Y Đạo Quan Đồ

Chương 613: Chương 613: Không đánh thì thật phí




Phòng Tâm Vĩ nói: “Trương cục, những điều cần nói tôi đã nói hết rồi. Là do Trương Dương quá ức hiếp người khác, làm việc chẳng có căn cứ, lầm trước trong vụ của Cung Nhã Hinh đã chứng minh rồi, hắn ta chẳng coi hệ thống công an của chúng tar a gì cả, lần này chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ thôi, lại bị hắn ta nắm lấy cơ hội, không ngừng làm lớn chuyện, Trương cục, hắn ta không phải chỉ nhắm vào một mình tôi, mà là nhắm vào cả hệ thống công an của chúng ta.” Phòng Tâm Vĩ vốn muốn nói thẳng ra hắn nhắm vào Trương Đức Phóng anh, nhưng câu nói đến miệng lại thay đổi, Trương Đức Phóng không phải là người tùy tiện vậy, nói ra câu như thế này có khi sẽ làm cho gã phản cảm.

Trương Đức Phòng hừ một tiếng nói: “Đã biết rằng hắn ta là người thế nào, tại sao các anh còn cho hắn ta cơ hội? Đến cả Quân Duyên để kiểm tra phòng, các anh thật là to gan lớn mật.”

Phòng Tâm Vĩ biết rằng mình không nói lí được, gã thấp giọng nói: “Trương cục, đây chỉ là một việc nhỏ thôi, người như Trương Dương đúng là việc bé xé ra to.”

Trương Đức Phóng nói: “Vấn đề là lửa đã cháy rồi, mà người đốt lửa lại là các anh, nhưng các anh không có khả năng dập lửa, trần truồng mà đấu ong mật.”

Phòng Tâm Vĩ nghĩ lại việc Mạnh Doãn Thanh bị ong mất công kích, trong lòng cảm thấy sợ hãi, Trương Dương thật là một hắc tinh, mình thật là đen đủi quá chừng.

Trương Đức Phóng nói: “Tôi hỏi anh một lần nữa, sự việc kiểm tra phòng rốt cuộc là do anh phái người đi làm, hay là do Mạnh Doãn Thanh bảo anh làm như vậy?”

Phòng Tâm Vĩ cúi thấp đầu xuống, gã do dự một lúc, cuối cùng đã quyết tâm, sự việc này không phải gã không muốn gánh, mà là gã gánh không nổi, tất cả là do Mạnh Doãn Thanh gây ra, gã không thể nào chịu tội thay cho Mạnh Doãn Thanh được, Phòng Tâm Vĩ nói: “Tối qua tôi và Mạnh cục uống rượu ở Yến Quy Lai, gặp phải Trương Dương, anh cũng biết rồi đấy, vì sự việc của con gái thị trưởng Cung, Mạnh cục rất khó chịu với hắn ta, vì thế….”

Trương Đức Phóng xua tay, ngụ ý Phòng Tâm Vĩ không cần phải nói tiếp nữa, gã đã hiểu cả rồi, Trương Dương đoán không sai, chính là do Mạnh Doãn Thanh và Phòng Tâm Vĩ không lượng sức mình gây ra chuyện này.

Phòng Tâm Vĩ nói: “Trương cục, giờ đây phải làm thế nào?”

Trương Đức Phóng nói: “Việc anh tự gây ra thì tự đi mà giải quyết cho gọn ghẽ.”

Câu này làm cho trái tim Phòng Tâm Vĩ vỡ làm hai nửa, Trương Đức Phóng muốn đẩy mình ra đằng trước, gã cảm thấy mình rất oan uổng, gã đã bị Mạnh Doãn Thanh lợi dụng, tối qua khi Trương Dương nói gã từ chức, Phòng Tâm Vĩ còn cảm thấy có phần không phục, nhưng giờ đây gã thật sự sợ rồi, sự việc của Khưu Phụng Tiên nếu như thật sự đã đến tai của phòng sự vụ Đài Loan Quốc Vụ Viện, thì người chịu trách nhiệm trực tiếp đầu tiên là cục trưởng phân cục là gã. Phòng TÂm Vĩ nói: “Trương cục, tôi cũng không ngờ sự việc lại làm ầm lên như thế này.”

Trương Đức Phóng nói: “Giờ đây nói những câu này chẳng có tác dụng gì nữa rồi, sự việc đã vỡ lở ra rồi, tôi không kháng được đâu.”

Trương Đức Phóng nói câu này không sai chút nào, sự việc phát triển đến bây giờ đã không phải là việc gã có thể chống đỡ được nữa, trong cuộc họp thường ủy thành phố Nam Tích, tư lệnh quân phân khu Lưu Hằng đã rất tức giận, y nói chuyện Quân Duyên bị kiểm tra trước mặt tất cả mọi người, rồi nói một lượt hệ thống công an, làm cho lãnh đạo thành phố Nam Tích đều cảm thấy có phần mất mặt.

