Nhân viên của ban trú kinh nghe thấy tin này, đồng thanh hoan hô.
Lão Khương vui vẻ nói: “Chủ nhiệm Trương, anh đã ăn gì chưa? Tôi chuẩn bị cho anh.”
Trương Dương nhìn Tra Vi rồi nói: “Làm mấy món đơn giản thôi nhé.”
Lão Khương gật đầu nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi sẽ làm cho anh mấy món cá để anh nếm thử.”
Trương Dương ngước đầu nhìn lên ban công tầng hai, Ngô Minh đã không còn ở đó rồi.
Khi Trương Dương mời Tra Vi vào phòng tiếp đãi để uống trà, Khưu Phụng Tiên cũng đến, thấy Tra Vi ở đây, Khưu Phụng Tiên hơi ngạc nhiên, thật ra buổi chiều họ cùng đi dạo phố, vốn dĩ Khưu Phụng Tiên mời cô ta đi ăn cơm tối, nhưng Tra Vi lại nói có việc gấp cần làm, hóa ra là vì đến đây tìm Trương Dương, Khưu Phụng Tiên cười, Tra Vi thấy cô ấy cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cười nói: “Chị Phụng Tiên, thật là trùng hợp.”
Khưu Phụng Tiên nói: “Tôi đến đây là để tìm Trương Dương.”
Trương Dương cười nói: “Tiểu thư Khưu tìm tôi có việc gì vậy?”
Khưu Phụng Tiên nói: “Tôi nghe nói, giữa anh và công ty Kinh Bắc xảy ra xung đột?”
Trương Dương nói: “Thật đúng là tiếng lành đồn xa tiếng xấu đồn càng xa, sao cô lại biết chuyện này thế?”
Thật ra Khưu Phụng Tiên đã nghe nói việc này từ lâu rồi, buổi chiều, khi Tra Vi đi dạo cùng với cô, Phụng Tiên đã nhắc tới chuyện này, đây cũng là lý do tại sao Tra Vi vội vàng đến ban trú kinh, trong lòng cô ấy rất quan tâm đến Trương Dương.
Trương Dương mời hai người ngồi xuống trước bàn, đích thân pha một ấm trà Long Cảnh, Trương đại quan rất giỏi về trà đạo.
Khưu Phụng Tiên nhìn Trương Dương hơi ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Thật không nhận ra, anh còn là một cao thủ trà đạo nữa.”
Trương Dương cười nói: “Cao thủ thì không phải, chưa ăn thịt heo bao giờ thì cũng đã nhìn thấy heo rồi, nhìn nhiều thì tự biết làm thôi.”
Tra Vi nói: “Một câu tử tế vào miệng anh đã thay đổi mùi vị rồi.”
Trương Dương đưa cho cô một cốc trà nói: “Thử xem mùi vị đã thay đổi chưa.”
Tra Vi nhận lấy cốc trà nếm một ngụm rồi nói: “Anh gây gổ rất dữ với bên công ty Kinh Bắc à.”
Trương Dương nói: “Không phải là ân oán cá nhân gì, mà là lợi ích của Nam Tích, vì vậy tôi mới không nhường chút nào.”
Khưu Phụng Tiên cầm cốc trà, ngửi mùi hương bay lên, nhẹ nhàng nói: “Anh có biết việc này rốt cuộc là vì sao không?”
Trương Dương lắc đầu, mặc dù hắn đã thông qua Vương Học Hải để tìm hiểu sự tình việc này, nhưng hắn lại không nói ra.
Khưu Phụng Tiên nói: “Anh còn nhớ bức tranh ‘Sơn Quỷ’ trong cuộc triển lãm không?”
Trương Dương nói: “Chẳng phải đã tặng cho tổng giám đốc Tra rồi sao?”
Khưu Phụng Tiên nói: “Lương Khang đã bỏ ra 500000 để mua lại bức ‘Sơn Quỷ’ đó của anh, nhưng anh không bán.”
Trương Dương nói: “Tại sao tôi phải bán cho anh ta?”
Khưu Phụng Tiên nói: “Lương Khang tiếng tăm hiển hách, là một trong ba công tử Kinh Thành, người này rất ưa thể diện.”
Trương Dương nói: “Ý của cô là sự việc này có liên quan đến Lương Khang sao?”
Khưu Phụng Tiên nói: “Tôi chỉ nghe nói, Lương Khang đã lấy ra 5000000, muốn đuổi ban trú kinh Nam Tích các anh ra hỏi đây, vì vậy vội vàng đến đây báo cho anh một tiếng.”
Trương Dương rất cảm kích với sự thông báo kịp thời của Khưu Phụng Tiên, mặc dù hắn đã biết chuyện này, Trương Dương nói: “Chỉ vì một bức tranh, mà anh ta phải bỏ ra cái giá lớn như vậy để báo thù tôi sao?”
Khưu Phụng Tiên nói: “Rất nhiều con nhà giàu sang tâm lý không giống người thường.”
