.
Trần Tuyết nói: Cô ta dùng sinh tử ấn đả thương anh.
Trương Dương nói: Vốn tôi thấy chuyện này không nghiêm trọng gì, cùng lắm thì dùng nội lực bức ra độc tố trong cơ thể tôi ra, nhưng hiện tại xem ra, sinh tử ấn vô cùng cổ quái, lúc ban đầu chỉ hai bàn tay của tôi đỏ lên, sau đó thì lan tới hai cánh tay, hiện tại ngay cả ngực cũng đỏ rồi.
Trần Tuyết nói: Sinh tử ấn của cô ta tiến cảnh không ngờ nhanh chóng như vậy.
Trương Dương nói: Chẳng lẽ tôi hiện tại đã không có thuốc nào cứu được?
Trần Tuyết nói: Cô ta vẫn còn kém hỏa hầu lắm, anh yên tâm đi, tôi biết phương pháp giải cứu.
Trương Dương nghe cô ta nói như vậy thì cũng yên lòng, hắn tuy rằng to gan lớn mật, nhưng nhìn thấy hai tay không ngừng biến đỏ thì cũng cảm thấy trong lòng bất an, lúc trước Trần Tuyết chỉ giả vờ giả vịt giở sinh tử ấn ra đã dọa cho Văn Linh bỏ chạy, đủ thấy công pháp này lợi hại thì nào.
Bởi vì trúng sinh tử ấn của Văn Linh, Trương đại quan nhân buổi sáng hắn thể tới trường đảng báo danh, dẫn Trần Tuyết về Hương Sơn biệt viện, nhìn thấy trong Hương Sơn biệt viện là một đống hỗn độn, càng nghiệm chứng sự thảm thiết của trận chiến tối hôm qua.
Trương Dương nói: Quá hai ngày nào tôi sẽ bảo bằng hữu tu chỉnh biệt viện lại.
Trần Tuyết gật đầu, cùng Trương Dương tới phòng khách, Trương Dương cởi áo ra, có thể nhìn thấy hai cánh tay của nào đã đỏ tới bả vai, trước ngực cũng có một mảng đỏ. Trần Tuyết mang tới một chậu nước trong, sau đó song chưởng dính vào Trương Dương, một lát sau, nhìn thấy bàn tay Trần Tuyết dần dần trở nên trong suốt, Trương Dương cảm thấy từ lòng bàn tay của cô ta truyền đến một cỗ lực hút, sau đó bàn tay Trần Tuyết dần dần trở nên đỏ hơn, sau đó thì hai tay cô ta càng lúc càng đỏ, màu đỏ trên người Trương Dương cũng dần dần mờ đi, đợi khi đôi bàn tay của Trần Tuyết đỏ rực thì cô ta nhúng hai tay vào bên trong bồn nước, không bao lâu sau nước trong bồn toàn bộ đỏ rực. Trần Tuyết lại mang đến một bồn nước trong khác, lặp lại như vậy năm lần, nước trong bồn mới không bị đỏ nữa, lại nhìn da thịt của Trương Dương đã khôi phục màu sắc bình thường, đôi tay của Trần Tuyết cũng khôi phục màu da trong suốt như ngọc trước đây.
Có điều trên trán Trần Tuyết đã lấm tấm mồ hôi, cô ta trong quá trình cứu trị Trương Dương đã hao tổn rất nhiều công lực. Cô ta vốn định rút tay về nhưng không ngờ bị Trương Dương cầm lấy, một cỗ lực lượng nhu hòa và ấm áp xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền tới, Trương Dương đang lợi dụng nội lực hùng hậu của bản thân giúp Trần Tuyết bổ sung chân nguyên bị hao tổn.
Trần Tuyết nói khẽ: Không cần... Lại bị ánh mắt ấm áp của Trương Dương ngăn lại, cô ta đành phải nhắm mắt lại nhắm mắt lại nhận sự trợ giúp của Trương Dương.
Chân khí trong cơ thể Trương Dương tuần hoàn trong cơ thể hai người, tẩy rữa mỗi một huyệt đạo của Trần Tuyết, khiến Trần Tuyết cảm thấy như mộc xuân phong , sau khi liên tục vận hành hai vòng, Trương Dương mới buông hai tay Trần Tuyết ra, mỉm cười nói: Cảm giác thế nào?
