Y Đạo Quan Đồ

Chương 1940: Chương 1940: Không dễ dàng (3)




Quyết định mới nhất này của Trương Dương chẳng khác nào toàn bộ vứt bỏ cảng Phước Long, nói cách khác, điều kiện quá độ đã không còn, việc di dời thôn công nhân cũng không còn, đa số người đã nhằm vào lần di dời này mà đầu tư không ít, lần này thì phiền rồi, không nhận được tiền bồi thường, hơn nữa cảng Phước Long đột nhiên không còn hy vọng, có thể tưởng tượng, nếu chính phủ dựng lên cảng mới, sau khi xây xong cảng, cảng Phước Long sẽ không có đường sống.

Phương pháp bắt đầu từ số không này của Trương đại quan nhân khiến cảng Phước Long từ trên xuống dưới ngây ngốc.

Người phụ trách của cảng Phước Long là Bàng Kim Quý sau khi nhận được thông tri thì ngay lập tức tới thị ủy cầu kiến Trương Dương.

Trương đại quan nhân cũng không cự tuyệt, bảo Phó Trường Chinh dẫn hắn vào.

Bàng Kim Quý vẻ mặt sợ hãi nói: Bí thư Trương, tôi nghe nói khu bảo lưu thuế nhập khẩu sửa đổi quy hoạch?

Trương Dương gật đầu nói: Đúng vậy.

Bàng Kim Quý nói: Nhưng... Nhưng cảng của chúng tôi thì sao?

Trương đại quan nhân đến mí mắt cũng chẳng thèm lật lên, nói: Cái gì mà sao? Cảng mới không liên quan tới các anh, cảng Phước Long vẫn giã vận mệnh hiện không thay đổi, sẽ ở hải vực bên cạnh xây dựng một tòa cảng mới hiện đại hoá, chuyện này đã được phía Nhật đồng ý, anh thành thành thật thật làm tốt công tác của anh là được, cảng, công nhân công nhân vẫn bảo trì vận mệnh hiện tại không thay đổi. Tôi không dám nói trong năm mươi năm sẽ không thay đổi, nhưng trong nhiệm kỳ của tôi thì cam đoan không có ai đụng tới cảng Phước Long nữa.

Hả?

Trương Dương mỉm cười: Lão Bàng, anh truyền đạt lại ý tứ của tôi cho mọi người nhé, lát nữa văn kiện sẽ được phát xuống.

Bàng Kim Quý có chút lo lắng nói: Không thể!

Trương Dương nói: Sao mà không thể? Chuyện đã được quyết định rồi, có gì mà không thể?

Bàng Kim Quý vẻ mặt đau khổ nói: Bí thư Trương, ngài đây là vứt bỏ cảng Phước Long của chúng tôi, nếu cảng mới xây xong, cảng Phước Long của chúng tôi nhiều người như vậy cũng chỉ có nước ăn không khí!

Trương Dương nói: Lão Bàng à, xây dựng đã là lửa sém lông mày, cấp trên đã hạ nhiệm vụ chính cho tôi, tôi nếu không hoàn thành được, lãnh đạo sẽ truy cứu trách nhiệm của tôi, chuyện cảng Phước Long anh không giải quyết được, tôi cũng không có cách nào, nhưng không thể cứ dừng ở đây được, tôi chỉ có thể vòng qua thôi. Tôi cũng đã nghĩ rất lâu, chúng ta không thể cưỡng gian dân ý được, chỉ có biện pháp này thôi, chính là xây cảng mới, nếu tất cả thuận lợi, trong một tháng, thiết kế quy hoạch cảng mới có thể hoàn thành, công trình xây dựng cơ sở có thể khởi động, tôi hiện tại cũng coi như minh bạch rồi, so với bỏ nhiều kế hoạch như vậy, lưng cõng tiếng xấu mà xây, chẳng thà bắt đầu lại từ đầu.

Bàng Kim Quý nói: Bí thư Trương... Nhưng...

Trương Dương không kiên nhẫn khoát tay nói: Không có gì mà nhưng cả, chuyện đã quyết định rồi, anh trở về nói một tiếng với cảng, bảo mọi người không cần náo loạn nữa, tôi tôn trọng ý kiến của mọi người, không có chủ ý với cảng Phước Long nữa.

