Y Đạo Quan Đồ

Chương 1044: Chương 1044: Không bỏ xuống được (1)




Khổng Nguyên cười nói: Chào mọi người, tôi rất cao hứng có thể tới gia nhập nghi thức khai giảng của ban nghiên cứu sinh các anh, các đồng chí đang ngồi dây, bất kể chức vụ hiện tại của các anh là gì, đã đến đây rồi, tới trường đảng rồi, các anh chính là học sinh của nơi này, cho nên, chuyện thứ nhất tôi muốn thông báo cho các anh chính là, trong thời gian đi học, nhất định phải tuân thủ nội quy của trường học, tôn kính thầy giáo, đoàn kết với bạn học, học tập cho tốt đi, cố gắng tiến về phia trước đi!

Hiện trường vang lên một trận cười.

Khổng Nguyên lại nói: Nhớ lấy, trong thời gian học, cấm yêu đương, giữa bạn học và bạn học không được, mà giữa bạn học và giáo viên thì càng không được!

Trong Hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trương đại quan nhân cũng vỗ tay theo, hắn không thể không thừa nhận, thằng cha Khổng Nguyên nói chuyện vẫn rất dí dỏm, chỉ nói vài câu thôi là có thể tập chung hết tất cả sự chú ý của mọi người lên người y.

Khổng Nguyên mỉm cười nói: Tôi là người làm công tác cán bộ, các anh, những người ngồi bên dưới toàn bộ đều là cán bộ quan trọng trong các hệ thống của các thành thị Bình Hải, tôi đối với mỗi một người các anh đều rất quen thuộc, trong các chuyện lớn nên nói thì các anh đều hiểu, cho nên tôi hôm nay không muốn nói nhiều, có thể có cơ hội học tập lần này cũng không phải là dễ dàng gì, tôi hi vọng mọi người đều quý trọng nó, phải nắm chắc cơ hội để đề cao mình, rèn luyện mình, sau này mới có thể công tác tốt hơn vì Đảng và vì quốc gia, tôi hy vọng các anh phải thật nghiêm tục mong chờ cơ hội học tập lần này, đừng mang tâm lý tới lấy tiếng rồi nhận bằng, tôi phụ trách công tác của bộ tổ chức, tôi cảnh cáo các anh trước, thành tích học tập của các anh sẽ trở thành tiêu chuẩn để bộ tổ chức của chúng tôi đánh giá cán bộ, cho nên chỉ cần là muốn thăng quan thì phải học tốt, học nghiêm túc!

Những lời phát biểu này lại dẫn tới một tràng tiếng vỗ tay.

Khổng Nguyên phát biểu là một chuyện, nhưng chỉ lưu tâm chút là để ý được, những cán bộ này đều là đến để kiếm bằng, chẳng ai thật sự coi trọng chuyện học tập này, công tác bình thường của bọn họ đều vô cùng bận rộn, ai còn có được tinh lực mà đi học, mục đích của ban nghiên cứu sinh của trường đảng tỉnh này nói trắng ra chính là một món phúc lợi chính trị, chỉ cần là được gọi vào ban nghiên cứu sinh, khẳng định đều có thể nhận được bằng tốt nghiệp.

Bởi vì gần đây tỉnh lý đang tiến hành chỉnh đốn nhằm vào ăn uống công khoản, cho nên trường đảng cũng không tổ chức ăn liên hoan theo lệ, sau khi mọi người nhận tài liệu dạy học xong thì tự do hoạt động, Trương Dương hẹn Đỗ Thiên Dã và Lưu Diễm Hồng cùng đi ăn cơm, Đỗ Thiên Dã cũng không có việc gì, nhưng Lưu Diễm Hồng thì vừa tới sở giám sát, công tác rất bận, uyển chuyển từ chối hảo ý của Trương Dương.

Đỗ Thiên Dã sau khi lên xe Mitsubishi của Trương Dương, nói với hắn: Tới khách sạn Tuệ Nguyên đi.

Theo như lời gã nói, khách sạn Tuệ Nguyên là vừa mới khai trương một tửu đểm năm sao, Trương Dương chưa bao giờ tới đó, cười nói: Anh sống ở đó à?

Đỗ Thiên Dã cười nói: Đi gặp một bằng hữu!

Ai vậy?

Đỗ Thiên Dã cười cười không nói gì, Trương Dương không nhịn được nói: Càng lúc càng thích cố lộng huyền hư, anh hiện tại làm quan đến mức sắp thành tinh rồi!

