Y Đạo Quan Đồ

Chương 1296: Chương 1296: Không thể lựa chọn. (2)




Chu Hưng Quốc cũng đến bên cạnh của bọn họ, mỉm cười nói Tôi cũng có chút sinh ý tại Bắc Triều Tiên, năm ngoái có đầ tư một mỏ than, bọn họ bên kia lừa đảo không ít, vừa mới bắt đầu tôi cũng bị lừa một ít tiền, ở bên kia buôn bán một phải có lá gan lớn, hai phải có thiện tâm, bị lừa thì coi như quyên tiền cho nhân dân Bắc Triều Tiên, ba là phải có tài chính, bởi vì công ty Bắc Triều Tiên buôn bán cho tới bây giờ đều có đuôi, tài chính cần đầu tư không ngừng. Tôi lúc đầu muốn làm một sinh ý nhỏ, nhưng gián đoạn không thể thanh toán hàng hóa, cho nên kéo dài tới năm nay, bất quá cũng không thể nói, chân chính tìm được bí quyết, lợi nhuận vẫn là không nhỏ. Như vậy đi, chừng nào cậu đi, tôi an bài bên kia người tiếp đãi cậu!

Trương đại quan nhân thở dài nói: Các người vừa nói như thế, làm tôi cảm giác mình sắp đi một vùng khỉ ho cò gáy nhiều điêu dân vậy?

Chu Hưng Quốc nở nụ cười: Cũng không hẳn vậy, tình hình trong nước không giống, dân phong tự nhiên cũng không giống với, trải qua giáo dục chính trị, tư tưởng bọn họ cũng khác với chúng ta

Trương Dương nói: Không phải đều là quốc gia chủ nghĩa xã hội sao? Sao khác biệt lớn như vậy?

Từ Kiến Cơ nói: Không phải, đường của bọn họ hoàn toàn đi vào ngõ cụt, bế quan tử thủ, trong thời đại này, không có mở ra sẽ không có phát triển.

Tiết Vĩ Đồng khen: Nhị ca, anh nói càng ngày càng có phong phạm quan viên.

Từ Kiến Cơ cười nói: Hai ngày nay ở nhà ăn nhiều, bị trong nhà tẩy não.

Lời của hắn nói ra lại đưa tới một trận tiếng cười.

Lúc này Trương Dương nhận được điện thoại của Kiều Mộng Viện, cô ấy đi qua quan hệ giúp Trương Dương giải quyết thủ tục đi đến Bắc Triều Tiên, buổi sáng ngày mai là có thể khởi hành.

Đối với Kiều Mộng Viện Trương Dương không cần cảm ơn nhiều, hắn và Kiều Mộng Viện sau khi chia tay tại đường Trường An đến nay, không ngờ rằng Kiều Mộng Viện sau khi trở về thì bắt tay vào giúp mình làm thủ tục đi đến Bắc Triều Tiên, tri kỷ chân chính như cô ấy sẽ biết bạn muốn cái gì, cho dù bạn không mở miệng, cô ấy vẫn sẽ tận lực đi làm vì bạn, Kiều Mộng Viện hiển nhiên cũng là hồng nhan tri kỷ của Trương Dương, cô ấy lý giải tính tình của Trương Dương, biết mình không cách nào làm hắn thay đổi ý niệm trong đầu đi đến Bắc Triều Tiên cứu người, cho nên điều cô ấy có thể làm cũng là tận lực sáng tạo điều kiện, thúc đẩy hành động lần này của hắn sớm ngày hoàn thành.

Trương Dương biết rõ hành trình của mình lần này cực kỳ khó khăn, nếu như xử lý không lo rất có thể sẽ tạo thành phiền phức ngoại giao, cho nên hắn cũng không muốn cho nhiều lắm người biết mục đích chính của chuyến này, chân chính biết nội tình là Chương Bích Quân, còn có một cũng là Kiều Mộng Viện.

