Khói độc rất nhanh tràn ngập phòng giam, Lý Xương Phổ cười lạnh nói: Tự tìm đường chết. . . Gã nói còn chưa xong, chợt nghe thấy một tiếng nổ, cửa sắt của phòng giam bị một cổ lực mạnh phá tan, Lý Xương Phổ biến sắc, xoay người bỏ chạy, thậm chí không để ý đến Lý Uyển Cơ đã hôn ngã xuống đất.
Trương Dương bởi vì tu luyện Đại Thừa Quyết, khói độc cũng không có xâm nhập hô hấp của hắn, đương nhiên sẽ không tạo thành tổn hại đối với thân thể hắn, rời khỏi phòng giam, thấy Lý Uyển Cơ ngã xuống đất, Lý Xương Phổ đã không biết tung tích. Trương Dương nâng dậy Lý Uyển Cơ, bóp nhẹ huyệt đạo của cô ấy, trợ giúp cô ấy tỉnh lại, Lý Uyển Cơ nói: Tôi ngửi thấy được một mùi vị kỳ quái, thì hôn mê bất tỉnh. . .
Trương Dương ý bảo cô ấy ngừng thở, khói độc đã tỏ đến hành lang. Lý Uyển Cơ lấy mặt nạ phòng độc ra, Trương Dương từng bước đá văng cửa phòng giam, hắn cũng không tìm được Lệ Phù, nhưng tại phòng giam số 9 tìm được chuyên gia sinh hóa Niết Nhật Khoa Phu.
Bề ngoài đặc biệt của Niết Nhật Khoa Phu khiến cho Trương Dương nhìn một cái liền nhận ra, tiến lên một tay nắm lấy ông ta, Niết Nhật Khoa Phu bởi vì bị dày vò, trên tinh thần tựa hồ xuất hiện một ít vấn đề, sợ đến nổi nói năng lộn xộn, hơn nữa ông ta nói chính là tiếng Nga, trình độ tiếng Anh của Trương đại quan nhân hiện tại cũng còn có thể thông qua, nhưng tiếng Nga là dốt đặc cán mai. Cũng may bên cạnh có Lý Uyển Cơ, Lý Uyển Cơ dùng họng súng chỉ vào Niết Nhật Khoa Phu nói: Nói mau, phòng nghiên cứu sinh hóa của các người ở nơi nào?
Niết Nhật Khoa Phu sợ đến mức run rẩy liên tục: Đừng giết tôi, xin đừng giết tôi. . .
Trương Dương bảo Lý Uyển Cơ nói với ông ta, bọn họ không phải tới giết ông ta chính là tới cứu ông ta.
Niết Nhật Khoa Phu vất vả mới trấn định xuống, run giọng nói: Thật sao, các người thật sự là tới cứu tôi?
Trương Dương nói: Vậy phải nhìn xem ông có phối hợp hay không!
Hắn lấy ra ảnh chụp của Lệ Phù đưa cho Niết Nhật Khoa Phu, Niết Nhật Khoa Phu nhìn một chút nói: Cô ấy là số 029.
Trương Dương nghe được Niết Nhật Khoa Phu gặp qua Lệ Phù, trong lòng không khỏi vừa mừng vừa sợ, thế nhưng nghe được ông ta gọi Lệ Phù là số 029, mơ hồ cảm giác được có chút không ổn, Lệ Phù lẽ nào đã thành vật thí nghiệm cho bọn họ nghiên cứu chế tạo vũ khí sinh hóa?
Trương Dương lạnh lùng nói: Mang tôi đi tìm cô ấy! Niết Nhật Khoa Phu do dự một chút, rốt cục hạ quyết tâm.
Trương Dương và Lý Uyển Cơ mang theo Niết Nhật Khoa Phu đi tới phía trước, lúc này khói độc đã ở khắp nơi, Trương Dương đem mặt nạ phòng độc của mình giao cho Niết Nhật Khoa Phu sử dụng, hắn có Đại Thừa Quyết hộ thân, căn bản không cần phải sợ những cái phiền phức này, Lý Uyển Cơ và Niết Nhật Khoa Phu nhìn Trương Dương thật sự là quá khó tin, khói độc đối với hắn không có tác dụng.
Lý Uyển Cơ và Trương Dương một trước một sau bảo vệ Niết Nhật Khoa Phu, Niết Nhật Khoa Phu vốn dĩ dự định mang theo bọn họ lên cầu thang, nhưng Trương Dương chỉ chỉ thang máy, vẫn lựa chọn từ thang máy tiến lên. Bắn chết bốn gã binh sĩ Bắc Triều Tiên ý đồ ngăn chặn bọn họ, bọn họ tiến vào thang máy, mạch điện đã bị đứt, Trương Dương mở trần thang máy, bọn họ cùng nhau leo lên, dọc theo dây kéo thang máy hướng về phía trước, dựa theo lời Niết Nhật Khoa Phu, phòng thí nghiệm sinh hóa ngay tầng ngầm hai.
