Y Đạo Quan Đồ

Chương 2520: Chương 2520: Không thể quay đầu (1)




Kiều lão nói: Tôi hiện tại già rồi, các anh kết giao với bằng hữu thế nào, kết giao bằng hữu với ai, tôi không thể, can thiệp nói tóm lại, bất kỳ chuyện gì cũng phải chú ý tới môn đương hộ đối, đây không phải là quan niệm môn hộ, vật họp theo loài, người phân theo đàn, đây là kinh nghiệm , lão tổ tông tổng kết ra, trải qua trăm ngàn năm nghiệm chứng, khẳng định là có đạo lý. Một người bạn ngu xuẩn có thể sẽ kéo ngã cả đoàn đội đoàn đội, bày ra thế công trước tiên chưa chắc đã có thể giành được thắng lợi cuối cùng. Thật ra những đạo lý này anh đã hiểu từ lâu rồi, cũng không cần hỏi tôi, kinh nghiệm ở phương diện này tôi so với anh thì mạnh hơn, nhưng đến tuổi của tôi rồi, rất dễ sẽ dựa vào kinh nghiệm để phán đoán, một khi xảy ra sai lầm, sẽ ngàn ly đi một dặm! Cho nên vào thời điểm mấu chốt anh chỉ có thể dựa vào chính mình.

Kiều Chấn Lương nghiêm túc thụ giáo.

Kiều lão mỉm cười nói: Quan trọng nhất là, vào bất kỳ lúc nào cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo.

Đầu óc của Trương đại quan nhân tỉnh táo trước giờ chưa từng có, hắn bỗng nhiên minh bạch, dụng ý thực sự Tống Hoài Minh bảo hắn rời khỏi là sự tồn tại của mình đã trở thành uy hiếp trong chính trị của Tống Hoài Minh, tựa như Văn Hạo Nam, mỗi khi tới lúc biến ảo, có người sẽ muốn lợi dụng hắn để dựng chuyện. Có lẽ Tống Hoài Minh chính là thông qua chuyện này để đánh giá mạo hiểm tương lai có thể xuất hiện và áp lực mà mình sắp sửa phải đối mặt, y muốn loại trừ toàn bộ nhược điểm có thể tồn tại.

Trở lại chính phủ nhất chiêu tỉnh, Trương Dương bắt đầu nhớ lại tất cả, từng chuyện, giống như mới ngày hôm qua, sờ sờ ngay trước mặt, rất rõ ràng và chân thực.

Tuồng phấn khích tới mấy cũng có lúc phải kết thúc, thật ra cho dù Tống Hoài Minh không nói tới chuyện này, Trương Dương cũng đã quyết định kết thúc cuộc sống chính trị ở Tân Hải, nhưng nhân tính là mâu thuẫn, tuy rằng kết quả giống nhau, nhưng một là chủ động, một là bị động, cảm thụ trong lòng cũng hoàn toàn bất đồng.

Trương đại quan nhân đêm không ngủ, đang ngồi trên giường ngơ ngác xuất thần thì lại nghe thấy bên ngoài ban công truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Trong lòng cảnh giác, hắn bật dậy khỏi giường. Thân thể dán sát trên trần nhà, theo đại thừa quyết của hắn đột nhiên tăng mạnh, những công phu nắm giữ trước đây cũng tăng thêm một bậc, vận dụng bích hổ du tường thuật đã đến cảnh giới tùy tâm sở dục.

Không lâu sau thì nghe thấy cửa ban công chậm rãi mở ra, mượn ánh trăng bên ngoài, có thể nhìn thấy một thân ảnh màu đen yểu điệu lẻn vào trong phòng, cô ta rón ra rón rén tới trước giường. Cúi đầu muốn xem tình hình trên giường thì mới phát hiện trên giường không có ai.

Cô ta ngẩn ra, xoay người nhìn phía sau, cảm thấy một thứ cưng cứng dí vào hông mình: Cấm động.

Chính là Trương đại quan nhân dùng ngón tay ddierm huyệt đạo của cô ta, cô ta hai chân mềm nhũn, ngã xuống giường.

Trương đại quan nhân vươn tay ra lột mặt nạ của cô ta, liền thấy nữ tử lớn mật lẻn vào phòng mình không ngờ là Tần Manh Manh. Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không mắc mưu giống như tối hôm trước, bởi vì hắn biết Tần Manh Manh thực sự đã lên máy bay tới nước Mỹ rồi, người hiện tại xuất hiện trong phòng mình khẳng định là giả mạo.

Trương Dương bật đèn, mượn ánh đèn quan sát phần mặt của cô ta, quả nhiên phát hiện sau tai cô ta có một cái vệt mỏng, Trương đại quan nhân vươn tay gẩy gẩy một lúc, không ngờ lột ra được một tầng da.

