Tình tự của khủng hoảng của mọi người trong nháy mắt tăng lên tới đỉnh điểm, hiện trường là một mảng hỗn loạn, Trương Dương lớn tiếng nói: "Đừng phải kích động, trăm ngàn đừng kích động!"
Vương Quảng Chính ở trong đám người hét to: "Đừng chen chúc, xin đừng chen chúc!" Nguy cơ đột nhiên đã đến trước mặt, Vương Quảng Chính vẫn biểu hiện ra tác dụng dẫn đầu của cán bộ.
Tivi treo tường ở tầng một thành thương mậu lập lòe một chút rồi xuất hiện một bóng người đen xì, hắn dùng tiếng Hàn nói: "Chào mọi người, có thể cùng với các vị tinh anh trong nước cùng nhau gặp lại ở Trung Quốc, thật sự là một chuyện may mắn."
Kim Thượng Nguyên nắm chặt tay Kim Mẫn Nhi, y bắt đầu hiểu rằng âm mưu này là nhằm vào đoàn thương mậu Hàn Quốc bọn họ, mấy ngàn công dân Trung Quốc ở hiện trường đều là vô tội bị cuốn vào.
"Kim Thượng Nguyên tiên sinh, Phác Chí Tín tiên sinh, Kim Mẫn Nhi tiểu thư, còn có các vị tinh anh của giới xí nghiệp Hàn Quốc nữa, các vị đều là những người con vĩ đại của dân tộc Đại Hàn, các vị đối với chính phủ Hàn Quốc là khá quan trọng. Tôi biết các vị nhất định rất kỳ quái, tôi vì sao lại muốn dụ các vị đến đây? Vì sao muốn chọn xuống tay đối với các vị ở Trung Quốc, tôi có thể thẳng thắn nói cho các vị rằng tôi đối với các vị không hề có bất kỳ cừu hận gì cả, chính phủ Hàn Quốc bắt lãnh tụ Lý Bỉnh Nguyên tướng quân của chúng tôi, người phát ra lệnh bắt chính là em trai của Kim Thượng Nguyên tiên sinh, cha của Kim Mẫn Nhi tiểu thư, thượng tướng Kim Thừa Hoán, ở trong nước chúng tôi không có cơ hội tụ nhiều tinh anh như vậy ở cùng một chỗ, cho nên chúng tôi chỉ có thể lựa chọn Trung Quốc, hiện tại là hai giờ năm mươi phút chiều, trong vòng sáu tiếng kể từ bây giờ, tôi yêu cầu chính phủ Hàn Quốc phóng thích Lý Bỉnh Nguyên tiên sinh, nếu không tôi sẽ cho nổ cả tòa thành thương mậu này, đừng coi thường uy lực của thuốc, tôi đã chôn thuốc nổ trước rồi, cũng đủ để khiến cả tòa thành thương mậu này thành bình địa, thuận tiện nhắc nhở các vị, xin các vị đừng mong muốn đào tẩu, đừng vọng tưởng rời khỏi thành thương mậu này, ở các cửa ra của thành thương mậu tôi đều chôn thuốc nổ rồi, nếu có ai dám cả gan bỏ chạy, tôi sẽ dẫn nổ cả tòa thành thương mậu. Tôi không hiểu Hán ngữ, các vị có thể phiên dịch những gì tôi nói lại cho họ."
Kim Thượng Nguyên buông tay Kim Mẫn Nhi ra, thấp giọng nói: "Đi đi!"
Kim Mẫn Nhi gật gật đầu, cô ta dọc theo cầu thang đi lên tầng ba, đèn khẩn cấp rất yếu, mượn ánh sáng mờ mờ, cô ta đi tới phòng thông báo ở tầng ba, phía sau vang lên thanh âm của Kim Thượng Nguyên, y đang lớn tiếng phiên dịch lại những lời nói của phần tử khủng bố lại cho mọi người.
