Trương đại quan nhân lắc đầu, hắn vẫn cho rằng Kiều Mộng Viện tới đây để du lịch, chẳng lẽ trừ du lịch ra, cô ta còn ôm mục đích khảo sát? Trương Dương hỏi thử: Chẳng lẽ, cô lại muốn làm ăn? Muốn đầu tư vào khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải chúng tôi?
Kiều Mộng Viện nói: Tạm thời sẽ không, trong khoảng thời gian này, tôi triệt để rời khỏi sinh ý, đúng là lần rời bỏ này tôi mới nhận thức được cái gì đáng quý.
Trương Dương nói: Cái gì mới là đáng quý nhất?
Kiều Mộng Viện nói: Tự do!
Tục! quá tục! Mộng Viện, đáp án này thực sự khiến tôi thất vọng, Hổ tử, anh cho rằng cái gì là đáng quý nhất?
Chu Sơn Hổ nói: Sinh mệnh là đáng quý nhất, tình yêu còn cao hơn, nếu là tự do, hai cái đều có thể bỏ!
Kiều Mộng Viện bật cười khanh khách: Có nghe hay không, quan điểm của tôi và Hổ tử giống nhau.
Trương đại quan nhân cười nói: Không phải đâu, trong mắt hắn chỉ có Lưu Hi Đình, hiện tại tình yêu mới là số một.
Chu Sơn Hổ nói: Không phải đâu, bí thư Trương, trong lòng tôi anh thủy chung là số một, tôi nếu vì tình yêu thì cũng không theo bước anh tới Tân Hải.
Trương Dương từ phía sau vỗ vỗ bả vai Chu Sơn Hổ tỏ vẻ cảm tạ, sau đó ghé sát vào Kiều Mộng Viện nói: Cô tới giờ vẫn chưa nói cho tôi biết, đến Tân Hải là để làm gì? Thằng cha này từ đáy lòng vô cùng hy vọng Kiều Mộng Viện nói ra hai chữ vì anh, nhưng hắn cũng hiểu rõ, căn bản là không thể, huống chi trong xe còn có cái bóng đèn Chu Sơn Hổ này.
Kiều Mộng Viện nói: Tiểu yêu gọi điện thoại cho tôi, cuối tuần cô ta sẽ đến Bắc Cảng, hai chị em tôi hẹn gặp mặt ở đây.
Trương đại quan nhân giờ mới biết An Ngữ Thần cũng gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện, biết hắn và tiểu yêu có con trai chỉ có Trần Tuyết, Kiều Mộng Viện chắc hoàn toàn không biết gì cả về chuyện này. Nhớ tới sắp được nhìn thấy An Ngữ Thần, hai người có thể ôn lại mộng xưa, trong lòng Trương đại quan nhân không khỏi ấm áp.
Lúc này Trình Diễm Đông gọi điện thoại tới, giọng nói của hắn lộ ra vẻ nôn nóng: Bí thư Trương, đã xảy ra chuyện rồi!
Chuyện gì.
Lý Vượng Cửu tự sát!
Trương Dương rõ ràng ngây ra đó, Lý Vượng Cửu có lẽ là người duy nhất có thể chứng minh Viên Hiệu Nông chính là chủ nhân chân chính của Hưng Long hiệu, cái chết của hắn triệt để khiến chuyện Hưng Long hiệu bị gián đoạn điều tra, có thể đoán được tất cả trách nhiệm đều sẽ do hắn gánh vác. Trương Dương bất giác liên tưởng đến Triệu Kim Khoa, hai người không liên quan nhau giờ bị hắn liên hệ lại, kết cục của bọn họ tương tự như nhau.
Trương Dương trầm mặc một hồi lâu rồi nói khẽ: Biết rồi!
Trước khi tới trung tâm hành chính Tân Hải, Thường Hải Thiên và Thường Hải Tâm đã chờ trước cửa, Kiều Mộng Viện xuống xe, Thường Hải Tâm liền chạy tới đó, hai người thân thiết ôm nhau, lại nghe thấy giọng nói của Cao Liêm Minh: Chị Mộng Viện! Tôi cũng muốn!
Cao Liêm Minh mặc một thân cảnh phục vui vẻ chạy tới, không đợi tới gần Kiều Mộng Viện, Trương đại quan nhân chống gậy cản đường hắn.
Cao Liêm Minh nhìn Trương Dương cười nói: Bí thư Trương, hôm nay đây là tạo hình gì vậy? Chống cả gậy văn minh!