Trương Dương nhìn sang Tra Vi, rồi nói: “Quả thật đúng vậy.”
Tra Vi đương nhiên hiểu ý của tên này, tức đến độ giẫm vào chân hắn thật mạnh dưới gầm bàn, Trương đại quạ mặc dù có thể tránh, nhưng hắn lại không hề tránh, để cho Tra Vi giẫm vào chân mình, còn cố tình kêu lên một tiếng, nhìn vẻ mặt đắc ý của Tra vi, Trương Dương cũng thầm vui, cho người khác vui cũng làm hắn vui lây.
Tra Vi nói: “Tôi cũng biết một ít về Lương Khang, quan hệ của Lương Gia và Giang Gia rất tốt, nhưng chỉ vì một bức tranh mà hận Trương Dương đến như vậy, hình như lý do này hơi quá đáng?”
Khưu Phụng Tiên uống một ngụm trà rồi nói: “Trương Dương, anh có hiểu gì về Cơ Nhược Nhạn không?”
Trương Dương nói: “Tôi đã quen cô ấy bao năm, chỉ biết rằng cô ấy là tổng giám đốc của Thái Hồng, còn về những vấn đề khác thì tôi không biết gì.”
Khưu Phụng Tiên nói: “Chẳng lẽ anh không nhận ra Lương Khang đang theo đuổi Cơ Nhược Nhạn?”
Trương Dương cười nói: “Có nhìn ra một chút, nhưng anh ta theo đuổi Cơ Nhược Nhạn liên quan khỉ gì đến tôi? Tôi và Cơ Nhược Nhạn còn chẳng phải là bạn nữa kìa. Chẳng lẽ anh ta lại ghen với tôi à?”
Khưu Phụng Tiên nói: “Nếu như Triệu Quốc Lương còn sống, thì Cơ Nhược Nhạn giờ đây đã kết hôn rồi.”
Nghe đến cái tên Triệu Quốc Lương, Trương Dương chấn động trong lòng, hắn ngẩng đầu nhìn Khưu Phụng Tiên, Khưu Phụng Tiên vẫn điềm đạm uống trà, việc này không cần phải nói ra, trong lòng Trương Dương đương nhiên hiểu rằng giữa hắn và Triệu gia có sự hiểu lầm, lúc đầu, Triệu Quốc Lương bị chiếc xe Jeep của hắn đâm chết, nếu không phải vì Cố Doãn Tri đứng ra cung cấp bằng chứng ngoại phạm cho hắn, thì rất có thể hắn đã trở thành tội phạm hiềm nghi của vụ này.
Từ trước đến giờ, sự việc với Triệu gia đều khó để giải thích, từ cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Triệu Quốc Cường đến tổng giám đốc tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc, họ đều thù hận hắn, trong lòng họ vẫn cho rằng Trương Dương có liên quan đến cái chết của Triệu Quốc Lương, Trương Dương trước kia không biết mối quan hệ giữa Cơ Nhược Nhạn và Triệu Quốc Lương, sau khi Khưu Phụng Tiên nói ra chuyện này, Trương Dương cảm thấy rất ngạc nhiên, Cơ Nhược Nhạn đã là vợ chưa cưới của Triệu Quốc Lương, thì cô ta tiếp cận hắn có mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ vì xin chữ thôi sao? Trương Dương hiểu rằng khả năng này rất ít, mục đích Cơ Nhược Nhạn tiếp cận hắn rất có thể vì báo thù, cô ta không thể không cảm nhận được rằng Lương Khang đang theo đuổi mình. Trương Dương bắt đầu cảm thấy phụ nữ thật là nhỏ mọn, kết thù với phụ nữ quả thật không phải là chuyện vui vẻ gì.
Khưu Phụng Tiên chầm chậm đặt cốc trà xuống rồi nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi đây, buổi tối còn phải đi gặp khách hàng với tổng giám đốc Tra.”
Trương Dương cười nói: “Đã đến đây rồi, thì ở lại nếm thử mấy mon của ban trú kinh chúng tôi đã.”
Khưu Phụng Tiên cười nói: “Hôm khác đi, hôm nay thật sự có việc, anh và Tra Vi ăn đi!”
Trương Dương đứng dậy tiễn Khưu Phụng Tiên ra ngoài cửa, Khưu Phụng Tiên nhìn hắn, rồi thở dài: “Oan gia dễ kết không dễ giải, Trương Dương, là bạn anh, tôi thật sự không hi vọng anh kết thù với người như Lương Khang, ở Kinh Thành này lắm kẻ có thế lực, đắc tội đám người công từ thế này chẳng có lợi ích gì với anh đâu.”
Trương Dương nói: “Không phải tôi muốn đắc tội người khác, mà là người ta ức hiếp tôi trước, đã như vậy, thì tôi cũng đành phải đối chọi thôi, Trung Quốc có một câu tục ngữ, chân đất chẳng sợ đi giày.”
