Khổng Nguyên lại hắng giọng, hai ngày nay cổ họng của y không được thoải mái, sau khi biết Nam Tích xảy ra chuyện lớn như vậy, rất nhiều người đều ngủ không ngon, Khổng Nguyên cũng là một trong số đó, tác phong sinh hoạt của y trước giờ không được nghiêm cẩn, nhìn thấy kết cục của đám người Từ Quang Nhiên, Lý Bồi Nguyên, trong đầu y cũng gõ lên tiếng chuông cảnh báo, phong cách làm việc của Kiều Chấn Lương không hòa khí như biểu hiện của y, người này cổ tay rất cứng, hơn nữa lại lôi lệ phong hành, thính trưởng công an Vương Bá Hành là lão thường ủy như vậy, một khi bị trường phong ba này lan đến, Kiều Chấn Lương cũng sẽ không chút lưu tình, mình về sau cần phải cẩn thận.
Khổng Nguyên nói: "Trải qua quyết định của tỉnh ủy, bổ nhiệm đồng chí Cung Kì Vĩ làm phó thị trưởng thường vụ Nam Tích, cũng tiếp quản công tác tương ứng, bổ nhiệm đồng chí Thạch Trọng Hằng, bí thư khu ủy khu Thiên Hối làm phó thị trưởng thành phố Nam Tích, phân công cụ thể do thường ủy thành phố Nam Tích thảo luận rồi quyết định." Khổng Nguyên đặt nhân tuyển bí thư thị ủy ở cuối cùng, cái này khác với thườn quy trước đây, cũng khiến hội trường nảy sinh huyền niệm lớn hơn, nội tâm Hạ Bá Đạt và Lý Trường Vũ đều có chút không yên, nhưng Hạ Bá Đạt đã có chút dự cảm xấu, Cung Kì Vĩ thay thế Lý Trường Vũ, vậy thì người được điều động là Lý Trường Vũ, chẳng lẽ để Lý Trường Vũ thay mình, còn mình thì thuận lý thành chương đảm nhiệm chức bí thư thị ủy? Nếu là như vậy thì chính là chuyện thiên tòng nhân nguyện, nhưng Hạ Bá Đạt cảm thấy loại khả năng này đã trở nên càng ngày càng nhỏ.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của y, Khổng Nguyên nói: "Bổ nhiệm đồng chí Lý Trường Vũ làm bí thư thị ủy thành phố Nam Tích, hy vọng đồng chí Trường Vũ nhận nhiệm vụ vào lúc nguy nan, có thể làm việc nghiêm túc, trong thời gian ngắn nhất dẫn dắt Nam Tích vượt qua cơn sóng nhỏ hiện tại."
Hiện trường vang lên một tràng vỗ tay, tuyệt đại đa số mọi người đều vỗ tay, thật ra đại bộ phận cán bộ tham dự hội nghị đều có khuynh hướng muốn Lý Trường Vũ trở thành bí thư thị ủy, thời gian Hạ Bá Đạt đến Nam Tích tuy rằng rất lâu, nhưng người này ở Nam Tích quan thanh không được tốt, thiếu bá lực của người đứng đầu, nếu như giao Nam Tích vào tay y, chắc sẽ không thể phát sinh biến hóa gì từ căn bản, mười phần là vẫn sẽ tiếp tục bố cục tử khí trầm trầm như trước đây, Lý Trường Vũ thì khác, Lý Trường Vũ là cán bộ mà bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương lựa chọn, y không có quan hệ quá phức tạp với những cán bộ lãnh đạo này của thành phố Nam Tích, làm việc có thể phóng tay phóng chân hơn.
Lý Trường Vũ mím mím môi, vẻ mặt của y vô cùng ngưng trọng, sự lên chức lần này không hề khiến y cảm thấy vui mừng lắm, y biết trọng trách trên vai mình rất nặng.
Khổng Nguyên chủ động bắt tay với Lý Trường Vũ, y hắn dùng sức lắc lắc tay Lý Trường Vũ, nói: "Đồng chí Trường Vũ, nhất định đừng cô phụ sự tín nhiệm của tổ chức, tương lai của Nam Tích phải trông cả vào anh đó!"
Lý Trường Vũ gật đầu thật mạnh.
Phó tỉnh trưởng Chu Vũ Dương nói: "Chuyện của Nam Tích thì Nam Tích phải tự mình xử lý, sứ mệnh của chúng tôi đã hoàn thành rồi, bộ trưởng Khổng, chúng ta hay là tạm thời tránh đi một lát." Rất nhiều cán bộ ở bên dưới đều thì thầm to nhỏ, mọi người đều lưu ý đến một chuyện rất trọng yếu, nhân tuyển bí thư Ủy ban kỷ luật không hề được công bố, xem ra tỉnh lý đối với ban để cán bộ của Nam Tích vẫn còn đang châm chước, bởi vì chuyện của Lý Bồi Nguyên, hệ thống ủy ban kiểm tra kỷ luật của thành phố Nam Tích chỉ sợ cũng gặp phải một hồi thanh tẩy toàn diện.