Hai mắt của Tần Manh Manh giả theo dõi hắn, trong ánh mắt không hề có một chút vẻ e ngại, Trương đại quan nhân chậm rãi lột mặt nạ dùng để ngụy trang của cô ta, khuôn mặt tươi vui của Tang Bối Bối lập tức lộ ra trước mặt hắn.

Trương đại quan nhân trong lòng thực sự là dở khóc dở cười, Tang Bối Bối này quả nhiên là lắm trò, cô giả dạng thành Tần Manh Manh làm gì? Hắn vươn tay giải huyệt đạo cho Tang Bối Bối.

Tang Bối Bối sau khi khôi phục tự do thì Vươn tay ra nhéo tai hắn, lại bị Trương Dương tóm lấy cổ tay: Nửa đêm nửa hôm, lẻn vào phòng một cán bộ trẻ tuổi, mưu đồ gây rối, em cẩn thận không anh báo cảnh sát bắt em lại đó.

Tang Bối Bối cười khanh khách nói: Có gan thì anh báo cảnh sát đi, nếu cảnh sát tới, xem trong chúng ta ai có thể nói rõ ràng hơn.

Trương đại quan nhân thở dài nói: Em đúng là giỏi gây chuyện.

Tang Bối Bối cười nói: Em gây chuyện gì?

Trương Dương nói: Em tự dưng đi giả dạng làm Tần Manh Manh làm gì?

Tang Bối Bối nói: Thì ra anh đã sớm phát hiện rồi! Tối hôm qua anh vì sao không vạch trần em?

Trương đại quan nhân bị cô ta hỏi cho ngớ ra. Mình không thể nói với cô ta là mình bởi vì hiểu lầm mà làm ra sự kiện ô long với Tần Manh Manh được? Chuyện này không thể nói, Trương đại quan nhân nhếch môi cười cười.

Tang Bối Bối nói: Có phải sự xuất hiện của em đã làm mộng tưởng của anh tan biến hay không, anh cho tới bây giờ vẫn cho rằng tối hôm qua người là chuyện đó với anh là Tần Manh Manh?

Trương đại quan nhân nói: Anh sợ em rồi.

Tang Bối Bối nói: Trương Dương à Trương Dương. Anh cũng không phải là hạng tốt lành gì, tiện nghi của em gái nuôi anh cũng chiếm, nhìn cái bộ dạng của anh tối hôm qua, em cũng thấy ngượng thay cho anh.

Mặt Trương đại quan nhân nóng lên: Cái đó... anh là tương kế tựu kế, biết thời biết thế, nếu không thỏa mãn em thì em sẽ thất vọng biết bao nhiêu.

Thôi đi, đừng có tự sướng, anh là người như thế nào em chẳng lẽ còn không biết ư? Tang Bối Bối đứng lên, sửa sang lại mái tóc, tựa vào bàn làm việc nhìn Trương Dương.

Trương đại quan nhân nói: Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn anh, sao anh cảm thấy như là nhìn phạm nhân ấy.

Tang Bối Bối cười nói: Anh đây là chột dạ.

Trương Dương nói: Nha đầu, hôm nay tới đây làm gì? Là tối hôm qua thử hương ngọt rồi, cho nên tối nay lại tới ôn lại mộng uyên ương với anh ư?

Phì! Em nghĩ lại thấy ủy khuất lắm, tối hôm qua trong đầu anh có phải toàn nghĩ đến Tần Manh Manh hay không?

Trương đại quan nhân không nói gì, chỉ cười xấu xa.

Tang Bối Bối đi ra phía trước, nhéo tai hắn, lần này thì bắt được, hơn nữa nhéo rất mạnh: Anh là tên cuồng tình dục biến thái, không ngờ coi em là người khác.

Trương đại quan nhân thực sự rất ủy khuất, chuyện tối hôm qua không thể trách hắn, là Tang Bối Bối tự cải trang để trêu hắn, hiện tại ngược lại còn đổ tội cho hắn, Trương đại quan nhân duỗi tay ra ôm eo cô ta, kéo Tang Bối Bối xuống giường, xoay người đè cô ta xuống: Vậy.. để anh bồi thường em nhé.

Tang Bối Bối xì một tiếng khinh miệt, sau đó nói: Buông ra, em tối nay là có chính sự tìm anh.

Trương Dương nghe cô ta nói như vậy thì lúc này mới thả cô ta ra.

Tóc Tang Bối Bối vừa mới chỉnh lại lại bị Trương Dương làm rối, dứt khoát cởi dây buộc tóc, nói khẽ: Cái chữ cứ anh gửi cho Dạ Oanh đã làm giám định bút tích rồi,tên đề chữ chính là An Đức Hằng.

Trương đại quan nhân nhíu mày, sự thật quả nhiên đã nghiệm chứng suy đoán của hắn, như vậy xem ra An Đức Hằng quả thực đã sớm liên lạc với Kì Sơn, Kì Sơn diệt trừ An Đức Uyên chắc có liên hệ tới An Đức Hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.