Sau cuộc họp, Từ Quang Nhiên tìm đến Hạ Bá Đạt, từ góc nhìn của Từ Quang Nhiên, Hạ Bá Đạt và Trương Đức Phóng quan hệ khá gần gũi, Hạ Bá Đạt biết chuyện này khá muộn, khi Từ Quang Nhiên vừa nhắc đến chuyện này, Hạ Bá Đạt đã thở dài nói: “Bí thư Từ à, việc này thật sự hơi phiền toái, ngay cả phòng sự vụ Đài Loan Quốc Vụ Viện cũng đã gọi điện thoại đến rồi, họ yêu cầu chúng tôi đưa ra một sự giải thích hợp lý, tại sao lại đối xử với thương nhân Đài Loan như vậy?”

Từ Quang Nhiên nói: “Tên Trương Dương này, chẳng lẽ không có một chút gì gọi là thể diện tập thể sao? Dù là hệ thống công an làm ăn không thỏa đáng, thì cũng không nên nói chuyện này ra ngoài chứ, làm ầm ỹ chuyện này lên, ngay cả phòng sự vụ Đài Loan Quốc Vụ Viện đều biết cả rồi, hình thượng Nam Tích chúng ta sẽ gặp phải ảnh hưởng rất lớn.”

Hạ Bá Đạt nói: “Anh ta không nói gì cả, là do Khưu Phụng Tiên tố cáo lên trên, cô ấy là trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Tinh Toàn, thật ra là người có quan hệ hợp tác với Tra Tấn Bắc.”

Từ Quang Nhiên nói: “Tra Tấn Bắc chẳng phải là em gái của bộ trưởng Tra ở trung tổ bộ hay sao?”

Hạ Bá Đạt gật đầu nói: “Người này có quan hệ rất rộng, bên phòng sự vụ Đài Loan Quốc Vụ Viện nhất định là do ông ta đã nói thêm vào.”

Từ Quang Nhiên nói: “Trương Đức Phóng làm cục trưởng cũng được một thời gian rồi, sao chẳng hiểu chút phép tắc gì thế? Quân Duyên có bối cảnh thế nào chẳng lẽ anh ta không biết sao? Tự dưng lại cho người đi kiểm tra phòng? Hôm nay suýt nữa thì tư lệnh Lưu đã đập bàn rồi, nhiều năm như thế này, qua hệ giữa Nam Tích và quân đội đều rất bình an vô sự, tại sao anh ta lại gây nên sự phiền phức này chứ?”

Hạ Bá Đạt nói: “Tôi đã hỏi anh ta rồi, anh ấy không hề biết sự việc này, nếu như biết trước, thì anh ta sẽ không bao giờ để nó xảy ra như vậy.”

Từ Quang Nhiên nói: “Cần phải nhanh chóng giải quyết việc này, bên phòng sự vụ Đài Loan Quốc Vụ Viện và bên tư lệnh Lưu đều không phải là những người dễ gây gổ đâu, một chuyện nhỏ thôi, đừng để làm lớn lên.”

Hạ Bá Đạt nói: “Người mở khóa nhất định phải là người khóa vào.”

Từ Quang Nhiên nhìn gã, câu này của Hạ Bá Đạt rất rõ ràng, sự tình là do Trương Dương gây ra, thì hắn ta nhất định có khả năng làm việc này dịu đi, Từ Quang Nhiên nói: “Lão Hạ, việc này giao cho anh nhé, gần đây tôi phải phụ trách quá nhiều việc, thật sự không hề muốn xảy ra bất cứ việc gì nữa, ổn định là điều cơ bản để phát triển.”

Hạ Bá Đạt cười, gã biết rằng gần đây Từ Quang Nhiên không hề như ý, gần đây, Nam Tích ngày càng không thái bình. Mặc dù Từ Quang Nhiên giao việc này cho Hạ Bá Đạt, nhưng Hạ Bá Đạt hiểu rằng mình không phải là người thích hợp nhất, gã đến gặp phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ, nguyên nhân rất đơn giản, quan hệ giữa Lý Trường Vũ và Trương Dương là tốt nhất, để y đi nói chuyện với Trương Dương thích hợp hơn.

Lý Trường Vũ không hề muốn tiếp quản, nhưng sự việc của thị trưởng giao cho không thể không làm, y nghĩ đi nghĩ lại, rồi gọi Trương Dương đến trước mặt.

Trương Dương không đợi Lý Trường Vũ nói xong, đã đoán được mục đích tìm đến hắn, hắn cười nói: “Thị trưởng Lý, hôm nay dự định làm thuyết khách sao.”

Giữa Lý Trường Vũ và Trương Dương không cần thiết phải đi đường vòng, y cười nói: “Cậu thông minh thế này, có lẽ đã biết lý do tôi tìm cậu rồi.” Y hút một điếu thuốc, một mình đến Nam Tích, vợ không theo cùng, bên cạnh không còn ai bó buộc, nên bắt đầu hút thuốc.

Trương Dương nói: “Thành phố bảo ông tìm tôi sao?”

Lý Trường Vũ nói: “Bí thư Từ và thị trưởng Hạ đều không muốn việc này làm to ra, họ bảo tôi nói với anh, muốn sự việc lớn hóa bé bé hóa không.”

Trương Dương nói: “Tôi chẳng có ý kiến gì, tôi cũng chẳng muốn gây sự, đều là cán bộ trong thể chế Nam Tích cả, ra ra vào vào đều phải gặp nhau, tôi cũng chẳng phải làm đến mức độ vậy, nhưng giờ đây sự việc không ở phía tôi nắm đằng chuôi nữa rồi, Khưu Phụng Tiên không vui, một người con gái chưa chồng, chịu tư tưởng Khổng Tử sâu sắc, lại bị quốc dân đảng thống trị nhiều năm, người ta xem trọng danh tiếng hơn cả tính mạng nữa.”

Lý Trường Vũ cười nói: “Chúng ta nói thật với nhau đã nhé, xem ra cậu muốn làm việc này đến cùng phải không?”

Trương Dương nói: “Tôi nói này thị trưởng Lý, sao ông nghe không hiểu nhỉ, không phải là tôi muốn làm đến cùng, mà là Khưu Phụng Tiên muốn làm đến cùng, tôi cũng chẳng giấu gì ông, Tra Tấn Bắc nghe xong việc này đã rất tức giận, ông ta lợi dụng tất cả quan hệ trong kinh thành, đưa chuyện này lên phòng sự vụ Đài Loan Quốc Vụ Viện, bên đó nói rằng cục công an của chúng ta vu oan cho thương nhân Đài Loan, và cũng rất tức giận.”

Lý Trường Vũ cười hì hì nhìn Trương Dương, y đã hoàn toàn hiểu ra, Trương Dương lợi dụng cơ hội này để hạ thủ với hệ thống công an, trong ấn tượng của y, quan hệ giữa Trương Đức Phóng và Trương Dương rất tốt, sao lần này Trương Dương lại không nể mặt Trương Đức Phóng cơ chứ? Lý Trường Vũ nói: “Trương Dương, sự việc này nếu như tiếp tục làm, nhất định có người phải đứng ra chịu trách nhiệm.”

Trương Dương nói: “Mạnh Doãn Thanh và Phòng Tâm Vĩ thông đồng với nhau, muốn tóm được gáy tôi.”

“Tại sao?”

“Chẳng phải vì chuyện của con gái thị trưởng Cung hay sao, họ cho rằng tôi đã làm mất mặt toàn bộ hệ thống công an của họ.”

Lý Trường Vũ nói: “Thật ra không cần thiết phải làm lớn mâu thuẫn nội bộ đúng không?”

Trương Dương nói: “Giờ đã không còn là mâu thuẫn nội bộ giữa các đồng chí với nhau nữa rồi, thủ đoạn của họ còn bỉ ổi hơn hạng lưu manh ngoài xã hội, người như vậy làm sao xứng đáng được với bốn chữ cảnh sát nhân dân?”

Lý Trường Vũ nói: “Có phải cậu có thành kiến không?”

Trương Dương nói: “Thời gian tôi đến Nam Tích mặc dù không lâu, nhưng sự việc của hệ thống công an tôi đã hiểu phần nào, tôi cho rằng nội bộ hệ thống công an tồn tại vấn đề rất lớn.”

Lý Trường Vũ nói: “Trước khi Đường Hưng Sinh sợ tội trốn đi, hệ thống công an của Nam Tích luôn nằm dưới sự lãnh đạo của ông ta, có vấn đề cũng là điều dễ hiểu.” Nói đến đây đột ngột y chuyển chủ đề: “Cậu cảm thấy Trương Đức Phóng thế nào?”

Trương Dương nói thẳng thắn: “Sự việc của Đường Hưng Sinh là do tôi chọc ra, Trương Đức Phóng có thể làm được đến chức cục trưởng cũng có công của tôi không ít, nhưng thông qua quan sát của tôi, người này không hề thích hợp đảm nhận vị trí này.”

Lý Trường Vũ nói: “Cậu là chủ nhiệm thể ủy, không phải là bí thư chính pháp ủy, cũng không phải là cục trưởng công an, sự việc của cục công an không đến phiên cậu phải lo đúng không?”

Trương Dương nói: “Vốn cũng chẳng định lo chuyện của họ đâu, nhưng giờ đây đã gây đến đầu tôi rồi, tôi không thể không lo hộ họ được.”

Lý Trường Vũ thấp giọng nói: “Cậu định thế nào?”

Trương Dương nói: “Trình Diệm Đông của Phong Trạch có năng lực, nếu như có thể điều anh ta đến Nam Tích thì tốt quá.”

Lý Trường Vũ nghĩ, Trương Dương quả nhiên không phải là tự nhiên gây khó dễ cho hệ thống công an mà không có chủ đích gì, hắn muốn nhân cơ hội này, để điều động hạ thủ của mình trước kia đến Nam Tích, dã tâm của tiểu tử này thật không nhỏ, với Lý Trường Vũ, Trương Dương làm như vậy chỉ có lợi với y, một triều thiên tử một triều thần, y đến Nam Tích đảm nhận phó thị trưởng thường vụ, ngoài Trương Dương ra, không có trợ thủ nào hơn, gần đây y và Cung Kỳ Vĩ quan hệ qua lại khá nhiều, mục đích cũng là để tìm trợ thủ chính trị của mình, bồi dưỡng trợ thủ ở Nam Tích mất rất nhiều thời gian công sức, nếu như có thể dẫn từ nơi khác đến đương nhiên là tốt nhất, Trình Diệm Đông y cũng hiểu, làm rất xuất sắc ở Phong Trạch, lúc đầu y cũng là do Trương Dương giúp đỡ thay thế cho cục trưởng công an Triệu Quốc Đống. Tuổi trẻ tài cao, người như vậy rất có tiềm lực, quan trọng hơn nữa là, quan hệ của y và Trương Dương rất vững chãi, lại đến từ Giang Thành, Lý Trường Vũ nói: “Trình Diệm Động chỉ là một cục trưởng công an thành phố cấp huyện, cấp bậc hơi thấp, không thể một bước đến trời được.”

Trương Dương cười nói: “Cục trưởng phân cục Hà Tây Phòng Tâm Vĩ nhất định phải chịu trách nhiệm về chuyện này, vị trí của anh ta nhường ra sẽ dành cho Trình Diệm Đông, Mạnh Doãn Thanh cũng có trách nhiệm liên đới.”

Lý Trường Vũ nhìn Trương Dương hơi ngạc nhiên, tiểu tử này học được cách bày mưu tính kế thế này từ bao giờ vậy, hơn nữa lại ra tay dứt khoát nhanh nhẹn, hắn ta muốn gây ra ảnh hưởng lớn, để lợi dụng áp lực này thay máu một lần cho hệ thống công an, một lần thay máu có ích cho hắn. Lý Trường Vũ thấp giọng nói: “Mạnh Doãn Thanh cậu cũng muốn động vào à?”

Trương Dương nói: “Anh ta mới là người gây tội đầu tiên trong sự việc lần này, tôi đã nói với Khương Lượng rồi, nếu như tổ chức có thể đồng ý, thì anh ta có thể đến Nam Tích làm phó cục.”

Lý Trường Vũ cười đau khổ: “Trương Dương ơi là Trương Dương, cậu tưởng là đang chơi đồ hàng sao? Một sự việc lớn của nội bộ công an không thể nào do cậu tự quyết thế này được, sự việc của Trình Diệm Đông thì có thể, còn sự việc của Khương Lượng chẳng có khả năng nào hết.” Lý Trường Vũ nghĩ xa hơn Trương Dương, hắn vừa đến Nam Tích, giờ đây đã điều một vị phân cục trưởng phó cục trưởng từ Giang Thành đến, người biết thì hiểu rằng Trương Dương đang chơi, nhưng người không biết nhất định nghĩ rằng hắn mới là chủ mưu, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên và thị trưởng Hạ Bá Đạt nhất định sẽ cảnh giác, họ sẽ không để y dễ dàng gầy dựng được bè cánh của mình.

Trương Dương nói: “Tất cả đều có thể xảy ra, tóm lại lần này Phòng Tâm Vĩ và Mạnh Doãn Thanh nhất định phải đứng ra chịu trách nhiệm.”

Lý Trường Vũ nói: “Ăn cơm phải ăn từng miếng một, đừng đánh dồn dập quá người khác sinh nghi.” Y đang nhắc Trương Dương đừng làm quá lớn chuyện.

Trương Dương nói: “Đã làm thì phải làm đến cùng, không làm cho hai người này hạ bệ, thì tôi sẽ không cam lòng.”

Lý Trường Vũ thở dài, tiểu tử này vẫn có tính cách y như hồi xưa.

Trương Dương cười hì hì nói: “Ông đừng thở dài nữa, tôi đã bảo Cao Liêm Minh về nhà làm công tác tư tưởng cho cha của cậu ta rồi, chỉ cần các loại áp lực đổ xuống, thì nhất định sẽ hoàn thành được một số việc.”

Lý Trường Vũ không lạc quan như Trương Dương, y thấp giọng nói: “Dù là tất cả mọi điều cháu nói đều là sự thật, nhưng giờ đây các cháu thiếu đi chứng cứ đã bị người khác đổ oan, ngược lại, họ nói là hiểu nhầm rất có căn cứ, việc này nhiều nhất chỉ có thể truy cứu đến Phòng Tâm Vĩ thôi, thành phố cũng không thể làm ngơ mặc chuyện này tiếp tục dâng lên cao trào đâu. Trương Dương, nghe chú nói một câu, làm việc không thể nào dục tốc được đâu.”