Khổng Nguyên đứng lên cùng Chu Vũ Dương rời khỏi hội trường, Lý Trường Vũ tự mình tiễn họ ra ngoài, trở lại phòng họp, một lần nữa ngồi xuống vị trí của mình, ánh mắt y đảo qua mỗi một vị cán bộ có mặt ở đây: "Chào mọi người, tổ chức đã giao vị trí quan trọng như vậy cho tôi, tôi muốn nói cảm thụ trong lòng mình lúc này, giống như là ngồi trên bàn chông vậy." Y nhấn mạnh bốn chữ này.
Không ai cho rằng Lý Trường Vũ là được tiện nghi còn khoe mẽ, vào thời kỳ phi thường mà ngồi lên vị trí này, cái có được không chỉ là vinh diệu mà còn là một phần trách nhiệm trầm trọng.
Lý Trường Vũ nói: "Hai ngày nay Nam Tích đã xảy ra rất nhiều chuyện, mọi người điều hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người có nghĩ rằng những chuyện đã xảy ra này đã tạo thành điều gì cho ban lãnh đạo thành phố Nam Tích chúng ta hay không? Đã tạo thành gì cho toàn thể người dân thành phố hay không? Dục vọng là một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu chúng ta, trong mắt rất nhiều người, đây là một thanh bảo kiếm tuyệt thế, liều mạng muốn có được nó, nhưng các vị có từng nghĩ, đồng thời vào lúc truy cầu nó, nó tùy thời đều có thể rơi xuống, chém đứt đầu chung ta, tôi không muốn tiếp tục thảo luận có một số người đã làm gì nữa, tôi chỉ muốn nói về Nam Tích hiện tại.
Nam Tích một độ từng là thành thị trung tâm của địa khu nam bộ Bình Hải, là lão đại ca của các thành thị chung quanh, sự phát triển kinh tế của chúng ta từng một độ đứng hàng đầu Bình Hải, nhưng các vị nhìn lại hiện tại xem, so sánh với Lam Sơn xem, vị tiểu huynh đệ trước đây hiện giờ tổng sản trị kinh tế đã toàn diện vượt qua Nam Tích, phát triển thành thị cũng ngày đi ngàn dặm, năm ngoái chúng ta chậm hơn so với Lam Sơn mười lăm phần trăm, năm nay thì sao? Sự chênh lệch này liệu có tiếp tục tăng hay không? Trên kinh tế chúng ta đã không có lý do để kiêu ngạo, vậy trên chính trị thì sao? Tôi biết rất nhiều người bởi vì chuyện của hai ngày nay mà thấp thỏm lo âu, nhưng các vị có từng nghĩ rằng sự kiện lần này thực sự gây thương hại tới ai không? Là hơn tám trăm mấy chục vạn người dân thành phố Nam Tích, hãy nhìn xem một số người trong chúng ta đã làm gì? Chúng ta luôn miệng nói rằng mình là nô bộc của nhân dân, chúng ta luôn miệng nói rằng mình đang phục vụ cho nhân dân, chúng ta luôn miệng nói rằng phải cúc cung tận tụy làm việc, nhưng chúng ta đã làm gì? Tôi muốn hỏi các vị ngồi đây, các vị tự hỏi lại lương tâm của mình xem, các vị khi làm mỗi một chuyện có phải là trước tiên suy nghĩ đến lợi ích của người dân, có phải coi phục vụ cho nhân dân là nhiệm vụ của mình hay không? Có phải là tiên nhân hậu kỷ, chịu khổ trước hưởng thụ sau hay không? Ai dám vỗ ngực nói câu này, nói rằng mình chưa từng mưu cầu tư lợi, chí công vô tư, đứng ra cho tôi xem nào!"
Hiện trường im lặng tới dọa người, không ai dám đứng ra, ánh mắt của Lý Trường Vũ quét tới đâu, người đó cúi đầu xuống, trong đó có một người dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lý Trường Vũ, đó chính là phó thị trưởng thường vụ Cung Kì Vĩ, khi ánh mắt của bọn họ chạm nhau, cả hai đều bắn ra ánh sáng kích động, ánh sáng này là một loại phấn chấn, cũng là một loại dũng khí, hiện trạng của Nam Tích, khiến lòng họ càng thêm liên hợp chặt chẽ với nhau hơn, Lý Trường Vũ từ trong ánh mắt của Cung Kì Vĩ tìm được sự ủng hộ, mà Cung Kì Vĩ từ trong ánh mắt của Lý Trường Vũ nhìn thấy sự tín nhiệm.
Lý Trường Vũ nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên Lý Trường Vũ tôi đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Nam Tích, tôi xin tuyên thệ với tất cả các đồng chí đang ngồi trước mặt tôi, trong thời gian tôi nhậm chức tuyệt đối sẽ không lợi dụng chức quyền để mưu cầu tư lợi, tôi sẽ đi đầu công khai khai báo toàn bộ tài sản cá nhân của tôi, trong nhiệm kỳ của tôi, tôi không cho phép Nam Tích có bất kỳ hành vi tham ô hối lộ nào, nếu như phát hiện thì sẽ phạt nặng không tha, tuyệt không bao che. Tôi không dám hứa rằng trong nhiệm kỳ của tôi sẽ có thể dẫn kinh tế Nam Tích tới độ cao thế nào, nhưng tôi có thể đảm bảo, tôi sẽ mang tới cho Nam Tích một quan trường trong sạch, tôi sẽ trả lạicho người dân thành phố Nam Tích một bầu trời trong sạch!"