Trương đại quan nhân trên mặt không hề tươi cười: Nhìn bộ dạng của anh kìa, anh là cảnh sát cơ mà, trông cứ như một tên lưu manh ấy, làm mất mặt mình thì kệ anh, nhưng đừng bôi nhọ hình tượng cảnh sát Tân Hải.”
Cao Liêm Minh giờ mới phát hiện tâm tình của bí thư Trương không tốt lắm, nghĩ thầm tôi có trêu gì anh đâu, tôi tránh anh còn không kịp nữa là? Miệng nhỏ giọng than thở: Có cần vậy không!
Anh nói gì? Trương đại quan nhân quát.
Đối với Trương đại quan nhân mà nói, đây là một ngày nửa vui nửa buồn, chuyện xảy ra liên tiếp khiến hắn ý thức được nước Bắc Cảng rất sâu, so với dự đoán của hắn thì còn rất sâu hơn nhiều, hắn cuối cùng cũng minh bạch Lưu Diễm Hồng vì sao muốn áp dụng cách thả dây dài câu cá lớn, những đối thủ ẩn núp trong bóng tối thực sự là quá cảnh giác, hơi có chút gió thổi cỏ lay thì lập tức liền chặt đứt tất cả manh mối có thể truy tra, cơ hồ mỗi người đều cảm thấy tình tự của Trương Dương rất xấu.
Thường Hải Thiên cười nói: Sao?Vẫn vì chuyện của tổ công tácmà phiền lòng à?
Trương Dương lắc đầu nói: Bọn họ thì tính là ?? Một đám hề nhảy nhót mà thôi.
Thường Hải Thiên nói: Quy hoạch bước đầu của khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã hoàn thành, ngày mai tôi sẽ đưa tới cho anh.
Trương Dương gật đầu, nhìn Tân Hải đèn đuốc mới lên, hắn bất giác nhớ tới khi mình vừa tới đây, khi đó tòa thị trấn này hơn phân nửa đường xá bị chìm trong bóng tối, thông qua xây dựng trong khoảng thời gian này, cải tạo đèn đường nội thành đã cơ bản được hoàn thành, công trình lượng hóa cửa hàng hai bên đường cũng đang tiến hành, tất cả đều đang lặng lẽ thay đổi, Trương Dương bỗng nhiên ý thức được mình nên kiên nhẫn hơn.
Trên trời nổi lên mưa bụi mát mẻ, Cao Liêm Minh nói: Trời mưa!
Thường Hải Tâm ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời tối đen: Còn tới làng chài hải đảo không?
Trương Dương cười nói: Đi, Mộng Viện là khách quý của chúng ta, để cô ấy nếm thử hải sản của Tân Hải.
Kiều Mộng Viện nói: Trời mưa rồi, hay là tới chỗ nào gần thôi, nếu mưa to thì phiền lắm.
Thường Hải Tâm nói: Tới nhà khách huyện ủy đi, hải sản nướng của sư phó Lý cũng ngon lắm. Cô ta nhìn thoáng qua Trương Dương rồi nói: Bí thư Trương, anh không phải trên đùi có thương tích ư? Mấy ngày này không thích hợp ăn hải sản đâu. Cô ta cân nhắc vô cùng chu đáo cho tình lang.
Trương Dương gật đầu nói: Được, cứ vậy đi, lát nữa an bài cho Mộng Viện ở nhà khách.
Thường Hải Tâm nói: Như vậy sao được, tôi đã thu xếp xong rồi, chị Mộng Viện ở với tôi, chúng tôi vừa hay có thời gian tâm sự.
Kiều Mộng Viện thân thiết nắm tay cô ta: Vậy cứ quyết định thế đi!
Trương đại quan nhân cười cười, bảo Chu Sơn Hổ đưa Thường Hải Tâm và Kiều Mộng Viện về trước, hắn và Cao Liêm Minh lên ô tô của Thường Hải Thiên, Cao Liêm Minh vừa lên xe liền oán giận nói: Tôi nói này anh Trương, biết trong lòng anh mấy ngày hôm nay không vui, nhưng cũng đừng có trút giận lên người huynh đệ chứ?
Trương Dương nói: Tôi sao mà không vui? Tâm tình của tôi rất tốt!
Cao Liêm Minh cười nhạt nói: Anh lừa ai hả? Anh và Trình Diễm Đông gây náo loạn ở Bắc Cảng, kết quả chọc giận đám lãnh đạo đó của Bắc Cảng!
