Y Đạo Quan Đồ

Chương 1392: Chương 1392: Kẻ giảm người tăng(2)




Tiểu Cung là thị trưởng thành phố Bắc Cảng, Cung Hoàn Sơn, năm nay y đã năm mươi mốt tuổi, theo lý thường mà nói thì đã già, nhưng vì lý do về họ, chẳng ai gọi y là Lão Cung, đương nhiên vợ y thì ngoại lệ. (chữ Lão Cung đồng âm với Lão Công-có nghĩa là chồng).

Cung Hoàn Sơn sáng nay mới từ Kinh Thành về, quan hệ của y và Hạng Thành rất tốt, từ khi y lên được vị trí thị trưởng, hai người phối hợp rất ăn khớp, mặc dù kinh tế Bắc Cảng trong tay y chẳng mấy phát triển, nhưng tầng lớp lãnh đạo của Bắc Cảng rất đoàn kết ổn định, không hề xuất hiện hiện tượng đấu đá nội bộ, đây cũng là điểm Hạng Thành tự hào nhất.

Hạng Thành không xuống lầu, mà bảo vợ mời Cung Hoàn Sơn đến thư phòng của mình, đây không phải là vì y tỏ thế lãnh đạo, mà là vì y không muốn cuộc đối thoại giữa mình và Cung Hoàn Sơn bị người khác nghe thấy, dù là người nhà y cũng không muốn.

Không lâu sau, Cung Hoàn Sơn đã đến thư phòng của Hạng Thành, khi ở dưới lầu, đã đưa những đặc sản y mang từ kinh thành về cho Mã Minh Lệ, vào trong thư phòng của Hạng Thành, lại đưa cho y một hộp sâm Cao Ly: “Bí thư Hạng, đây là quà tôi mua ở kinh thành, nghe nói gần đây anh nghỉ ngơi không được tốt, nên tôi đã mua ít sâm Cao Ly cho anh tẩm bổ.”

Hạng Thành cười nói: “Hoàn Sơn, có tẩm bổ gì cũng phải nghe theo sự hướng dẫn của bác sĩ, cứ uống linh tinh không những không tốt gì, mà có khi còn không có lợi với sức khỏe đấy.”

Hạng Thành nhận lấy hộp sâm Cao Ly rồi nhìn, thật sự là hàng tốt, y chỉ vào chiếc bàn ở gần cửa sổ, y và Cung Hoàn Sơn cùng đến đó ngồi.

Thấy thủ pháp pha trà thuần thục của Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn mỉm cười nói: “Bí thư Hạng đúng là nghiên cứu sâu về trà đạo, đời này của tôi đều không đuổi kịp.”

Hạng Thành nói: “Công việc của anh là nghiên cứu người, chứ không phải là nghiên cứu trà!”

Cung Hoàn Sơn cười hà hà một tiếng rồi nói: “Bí thư Hạng, lần này đến kinh thành tôi đã đi thăm Tiết Lão.”

Hạng Thành gật đầu nói: “Món quà tôi nhờ anh đưa anh có đưa đến nơi không?”

Thứ Hạng Thành tặng không phải là đồ gì quý báu, chỉ là món ăn mà mẹ y đích thân làm, Tiết Lão rất thích ăn, vì vậy chỉ cần có cơ hội, Hạng Thành đều đích thân hoặc nhờ người mang cho Tiết Lão.

Cung Hoàn Sơn nói: “Tôi đã tặng rồi. Tiết Lão rất vui, còn giữ tôi ăn cơm nữa. Buổi trưa ngày hôm đó đã mở ra ăn rồi. Ăn liền ba quả ớt một lúc.”

Trước mắt Hạng Thành hiện ra nét mặt vui vẻ của Tiết Lão, bờ môi y nở nụ cười: “Gần đây Tiết Lão có được khỏe không?”

Cung Hoàn Sơn nói: “Khỏe lắm. Ông còn nói đợi khi nào ấm trời hơn một chút, ông sẽ đến Bắc Cảng chơi.”

Hạng Thành nói: “Hay quá!”