Trần Tuyết gật đầu nói: Đỡ nhiều rồi, không ngờ đại thừa quyết của anh đã tu luyện đến loại cảnh giới này, chẳng trách Văn Linh không phải đối thủ của anh.
Trương Dương nói: Cô ta tự cho mình là giỏi, cho rằng nội lực của mình mạnh hơn tôi, cho nên không tiếc đọ nội lực với tôi.
Trần Tuyết nói nếu cô ta luyện thành sinh tử ấn. Chỉ sợ anh không thắng được cô ta đâu.
Trương Dương lạnh lùng cười nói: Cô ta không có cơ hội, hiện tại võ công đã mất hết. Không khác gì người bình thường. Trương đại quan nhân cũng không nói mình đã hạ phụ cốt châm trong cơ thể của Văn Linh. Dù sao loại chuyện này cũng không được quang minh lỗi lạc.
Trần Tuyết nói: Hy vọng cô ta về sau có thể thay đổi triệt để thì tốt.
Trương Dương nói: Tôi thiếu chút nữa thì giết cô ta, nhưng đến thời khắc cuối cùng thì lại nhớ tới cha nuôi mẹ nuôi. Nếu thật sự giết cô ta thì về sau không biết nên đối mặt với họ.
Trần Tuyết dịu dàng cười nói: Tôi biết đáy lòng anh thủy chung rất nặng tình nghĩa, đối với Văn Linh cũng không thể nhẫn tâm được.
Trương Dương nói: Tin rằng cô ta về sau sẽ không gây phiền phức nữa. Hắn nhớ tới một chuyện, trở lại bên trong xe lấy thanh Ẩm Huyết kiếm ra, sau khi đánh bại Văn Linh, hắn đặc biệt chạy đến mạch nước ngầm tìm về Ẩm Huyết kiếm và nghi đao.
Trương Dương đặt thanh Ẩm Huyết kiếm ở trước mặt Trần Tuyết, hắn nói khẽ: Thanh kiếm này trước đây thuộc về Kim Đấu La, tôi khi ở Hán Thành quyết đấu với Kim Đấu La, Văn Linh đột nhiên xuất hiện. Đoạt lấy thanh Ẩm Huyết kiếm này, lúc ấy võ công của cô ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng trong hơn một tháng ngắn ngủn, hiện tại cô ta chẳng những võ công hơn xưa, hơn nữa đã nắm giữ được bí quyết của sinh tử ấn.
Trần Tuyết nói: Anh hoài nghi trong thanh Ẩm Huyết kiếm này có giấu sự huyền bí của sinh tử ấn?
Trương Dương gật đầu.
Trần Tuyết cầm thanh Ẩm Huyết kiếm rồi nhìn nhìn, cởi bỏ tơ lụa màu đen trên chuôi kiếm, lộ ra chuôi kiếm có khắc chữ tượng hình, Trần Tuyết nói: Kim Bổ Mậu nắm giữ một số thuật cơ quan, nhưng trên đại thể thì không khác lắm. Cô ta đẩy đồ án trên chuôi kiếm, không lâu sau liền nghe thấy răng rắc một tiếng, ngạc kiếm nẩy lên trước, lộ ra chuôi kiếm, sự bố trí cơ quan của Ẩm Huyết kiếm và nghi đao không khác gì nhau.
Có điều trong chuôi kiếm vẫn không có bất kỳ thứ gì, Trần Tuyết nói: Bên trong chắc có giấu bí tịch, mười phần là để Văn Linh lấy mất rồi.
Trương Dương nói: Kim Bổ Mậu này thật đúng là lợi hại, vừa có đại thừa quyết lại vừa có sinh tử ấn, nhiều võ lâm bí tịch như vậy đều bị hắn nắm trong tay.
Trần Tuyết lạnh lùng cười nói: Sinh tử ấn chính là công pháp mật tông.
Trương Dương gật đầu nói: Không sai, sinh tử ấn thuộc về bí mật bất truyền của mật tông, đại thừa quyết lại là võ học Trung Hoa, Kim Bổ Mậu là kiếm khách Triều Tiên, hai loại võ công này hắn nhất định là nhờ cơ duyên xảo hợp mới có được, có điều hắn chắc chưa kịp tu luyện, nếu thật sự luyện thành một loại trong đó, đủ để tung hoành thiên hạ rồi, cho dù là tứ đại cao thủ của Tùy cung liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn.