Y Đạo Quan Đồ

Chương 673: Chương 673: Không thể kiêm cả hai




Bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương vào lúc này trở về Đông Giang, hơn nữa vừa về tới Đông Giang y liền nghe nói tới chuyện sông Thoan bị ô nhiễm, chuyện lớn như vậy cũng không thể nào qua được mắt Kiều Chấn Lương, trên đường về y đã bảo thư ký trưởng tỉnh Diêm Quốc Đào thông tri cho các thường ủy dự họp hội nghị khẩn cấp.

Khi hội nghị bắt đầu đã là năm giờ mười phút tối,các thường ủy tỉnh Bình Hải tất cả đều chờ đợi trong phòng họp.

Kiều Chấn Lương bước vào trong phòng họp, Kiều Chấn Lương đã thay vẻ mặt tươi cười thường ngày bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, y đi tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm rồi nói: "hơi khát, may mà có nước uống!"

Tất cả thường ủy đều nghe ra ẩn ý trong đây.

Tim Lương Thiên Chính không khỏi dập mạnh hơn, y biết cuộc họp thường ủy khẩn cấp hôm nay là nhằm vào mình mà có.

Kiều Chấn Lương nói: "Chúng ta khát thì có nước uống, nhưng một địa phương của Bình Hải đang lâm vào khốn cảnh không có nước để dùng!" Ánh mắt của y hướng về phía Lương Thiên Chính, sau đó dùng ngữ khí không nhanh không chậm nói: "Đồng chí Thiên Chính, tôi nghĩ anh chắc là hiểu rõ đầu đuôi chuyện này hơn bất kỳ ai, giải thích một chút đi."

Lương Thiên Chính gật đầu, y hắng giọng rồi nói: "Sáng sớm Hôm nay, ổng thải của khu vườn công nghiệp quốc tế bị rò rỉ, rất nhiều nước bẩn chưa qua xử lý chảy vào sông Thoan, xuôi dòng chảy xuống, tạo thành ô nhiễm chất nước một bộ phận địa khu ở hạ du, trong đó bao gồm Nam Tích, bởi vì nguồn nước của nhà máy cung cấp nước uống khu bắc Nam Tích lấy từ sông Thoan, cho nên không thể không ngừng cung cấp nước để ứng phó với sự kiện đột phát lần này..."

Kiều Chấn Lương mất kiên nhẫn nhíu mày nói: "Cái này thì tôi biết rồi, tôi muốn hỏi mấy vấn đề, thứ nhất, ống thải bị rò từ lúc nào? Từ sau khi phát sinh rò rỉ đã qua bao nhiêu thời gian rồi? Tổng cộng đã thải bao nhiêu tấn nước thải công nghiệp vào sông Thoan? Thứ hai, phía Đông Giang các vị ứng đối như thế nào?"

Tống Hoài Minh lẳng lặng nhìn Lương Thiên Chính, thật ra không chỉ một mình y nhìn Lương Thiên Chính, hiện tại tất cả sự chú ý của thường ủy đều tập trung trên người Lương Thiên Chính, Tống Hoài Minh đối với cách xử lý sự kiện ô nhiễm nước lần này của Lương Thiên Chính rất không hài lòng, y cho rằng chuyện này vốn không nên huyên náo như vậy. Lương Thiên Chính là bí thư thị ủy Đông Giang, nên vào lúc phát sinh ô nhiễm nước ngay lập tức cắt bỏ nguồn ô nhiễm, nhưng Lương Thiên Chính lại không làm như vậy. Tống Hoài Minh đương nhiên biết Lương Thiên Chính tính toán điều gì, mục đích mà y kéo dài đến giờ chính là để bảo đảm lợi ích của Đông Giang, chính tư tưởng hẹp hòi này mới khiến chuyện này kéo dài cho tới tận giờ, nếu không phải là mình hạ thông điệp cuối cùng cho y, chỉ sợ Lương Thiên Chính đến bây giờ vẫn không hạ lệnh bắt các xí nghiệp trong khu vườn công nghiệp quốc tế ngừng sản xuất.

Lương Thiên Chính lúc này mới cảm thấy có chút may mắn, mình dù sao cũng đã vào trước khi Kiều Chấn Lương hỏi đến chuyện này cắt đứt nguồn ô nhiễm, y nói khẽ: "Thời gian cụ thể bị rò ống nước thải đang trong quá trình điều tra, bước đầu nhận định chắc là vào rạng sáng hôm nay, về phần biện pháp ứng đối của chúng tôi, lúc ban đầu định trong khoảng thời gian ngắn sửa chữa ống xả bị rò rỉ, tận hết khả năng giảm thiểu tổn thất của quốc gia, nhưng về sau lại phát hiện điểm rò rỉ không chỉ có một chỗ, chúng tôi liền quyết định từ bỏ, cũng tuân theo chỉ thị của lãnh đạo quyết đoán bắt tất cả xí nghiệp trong khu vườn công nghiệp quốc tế đình chỉ sản xuất."

Kiều Chấn Lương nói: "Từ lúc rạng sáng, cũng chính là nói ống xả có thể đã rò rỉ mười bẩy tiếng, phương pháp ứng đối của các anh kịp thời quá nhỉ? Đã phát hiện rò rì, vì sao không lập tức cắt đứt nguồn ô nhiễm? Vì sao không lập tức yêu cầu tất cả xí nghiệp của khu vườn công nghiệp quốc tế ngừng sản xuất?"

Lương Thiên Chính nói: "Bí thư Kiều, khu vườn công nghiệp quốc tế là trụ cột kinh tế của Đông Giang, lúc ấy rò rỉ vừa mới phát sinh, chúng tôi không nghĩ là vấn đề lại nghiêm trọng như vậy, đây là sai lầm của tôi, lúc ấy tôi mà tận hết khả năng giảm thiểu tổn thất, dưới tình huống sửa chữa không có kết quả, lúc này mới đưa ra quyết định ngừng sản xuất."