Trương Dương nói: “Tìm được một cơ hội không hề dễ dàng, họ đã giơ mặt đến rồi, nếu như cháu không đánh, thì chẳng phải quá là khinh thường họ hay sao?”

Khi Trương Dương về đến thể ủy, một vị bạn cũ đang đợi hắn, Cố Minh Kiến, lúc này Cố Minh Kiến đang tham quan trung tâm thông tin của thể ủy, mục đích chính của gã là tìm Thường Hải Tâm để nói chuyện, Cố Minh Kiến cười nói: “Hải Tâm à, lần trước tại sao lại làm thế với Lam Hải chúng tôi chứ? Mọi việc đã nói xong xuôi cả rồi, mà cuối cùng lại thay đổi quyết định.”

Thường Hải Tâm cười đáp: “Giá cả của Lam Hải các anh quá cao, chúng tôi đã suy nghĩ toàn diện một chút, thật sự không thể nào chi nổi số tiền lớn như vậy, vì vậy chúng tôi quyết định tự khai phá hệ thống trình tự, thế này là đã tiết kiệm được một khoản tiền lớn.”

Cao Minh Kiến cười ha ha nói: “Thật là biết tính toán vì người nhà, nếu như ai lấy được cô gái như cô về làm vợ, thì thật là có phúc quá.”

Thường Hải Tâm nghe được lời trêu ghẹo trong câu nói của gã, chỉ giả vờ như không nghe thấy, cười nói: “Giám đốc Cố, chỉ mải nói chuyện, quên mất không rót trà cho anh rồi, tô sẽ đi ngay.”

Cao Minh Kiến nói: “Không cần đâu, tôi không khát, chỉ là muốn nói chuyện với cô thôi.”

Thường Hải Tâm nói: “Không được đâu, trong thời gian làm việc chúng tôi cấm nói chuyện riêng, nếu như để lãnh đạo nhìn thấy thì chúng tôi sẽ bị mất tiền thưởng trong tháng này.”

Cố Minh Kiến cười nói: “Vị lãnh đạo nào thế, Trương Dương đúng không?”

Thường Hải Tâm gật đầu.

Cố Minh Kiến nói: “Anh ta nổi tiếng thương hoa tiếc ngọc, không thể nào cắt bớt tiền của cô đâu…” Lời còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng Trương Dương vang lên đằng sau: “ai đang ở đó nói xấu tôi thế?”

Cố Minh Kiến quay người, thì nhìn thấy Trương Dương xuất hiện ở ngoài cửa, gã cười ha ha đi về đó, Trương Dương cũng cười bước lên, bắt tay với Cố Minh Kiến rất nhiệt tình, sự khách sáo của Trương Dương với gã là thật, đây là chú của hắn đấy chứ, là người nhà đấy chứ! Có điều nói ra thì cũng kì lạ, từ sau khi Cố Minh Kiến vào tù lần trước, quan hệ giữa Trương Dương và gã mặc dù đã hồi phục lại bình thường, nhưng không thể nào đến được độ như hồi họ mới quen, có gì cũng nói với nhau nữa, có lẽ là vì quan hệ giữa hắn và Cố Giai Đồng, có một vài việc không làm rõ, nhưng người khác chưa chắc đã không biết, với đầu óc của Cố Minh Kiến, làm sao có thể không nhìn ra quan hệ ám muội của Trương Dương và Cố Giai Đồng được.

Cố Minh Kiến và Trương Dương từ bạn biến thành thù, sau đó vì Trương Dương giúp đỡ không mệt mỏi, lại từ thù thành bạn, Cố Minh Kiến rất cảm kích Trương Dương, nhưng khi Cố Minh Kiến đối diện với Trương Dương lại cảm thấy có phần không thoải mái.

Trương Dương cười nói: “Minh Kiến, sao tự nhiên lại đến Nam Tích vậy?”

Cố Minh Kiến cười nói: “Đưa cha đến Tây Kiều, tiện thể đến đây thăm anh một chút, lần trước trung tâm thông tin của các anh phủ định chúng tôi, tôi luôn cảm thấy rất buồn vì điều đó, rốt cuộc các anh có thể xây dựng trung tâm thành thế nào? Tại sao Lam Hải chúng tôi lại bị đào thải?”

Trương Dương cười ha ha nói: “Giờ đây lòng hiếu kì của anh được thỏa mãn rồi?”

Cố Minh Kiến gật đầu nói: “Được lắm, Hải Tâm thật sự rất có năng lực!”

Trương đại quan nghe gã gọi một câu Hải Tâm hai câu Hải TÂm, trong lòng hơi khó chịu, từ bao giờ mà gã đã quen với Hải Tâm như vậy?

Thường Hải Tâm đứng bên cạnh nghe vậy cũng thấy rất nản, người như Cố Minh Kiến thật là có phần đáng ghét, tâm lý của phụ nữ rất kì lạ, thật ra Cố Minh Kiến dù là phong độ hay là bề ngoài đều là một thanh niên anh tuấn, lại có bối cảnh ưu việt, nhưng Thường Hải Tâm lại không thích gã ta, nguyên nhân là vì cô luôn đem gã so sánh với Trương Dương một cách không chủ định, vừa so sánh đã cảm thấy khác biệt, cái phong độ của Cố Minh Kiến là do giả vờ cố làm mà ra, nên giả tạo, còn người như Trương Dương mặc dù thái độ suồng sã, nhưng hắn không hề giả tạo.