Mọi người đồng thời vỗ tay, mắt rất nhiều người đều có chút đỏ lên.
Cung Kì Vĩ nói: "Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư Lý, công khai tài sản cá nhân của chúng ta, để người dân thành phố dây dựng lại lòng tin đối với chúng ta, chỉ có như vậy thì ban lãnh đạo chúng ta mới có sức công tín! Ban lãnh đạo chúng ta mới có sức ngưng tụ!"
Hạ Bá Đạt lạnh lùng nhìn Lý Trường Vũ, tâm tình của y lúc này rất chán chường và bi ai, trong mắt cấp trên căn bản không có y, thân là thị trưởng thành phố Nam Tích, trong lần thay đổi chính trị này không ngờ lại bị coi như không có, không thể không nói là một loại bi ai rất lớn, y cảm thấy nản lòng thoái chí giữa Lý Trường Vũ và Cung Kì Vĩ hiển nhiên tồn tại một sự ăn ý nào đó, chính đàn Nam Tích về sau khẳng định sẽ trở thành vũ đài của hai người vì bọn họ, Hạ Bá Đạt thầm nghĩ, có lẽ sinh nhai chính trị của mình sẽ không có ngày huy hoàng nữa rồi.
....
Trương Dương biến mất rồi, không ai biết hắn đã đi đâu, tất cả thiết bị liên lạc đều không liên hệ được với hắn, lãnh đạo các cấp còn bận xử lý trận phong bá chính trị này của Nam Tích, không ai chú ý đến hắn, nhưng Trương Dương còn có rất nhiều thân nhân, bằng hữu, người yêu, sự mất tích của hắn khiến tất cả mọi người cảm thấy lo lắng.
Trương Dương tới núi Thanh Đài, hắn không nói với bạn bè, không nói với người yêu, thậm chí còn không thăm mẹ ở Xuân Dương dưới núi, cũng không kinh động tới Trần Sùng Sơn và Lý Tín Nghĩa ở gần ngay đó, hắn chỉ muốn được yên lặng một mình, yên lặng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra với mình trong đời này, lặng lẽ nhớ lại thời gian tốt đẹp giữa hắn và Cố Giai Đồng.
Tuyết của Đỉnh Thanh Vân so với năm rồi thì lớn hơn nhiều, Trương Dương ngồi trên đỉnh Thanh Vân, nhìn tòa núi trọc này, nhìn bầu trời mờ mịt, nhìn tuyết bay trắng xóa, lúc này trên thế giới chỉ còn lại có một mình hắn, hắn bỗng nhiên thấy mình cô độc, hắn vốn không thuộc về thời đại này, là âm soa dương thác khiến hắn tới nơi này, khiến hắn có thân nhân bằng hữu, có nhiều cô gái mình như vậy, trong đầu, trong lòng hắn tất cả đều là bóng dáng của Cố Giai Đồng, nếu không phải quen hắn, Cố Giai Đồng có lẽ vẫn sống trên cõi đời này, tuy Cố Doãn Tri nói rằng trách nhiệm không phải ở hắn, nhưng Trương Dương không thể nào tha thứ cho bản thân mình
Hắn cầm bình rượu lên, rượu cay thuận theo cổ họng chảy xuống, sự đau khổ của Trương Dương ở chỗ, hắn vốn cho rằng mình có thể thao túng thế giới này, nhưng bỗng nhiên phát hiện, hắn không ngờ ngay cả người yêu của mình cũng không thể bảo hộ được, Vương Quân Dao đột nhiên chết, hoàn toàn đánh tan cột trụ tinh thần của Trương Dương, mấy ngày nay thứ vẫn chống đỡ hắn chính là cừu hận, nhưng hiện tại cừu nhân đã chết một cách không minh bạch, Trương Dương cảm thấy hoang mang, hắn không biết mình nên sống tiếp như thế nào, sự ra đi của Cố Giai Đồng đã mang tới một vết thương không thể chữa lành trong lòng hắn, hắn đã bắt đầu sản sinh ra một loại sợ hãi đối với tình cảm, đối với tình thân, hắn cảm thấy mình là một người chỉ mang lại điềm xấu, phàm là những người thân thiết với hắn luôn sẽ gặp phải vận xui.
Ngàn chén không say cũng là một loại thống khổ, nhất là khi một người muốn mình say.