]Kiều Chấn Lương nói: "Bởi vì sự do dự của anh mà đã có hạng vạn tấn nước thải chảy vào sông Thoan, ở đây tôi cũng không muốn cường điệu tầm quan trọng của bảo vệ môi trường, mỗi người các vị đều hiểu rõ, mảnh đất này là nơi chúng ta dùng để sinh tồn, chúng ta đã từ trên người nó lấy đi tài phú, vậy thì có tư cách gì mà chà đạp nó, giẫm đạp lên nó?"

Ánh mắt của Kiều Chấn Lương quay sang Tống Hoài Minh: "Hoài Minh, anh nói vài câu đi!"

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều, các vị thường ủy, đầu tiên tôi xin nhận khuyết điểm của mình, thân là tỉnh trưởng, tôi lại không thể ngay lập tức tìm hiểu tình huống ô nhiễm, không thể nhanh chóng đưa ra phán đoán, cho nên mới khiến cho tình huống ô nhiễm nước lần này trở nên càng thêm nghiêm trọng, tôi có thể hiểu một số đồng chí trong số chúng ta, mỗi người xử lý mỗi chuyện đều có tính cục hạn nhất định, phương pháp ứng đối của đồng chí Thiên Chính cũng đúng là đã tận hết sức, hiện tại có kết quả như thế này, mỗi người chúng ta đều không muốn nhìn thấy."

Kiều Chấn Lương thầm cười lạnh một tiếng trong lòng, Tống Hoài Minh rõ ràng đang giúp Lương Thiên Chính giải vây.

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện nếu đã xảy ra, chúng ta không thể chỉ tiến hành phê bình và tự kiểm điểm, chúng ta phải rút ra bài học từ chuyện này, chúng ta phải sữa chửa sai lầm, phải tránh cho chuyện tương tự lại phát sinh nữa."

Bộ trưởng Tổ chức Khổng Nguyên nói: "Tôi đồng ý với những lời này của Tỉnh trưởng Tống."

Kiều Chấn Lương trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, y nói với Tống Hoài Minh: "Hoài Minh à, xem ra anh đã suy nghĩ thành thục, nói ra để mọi người thảo luận một chút đi."

Tống Hoài Minh nói: "Cá nhân tôi cho rằng, khu vườn công nghiệp quốc tế chọn đặt ở bờ sông Thoan bản thân chính là một sai lầm!"

Những lời này vừa được nói ra, trong lòng Lương Thiên Chính giống như bị người ta quất cho một roi, những lời này của Tống Hoài Minh căn bản là nhằm vào mình, phủ định vườn công nghiệp quốc tế chính là phủ định mình,

Tống Hoài Minh nói: "Bất kỳ sự phát triển xã hội nào đều sẽ tồn tại một quá trình phát triển nhận thức, lúc mới cải cách mở cửa, không chỉ Bình Hải, ở rất nhiều địa phương trên toàn quốc đều tồn tại hiện tượng toàn lực phát triển kinh tế, nhưng phát triển cũng phải có nhận thức tỉnh táo, phát triển phải phù hợp với quy luật kinh tế, quy luật xã hội, sự phát triển thoát ly khỏi quỹ đạo này chính là phát triển mù quáng, mặc dù là trong khoảng thời gian ngắn có thể đổi lấy hiệu quả và lợi ích trên kinh tế, nhưng từ tầm nhìn xa rộng mà nói, loại phát triển mù quáng này tất nhiên sẽ thất bại."

Kiều Chấn Lương rất không có hậu đạo nhắc một câu: "Anh cho rằng vườn công nghiệp quốc tế là thất bại?"

Tống Hoài Minh nói: "Tôi không hề phủ định toàn bộ cống hiến của khu vườn công nghiệp quốc tế, có thể nói khu vườn công nghiệp quốc tế trong công cuộc cải cách phát triển của Đông Giang đã chiếm một vị trí khá quan trọng, nhưng theo sự phát triển của thời đại, tệ đoan của nó đã càng lúc càng hiện ra nhiều ở trước mắt chúng ta, sự kiện ô nhiễm nước lần này chỉ là một bắt đầu." Tống Hoài Minh tạm dừng một chút rồi nói: "Cách mạng công nghiệp hoá của châu Âu chắc mọi người đều biết, nhưng công nghiệp hoá đồng thời vào lúc mang lại sự phát triển cho châu Âu cũng gây ra ô nhiễm nghiêm trọng, châu Âu sau khi trải qua phát triển mới có nhận thức sâu sắc, vì nhận thức này, bọn họ đã phải trả một cái giá thảm trọng. Chúng ta thường nói, chúng ta là người khai thác cải cách, người mở đường, tất cả đều là bắt đầu từ đầu, đối với chúng ta mà nói cải cách là một cuộc khiêu chiến hoàn toàn mới, thật ra tôi thủy chung không cho rằng là như vậy, lịch sử của nhân loại chính là một bộ lịch sử cải cách, coi bản thân mình là người khai thác, chính là phủ định kinh nghiệm và thành quả của người khác, có nhiều kinh nghiệm như vậy bày ra trước mắt chúng ta, chúng ta vì sao không học tập? Nếu chúng ta nghiêm túc một chút, khiêm tốn một chút, rất nhiều sai lầm sẽ không sẽ phát sinh, rất nhiều đường vòng chúng ta sẽ không đi phải!"