Trương Dương cho Lý Uyển Cơ dẫn Niết Nhật Khoa Phu tiếp tục hướng về phía trước, còn hắn dùng dây kéo nhảy đến lối ra của thang máy, thân thể hắn hầu như vừa bám vào tường, cửa thang máy mở ra một cái khe, bên ngoài đạn bắn xói xả đến hướng cửa thang máy, Trương Dương dùng tay bám vào khe cửa thang máy, đạn từ đầu của hắn xẹt qua liên tục, chỉ chốc lát sau hai cánh cửa thang máy đã bị bắn thủng như tổ ong, tia sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Trương Dương nghe được tiếng bước chân, đám binh sĩ Bắc Triều Tiên chen chúc tới, bọn họ từ bên ngoài mở cửa thang máy, cửa thang máy vừa mở ra một cái khe đủ rộng, Trương đại quan nhân đem trái lựu đạn chuẩn bị tốt ném ra ngoài.
Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, mang theo máu và thịt bay khắp nơi, cửa thang máy cũng bị sóng xung kích kịch liệt đánh văng ra, Trương Dương dùng tay bám vào tường trong thang máy, sau đó lại ném ra một trái lựu đạn khác, cái này là vì tránh mai phục, vững tin bên ngoài hẳn là không còn ai, Trương Dương lúc này mới dùng sức vung tay nhảy ra cửa thang máy, nhảy vào đường ngầm tầng hai.
Trên mặt đất nằm không ít thi thể, Trương đại quan nhân ngay từ đầu lúc còn có tâm khống chế, tận lực tránh cho tạo thành sát nghiệt quá lớn, thật là trong lúc chiến đấu khai hỏa mới phát hiện ra tay thật đúng là không thể khoan dung.
Một gã binh sĩ Bắc Triều Tiên còn chưa tắt thở, giơ súng bắn về hướng Trương Dương, bị Trương Dương nhanh tay bắn trước, phòng thí nghiệm sinh hóa cảnh giới cũng không nghiêm mật như trong tưởng tượng của Trương Dương vậy, hắn đẩy cửa phòng thí nghiệm ra, thấy bên trong một mảnh đống hỗn độn, chai lọ máy móc nằm lung tung khắp nơi, lúc này phía sau hắn truyền đến tiếng bước chân, Trương Dương giơ súng, nhưng phát hiện Lý Uyển Cơ và Niết Nhật Khoa Phu hai người đi đến.
Lý Uyển Cơ có vẻ có chút kinh hoảng nói: Bên trên toàn bộ đều bị phong tỏa!
Trương Dương nhíu nhíu mày: Chuyện gì xảy ra?
Niết Nhật Khoa Phu nói: Bệnh độc RFIV đã nghiên cứu thành công, bọn họ có thể muốn tiêu hủy nơi này.
Trương Dương không quan tâm bệnh độc, hắn nắm cổ áo Niết Nhật Khoa Phu nói: Các người là không phải đang tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người chứ? Người đâu?
Niết Nhật Khoa Phu có chút khẩn trương nuốt nước bọt, Lý Uyển Cơ đem lời của Trương Dương phiên dịch cho ông ta, Niết Nhật Khoa Phu ý bảo Trương Dương buông cổ áo mình ra, mang theo bọn họ đi phòng hướng đông, nhấn phím mở tường ra, mặt tường di động ra, từ đó lộ ra một cửa ngầm, Niết Nhật Khoa Phu đi tới mở mật mã trước cửa ngầm, lẩm bẩm: Hy vọng bọn họ còn chưa kịp thay đổi mật mã. Ông ta nhập mật mã, sau đó đem mắt phải qua, cửa ngầm di động ra.
Lý Uyển Cơ giơ súng nhắm ngay bên trong, bên trong cũng không có người, đây là một phòng thí nghiệm cơ thể người bí mật.
Niết Nhật Khoa Phu mang bọn họ đi vào, Lý Uyển Cơ lấy đèn ra chiếu, thấy bên trong tất cả đều là thi thể, Trương Dương cố nén nội tâm kinh hoảng, xốc từng cái chăn trùm trên mặt bọn họ, phát hiện bên trong cũng không có Lệ Phù, hắn chuyển hướng Niết Nhật Khoa Phu, ánh mắt tràn ngập sát khí làm cho Niết Nhật Khoa Phu cực sợ.
Niết Nhật Khoa Phu run giọng nói: Còn có. . . Còn có. . . “Ông chỉ chỉ cửa thủy tinh phía trước, Trương Dương bước đi qua, Niết Nhật Khoa Phu nhắc nhở hắn nói: Bệnh độc RFIV còn chưa có kháng thể, lây truyền qua không khí, chỉ cần khuếch tán, hậu quả không thể lường được. . .
Trương Dương nhấc chân đá văng cánh cửa thủy tinh.
Dọc theo con đường chật hẹp về phía trước năm mét, thấy một căn phòng bao phủ bởi thủy tinh, dưới ngọn đèn, một người nữ mặc đồ bệnh nhân màu trắng lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, hai mắt nhắm nghiền, dưới hàng lông mi, hai hàng lệ ngân trong suốt rõ ràng có thể thấy được. Tóc vàng mất trật tự rối tung trên vai đầu, trên mặt cười có thể thấy rõ ràng vài vết bầm, chính là Lệ Phù.