Hai bình rượu đã bị uống cạn, Trương Dương chậm rãi đứng dậy, hắn từ trên cây bẻ xuống một cành khô, đột nhiên bổ vào không khí, nội tức thấu qua cành khô, xé rách tuyết trắng tung bay, phát ra một tiếng rít chói tai, lấy cành cây làm kiếm, trong tuyết múa võ, một chiêu một thức , lôi đình vạn quân, bi thương và thống khổ tràn ngập trong lòng Trương Dương tất cả đều nằm bên trong chiêu thức, hắn ở trong gió tuyết càng múa càng hăng, bỗng nhiên hắn thét dài một tiếng, cành khô trong tay đâm vào bên trong cây thông ở bên cạnh, nội lực quán chú vào canh khô khiến nó cứng như sắt thép, xuyên thấu thân cây, dư thế chưa tận, thân cây phát ra tiếng rắc, cành cây to như cổ tay không ngờ bị Trương Dương chấn đứt từ bên trong, chậm rãi rơi xuống mặt tuyết.
Trương Dương đứng ở đó, giống như ngưng kết lại, đứng được khoảng chừng hơn mười phút, hắn đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, giống như bị chùy nặng đập vào ngực. Phốc một tiếng phun ra một ngụm máu, máu tươi rơi xuống mặt tuyết, chói mắt tới rợn người.
Trương Dương chậm rãi quỳ xuống, nhếch môi, cười rất quỷ dị, rất điên cuồng.
Hắn nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ, Trương Dương vốn cho rằng mình nghe lầm, nhưng đi quay đầu lại, liền thấy một cô gái mặc áo lông màu lam, quần bò màu lam, đi dày màu nâu lẳng lặng đứng ở phía sau hắn, trên người cô ta cũng đọng không ít tuyết, trên khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết không hề có một nét cười nào, vẻ đẹp của cô ta vốn không thuộc về trần thế, ở trong thâm sơn này, xuất hiện thiếu nữ như thế này, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác giống như mình không phải ở nhân gian.
Trương Dương kinh ngạc nhìn Trần Tuyết, không biết cô ta sao lại tìm tới nơi này?
Trần Tuyết bỏ ba lô trên vai xuống, nói khẽ: "Hôm nay là mùng bốn, tôi vốn định về Hắc Sơn Tử, đi được không lâu thì nghe thấy có người đang gào thét, tôi nghe ra là giọng của anh." Trong gió tuyết cho dù Trương Dương có hò hét cũng không thể truyền đi quá xa, nơi này cách sơn lộ rất xa, Trần Tuyết có thể nghe thấy, hơn nữa có thể ra giọng của hắn, đủ thấy thính lực của cô ta không tầm thường.
Trương Dương nói: "Tôi vốn cho rằng chung quanh đây không có người..."
Trần Tuyết nói: "Khi không vui cũng là cần thiết phải ngược đãi mình, anh chắc không phải là loại người không có tiền đồ như vậy!"
Trương Dương lắc đầu, nói: "Tôi chẳng ra gì cả, tôi chỉ là một tên phế vật vô dụng..." Dưới tình tự kích động, miệng hắn lại phun ra một bụm máu.
Trần Tuyết thở dài, nói: "Tâm tình của anh không tốt, vọng động chân khí, nội tức đi sai đường, tốt nhất hãy thả lỏng tâm tính, bằng không sẽ chỉ làm kinh mạch của của anh bị thương càng nặng thêm."
"Không sao cả!"
Trần Tuyết đi tới, cũng quỳ gối trên tuyết như hắn, lấy ra một chiếc khăn tay, vốn định đưa cho hắn, nhưng Trương Dương không nhận lấy, Trần Tuyết cầm lấy khăn tay, dè dặt lau vết máu trên môi cho Trương Dương.
Trương Dương nói: "Không cần phải quan tâm tới tôi, tôi tới đây chỉ là muốn được yên tĩnh một mình."
Trần Tuyết nói: "Nếu không gặp anh, tôi có lẽ có thể mặc kệ anh, nhưng đã để tôi gặp anh, tôi không thể mặc kệ anh được, tôi không biết anh đã gặp chuyện gì, nếu anh có thương tâm ủy khuất gì, một mình để trong lòng chỉ tổ càng khó chịu, anh coi tôi là bạn cũng được, coi tôi là người qua đường cũng được, anh nếu muốn nói thì có thể tùy tiện nói với tôi vài câu, tôi đảm bảo tôi nhất định sẽ quên!"
Trương Dương nhìn Trần Tuyết, hắn bỗng nhiên cảm thấy mắt nóng lên, cơ hồ là sắp rơi lệ.
Trần Tuyết nói: "Nơi này rất lạnh, anh bị thương tới kinh mạch, không thể ở trong tuyết lâu được."
Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi không có chỗ nào để đi cả, tôi ở đây thôi."
Trần Tuyết thở dài, cô ta vươn tay cầm lấy tay Trương Dương, ta Trần Tuyết mềm mại nhẵn nhụi, nhưng lại thiếu độ ấm. Trương Dương bỗng nhiên cảm thấy một cỗ nội tức lạnh lẽo nhưng nhu hòa thông qua lòng bàn tay mình truyền tới, hắn ý thức được Trần Tuyết đang giúp mình chữa thương.
Trương Dương hất tay Trần Tuyết ra, hắn lảo đảo đứng dậy.