Khưu Phụng Tiên cười, cô lắc đầu nói: “Tổng giám đốc Tra đã nói, người như anh rất cố chấp, người khác nói gì anh đều không nghe.”
Trương Dương cười nói: “Tổng giám đốc Tra thật là hiểu tôi.”
Khi hắn tiễn Khưu Phụng Tiên lên xe, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đi tới, gần đây xe cảnh sát đến ban trú kinh rất nhiều, Trương Dương cũng chẳng lấy gì làm lạ, chiếc xe dừng lại trước mặt hắn, người lái xe là Lương Liên Hợp, Trương Dương cười, Lương Liên Hợp rất quan tâm đến việc của ban trú kinh, Lương Liên Hợp xuống xe, kéo cửa sau của xe, có hai người già từ trên xe đi xuống, một người là chưởng môn của Bát Quái Môn Sử Thương Hải, một người nữa là bạn vong niên của Trương Dương, Tào Tam Bào.
Vì chiếc xe Jeep màu đậm, lại chạng vạng tối, nên Trương Dương không nhìn rõ trong xe có gì, thấy hai vị đến thăm, Trương Dương vừa ngạc nhiên vừa mừng, vội vàng ra đón: “Hai vị lão gia, sao các ông lại có thời gian đến đây thế này?”
Tào Tam Bao cười hà hà nói: “HÔm nay tôi đến chỗ Lão Sử chơi, vừa đúng lúc Liên Hợp đến, nhắc đến chuyện của cậu, vì vậy chúng tôi quyết định đến đây xem.”
Lương Liên Hợp cười nói: “Không làm phiền cậu chứ?”
Trương Dương nói: “Không phiền không phiền, tôi muốn mời còn chưa được nữa là.” Hắn mời ba người vào ban trú kinh, lúc này vừa vặn Lão Khương cũng đã nấu xong cơm, đang chuẩn bị gọi họ đến ăn, Trương Dương lại bảo Lão Khương làm thêm mấy món nữa, và gọi thêm Tra Vi đến nhà ăn để ăn cùng.
Phó chủ nhiệm ban trú kinh Vương Nghị thấy có mấy khách quan trọng đến, liền đưa cho họ một bình Mao Đài, đây đều là những rượu dùng để tiếp khách của ban trú kinh, Trương Dương bảo Vương Nghị ngồi cùng bàn.
Vương Nghị thấp giọng nói: “Không, chủ nhiệm Trương, các anh cứ uống đi, tôi còn phải đi tiếp bí thư Ngô nữa.” Khi nói câu này, gã có cảm thấy hơi khó xử, vì gã nhận ra Trương Dương và Ngô Minh không hòa thuận, nhưng Ngô Minh dù sao cũng là phó bí thư thị ủy, cần phải làm những điều đúng, không thể không quan tâm đến y.
Trương đại quan rất thông tình đạt lý, cười gật đầu nói: “Giúp tôi chuốc ông ấy mấy chén.” Tên này cũng thật là gian xảo, không dùng chữ kính, mà là dùng chữ chuốc.
Vương Nghị chỉ cười gượng gạo.
Sử Thương Hải đến đây, là vì đã nghe thấy tin từ Lương Liên Hợp, Sử Thương Hải nói: “Trương Dương, tôi nghe nói, cậu đã đồng ý lời mời khiêu chiến của cao thủ Nhật Hàn rồi, ngày mai sẽ quyết đấu với họ?”
Trương Dương cười nói: “Sử tiên sinh, luồng tin tức của ông thật nhanh nhạy.” Khi nói chuyện, hắn quay sang nhìn Lương Liên Hợp, trong lòng nói tên này thật lắm chuyện.
Lương Liên Hợp nói: “Đừng trách tôi, việc này dù là tôi không nói, thì Mã Vĩnh Cương và đám người đó cũng nói thôi, giờ đây giới võ lâm kinh thành đều biết chuyện này cả.”
Tào Tam Bào nói: “Mẹ kiếp, giờ đã là thời đại nào rồi, mà Nhật và Hàn dám đứng ra khiêu chiến với chúng ta chứ, Trương Dương, đập cho họ một trận đi.”
Trương Dương cười nói: “Ông Tào à, ông đừng đưa cho tôi áp lực nặng nề như vậy, ông giành cho tôi áp lực lớn thế, đầu tôi lại nhỏ, không đội được cái mũ lớn như vậy đâu, tôi và họ là tư thù thôi, không liên quan gì đến quốc gia cả.”
Sử Thương Hải nói: “Không thể nào nói như vậy được, người nước ngoài đã đến khiêu chiến chúng ta, mà cậu lại chấp nhận lời khiêu chiến của họ, cũng có nghĩa là đại diện cho Trung Quốc chúng ta, Trương Dương, với võ công của cậu, đánh với họ không có vấn đề gì.” Y đã chứng kiến thực lực của Trương Dương, rất tin tưởng Trương Dương về khoản này.
Trương đại quan đầy tự tin: “Tôi cũng cảm thấy đối phó với họ chẳng có chút gì gọi là vấn đề.”
