Thường Hải Tâm lấy ví ra, thật sự là không đáng chấp nhặt với đám người này, nhưng cô ta chưa kịp lấy ra tiền thì một người trong đó đã cầm tua-vít đâm vào lối xe trước, phù một tiếng, lốp xe xì hơi.
Hán tử mặt đen đó diễu võ dương oai nói: Lốp xe của mày thủng rồi, thay lốp năm trăm, gọi cứu hộ một ngàn!
Trình Nhuận Sinh tính tình ngay thẳng, mặc dù ở là ngồi ở ghế sau nhưng cũng đã nghe rõ từ đầu đến cuối, tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, ông ta lớn tiếng nói: Trương Dương, một xu cũng không đưa cho chúng, đây toàn là loại người nào vậy, căn bản chính là cường đạo!
Trương đại quan nhân tức lắm rồi, mở cửa xe bước xuống, Thường Hải Tâm kéo tay hắn lại Bí thư Trương, tôi thấy hay là báo cảnh sát đi!
Trương Dương nói: Cô báo cảnh sát đi, tôi đi dạy cái đám đui mù này một bài học. Trương đại quan nhân cảm thấy mặt mũi mình bị mất hết rồi, hiện tại đang trong cơn tức, không cho mấy tên này một bài học thì chúng không biết sự lợi hại của mình.
Hán tử mặt đen ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Trương Dương.
Trương Dương vừa xuống xe, vù một cái đã có thêm hai hán tử vây hắn lại, hán tử mặt đen ỷ vào người đông thế mạnh, duỗi tay đẩy vào vai Trương Dương một cái, Trương đại quan nhân ra tay nhanh như chớp, tóm lấy cổ tay của hắn, thuận thế kéo một cái, rầm, kéo cho người hắn đập vào xe, sau đó thì tát cho hắn một cái, phẫn nộ quát: Trong mắt anh còn có vương pháp không?
Hai người còn lại nhìn thấy Trương Dương vừa ra tay đã đánh ngã đồng bạn của mình, một tên cầm tua-vít một tên nhặt gạch, mắt hổ của Trương đại quan nhân trợn lên, khiến cho hai người kia nhìn mà run rẩy, hai người quay đầu chạy về thôn, hiển nhiên là đi gọi hội.
Trương đại quan nhân cũng không sợ bọn họ báo tin, đám thôn dân trong thôn còn chưa đến thì cảnh sát địa phương đã đến, đồn trưởng biết vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi này, thấy mấy thôn dân đui mù dám va chạm với đại giá của bí thư huyện ủy, trong lòng thầm kêu xúi quẩy, bọn họ lúc này liền còng tên hán tử mặt đen lại.
Lúc này trong thôn có mấy chục người chạy tới, dẫn đầu là bí thư thôn ủy Hạ Khánh Thung, phàm là cán bộ nhỏ nào cũng chú ý tới tin tức của huyện mình, bộ dạng của bí thư huyện ủy hắn cũng biết, biết thôn dân chặn đường thu phí đúng Trương Dương, Khánh Thung sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, trên trán cũng không rõ là mồ hôi hay mưa, hắn chạy đến bên cạnh Trương Dương liên tục xin lỗi.
Trương Dương chỉ vào cái cành cây nhỏ vắt ngang đường đó: Đây là anh bảo họ làm vậy ư?
Hạ Khánh Thung nói: Dạ không! Chuyện này không liên quan tới tôi! Tất cả là trách nhiệm của bọn họ!
Trương Dương nói: Chức quan của anh không lớn, nhưng bản sự trốn tránh trách nhiệm thì không nhỏ tí nào, anh là bí thư thôn ủy nơi này, nơi này xảy ra chuyện thì do anh phụ trách, huyền lí để đề thăng hình tượng, cười đón tân khách bát phương, đem dỡ hết tất cả trạm thu phí, các anh không ngờ ở đây mở một trạm thu phí tư, gan lớn quá đấy!
Hạ Khánh Thung nói: Bí thư Trương, tôi thật sự không biết bọn họ dám làm như vậy, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý bọn họ, nên bắt thì bắt, nên phạt thì phạt!
Trương Dương nói: Không ngờ chuyện này lại không liên quan gì tới anh, làm quan tới loại cảnh giới như anh đúng là không tồi.