Chương Bích Quân đã ôm thái độ bỏ rơi đối với Lệ Phù, ngoại trừ cung cấp băng ghi hình và một chút tư liệu của, bà ấy không còn cung cấp cho Trương Dương bất luận trợ giúp gì, nếu như bà ấy thật sự muốn trợ giúp Trương Dương, thủ tục đi đến Bắc Triều Tiên đối với bà ấy mà nói chỉ là một cái nhấc tay, thế nhưng Chương Bích Quân cũng không có làm như vậy, chứng minh bà ấy muốn bỏ qua một bên, không muốn cuốn vào trong phiền phức. Thật ra Trương Dương cũng không nghĩ tới Chương Bích Quân, trong nội tâm hắn đối với Chương Bích Quân từ đầu đến cuối không cách nào tín nhiệm, ngay cả chuyện này, hắn đều rất khó tin có phải là một cái bẫy hay không. Nhưng mặc dù là cái bẫy thì thế nào? Lệ Phù có địa vị cực kỳ quan trọng ở trong lòng hắn, biết Lệ Phù gặp rủi ro, ngoại trừ đi cứu viện, hắn không có bất luận lựa chọn.

Nghe điện thoại, Trương Dương không biết nói gì với Kiều Mộng Viện, một lát sau mới nói: Chuyện này không nên nói cho những người khác biết. Tuy rằng ngay cả chính hắn cũng cảm giác được những lời này nói có chút dư thừa.

Kiều Mộng Viện nhẹ giọng nói: Yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào, Trương Dương, anh phải cẩn thận, chuyện này vô cùng mẫn cảm, tận lực không nên tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Trương Dương gật đầu: Trong lòng tôi đều biết.

Kiều Mộng Viện nói: Ngày mai buổi sáng chín giờ, tôi đến đón anh.

Trương Dương ừ một tiếng.

Kiều Mộng Viện nói: Dự định đi mấy ngày?

Trương Dương nói: Một tuần, nếu thuận lợi, trong vòng một tuần tôi hẳn là có thể trở về. Tôi cũng nói như thế với những người khác, chỉ nói là cùng bạn bè đi đến Bắc Triều Tiên buôn bán.

Kiều Mộng Viện nói Tôi chờ anh!

Trương Dương không nhìn thấy biểu tình ngượng ngùng của Kiều Mộng Viện lúc này, thế nhưng hắn bởi vì những lời này của Kiều Mộng Viện mà cảm động thật sâu, thấp giọng nói: Tôi nhất định sẽ bình an trở về!

Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài vào bốn giờ sáng ngày hôm sau đến kinh thành, hai người nhận được điện thoại của Trương Dương, bỏ lại tất cả mọi chuyện, ngồi xe lửa chạy đến đây, bởi vì Trung Quốc gặp tuyết lớn, cho nên rất nhiều sân bay đóng cửa, đường cao tốc cũng bị phong tỏa, đường đi duy nhất của bọn họ cũng là xe lửa, cũng may trong tết âm lịch vé xe lửa cũng không khó mua.

Trương Dương vẫn đang chờ bọn họ, Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài mang theo gió tuyết đi vào phòng tạm trú kinh thành của Trương Dương, Triệu Thiên Tài vào cửa thì chịu không nổi nữa, mũi ngứa, liên tiếp hắt xì mấy cái. Ngũ Đắc Chí cởi áo khoác, hướng Trương Dương cười cười: Xảy ra chuyện gì?

Trương Dương cũng không có nói nhiều với bọn họ, trực tiếp đem băng ghi hình Lệ Phù bị nghiêm hình tra tấn cho bọn họ xem. Ngũ Đắc Chí và Lệ Phù tuy rằng cùng tồn tại quốc an, thế nhưng lúc trước cũng không có bất luận tiếp xúc, hắn thấp giọng nói: Băng ghi hình là ai đưa cho cậu?

