Tiết lão nói: Doãn Tri là một người chính trực, hắn đem chuyện của con nói cho ba biết, dụng ý cũng không phải muốn nhằm vào con, mà là muốn cứu lại con.
Tiết Thế Luân cười ha hả nói: Chuyện tình trôi qua nhiều năm như vậy, con không muốn nhắc lại.
Tiết lão cả giận nói: Con quả nhiên còn đang ghi hận hắn, năm đó là ba quyết định xử phạt con, Doãn Tri vẫn đều biện hộ cho con nhưng con lại đem món nợ này tính lên đầu của hắn, con hận hắn, ngày hôm nay tại trước mặt nhiều người như vậy, con không hề phong độ vạch trần vết sẹo trong lòng người khác, lẽ nào con không cảm thấy thẹn? Mặt ba cũng đỏ lên vì hành vi của con.
Tiết Thế Luân nói: Ba, ba vẫn có phiến diện với con.”
Tiết lão vỗ bàn một chút: Phiến diện? Ba cho rằng trải qua nhiều năm như vậy con hẳn là sẽ trưởng thành nhưng con vẫn không thay đổi, con đem nỗi nhục của mình tất cả đều quy kết cho người khác, con có nghĩ tới hay không? Năm đó ai bắt con nhất định phải rời chính đàn? Bỏ chính theo thương là lựa chọn của con, trừ con ra, không có bất luận kẻ nào cần phụ trách vì sai lầm của con!
Tiết Thế Luân nói: Ba, ba đừng nóng giận, nếu như ba cho rằng ngày hôm nay con nói sai, đã làm sai, ngày mai con có thể đi xin lỗi Cố Doãn Tri.
Tiết lão thở dài nói: Ba vốn không tán thành con làm cái thọ yến này, ngày hôm nay bắn con một súng làm ba hoàn toàn giật mình tỉnh giấc, Thế Luân, ba già rồi, không còn là ba năm đó, con cũng không nhỏ, không còn là con năm đó, mất đi cũng là mất đi, vì sao không thừa nhận hiện thực, vì sao không chấp nhận, con rốt cuộc muốn làm cái gì? Qua lần thọ yến này con muốn chứng minh cái gì?
Tiết Thế Luân nói: Ba, con không có bất luận động gì cơ, con cũng là muốn mừng thọ cho ba, để ba được vui vẻ.
Mấy đứa bình an cũng là hạnh phúc lớn nhất của ba.”
Tiết Thế Luân nói: Ba, con rõ ràng.
Tiết lão chậm rãi đứng lên, Tiết Thế Luân muốn đi nâng ông, Tiết lão khoát tay áo biểu thị muốn tự mình đi.
Tiết lão đi ra ngoài cửa, trở tay đóng cửa phòng lại, sau đó từ đáy lòng phát ra một tiếng thở dài thật dài. Nội tâm của ông chưa bao giờ giống trầm trọng như hiện tại, ông nói không ra là nguyên nhân gì, đi hai bước, Tiết lão tựa như nhớ tới cái gì, ông lại xoay người đi hướng phòng của cháu gái, đi tới ngoài cửa phòng của Tiết Vĩ Đồng, thấy bên trong vẫn đang sáng đèn, ông đưa tay muốn gõ cửa phòng, thế nhưng ngón tay khi sắp chạm đến cửa phòng lại do dự. Trước mắt ông hoa lên, dường như lại nhớ tới đại đường của thọ yến, thấy thân bằng hảo hữu xúm lại xung quanh ông ăn mừng kính rượu, Tiết lão cười cười, ông thấy được thọ tự đỏ tươi kia, đỏ như máu, chói mắt tới cực điểm, bức bách ông phải nhắm hai mắt lại, chăm chú nhắm hai mắt lại, tất cả trước mắt đột nhiên biến mất, biến thành bóng tối một chút cũng không thấy, ông lại muốn mở mắt, nỗ lực đuổi đi cái bóng tối này, thế nhưng vô luận ông nỗ lực thế nào, đều không thể mở hai mắt.
