Tạ Chí Quốc cười nói: Cũng không phải là tôi lên giọng nhà quan, tôi là cục trưởng, Trương Dương cũng là bí thư thị ủy thành phố, tôi nào dám lên mặt trước anh ta.
Tạ Hiểu Quân nói: Cha, tốc độ thăng quan của cha cũng chậm quá, con còn nhớ lúc còn còn nhỏ, cha đã là cục trưởng cục trưởng, lúc trưởng thành thì cha là cục trưởng, sư phụ con hiện tại đã là bí thư thị ủy rồi.
Tạ Chí Quốc cười nói: Tôi không dám so với ông ấy đâu, năm đó khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy ông ấy, tôi còn là đại chủ nhiêm ban sinh đẻ kế hoạch của xã Hắc Giả Sơn. Câu này khiến người trên bàn cơm đều bật cười. Tính cách của Từ Ngưng cũng vô cùng hoạt bát, cô ta cười nói: Chú Trương, thật vậy ư? Chú thật sự là chủ nhiệm ban sinh đẻ kế hoạch à?
Trương Dương cười nói: Đúng là có chuyện như vậy, lúc tôi vừa vào sĩ đồ là năm 92, lúc đó Tạ cục dẫn một đội cảnh sát tới bắt tôi đi mà.
Lâm Tú cũng không nhịn được liền bật cười: Bắt cậu là đúng, ai bảo cậu dám bắt Yên Nhiên.
Tạ Hiểu Quân trừng mắt nó: Sư phụ, anh không ngờ làm vậy thật ư, anh đúng là sắc đảm bao thiên!
Sao lại nói vậy? Lâm Tú gắt.
Trương Dương cười nói: Đó là Yên Nhiên bị thương, tôi cõng cô ta từ dưới vách núi lên, chân cô ta bị gãy, đêm hôm khuya khoắt bảo tôi đưa cô ta đi đâu được? Cha cậu tìm cô ta, coi tôi là phần tử phạm tội.
Tạ Hiểu Quân cười nói: Cha tôi thương chị Yên Nhiên nhất mà, nếu ai dám khi phụ chị anh, ông ấy nhất định sẽ liều mạng.
Tạ Chí Quốc nói: Nói cái gì đấy? Cha không thương con à? Trong lòng cha các con đều như nhau.
Trương Dương nói: Hiểu Quân, cha cậu đối với cậu thật là tốt, mau rót rượu cho ông ấy đi.
Tạ Hiểu Quân đứng dậy rót rượu cho cha.
Tạ Chí Quốc cười cười, tiếp lấy chén rượu rồi uống, Tạ Hiểu Quân bảo Từ Ngưng cũng đi kính rượu.
Cầm chén rượu lên cầm chén rượu lên nói: Chú Tạ, cháu cũng kính chú một ly.
Tạ Chí Quốc tuy rằng trong lòng không thích nha đầu này lắm, nhưng vẫn cầm lấy chén, Lâm Tú thì vươn tay ngăn cản không cho Tạ Chí Quốc uống nữa, lạnh lùng nói: Lão Tạ, anh nhiều tuổi rồi, cứ tưởng mình còn trẻ lắm à, đừng uống nữa, có muốn sống không?
Từ Ngưng trong nhất thời đờ ra đó, mặt đỏ bừng, Lâm Tú làm như vậy khiến cô ta thật sự sượng mặt, ai cũng đều có tự tôn, Từ Ngưng cũng sắp khóc rồi, cố nuốt lệ, cầm túi lên nói: Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước.
Tạ Hiểu Quân nói: Đừng mà... Từ Ngưng đã đi rồi.
Tạ Hiểu Quân nhìn Lâm Tú rồi nói: Mẹ, mẹ làm gì vậy? Hắn đứng dậy muốn đuổi theo.
Lâm Tú nói: Con đứng lại đó, không được đi đâu cả.
Tạ Hiểu Quân căn bản không để ý tới lời của cô ta, vẫn đuổi theo.
Lâm Tú thở phì phì: Con đi rồi thì đừng có về nữa.
Tạ Chí Quốc cười khổ nói: Em hôm nay làm sao vậy? Sao không chịu nói năng tử tế, Trương Dương còn ở đây cơ mà.
Lâm Tú nói: Trương Dương cũng không phải là người ngoài, Tạ Chí Quốc, anh đừng có bao che cho con, Hiểu Quân bị anh chiều hư rồi, nó dẫn ai về thế hả? Trang điểm rõ đậm, quần thì không che được cả mông, anh chịu được nhưng tôi thì không.