Lương Liên Hợp nói: “Thật đúng là hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, vốn tưởng rằng, sau khi các cậu kí kết với công ty Kinh Bắc xong, thì sự việc phiền phức sẽ được giải quyết, nhưng giờ đây lại xuất hiện việc này.”
Trương Dương nói: “Tôi từ trước đến nay đều không muốn gây chuyện, nhưng đã xảy ra chuyện thì tôi cũng không sợ, gì ấy nhỉ…..Chúng ta đừng nói những chuyện không vui này nữa, uống rượu đi!”
Tra Vi cầm cốc rượu lên cười nói: “Ngày mai, tôi sẽ đi xem chiến, để cổ vũ cho anh!”
Tào Tam Bào nói: “Tôi cũng đi!”
Sau khi mấy người uống xong một cốc rượu, Sử Thương Hải nói: “Trương Dương, cậu có lẽ không hiểu về những cao thủ của hai nước này.”
Trương Dương nói: “Họ đáng để tôi đi tìm hiểu sao?”
Sử Thương Hải nói: “Kim Doo-Lo là cao thủ võ học của Hàn Quốc, người này khi còn trẻ đã từng đến cầu học ở Trung Quốc, tôi đã gặp ông ta một lần, mặc dù chưa từng giao đấu, nhưng đã nói chuyện một chút về võ học, người này có những nhận thức rất độc đáo về võ học, rất nhiều vấn đề hơn tôi.”
Tra Vi cười nói: “Sử tiên sinh đúng là nói tốt cho người khác.”
Sử Thương Hải cười nói: “Không phải là tôi nói tốt cho người khác, võ công của một người có thể tu luyện đến mức như vậy, có quan hệ nhất định với sự nỗ lực của bản thân, nhưng tác dụng quyết định thật sự lại nằm ở ngộ tính, Kim Doo-Lo thuộc vào hạng cuồng võ thuật, ngoài võ học, ông ta không hề hứng thú với vấn đề gì quanh mình, nếu như một người có đủ tiềm năng, lại chuyên chú vào một việc, thì người đó nhất định có thành tựu người khác không thể nào vươn tới được, vì võ thuật, Kim Doo-Lo sống một mình cả đời.”
Lương Liên Hợp nói: “Sư phụ à, người khiêu chiến Trương Dương lần này là sư đệ của ông ta, Lee Dow”
Sử Thương Hải nói: “Năng lực của Lee Dow bằng một nửa so với Kim Doo-Lo đã là giỏi rồi, Trương Dương thắng ông ta có lẽ không khó khăn gì.” Câu tiếp theo của y lại nói tới cao thủ của Nhật Bản: “Cao thủ của Nhật Bản đều là gia tộc học võ ở Nhật, nghe nói rằng tổ tiên của họ đều là những đại sư Ninja của thời kì chiến quốc.”
Tra Vi nói: “Ninja dường như trong phim hoạt hình mới có mà, có lẽ là thứ người Nhật tự tưởng tượng ra mà thôi.”
Sử Thương Hải nói: “Tưởng tượng phần lớn cũng phải dựa vào thực tế, theo tôi biết, nhẫn thuật là thứ tồn tại thực sự.”
Trương Dương nói: “Võ học Hàn Quốc cũng được, nhẫn thuật Nhật Bản cũng được, đều là do võ công Trung Quốc lưu truyền ra mà thôi, nếu như so sánh với độ tinh thông của võ học Trung Quốc, thì thật không đáng nhắc đến.”
Sử Thương Hải nói: “Võ học Trung Hoa có lịch sử lâu đời, cùng với thời gian, đã mất đi ý nghĩa ban đầu từ lâu, võ học lúc đầu không phải là để rèn luyện sức khỏe, mà lúc đầu, học võ chính là để phòng thân, để sinh tồn, trong thời đại binh khí lạnh, ý nghĩa của võ học là giết người, chỉ có giết được đối phương trên chiến trường, mới có thể để cho mình được sống, vì vậy, võ học lúc đó cần chú trọng thực chiến, nhưng sau này dần đà phát triển, vì các nhu cầu của giai cấp thống trị, cũng vì quan niệm môn phái vốn có của Trung Quốc, làm cho võ học dần mất đi diện mạo vốn có của nó.”
Trương Dương rất đồng tình với những lời này của Sử Thương Hải, hắn mỉm cười nói: “Kiến giải của Sử tiên sinh với võ học thật là mới mẻ.”
Sử Thương Hải thở dài nói: “Thật ra cứ lấy Bát Quái Môn của ta ra mà nói, rất nhiều tuyệt học đã bị thất truyền rồi. Võ học Trung Hoa, đang dần mất đi là một sự thật không thể chối bỏ. Đã rất khó có thể tìm thấy những cao thủ trẻ tuổi như cậu nữa rồi.” Câu này của Sử Thương Hải đầy lòng trắc ẩn và buồn rầu.