Trương Dương gõ lớp thủy tinh, Lệ Phù nghe được động tĩnh bỗng nhiên mở đôi mắt đẹp, đôi mắt đẹp màu xanh tràn ngập khó tin, khi ánh mắt của cô ấy tiếp xúc với ánh mắt vui mừng của Trương Dương cùng một chỗ, vành mắt Lệ Phù nhất thời đỏ lên, cô ấy cố sức cắn môi, muốn khống chế tình cảm của mình, không ở trước mặt của Trương Dương biểu hiện ra mình nhu nhược, nhưng nước mắt trong suốt lưng tròng đúng là vẫn tuôn ra khỏi đôi mắt sáng.
Trương Dương nhấc chân chuẩn bị đá văng cửa thủy tinh.
Lệ Phù liều mạng lắc đầu.
Niết Nhật Khoa Phu và Lý Uyển Cơ sau đó chạy tới, Lý Uyển Cơ ngăn ở trước người của Trương Dương: Không thể, trên thân thể của cô ấy đã bị bệnh độc RFIV, anh thả cô ấy đi ra sẽ tạo thành nguồn phát tán bệnh.
Trương Dương giận dữ hét: Cút ngay!
Niết Nhật Khoa Phu dùng tiếng Nga nói với Lý Uyển Cơ: Hắn điên rồi, chúng ta đi, ở lại chỉ có một đường chết, bệnh độc RFIV không có kháng thể.
Lý Uyển Cơ lúc này thu được tin tức của Triệu Hách: Tình thế không đúng, quân nhân đang rút lui khỏi, bọn họ đang đặt thuốc nổ ở trung tâm, hình như muốn cho nổ nơi này.
Niết Nhật Khoa Phu nói với Lý Uyển Cơ: Đi nhanh lên, tôi biết một lối đi khẩn cấp.
Lý Uyển Cơ gật đầu, hướng Trương Dương nói: Chính anh bảo trọng!
Niết Nhật Khoa Phu nói: Đi tới đầu cùng con đường, có một thang máy vận chuyển vật tư, nếu như các người tới kịp, có thể từ con đường này trốn đi.
Lý Uyển Cơ và Niết Nhật Khoa Phu vừa rời đi, Trương Dương liền chuẩn bị đá văng lớp thủy tinh ngăn cách hắn và Lệ Phù.
Lệ Phù liều mạng vuốt lớp cửa thủy tinh, lớn tiếng kêu la với Trương Dương, khiến cho hắn rời đi, thế nhưng Trương Dương mặc kệ, một cước đá văng lớp cửa thủy tinh làm thành một cái lổ, sau đó dùng báng súng đập to cái lổ ra, Lệ Phù thấy Trương Dương liều lĩnh vọt đến, cô ấy không chỉ không đón, ngược lại trốn vào góc tường cuộn lại, liều mạng lắc đầu, nước mắt không thể nhịn tuôn ra.
Trương Dương đi tới phía trước, một tay ôm lấy Lệ Phù vào trong ngực, Lệ Phù cảm thụ được cái ôm ấm áp của hắn, tình cảm cũng không thể khống chế được, cô ấy run giọng nói: Đồ ngu, anh rõ ràng là một kẻ ngu ngốc. . .
Trương Dương cảm thấy Lệ Phù suy yếu, khom người cho cô ấy lên trên lưng của mình, cõng Lệ Phù chạy theo hướng thang máy mà Niết Nhật Khoa Phu nói, hắn vừa đi ra phòng cách ly, trong phòng thí nghiệm liền truyền đến một tiếng nổ, mặt đất và mặt tường rung động kịch liệt lên, thân thể của Trương Dương suýt nữa bị té lăn trên đất. Hắn mất sức lết tới trước thang máy, cõng Lệ Phù tiến vào thang máy, ấn nút, thang máy thong thả hướng về phía trước trong tiếng nổ ầm ầm, vừa khởi động không lâu, trên đầu liền truyền đến một tiếng nổ kịch liệt, dây kéo thang máy bị đứt, thang máy giống như sao băng lao thẳng xuống dưới.
Trương Dương vội vàng đem Lệ Phù ôm vào trong ngực, lợi dụng thân thể của mình giảm thương tổn do chấn động bên dưới tạo thành với cô ấy.
Thang máy rơi nửa chừng, bị dây kéo lại một chút, lắc qua lắc lại, dây kéo không chịu nổi trọng lượng thang máy mà hoàn toàn dứt hẳn, thang máy vẫn rơi xuống tầng thấp nhất của trung tâm nghiên cứu.
Bởi vì có thân thể của Trương Dương bảo hộ, Lệ Phù cũng không có bị thương, cô ấy lo lắng mình đã bị nhiễm bệnh độc, tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, thế giới ngầm liên tục rung động, giống như tận thế đã tới, Lệ Phù ôm chặt thân thể của Trương Dương, nước mắt yên lặng chảy ra, không bao lâu đã thấm ướt vạt áo trước ngực của Trương Dương.