Cung Hoàn Sơn uống một ngụm trà, ánh mắt thầm quan sát Hạng Thành, y đã ở cùng Hạng Thành nhiều năm nay, y khá hiểu về Hạng Thành, dù là một biểu hiện nhỏ bé của Hạng Thành, y cũng có thể nhận ra tâm trạng lúc đó của Hạng Thành, Cung Hoàn Sơn có thể khẳng định rằng tâm trạng của Hạng Thành lúc này không tốt, y nói rất cẩn thận: “Bí thư Hạng, mấy ngày vừa rồi tôi đi, Bắc Cảng có xảy ra chuyện gì không?”

Hạng Thành nói chậm rãi: “Bí thư huyện ủy mới của Tân Hải, Trương Dương, đã đến rồi!”

Cung Hoàn Sơn gật đầu nói: “Tôi biết. Đó là con rể tương lai của bí thư tỉnh ủy Tống, mặc dù tôi ở kinh thành, nhưng vẫn xem được một vài tin thời sự về cậu ta, xem ra cậu ta cũng có chút khả năng đó, vừa đến Bắc Cảng đã nổi tiếng ngay rồi.”

Hạng Thành nói: “Cậu ta đã đệ đơn lên quốc vụ viện về việc nâng cấp Tân Hải thành thành phố!”

Cung Hoàn Sơn hơi ngớ người, y đặt cốc trà lên bàn rồi nói: “Anh đồng ý rồi sao?”

Hạng Thành nói: “Đến bây giờ, cậu ta vẫn chưa nói với tôi.”

Cung Hoàn Sơn ngớ người, y gần như không thể tin được vào tai của mình, Tân Hải là huyện trực thuộc Bắc Cảng, Trương Dương là bí thư huyện ủy, hắn đề ra việc nâng cấp lên thành phố, mà lại không thông báo với lãnh đạo thượng cấp, điều này không hề hợp lý chút nào! Trương Dương có ngông cuồng đến mấy, thì cũng không thể không quan tâm đến trên đầu mình vẫn còn lãnh đạo.

Cung Hoàn Sơn nói: “Đơn đã đệ lên rồi sao?”

Hạng Thành gật đầu nói: “Theo tình hình tôi biết, thì đã đệ lên rồi.”

Cung Hoàn Sơn nói: “Đây chẳng phải là làm vớ vẩn sao? Việc nâng cấp lên thành phố cần phải được thành phố suy nghĩ kỹ càng, nghiên cứu cẩn thận mới quyết định được, cậu ta vừa đến Tân Hải, không hiểu gì về tình hình thực tế mà còn đòi làm gì chứ?”

Hạng Thành nói: “Tôi không phải không tán thành việc nâng cấp lên thành phố, năm kia khi Cữu Thế Kiệt còn tại nhiệm, đã đề ra chuyện này rồi, tôi đã ủng hộ hết sức mình, nhưng giờ không còn giống như trước kia nữa, ảnh hưởng của vụ hỏa hoạn cảng Phú Long Tân Hải vẫn còn đó, đến giờ những người nhà của người gặp nạn vẫn chẳng mấy ai ký tên vào tờ giấy bồi thường, lúc này mà đệ đơn xin phép lên quốc vụ viện, chẳng qua là làm loạn thêm thôi.”

Cung Hoàn Sơn nói: “Trương Dương này thật là chẳng coi lãnh đạo ra gì, đúng là quá ngông cuồng.”

Hạng Thành thở dài nói: “Thanh niên trẻ tuổi nhiệt tình là một việc tốt, nhưng cũng không thể nào làm quá lố được, cứ hứng lên, nghĩ gì là làm đấy, đến cuối cùng chắc chắn sẽ gây tổn thất cho quốc gia. Nhưng bí thư Tống đã đưa cậu ta đến chỗ tôi đây, thì tôi cũng phải nhìn vào tính tích cực của cán bộ trẻ tuổi, nếu như phê bình quá nặng, thì sợ rằng làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ta, từ đó không còn lòng nhiệt tình nữa, nhưng nếu không phê bình, thì về sau nói không chừng cậu ta còn làm quá đáng hơn, giờ đây tôi thật sự là mâu thuẫn.”

