Khi Trương Dương nhìn thấy cỗ thi thể này, đã đoán được điểm này, từ tình huống vừa rồi của Tiêu Quốc Thành cho thấy, vợ y tám chín phần mười là trúng cổ độc, nguyên nhân cái chết thực sự rất có thể chính là điều này.
Tiêu Quốc Thành nói: Cô ta phát bệnh rất đột nhiên, từ lúc phát tác đến lúc tử vong chỉ đúng bảy bảy bốn mươi chín ngày, trong khoảng thời gian này, cô ta gặp phải sự dày vò khó có thể tưởng tượng được, đầu tiên là đau đầu, sau đó lan ra đến toàn thân rồi ho khan ra máu, sốt nhẹ không giảm, tôi đã mời tới những bác sĩ tốt nhất thế giới cho cô ta, nhưng không ai có thể không ai có thể chẩn đoán ra cô ta rốt cuộc bị bệnh gì, về sau, mắt của cô ta thối dần, hai mắt giống như bị trùng chui vào vậy, khoét trống rỗng, hiện tại tôi sai người dùng ngọc hòa điêu điêu khắc hai con mắt để đút vào hốc mắt của cô ta... Nói tới chuyện này Tiêu Quốc Thành trong lòng chua xót không thôi, hai mắt đã có chút ươn tướt.
Trương Dương quan sát một chút ngón tay của thi thể, móng tay không ngờ tróc hơn phân nữa, nói khẽ: Cô ta trước khi chết có phải cả người ngứa ngáy vô cùng đúng không?
Tiêu Quốc Thành gật đầu, tràn ngập bi thương nói: Tôi chỉ tưởng cô ta mắc phải quái bệnh, hiện tại anh nói như vậy, tôi cũng có chút minh bạch rồi.
Trương Dương nói: Cũng may mà anh dùng quan tài thủy tinh để cất giữ thi thể của cô ta, lại đặt ở nơi có nhiệt độ thấp như thế này.
Tiêu Quốc Thành nói: Chẳng lẽ cổ độc mà tôi trúng phải cũng là đến từ đây? Nhưng cô ta từ lúc bắt đầu bát bệnh đến lúc chết là bốn mươi chín ngày, mà tôi thì lại bảy năm rồi như vậy, bệnh tình tuy rằng dần dần nặng thêm, nhưng tôi vẫn may mắn sống sót, đây rốt cuộc là vì sao?
Trương Dương nói: Nếu cổ độc mà anh trúng giống với vợ anh thì theo lý thuyết không thể sống được lâu như vậy, thường thường có hai loại khả năng, thứ nhất sức đề kháng của anh đối với cổ độc rất mạnh, hai là cổ độc mà anh và vợ anh trúng phải không giống nhau. Hắn ho khan một tiếng rồi nói: Tiêu tiên sinh, nếu muốn làm rõ chuyện này thì phải mở quan tài khám nghiệm tử thi, anh thấy sao?
Tiêu Quốc Thành lắc đầu nói: Cô ta qua đời lâu như vậy rồi, tôi không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của cô ta.
Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh, vừa rồi tôi đã hỏi anh, anh có từng tới Miêu Cương chưa, hoặc là cso tiếp xúc với người Miêu không?
Tiêu Quốc Thành lại lắc đầu, nói khẽ: Không!
Trương đại quan nhân cẩn thận quan sát ánh mắt của Tiêu Quốc Thành, phát hiện ánh mắt y không hề kiên quyết, mơ hồ đoán được Tiêu Quốc Thành có chuyện giấu mình, Trương Dương nói: Tiêu tiên sinh, tôi tuy rằng hôm nay cứu lại anh từ cơn mê, cũng may mắn trấn trụ được cổ độc trong cơ thể anh, nhưng tôi cũng không có năng lực triệt để thanh trừ được nó.
Tiêu Quốc Thành đối với điều này cũng nhìn rất nhạt: Sinh tử có số, phú quý do trời, sau khi vợ tôi mất, tôi sớm đã nhìn thấu cái chết rồi.
Trương Dương nói: Trước đây có lẽ anh có thể nhìn thấu, nhưng hiện tại thì sao? Chẳng lẽ anh không muốn biết rốt cuộc là ai muốn hại chết hai vợ chồng anh ư?