Với Lương Liên Hợp, trận đấu của Trương Dương với cao thủ Nhật Hàn ngày mai nhất định sẽ thắng, điều gã lo lắng, chính là Trương Dương ra tay quá mạnh. Ngộ nhỡ đối phương bị thương nặng, sự việc này sẽ rất phiền toái, Lương Liên Hợp nói: “Chủ nhiệm Trương, ngày mai nhất định phải vừa phải thôi, đánh bại họ là được rồi, đừng ra tay quá mạnh.”
Trương Dương cười nói: “Anh yên tâm, ngày mai trước khi tôi tỉ thí với họ, tôi sẽ bảo họ kí vào tờ giấy sống chết, viết rõ ràng rằng đấu võ có sự mạo hiểm, mọi người tuân theo thiên mệnh.”
Lương Liên Hợp cười đau khổ nói: “Không phải nên để tình hữu nghị thứ nhất, đấu đá ở thứ hai sao?”
Sử Thương Hải nói: “Ngày mai tôi và mấy người phụ trách ở kinh thành sẽ cùng qua đó, có một vài việc phải có người làm chứng thì tốt hơn.”
Trương Dương không hề nghĩ rằng trận đấu võ này sẽ gây được chấn động lớn vậy trong giới võ lâm Kinh Thành, hắn vốn chỉ coi như một chuyện nhỏ của bản thân, việc Sử Thương Hải đến đây làm hắn ý thức được, việc này đã được bao trùm lên màu sắc của quốc gia, đây cũng là điều làm cho Trương đại quan cảm thấy hết sức ngán ngẩm.
Sau khi tiễn Sử Thương Hải đi, Tra Vi cũng chuẩn bị rời đi. Trương Dương nói: “Để tôi tiễn cô!”
Tra Vi lắc đầu: “Không cần, tôi có xe rồi.”
Trương Dương nói: “Muộn thế này tôi, một mình con gái như cô đi về tôi không yên tâm.” Trương Dương không yên tâm để cô đi về một mình là có nguyên nhân, trước kia Tra Vi đã từng bị người ta cướp.
Tra Vi cười nói: “Yên tâm đi, gần đây tôi đã luyện võ phòng thân rồi.”
Trương Dương nói: ‘Gặp phải người như tôi, thì có võ vẽ gì cũng chẳng tác dụng.”
Tra Vi bĩu môi nói: “Theo ý của anh, thì gặp phải loại đểu gia như anh, tôi chỉ còn cách để anh chà đạp à?”
Trương Dương cười nói: “Cô thấy đúng không?”
Tra Vi gặp phải ánh mắt ám muội của hắn, mặt hơi đỏ, cô liền nói: “Xin anh đi, tư tưởng của anh có thể không đen tối như vậy không?”
Trương Dương nói: “Rất thuần khiết đấy chứ, tôi rất thuần khiết mà!”
Tra Vi nói: “Tôi đi xe về đây!”
Trương Dương nói: “Để xe ở lại đây đi. Tôi lái xe đưa cô về!”
Tra Vi cuối cùng cũng gật đầu.
Trương Dương lái chiếc xe Benz của ban trú kinh đưa Tra Vi rời đi, trước khi xuống xe, Tra Vi nói nhỏ: “Chiều mai tôi sẽ đến đúng giờ để cổ vũ cho anh.”
Trương Dương cười nói: “Được! Đợi đến mai khi tôi đánh thắng rồi, cô nhất định phải mở tiệc chúc mừng đấy!”
“Không vấn đề gì!”
Trương Dương về đến ban trú kinh, phát hiện ra Ngô Minh đang đợi mình. Từ khi ban trú kinh xảy ra chuyện lần này, họ chưa từng có cơ hội ngồi xuống nói chuyện với nhau.”
Trương Dương cười bước về phía Ngô Minh: “PHó bí thư Ngô, muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ ư?”
Ngô Minh gật đầu, lấy ra một hộp thuốc lá đưa cho Trương Dương, Trương Dương nói: “Tôi không hút thuốc!”
Ngô Minh tự hút một điếu, làn khói màu xanh bay lên trong không gian, y thấp giọng nói: “sự việc lần này thật đã làm phiền cậu rồi.”
Trương Dương cười không nói gì.
Ngô Minh nói: “Những nỗ lực cậu đã làm cho ban trú kinh, tôi sẽ báo lên thành phố, để thành phố biểu dương.”
Trương Dương nói: “Không cần phải long trọng như vậy, vốn dĩ tôi là một thành viên của Nam Tích, không thể nào nhìn người của mình chịu thiệt.”
Ngô Minh gật đầu: “Vinh dự tập thể của cậu thật lớn.”
Trương Dương nói: “Ông cũng vậy, đối mặt với hơn 100 tên, mà dám đứng ra là cần phải có dũng khí rất lớn rồi.”