Hạ Khánh Thung thành khẩn kiểm điểm: Tôi cũng có sai, tôi nên gánh trách nhiệm của lãnh đạo.
Lốp xe ô tô của Trương Dương đã bảo đồn trưởng công an tự mình vá, Trương Dương xua tay nói: Anh đừng làm nữa! Ngày mai tự mình tới xã xin từ chức đi!
Trương đại quan nhân nói xong ngồi vào ô tô, trải qua một phen dây dưa, quần áo trên người hắn đã ướt rồi.
Nhưng vào rồi thì lại phát hiện Trình Nhuận Sinh không ở bên trong xe, Thường Hải Tâm chỉ chỉ về phía trước, liền thấy Trình Nhuận Sinh tay cầm ô, đứng ở phía trước khoảng trăm mét, đang xem xét một một gốc cây bạch quả.
Trương Dương chậm rãi lái xe tới, dừng lại bên cạnh Trình Nhuận Sinh, Trình Nhuận Sinh đi vòng quanh cây bạch quả, rồi mở cửa xe tiến vào, hỏi: Nơi này trước đây là một tòa miếu đúng không?
Trương Dương đối với chuyện của địa phương thì cũng không rõ lắm, Trình Nhuận Sinh nói: Trong khoảng thời gian này đã đọc huyện chí của các anh, từ trong đó tra được tây nam Tân Hải từng có một tòa Phổ Vân tự, xây từ thời Bắc Nguỵ, phía trước chùa trồng ba cây bạch quả, tôi đã tìm được hai cây, còn một gốc thì chết héo, đúng như miêu tả trong huyện chí.
Trương Dương hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy Hạ Khánh Thung ở xa xa vẫn đứng ngây ra trong mưa, thằng ôn rõ ràng là bị chuyện thình lình xảy ra đả kích cho ngây ra rồi, Trương Dương vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo hắn tới đây, Hạ Khánh Thung đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại, vẻ mặt uể oải đi tới cạnh xe, trên người hắn đã ướt sũng, nhìn quả thực cũng đáng thương, hắn đầy tội nghiệp nói: Bí thư Trương, có chỉ thị gì?
Trương Dương nói: Nơi này trước đây là Phổ Vân tự phải không?
Hạ Khánh Thung nói: Đúng vậy, nhưng vào những năm bảy mươi bị người ta đốt rồi, chuyện cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm. Hạ Khánh Thung không nói thật, lúc trước khi thiêu Phổ Vân tự, hắn cũng là một gã thanh niên tham dự vào trong đó, có điều hiện tại nhìn lại thì hiển nhiên không phải là lịch sử quang vinh gì, cho nên Hạ Khánh Thung cũng ngại chẳng dám nói. Hạ Khánh Thung nói: Bí thư Trương, ngài nếu thực sự muốn biết chuyện về phương diện này, tôi sẽ gọi cha tôi tới, ông ta ấy biết chuyện của Phổ Vân tự rất rõ.
Trương Dương gật đầu, quay sang Trình Nhuận Sinh, Trình Nhuận Sinh cũng muốn điều tra rõ một phen, có điều con gái Trình Mẫn thì đã mất kiên nhẫn, ông ta đành phải nói: Để hôm khác rồi tính.
Khi Trương Dương chuẩn bị rời đi thì Hạ Khánh Thung lấy hết dũng khí hỏi: Bí thư Trương, tôi thực sự phải từ chức ư?
Trương Dương tức giận nói: Anh trước tiên kiểm điểm lại đi, hủy bỏ trạm thu phí này, phải sửa lại đường, vấn đề của anh thì khi tôi về sẽ xử lý lại.
Hạ Khánh Thung nghe vậy thì mừng rơn, lúc này đúng là vui buồn lẫn lộn, bí thư Trương đã cho mình cơ hội rồi, hắn liên tục gật đầu: Bí thư Trương yên tâm, tôi nhất định sẽ kiểm điểm, nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo đối với tôi.
Trương Dương chán chẳng buồn nghe, đạp ga đi về phía thị trấn xã.