Sắc mặt của Lương Thiên Chính lúc này rất khó coi, có lẽ Tống Hoài Minh không phải nhằm vào cá nhân y, nhưng phủ định vườn công nghiệp quốc tế chính là phủ định chính tích của y, nước sông Thoan ô nhiễm và đúng thời khắc vi diệu, Tống Hoài Minh chỉ đầu mâu vào vườn công nghiệp quốc tế, chẳng khác nào dồn y vào một hoàn cảnh cực kỳ khỏ xử. Mà khiến Lương Thiên Chính bực bội hơn là, y hiện tại không thể cãi lại, một là trách nhiệm của nước bị ô nhiễm quả thực là ở phía Đông Giang bọn họ, thứ hai Tống Hoài Minh là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, là người lãnh đạo trực tiếp của y, ở trước mặt Tống Hoài Minh y không có quá nhiều quyền lên tiếng.

Tống Hoài Minh nói: "Khu Vườn công nghiệp quốc tế cách thành phố chính quá gần, lại dựa vào sông Thoan, hoàn cảnh địa lý của nó quyết định, vườn công nghiệp không thích hợp để ngành công nghiệp nặng , xí nghiệp hóa chất gây ô nhiễm nặng vào, nhưng mà căn cứ vào công tác thống kê của chúng tôi, ở trong khu vườn công nghiệp quốc tế xí nghiệp gây ô nhiễm nhiễm nặng tổng cộng có bẩy nhà, đây là một con số cực kỳ kinh người, tôi tin phía thành phố Đông Giang cũng đã chú ý tới vấn đề này, cho nên ở khu vườn công nghiệp quốc tế đã xây dựng nhà máy xử lý nước bẩn cỡ lớn, nhưng mà nhà máy xử lý nước bẩn cũng không đủ để thay đổi toàn bộ tình trạng của vườn công nghiệp quốc tế, ô nhiễm nước chỉ là một trong số đó, các vấn đề khác chưa lộ ra không có nghĩa là không tồn tại, ô nhiễm không khí, khói bụi , những xí nghiệp gây ô nhiễm nặng này đang hủy diệt hoàn cảnh sinh tồn của chúng ta, tôi cho rằng chúng ta nên một lần nữa cân nhắc lại việc định vị vườn công nghiệp quốc tế, mượn cơ hội lần này, tiến hành đánh giá toàn phương diện đối với xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế, đối với xí nghiệp gây ô nhiễm nặng, phải quyết đoán đóng cửa hoặc là di dời."

Kiều Chấn Lương không nói gì, y cảm thấy được chuyện này sẽ dẫn tới chấn động bên trong thường ủy, vấn đề ô nhiễm nước đã tăng lên thành phải lựa chọn vì hoàn cảnh hay là xí nghiệp, vấn đề vườn công nghiệp quốc tế tồn tại đã lâu này cũng bởi vì chuyện ô nhiễm nước mà được đề lên thành chương trình nghị sự, mà vấn đề này tất nhiên sẽ đụng chạm tới thần kinh mẫn cảm của một bộ phận người.

Phó tỉnh trưởng Thường vụ Triệu Quý Đình từ sau chuyện của Âu Dương Như Hạ đã rất ít khi lên tiếng, tình nhân bị giết, con trai bị bắt, Triệu Quý Đình đã trải qua mấy năm tăm tối nhất trong đời người, sau khi Kiều Chấn Lương tới Bình Hải đối với y cũng tính là không tồi, nhưng trạng thái đêm mê trên chính trị của Triệu Quý Đình đã bắt đầu khiến Kiều Chấn Lương mất đi lòng tin đối với y, Triệu Quý Đình có một loại dự cảm, vị trí của mình càng lúc càng lung lay. Cho nên Triệu Quý Đình gần đây cũng tận lực có biểu hiện, trên cuộc họp thường ủy cũng thường xuyên lên tiếng hơn. Chuyện vườn công nghiệp quốc tế Triệu Quý Đình cũng có quyền lên tiếng, lúc trước Lương Thiên Chính muốn làm vườn công nghiệp quốc tế ,chiêu thương thời kỳ đầu gặp khó khăn rất lớn, vẫn là Triệu Quý Đình đã giúp y giải quyết không ít vấn đề, tuy rằng Lương Thiên Chính là người có khả năng thay thế vị trí của mình nhất, nhưng trong chuyện vườn công nghiệp quốc tế, trận tuyến của Triệu Quý Đình và y là nhất trí, bởi vì lợi ích chính trị của bọn họ có chút giống nhau, bọn họ đều được lợi từ vườn công nghiệp quốc tế, phủ định vườn công nghiệp quốc tế chính là phủ định thành tích chính trị của bọn họ.

Triệu Quý Đình nói: "Tỉnh trưởng Tống nói rất có đạo lý, nhận thức trong phát triển, phát triển trong nhận thức, nhưng chúng ta không ai có bản sự tiên tri cả, muốn làm kinh tế, ví dụ cổ kim nội ngoại có rất nhiều, nhưng cái mà chúng ta đang xây dựng là xã hội chủ nghĩa Trung Quốc đặc sắc, cổ kim nội ngoại không có tiền lệ nào để theo cả, không có bất kỳ ai có thể cam đoan quyết sách của mình là vĩnh viễn chính xác, ánh mắt và tầm nhìn của mỗi người đều có tính cực hạn, đây là do thời đại quyết định, cho nên chúng ta dùng quan điểm hiện tại để bình luận chuyện đã phát sinh trước đây là không công bình, chúng ta không thể chỉ nhìn vào khuyết điểm mà xem nhẹ tác dụng thúc đẩy của bản thân quyết sách đối với kinh tế Bình Hải, bất kỳ chuyện gì cũng có hai mặt của nó, cải cách của chúng ta là một quá trình không ngừng phát triển đi lên, trong quá trình này, chúng ta cũng đang không ngừng hoàn thiện và thay đổi mình, khiến chính sách của chúng ta càng thêm phù hợp với hiện thực, càng thêm nhân tính hóa, nhưng nếu không có kinh nghiệm tích lũy được trong phát triển quá khứ, không ai có thể một bước lên trời đạt được nhận thức như bây giờ, ít nhất tôi không làm được. Nếu trưng cầu ý kiến của tôi đối với vườn công nghiệp quốc tế, tôi cho rằng bản thân vườn công nghiệp quốc tế đối với tỉnh Đông Giang là công lớn hơn tội, chúng ta không thể bởi vì hiện tại xảy ra sự kiện ô nhiễm nước mà hoàn toàn phủ định tác dụng của nó."

