Y Đạo Quan Đồ

Chương 1149: Chương 1149: Kẻ giảm người tăng(1)




Một âm thanh thâm trầm vang lên ở bên ngoài: “Anh ta không hề nói dối, anh ta thật sự không biết Thánh Quang Tháp ở đâu!”

Ân Thiền pháp sư với gương mặt tiều tụy xuất hiện ở bên ngoài cánh cửa Tàng Kinh Các, bên cạnh y còn có cả Trần Tuyết.

Văn Linh nhìn thấy Trần Tuyết cảm thấy ngỡ ngàng, nếu nói rằng trong số những người này, thì người thật sự làm cho cô ta phải kỵ, đó chỉ có Trần Tuyết, ánh mắt của cô ta nhìn về phía cánh tay của Trần Tuyết.

Văn Linh bỏ ác lang Mạt Gia ra, Tang Không vội vàng bò đến bên cạnh ôm lấy con trai Mạt Gia, khóc không thành tiếng, ác lang Mạt Gia cứng rắn hơn, nghiến chặt răng, mặc dù gãy xương đau đến cực điểm, nhưng gã vẫn cố gắng chịu đựng.

Ân Thiền pháp sư nhìn bộ dạng thảm thương của hai cha con, đành thở dài một hơi, đưa một cái bình sứ xanh cho Tang Khôn, bên trong có thuốc liền xương, có thể giúp xương gãy mau lành.

Văn Linh nói: “Thánh Quang Tháp ở đâu?”

Ân Thiền pháp sư nói: “Nữ thí chủ, vì một tòa tháp đã không còn tồn tại, hà tất phải sát sinh đến vậy?”

Văn Linh nói: “Tôi cho ông cơ hội cuối cùng, nếu ông không nói, tôi sẽ giết từng người một, rồi cuối cùng sẽ đến lượt ông!”

Ân Thiền pháp sư nói: “Để tôi!”

Y đến giá sách trước mặt, giơ tay chuyển động giá sách, hóa ra ở đó có tầng hầm, giá sách ầm ầm chấn động rồi dịch chuyển sang phía bên phải, lộ ra một cái động đen hun hút đằng sau.

Ân Thiền pháp sư nói: “Bên trong là nơi tàng kinh của chùa Ni Lặc, hãy đi theo tôi!”

Trải qua chuyện vừa rồi, Văn Linh đã cẩn thận hơn rất nhiều, cô ta lạnh lùng: “Tất cả đều phải đi!”

Trương Dương nói: “Đa Cát bị thương rồi, nó không thể đi được nữa!”

Văn Linh nói: “Cậu không bị thương, có thể đi!”

Cô ta chỉ vào Tang Khôn: “Còn ông nữa!”

Cô ta bảo Tang Khôn đi theo với mục đích chủ yếu là để làm phiên dịch. Ân Thiền pháp sư không biết nói tiếng Hán, không có phiên dịch nhất định không thể nào nói chuyện được.

Ân Thiền pháp sư đã đi vào trong động, Tàng Kinh Các của chùa Ni Lặc phân thành hai chỗ nội và ngoại, bên ngoài chính là căn phòng này, căn phòng này thật ra xây dựa vào sơn động, bên trong còn có một động nữa.

Họ men theo vách đá đi vào, bên trong giữ không ít điển tích kinh thật và pháp khí phật môn.

Đi đến tận cùng, Ân Thiền pháp sư chỉ vào một viên đá vuông vắn đặt ở góc tường rồi nói: “Chính là ở đây!”

Văn Linh bước đến nhìn viên đá đó, thì thấy chữ ở trên đã mờ rồi, cô ta đọc không hiểu chữ Tây Tạng, nhưng thông qua mấy hàng chữ Hán bên trên có thể nhận ra đây là cơ thạch của Thánh Quang Tháp.

Tay Văn Linh giờ vào viên đá đó, rồi run rẩy nói: “Tôi muốn Thánh Quang Tháp, chứ không phải là hòn đá này!”

Ân Thiền pháp sư nói: “Từ khi tôi đến chùa Ni Lặc, đã không thấy Thánh Quang Tháp gì nữa rồi, thứ duy nhất còn sót lại của Thánh Quang Tháp chính là viên đá này.”

Trương Dương nói: “Ân Thiền pháp sư không lừa cô đâu!”

Văn Linh nói: “Viên đá này được phát hiện ở đâu?”

