Trương Dương nhìn lại Cố Dưỡng Dưỡng, quả nhiên, tình tự của Cố Dưỡng Dưỡng rõ ràng hơi thấp, Trần An Bang vẫn ở bên cạnh mặt dày bắt chuyện.
Trương Dương trở lại bên cạnh Cố Dưỡng Dưỡng, mỉm cười nói: Dưỡng Dưỡng, mệt rồi à?
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Có thể là em không thích ứng lắm với không khí nơi này.
Trần An Bang ân cần nói: Cố tiểu thư, hay là tôi cùng cô ra ngoài đi dạo hít thở chút nhé.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Trần tiên sinh nhiệt tình quá, anh đi làm chuyện của anh đi, Dưỡng Dưỡng không cần anh phải tới chiếu cố. Với tính tình trước đây của Trương Dương, đã sớm tát cho thằng ôn này một cái rồi, chuyện chó gì vậy? Không phải là ỷ vào xuất thân tốt, thật sự coi mình thành một mâm đồ ăn ư?
Tiếng nhạc vang lên, Trương Dương nắm tay Cố Dưỡng Dưỡng, giúp cô ta đi xuống sân nhảy, nhân cơ hội thoát khỏi sự đeo bám của Trần An Bang, Cố Dưỡng Dưỡng nói khẽ: Hắn đáng ghét quá!
Trương Dương cười nói: Tiểu nhân thôi mà, đừng chấp hắn làm gì.
Trong tiết tấu của Điệu Valse, kỹ thuật nhảy mạn diệu nhẹ nhàng của Cố Dưỡng Dưỡng khiến Trương Dương cảm thấy kinh diễm, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Cố Dưỡng Dưỡng, để cô ta xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ tại chỗ, rồi một lần nữa đỡ lấy cái eo nhỏ của cô ta, chậc chậc khen: Học khiêu vũ từ lúc nào thế?
Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: Sau khi anh trị khỏi chân cho em, biết em trước đây hâm mộ điều gì nhất không? Chính là dáng múa duyên dáng của người khác,trong những ngày chi dưới của em bị liệt, trong lòng khát vọng nhất là có một ngày, em có thể đứng lên, có thể nhảy múa giống như người khác, là anh đã cho em tất cả những điều này.
Trương Dương mỉm cười nói: Hiện tại, em đã làm tốt hơn những người khác rất nhiều.
Cố Dưỡng Dưỡng lắc đầu nói: Không tốt, ít nhất trong mắt của anh em vẫn không được tính là tốt nhất!
Trương đại quan nhân bởi vì những lời này của Cố Dưỡng Dưỡng mà cảm thấy có chút xấu hổ, Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi, không biết vì sao cô ta bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, nhẹ nhàng đặt trán lên vai Trương Dương, nhắm mắt lại, hai giọt lệ trong suốt rơi xuống người Trương Dương, thấm vào áo hắn, cũng thấm cả vào trong lòng hắn.
Tụ hội lần này khiến Trương Dương thu hoạch không ít, tối hôm đó có rất nhiều hướng biểu đạt hứng thú đối với nội thành mới Đông Giang cùng Trương Dương, Trương Dương còn rất nghiêm túc để lại phương thức liên lạc với bọn họ, cũng đề xuất lời mời với từng người. Tuy rằng cũng có loại người mang thái độ đối địch đối với Trương Dương, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm tình của Trương Dương.
Tụ hội kết thúc vào chín giờ rưỡi tối, Trương Dương và Cố Dưỡng Dưỡng cùng nhau rời khỏi, vào trong xe Lamborghini, Cố Dưỡng Dưỡng có chút mệt mỏi thở hắt ra, nói: Xem ra em cũng không thích hợp với loại trường hợp xã giao này.
Trương Dương cười cười vỗ my bàn tay cô ta, nói: Vất vả cho em rồi.
Cố Dưỡng Dưỡng lại: Em đói bụng rồi, mời em đi ăn cơm đi.
Trương Dương gật đầu, hắn khởi động xe thể thao, chuẩn bị rời khỏi bãi đỗ xe, nhưng vừa mới lái vào đường thì thình lình một chiếc Hummer H1 từ bên cạnh lái tới, chạm nhẹ lên thân xe Lamborghini, trọng lượng của hai chiếc xe cách biệt rất lớn, phát sinh sự cố va chạm, Lamborghini thấp bé rõ ràng là phải chịu thiệt hơn nhiều, trong tiếng kinh hô của Cố Dưỡng Dưỡng, Trương Dương dùng sức nắm chắc phương hướng, đạp phanh dừng xe lại.