Mạch chiếu sáng của tòa nhà bị cắt, may mà phòng thông báo vẫn còn điện, Trương Dương vẫn còn đang kiên nhẫn bảo mọi người bảo trì trấn định, cửa phòng bị đẩy ra, Kim Mẫn Nhi xuất hiện ở trước mặt hắn, Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Lúc nào rồi mà cô vẫn còn tới đây?"
Kim Mẫn Nhi cắn cắn môi, nói khẽ: "Đưa microphone cho tôi!"
Kim Mẫn Nhi thông báo lại những lời vừa rồi của phần tử khủng bố ra ngoài, tình tự kinh hoảng ở hiện trường không ngừng lan tràn, nhưng không ai dám tùy tiện lao ra khỏi thành thương mậu, vụ nổ vừa rồi khiến nhiều người bị thương, số lượng thương vong vẫn chưa rõ.
Trương Dương cầm di động định liên lạc với Chung Tú Tú, lại phát hiện di động đã hoàn toàn không có tín hiệu, thành thương mậu vừa rồi còn phồn hoa ồn ào náo động, hiện giờ đã bị bao phủ trong bầu không khí tử vong.
Giọng nói bình tĩnh và nhẹ nhàng của Kim Mẫn Nhi trên một mức độ nào đó đã giúp mọi người bớt sợ hãi, nhưng không lâu sau, nguồn điện của phòng thông báo cũng cạn, trong bóng tôi, Trương Dương nắm lấy tay Kim Mẫn Nhi, giọng nói của hắn trầm ổn mà trấn định: " Mẫn nhi, đi theo tôi!"
..
Chung Tú Tú đứng trên bãi độ trực thăng của tòa nhà bệnh viện nhân dân Tĩnh Hải, không ngừng gọi vào di động của Trương Dương, nhưng thủy chung ở trong trạng thái không thể liên lạc được, Chung Tú Tú tràn ngập lo lắng nói: "Không ổn rồi, xảy ra chuyện rồi!"
Phi cơ trực thăng vừa rồi bay một vòng trên không thành thương mậu Hàn Quốc ở Tĩnh Hải, có thể nhìn thấy khói bốc lên ở một góc của thành thương mậu, chắc là đã phát sinh nổ bom cục bộ, vị trí hiện tại của Chung Tú Tú là ở đối diện thành thương mậu, cô ta lập tức báo cáo tình huống cho Quách Thành, Quách Thành thấp giọng nói: "Tôi vừa mới nhận được tin tức, kẻ sắp đặt sự kiện khủng bố là đảng cách mạng Hàn Quốc, mục đích chân chính của bọn họ là lợi dụng chuyện này để áp chế chính phủ Hàn Quốc, bắt bọn họ phải phóng thích lãnh tụ võ trang phản chính phủ Lý Bỉnh Nguyên, các cô tạm thời không cần tới gần thành thương mậu, để tránh dẫn phát tình trạng xấu hơn."
Chung Tú Tú thấp giọng nói: "Tôi nhìn thấy hiện trường đã xảy ra một lần nổ tung, không biết tình huống thương vong thế nào?"
Quách Thành giọng nói ngưng trọng: "Ứớc đoán ban đầu, trong thành thương mậu ước chừng có hơn hai ngàn người, nếu bọn họ thật sự có thuốc nổ cỡ lớn, một khi nổ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi!"
Chung Tú Tú nói: "Sếp, ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng hóa giải nguy cơ lần này."
Quách Thành gác điện thoại, y rời khỏi ghế ngồi, giống như một con sư tử phẫn nộ đi tới Lôi Quốc Thao ở đối diện.
Lôi Quốc Thao lúc này đã tỉnh lại, trừng mắt nhìn Quách Thành.
Quách Thành túm cổ áo gã, kéo Lôi Quốc Thao lên, giận dữ hét: "Bom đặt ở đâu?"
Quốc Đào cười lạnh, Quách Thành rốt cuộc không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng, hung hăng đánh một quyền vào bụng Lôi Quốc Thao, Lôi Quốc Thao đau đớn hự một tiếng, Quách Thành ấn gã lên tường, dùng tay ép vào cổ gã: "Thằng hỗn đản này, mày có biết hay không, đám phần tử khủng bố Hàn Quốc đó đã chế tạo sự kiện bạo lực trên quốc thổ của chúng ta? Bọn họ không chỉ uy hiếp đoàn đại biểu thương mậu Hàn Quốc mà còn cả hơn hai ngàn đồng bào của chúng ta nữa."
Lôi Quốc Thao bị y ấn cho không không thở nổi, Quách Thành thả tay ra, Lôi Quốc Thao cúi người ho khan kịch liệt.
Quách Thành nói: "Mày nghĩ lại đi, bán mạng cho người Hàn Quốc để làm tổn hại lợi ích của nhân dân quốc gia, mày chắc chắn sẽ bị treo lên cột sỉ nhục trong lịch sử."
Lôi Quốc Thao nói: "Tôi không biết chúng muốn làm gì?"
Quách Thành nói: "Mày dùng đầu suy nghĩ một chút đi, chúng vì sao không động thủ ở Hàn Quốc mà tới Trung Quốc động thủ, là để khiến cho tình thế càng thêm nghiêm trọng, khiến phía Hàn Quốc chẳng những phải chịu áp lực con tin mà muốn chịu áp lực trên phương diện ngoại giao, mà đồng bào của chúng ta lại vô tội bị cuốn vào trong nguy cơ này, Lôi Quốc Thao, vì vài đồng tiền tiền dơ bẩn, loại chuyện tán tận lương tâm như thế này mà mày cũng làm ra được ư, mày có còn là người hay không?"
Lôi Quốc Thao nhắm hai mắt lại ngồi dưới đất, thấp giọng nói: "Tôi không biết, tôi không biết gì cả, tôi chỉ biết là bọn họ muốn phó với đoàn thương mậu Hàn Quốc, chuyện khác thì tôi không biết."
Cục công an Tĩnh Hải toàn thể xuất động, đã chặn mấy cửa ra của thành thương mậu Hàn Quốc, cục trưởng công an Nhậm Thiệu Tân đang ở hiện trường, chuẩn bị phái người lẻn vào cứu người.
Chung Tú Tú và hai đồng sự đi tới hiện trường, sau khi đưa giấy chứng nhận cho Nhậm Thiệu Tân xem, Chung Tú Tú nói: "Hiện tại tuyệt đối không thể tùy tiện tiến vào được, phần tử khủng bố đến từ Hàn Quốc, bọn họ được huấn luyện đầy đủ, bên trong không thiếu chuyên gia cháy nổ, nếu chúng ta cường hành tiến vào chỉ tổ dẫn tới hành động cực đoan của bọn họ, sẽ tạo thành thương vong lớn hơn nữa."
Nhậm Thiệu Tân không có kinh nghiệm xử lý phương diện này, hơn hai ngàn người bị bom uy hiếp, hơn nữa vừa rồi đã xảy ra một vụ nổ, trường hợp như vậy y từ khi trở thành cảnh sát đến nay vẫn chưa gặp bao giờ: "Vậy... chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Chung Tú Tú nói: "Triệu tập nhân viên công trình, trước tiên kiểm tra thiết bị thông tin chung quanh, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất khôi phục thông tin, chỉ có liên hệ được với người ở bên trong, chúng ta mới có thể hiểu được huống bên trong tòa nhà, tìm được kết cấu kiến trúc của thành thương mậu Hàn Quốc rồi sẽ tranh thủ tìm cách thích hợp để lẻn vào, còn nữa, công bố số điện thoại, để phía phần tử khủng bố Hàn Quốc chủ động liên hệ với chúng ta, tận lực kéo dài thời gian."
Nhậm Thiệu Tân tràn ngập bất an nói: "Bên trong bom, nếu bọn họ hiện tại dẫn nổ, tử thương tất nhiên thảm trọng."