Cung Hoàn Sơn vẫn không thể hiểu, Hạng Thành làm sao có thể sợ Trương Dương tổn thương lòng tự trọng chứ, điều y lo lắng là nhạc phụ tương lai của Trương Dương kìa, đó là Tống Hoài Minh, bí thư tỉnh ủy, có câu nói rằng, vuốt mặt phải nể mũi, nếu như Hạng Thành đối xử quá nghiêm khắc với Trương Dương, sợ rằng sẽ đắc tội với Tống Hoài Minh.

Cung Hoàn Sơn nói: “Thật ra lúc đầu tôi đã không tán thành để cậu ta đến, một cán bộ thế này không dễ quản lý.”

Hạng Thành mỉm cười nói: “Những việc lãnh đạo đã quyết, chúng ta cũng không thể nói gì được.”

Trương Dương đến Tân Hải, là do tỉnh trưởng Chu Hưng Dân đề cử, bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh thầm đồng ý, hai vị này đã định chuyện gì, đâu phải là thứ họ có thể thay đổi.

Cung Hoàn Sơn nói: “Bí thư Hạng, hay là chúng ta tìm cậu ta để nói chuyện tử tế!”

Hạng Thành gật đầu.

Thật ra Cung Hoàn Sơn hiểu rằng Hạng Thành có ý vậy, y không muốn ra mặt, sợ đắc tội với Tống Hoài Minh, những việc đắc tội người khác này vẫn để Cung Hoàn Sơn làm, nhưng Cung Hoàn Sơn chẳng hề trách than, y khá nể sợ Hạng Thành, coi Hạng Thành như thầy giáo và người huynh trưởng. Hạng Thành chẳng còn bao lâu nữa đã phải xuống khỏi cái ghế bí thư Bắc Cảng, trong mắt người khác, vị trí này chẳng còn nghi ngờ gì sẽ thuộc về Cung Hoàn Sơn. Thậm chí ngay cả Hạng Thành cũng nhiều lần lộ ra ý sẽ nhường lại vị trí này cho Cung Hoàn Sơn, chỉ có giao cho người đáng tin cậy, mới có thể bảo vệ lợi ích chính trị của mình, mới có thể tiếp tục được quan điểm chính trị của mình, đây là hiện thực mà bất cứ vị lãnh đạo nào cũng đều suy nghĩ đến.

Cung Hoàn Sơn khi đi làm vào ngày hôm sau, đã đích thân gọi điện cho Trương Dương, vốn dĩ, y chuẩn bị bảo thư ký gọi cuộc điện thoại này, nhưng nghĩ một chút,vẫn từ bỏ ý định đó, mặc dù Trương Dương là cấp dưới của y, nhưng không phải là nhân vật bình thường, đằng sau Trương Dương còn có cả một tòa núi rất lớn, trước kia y và Trương Dương chưa từng tiếp xúc, y không hiểu về người cán bộ trẻ tuổi này, có thể nói rằng, lần đầu tiên tiếp xúc của họ không thể ở trong không khí hòa bình, thậm chí có thể xảy ra chút mâu thuẫn, Cung Hoàn Sơn luôn làm theo một nguyên tắc trên quan trường: dĩ hòa vi quý. Một người luôn thích đối địch trong quan trường sẽ không thể nào đi được quá xa, Cung Hoàn Sơn vẫn còn một đoạn đường nữa trên sĩ đồ của mình, làm việc gì cũng phải cẩn trọng.

Khi Trương Dương nhận được điện thoại, hắn đang trên đường đến xưởng sản xuất bia huyện Tân Hải, hắn cảm thấy bia Lam Hải khá được, nghe nói hiệu suất của xưởng bia huyện Tân Hải rất kém, năm nay đã nợ công nhân nửa năm tiền lương rồi, vì vậy, sẽ lấy Lam Hải làm thí điểm cải cách xí nghiệp đầu tiên, Trương Dương làm việc rất nhanh chóng, ngay lập tức đã liên lạc với đô đốc Lưu Kim Thành của xưởng rượu Giang Thành, bảo gã dẫn những lực lượng cốt cán đề giúp đỡ chính đốn lại xưởng bia, tại sao một doanh nghiệp có sản phẩm tốt vậy, mà hiệu quả lại kém vậy chứ?