Trương Dương đem sự tình từ đầu đến cuối hướng Ngũ Đắc Chí nói một lần, Ngũ Đắc Chí nói : Chỉ dựa vào băng ghi hình mang rất khó kết luận cô ấy rơi vào trong tay của quân nhân Bắc Triều Tiên, lẽ nào cậu không lo lắng đây là một cái bẫy?

Trương Dương nói: Dạ Oanh đã mất tích một thời gian rất dài, tôi vẫn đang tìm cô ấy.

Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài liếc mắt nhìn nhau, hai người đều rõ ràng Trương Dương đã hạ quyết tâm muốn đi đến Bắc Triều Tiên, không ai có thể ngăn cản hắn.

Ngũ Đắc Chí nói: Tốt lắm, chúng ta giám định một chút băng ghi hình này có phải là thật sự.

Sáng sớm bảy giờ, ba người bọn họ cùng nhau làm việc, rốt cục hoàn thành phân tích sơ bộ, Triệu Thiên Tài am hiểu máy vi tính, Ngũ Đắc Chí bản thân công tác nhiều năm trong cơ quan kỹ thuật quốc an, bọn họ liên thủ phân tích, kết quả đã tương đối chuyên nghiệp, trảii qua nhận định sơ bộ, băng ghi hình này hẳn là đến từ chính Bắc Triều Tiên, vài quân nhân xuất hiện trong băng ghi hình nói chuyện giọng tiêu chuẩn của Triều Tiên, quân phục và trang bị của bọn họ cũng không có bất luận điểm đáng ngờ.

Trương Dương nói: Tôi phải đi Bắc Triều Tiên cứu cô ấy!

Ngũ Đắc Chí mỉm cười nói: Tôi nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, không ngại cùng cậu đi một chuyến. Hắn biết Trương Dương gọi mình tới mục đích cũng không phải vì hỗ trợ phân tích tài liệu.

Từ khi rời quốc an, sự nghiệp và tình cảm của Ngũ Đắc Chí đồng thời lâm vào cuối đường, với hắn mà nói sinh mệnh đã không có ý nghĩa quá lớn, hắn từ lâu đã không để ý đến sống chết, nghe được Trương Dương muốn đi đến Bắc Triều Tiên, liền xin đi cùng, trong nội tâm của Ngũ Đắc Chí, hắn còn thiếu Trương Dương một phần nhân tình, vừa vặn mượn cơ hội lần này trả lại.

Triệu Thiên Tài nói: Có nghĩ tới đó là một cái bẫy hay không? Chương Bích Quân có thể cố ý làm giả băng ghi hình tới hại cậu?

Ngũ Đắc Chí thật ra cũng có hoài nghi, gần đây nội bộ quốc an không yên ổn, rất nhiều tổ chức tình báo đều xuất hiện vấn đề, tin đồn trong quốc an có nội gián làm nhân tâm hoảng sợ, Ngũ Đắc Chí rời khỏi là một cách bày tỏ bất mãn đối với tổ chức. Thế nhưng hắn lại nghĩ không ra, với thân phận quốc an của Chương Bích Quân, bà ấy hẳn là không cần phải tốn hao tinh lực như vậy để đối phó Trương Dương.

Trương Dương nói: Nói thật, tôi cũng hoài nghi chuyện này có thể là giả.

Ngũ Đắc Chí và Triệu Thiên Tài đều kỳ quái nhìn Trương Dương, Triệu Thiên Tài nói: Cậu nói là, cậu hoài nghi Chương Bích Quân?

Trương Dương nói: Vấn đề then chốt ở chỗ bà ấy đem tất cả tội hướng về Hình Triêu Huy, với lý giải của tôi đối với Hình Triêu Huy, luôn cảm thấy anh ta không giống người xấu.

Ngũ Đắc Chí nói: Có đôi khi người tốt hay xấu từ biểu hiện cũng không nhìn ra.”