Chung Tú Tú thấp giọng nói thấp giọng nói: "Yên tâm đi, trước khi bọn họ chưa đạt được mục đích, tạm thời sẽ không dẫn nổ tòa nhà."
...
Sự kiện khủng bố ở Tĩnh Hải phát sinh ngay lập tức được truyền tới Nam Tích, bí thư thị ủy Nam Tích Từ Quang Nhiên đang mở họp hội thường ủy hội, nghe thấy tin tức này, sắc mặt lập tức biến đổi, bên trong hơn hai ngàn người còn có một đoàn thương mậu Hàn Quốc, thành viên của đoàn thương mậu đều là tinh anh của giới xí nghiệp Hàn Quốc, hiện tại nhiều người như vậy tất cả đều bị vây ở trong thành thương mậu Hàn Quốc Tĩnh Hải, nếu kẻ bắt cóc thật sự dẫn phát vụ nổ, chuyện này sẽ làm chấn động quốc tế, Từ Quang Nhiên đầu tiên nghĩ đến quan vị của y, nếu không thể ngăn cản nguy cơ lần này, chỉ sợ toàn bộ ban lãnh đạo Nam Tích bọn họ đều phải xuống đài.
Từ Quang Nhiên tiến hành rồi thông báo tình huống đã biết với các thường ủy, tất cả thường ủy đều ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, không ai nói gì, hiện trường yên tĩnh đến mức một cây châm rơi xuống cũng nghe thấy rõ ràng.
Từ Quang Nhiên nói: "Đoàn thương mậu Hàn Quốc đến thăm Nam Tích, chuyện lớn như vậy vì sao không ai báo cáo cho chúng ta?"
Phó thị trưởng Thường vụ Trần Hạo nói: "Tôi vừa mới điều tra, là Lôi Quốc Thao của ban chiêu thương Đông Giang liên hệ trực tiếp với Trương Dương, Trương Dương giúp gã liên hệ với phía Tĩnh Hải làm công tác tiếp đãi."
Từ Quang Nhiên tức giận nói: "bậy bạ, đã mời người ta tới, vậy thì phải làm tốt công tác an toàn, hiện tại thì hay rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại làm hỏng việc rồi."
Thị trưởng Hạ Bá Đạt thở dài nói: "Hiện tại không phải lúc truy cứu trách nhiệm, việc cấp bách là phải giải quyết chuyện này, tôi thấy chuyện này không phải là nhỏ, phải lập tức thành lập tiểu tổ khẩn cấp ứng đối tình huống."
Bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nói: "Lão Hạ nói đúng, cứu người trước đã , còn chuyện khác để sau hẵng nói." Thật ra Lý Bồi Nguyên cũng rất bực, chẳng trách ai cũng nói Trương Dương là họa tinh, thật sự là nơi nào có phiền toái, nơi đó có hắn.
Trương đại quan nhân lần này cũng thật sự là oan uổng, vốn hắn không hề liên quan tới chuyện này, là thằng ôn Lôi Quốc Thao đó lấy oán trả ơn, muốn kéo hắn vào. Trương Dương mang ý muốn hỗ trợ ban chiêu thương Đông Giang, không ngờ lại cứ vậy hồ đồ bị cuốn vào phiền phức này. Trương Dương trước giờ không thích oán trời trách đất, chuyện đã đến thì phải chịu.
Khiến Trương Dương cảm thấy vui mừng, hiện trường tuy nhiều người như vậy nhưng không hề bởi vì hoảng sợ mà ra hỗn loạn, đối diện với trận tai nạn đột nhiên ập đến này, mỗi người đều biểu hiện ra năng lực khống chế cường đại, điều này may cũng nhờ Kim Mẫn Nhi vừa rồi đã thông báo rõ với mọi người, tự tiện xông ra khỏi tòa nhà chỉ tổ dẫn tới sự trả thù càng thêm hung tàn của kẻ bắt cóc.