Những lời này của Triệu Quý Đình chẳng khác nào công nhiên đối kháng lại Tống Hoài Minh, Lương Thiên Chính liếc qua Triệu Quý Đình, trong ánh mắt tràn ngập cảm kích, vào những lúc như thế này, y sợ nhất chính là bị tường đổ người dẩy, y vốn là người có uy hiếp lớn nhất đối với vị trí của Triệu Quý Đình, nhưng vào thời khắc mấu chốt, Triệu Quý Đình lại đứng ra nói đỡ cho y, điểm này là rất đáng quý, tuy rằng Lương Thiên Chính trong lòng hiểu rõ, điểm xuất phát của Triệu Quý Đình không phải vì giúp Lương Thiên Chính, mà là giúp chính bản thân y, vườn công nghiệp quốc tế không chỉ đại biểu cho lợi ích của một người, Tống Hoài Minh đứng ra phủ định vườn công nghiệp quốc tế, chẳng khác nào phủ định chính tích của cả một đám người, phủ định những cán bộ đã từng cố gắng vì sự phát triển và xây dựng Bình Hải như họ.

Lương Thiên Chính thừa nhận vườn công nghiệp quốc tế đã mang đến sự ô nhiễm, nhưng sâu trong lòng y vẫn kiên trì cho rằng công lao của mình không thể phủ định, vườn công nghiệp quốc tế nếu như không được dựng lên, kinh tế Đông Giang sao có thể trong vài năm gần đây phát triển nhanh chóng như vậy.

Tống Hoài Minh cười nhạt một tiếng, vấn đề vườn công nghiệp quốc tế vừa được nhắc tới đã gặp phải sự phản đối kịch liệt như vậy, đây cũng là điều mà y không ngờ tới, Tống Hoài Minh không có ý nhằm vào cá nhân Lương Thiên Chính hoặc là Triệu Quý Đình, y là đang luận sự, y là nhằm vào hiện trạng của Đông Giang để đàm luận vấn đề. Nhưng y trong lúc vô tình đã xúc phạm đến lợi ích chính trị của người, trong mắt Triệu Quý Đình và Lương Thiên Chính, Tống Hoài Minh hiện tại đang công khai làm khó dễ bọn họ, chính là đang phủ định sự vất vả và cố gắng của họ trong quá khứ, phủ định chính tích quang huy mà bọn họ từng giành được.

Tống Hoài Minh nói: "Vườn công nghiệp quốc tế trong lịch sử phát triển của Đông Giang rốt cuộc sẽ có vị trí như thế nào, tôi không muốn bình phán, cũng không cần tôi phải bình phán, lịch sử sẽ cho nó một đánh giá công chính nhất, cái tôi muốn nói là hiện tại, hiện giờ vườn công nghiệp quốc tế đã trở thành một nguồn ô nhiễm lớn nhất Đông Giang, sự tồn tại của nó không chỉ gây nguy hiểm cho bản thân Đông Giang, cũng gây nguy hiểm cho cả địa khu hạ du sông Thoan, chuyện ô nhiễm nước đã được nghiệm chứng, chúng ta không thể lật qua chuyện này một cách đơn giản, cho dù hôm nay khống chế được nước bị ô nhiễm, ngày mai thì sao? Ai có thể bảo đảm về sau chuyện tương tự sự không phát sinh nữa? Lần sau chuyện xảy ra liệu có nghiêm trọng hơn hay không? Người dân Bình Hải Chúng ta không chịu nổi sự mạo hiểm lớn như vậy, là người lãnh đạo của Bình Hải, chúng ta cũng không thể để người dân phải chịu đựng trái đắng như vậy. Vấn đề của vườn công nghiệp quốc tế phải giải quyết nhanh một chút, bất kỳ sự do dự nào cũng sẽ là vô trách nhiệm đối với nhân dân Bình Hải, đều là vô trách nhiệm đối với mảnh đất ở dưới chân, đều là vô trách nhiệm đều là đối với con cháu đời sau của chúng ta!"

Lương Thiên Chính cuối cùng cũng lên tiếng, y nói khe: "Tỉnh trưởng Tống, tôi thừa nhận, vườn công nghiệp quốc tế lần này đã mang tới thương tổn rất lớn đối với thành thị huynh đệ Nam Tích, sai lầm đã xảy ra, nhưng sữa chữa cũng cần phải có thời gian, chúng tôi lúc trước khi thành lập vườn công nghiệp quốc tế, quy hoạch ban đầu là năm mươi năm, khi chiêu thương cũng đã ký hợp đồng như vậy với xí nghiệp đầu tư bên ngoài, nếu chúng tôi vi phạm hợp đồng, chúng tôi sẽ phải trả một cái giá khá đắt."