Nghe Cố Minh Kiến gọi mình bằng cái tên Hải Tâm rất thân mật, Thường Hải Tâm cảm thấy hơi rợn da gà, cô cáo từ: “Hai người nói chuyện đi, tôi đi ra ngoài làm việc.”

Trương Dương lúc này mới ý thức được hắn và Cố Minh Kiến đang ở trong trung tâm thông tin, hắn cười nói: “Chúng ta đã giành đất người khác rồi, Minh Kiến, đến phòng làm việc của tôi ngồi chơi.”

Cố Minh Kiến gật đầu, rồi lại cười nói với Thường Hải Tâm: “Hải Tâm, tối nay không có việc gì khác đúng không, chúng ta cùng đi ăn cơm đi!”

Thường Hải Tâm từ chối một cách thẳng thừng: “Xin lỗi, tối nay tôi phải đi Lam Sơn với anh trai rồi!”

Cố Minh Kiến nghe cô ấy nói vậy, cảm thấy hơi thất vọng: “Vậy à!”

Trương Dương hiểu tính cách của Cố Minh Kiến, biết rằng tên này rất chắc mẩm trong chuyện tình cảm, Trương Dương đương nhiên không muốn Cố Minh Kiến theo đuổi Thường Hải Tâm, thấy Thường Hải Tâm từ chối gã, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Về đến phòng làm việc của Trương Dương, Cố Minh Kiến nói: “Hình như Hải Tâm rất đề phòng tôi, cô ấy có phải tưởng tôi là dê già không?”

Trương Dương nói: “Cô ấy nghĩ thế nào tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy anh là một con dê già.”

Cố Minh Kiến cười, gã vốn muốn trêu Trương Dương vài câu, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào trong, giữa gã và Trương Dương không thích hợp đùa như vậy, nói cho chính xác là, Trương Dương thì có thể nói, nhưng gã thì lại không.

Trương Dương nói: “Tối nay tôi mời anh ăn cơm, để đón anh đến đây.”

Cố Minh Kiến nói: “Không cần cậu phí tiền đâu, tôi đến thể ủy là để mời cậu đó, anh họ tôi đã sắp xếp xong cả rồi, chúng ta đến Yến Quy Lai.”

Trương Dương ngay lập tức hiểu được mục đích lần này Cố Minh Kiến đến đây là gì, gã đến là để làm thuyết khách cho Trương Đức Phóng. Trương Dương bình tĩnh cầm cốc trà lên, nhấm một ngụm rồi nói: “Minh Kiến, anh đến Nam Tích thì nên để tôi mời đúng hơn!”

Cố Minh Kiến cười nói: “Ai mời mà chẳng giống nhau, điều quan trọng là mọi người có thể gặp gỡ trò chuyện cùng nhau.”

Trương Dương nói: “Cục trưởng Trương mời anh đến đây sao?”

Cố Minh Kiến cười hà hà nói: “Ở Nam Tích này tôi cũng chỉ có mấy người bạn là các anh, mặc dù bữa cơm này là anh ấy mời, nhưng lại do tôi gọi người.”

Trương Dương thấy gã không muốn nói sự thật, cũng không miễn cưỡng nữa, mỉm cười nói: “Vậy được, tôi đi!”

Cố Minh Kiến lại nói: “Mời Hải Tâm đi cùng đi.”

Trương Dương nói: “Vừa nãy cô ấy chẳng phải nói rồi sao? Người ta phải về Lam Sơn, tôi không mời được đâu.”

Cố Minh Kiến lại nói: “Vậy thì mời Khưu PHụng Tiên đi cùng đi, tôi muốn đặt một bộ trang sức ở chỗ cô ấy.”

Trương Dương biết rằng tất cả những điều Cố Minh Kiến nói đều là lý do cả, bữa cơm ngày hôm nay nhất định là do Trương Đức Phóng đã sắp xếp từ trước, thậm chí lần này Cố Minh Kiến đến Nam Tích, cũng là do Trương Đức Phóng mời đến, từng bước khép vòng của Trương Dương đã làm cho Trương Đức Phóng bị kéo vào trong cảnh khó khăn, gã muốn gỡ bỏ hoàn cảnh khó khăn trước mắt, vì thế chủ động giơ tay hàng với Trương Dương, giờ đây quan hệ giữa gã và Trương Dương đã không còn có thể phục hồi lại được nữa rồi, Trương Đức Phóng cũng hiểu rằng, gã chưa chắc đã có thể thuyết phục Trương Dương ngừng tay, vì thế gã gọi em họ là Cố Minh Kiến đến, với quan hệ giữa Cố Minh Kiến và Trương Dương, Trương Dương có lẽ sẽ nể mặt gã.

