Y Đạo Quan Đồ

Chương 2522: Chương 2522: Không thể quay đầu (3)




Trương Dương gật đầu nói: Muộn rồi. Hắn thật lòng xót xa thay cho Viên Hiếu Thương.

Kì Sơn nói: Hắn còn trẻ, chắc còn có cơ hội.

Trương Dương nói: Mỗi người đều có cơ hội. Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Kì Sơn.

Kì Sơn nói: Em trai tôi còn có cơ hội không?

Kì Phong đã bị giết, một người chết tất nhiên không thể có cơ hội nữa.

Trương Dương nói: Kì Sơn, anh tin trên thế giới này là có báo ứng hay không?

Tin! Tôi tin hung thủ hại chết Kì Phong nhất định sẽ gặp báo ứng. Kì Sơn nói khẽ, hắn bình tĩnh nhìn vào mắt Trương Dương, minh bạch dụng ý chân chính của những lời này của Trương Dương là gì.

Trương Dương nói: Một quân cờ bất kể quan trọng cỡ nào, cuối cùng vẫn không tránh khỏi sẽ hy sinh, thủy chung không thoát khỏi được vận mệnh bị người ta lợi dụng.

Kì Sơn nói: Ăn được một thì phải bỏ một.

Anh chắc quen Lưu Vãng Sinh.

Kì Sơn rõ ràng ngây ra một thoáng, chợt hắn nhíu mày, nặn ra vẻ mặt ngu ngơ: Trước giờ chưa nghe nói tới cái tên này.

Trương Dương nói: Kì Sơn, anh là người thông minh, tôi không muốn nói lời vô nghĩa với một người thông minh, tên thật của Lưu Vãng Sinh là An Đức Hằng, hắn là em trai của An Đức Uyên chú của An Đạt Văn, năm đó huyết án của An gia là một tay hắn chế tạo, tôi đã nhắc tới với anh chuyện này rồi.

Kì Sơn mỉm cười nói: Có ư? Tôi sao không nhớ rõ?

Trương Dương nghiêm mặt nói: An Đức Uyên rốt cuộc là chết như thế nào, không cần tôi nhắc anh, tôi cũng không có hứng thú vòng vo với anh, An Đức Hằng này tôi muốn có.

Kì Sơn nói: Nếu như tôi biết hắn ở đâu thì nhất định sẽ nói với anh, nhưng tôi căn bản không quen An Đức Hằng, anh hiện tại tìm tôi đòi người, có phải có chút ép buộc hay không?

Trương Dương nói: Trò chơi Bảo hổ lột da không phải ai cũng có thể chơi được đâu!

Cám ơn sự nhắc nhở của anh, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ những lời này của anh.

Trương Dương nói: Nghe nói anh đã chuyển nhượng Tuệ Nguyên rồi?

Tất cả những điều này của Kì Sơn đều là tiến hành trong bí mật, rất ít người biết chuyện của hắn, nghe Trương Dương hỏi như vậy, hắn không khỏi bật cười: Tin tức của Bí thư Trương quả nhiên linh thông, tôi hôm nay vừa mới ký hợp đồng chuyển nhượng xong.

Trương Dương nói: Nhìn thấy kết cục của Viên Hiếu Thương có phải có chút thỏ tử hồ bi hay không?

Kì Sơn nói: Tôi không rõ ý của anh.

Trương Dương nói: Bất kỳ ai cũng đều sẽ trả giá cho chuyện mà mình đã làm, không có ngoại lệ.

Kì Sơn thở dài: Có lẽ về sau cơ hội gặp mặt của chúng ta sẽ không nhiều.

Trương Dương nói: Tâm an là tốt rồi. Hắn nói xong thì không nói gì với Kì Sơn nữa, xoay người đi vào trong gió thu.

Ngơ ngác ngơ ngác đứng trên quảng trường, cho tới lúc Ngũ Ca hắn bên cạnh tới, nói khẽ: Ông chủ, buổi tối còn có sinh ý phải bàn.

Kì Sơn gật đầu, bỗng nhiên nói: Không đi.

Nhưng...

Kì Sơn nói: Không đi.

Tiếng đàn dừng lại, Lâm Tuyết Quyên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, cô ta buông đàn violon, song bóng dáng xinh đẹp vẫn lưu lại cho người tới, nói khẽ: Sao anh lại tới đây?

Kì Sơn cười cười, không đi về phía Lâm Tuyết Quyên, mà là tới cạnh đàn dương cầm, ngồi xuống ghế, tay hắn nhẹ nhàng chạm vào phím đàn đen trắng đan xen, nhưng lại không ấn xuống, không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, giai điệu chỉ vang lên trong đầu hắn.

Lâm Tuyết Quyên cuối cùng cũng nghe thấy thanh âm đầu tiên vang lên, sau đó lại chìm vào yên tĩnh, Kì Sơn chậm rãi dậy nắp đàn lại, đứng dậy nói: Lạ rồi, lâu rồi không chạm, tôi không đánh được đàn nữa.