Tống Hoài Minh nói: "Lợi ích lâu dài tuy rằng không bằng lợi ích trước mắt, nhưng nhìn từ góc độ phát triển, lợi ích trước mắt vĩnh viễn không thể đánh đồng với lợi ích lâu dài, khi hai cái đứng cạnh nhau căn bản không cần phải lựa chọn. Mỗi một quốc gia đều có tiêu chuẩn bảo vệ môi trường của mình, chúng ta không thể bởi vì nguyên nhân kinh tế mà hy sinh mảnh đất mà chúng ta đang sinh tồn, đối với xí nghiệp gây ô nhiễm nặng, bọn họ không phù hợp với tiêu chuẩn bảo vệ môi trường của quốc gia, đóng cửa là điều tất nhiên, nếu bọn họ có thể phù hợp với tiêu chuẩn bảo vệ môi trường của chúng ta, chúng ta hoan nghênh bọn họ tiếp tục ở Bình Hải, nếu không, bọn họ phải đi, muốn đi đâu thì cứ tới đó, nói tới đây tôi mới nhớ ra một vấn đề, vì sao rất nhiều xí nghiệp gây ô nhiễm nặng của nước ngoài lại tìm được thổ nhưỡng để sinh tồn ở nước ta? Chính là bởi vì một số đồng chí nào đó của chúng ta chỉ nhìn thấy lợi ích kinh tế trước mắt, mà bỏ qua sự tổn hại mà những xí nghiệp này sẽ gây ra, tôi xin đưa ra một ví dụ nhé, ai cũng biết buôn lậu thuốc phiện là việc có lợi nhuận cao nhất trên thế giới, nếu có tên buôn lậu ma túy nào muốn mở một nhà máy sản xuất thuốc phiện ở nước ta, các vị có đáp ứng không?"

Không ai trả lời vấn đề này, bởi vì không cần trả lời, không ai dám đáp ứng cả.

Tống Hoài Minh nói: "Xí nghiệp gây ô nhiễm nặng từ bản chất mà nói thì cũng chính là những nhà xưởng sản xuất thuốc phiện, chỗ khác nhau lớn nhất chính là nhà máy sản xuất ma túy sẽ biến ma túy thành thương phẩm cho vào thị trường, mà bọn họ thì miễn phí đưa chất độc vào bầu không khí của chúng ta, thổ nhưỡng của chúng ta, hà lưu của chúng ta, gây độc hại cho sức khỏe của tất cả mọi người chúng ta, có lẽ mọi người cảm thấy những lời nói của tôi là nói quá, nhưng sự thống trị của ô nhiễm không thể thả lỏng được, khu vườn công nghiệp quốc tế phải lập tức chỉnh đốn."

Lương Thiên Chính nói: "Tỉnh trưởng Tống, các vị thường ủy, tôi cũng không phải là phản đối chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế, ý của tôi là, chỉnh đốn cũng cần thời gian, chúng ta phải giải quyết vấn đề này từng bước một, cố gắng vừa có thể giải quyết vấn đề bảo vệ môi trường đang làm khó chúng ta lại vừa có thể tránh được tổn thất lớn nhất trên kinh tế."

Tống Hoài Minh nói: "Cá và tay gấu không thể kiêm được, trên thế giới này vốn không có chuyện lưỡng toàn tề mĩ."

Lương Thiên Chính mấp máy môi, nhưng không nói gì nữa, thái độ muốn chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế của Tống Hoài Minh là cực kỳ cường ngạnh, y tiếp tục tranh cãi cũng không có ý nghĩ gì.

Kiều Chấn Lương uống một ngụm trà, nhẹn nhàng đặt chén trà xuống, mắt quét một vòng rồi nói: "Mọi người nói đều có lý, tuy rằng quan điểm có chút bất đồng, nhưng đều là vì phát triển tương lai của Bình Hải." Y tạm dừng một chút rồi nói: "Lần vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang làm ô nhiễm nước không phải là ngẫu nhiên, mà là kết quả tất yếu của phát triển công nghiệp mù quáng, tôi có thể nói cho các vị biết, trước khi tôi về đã đặc biệt tới bờ sông Thoan xem, mùi tanh hôi từ rất xa đã có thể ngửi được, tôi không muốn nói ô nhiễm nghiêm trọng như thế nào nữa, nhưng nước như vậy, lại là nguồn nước của người dân thành phố Nam Tích, người ta có thể mấy ngày không ăn cơm, nhưng một ngày cũng không thể rời khỏi nước, khiến người dân Bình Hải không có nước dùng, chúng ta có phải quá nhẫn tâm không!"

Ánh mắt của Lương Thiên Chính nhìn chằm chằm vào mặt bàn, Kiều Chấn Lương vừa mở miệng y đã rõ, lần này Kiều Chấn Lương không nghi ngờ gì nữa đã có quan điểm nhất trí với Tống Hoài Minh, chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế đã là không thể tránh khỏi.

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi đồng ý với quan điểm của đồng chí Hoài Minh, phát hiện sai lầm nhất định phải lập tức sửa chữa sai lầm, phát triển kinh tế tuyệt không thể lấy hy sinh hoàn cảnh ra làm cái giá, cho dù là một học sinh tiểu học cũng rõ tầm quan trọng của bảo vệ hoàn cảnh, mảnh đất dưới chân chúng ta chính là tài phú mà tổ tiên của chúng ta để lại cho chúng ta, thân là đời sau, chúng ta có tư cách gì mà phá hoại nó? Nếu chúng ta hôm nay phá hoại hoàn cảnh, sau này, chúng ta sẽ phải đối mặt với con cháu của chúng ta như thế nào?"

Sau khi cuộc họp thường ủy chấm dứt, Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh đi cùng nhau, Kiều Chấn Lương thở dài nói: "Bình Hải không biết gần đây làm sao nữa, ngay cả một khắc cũng không khiến tôi được yên."

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều, những người như chúng ta chính là luôn phải lao lực, thật sự được nhàn hạ mới là không bình thường."

Kiều Chấn Lương cười ha ha một tiếng, y nói khẽ: "Hoài Minh à, hôm nay cách dùng từ của anh có chút cứng rắn quá, vẫn phải để ý tới cảm thụ của các đồng chí một chút, khu vườn công nghiệp quốc tế đối với sự phát triển của Đông Giang, thậm chí Bình Hải vẫn có cống hiến, tuy rằng vấn đề ô nhiễm rất nghiêm trọng, chúng ta phải chỉnh đốn điểm này, nhưng vẫn cần thời gian."