Trương Dương trở lại hải dương hoa viên, nhìn thấy Cảnh Minh Minh và Lâm Học Tĩnh đều đã ở đó, nghĩ tới chuyện ăn ở của Trình Nhuận Sinh trong những ngày ở Tân Hải đều cần người chiếu cố, Trương Dương bảo chủ nhiệm văn phòng huyền ủy Hồng Trường Thanh mời hai cô tới, Chu Sơn Hổ cũng tới, hắn phụ trách đi cùng Trình Nhuận Sinh, để ông ta đi lại thuận tiện hơn.
Có điều Trương Dương không ngờ là Cao Liêm Minh cũng có mặt, trên mặt thằng ôn này đã đỡ bầm tím, có điều bộ dạng thoạt nhìn vẫn rất buồn cười, mới mua kính cận mới, gọn vàng, Trương Dương bảo Lâm Học Tĩnh dẫn cha con Trình Nhuận Sinh vào phòng của bọn họ, mình thì ngồi xuống sô pha, nhìn Cao Liêm Minh rồi nói: Anh tới chỗ tôi làm gì?
Cao Liêm Minh nói: Tôi muốn nói chuyện công tác với anh.
Trương Dương gật đầu nói: Nói đi!
Cao Liêm Minh nói: Trình cục tìm tôi nói chuyện, hắn muốn điều tôi tới cơ quan công tác.
Trương Dương nói: Anh nghĩ sao?
Cao Liêm Minh nói: Tôi không muốn đi, đám đó hạ độc thủ đối với tôi. Mục đích là muốn đuổi tôi đi. Tôi nếu đi rồi chẳng phải là làm thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ ư!
Trương Dương cười nói: Cho anh tới chợ ô tô không phải là thực sự muốn anh làm dân cảnh ở đó. chính là muốn để anh rèn luyện, còn nghề chính của anh là luật sư.
Cao Liêm Minh nói: Nếu ngay cả là một gã dân cảnh nhỏ mà tôi cũng không làm được thì sao có thể làm được luật sư. Những lời này của Cao Liêm Minh khiến Trương Dương phải nhìn gã với ánh mắt khác.
Trương Dương nói: Vậy anh làm tiếp đi, thị trường giao dịch ô tô là địa phương ngư long hỗn tạp, tôi bước tiếp theo sẽ trọng điểm sửa trị nơi đó, anh ở lại đó công tác, vừa hay phối hợp với tôi, có điều.... Công tác khá là mạo hiểm đấy.
Cao Liêm Minh sờ sờ hai gò má vẫn còn đau của mình: Tôi thường phải trải qua mạo hiểm rồi.
Trương Dương nói: Chỉ mới là bắt đầu thôi, anh về sau làm việc phải thông minh hơn một chút, chuyện như vậy đừng để xảy ra n.
Cao Liêm Minh nói: Anh dạy tôi chút công phu đi, lần sau có kẻ đánh lén tôi, tôi sẽ đánh hắn.
Trương Dương cười nói: Được, anh trước tiên dập đầu gọi tôi là sư phụ đi.
Giờ là thời nào rồi, tôi không có hứng thú. Cao Liêm Minh không dễ dàng quỳ xuống khấu đầu với người ta, tuy rằng gã rất muốn học chút công phu.
Trình Mẫn tắm rửa xong thì mặc váy bò đi xuống, cô ta xinh xắn lanh lợi, Cao Liêm Minh nhìn thấy cô ta thì bị hấp dẫn, chủ động vươn tay ra: Chào cô, cô là con gái của giáo thụ Trình phải không, tôi tên là Cao Liêm Minh, là bạn tốt của Trương Dương.
Trình Mẫn liếc xuống, căn bản không thèm nhìn Cao Liêm Minh, nhãn giới của cô ta cũng không thấp, hiển nhiên không để tên mặt mũi bầm dập này vào trong mắt. Đi đến trước mặt Trương Dương rồi ngồi xuống: Bí thư Trương, anh hủ bại thật, một mình ở trong một căn phòng lớn như vậy, bí thư huyện ủy mà cấp bậc so với lãnh đạo Trung ương còn cao hơn.
Trương Dương nghĩ thầm Trình Mẫn này đúng là miệng thối, nếu không phải nể mặt giáo thụ Trình, mình chẳng thèm quan tâm tới cô ta, hắn cười nói: Nhà là của huyền lí, cũng không phải là của cá nhân tôi.
Trình Mẫn nói: Anh cũng ở đây à?