Trần Tuyết tràn ngập lo lắng nhìn hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì mà khiến Trương Dương bi thương như vậy, hắn cự tuyệt sự giúp đỡ của mình, rõ ràng là muốn lợi dụng sự đau đớn của thể xác để giày vò bản thân. Tuy rằng cơ hội gặp mặt cô ta và Trương Dương rất ít, nhưng cũng có chút thấu hiểu Trương Dương, Trương Dương là người kiên cường, trong ấn tượng của cô ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn bi thương và nản lòng như vậy.
Trương Dương nói: "Giai Đồng đã chết rồi!"
]Trần Tuyết ngây ra một thoáng, cô ta cuối cùng cũng biết nguyên nhân khiến Trương Dương thương tâm, Trần Tuyết nói khẽ: "Anh yêu cô ta?"
Trương Dương gật đầu.
Trần Tuyết nói: "Anh muốn làm như thế nào? Liều mạng tra tấn mình để chứng minh chân tình của anh đối với cô ta ư?"
Trương Dương nói: "Tôi không phải là là muốn tra tấn mình, tôi chỉ là không thể tha thứ cho bản thân mình, nếu không phải vì tôi, cô ấy có lẽ đã không chết."
Trần Tuyết nói: "Tôi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi nghe nói người ta được chết cho người mình yêu là một loại hạnh phúc, tôi nghĩ cô ta nhất định cũng sẽ nghĩ vậy."
Trương Dương quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng, nói: "Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình."
"Vậy thì có thể như thế nào nữa? Anh phải chăng là muốn học theo cổ nhân dùng cái chết để tuẫn tình? Dùng sinh mạng để chứng minh tình yêu đối với cô ta." Ngữ khí của Trần Tuyết vẫn lãnh đạm, nhưng trong lòng cô ta lại tràn ngập lo lắng đối với Trương Dương.
Trương Dương nói: "Tôi không biết sống tiếp thì còn có ý nghĩa gì nữa."
Trần Tuyết nói: "Đi về phía trước thêm năm mươi bước chính là vách Xả Thân, nhảy xuống một cái là xong hết, anh từ giờ sẽ không cần phải đau khổ nữa, cũng không phải day dứt nữa, tôi sẽ đem chuyện anh tuẫn tình nói cho người nhà của anh, bạn bè của anh."
Trương Dương ngây ra đó.
Trần Tuyết nói: "Nếu anh thấy làm như vậy thì trong lòng có thể được an ủi, tôi ủng hộ anh, nhưng người nhà của anh thì sao? Sở Yên Nhiên thì sao? bạn bè của anhthì sao? Anh nếu chết rồi, anh không phải day dứt nữa, nhưng anh sẽ mang tới sự đau khổ cho bao nhiêu người, anh sẽ khiến bao nhiêu người thương tâm?"
Trương Dương im lặng không nói gì.
Trần Tuyết nói: "Tôi trước giờ luôn cho rằng anh là một đại trượng phu nâng lên được thì bỏ xuống được, nhưng tôi nhìn lầm rồi, anh chỉ là một tên nhu nhược mà thôi, anh đau khổ là bởi vì anh muốn né tránh, anh chạy tới đây uống rượu gào thét, vẫn là muốn trốn tránh, nếu như Cố Giai Đồng ở trên trời có linh thiêng, cô ta sẽ cho rằng mình nhìn lầm anh rồi, cô ta sẽ hối hận vì đã yêu anh."
"Im mồm." Trương Dương giống như một con sư tử đang phẫn nộ.
Mặt Trần Tuyết vẫn lạnh tanh, cô ta nói khẽ: "Anh không phải là đang làm thương hại tới bản thân, mà là làm tổn thương tới những người ở bên cạnh anh. Anh tỉnh lại đi, vì cô ta, anh nên tiếp tục sống thật tốt mới đúng, sự ra đi của cô ta không phải là để anh trầm tịch trong bị thương, mà là muốn để anh hiểu được phải quý trọng người ở bên cạnh anh, hiểu được làm thế nào để bảo vệ tốt mỗi một người thân ở bên cạnh anh, đừng để họ phải chịu tổn thương.
Những lời này của Trần Tuyết giống như hồi chuông cảnh tỉnh, khiến suy nghĩ bị vây trong hỗn loạn của Trương Dương mấy ngày nay bỗng nhiên tỉnh táo lại, hắn không thể tiếp tục trốn tránh, hắn muốn những người còn sống được vui vẻ, hắn phải tránh không để cho bi kịch của Cố Giai Đồng lại một lần nữa xảy ra.
Trần Tuyết ôn nhu nói ôn nhu nói: "Anh có đói bụng không?"
Trương Dương lắc đầu.
Trần Tuyết nói: "Trên núi lạnh lắm, nếu thật sự đợi cho tới khi tuyết lớn phủ trắng núi, anh sợ rằng không về được nữa."
Trương Dương nói: "Không sao cả."