Lẽ nào. . . mình muốn ngủ sao? Tiết lão nghe được âm thanh của mình quanh quẩn trong vắng vẻ, sau đó thân thể mềm nhũn ngã xuống. . .
Lúc Trương Dương chạy tới Tiết gia, Tiết lão đã vĩnh biệt cõi đời, lão gia tử đi rất bình an, vô thanh vô tức, thậm chí không có đánh thức cháu gái của mình, mãi đến khi Tiết Thế Luân từ phòng sách đi ra, mới phát hiện ba ngã xuống trước cửa phòng con gái, chờ ông gọi nhân viên y tế tới, ba đã ngừng thở tim ngừng đập từ lâu.
Trương Dương giữ mạch môn của Tiết lão, thử dùng chân khí càn quét sinh cơ trong cơ thể ông, đến cuối cùng, vẫn thất vọng, Trương Dương lắc đầu.
Đối với Tiết Vĩ Đồng còn ôm có một tia hy vọng cuối cùng ông nội phục sinh lúc này tinh thần hoàn toàn tan vỡ, cô ấy bật khóc òa lên một tiếng
Tiết Thế Luân ôm con gái, lúc này cũng không nhịn được hai mắt đỏ lên, ba đi không hề có dấu hiệu, vừa rồi tại phòng sách nói chuyện với ông còn tốt, sao đột nhiên đi không báo một tiếng.
Ngày hôm nay đối với người Tiết gia mà nói đã định trước là một ngày khó quên, đầu tiên là vui mừng làmmừng thọ cho Tiết lão, nhưng không ngờ rằng tại thọ yến xảy ra chuyện ám sát Tiết Thế Luân, Tiết Thế Luân đại nạn không chết, may mắn tránh được một kiếp, lúc đầu cho rằng chuyện tình đã kết thúc, nhưng không ngờ rằng Tiết lão bất hạnh ly thế tại ngày hôm nay.
Tiết lão rời đi khiến cho Trương Dương cũng thắng thổn, hắn trị bệnh nan y của Tiết lão, nhưng không cách nào vãn hồi sinh mệnh của Tiết lão, tràng cảnh trước mắt khiến cho hắn không khỏi nhớ tới Sở Trấn Nam, tất cả cái này sao mà tương tự.
Ứng với yêu cầu của Tiết gia, tất cả chuyện Tiết lão ly thế đều tạm thời giữ im miệng không nói, do Tiết Thế Luân tự mình tuyên bố tin tức này.
Tiêu Quốc Thành và Trương Dương cùng nhau đi tới trong viện, bởi vì Tiết lão ly thế, tâm tình của hai người đều rất trầm trọng, Tiêu Quốc Thành thấp giọng nói: Tôi đã sớm khuyên qua hắn, không nên làm thọ yến! Ông ít có biểu hiện phẫn nộ ra như vậy, ông hiển nhiên đem chuyện này đỗ lỗi tới trên người của Tiết Thế Luân, theo Tiêu Quốc Thành xem ra, chính là thọ yến này, tạo thành tâm lý cực lớn cho Tiết lão, sau khi Tiết Thế Luân bị bắn càng khiến cho Tiết lão bị kích thích cực lớn, cho nên mới phát sinh bi kịch như vậy.
Trương Dương nói: Tiết lão đi rất bình an, thật ra chuyện này ai cũng không ngờ.
Tiêu Quốc Thành thở dài: Tôi còn đáp ứng lão gia tử, ngày kia cùng ông ấy đi Hương Giang, quan sát chuyện kia, nhưng không ngờ rằng, chung quy không chờ đến lúc đó được`.
Trương Dương nói: Chú Tiêu nén bi thương!