Trương Dương vừa nghe thằng cha này nói như vậy, lập tức liên tưởng đến tới Cao Trọng Hòa, ông già gã, xem ra chuyện này tám chín phần mười đã truyền tới tai thính trưởng thính công an Cao Trọng Hòa rồi. Trương Dương nói: Chút chuyện to bằng cái rắm sao có thể ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, anh quá coi thường tôi rồi.
Cao Liêm Minh nói: Tôi nghe nói Trình Diễm Đông bị xử phạt.
Trương Dương trừng mắt lườm hắn một cái: Anh nghe ai nói?
Cao Liêm Minh cười nói: Bên trong cục công an ai chẳng biết!
Trương Dương nói: Cha anh biết không?
Cao Liêm Minh nói: Biết!
Hắn nói thế nào?
Cao Liêm Minh nói: Chẳng nói gì cả, sau cùng chỉ phun ra một câu, nói hệ thống công an Bắc Cảng loạn quá! Gã ghé mặt vào sát Trương Dương: Anh à, chuyện này không thể nhịn được, phía Bắc Cảng làm như vậy, rõ ràng là muốn tát vào mặt anh, anh không thể nào chịu thua được!
Thường Hải Thiên Phụ trách lái xe không nhịn được liền bật cười, hắn cười mắng: Cao Liêm Minh, anh đúng là không phải hạng tốt lành gì, rõ ràng là đang muốn khích bác nhau mà!
Trương đại quan nhân cười nói: Anh giờ mới biết à, làm luật sư đâu có kẻ nào tốt?
Cao Liêm Minh nói: Tôi bảo này, hai anh đừng có thành kiến với luật sư như vậy, mà cũng bởi vậy nên tôi đã có dự tính chính xác, tôi không làm luật sư nữa, tôi hiện tại là công an, cảnh sát nhân dân.
Trương đại quan nhân nói: Liêm Minh à, anh đừng có mở miệng ra là anh này anh nọ nữa.
Cao Liêm Minh nói: Sao? Khinh thưởng một gã cảnh sát nho nhỏ như tôi à, không coi tôi là huynh đệ ư?
Trương Dương nói: Anh có thật lòng coi tôi như anh em không?
Cao Liêm Minh nói: nói thừa, tôi coi anh như anh ruột của tôi vậy! Nếu không tôi ngay cả cha mẹ ở Đông Giang cũng mặc, chạy tới nơi thâm sơn cùng cốc cùng phấn đấu với anh?
Trương đại quan nhân tựa hồ có chút cảm động, ôm bả vai Cao Liêm Minh nói: Huynh đệ, đúng là hảo huynh đệ của tôi, hiện tại anh của anh gặp ủy khuất, người làm huynh đệ như anh có phải là nên giúp tôi trút giận không?
Thường Hải Thiên phá lên cười, Trương Dương đây là đang lập bẫy lừa Cao Liêm Minh chui vào, Cao Liêm Minh nhất thời không cẩn thận quả nhiên chui vào rồi.
Cao Liêm Minh cũng đã hiểu ra, mặt mày sầu khổ nói: Người anh em, đừng chơi tôi mà!
Trương Dương nói: Huynh đệ à, tôi chính là bản thân phải chịu ủy khuất cũng không thể để cho anh phải chịu ủy khuất đúng không? Nhưng chuyện của Tân Hải này, đánh vào mặt tôi cũng chính là đánh vào mặt anh, tôi mất mặt thì anh trong lòng cũng không dễ chịu gì đúng không?
Cao Liêm Minh nói: Bí thư Trương, anh nói rõ ra đi, anh muốn tôi làm gì? Thằng cha này không dám gọi anh em nữa, anh em cũng không phải là gọi không.
Trương Dương tươi cười.
Cao Liêm Minh dè dặt nói: Anh chắc không phải muốn lão gia tử nhà tôi giúp anh trút giận chứ?
Trương Dương nói: Anh đừng lo, chuyện qua giới hạn tôi không làm đâu, cái đó, nếu thật sự ra tay giáo huấn người khác, tôi sẽ tự mình xuất thủ, đâu cần phiền tới đại giá của chú Cao, Trình Diễm Đông là người được ông ấy thích, lúc trước suýt nữa được ông ấy mang tới thính tỉnh, hiện tại đám lãnh đạo Bắc Cảng xử phạt Trình Diễm Đông, chẳng những đánh vào mặt tôi, rõ ràng là không nể mặt chú Cao, là nói tầm mắt của chú ấy có vấn đề.