Chiếc Hummer đó cũng dừng lại.
Trương Dương đầu tiên xác định Cố Dưỡng Dưỡng không bị thương, lúc này mới mở cửa xe bước xuống, liền thấy thân xe bên trái của chiếc Lamborghini mới tinh bị xước nghiêm trọng, kính phản quang và đèn xe bên trái cũng hư tổn với trình độ khác nhau.
Thanh bảo hiểm của Hummer chỉ bị hao tổn một chút, so sánh hai bên thì đương nhiên là chiếc Lamborghini chịu tổn thất lớn hơn.
Trần An Bang mở cửa xe, vẻ mặt áy náy bước xuống, nhìn thấy Trương Dương, gã giả vờ rất vô tội: Ngại quá, anh sao lại đột nhiên lao ra? Tôi muốn phanh cũng không kịp.
Trương Dương nhìn thấy thằng ôn này, lập tức biết gã căn bản chính là cố ý đâm mình, Cố Dưỡng Dưỡng xuống xe theo, sắc mặt tái nhợt, va chạm vừa rồi đã dọa cho cô ta sợ hãi.
Bởi vì mọi người đa số vẫn chưa đi, rất nhiều người đi tới xem tình huống.
Lương Khang, Từ Kiến Cơ và Tiết Vĩ Đồng đều ở trong đó, Lương Khang nói: Người một nhà mà, các anh sao lại cùng nhau lái ra?
Trần An Bang nói: Tôi cũng không ngờ chiếc Lamborghini này đột nhiên lao ra, chủ nhiệm Trương, anh gia tốc hơn mạnh chút đấy. Nghe ngữ khí của hắn thì rõ ràng là đổ hết trách nhiệm lên trên người Trương Dương.
Cố Dưỡng Dưỡng giận dữ nói: Căn bản chính là anh đột nhiên xông ra.
Trần An Bang cười nói: Cố tiểu thư, chúng ta đều là người một nhà, tôi nghĩ chắc không cần phải gọi giám định đến chứ?
Trương Dương nhìn chiếc Lamborghini đã vô cùng thê thảm, nghĩ thầm lần này thì gặp phiền phức rồi, với quan hệ của hắn và Hà Trường An, Hà Trường An khẳng định sẽ không nói, nhưng dù sao xe thể thao cũng quý báu như vậy, bản thân Hà Trường An cũng còn chưa chạm vào lần nào, để nó biến thành như thế này, trong lòng thật sự cũng cảm thấy có chút áy náy, hắn đương nhiên hiểu rằng Trần An Bang là cố ý. Hắn không hề lập tức trách cứ Trần An Bang, chuyện nếu đã xảy ra, tức giận cũng vô dụng, nếu biểu hiện quá mức chấp nhặt, ngược lại thành nhỏ nhen.
Tiết Vĩ Đồng nói: Chiếc xe này còn chưa lắp biển à?
Trần An Bang nói: Tôi vốn muốn mua một chiếc xe như thế này, đáng tiếc kinh thành vừa có hai chiếc tới thì đều bị người khác giành mất, chủ nhiệm Trương, xe này không phải của anh đúng không, kinh thành nhỏ như vậy, xe Lamborghini đời mới nhất cũng chỉ có mấy chiếc, xe của ai thì trong lòng mọi người đều rõ, loại xe này cần phải có kinh nghiệm khống chế nhất định, anh chưa từng chơi xe sang như vậy mà không ngờ lại liều lĩnh lái ra ngoài, gan cũng lớn thật. Mọi người chung quanh đều nghe ra, Trần An Bang là đang chế ngạo Trương Dương.
Trương Dương mỉm cười nói: Đúng vậy, tôi cũng không quen với tính năng của xe này lắm, là lần đầu tiên lái.
Trần An Bang chậc chậc nói: Mượn của ai vậy? Xe mới mà biến thành bộ dạng như thế này, cũng khó ăn khó nói đấy! Ngữ khí nói chuyện của thằng ôn này cứ như là mình không có liên quan gì vậy.