Đỗ Thiên Dã nói: Tóm lại cậu chắc chắn biết!

Sau khi tới khách sạn Tuệ Nguyên, Trương Dương mới biết được người Đỗ Thiên Dã muốn gặp là Tô Viện Viện, chị gái cùng cha khác mẹ của hắn, Tô Viện Viện nhìn thấy Trương Dương cũng cảm thấy ngạc nhiên, tuy rằng cô ta biết Trương Dương đang công tác ở Đông Giang, nhưng không có ý đi gặp hắn, Tô Viện Viện thật ra không biết giữa bọn họ còn có quan hệ thân tình như vậy.

Thì ra Tô Viện Viện từ sau khi mẹ mất, không còn gì vướng bận, những năm gần đây cô ta sở dĩ vẫn ở lại trong nhà hàng của anh trai làm giúp cũng là để tiện lợi chiếu cố cho mẹ, hiện giờ mẹ mất, cô ta bắt đầu cân nhắc tới tương lai và nghề nghiệp của mình, vừa hay khách sạn Tuệ Nguyên của Đông Giang trong quy mô toàn tỉnh thông báo tuyển dụng nhân viên quản lý, Tô Viện Viện tới ứng tuyển, với tố chất chuyên nghiệp và tiêu chuẩn nghề nghiệp rất vững cô ta đã thuận lợi thông qua sát hạch, hiện giờ đã được phân trọng trách quản lí bộ phận phòng trọ.

Trương Dương cười nói: Tôi còn tưởng là ai thần bí lắm, thì ra là Tô tiểu thư!

Tô Viện Viện nói: Chủ nhiệm Trương, không ngờ anh cũng cùng tới.

Trương Dương cười nói: Hy vọng không làm phiền hai người! Câu này khiến cho Tô Viện Viện có chút xấu hổ.

Đỗ Thiên Dã giải thích: Tôi cũng rất lâu rồi không gặp Tô Viện Viện, nghe nói cô ấy đang công tác ở đây, cho nên tới thăm.

Tô Viện Viện nói: Tôi mời các anh ăn cơm!

Trương Dương cười nói: Tôi là điền chủ, bữa cơm này nên để tôi mời mới đúng, buổi trưa tôi đã đặt chỗ trước ở Vọng Giang lâu rồi, chúng ta cùng nhau tới đó ăn.

Tô Viện Viện vừa hay được nghỉ buổi chiều, cũng không có việc gì làm, lập tức gật đầu, trước khi đi, còn dẫn Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đi thăm khách sạn Tuệ Nguyên vừa xây xong một chút, khách sạn năm sao này được xây tại một khoảng kiến trúc giả cổ giữa núi Long Tích và hồ Long Thủy, tất cả kiến trúc đều là phong cách Huy phái điển hình, tường trắng ngói đen, bóng cây lắc lư, nước biếc vờn quanh, cảnh sắc trong lành bắt mắt, không giống với những khách sạn thông thường.

Tô Viện Viện giới thiệu: Khách sạn này của chúng tôi rất chú trọng tới khách, lấy kinh doanh tầm cao làm chủ, khu biệt thự chiếm một phần hai số phòng giành cho khách.

Trương Dương nói: Hoàn cảnh không tồi, về sau tôi nếu tới có được chiết khấu không?

Tô Viện Viện mỉm cười nói: Tôi trong quy mô quyền hạn của mình sẽ giành cho anh ưu đãi lớn nhất.

Khách sạn vẫn chưa hoàn thành xong, khu ăn uống trước mắt vẫn còn đang trang trí, dự tính gần cuối năm mới có thể khai trương. Trương Dương kỳ thật không quan tâm tới khách sạn, mục đích hắn tìm hiểu khách sạn này là vì Tô Viện Viện, nếu đã biết quan hệ giữa hắn và Tô Viện Viện, dẫu sao cũng là máu mủ tình thâm, hắn không thể không quan tâm tới công tác và cuộc sống của Tô Viện Viện được.