Chuyện Tiết lão qua đời rung động toàn bộ kinh thành, sáng sớm hôm sau, mưa phùn kéo dài, khí trời âm trầm càng thêm vài phần sầu bi, Kiều lão và Chu lão vẫn chưa xuất hiện tại thọ yến của Tiết lão, hai người cùng đến đây phúng viếng.
Bọn họ là nhóm bạn trong thời đại cũ, bạn nối khố rời đi nhân thế ùn ùn, thế nhưng Tiết lão rời đi vẫn gây cho hai người rung động rất lớn, ngày hôm qua hai người không hẹn mà cùng vắng mặt tại thọ yến của Tiết lão, nhưng không ngờ rằng, Tiết lão rời khỏi nhân thế tại tối hôm qua, nhớ tới không thể gặp mặt Tiết lão một lần khi còn sống, trong lòng hai người đều có chút khó chịu.
Khi Kiều lão và Chu lão hiện thân tại Tiết gia, Tiết Thế Luân và đại ca nhanh chóng đi ra đón chào, con mắt của hai người đều có chút sưng lên.
Kiều lão cầm tay của Tiết Thế Luân nói: Thế Luân, nén bi thương thuận biến.
Táng Thế Luân nức nở nói: Chú Kiều, ba con đi quá đột nhiên.
Kiều lão gật đầu, biểu tình bi thương nói: Ta đều chưa kịp thấy ông ấy lần cuối cùng, cái này trong lòng, khó chịu!
Chu lão và Kiều lão đều có cảm giác như nhau, hai người cùng anh em Tiết Thế Luân đi đến linh đường, kính hiến vòng hoa cho người bạn năm xưa này, cũng cúi đầu thật sâu, không chỉ có là vì cáo biệt, cũng là vì biểu đạt ngày hôm qua không thể đến thọ yến mà áy náy.
Sau khi nắm tay an ủi người Tiết gia, Chu lão và Kiều lão được an bài đến phòng trong nghỉ ngơi. Ở đây, bọn họ gặp được Trương Dương và Từ Kiến Cơ, Kiều lão hướng Trương Dương vẫy vẫy tay, Trương Dương đi qua hô: Kiều lão, Chu lão, các ngài cũng tới.
Chu lão thở dài một hơi, Kiều lão nói: Nghe được tin tức thì chạy đến, không ngờ rằng đột nhiên như thế.
Trương Dương nói: tối hôm qua lúc con chạy tới, Tiết lão cũng đã rời khỏi nhân thế, lúc buổi tối, lão gia tử cũng còn tốt, không ngờ rằng đột nhiên thì. . .
Chu lão đạo: Tới độ tuổi của chúng tôi, ai cũng không biết mình phải đi lúc nào, đi bình an là tốt rồi, không cần bao lâu, những ông già chúng tôi còn có thể gặp nhau. Tới tuổi tác của bọn họ, đối với cái chết đã thấy nhạt, trong lòng đều rõ ràng sinh lão bệnh tử chính là quy luật tự nhiên mà bất luận kẻ nào đều không chạy trốn được, tuy rằng bọn họ có thể thản nhiên đối mặt, thế nhưng bi thương trong lòng vẫn là khó tránh khỏi.
Từ Kiến Cơ nói: Con vừa gọi điện thoại cùng Hưng Quốc ca, hắn đã gấp trở về.
Chu lão gật đầu: Các người và Vĩ Đồng đã có tằng quan hệ kia, thì phải làm tôn nhi chi lễ, đưa tiễn cho Tiết lão.
Trương Dương nói: Chu lão yên tâm, bọn con sẽ hỗ trợ tối đa.
Kiều lão nói: Đi thôi, như thế này sẽ có rất nhiều người đến đây, chúng ta đừng ở chỗ này cho bọn họ thêm phiền. Hai người đứng lên, Trương Dương và Từ Kiến Cơ đưa bọn họ đến ngoài cửa lớn, Tiết Thế Luân nghe nói hai lão phải đi, cũng nhanh chóng đi ra đưa tiễn.