Tính tình của Trương Dương hôm nay phá lệ rất tốt, hắn vẫn mỉm cười nói: Người khác tặng quà cho tôi, tôi luôn rất do dự không biết có nên nhận hay không, anh biết đấy, chúng tôi là cán bộ quốc gia, sao có thể tùy tiện nhận quà quý giá như vậy của người khác, nếu tôi nhận, lập tức sẽ có người tố cáo tôi lên Ủy ban kỷ luật ngay.
Trần An Bang nghĩ thầm, bốc phét không bị đánh thuế, ai mà rộng rãi tặng cho mày một chiếc Lamborghini sang như thế này?
Trần An Bang nói: Anh thấy làm sao bây giờ, chúng ta đều là người một nhà mà?
Lương Khang nói: Hay là thế này đi, mỗi người nhìn nhau một tí, ngàn vạn lần đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm tổn thương tới hòa khí, chỉ là va chạm bình thường, bỏ mấy chục vạn ra là có thể giải quyết được mà. Thằng ôn này căn bản là đang đi theo chọc ngoáy, muốn Trương Dương phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Trương đại quan nhân thở dài, hôm nay hắn coi như đã hiểu được thế nào gọi là ỷ thế hiếp người rồi, hắn mỉm cười nói: Nhưng tôi thấy thế nào cũng đều là tôi pphải chịu thiệt.
Trần An Bang nói: Hay là thế này đi, chiếc xe này của anh bao nhiêu tiền, tôi viết chi phiếu cho anh, anh tặng xe cho tôi, coi như tôi chịu thiệt, nếu không thì anh mua lại xe Hummer của tôi, anh thấy phương án này thế nào? Nói xong hắn lại lắc đầu nói: Anh là cán bộ quốc gia, tiền lương cả đời cũng không đủ mua một chiếc Hummer, tôi thấy hay là để tôi viết chi phiếu cho anh thật. Thằng ôn này càng nói càng quá đáng.
Cố Dưỡng Dưỡng nói: Chiếc Hummer đó của anh tôi mua!
Trần An Bang hơi ngẩn ra, Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi nói: Đừng tưởng rằng có tiền là hay lắm, Trương Dương không thèm so đo với anh, nhưng tôi thì nhìn anh rất chướng mắt.
Trương Dương cười cười: Dưỡng Dưỡng, đừng đi tính toán với một thằng nhóc con.
Trần An Bang nói: Trương Dương, anh đang nói ai đấy!
Trần An Bang tuy rằng biểu hiện khí thế bức nhân, nhưng trong mắt đám Thái tử đảng ở đây, hôm nay Trần An Bang rõ ràng là rất kém cỏi, Trương Dương tuy rằng không thuộc giới của họ, nhưng dù sao cũng là khách mà Phùng Cảnh Lượng mời đến, Trần An Bang năm lần bảy lượt khiêu khích Trương Dương, vụ tai nạn tối nay, rõ ràng là trách nhiệm của Trần An Bang, Trương Dương từ đầu đến cuối vẫn duy trì khắc chế, người hiểu Trương Dương đều biết rằng, hắn không phải là một người sợ phiền phức, chỉ có điều mục đích tới đây tối nay của Trương Dương không phải là để gây thù chuốc oán, mà là để chiêu thương, cho nên Trương Dương cũng không muốn cùng trở mặt với Trần An Bang ở trước mặt mọi người.
Trương Dương mỉm cười nói: Trần tiên sinh, cha anh bình thường chắc ít dạy anh đạo lý, tôn trọng người khác chính là tôn trọng mình, mọi người lần đầu tiên gặp mặt, hợp thì sau này làm bạn, không hợp thì cứ coi như là người qua đường, không cần thiết phải giáo mác gặp nhau, anh nói xem có đúng không? Mọi người nếu đã không để bụng thì chuyện này coi như chưa xảy ra. Sự rộng lượng của Trương Dương hôm nay đã giành được cảm của rất nhiều người.
Trần An Bang nói: Tôi chỉ tôn trọng người đáng tôn trọng.
Từ Kiến Cơ nhíu mày, hắn có chút nhịn không nổi nữa rồi, mở miệng nói: An Bang, chuyện đã xảy ra rồi, chủ nhiệm Trương cũng nói chuyện này dừng ở đây, mọi người đừng làm tổn thương hòa khí.