Trương Dương nói: Cho nên tôi phải đi tự mình nghiệm chứng.

Ngũ Đắc Chí bỗng nhiên rõ ràng, Trương Dương lần này kiên trì đi đến Bắc Triều Tiên còn có một ý nghĩa khác, hắn muốn đích thân đi nghiệm chứng hành trình Bắc Triều Tiên lần này rốt cục có phải là một cái bẫy hay không, nghiệm chứng Chương Bích Quân là một người thế nào! Hành vi như vậy tràn ngập nhân tố mạo hiểm không thể nghi ngờ nữa, Ngũ Đắc Chí nói: Có nghĩ tới hay không, nếu như lần này thật là một cái bẫy, như vậy người lập bẫy sẽ không cho cậu cơ hội thoát đi.

Trương đại quan nhân tràn ngập tự tin nói: Vậy phải nhìn hắn rốt cục có bản lĩnh hay không!

Hắn đứng lên thân nói: Nên đi ăn một chút, ngày hôm nay tôi phải đi đến Bắc Triều Tiên.

Triệu Thiên Tài nói: Tôi cũng đi, ở đây nhàn rỗi quá, đi Bắc Triều Tiên nhìn núi đen núi xanh của bọn họ, rốt cục có cái gì khác biệt với chúng ta.

Trương Dương nhìn bọn họ hai người nói: Đi cũng được, nhưng các người phải đáp ứng tôi một việc, các người chỉ cần hỗ trợ làm công tác hậu cần, ra trận giết địch, thâm nhập vào căn cứ địch, tôi tự mình làm!

Triệu Thiên Tài cười nói: Tôi sợ chết, hơn nữa với thân thủ của tôi, thật muốn cùng cậu thâm nhập hang hổ chỉ có ràng buộc, không thành vấn đề!

…………………….

Dưới sự trợ giúp của Kiều Mộng Viện, ba người Trương Dương buổi sáng ngày hôm sau thuận lợi làm tốt thủ tục đi đến Bắc Triều Tiên, Kiều Mộng Viện đồng thời chuẩn bị vé máy bay cho bọn họ, gió tuyết đã ngừng, sân bay quốc tế đang bận công tác dọn tuyết, chuyến bay đi Bình Nhưỡng chậm hơn nửa tiếng so với thời gian dự định. Kiều Mộng Viện tự mình đưa bọn họ ra sân bay, Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí đi gửi hành lý.

Kiều Mộng Viện gọi Trương Dương vào, đôi mắt đẹp của cô ấy tràn ngập lo lắng, cô ấy đem một bộ thông tin đưa cho Trương Dương: Cái này có địa chỉ và thông tin của Lý Ngân Nhật tướng quân tại Bắc Triều Tiên, ông ta là bạn cũ của ông nội, anh ở bên kia nếu như gặp phiền phức hoặc là cần trợ giúp, có thể trực tiếp tìm ông ấy.

Trương Dương cười cười, đem bộ thông tin cất vào, hắn và Lý Ngân Nhật đã sớm nhận thức, thật ra Lý Ngân Nhật còn thiếu hắn một nhân tình rất lớn, lúc trước Kiều lão đứng ra mời hắn xem bệnh cho Lý Ngân Nhật, nếu như không phải mình ra tay, Lý Ngân Nhật hiện tại chỉ sợ đã đi gặp diêm vương gia.

Chuyện này bởi vì Kiều lão đặc biệt nhấn mạnh qua, Trương Dương cũng không có nói cho những người khác, ngay cả Kiều Mộng Viện cũng không biết hắn có quan hệ với Lý Ngân Nhật.

Trương Dương nói: Giúp tôi bảo mật.

Kiều Mộng Viện nói: Tới bên kia nhất định phải cẩn thận, tính cảnh giác của Bắc Triều Tiên rất cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.