Lâm Tuyết Quyên nói: Anh cũng khó tránh được không quen tay, chỉ cần anh dụng tâm luyện lại, rất nhanh sẽ có thể thuần thục giống như trước đây.

Ánh mắt Kì Sơn nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Tuyết Quyên: Còn có thể giống như trước đây ư?

Lâm Tuyết Quyên nhìn ra ngoài cửa sổ, trốn tránh ánh mắt của Kì Sơn, ngoài cửa sổ màn đêm đã buông xuống.

Kì Sơn lặng lẽ đợi đáp án của cô ta.

Lâm Tuyết Quyên nói: Tôi rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.

Kì Sơn nói: Có nghĩ tới thay đổi hay không? Có hay nghĩ tới rời khỏi nơi này không, tới một nơi mà không ai biết chúng ta không?

Hai mắt Lâm Tuyết Quyên nháy mắt sáng ngời, nhưng ánh sáng đó chỉ lóe lên trong khoảnh khắc, rất nhanh lại ảm đạm rồi: Thuận buồm xuôi gió.

Kì Sơn ngơ ngác nhìn Lâm Tuyết Quyên, không ngờ cô ta lại trả lời mình một câu như vậy, chẳng lẽ là mình vẫn nói chưa đủ rõ: Tôi có thể bỏ hết những việc đang làm...

Lâm Tuyết Quyên lắc đầu, ánh mắt của cô ta cực kỳ kiên định: Có thể ư?

Có thể.

Lâm Tuyết Quyên nói: Anh là đại trượng phu có hùng tâm tráng chí, mà tôi chỉ chẳng qua là một tiểu nữ nhân chỉ muốn sống an an ổn ổn, thế giới của chúng ta vốn đã bất đồng, anh có thể bỏ tất cả, nhưng tôi thì không thể, tôi có cha mẹ, tôi có thân nhân, tôi có bằng hữu! Thế giới của tôi không chỉ có một mình anh!

Nội tâm Kì Sơn thực sự rất đau đớn.

Lâm Tuyết Quyên nói: Anh đừng cảm thấy đau khổ, thật ra tôi không quan trọng như anh tưởng tượng đâu, nam nhân các anh đều là như vậy, đều cho rằng mình có thể mang tới hạnh phúc cho người khác, nhưng lại không hỏi hạnh người khác muốn là gì? Hạnh phúc tôi muốn không phải rời xa gia hương, hạnh phúc tôi muốn không phải tiền tài và địa vị, hạnh phúc tôi muốn không chỉ là tình yêu thôi đâu, hạnh phúc tôi muốn anh căn không thể cho!

Khuôn mặt Kì Sơn trở nên không còn giọt máu, hắn gật đầu, bỗng nhiên phát hiện cho tới nay mình chưa chân chính hiểu được Lâm Tuyết Quyên, hắn nói khẽ: Đã hiểu đã hiểu.

Anh vĩnh viễn không hiểu đâu.

Nhìn thân ảnh của Kì Sơn biến mất trong màn đêm, Lâm Tuyết Quyên rốt cuộc không khống chế được tình cảm, nước mắt tuôn rơi, cô ta cảm thấy, kiếp này mình không bao giờ yêu được nữa, bởi vì cô ta không bao giờ muốn tưởng loại đau khổ khắc cốt minh tâm này.

Lâm Tuyết Quyên một mình cầm đàn ngây người trong phòng một giờ, mới rời khỏi dàn nhạc, gió cuối mùa thu rất lạnh, Lâm Tuyết Quyên kéo chặt áo gió, dùng khăn quàng cổ màu đỏ che cổ, cô ta đã trải qua vô số xuân hạ thu, cô ta tin chắc mình vẫn có thể đi tiếp một mình.

Một chiếc xe vương miện màu đen đỗ bên cạnh cô ta, cửa xe mở ra, một nam tử dáng người cường tráng rất cung kính làm động tác mời: Lâm tiểu thư, Kì tiên sinh mời cô đi ăn cơm.

Lâm Tuyết Quyên lắc đầu nói: Tôi không có thời gian.. cô ta còn chưa nói xong thì nam tử đó liền xông lên dùng khăn bịt miệng cô ta, Lâm Tuyết Quyên cảm thấy một khí tức gay mũi xộc vào óc, sau đó cô ta không biết gì nữa.

Kì Sơn phát hiện mình rất cô độc, từ sau khi em trai chết, loại cảm giác cô độc này càng lúc càng trở nên mãnh liệt, trên thế giới này, hắn không có bằng hữu chân chính, năm đó người cho hắn động lực để không ngừng kiếm tiền để thay đổi cảnh ngộ là Lâm Tuyết Quyên, mà khi hắn có tài phú và tất cả những gì từng ước ao, hắn lại mất đi nữ nhân này, sau đó hắn lại mất em trai, hắn thề sẽ báo thù cho Kì Phong, khi hắn cuối cùng giết chết được An Đức Uyênrồi, trong lòng lại không có khoái cảm sau khi đã báo được thù, hắn từng muốn có được cả thế giới này, cũng dựa theo phương thức của mình mà cố gắng, nhưng hôm nay hắn lại phát hiện mình chẳng có được gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.