Ngô Minh đỏ mặt, mặc dù đều là dũng cảm xông ra, nhưng kết quả của y và Trương Dương lại không giống nhau, Trương Dương vừa xông ra là giống như mãnh hổ hạ sơn, đối phương chạy dài. Nhưng y xông ra, kết quả lại bị người ta vất cứt cho vào người, sự việc này nếu như đồn về đến Nam Tích, nhất định sẽ trở thành một trò cười cho thiên hạ. Ngô Minh nói: “Cậu định bao giờ thì về Nam Tích?” Mục đích câu nói này của Ngô Minh là để chuyển chủ đề, nhưng Trương Dương lại hiểu nhầm tưởng rằng việc mình ở lại ban trú kinh làm cho y trở nên khó chịu. Trương Dương nói: “Tôi và công ty Kinh Bắc đã thương lượng xong, họ không ép chúng ta chuyển nhà nữa, nhưng về mặt tiền thuê nhà thì chúng ta phải điều chỉnh cho hợp lý.”
Ngô Minh nói: “Chỉ cần tăng hợp lý, thì chúng ta vẫn có thể chấp nhận được.”
Trương Dương cười nói: “Yên tâm, họ không dám làm quá đâu.”
Ngô Minh nói: “Người Hàn Quốc bị thương đó không sao chứ?”
Trương Dương nói: “Có sao cũng không liên quan gì đến tôi, là do anh ta công kích tôi, nhưng xương của anh ta ròn quá, gãy chân có liên quan gì tới tôi chứ?”
Ngô Minh nói: “Cuộc chiến ngày mai cậu đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Trương Dương cười nói: “chỉ là đánh nhau thôi mà, không cần chuẩn bị đâu.”
Ngô Minh cảm thấy khá phản cảm với sự tự tin mà tên này thể hiện ra, thật sự mà nói, y có phần ghen tị, tên này sao lại may mắn đến vậy cơ chứ? Tại sao lại có thể có võ công lợi hại đến vậy? Hôm nay Ngô Minh đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Trương Dương. Một người đánh hơn 100 người, người bình thường ai có thể làm được điều đó chứ? Ngô Minh nói: “Thật ra cậu không cần phải đấu với họ, sự việc này có thể thương lượng để giải quyết. Thành phố sẽ ra mặt giúp cậu.”
Trương Dương cười nói: “Thương lượng có ích sao? Nếu như có ích, thì Kinh Bắc đã không dẫn hơn một trăm người đến bắt chúng ta rời đi rồi.”
Ngô Minh nói: “Nhưng dù sao thì sự việc của Kinh Bắc cũng đã được giải quyết rồi, cậu hà tất phải nhận sự khiêu chiến của người nước ngoài cơ chứ?”
Trương Dương nói: “Người như tôi vốn đã hiếu chiến. Hơn nữa, nhưng người cao thủ Hàn Quốc Nhật Bản này đã tìm đến tôi rồi, tôi không thể để họ ức hiếp!”
Ngô Minh nói: “Thời đại nào rồi mà còn nghĩ như vậy.”
Trương đại quan nói: “Ai nói vậy, giờ đây cả giới võ lâm kinh thành đều đồn ầm lên rồi, nếu như tôi không ứng chiến, thì chẳng phải là tôi là con rùa rụt cổ sao?”
Ngô Minh nghe thấy tên này nói là con rùa rụt cổ, ngay lập tức nhớ đến con ba ba mà hắn tặng mình, trong lòng thầm nói, tiểu tử nhà cậu muốn ám chỉ tôi, tôi cũng chẳng phải là loại như vậy, ít nhất là hôm nay, sự biểu hiện của Ngô Minh cũng khá dũng cảm, ngoài việc kết quả không được như ý và bị người ta ném phân vào người.
Ngô Minh nói: “Cậu đã nghĩ chưa. Sự việc lần này có khi sẽ có ảnh hưởng về mặt ngoại giao đấy?”
Trương Dương gian manh nói: “Cái gì mà ảnh hưởng ngoại giao chứ? Chỉ là giao lưu võ thuật dân gian thôi mà, làm gì mà quan trọng hóa vấn đề như vậy?”
Ngô Minh nói: “Cẩn thận một chút dù sao cũng không phải là việc xấu.”
Trương Dương nói: “Phó bí thư Ngô, sự việc của ban trú kinh đã giải quyết xong rồi, giờ đây ông cũng đã xuất viện, sự việc về sau này tôi giao cho ông.”
Ngô Minh nói: “Đừng vội vậy chứ, đợi tôi báo cáo tình hình với thành phố đã rồi tính.”
Trương Dương lắc đầu: “Không cần. Vốn dĩ việc của ban trú kinh không phải việc của tôi. Nếu không phải vì ông phải mổ, thì tôi cũng chẳng đến đây làm gì.” Trương đại quan đã quyết tâm.