Trương Dương không ngờ rằng Cung Hoàn Sơn gọi điện thoại cho mình, với vị thị trưởng thành phố Bắc Cảng, phó bí thư thị ủy thành phố Bắc Cảng, Trương Dương vẫn rất khách sáo: “Thị trưởng Cung, ông về rồi ư! Lần trước tôi đến thành phố đã muốn đi thăm ông, nhưng đáng tiếc ông đã đến kinh thành mất rồi.”

Cung Hoàn Sơn cười hà hà nói: “Tiểu Trương à, tối qua tôi vừa mới về đến đây, đã nghe nói đến chuyện của cậu rồi, cậu thật là có năng lực đấy!”

Trương Dương nhất thời không nhận ra câu này của y là với ý tốt hay ý xấu, liền cười nói: “Vừa mới đến đây, tôi vẫn chưa biết gì cả, không nỗ lực làm việc thì làm sao xứng với kỳ vọng của lãnh đạo.”

“Được! Được! Tôi thích những cán bộ trẻ chăm chỉ như cậu lắm, hôm nay có rảnh không, đến đây nói chuyện một chút!” Ngữ khí của Cung Hoàn Sơn làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết, giống như rất quen với Trương Dương vậy.

Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung vừa về nhất định rất bận, hay là đợi mấy ngày nữa tôi sẽ qua đó.”

Hắn lờ mờ cảm nhận rằng lần này Cung Hoàn Sơn tìm hắn là vì chuyện chuyển đổi lên thành phố, mặc dù ông là thị trưởng, nhưng không phải là cứ gọi tôi đến là tôi phải đến ngay lập tức.

Cung Hoàn Sơn thấy Trương Dương nói vậy, trong lòng hơi thấy bực mình, tôi là thượng cấp của cậu đấy nhé, tôi gọi cậu đến, đáng lẽ cậu phải chạy đến ngay mới đúng, không ngờ lại dám từ chối, còn nói để mấy ngày nữa chứ, tiểu tử nhà cậu mặc dù có người chống eo cho, nhưng ở đây dù sao cũng là trên địa phận Bắc Cảng, tôi đường đường là thị trưởng Bắc Cảng, còn không thể nào sai được cậu sao?

Cung Hoàn Sơn nói: “Chẳng có chuyện gì, thế này đi, hai giờ rưỡi chiều nay tôi đợi cậu ở phòng làm việc của tôi.” Cung Hoàn Sơn vốn rất nể mặt Trương Dương, không ngờ tiểu tử này lại chẳng nghe lời vậy, đã không ưa nhẹ, thì phải làm mạnh vậy, ông đây bảo cậu đến, cậu nhất định phải đến!

Trương Dương nghe thấy Cung Hoàn Sơn đã nói đến mức này, nếu như mình còn từ chối, sẽ trở nên bất kính, dù sao thì người ta cũng là thị trưởng, cần phải nể mặt người ta, Trương Dương cười nói: “Hai giờ rưỡi sao? Thị trưởng Cung, trong tay tôi một đống việc, hay là thế này đi, ba giờ có được không? Ba giờ tôi nhất định sẽ đến được.”

Cung Hoàn Sơn vô cùng tức giận, tiểu tử khốn kiếp, còn mặc cả với tôi nữa à, nếu như nhạc phụ của cậu không phải là bí thư tỉnh ủy, ông đây sẽ nói với cậu bằng thái độ tử tế vậy sao? Cung Hoàn Sơn chuyển ngay sang thái độ lạnh nhạt: “Tự cậu xem làm thế nào thì làm!” Nói xong y liền cúp điện thoại!

Trương đại quan nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, liền cười, nói với Phó Trường Chinh đứng ở một bên: “Hình như thị trưởng Cung hơi bực mình thì phải.”

Phó Trường Chinh nghe thấy rất rõ ràng ở bên cạnh, thầm nói, Cung Hoàn Sơn không bực mới là lạ, người ta là thị trưởng, anh là bí thư huyện ủy, người ta bảo anh đến, mà anh còn mặc cả với người ta, đây rõ ràng là khiêu chiến với uy quyền của thị trưởng rồi, Phó Trường Chinh ở bên cạnh Trương Dương đã lâu, biết rằng, hắn không giống với người khác, Trương Dương thích khiêu chiến với tất cả những người thích khiêu chiến, đây không có nghĩa là Trương đại quan thích làm liều, lúc này còn không biết hắn ta có ý định gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.