Từ sau khi biết Tô Viện Viện là chị gái của hắn, Trương Dương đã muốn ghép cô ta và Đỗ Thiên Dã lại với nhau, tuy rằng Đỗ Thiên Dã so với Tô Viện Viện thì lớn hơn mười tuổi, nhưng con người của Đỗ Thiên Dã thì Trương Dương hiểu rất rõ, có tình nghĩa, chính trực vô tư, cũng chỉ có phó thác Tô Viện Viện cho người như vậy hắn mới có thể an tâm. Tô Viện Viện đối với Đỗ Thiên Dã có ý tứ rất rõ ràng, có điều tình cảm của Đỗ Thiên Dã vì Văn Linh mà bị tổn thương quá nặng, hiện tại Văn Linh đột nhiên tỉnh lại, khiến tất cả trở nên càng khó bề phân biệt.

Tới gia nhập cuộc tẩy trần này còn có phó thính trưởng Vinh Bằng Phi, và phó thính trưởng Điền Khánh Long đã lui về tuyến hai, Tô Viện Viện không ngờ lại có nhiều cán bộ lớn đến như vậy, sớm biết thế này, cô ta đã không đi cùng, Trương Dương cũng cân nhắc đến điểm này, cho nên hắn gọi theo cả Thường Hải Tâm, chủ yếu là để làm bạn với Tô Viện Viện, trong mắt Đỗ Thiên Dã thằng ôn Trương Dương này cân nhắc vấn đề càng lúc càng chu đáo, gã thật ra không biết Trương Dương quan tâm và chiếu cố tới Tô Viện Viện tất cả đều là bởi vì quan hệ chị em của họ.

Vinh Bằng Phi và Điền Khánh Long đều là người không có quá nhiều kiểu cách nhà quan, Điền Khánh Long hiện giờ đã đạm bạc với quan trường, một lòng chờ về hưu, con trai y Điền Bân hiện giờ cũng đã được điều Đông Giang công tác, tháng mười một năm nay vừa mới thành hôn với bạn gái Trình Quyên, hai vợ chồng Điền Khánh Long chỉ còn chờ ôm cháu.

Vinh Bằng Phi sau khi tới Đông Giang nhận công tác phó thính trưởng, thính trưởng Cao Trọng Hòa đối với y cũng coi như không tồi, giao một khối hình trinh cho y phụ trách, tuy rằng cấp bậc so với trước kia thì có tăng, nhưng dẫu sao cũng không bằng làm là người đứng đầu Giang Thành trước kia, Vinh Bằng Phi hiện tại làm việc đã nhún nhường cẩn thận hơn nhiều, công tác ở tỉnh thành chẳng những dựa vào năng lực công tác, mà còn phải cân nhắc đến quan hệ phức tạp với các phía, bất kỳ một khâu nào cũng phải chiếu cố tới.

Khi uống rượu Vinh Bằng Phi cảm thán: Trước đây khi ở Giang Thành luôn muốn được trở lại Đông Giang, nhưng sau khi trở về, ngược lại hoài niệm những ngày tháng ở Giang Thành, con người đúng là động vật mâu thuẫn.

Mấy người đều bật cười.

Đỗ Thiên Dã nói: Tôi phát hiện một đám các anh đều đang không ngừng bước lên trên, chỉ có một mình tôi là giẫm chận tại chỗ ở Giang Thàn, xem ra tôi là người kém nhất rồi...

Trương Dương nói: Đang tự sướng đấy à? Chúng tôi bước lên trước lâu như vậy nhưng cộng lại cũng không cao bằng cấp bậc của anh.

Vinh Bằng Phi và Điền Khánh Long gật đầu theo.

Thường Hải Tâm và Tô Viện Viện nhỏ giọng nói chuyện với nhau, khi đề tài quay sang quan trường, hai cô không nói chen được vào, mà cũng không có hứng thú nói.

Trương Dương nhìn ra hai cô đều có chút không được tự nhiên, tìm cơ hội nhỏ giọng: với Thường Hải Tâm: Ăn no rồi thì hai người đi dạo phố đi, đợi chúng tôi xong sẽ gọi điện thoại cho hai cô.

Thường Hải Tâm gật đầu, sau khi cáo từ mấy người rồi đi cùng Tô Viện Viện.

Hai cô gái đi rồi, đề tài của Vinh Bằng Phi rõ ràng đi sâu hơn nhiều, y nói khẽ: Tỉnh lý vừa đưa ra quyết định tạm hoãn cải cách xí nghiệp quốc doanh vừa và nhỏ.

Đỗ Thiên Dã gật đầu: Lần này tôi đến Đông Giang cũng chuẩn bị để tham thảo một chút về chuyện này với các lãnh đạo.

Trương Dương nói: Quốc vụ viện không phải đã phát văn kiện xuống, muốn cải cách lớn ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.