Ân Thiền pháp sư nói: “Khi xây dựng tường phía ngoài của Tàng Kinh Các đã phát hiện ra nó, tôi đã lấy hòn đá này lại, rồi thu nhặt về đây.”

Văn Linh nói: “Trong chùa các ông không thể không có những ghi chép về Thánh Quang Tháp, di chỉ của Thánh Quang Tháp ở đâu?”

Ân Thiền pháp sư nói: “Tôi không biết!”

Văn Linh mặt đầy nghi ngờ, cô ta đã khó khăn tìm được đến đay, không ngờ Thánh Quang Tháp chỉ còn lại một viên đá này, trong lòng đau khổ đến cực điểm, cô ta vô cùng thất vọng, ánh mắt cô ta nhìn sang Trần Tuyết, đột nhiên trên mặt lộ ra sát khí, cơ thể phóng về phía Trần Tuyết, cánh tay đập xuống giữa đỉnh đầu Trần Tuyết, lần này cô ta ra tay quá bất ngờ, tất cả mọi người đều không ngờ tới, chẳng ai có thể ngờ rằng Văn Linh đột nhiên lại tấn công Trần Tuyết như vậy, hơn nữa lại ra đòn chí mạng.

Văn Linh công kích, điều này Trần Tuyết không hề bất ngờ, với cô ta, trong đám người này, Trần Tuyết mới thật sự là uy hiếp lớn nhất với cô ta, cô ấy đã nắm vững sinh tử ấn, là người duy nhất có thể khống chế được cô ta, vừa rồi vì để thoát ra khỏi động, Văn Linh đã không ngại để Trương Dương triển khai Kim Châm Thích Huyết trên người mình, nội lực của cô ta gia tăng rất nhiều lần, giờ đây vẫn đang có hiệu lực, vì vậy cô ta mới nghĩ tới việc giết Trần Tuyết.

Trần Tuyết từ đầu đến cuối đều đề phòng Văn Linh, khi Văn Linh ra tay, cô đã phản ứng lại ngay, bàn tay cô giơ ra đằng trước, trong chớp mắt, bàn tay cô đã biến thành màu nửa trong suốt, hai tay chắp lại trong không trung, phát ra một tiếng rầm, âm thanh này bị hút vào trong động, cơ thể của Trần Tuyết bay ra đằng sau, lưng đập vào vách đá, chưa kịp rơi xuống đất, máu tươi đã phun ra từ miệng.

Văn Linh cười lạnh lùng hà hà nói: “Tôi còn tưởng cô thế nào kìa? Hóa ra chỉ là một kẻ chẳng ra sao!”

Cô ta xông lên đằng trước, muốn giết người, Trương Dương đã xông đến trước mặt Trần Tuyết, ngăn đường của Văn Linh, hét lớn một tiếng, rồi đánh một đòn về phía ngực Văn Linh.

Văn Linh hóa chưởng thành quyền, với trạng thái của Trương Dương bây giờ, dám công kích cô ta rõ ràng là tự tìm đường chết, rầm một tiếng vang lên, Trương đại quan lùi về đằng sau mấy bước liền, máu từ miệng cũng phun ra.

Đôi mắt Văn Linh đầy sát khí: “Cậu tự tìm đường chết, đừng trách tôi!”

Mấy người ở đó đều bị thương, thật ra dù là họ không bị thương cũng không ai có thể là đối thủ của Văn Linh, càng huống hồ, hiện tại công lực của Văn Linh đang gia tăng gấp bội, dù là họ có ra tay cũng chỉ có nước thua mà thôi.”

Sau khi Trương đại quan phun ra máu tươi, liền cười hà hà nói: “Quả nhiên phụ nữ nói không giữ lời, vừa rồi cô đã nói những gì?”

Văn Linh nói: “Tôi đã hứa với cậu từ khi nào?”

Cô ta giơ tay phải, một luồng khí với uy lực lớn ép về phía Trương Dương, Trần Tuyết ở đằng sau Trương Dương cũng bị luồng khí này ép đến độ không thể thở nổi.

Trương Dương vẫn đứng ở đó, lúc này, hắn vẫn có thể cười được: “Văn Linh, cô đánh giá cao bản thân quá rồi, cô tưởng rằng tôi sẽ tin cô sao?”

“Giờ đây nói câu này đáng tiếc đã quá muộn rồi.”