Trần Tuyết nói: "Tôi thì không muốn bị khốn ở trong núi cả đời với anh." Nói xong câu này bỗng nhiên cảm thấy mình lỡ lời, trong lòng không khỏi xao động nhè nhẹ, Trần Tuyết đối với tâm tình của mình khống chế được rất tốt, Trương Dương lúc này đang bi thương, đương nhiên là không để ý đến.
Trần Tuyết nói: "Tôi muốn tới xã Hắc Sơn Tử, đã hẹn với mẹ tôi rồi, về muộn thì bà ấy nhất định sẽ lo.
Trương Dương gật đầu: "Tôi đưa cô đi."
Trần Tuyết nghe hắn nói như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy được an ủi, Trương Dương đã không kiên trì đòi một mình ở lại nơi hoang sơn dã lĩnh này nữa rồi, cô ta biết sự ra đi của Cố Giai Đồng đối với Trương Dương đã đả kích rất nặng, trong khoảng thời gian ngắn vết thương trong lòng Trương Dương không thể nào bình phục được, cô ta chỉ hi vọng Trương Dương đừng tự ngược như thế này, dần dần từ trong bi thương thoát ra, con người ta khi tình tự xuống thấp, không thích hợp ở một mình, có người nói chuyện cùng thì trong lòng sẽ đỡ hơn nhiều.
Hai người xuống khỏi đỉnh Thanh Vân, Trương Dương lúc này mới chú ý tới tới tuy rằng đường núi của đỉnh Thanh Vân hiểm trở, hơn nữa tuyết đọng đường trơn, hành tẩu khó khăn, nhưng Trần Tuyết trên mặt tuyết vẫn đi rất thong dong, hai chân giẫm lên mặt tuyết rất nhẹ nhàng, Trần Tuyết ở trước mặt Trương Dương cũng không có ý che giấu võ công của mình, như hành vân lưu thủy đi xuống núi.
Trương Dương nhớ tới vừa rồi Trần Tuyết muốn chữa thương cho mình, cỗ nội lực từ lòng bàn tay truyền đến đó, tu vi nội công của cô bé này đã có cảnh giới kha khá. So với Trần Tuyết, tình huống của Trương Dương ngược lại có chút không tốt, hắn vừa rồi cực kỳ bi thương, múa kiếm trong tuyết phát tiết sự thống khổ trong lòng, dưới loại tình trạng này rất dễ phát sinh sơ xẩy, nhẹ thì tổn thương kinh mạch, nặng thì tẩu hỏa nhập ma. Nếu không phải Trần Tuyết kịp thời xuất hiện, tổn thương mà Trương Dương phải chịu chỉ sợ còn lớn hơn.
Trương Dương vừa đi vừa lặng lẽ điều tức, chữa trị kinh mạch bị thương, cứ như vậy, tốc độ của hắn ngược lại càng chậm hơn.
Trần Tuyết tú ngoại tuệ trung, tâm tư kín đáo, cô ta đã nhận thấy được kinh mạch của Trương Dương có chút vấn đề, lặng lẽ vươn tay ra, cầm lấy tay trái của Trương Dương, nội tức lạnh lẽo nhưng nhu hòa lại truyền vào trong kinh mạch của Trương Dương, lần này Trương Dương không cự tuyệt. Nội lực của Trần Tuyết tuy rằng không hùng hồn bá đạo bằng hắn, nhưng giống như dòng nước kéo dài không dứt, nội lực của cô ta đối với chữa trị kinh mạch có tác dụng rất mạnh, có câu là cương nhu kết hợp, nội lực của Trương Dương và Trần Tuyết chính là như vậy.
Tuyết càng rơi càng lớn, tốc độ hành tẩu của hai người trong núi không nhanh không chậm, lúc ban đầu thì không có gì dị thường, nhưng về sau, trên đầu họ đều bốc lên từng luồng khí trắng, khuôn mặt kiều diễm của Trần Tuyết giống như hải đường, khí tức cũng biến thành cấp xúc. Đây là bởi vì cô ta trong quá trình giúp Trương Dương chữa thương, nội tức đã hao tổn không ít.
Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của Trần Tuyết, trong lòng không khỏi thương xót, hắn nhẹ nhàng buông tay Trần Tuyết ra, thở hắt ra một hơi, nói: "Đỡ nhiều rồi."
Trần Tuyết nhìn thấy trên mặt hắn cuối cùng cũng khôi phục một tia huyết sắc, biết nội thương của hắn đã khôi phục không ít, liền nói khẽ: "Hy vọng anh đừng ngược đãi mình nữa là được."
Trương Dương gật đầu, hắn chỉ về phía xa, xe pick-up của hắn đỗ ở giữa sườn núi, bên trên đọng đầy tuyết, không không để ý thì rất dễ không nhìn thấy nó.
Hai người đi tới trước xe, Trương Dương mở cửa xe, bảo Trần Tuyết lên xe trước, còn bản thân thì đi quét tuyết trên xe, sau đó vào trong xe khởi động, làm ấm một lát, rồi mới khởi động. Trần Tuyết muốn đi tới xã Hắc Sơn Tử, mẹ cô ta, Cảnh Cú Túc đang ở đó.
