Vẻ mặt Triệu Thiên Nhạc lộ ra có chút do dự, có điều Triệu Vĩnh Phúc không tin tâm tình của y lúc này cũng như vậy, trên quan trường mỗi người đều đeo mặt nạ ngụy trang khác nhau, cái gọi là bằng hữu cũng giới hạn trên cơ sở lợi ích chung, y và Triệu Thiên Nhạc không hề chung lợi ích chính trị, đương nhiên, bọn họ cũng không có mâu thuẫn, nếu như hôm nay được coi là bắt đầu của mâu thuẫn, tôi kiên trì tới văn phòng của Triệu Thiên Nhạc anh cầu anh chút chuyện, anh lại không nể mặt tôi, vũ nhục lần này tôi sẽ nhớ kỹ.
Triệu Thiên Nhạc nói: Vĩnh Phúc huynh, nữ nhân Cảnh Thiên Thu làm việc không không có chừng mực, cô ta tựa hồ nắm giữ một số bí mật, quan hệ đến không ít quan viên, hơn nữa biểu hiện của cô ta là không sợ hãi gì cả, ý đồ muốn thông qua thứ mà mình nắm giữ để uy hiếp một số người.
Triệu Vĩnh Phúc nghe đến đây, sắc mặt có chút thay đổi, nếu như Cảnh Thiên Thu thực sự làm như vậy, lần này phiền toái của cô ta chỉ sợ rất lớn.
Triệu Thiên Nhạc nói: Người làm sai không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là tự mình làm sai, nhưng lại muốn đẩy trách nhiệm cho người khác.
Triệu Vĩnh Phúc gật đầu, y nói khẽ: Tôi có thể gặp cô ta một lần không.
Cảnh Thiên Thu từ khi bị cảnh sát mang đi, đã liền bắt đầu được chiếu cố trọng điểm, trước mắt bất kỳ ai cũng không thể thăm hỏi, cho dù là luật sư của cô ta.
Nhìn thấy Triệu Vĩnh Phúc tới thăm mình, Cảnh Thiên Thu ít nhiều có chút cảm động, cô ta cắn cắn môi: Từ sau khi tôi bị bắt, anh là người duy nhất tới thăm tôi.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Chuyện của cô rất phiền toái, Quốc An đã bắt tay vào điều tra cho, Quản Thành đó rốt cuộc có quan hệ gì với cô?
Vẻ mặt Cảnh Thiên Thu đột nhiên biến thành lạnh lẽo, cô ta xoay mặt sang bên: Anh rốt cuộc là tới thăm tôi hay là thay cảnh sát thẩm vấn tôi?
Triệu Vĩnh Phúc nói: Thiên thu, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, làm ăn không có đường tắt, quan hệ với quan viên không phải như trong tưởng tượng của cho, cô trước đây xuôi gió xuôi nước không phải bởi vì anh cô mạnh hơn người khác mà là vì vận khí của cô tốt.
Cảnh Thiên Thu quay mặt lại, mày liễu dựng thẳng, hai mắt như muốn phun ra lửa: Anh có ý gì? Có phải muốn nói cho tôi biết, tôi trước đây xuôi gió xuôi nước tất cả là nhờ mặt mũi của anh? Có phải muốn nói cho tôi hay, tôi chỉ có thể dựa vào anh mới có thể sinh tồn hay không?
Triệu Vĩnh Phúc nói: cô hiểu lầm rồi...
Tôi biết anh khinh thường tôi, trong đáy lòng anh trước giờ chưa bao giờ coi trọng tôi.
Triệu Vĩnh Phúc nhíu mày: Thiên thu, cô không còn nhỏ, tôi đối với hắn như thế nào thì cô chẳng lẽ còn không rõ ư?
Cảnh Thiên Thu cười ha ha, nói: Đừng ở trước mặt tôi nói những lời như vậy, giả dạng làm một nam nhân tình thâm nghĩa trọng, anh không xứng.
Triệu Vĩnh Phúc bởi vì những lời của cô ta mà có chút bất an, y thậm chí muốn đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi, nữ nhân này phải chăng bởi vì chuyện của Nhân Gian Cung Khuyết mà bị kích thích tới thần kinh cũng thác loạn rồi không?
Cảnh Thiên Thu nói: Anh đừng sợ, tôi sẽ không liên lụy tới anh, anh cứ khoanh tay đứng nhìn, nhưng xin anh đừng diễn trò ở trước mặt tôi, đổi thành mười năm tôi tôi có lẽ sẽ tin anh, nhưng hiện tại tôi sẽ không, tôi không còn là nha đầu ngốc đầu óc đơn thuần trước kia nữa. Nói tới đây mắt Cảnh Thiên Thu có chút đỏ lên.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Thiên thu, chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa.
Cảnh Thiên Thu cúi đầu: Anh không muốn cứu tôi, tự nhiên có người sẽ cứu tôi.