Bàng Kim Quý bất lực rời khỏi văn phòng của Trương Dương, tới ngoài cửa thì gặp phó tổng chỉ huy bộ chỉ huy xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu Thường Hải Thiên, Bàng Kim Quý chào Thường Hải Thiên rồi sau đó nói: Chủ nhiệm Thường, bí thư Trương nói muốn xây dựng cảng mới.

Thường Hải Thiên gật đầu: Tôi cũng nghe nói rồi, chuyện này đang ầm ĩ lắm.

Bàng Kim Quý nói: Chủ nhiệm Thường, việc này đã quyết định chưa?

Thường Hải Thiên nói: Anh coi lời nói của lãnh đạo đều là tùy tiện cả ư? Từ ngày công nhân gây sự tập thể ở cảng, bí thư Trương liền hạ quyết tâm, không phải tôi nói anh đâu, lão Bàng à lão Bàng, đám người của cảng Phước Long Phước Long cũng quá không biết tốt xấu rồi, bí thư Trương một lòng suy nghĩ cho các anh, muốn thông qua lần cải tạo xây dựng thêm này để triệt để thay đổi diện mạo lạc hậu của cảng Phước Long, kết quả các anh không hiểu lòng tốt của người ta, lại còn kiện cáo hắn khắp nơi, mắng hắn là quân bán nước, khiến bí thư Trương mất hết mặt mũi trước mặt lãnh đạo, khu bảo lưu thuế nhập khẩu rất lớn, thị lý toàn lực ủng hộ xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cắt tất cả góc Thương Gia cho Tân Hải. Tôi đã sớm nhìn ra các anh sẽ có vấn đề mà, hiện tại thì hay rồi, bởi vì các anh mà khu bảo lưu thuế nhập khẩu ngay cả quy hoạch cũng phải sửa lại, giờ các anh thỏa mãn chưa?

Bàng Kim Quý không ngừng kêu khổ: Chủ nhiệm Thường, cái này có liên quan gì tới tôi? Tôi trước giờ đều là tán thành quyết định với thị lý cả hai tay, phương tiện với cảng Phước Long hiện tại đã lạc hậu nghiêm trọng, cần phải cải cách, là công nhân không hiểu.

Thường Hải Thiên nói: Những lời này mà anh cũng nói ra được à? Ai mới là người phụ trách của cảng Phước Long? Anh nói như vậy có thấy mất mặt không?

Bàng Kim Quý vẫn muốn giải thích thì Thường Hải Thiên đã không có hứng thú nghe, giơ tay lên nói: Tôi giờ đi gặp bí thư Trương, anh đừng nói nữa, dù sao về sau cũng không phiền gì tới anh nữa.

Bàng Kim Quý cúi mặt, hắn hiện tại giống như gà rù.

Bàng Kim Quý ngồi xe tới cảng Phước Long, ở cửa lớn cảng liền nhìn thấy một đám công nhân tụ ở đó. Tốp năm tốp ba nghị luận gì đó. Nhìn thấy xe của hắn, đám người đó xông tới.

Bàng Kim Quý bất lực, chỉ có thể mở cửa xe bước xuống. Các công nhân mồm năm miệng mười, bắt đầu hỏi han.

Bàng Kim Quý dang tay ra làm động tác hạ xuống: Mọi người đừng làm ồn, từng người nói một.

Cuối cùng công nhân đề cử một đại biểu đứng ra nói chuyện. Đại biểu đó nói: Bí thư Bàng, chúng tôi chúng ta nghe thị lý muốn xây dựng cảng mới, bỏ xây lại cảng của chúng ta, chuyện này là thật hay giả?

Bàng Kim Quý nói: Tôi vừa mới từ thị lý trở về, chuyện này trên cơ bản đã được xác định rồi, vài ngày nữa sẽ có văn kiện cụ thể.

Nghe hắn nói như vậy, phía dưới lại loạn cả lên, có người nói: Thị lý sao có thể như vậy? Lật lọng! Dựa vào gì mà xây dựng cảng mới? Chúng ta sẽ ra sao? Cảng mới được xây xong, ai còn đến cảng của chúng ta nữa?

Nhà chúng tôi bỏ nhiều tiền như vậy để xây? Ai sẽ bồi thường tổn thất?