Trương Dương nói: “Tôi dùng Kim Châm Thích Huyết chắc chắn sẽ phải có chiêu dự phòng, cô cần phải biết rằng, mặc dù Kim Châm Thích Huyết có thể làm cho cô gia tăng nội lực trong thời gian ngắn, nhưng mỗi khi cô tiêu hao một phần lực lượng, thì nội lực của cô sẽ giảm đi một phần, vừa rồi cô có thể phát ra 10 phần lực, giờ đây chỉ có thể là bảy phần.”

Văn Linh biết rằng những lời Trương Dương nói là sự thật, cô ta cười lạnh lùng nói: “Đừng nói là bảy phần, dù là chỉ một phần lực cũng đã đủ giết chết đám người các ngươi rồi!”

Trương đại quan cười ha ha nói: “Vậy thì thử xem!”

Hắn bước lên trước một bước, rồi đánh về phía Văn Linh một đòn Thăng Long Tại Thiên, Văn Linh vẫn đỡ đòn bằng nắm đấm, nắm đấm này làm cho bụi trong hang động bay lên mù mịt, Trương Dương ngồi xuống mặt đất, lại phun ra máu tươi, có điều hắn gần như bật dậy ngay.

Văn Linh nhận thức được một cách rõ ràng rằng, lực lượng của quyền này của Trương Dương hình như lớn hơn vừa nãy, đây chẳng phải là kết quả của việc công lực của cô ta đang hạ sao? Cùng với việc nội lực của cô hạ xuống, nội lực của Trương Dương lại không ngừng tăng lên, kẻ tăng người hạ, thực lực của hai bên đang không ngừng xích lại gần nhau.

Trương Dương lau vết máu ở môi, rồi hét lớn môt tiếng, áo trên người hắn đều bị quyền phong của Văn Linh xé rách, Trương Dương đại quan xé hết đám áo rách đó đi, lộ ra thân người phía trên cùng những bắp thịt rắn chắc, trông bộ dạng của hắn không hề giống bị thương, mà lại trông càng có tinh thần chiến đấu hơn. Trương Dương thật sự cảm thấy được sự huyền diệu của đại thừa quyết, cách hô hấp đặc biệt đã làm tốc độ hồi phục của hắn nhanh hơn gấp mấy lần so với người bình thường.

Văn Linh đã cảm thấy sự thay đổi ghê người này, Trương Dương quyết không phải là cố làm ra vẻ mạnh mẽ, nội lực của hắn thật sự đang gia tăng với tốc độ kinh người, sau hai quyền, lòng tin của Trương Dương lại càng gia tăng gấp bội, từng quyền từng quyền Thăng Long bay về phía Văn Linh.

Văn Linh không dám chậm trễ, cơ thể cô ta nhanh chóng quay quanh Trương Dương, ra tay như điện giật, đánh vào điểm yếu của Trương Dương, Trương đại quan rất nhanh đã bị cuốn vào trong vòng xoắn ốc của Văn Linh, chỗ lợi hại nhất của nghịch chuyển càn khôn nằm ở, cô ta có thể lợi dụng vòng xoáy này để hút hết không khí ở trong tâm ra, làm cho kẻ địch không có đầy đủ không khí để hô hấp, nhưng Văn Linh không thể ngờ rằng, Trương Dương tu luyện đại thừa quyết, mà đại thừa quyết lại không cần cách hô hấp thông thường, dù là lực trường xoáy của cô ta có lợi hại đến đâu, thì Trương đại quan vẫn vững vàng như vậy, cơ thể hắn không động đậy gì, từng quyền từng quyền bắn về phía Văn Linh.

Hai người ra tay đều rất nhanh, trong sơn động không ngừng vang lên tiếng đập chạm, họ trở thành trung tâm, không khí đã bị ép đến bốn phương tám hương, từng đợt sóng văng ra, những người ở bên cạnh đều cảm thấy rất khó thở.

Lại rầm một tiếng nữa vang lên, cả sơn động bị chấn động, hai người đã chạm phải quyền nhau, lần này Trương đại quan không bị phun máu, Văn Linh lại lộ ra một vẻ mặt sợ hãi, cô ta cắn cắn môi, rồi đột nhiên bỏ qua Trương Dương, xông về phía Trần Tuyết.

Văn Linh để ý từng động tác của cô ta, làm gì có thể để cô ta tự ý hành động được, thân pháp của hắn nhanh hơn Văn Linh nhiều, trước khi Văn Linh đến trước mặt Trần Tuyết, hắn lại tung một đòn nữa.