Sáng ngày hôm sau, Trương Dương đã chuẩn bị xong những vật phẩm đi theo người, hắn dự định rời khỏi ban trú kinh, về Hương Sơn nghỉ ngơi vài ngày. Sự việc của ban trú kinh đã giải quyết xong, công ty Kinh Bắc cũng đã thỏa hiệp. Trong vòng ba năm nữa sẽ không có sự biến động gì, dù là đối với ban trú kinh hay đối với thành phố cũng đã có lời giải thích rõ ràng, trước khi rời đi, Trương Dương báo cho Lý Trường Vũ một câu. Lý Trường Vũ rất hài lòng với biểu hiện của Trương Dương, sự việc đã được giải quyết, có Ngô Minh ở đó làm những công việc còn lại, thì đương nhiên có thể để cho Trương Dương nghỉ ngơi, Lý Trường Vũ đã cho Trương Dương nghỉ phép một tuần, bảo hắn sau khi nghỉ xong quay lại Nam Tích ngay để triển khai công việc.”
Trương Dương dắt hành lí ra khỏi phòng, gặp phải phó chủ nhiệm ban trú kinh Vu Hải Lâm ở trong sân. Vu Hải Lâm ngạc nhiên nói: “Chủ nhiệm Trương, anh có phải muốn rời đi không?”
Trương Dương gật đầu nói: “Tôi còn một chút việc khác phải xử lý, ở đây không tiện.”
Vu Hải Lâm nói: “Có gì mà không tiện chứ, chủ nhiệm Trương. Anh cứ ở lại đây đi, dù sao ban trú kinh chúng ta có xe, muốn đi đâu gọi một tiếng là được rồi.”
Trương Dương cười nói: “Của chung làm sao có thể lấy dùng tùy tiện được.
Khi nói chuyện, Lão Khương cũng đến: “Chủ nhiệm Trương, anh còn chưa ăn sáng kia mà. Dù sao thì cũng phải ăn xong rồi hẵng đi chứ!”
Trương Dương đến ban trú kinh chưa được bao lâu. Nhưng đã tạo dựng được uy tín của mình, trận chiến với người công ty Kinh Bắc hôm qua càng làm cho người ta nhớ mãi. Điều này đã làm cho nhân công của ban trú kinh tận mắt chứng kiến sự dũng cảm của Trương Dương.
Vu Hải Lâm cũng nói ở một bên: “Ăn xong bữa sáng rồi hẵng đi.”
Trương Dương thấy họ nói vậy, liền gật đầu, lúc này phó chủ nhiệm Vương Nghị cũng bước ra từ phòng làm việc: “Chủ nhiệm Trương, anh có điện thoại!”
Trương Dương đặt túi hành lí xuống, quay người đi vào phòng làm việc, nhấc điện thoại lên, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lạ lùng: “Anh là Trương Dương…” Âm thanh đó mang theo cả sự sợ hãi và bất an.
Trương Dương nói: “Là tôi đây! Anh là?”
Đối phương nói: “Tôi là Cát Quốc Khánh, là bạn cùng lớp của Cố Dưỡng Dưỡng.”
Trương Dương ngay lập tức cảm thấy căng thẳng: “Dưỡng Dưỡng đâu? Có phải cô ấy xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cát Quốc Khánh nói: “Tổng cộng chúng tôi có 7 học sinh đến núi Thương Mộ để vẽ cảnh, nhưng khi chúng tôi đang vẽ, đột nhiên có hơn chục người quân nhân sẵn sàng chiến đấu xông ra. Chúng tôi thấy tình hình không ổn liền chạy ra ngoài. Cố Dưỡng Dưỡng chạy ra cùng với tôi. Nhưng cô ấy bị trẹo chân, không chạy được nữa, bảo tôi gọi điện cho anh. Chủ nhiệm Trương, anh nhất định phải cứu cô ấy!”
Trương Dương nói: “Cậu đang ở đâu? Không phải sợ, nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cát Quốc Khánh nói: “Tôi đang ở dưới núi, Dưỡng Dưỡng nói anh là anh rể của cô ấy, chỉ có anh mới cứu được cô ấy, anh đến mau đi. Tôi thấy đám quân nhân đó bắt cả cô ấy và mấy bạn khác rồi, họ rất thô bạo, đã đánh hai bạn học của tôi.”
Trương Dương nói: “Cậu đừng lo, nói cho tôi địa điểm cụ thể, tôi sẽ đến đó ngay.”
Cát Quốc Khánh nói địa điểm cụ thể, Trương Dương bảo Cát Quốc Khánh ở đó đợi hắn, rồi hắn sẽ qua đó ngay lập tức.
Đặt điện thoại xuống, Trương Dương không kịp ăn sáng, hắn dùng luôn chiếc xe Benz của ban trú kinh, lái đến thúi Thương Mộ. Giữa đường, Trương Dương gọi điện cho Giang Quang Á, Giang Quang Á là bạn học của Cố Dưỡng Dưỡng, có lẽ cậu ta sẽ biết một vài điều gì đó. Giang Quang Á nhận được điện thoại cũng rất lo lắng, cậu ta nói với Trương Dương: “Đúng vậy, Dưỡng Dưỡng, Cát Quốc Khánh và mấy người nữa đều đi vẽ cảnh cả rồi, mấy ngày rồi, họ đều không có điện thoại, mấy ngày nay tôi cũng không liên lạc được với họ. Vốn dĩ nói rằng ngày mai là về.” Giang Quang Á vốn muốn đi cùng Trương Dương đến núi Thương Mộ, Trương Dương bảo cậu ta ở nhà đợi tin, hắn đến một mình xem tình hình thế nào, dù sao thì trước khi gặp được Cát Quốc Khánh, vẫn chưa thể nói rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì. Dù Giang Quang Á có đi theo cũng không giúp đỡ được gì nhiều.