Tiêu Quốc Thành không nói gì, y nhìn Trương Dương, phát hiện người thanh niên này thực sự rất không đơn giản, ý nghĩ trong lòng mình đã bị hắn nhìn thấu, Tiêu Quốc Thành cũng vừa mới biết vợ mình không phải bị bệnh mà chết, mà là có người hại.
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt do dự của Tiêu Quốc Thành, càng đoán chắc y có chuyện giấu mình, hắn ỉm cười nói mỉm cười nói: Tiêu tiên sinh, nếu anh nếu anh có chỗ khó xử thì chuyện này không cần phải nói nữa, tôi cam đoan với ngươi với anh, hôm nay tất cả những gì tôi nhìn thấy nghe thấy sẽ chỉ là bí mật giữa hai người chúng ta, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết được.
Tiêu Quốc Thành cuối cùng cũng quyết tâm nói ra : Tôi bảy năm trước Tiêu Quốc Thành quen một nữ tử Vân Nam, cô ta tên là Đao Minh Quân.
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy liền đoán được, chuyện này tám chín phần mười là có liên quan tới tình yêu nam nữ, chẳng lẽ Tiêu Quốc Thành và Đao Minh Quân này có gì ám muội ư?
Tiêu Quốc Thành nói: Cô ta du học ở Mỹ, sau lại khi tốt nghiệp nhận được nhận lời mời của công ty tôi, tôi rất thích năng lực của cô ta, chỉ định cô ta làm thư ký của tôi. Nói tới đây, vẻ mặt của Tiêu Quốc Thành tràn ngập ả bứt rứt và hổ thẹn.
Trương đại quan nhân ở trong lòng thầm đoán ra bảy tám phần, Tiêu Quốc Thành cũng không thể ngoại lệ, xem ra giữa tổng giám đốc và mỹ nữ chắc có chuyện gì đó.
Tiêu Quốc Thành nói: Đây là điều có lỗi duy nhất với vợ của tôi trong đời này. Y không nói rõ ra, nhưng ý tứ đã được biểu lộ rất rõ ràng.
Trương đại quan nhân tỏ vẻ thấu hiểu: Tiêu tiên sinh, cái này cũng không trách anh được, anh đã phạm phải một sai lầm mà đa số nam nhân trong thiên hạ đều phạm phải.
Tiêu Quốc Thành thở dài nói: Cô ta rất đẹp, nhiệt tình như lửa, phong tình vạn chủng, tình cảm của tôi và vợ đã đến cảnh giới bình tĩnh như nước, anh biết đấy, nam nhân nhiệt tình không cam lòng bình tĩnh quá mức, sự xuất hiện của cô ta chính là một cục đá ném vào mặt hồ yên ả.
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng: Cho nên anh xuân tâm nhộn nhạo.
Mặt Tiêu Quốc Thành nóng lên, nếu không phải tình thế bức bách, y sẽ vĩnh viễn giữ bí mật này trong lòng, trên thực tế bí mật này đã chôn sâu trong lòng y suốt bảy năm, y nói khẽ: Quan hệ của tôi và Đao Minh Quân bị vợ tôi biết, trừ cô ta ra thì không còn ai biết chuyện này, vợ tôi rất tốt, cô ta cho tôi hai con đường, thứ nhất đoạn tuyệt với Đao Minh Quân, cô ta có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, coi như chưa có gì xảy ra, thứ hai, tôi có thể lựa chọn Đao Minh Quân, nhưng phải ly hôn với cô ta, cô ta sẽ không chế tạo bất kỳ chướng ngại nào cho tôi, thậm chí có thể từ bỏ tài sản mà cô ta đáng được nhận.
Trương Dương nói: Anh lựa chọn cái trước.
Tiêu Quốc Thành gật đầu nói: Bao nhieu năm gió mưa đều là vợ tôi và tôi cùng trải qua, Đao Minh Quân chỉ là một sự bất ngờ.
Trương Dương nói: Đa số người sẽ làm ra lựa chọn như anh.
Tiêu Quốc Thành cười khổ nói: Đổi thành anh, anh sẽ lựa chọn thế nào.
Trương Dương nói: Tôi không phải anh, tôi không thể gặp phải lựa chọn như anh, cái đó, chúng ta đừng hướng sang đề tài khác, sau khi anh và Đao Minh Quân ngả bài thì thế nào?