Tạ Chí Quốc nói: Vậy em về nhà rồi hẵng nói, sao cứ phải khiến người ta mất mặt như vậy.
Lâm Tú nói: Nó là con tôi, tôi không thể nói à?
Trương Dương cười nói: Cô Lâm, phản ứng của cô hôm nay có phải quá khích quá hay không, người trẻ tuổi yêu đương là bình thường, cô buộc càng chặt thì nó càng chống đối.
Tạ Chí Quốc nói: Trương Dương nói rất đúng, người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, chỉ có trải đời nhiều hơn thì mới có tiến bộ.
Lâm Tú trợn tròn hai mắt: Tạ Chí Quốc, anh có ý gì? Cái gì gọi là trải đời nhiều hơn mới có tiến bộ? Tôi thấy anh là thượng bất chính hạ tắc loạn.
Tạ Chí Quốc cười khổ nói: Em nói linh tinh gì đó, đừng để Trương Dương cười cho.
Trương Dương cười nói: Việc nhà của hai người tôi cũng không chen vào, chú Tạ, chúng ta uống rượu.
Tạ Chí Quốc cầm chén rượu lên, Lâm Tú nói: Hai người uống đi, tôi xuống xem thế nào?
Tạ Chí Quốc nói: Xem cái gì mà xem? Nó lớn vậy rồi, cô còn sợ nó xảy ra chuyện à?
Y vừa nói xong thì Trương Dương biến sắc, bởi vì hắn nghe thấy một tiếng hét.
Thính lực của Trương đại quan nhân so với những người khác thì mạnh hơn rất nhiều, hắn lập tức nhận ra thanh âm này là của Tạ Hiểu Quân, căn bản chẳng buồn giải thích với hai vợ chồng Tạ Chí Quốc, đứng dậy xông ra ngoài, sau khi Trương Dương đẩy cửa phòng ra thì thanh âm này rõ hơn nhiều, Tạ Chí Quốc cũng nghe thấy, chạy ra theo.
Ngoài cửa lớn của hải sản Triều châu, một đám người tụ lại, trong không khí rõ ràng có mùi thuốc súng, Tạ Hiểu Quân ôm thân thể dính đầy máu tươi của Từ Ngưng, ngồi ngoài cửa lớn bất lực hét lên.
Trương Dương ngay lập tức tới bên cạnh hắn, xác định Tạ Hiểu Quân không sao, người bị thương là Từ Ngưng, lúc này mới thoáng yên lòng, cái này cũng trách được Trương Dương, ai cũng đều có tư tâm, đương nhiên không muốn người thân của mình bị thương.
Trương Dương ra tay như tia chớp, nhanh chóng điểm trúng mấy chỗ huyệt đạo của Từ Ngưng, giúp cô ta cầm máu, nhìn thấy vết thương trên bụng Từ Ngưng, hắn thử mạch đập của Từ Ngưng, xác định Từ Ngưng không bị nguy hiểm tới tính mạng thì cũng yên lòng.
Tạ Chí Quốc và Lâm Tú trước sau chạy, nhìn thấy một màn trước mắt đều sợ đến nỗi hồn phi phách tán, Lâm Tú quan tâm con trai, Tạ Chí Quốc nhìn thấy con trai không sao thì vội vàng gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
Không lâu sau xe cứu thương và xe cảnh sát trước sau đều tới, Tạ Hiểu Quân rưng rưng nói: Bọn họ vốn là muốn giết con, là tiểu Ngưng đẩy con ra, đỡ đạn cho con.
Mắt Lâm Tú cũng đỏ lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Từ Ngưng, ác niệm vừa rồi đối với cô gái này cũng biến mất hoàn toàn, nếu không phải cô ta đỡ đạn cho con trai thì chỉ sợ lúc này con trai đã chết rồi.
Tạ Chí Quốc dù sao cũng là cục trưởng công an, y trấn định nói: Trước tiên đưa tới bệnh viện đã, việc khác nói sau.
Tạ Hiểu Quân lên xe cứu thương cùng Từ Ngưng, Trương Dương nói với Lâm Tú: Yên tâm đi, cô ta không bị nguy hiểm tới tính mạng, viên đạn không bắn trúng chỗ yếu hại.
Lâm Tú sợ đến nỗi không nói năng gì, một lúc sau mới hồi phục lại, lẩm bẩm nói: Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy...
Di động của Tạ Chí Quốc đổ chuông, y đi sang một bên nhấc máy.
Một giọng nói âm u vang lên: Tạ cục, con trai có khỏe không!