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều không phải vừa rồi đã tỏ thái độ rõ ràng phải chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế sao?"

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Chỉnh đốn là phải làm rồi, tôi là nói anh phải cân nhắc tới cảm thụ của các đồng chí khác!" Nói xong y bật cười: "Có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi, năm đó các đồng chí vì vườn công nghiệp quốc tế mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, hôm nay chúng ta quyết định chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế, chẳng khác nào phủ định thành tích của bọn họ, trong lòng bọn họ khẳng định sẽ khó chịu."

Tống Hoài Minh gật đầu, những lời này của Kiều Chấn Lương thật ra y cũng đã nghĩ tới.

Kiều Chấn Lương nói: "Lần này xử lý nước ô nhiễm tôi cũng tìm hiểu một chút, phía Đông Giang phản ứng chậm chạp, sau khi phát sinh ô nhiễm nước không quyết đoán đình chỉ sản xuất của các xí nghiệp gây ô nhiễm nặng, khiến nước bẩn vẫn không ngừng chảy vào sông Thoan, mang đến thương tổn nghiêm trọng đối với sông Thoan, lý do của Lương Thiên Chính không đầy đủ."

Tống Hoài Minh trêm điểm này vẫn hộ Lương Thiên Chính, y nói khẽ: "Điểm này tôi cũng có trách nhiệm, tôi không ý thức được ô nhiễm lại nghiêm trọng như vậy."

Kiều Chấn Lương nói: "Là trách nhiệm của ai, nên do ai gánh vác, Hoài Minh à, sự kiện ô nhiễm nước lần này không chỉ là sự kiện ô nhiễm bình thường, sau lưng còn tồn tại vấn đề quản lý khá nghiêm trọng, hôm nay trên cuộc họp tôi chưa nói là bởi vì trước mắt tôi chưa có đủ chứng cớ."

Trong lòng Tống Hoài Minh đột nhiên thắt lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn Kiều Chấn Lương, vừa hay bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Kiều Chấn Lương, phía sau những lời này của Kiều Chấn Lương phía sau còn có thâm ý, chẳng lẽ y muốn lợi dụng cơ hội ô nhiễm nước lần này để dấy lên một cơn bão chính trị nữa ư? Nghĩ đến đây, Tống Hoài Minh cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Kiều Chấn Lương trở lại văn phòng của mình chưa được bao lâu thì bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính tới cầu kiến.

Màn đêm phủ xuống, Kiều Chấn Lương có chút bất đắc dĩ cười nói: "Anh chưa về à? Anh chưa về thì tôi cũng phải về đây!"

Lương Thiên Chính nhíu mày, y nói khẽ: "Bí thư Kiều, tôi tới là muốn nói vài câu với ngài, sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài đâu."

Kiều Chấn Lương nói: "Thế này đi, chúng ta tới hiện trường vườn công nghiệp quốc tế, vừa đi vừa nói chuyện." Kiều Chấn Lương đã bảo thư ký trưởng ủy an bài hành trình, Kiều Chấn Lương là một người muốn làm thực tế, hôm nay vừa mới từ Giang Thành gấp gáp trở về, còn chưa kịp về nhà, chuẩn bị tan ca còn muốn đích thân tới vườn công nghiệp quốc tế xem tình huống hiện trường sửa ống nước.

Lương Thiên Chính có chút hổ thẹn nói: "Mang thêm phiền phức cho bí thư Kiều rồi."

Kiều Chấn Lương nói: "Anh không phải mang thêm phiền phức cho tôi mà là tạo thêm phiền toái cho người dân Nam Tích."

Lương Thiên Chính lên xe hồng kỳ của Kiều Chấn Lương, y đến tìm Kiều Chấn Lương là vì y rất ủy khuất, lòng y cũng không yên, Kiều Chấn Lương hôm nay trên cuộc họp thường ủy đã công khai ủng hộ quan điểm của Tống Hoài Minh, nhưng Kiều Chấn Lương nói lại không quá rõ ràng, Lương Thiên Chính cần nói chuyện tử tế với vị chưởng môn nhân này của Bình Hải.

Lương Thiên Chính nói: "Bí thư Kiều, phương án chỉnh đốn vườn công nghiệp quốc tế tôi sẽ tập hợp cán bộ thành phố Đông Giang hợp mưu hợp sức, nhanh chóng đưa ra."

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Chuyện này không thể trì hoãn được, phải nhanh một chút." Thái độ của Kiều Chấn Lương rất ôn hòa, điều này khiến cho Lương Thiên Chính yên lòng một chút. Lương Thiên Chính đối với Kiều Chấn Lương cũng coi như là có chút hiểu biết, con người của Kiều Chấn Lương rất khó nắm bắt, bề ngoài tươi cười của y rất dễ mê hoặc người khác, tác phong chính trị của y thì lại cực kỳ cứng rắn, hôm nay trên cuộc họp thường ủy, Kiều Chấn Lương tuy rằng nói không nhiều, nhưng y rõ ràng đã nắm được mấu chốt của sự kiện ô nhiễm nước lần này, cùng với Tống Hoài Minh đều chú ý tới vấn đề dân sinh do nước bị ô nhiễm mang đến, cùng với vấn đề cải tạo khu vườn công nghiệp quốc tế, cái mà Kiều Chấn Lương nhìn vào là vấn đề quản lý và trách nhiệm, y chú ý tới xử lý và ứng đối phát sinh sau khi nước bị ô nhiễm hơn.