Triệu Vĩnh Phúc nói: cô cho rằng mình nắm giữ được nhược điểm của một số người thì ảo tưởng bọn họ sẽ cứu cô? Thiên thu, cô có biết làm như vậy rất nguy hiểm hay không, cô có biết mình đang chơi với lửa hay không ?
Cảnh Thiên Thu ngẩng đầu: Vậy thì sao? tôi không sợ chết, tôi không để ý tới danh dự hay trong sạch gì cả, đám người các anh, ai cũng ra vẻ đạo mạo, có ai dám giống như tôi không?
Cha con không có thù cách đêm, tuy rằng Triệu Vĩnh Phúc đuổi con trai ra khỏi nhà, nhưng Triệu Quốc Cường đi một đêm, y làm cha vẫn không an tâm, khi y nhìn thấy con trai xuất hiện ở nhà, trong lòng lập tức an ổn, song mặt vẫn u ám, lộ ravẻ không vui, đương nhiên Triệu Vĩnh Phúc không vui không phải là vì con trai, chủ yếu là bởi vì Cảnh Thiên Thu, nữ nhân này quá mức chấp nhất, thật sự là khiến y đau đầu.
Triệu Quốc Cường rất quy củ gọi một tiếng cha.
Triệu Vĩnh Phúc hừ một tiếng: Anh còn chịu về nhà ư! Sau khi Nói xong lại cảm thấy trong lòng có một loại tư vị nói không lên lời, thực sự gặp chuyện, mặc dù người mạnh như y, cũng hy vọng có người nhà ở bên cạnh.
Triệu Quốc Cường nói: Cha, ngày hôm qua con sợ cha giận nên ra ngoài đi loanh quanh.
Triệu Vĩnh Phúc nhìn thoáng qua con trai, có chút mệt mỏi ngồi xuống sô pha, Triệu Quốc Cường cũng rất có tầm mắt, vội vàng pha trà cho lão gia tử.
Triệu Vĩnh Phúc nói khẽ: Vừa đi thăm cô Cảnh của anh.
Triệu Quốc Cường nói: Cô ta nói thế nào?
Triệu Vĩnh Phúc không nói gì, chỉ lắc đầu. Triệu Quốc Cường nói: Cha, con muốn nói với cha về chuyện này.
Không muốn nói. Triệu Vĩnh Phúc nhắm mắt lại.
Triệu Quốc Cường nói: Cha, Quản Thành và cô Cảnh chắc đã quen nhau rất lâu rồi, đối với chuyện của hắn, cô Cảnh nhất định là biết rõ.
Triệu Vĩnh Phúc nhíu mày: Đã sớm nói qua với cô ta rồi, đừng có kết giao quan hệ xã hội khắp nơi, hiện tại trên xã hội người nào cũng có, ngư long hỗn tạp. Hiện tại hay rồi, cuối cùng tự chuốc lấy rắc rối.
Cha, cha chẳng lẽ thực sự tin cô Cảnh bị liên lụy ư?
Triệu Vĩnh Phúc bởi vì những lời này của con trai mà trầm mặc, hiểu con không ai bằng cha, có những lúc, con trai đối với cha cũng vậy.
Triệu Quốc Cường nói: Quản Thành là nhân vật nguy hiểm, Hắn có liên quan tới rất nhiều vụ mưu sát bằng bom, trong đó có cả quan lớn của Quốc An, hắn đối với hoàn cảnh nội bộ của Nhân Gian Cung Khuyết thì vô cùng quen thuộc, bởi vậy có thể đoán ra thời gian hắn ẩn thân ở Nhân Gian Cung Khuyết cũng không ngắn, qua lời khai của nhân viên công tác khác trong Nhân Gian Cung Khuyết, thân phận trước đó của Quản Thành là bảo vệ của Nhân Gian Cung Khuyết. Phụ trách phòng theo dõi, là cô Cảnh tự mình thuê.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Cô ta quá hồ đồ.
Triệu Quốc Cường nói: Có lẽ cô ta không phải hồ đồ như cha nghĩ đâu.
Triệu Vĩnh Phúc mở mắt ra, có chút phẫn nộ nhìn con trai, hắn lý giải những lời này của con trai là là một loại trào phúng.
Triệu Quốc Cường từ vẻ mặt của cha đã biết y hiểu lầm mình, vội vàng giải thích: Căn vào tình huống tìm hiểu được thì cô ta và Quản Thành có thể đều bị người nào đó thao túng.
Triệu Vĩnh Phúc vì những lời này của con trai mà cảm thấy bối rối: Anh có ý gì?
Triệu Quốc Cường nói: Cha, có một việc con muốn hỏi cha. Vẻ mặt của hắn lộ ra có chút do dự.
Triệu Vĩnh Phúc nói: Nói đi.
Cha phải hứa trước là không được tức giận?