Bởi vì ngày tuyết đường trơn, Trương Dương cũng không dám đi nhanh, khi tới được xã Hắc Giả Sơn thì trời đã tối, sĩ đồ của Trương Dương bắt đầu từ nơi này, bởi vì núi Thanh Đài được khai phá, xã Hắc Giả Sơn cũng có biến hóa nghiêng trời lệch đất, tiểu lâu trong trấn rõ ràng là nhiều hơn không ít, cửa lớn của chính phủ xã cũng được sửa sang lại.
Cảnh Tú Cúc hôm nay trực nhật ở chính phủ xã, đang đứng ở cửa chính phủ xã sốt ruột đợi con gái, nhìn thấy chiếc xe pick-up đó đi tới ngoài cửa lớn của chính phủ xã, Cảnh Tú Cúc tò mò nhìn nhìn, liền thấy con gái mở cửa xe đi xuống, Trương Dương cũng đi theo, tới trước mặt Cảnh Tú Cúc, hắn miễn cưỡng cười cười: "Chúc mừng năm mới chị Cảnh."
Cảnh Tú Cúc kinh hỉ nói: "Đây không phải là chủ nhiệm Trương sao?Ngọn gió nào thổi cậu đến xã Hắc Giả Sơn vậy? Cậu chính là khách quý đó, nghe nói cậu tới Ủy ban thể dục thể thao, hiện tại đã là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, cấp bậc chính ban." Ba câu không rời nghề chính, Cảnh Tú Cúc mở miệng ra là đề tài không ngoài thể chế.
Trương Dương cười nhạt, nói: "Đã là chuyện quá khứ rồi, tôi gần đây nghỉ bệnh, vẫn chưa quay lại công tác."
Cảnh Tú Cúc quan tâm nói: "Bệnh gì vậy? Sức khỏe của cậu không phải trước giờ luôn rất tốt sao?"
Đối mặt với những cậu hỏi không ngừng của Cảnh Tú Cúc, Trương Dương chỉ có cười khổ.
Trần Tuyết không nhịn được bèn nói: "Mẹ! Sao mẹ không hỏi là tuyết lớn như thế này mà mẹ vẫn để khách đứng ở ngoài."
Cảnh Tú Cúc lúc này mới lúc này mới mình có chút thất lễ, cô ta ngượng ngùng cười nói: "Xem tôi kìa, chỉ mải hỏi mà quên mất không mời cậu vào ngồi."
Trương Dương nói: "Không cần đâu, tôi còn vội về Xuân Dương thăm mẹ tôi."
Trần Tuyết nói: "Đã trễ thế này rồi, trời lại đổ tuyết lớn như vậy, anh hôm nay đừng đi nữa."
Cảnh Tú Cúc nghe vậy liền thầm cả kinh, con bé này sao lại đi cùng với Trương Dương? Không ngờ còn giữ hắn ở lại, thế này không được, mình là một quả phụ, lại chỉ có một đứa con gái là Trần Tuyết, nếu để người ngoài biết thì không biết sẽ còn có lời ong tiếng ve gì, Cảnh Tú Cúc nói: "Chủ nhiệm Trương, hay là cậu ở lại ăn cơm đi." Cô ta nói rất miễn cưỡng, trong lòng thì không tình nguyện chút nào.
Trương Dương quả thực không có ý ở lại ăn cơm, hắn cười nói: "Tôi hôm nay tới Tử Hà quan dâng hương, vừa hay gặp được Trần Tuyết, cho nên tiện đường chở cô ấy một đoạn, không quấy rầy hai mẹ con chị nữa, mẹ tôi ở nhà đã làm cơm rồi, từ đây tới Xuân Dương cũng không quá xa, một tiếng là tới." Hắn nói xong liền quay người lên ăn cơm."
Trần Tuyết nói: "Anh lái xe cẩn thận một chút."
Trương Dương ở bên trong xe vẫy tay với hai mẹ con, rồi lái xe pick-up rất nhanh liền biến mất trong gió tuyết.
Chờ Trương Dương đi xa rồi, Cảnh Tú Cúc mới kéo con gái: "Chuyện gì vậy? Sao con lại đi cùng anh ta? Hai đứa không phải là..."
Trần Tuyết nói: "Mẹ, mẹ phiền quá đi."
Trên Đỉnh Thanh Vân ngẫu nhiên gặp Trần Tuyết, khiến Trương Dương ý thức được bên cạnh hắn còn có rất nhiều thân nhân, bạn bè, người yêu quan tâm đến hắn, hắn không thể cứ mãi sa sút như vậyđược, tình yêu đối với Cố Giai Đồng hắn sẽ vĩnh viễn không quên, nhưng không nên để người xung quanh phải lo lắng cho mình.
Nếu không có những lời nói đó của Trần Tuyết, Trương Dương lúc này vẫn đắm chìm trong thống khổ và tự trách, hắn không rảnh bận tâm tới người ở bên cạnh, thậm chí hắn còn không nghĩ tới về Xuân Dương thăm nhà, hắn vẫn muốn trốn tránh tất cả, trốn trách hiện thực, một mình cô độ gặm nhấm đau khổ.