Lương Thiên Chính hiện tại đã có chút hối hận rồi, y nên nhanh chóng làm ra quyết đoán, khi ô nhiễm vừa mới phát sinh, nếu có thể quyết đoán hạ lệnh bắt các xí nghiệp trong vườn công nghiệp quốc tế đình công, như vậy y sẽ không rơi vào tình cảnh bị động như vậy, y bắt đầu lo lắng tiền đồ chính trị của mình có thể bởi vì này sự kiện ô nhiễm nước lần này mà bị ảnh hưởng hay không.

Lương Thiên Chính rất không hài lòng đối với biểu hiện của Tống Hoài Minh hôm nay, y cho rằng mặc dù là mình ứng đối không thỏa đáng, nhưng Tống Hoài Minh cũng không nên trên cuộc họp thường ủy công khai đề xuất như vậy, vào thời khắc phi thường như thế này, Lương Thiên Chính rất cần sự ủng hộ, cho tới nay, y vẫn luôn kiên trì đứng trong trận tuyến của Tống Hoài Minh, nhưng vào thời điểm mình gặp khó khăn, Tống Hoài Minh không vươn tay ra giúp hắn, các làm như vậy khiến y rất lạnh lòng.

Lương Thiên Chính tỏ thái độ: "Bí thư Kiều yên tâm, tôi sẽ toàn lực xử lý tốt chuyện này."

Kiều Chấn Lương ừ một tiếng, y không tiếp tục nói chuyện, khép hai mắt lại nói: "Bôn ba cả một ngày rồi, thực sự có chút mệt mỏi, Thiên Chính, khi nào tới nơi thì gọi tôi một tiếng."

Lương Thiên Chính ngây ra một thoáng, không ngờ Kiều Chấn Lương thật sự ngồi đó ngủ gật, Lương Thiên Chính không biết y rốt cuộc là mệt mỏi thật hay là thông qua phương thức như vậy để biểu đạt sự bất mãn đối với mình, trong nhất thời Lương Thiên Chính trở nên có chút bất an, y lại bắt đầu hối hận, mình tới tìm Kiều Chấn Lương liệu có phải là hơi liều lĩnh không?

Kiều Chấn Lương là mệt mỏi thật, đoạn thời gian gần đây lượng đường máu của y khống chế không được tốt, hai ngày nay tới bắc bộ Bình Hải thị sát, hôm nay vừa mới về lại nghe nói chuyện nước ô nhiễm, khẩn cấp mở cuộc họp thường ủy này, còn phải tới hiện trường sửa chữa của vườn công nghiệp quốc tế, làm bí thư tỉnh ủy cũng không dễ dàng gì, Kiều Chấn Lương chợp mắt được hơi mười phút thì ô tô đến nơi, Lương Thiên Chính không dám lập tức đánh thức y, khi Kiều Chấn Lương mở mắt, phát hiện ô tô đã dừng lại, Lương Thiên Chính vẫn an vị bên cạnh mình, Kiều Chấn Lương cười nói: "Vì sao không gọi tôi?"

Lương Thiên Chính nói: "Nhìn thấy ngài quá mệt mỏi cho nên không đành lòng gọi!"

Kiều Chấn Lương cười cười mở cửa xe: "Người ngủ gật khác mà, lập tức cảm thấy tinh lực đầy đủ ngay."

Lương Thiên Chính đi xuống theo: "Bí thư Kiều nhất định phải giữ gìn sức khỏe, anh chính là tổng chỉ huy của Bình Hải chúng ta!"

Kiều Chấn Lương cười cười, nhìn về phía trước, phó chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Lưu Bảo Toàn và mấy quan viên của khu khai phá nghe nói bí thư tỉnh ủy và bí thư thị ủy đều tới liền vội vàng đến đây nghênh đón.

Lưu Bảo Toàn có chút kích động hô lên: "Bí thư Kiều, bí thư Lương, các vị sao đều tới đây vậy?"

Kiều Chấn Lương nói: "Nghe nói nước bị ô nhiễm rất nghiêm trọng, tôi không yên tâm cho nên tới xem!" Trong không khí vẫn còn có một mùi tanh hôi, Kiều Chấn Lương nhíu mày, đi về phía hiện trường sửa chữa ở phía tước: "Sao? Vấn đề vẫn chưa được giải quyết à?"

Lưu Bảo Toàn đi theo bên cạnh Kiều Chấn Lương, nói: "Bí thư Kiều, căn cứ vào chỉ thị của các lãnh đạo, chúng tôi đã thông tri cho tất cả xí nghiệp trong khu vườn công nghiệp quốc tế đình chỉ sản xuất, đình chỉ thải nước thải, hiện tại đã không còn nước bẩn tiếp tục chảy vào sông Thoan nữa."

Kiều Chấn Lương gật đầu.

Lưu Bảo Toàn lại nói: "Đã tìm được điểm rò rỉ của ống nước thải, các công nhân đang tiến hành sửa gấp, dự tính trong ba tiếng đồng hồ có thể sửa xong."

Kiều Chấn Lương nói: "Các vị đều không nghỉ ngơi à!"

Lưu Bảo Toàn nói: "Trước khi chuyện chưa được giải quyết, chúng tôi cũng không thể trở về nghỉ ngơi, những công nhân này cũng gần một ngày một đêm không chợp mắt rồi."

Kiều Chấn Lương thở dài nói: "Thật sự là vất vả quá."

Lương Thiên Chính bỗng nhiên phát hiện chủ nhiệm hội quản ủy khu khai phá Liêu Bác Sinh không ở hiện trường, bí thư tỉnh ủy tới đây thị sát, y vì sao không ra mặt?

Kiều Chấn Lương nhìn thấy hiện trường không thiếu cảnh sát, nhíu mày nói: "Cần nhiều cảnh sát như vậy tới làm gì?"