Trên thực tế, Trương Dương nhất định phải nể mặt Cố Minh Kiến, không chỉ vì tình bạn giữa họ, mà còn là vì Cố Giai Đồng nữa, Cố Minh Kiến còn là chú của hắn nữa kìa. Buổi tối hôm đó Trương Dương đã hẹn Khưu Phụng Tiên, đích thân lái xe đến khách sạn Quân Duyên để đón Khưu Phụng Tiên, Khưu Phụng Tiên vừa lên xe đã cười nói: “Thế nào? Dự định kết thúc màn kịch này rồi à?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Cô nghĩ là tôi đang diễn kịch à?”

Khưu Phụng Tiên mở gương trang điểm ra nhìn gương mặt mình, nhẹ nhàng nói: “Trương Đức Phóng chủ động mời anh, điều đó có nghĩa là anh ta đã chịu cúi đầu rồi.”

Trương Dương nói: “Chủ yếu là anh ta muốn mời cô.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Mời tôi làm gì? Chỉ cần anh không tức nữa, anh không truy cứu nữa, thì tôi sẽ không truy cứu nữa.”

Trương Dương cười nói: “Nói vậy là cô đùn đẩy hết trách nhiệm lên đầu tôi rồi.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Anh là đàn ông mà, chẳng lẽ anh định đẩy trách nhiệm cho tôi?”

Trương Dương cười ha ha.

Trương Dương và Khưu Phụng Tiên đến trước Yến Quy Lai, phát hiện ra Trương Đức Phóng đã đợi ở đó rồi, đón với vẻ mặt vui hớn hở, giơ tay ra với Khưu Phụng Tiên: “Khưu tiểu thư có thể đến đây, Trương mẫu vô cùng vinh hạnh.”

Trương Dương cười nói: “Khưu tiểu thư thấy có bữa cơm miễn phí nhất định sẽ đến.”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Tôi thèm ăn thế cơ à?”

Trương Đức Phóng cười nói: “Trương lão đệ lúc nào cũng hài hước vậy, mau mời vào, hôm nay đều là bạn của nhau cả, mọi người ở cùng nhau, uống chút rượu, giao lưu tình cảm.”

Cố Minh Kiến đã đến từ trước rồi, trợ lý xinh đẹp của gã là Liễu Diên cũng ở đó, tiểu tử này cũng là loại trăng hoa, nếu như tối nay Thường Hải Tâm có thể đến được, gã nhất định sẽ không dẫn Liễu Diên đến. Bà chủ của Yến Quy lai là Chung Hải Yến cũng ở đó, đương nhiên là để ngồi cùng Trương Đức Phóng.

Trương Dương cười nói: “Không ngờ, tối nay đều là đôi cặp cả.” Một câu nói làm cho Liễu Thân mặt đỏ bừng, vị trợ lý này da mặt mỏng, Chung Hải Yến cười nói: “Chủ nhiệm Trương, đừng ghép đôi bừa chứ, tôi đến là để cho đông thôi.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Trương Dương, hai chúng ta cũng là lâm thời đi cùng nhau, không phải là đôi cặp gì.”

Trương đại quan cười nói: “Trên phim rất nhiều người diễn yêu nhau, trong cuộc sống cũng không nhất định phải yêu nhau lấy nhau, diễn kịch một chút, chúng ta hôm nay tạm thời sẽ đóng vai đôi cặp.”

Cố Minh Kiến cười ha ha nói: “Trương Dương, tôi thật sự phục cậu rồi đấy.”

Trương Đức Phóng cứ cảm thấy câu diễn kịch của Trương Dương là có nhằm vào ai đó, có điều gã cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, giờ đây người ta chiếm thế chủ động, nói mấy câu khích bác, mình cũng phải nghe.”

Sau khi mấy cốc rượu xuống ruột, cuộc nói chuyện tự nhiên chuyển chủ đề, Trương Đức Phóng cầm cốc rượu lên nói với Khưu Phụng Tiên: “KHưu tiểu thư, tối nay bạn bè chúng ta gặp gỡ là điều thứ nhất, tôi còn có một mục đích nữa, đó chính là sau khi gặp được Khưu tiểu thư, đích thân nói lời xin lỗi với cô, một số đồng chí trong cục của chúng tôi lần trước đã không xử lý tốt vấn đề, ảnh hưởng đến danh dự của Khưu tiểu thư, gây nên ảnh hưởng cho cuộc sống của cô, mượn cơ hội này, tôi phải trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến cô.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Trương cục thật là quá khách sáo rồi! Người đến kiểm tra tôi không phải là anh, anh không cần xin lỗi.”