Bàng Kim Quý lớn tiếng nói: Mọi người đừng làm ồn, thị lý nói, chính sách đãi ngộ trước đó của cảng Phước Long chúng ta sẽ không thay đổi. Về sau cảng mới và cảng Phước Long sẽ cùng tồn tại...

Vì sao?

Không được! Thị lý đây là vứt bỏ chúng ta. Là khiến chúng ta ăn không khí mà sống!

Tìm hắn đi!

Đúng rồi, tìm bọn họ lý luận đi! Trong nhất thời tình cảm quần chúng trào dâng. Chỉ chốc lát sau liền tụ tập thành dòng nước lũ phẫn nộ, một truyền mười mười truyền trăm, chừng năm trăm người của cảng Phước Long tập hợp thành đàn, chậm rãi đi đến trung tâm hành chính thành phố Tân Hải.

Bàng Kim Quý sợ rồi, hắn muốn ngăn đám công nhân này lại, nhưng chưa nói được mấy câu đã bị các công nhân bắt đi, nói chính xác là kẹp hai bên, đi the dòng nước lũ này tới trung tâm hành chính thành phố.

Trương Dương và Thường Hải Thiên chưa nói được vài câu thì đã nhận được tin tức tập thể công nhân đến trung tâm hành chính, Trương Dương đã đoán trước được điều này, phía công an cũng đã xuất động cảnh, duy trì trật tự cho đội ngũ kháng nghị ở ven đường, bảo đảm không xuất hiện hiện tượng không khống chế được.

Những công nhân này cũng đều là người dân biết pháp thủ pháp, không ai muốn vi phạm pháp luật, có câu hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn, bọn họ vốn cho rằng có thể thông qua lần di dời này để đạt được lợi ích, nhưng không ngờ thị lý đột nhiên thay đổi kế hoạch, muốn vứt bỏ cảng Phước Long, sự chênh lệch cực lớn về tâm lý đã khiến tình tự của bọn họ kích động.

Thường Hải Thiên nhìn Trương Dương vẫn bình tĩnh tự nhiên: Đó là một thùng thuốc dúng, anh kiểu gì cũng muốn châm ngòi nó ư?

Trương Dương nói: Nếu thùng thuốc súng này chính là một tai hoạ ngầm thì nên đốt sớm một chút thì tốt hơn.

Thường Hải Thiên nói: Chuyện này không dễ xử lý đâu, công nhân cho rằng lợi ích của bọn họ bị tổn hại, khẳng định sẽ không chịu để yên.

Trương Dương nói: Làm việc lớn không qua được chữ lý, tôi giảng đạo lý với bọn họ, bọn họ không quan tâm tới tôi, tôi chỉ có thể lựa chọn thủ đoạn phi thường, tôi không phải muốn gây tổn hại cho lợi ích của mọi người, cải cách là để tốt cho mọi người, là để bát cơm của bọn họ được chắc chắn hơn, chứ không phải muốn đập vỡ bát cơm của bọn họ.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại trên bàn của Trương Dương vang lên, là phó bí thư thị ủy Cung Kì Vĩ gọi tới, không đợi Trương Dương lên tiếng, hắn đã giận dữ hét: Trương Dương, anh đang làm cái gì thế? Tôi nhắc nhở anh, phía Tân Hải có chuyện gì thì anh phải gánh toàn bộ trách nhiệm.

Trương Dương chẳng nói gì, liền dập máy luôn.

Khi Cung Kì Vĩ gọi cú điện thoại này là đang ở văn phòng của Hạng Thành, Hạng Thành chính mắt chứng kiến cẳnh Cung Kì Vĩ bị dập máy, Cung Kì Vĩ tức giận đến nỗi môi cũng run run: Bí thư Hạng, anh đã nhìn thấy rồi đấy, hắn quá cuồng vọng!

Hạng Thành nghĩ thầm sự cuồng vọng của Trương Dương cũng không phải là ngày một ngày hai, hai người các anh hiện tại mâu thuẫn ngày càng sâu, nhưng đừng kéo cả tôi vào, Hạng Thành nói: Chuyện Bên kia có phải rất nghiêm trọng hay không?

Cung Kì Vĩ nói: Nghe nói ở mấy ngàn người của cảng Phước Long tụ tập đến trước cửa lớn của thị ủy Tân Hải gây sự.

Hạng Thành nói: Đây cũng không phải là việc nhỏ, không khéo sẽ loạn lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.