Văn Linh giơ tay phản lại một đòn, cô ta đánh Trần Tuyết là giả, muốn thoát thân mới là thật, dựa vào lực của Trương Dương, cô ta đã bị đẩy ra cửa động Tàng Kinh Các.

Trương đại quan càng đánh càng tự tin, hắn hét lớn: “Chạy đâu cho thoát!” Rồi lại đuổi theo. Tiểu Lạt Ma Đa Cát vẫn đang ở bên ngoài, hắn sợ rằng Văn Linh lại làm hại đến cậu ta.

Bước chân của Văn Linh không hề dừng lại, cô ta chạy ra ngoài Tàng Kinh Các, nhảy mấy bước đã mất hút trong bóng đêm.

Trương Dương đuổi đến tận bên ngoài chùa Ni Lặc, nhưng không thấy bóng dáng của Văn Linh đâu nữa, chỉ nhìn thấy trên nền tuyết, có mấy vết máu. Có thể thấy rằng, trong quá trình đấu với hắn, Văn Linh đã bị nội thương, Trương đại quan vô cùng vui vẻ, không ngờ rằng đại thừa quyết lại thần kỳ đến vậy, không những có thể hồi phục lại năng lượng của hắn trong thời gian ngắn, mà lại còn có thể làm cho Văn Linh không thể trở tay, đương nhiên hôm nay Văn Linh bị thương, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa đó là Kim Châm Thích Huyết đã để lại di chứng, trong thời gian ngắn kích thích nội lực tăng gấp đôi, nhưng ngay sau đó nội lực giảm sút nhanh chóng, trải qua những trận đấu liên tiếp, nội lực của Văn Linh tiêu hao rất lớn, đến cuối cùng còn thấp hơn cả lúc bình thường của cô ta, điều làm cho cô ta không thể hiểu được là, nội lực của Trương Dương hồi phục với tốc độ kinh người, hơn nữa hắn ngày càng dũng cảm. Đây mới là điều làm cho Văn Linh không thể không từ bỏ đấu tiếp mà phải chạy trốn, nếu như cô ta cố tình đấu tiếp, không những không giết được Trần Tuyết, mà ngay cả tính mạng của mình cũng sẽ mất trong tay Trương Dương.

Trương Dương cũng không tiếp tục đuổi theo. Đây không phải là vì hắn không thể đuổi theo, càng không phải là vì thương xót người chị nuôi của hắn là Văn Linh, mà nể tay với cô ta. Một là vì trên đỉnh núi này, hắn không thuộc đường đi, không dám đuổi theo, còn một nguyên nhân nữa, vừa rồi Trần Tuyết đã bị dính một đòn của Văn Linh, chắc chắn rằng vết thương không nhẹ, cần phải cứu chữa ngay.

Trương Dương về đến chùa Ni Lặc, thấy Ân Thiền đại sư đang kiểm tra vết thương cho Trần Tuyết, khi Trần Tuyết giao thủ với Văn Linh, nội lực của Văn Linh đang ở vào lúc sung mãn nhất, hơn nữa lại ra tay bất ngờ, mặc dù Trần Tuyên luôn đề cao cảnh giác, nhưng vẫn không chuẩn bị đầy đủ, giống như Văn Linh đã nói, sinh tử ấn của cô ấy là một trò đùa, mặc dù Trần Tuyết luyện sinh tử ấn có chút thành tựu, nhưng uy lực thật sự vẫn không được hiển thị ra, đối diện với Văn Linh có sức công phá gấp mấy lần, Trần Tuyết bị thương không phải là điều gì bất ngờ.

Trương Dương phục hồi vị trí lại cho cánh tay phải bị gãy xương của Trần Tuyết, Ân Thiền đại sư đã bôi cho cô một vài thứ cao liền xương, có sự giúp đỡ của loại cao này, Trần Tuyết sẽ phục hồi được xương cốt rất nhanh. Vết thương thật sự nghiêm trọng là nội thương của Trần Tuyết, Văn Linh không những đã làm chấn thương đến kinh mạch của cô ấy, mà còn truyền hàn khí của Tu La Chưởng vào trong cơ thể cô ấy, Trần Tuyết lúc này lạnh đến độ run cầm cập, trên mặt không còn sắc máu nào.

Ân Thiền pháp sư nói: “Cần phải dùng nội lực để đẩy hàn khí trong người cô ấy ra ngoài.” Giờ đây người có thể làm được việc này chỉ có mình Trương Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.