Khi Trương Dương về nhà ở Xuân Dương thì đã là hơn tám giờ tối, thấy trong nhà vẫn sáng đèn, Trương Dương từ sâu trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn đỗ xe lại, đạp tuyết bước mấy bước, đi tới trước cửa thì lại thấy do dự, hắn không biết mình có nên về không.
Đúng vào lúc hắn đang do dự thì một cô gái từ bên trong bước ra, Trương Dương muốn lách mình trách thì cũng đã không kịp, cô gái đó chính là Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan đứng ở trong tuyết, lẳng lặng hắn, tựa hồ sớm biết hắn sẽ về, trong đôi mắt đẹp tràn ngập một nỗi nhớ nhung, quan tâm nói: "Anh về rồi à?"
Trương Dương gật đầu
Hà Hâm Nhan ôn nhu nói ôn nhu nói: "Mọi người trong nhà đang chờ anh đó."
Trương Dương theo sau Hà Hâm Nhan đi vào bên trong sân, nhìn thấy mẹ đang đứng đó, Triệu Tĩnh đứng ở bên cạnh bà, Triệu Thiết Sinh, Triệu Lập Quân, Triệu Lập Võ đều có mặt, Ngưu Văn Cường, Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong, An Ngữ Thần, Hải Lan và Hồ Nhân Như cũng đều ở đây.
Từng đôi mắt đầy quan tâm toàn bộ đều nhìn Trương Dương, trong lòng Trương Dương cảm thấy ấm áp vô cùng, hắn cuối cùng cũng ý thức được, trên thế giới nà còn có rất nhiều người quan tâm tới mình. Hắn không thể mãi trầm luân như vậy được, chính bởi vì Giai Đồng, hắn càng phải đỗi đãi tốt với mỗi một người thân bên cạnh hắn.
Lập Hoa Vọng mỉm cười nhìn con trai, trong nụ cười chất chứa biết bao yêu thương, quan tâm, bà ta bước lên trước, cầm tay Trương Dương, nói: "Thằng ba, mọi người đều đang đợi con về ăn cơm đó."
Trương Dương không nói gì, nhưng nội tâm hắn đã bị sự ấm áp bao phủ.
Ngưu Văn Cường nói: "Tôi nói nay Trương Dương, cậu biết chúng tôi hôm nay tới đây?"
Trương Dương nói: "Lời này tôi còn đang định hỏi anh đây."
Khương Lượng bật cười, thật ra bọn họ hôm nay là tụ hội ở Kim Khải Việt của Ngưu Văn Cường, nhưng mãi không liên hệ được với Trương Dương, Hải Lan, Hồ Nhân Như, Hà Hâm Nhan đã hẹn tới Xuân Dương cùng Trương Dương đón năm mới, nhưng cũng không liên hệ được với hắn, An Ngữ Thần vào mùng ba cũng tới Xuân Dương, một là để tảo mộ cho ông nội, hai là để tìm vị sư phụ đã bặt vô âm tín này, mấy người không hẹn mà cùng ở Kim Khải Việt.
Còn bọn họ không hẹn mà cùng tới nhà Trương Dương, đều là bởi vì Trần Tuyết trước đó đã gọi điện thoại cho Triệu Tĩnh, nói cho cô ta biết Trương Dương sẽ về nhà, Triệu Tĩnh sau khi nghe nói tình trạng của anh trai, cũng rất lo lắng, vì thế liên lạc với Ngưu Văn Cường, trình diễn một cuộc nghênh đón long trọng Trương Dương về nhà.
Sự cảm động trong lòng Trương đại quan nhân khó có thể hình dung được, con người ta khi đang chán nản, cần nhất là loại quan hoài này.
Trương Dương nóivới An Ngữ Thần: "Cô từ Hongkong về khi nào vậy?"
An Ngữ Thần nói: "Còn nói nữa à, anh làm sư phụ mà năm mới không biết cho bao lì xì à!"
Trương Dương cố nặn ra một nụ cười: "Cô còn chưa khấu đầu với tôi, tôi sao cho cô lì xì được."
Mọi người đều bật cười.
Từ Lập Hoa hô: "Mau vào nhà ngồi đi, bên ngoài vẫn đổ tuyết, tối nay, chúng ta cùng nhau ăn bước cơm đoàn viên."
Ngưu Văn Cường nói: "Dì Từ, có lạp xườn không? Lạp xường mà dì làm thực sự là ăn rất ngon."
"Có, tôi nay cho cậu ăn no luôn."
Anh em Triệu Lập Quân, Triệu Lập Vũ treo một dây pháo ra ngoài, Đỗ Vũ Phong hét lên như trẻ con: "Năm mới vui vẻ."
Trên mặt mọ người đều vui sướng.
Ngưu Văn Cường và Triệu Tân Vĩ kéo Trương Dương vào ngồi giữa bàn, Triệu Thiết Sinh nâng chén lên, nói: "Sang năm mới thì phải đoàn viên vui vẻ, phải có không khí năm mới, tất cả những chuyện không vui của năm cũ hãy quên đi hết, năm sau chính là một sự bắt đầu mời, cạn chén."