Nửa tiếng sau, Trương Dương đã đến núi Thương Mộ, theo địa điểm mà Cát Quốc Khánh đã nói, Trương Dương tìm được cậu ta ở một tiệm bán rượu thuốc nhỏ dưới chân núi. Cát Quốc Khánh tầm 20 tuổi, đeo một cặp kính cận, cắt đầu húi cua, xem ra rất bẽn lẽnh sạch sẽ, thấy chiếc xe Benz dừng lại trước mặt mình, Cát Quốc KHánh thò đầu nhìn vào trong xe.
Trương Dương hạ kính xe xuống, ngẩng đầu hỏi cậu ta: “Cát Quốc Khánh phải không?”
Cát Quốc Khánh gật đầu.
Trương Dương nói: “Lên xe đi!”
Cát Quốc Khánh kéo cửa xe ngồi vào trong. Cậu ta lấy thẻ sinh viên của mình ra đưa cho Trương Dương nhìn rồi bảo: “Tôi là bạn học của Dưỡng Dưỡng!”
Trương Dương nói: “Bạn học của cậu bị bắt ở đâu?”
Cát Quốc Khánh chỉ vào trên núi.
Trương Dương quay đầu xe một cách điêu luyện, men theo con đường núi đi vào trong núi Thương Mộ, Cát Quốc Khánh hơi căng thặng, hai tay cậu ta đặt trên đùi một cách bất an: “Anh, anh Trương, mấy người quân nhân đó rất hung hãn, hai bạn học của tôi đã bị họ đánh rồi, khi Dưỡng Dưỡng bị bắt, tôi trốn ở sau tảng đá, họ không nhìn thấy tôi, Dưỡng Dưỡng bảo tôi gọi điện thoại.”
Trương Dương gật đầu, trong lòng Cố Dưỡng Dưỡng, hắn có vị trí rất quan trọng, người đầu tiên cô nghĩ đến khi gặp phải hiểm nguy là hắn, đó là điều rất bình thường, khi chiếc xe lái đến eo núi, xuất hiện ngã rẽ. Rẽ sang bên phải là một biển cấm rất rõ ràng, bên trên viết khu cấm quân sự, cấp đi vào.
Cát Quốc Khánh nói: “Bên trái!”
Trương Dương tiếp tục đi theo sự chỉ dẫn của cậu ta, hắn chau mày nói: “Các cậu đi cả vào khu cấm quân sự ư?”
Cát Quốc Khánh nói: “Không phải, chúng tôi không vào, chỉ ở ngoài vẽ thôi, đột nhiên họ chạy ra, trong tay họ còn có súng nữa.”
Trương Dương nói: “Các cậu không giải thích với những người đó à?”
Cát Quốc Khánh nói: “Họ không nghe, không nghe chúng tôi giải thích đâu, lúc đó còn bắn súng dọa nữa, chúng tôi nghe thấy tiếng súng, ngay lập tức đã sợ rồi, tất cả mọi người đều vội vàng chạy.”
Họ đã đến cuối con đường trước mặt. Trương Dương dừng xe, đẩy cửa bước vào, Cát Quốc Khánh đi theo đằng sau lưng hắn, Trương Dương nói: “Cậu chắc chắn không sai địa điểm chứ?”
Cát Quốc Khánh nói: “Chính là ở đây. Xe không lái được vào đâu, phải trèo theo con đường nhỏ đó.” Cậu ta chỉ vào rừng cây trước mắt, Trương Dương nhìn theo hướng tay của cậu ta, không hề có con đường mà cậu ta nói. Cát Quốc Khánh nói: “Con đường ở trong rừng. Đi qua mới nhìn thấy.”
Trương Dương khóa xe cẩn thận, cùng lên núi với Cát Quốc Khánh, bước vào trong rừng, quả nhiên nhìn thấy một con đường nhỏ ngoằn nghoèo, có điều con đường này có lẽ rất ít người đi, vì thế nhiều cây cối. Trương Dương nói: “Còn bao xa nữa?”
“Đi bộ khoảng tầm 10 phút.” Cát Quốc Khánh thở dốc.
Trương Dương nói: “Này các cậu vẽ cảnh chạy lên đây làm gì thế?”
Cát Quốc Khánh nói: “Càng là nơi không có người, thì cảnh càng đẹp.”
Trương Dương nói: “Chúng ta thế này có được coi là xâm nhập vào khu cấm quân sự phi pháp không?”