Trương Đức Phóng ngớ người, câu này của Khưu Phụng Tiên có ý gì? Gã là cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích, đương nhiên có thể đại diện cho hệ thống công an để xin lỗi cô ta, Khưu Phụng Tiên nói như vậy rõ ràng là không chấp nhận lời xin lỗi của gã, chẳng lẽ cô ta định truy cứu chuyện này đến cùng sao? Trương Đức Phóng cười nói: “Tôi biết rằng Khưu tiểu thư rất rộng lượng, không chấp nhặt chuyện nhỏ này.” Trương Đức Phóng muốn nói câu này để ép Khưu Phụng Tiên vào đó, để cô ấy ngại thể diện mà không truy cứu nữa. Nhưng Trương Đức Phóng đã quên một việc, Khưu Phụng Tiên không phải là nhân vật bình thường, xuất thân của cô ấy là gia đình giàu có ở Đài Loan, về sau lại một mình đến đại lục lập nghiệp, đã lăn lội trên trường làm ăn rất lâu, hiểu rõ về xã hội này hơn rất nhiều so với những cô gái đồng trang lứa, cô mỉm cười nói: “Trương cục, anh có muốn làm tội phạm giết người không?”

Trương Đức Phóng ngớ người, nói một cách không hiểu: “Tội phạm giết người?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Nâng tôi lên cao như vậy, nhỡ đâu tôi nga xuống, chẳng phải mất mạng rồi sao, anh không muốn làm tội phạm giết người thì là gì?”

Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Chung Hải Yến cười vui vẻ nhất, cô cười khanh khách nói: “Khưu tiểu thư thật là hài hước.”

Khưu Phụng tiên nói: “Hài hước hay không hoàn toàn là do người khác hiểu mà thôi, có một vài việc cô nói rất thật lòng, nhưng lại cứ có người coi là chuyện đùa, nhưng có một số lúc, cô muốn nói đùa, mà chẳng có ai cười cả, nếu như gặp phải tình huống như vậy thì thật là khó xử.”

Trương Dương cười hì hì nhìn Khưu Phụng tiên, phát hiện rằng, Khưu PHụng Tiên xử lý việc này rất tốt, Trương Đức Phóng muốn đẩy cô vào trong, đáng tiếc Khưu Phụng Tiên rất linh hoạt, trước mặt cô ấy, Trương Đức Phóng không thể nào giành được điều gì cả.

Khưu Phụng Tiên nhìn thời gian, đứng dậy nói: “Tôi còn có việc, không làm phiền mọi người nói chuyện nữa.” Vừa ngồi xuống mà đã cáo từ, đồng nghĩa với việc làm khó Trương Đức Phóng, vẻ mặt Trương Đức Phóng hết sức khó tả, giữ cô ấy lại cũng không được, mà không giữ cũng chẳng xong, tối nay gã đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng vẫn thấp hơn so với sự lợi hại của Khưu Phụng Tiên, Khưu Phụng Tiên rất cao ngạo, không hề để mắt đến Trương Đức Phóng.

Chung Hải Yến đương nhiên phải bảo vệ Trương Đức Phóng, cô nhẹ nhàng nói: “Khưu tiểu thư, vừa ngồi được một lúc, sao đã đi rồi?”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Trước khi tôi đến tôi đã nói với Trương Dương rồi, Trương cục mời tôi đến, tôi sẽ không làm anh ấy cảm thấy tôi không nể mặt anh ấy, tôi đã đến đây, và ba chén rượu đầu tôi cũng đã uống, tôi thật sự có chút việc, tối nay tôi phải nói chuyện làm ăn, nếu như mọi người không tin, thì Trương cục, anh phái hai người cảnh sát nữa đi theo tôi xem.” Câu này rõ ràng là đã tát một cái rất đau vào mặt Trương Đức Phóng.

Trương Đức Phóng rất giận, ít nhất thì gã cũng là cục trưởng cục thành phố Nam Tích, Khưu Phụng Tiên không hề nể mặt gã trước mặt nhiều người thế này, lúc đầu đi kiểm tra phòng của cô ta đâu phải là ý của gã, cô ta dựa vào đâu mà nổi khùng với gã cơ chứ? Nhưng tối nay gã đã sắp xếp bữa tiệc rượu này, chủ động cầu hòa, thì phải cúi đầu với người ta, nhưng Khưu Phụng Tiên không hề chấp nhận.

Thái độ của Trương Dương như không có chuyện gì xảy ra vậy, giống như sự việc của Khưu Phụng Tiên không có chút quan hệ nào với hắn. Tên này càng bình tĩnh, thì Trương Đức Phóng càng tức giận, cho rằng Khưu Phụng Tiên làm như vậy, toàn bộ đều là do hắn sắp đặt, thật ra Trương Đức Phóng đã đổ oan cho Trương Dương, Trương Dương không hề bảo Khưu Phụng Tiên làm như vậy, chỉ có điều là Khưu Phụng Tiên hiểu rằng Trương Dương muốn mượn cớ này để làm việc khác, nên thuận nước đẩy thuyền, giúp Trương Dương đốt lửa to hơn nữa, điều này cũng có nghĩa là Khưu Phụng Tiên cảm thấy rất khó chịu vì lần kiểm tra phòng này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.