Nội tâm Tạ Chí Quốc trầm xuống, y nhìn nhìn sang ở bên cạnh, lại đi thêm vài bước về phía trước rồi tức giận nói: Anh là ai?
Làm người làm việc cũng phải lưu lại ba phần dư địa, có lợi cho mình cũng là có lợi cho mọi người.
Có ý gì?
Giọng nói đó tràn ngập vẻ trêu tức: Anh minh bạch mà, chỗ hàng hóa bị thu không phải cứ vậy là xong đâu!
Điện thoại kêu tút tút, tâm tình Tạ Chí Quốc trở nên vô cùng trầm trọng, Trương Dương tới bên cạnh y, quan tâm nói: Chú Tạ, chú không sao chứ? Thật ra hắn đã nghe thấy nội dung cú điện thoại vừa rồi của Tạ Chí Quốc.
Tạ Chí Quốc thở dài nói: Là nhắm vào tôi, lúc trước thu một lô độc phẩm, có thể là đám buôn lậu thuốc phiện trả thù.
Trương Dương nói: Hiện tại phần tử phạm tội càn rỡ như vậy ư? Bắt được thằng nào thì bắn bỏ thằng đó, tôi xem chúng còn dám tiếp tục làm loại chuyện tán tận lương tâm này nữa không.
Tạ Chí Quốc lắc đầu nói: Chuyện này tôi sẽ giải quyết.
Trương Dương nói: Đừng khinh thường.
Tạ Chí Quốc mấp máy môi, trên khuôn mặt y lộ ra vẻ kiên nghị: Ai dám động tới người nhà của tôi thì tôi sẽ khiến hắn hối hận vì đã sinh ra trên cuộc đời này.
Ai sau khi người nhà gặp nguy hiểm tới tình mạng đều sẽ bộc phát ra sự phẫn nộ , Trương Dương không cho rằng Tạ Chí Quốc chỉ nói cho có, thân là cục trưởng công an thành phố Kinh Sơn, Tạ Chí Quốc có quyền lực như vậy, y ở toàn bộ Bắc Nguyên có quan hệ và nhân mạch thâm hậu, đám buôn thuốc phiện ngang ngược này đã khiến Tạ Chí Quốc nổi giận thật sự.
Khi Tạ Chí Quốc dẫn phá án, Trương Dương và Lâm Tú cùng nhau tới bệnh viện nhân dân thành phố Kinh Sơn thăm Từ Ngưng.
Tâm tình hiện tại của Lâm Tú là rất áy náy, nếu không phải Từ Ngưng đỡ đạn cho con trai, chỉ sợ cô ta đã mất đi đưa con trai này rồi, cô ta cũng không dám tưởng tượng hậu quả của chuyện này, nếu con trai gặp bất trắc gì, chỉ sợ cô ta sẽ điên mất.
Tạ Hiểu Quân ngồi trước phòng phẫu thuật, hai tay ôm đầu, Trương Dương đi tới vỗ vai hắn, Tạ Hiểu Quân ngẩng đầu lên, hai mắt đầy tia máu, lộ ra lửa giận không thể át được: Sư phụ, nếu để tôi tìm được những người đó, tôi nhất định sẽ bầm thây chúng.
Trương Dương nói: Việc này để sau hẵng nói, hiện tại chuyện trọng yếu nhất chính là chiếu cố Từ Ngưng.
Tạ Hiểu Quân nói: Sư phụ, Từ Ngưng sẽ không có việc gì chứ?
Trương Dương lắc đầu nói: Không có việc gì đâu, cô ta không bị thương ở chỗ yếu hại, lát nữa tôi đưa cho cậu một lọ thuốc kim sang, cam đoan về sau sẽ không lưu lại vết sẹo.
Lâm Tú nói: Hiểu Quân, con đừng lo, mẹ ở lại với con.
Tạ Hiểu Quân bởi vì chuyện vừa rồi nên hiển nhiên còn có chút giận mẹ, quay mặt đi, không ngờ không muốn nói chuyện với mẹ, hắn cho rằng nếu không phải mẹ đối đãi với Từ Ngưng hà khắc quá mức, Từ Ngưng cũng sẽ không rời khỏi trước, mình nếu không đuổi theo thì cũng sẽ không bị bắn, người trẻ tuổi suy nghĩ vấn đề dẫu sao cũng rất đơn giản.
Lâm Tú nhìn bộ dạng của con trai, trong lòng rất khổ sở.
Lúc này bên kia hành lang vang lên tiếng bước chân, một giọng nói lo lắng vang lên: Con gái tôi thế nào rồi? Con gái tôi thế nào rồi?