Lưu Bảo Toàn thở dài nói: "Bí thư Kiều, hôm nay xảy ra một việc, đồng chí từ Nam Tích đến phát sinh một chút xung đột với cán bộ của khu khai phá Đông Giang chúng tôi, bởi vì quan điểm xử lý bất đồng, loạn đến nỗi đánh nhau, mấy công nhân bị thương, chủ nhiệm Liêu của chúng tôi cũng bị đánh."

Lương Thiên Chính trong lòng cả kinh, y thật sự không biết chuyện Liêu Bác Sinh bị đánh. Trừng mắt lườm Lưu Bảo Toàn một cái, nghĩ thầm vào những lúc như thế này, anh không ngờ còn ở trước mặt bí thư tỉnh ủy kể chuyện thị phi, còn ngại tình huống trước mắt chưa đủ loạn à?

Cáo trạng với Kiều Chấn Lương là chủ ý cá nhân của Lưu Bảo Toàn, sau khi Liêu Bác Sinh bị Trương Dương tát cho một cái, y tuy rằng thẹn quá hóa giận, nhưng cũng không dám báo cáo chuyện này lên trên, Lưu Bảo Toàn thì khác, y tự dưng bị Trương Dương hắt nước bẩn, từ đó đã ghi hận trong lòng, sau khi những chuyện tiếp theo phát sinh, y đã muốn tìm một cơ hội để trả thù, nhưng thủy chung chưa nghĩ ra nên đối phó với Trương Dương như thế nào, Kiều Chấn Lương đến hiện trường thị sát, y vừa hay tìm thấy cơ hội, vì thế thêm mắm thêm muối kể lại chuyện đó một lượt, nói đến chỗ nguyên nhân xảy ra đánh nhau thì lướt qua, Lưu Bảo Toàn đương nhiên không nói tốt cho Trương Dương, nói cho thằng ôn này thành một tên tiểu tử cuồng vọng không rõ phải trái.

Kiều Chấn Lương hiểu rất rõ tính tình của Trương Dương, lời nói của Lưu Bảo Toàn cho dù có thành phần thêm mắm thêm muối ở bên trong, có điều đa số đều là sự thật, Kiều Chấn Lương sau khi nghe xong cũng có chút tức giận, Trương Dương này cũng quá không hiểu chuyện rồi, cậu cho rằng mình có chút bối cảnh thì muốn làm gì thì làm ư? Đám người này Lưu Bảo Toàn, Liêu Bác Sinh này đều là cán bộ của khu khai phá Đông Giang, một cán bộ cấp ban như cậu va chạm vài ba câu với người ta là được rồi, không ngờ còn dám đánh người? Trong mắt rốt cuộc là còn có lãnh đạo không? Còn có tính kỷ luật tổ chức không?

Lương Thiên Chính lúc này cũng nói đỡ cho Trương Dương một câu: "Tiểu Trương dù sao cũng còn trẻ tuổi, gặp chuyện dễ xung động, hơn nữa ô nhiễm lần này tổn hại đến lợi ích của phía Nam Tích, cậu ta dễ nổi nóng cũng là điều khó tránh khỏi, có phải là công tác câu thông giữa hai bên không làm tốt, cho nên phát sinh hiểu lầm không?"

Lưu Bảo Toàn nói: "Đối với quần chúng nhân dân chúng tôi có thể làm được tới mức bị đánh không đỡ, bị chửi không cãi, nhưng anh ta cũng là cán bộ quốc gia, anh ta cũng là đồng chí của mình, sao có thể dã man như vậy? Chủ nhiệm Liêu sắp năm mươi tuổi rồi, ông ấy ở trước mặt nhiều người như vậy bị một cái bạt tai, chủ nhiệm Liêu cả đời này đã bao giờ phải chịu vũ nhục như vậy đâu?

Kiều Chấn Lương không nói tiếng nào bước về phía trước.

Lương Thiên Chính lại trừng mắt lườm Lưu Bảo Toàn một cái, Lưu Bảo Toàn biết lời nói của mình không có tác dụng gì, gã không tiếp tục nói nữa, đi theo hai vị lãnh đạo, gã lớn tiếng nói: "Mọi người tạm thời dừng công tác đã, bí thư tỉnh ủy Kiều của chúng ta tới thăm hỏi mọi người! Hoan nghênh bí thư Kiều đến phát biểu với mọi người!"

Các công nhân nghe nói bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương tới, cả đám đều vội vàng dừng công tác, toàn bộ đều đứng đó xếp hàng chuẩn bị nghênh đón Kiều Chấn Lương, đồng loạt vỗ tay.

Kiều Chấn Lương nhìn thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt lập tức thay đổi, y quay sang Lưu Bảo Toàn, Kiều Chấn Lương trước giờ luôn hòa ái lúc này sắc mặt nghiêm lại: "Làm cái gì vậy? Giờ là lúc nào mà còn dừng làm việc để nghênh đón, xếp hàng hoan nghênh, tôi chẳng có gì để phát biểu cả, anh vừa rồi nói trong ba tiếng đồng hồ có thể toàn bộ sửa xong ống nước. Được, quá một phút đồng hồ thì anh ngày mai xin từ chức đi!" Kiều Chấn Lương nổi giận thật sự rồi, nói xong câu đó, cũng không định tiếp tục thị sát hiện trường sửa chữa nữa, quay người đi về xe riêng của mình.

Lưu Bảo Toàn bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, chuyện này cũng không trách được gã, trước giờ đều là như vậy, lãnh đạo tới, chuyện có lớn hơn nữa cũng phải tạm gác lại, xếp đội hoan nghênh thì có gì sai? Tôi rốt cuộc là sai chỗ nào? Lưu Bảo Toàn nghĩ không thông, gã thật sự là nghĩ không thông.

Lương Thiên Chính lạnh lùng nhìn Lưu Bảo Toàn: "Ba tiếng đồng hồ, lời nói của bí thư Kiều anh nghe thấy chưa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.