Tiêu Quốc Thành nói: Cô ta rất lạnh bình tĩnh, không bảo tôi làm bất kỳ chuyện gì vì cô ta, thậm chí không đòi một xu nào, ngày hôm sau cô ta liền chủ động từ chức...
Về sau cô ta có xuất hiện nữa không?
Tiêu Quốc Thành nói: Cô ta sau khi từ chức thì có một đoạn thời gian rất dài không liên lạc với tôi nữa, cho đến tận lễ tang của vợ tôi, cô ta mới xuất hiện, có điều lúc ấy cô ta chỉ đứng từ xa nhìn hiện trường lễ tang, tôi nhìn thấy cô ta, bởi vì áy náy đối với vợ, tôi không đi tới nói chuyện với cô ta, cô ta cũng không đi tới, lần đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
Trương Dương nói: Nói cách khác, trong bảy năm nay hai người không gặp mặt.
Tiêu Quốc Thành gật đầu, nói khẽ: Cô ta chưa bao giờ nói bất kỳ một lời oán giận nào với tôi, cũng không biểu lộ hận ý đối với tôi, tôi chẳng những có lỗi với vợ tôi mà còn có lôi với cô ta nữa.
Trương Dương nói: Nữ nhân rất kỳ quái, cô ta tuy rằng không nói ra, nhưng chưa chắc đã chứng tỏ cô ta không hận anh, Tiêu tiên sinh, nếu muốn triệt để giải trừ cổ độc trên người anh, phải tìm được loại cổ độc đó, Đao Minh Quân này rất có thể chính là mấu chốt trong đó, Tiêu tiên sinh, có biện pháp nào liên lạc với cô ta không?
Tiêu Quốc Thành nói: Tìm được cô ta không khó, lâu như vậy rồi, tôi chỉ là cố ý lảng tránh chú ý tới tin tức của cô ta.
Trương Dương từ trong ánh mắt của Tiêu Quốc Thành bắt được một sự nhớ nhung khó có thể che giấu, hắn bỗng nhiên ý thức được Tiêu Quốc Thành vẫn luôn nhớ nữ tử tên là Đao Minh Quân này. Trương Dương không hề vạch trần chuyện này, mỗi người đều có bí mật của mình.
Trở lại trong phòng khách, Tiêu Quốc Thành mời Trương Dương ở lại cùng ăn bữa tối, Trương Dương lắc đầu, hắn còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, vả lại hôm nay trạng thái sức khỏe cũng không tốt, Tiêu Quốc Thành cũng không kiên trì giữ lại, bảo Tiêu Mân Hồng đưa Trương Dương về.
Chu Sơn Hổ vẫn là lần đầu đi lên du thuyền xa hoa như vậy, đối với tất cả có biểu hiện rất tò mò, Tiêu Mân Hồng bảo thuyền viên dẫn hắn đi thăm thú, mình thì đi tới bên cạnh Trương Dương, Trương Dương đứng trên sàn tàu, ngắm nhìn Bắc Cảng được bao phủ trong trời chiều. Trong ánh mắt tràn ngập vẻ mê mang, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Tiêu Mân Hồng nói: Vội về thế, có việc gấp à?
Trương Dương không hề phủ nhận. Hắn cười nói: Bí thư Cố đang ở Tân Hải, sáng mai là ông ấy phải đi rồi, tôi muốn tâm sự với ông ấy. Đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ thì đã là năm giờ chiều rồi.
Môi Tiêu Mân Hồng run run, do dự một chút do dự một chút rồi cuối cùng vẫn hỏi: Chú tôi quả thật là trúng cổ độc à?
Trương Dương gật đầu nói: Chắc là như vậy, có điều cô cũng đừng quá lo lắng. Trải qua trị liệu lần này, có thể cam đoan trong một tháng hắn sẽ không tái phát nữa, nhưng muốn triệt để thanh trừ cổ độc trong cơ thể hắn thì nhất định phải tìm được người gieo cổ độc. Tôi cũng không biết lắm về loại bí thuật này, nghe nói chỉ là cổ thuật thôi thì đã có tới chín chín tám mươi mốt loại rồi.
Tiêu Mân Hồng thở dài nói: Không biết là ai hận chú tôi như vậy, nếu để tôi biết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.