Vụ nổ ở cửa với rồi không hề tạo thành tử vong, có năm người bị thương, tất cả đều đều nằm trên khoảng đất trống, trong hơn hai ngàn người có ba nhân viên y hộ chủ động đứng dậy tiến hành cấp cứu cho người bị thương, người phụ trách đi tìm túi cấp cứu, nhưng thiết bị đơn sơ như thế này hiển nhiên không thể thỏa mãn nhu cầu cấp cứu.
Người thân của người bị thương ở bên cạnh sụt sùi khóc.
Trương Dương và Kim Mẫn Nhi đi tới xung quanh, Kim Mẫn Nhi từ trong đám người tìm được bác của mình, cô ta đi tới đó.
Trương Dương thì đi tới bên cạnh người bị thương, xem xét một chút tình huống của mấy người bị thương, một bác sĩ phụ trách cấp cứu nói: "Có hai người bị thương mất máu quá nhiều, phải lập tức cấp cứu."
Vương Quảng Chính mặt mày xám xịt, nói với Trương Dương: "Không thể tiếp tục kéo dài như vậy, cứ tiếp tục thế này sẽ chết người mất!"
Người nhà của Người bị thương rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng kháng nghị, bọn họ muốn dẫn người bị thương rời khỏi đây.
Trương Dương lớn tiếng nói: "Mọi người phải bảo trì bình tĩnh, hiện tại, công cụ tùy thân của các vị, ai còn có thể liên lạc với bên ngoài thì thông báo huống của chúng ta cho bọn họ.”
Quản lí cửa hàng nói: "Chúng tôi có bộ đàm!"
Trương Dương nói: "Có thể tìm được tần số bên ngoài hay không?"
Giọng nói của Phác Chính Nghĩa ở phía sau vang lên: "Tôi có chút hiểu biết về phương diện này, để tôi thử xem!"
Trương Dương xoay người nhìn hắn một cái, gật gật đầu. Hắn cúi người xuống, cầm máu cho người bị thương, ba gã nhân viên y hộ nhìn ngón tay Trương Dương vung vẩy, chỉ chốc lát sau đã cầm được máu trên người người bị thương, một đám thầm than lạ kỳ.
Trương Dương nói: "Phải đưa tất cả người bị thương ra ngoài!"
Phác Chính Nghĩa quả nhiên có chút bản sự, không lâu sau cũng tìm được tần số của cảnh sát, sau khi trong bộ đàm truyền đến tiếng người, Phác Chính Nghĩa vui vẻ nói: "Có nghe thấy không?"
Cảnh sát ở nên ngoài cũng đang tìm tín hiện thông tin, sau khi nhận được tín hiệu thông tin, lập tức đưa bộ đàm cho cục trưởng cảnh sát thành phố Tĩnh Hải Nhậm Thiệu Tân.
Nhậm Thiệu Tân đang ở cùng với mấychuyên gia xử lý nguy cơ của Quốc An và Chu Tú Tú, đang nghiên cứu bản đồ kết cấu kiến trúc của tòa nhà, nghe nói đã liên hệ được với bên trong, y vui mừng nhận lấy bộ đàm.
Nhậm Thiệu Tân nói: "Chào anh, tôi là cục trưởng công an thành phố Tĩnh Hải Nhậm Thiệu Tân, có thể nói cho tôi biết tình huống cụ thể ở bên trong không?"
Chu Tú Tú không nhịn được lườm y một cái, lúc này còn cố báo ra quan hàm của mình, kẻ làm lãnh đạo ai cũng vậy cả.
Trương Dương từ tay Phác Chính Nghĩa tiếp lấy bộ đàm: "Tôi là Trương Dương!"
Chu Tú Tú nghe thấy giọng nói của Trương Dương, không thèm nói gì giật luôn lấy bộ đàm: "Trương Dương, có nghe thấy không?"
Trương Dương nói: "Nghe thấy!"
"Tình huống ở hiện trường thế nào?"
"Vẫn ổn, mọi người đều rất trấn định, có điều vụ nổ vừa rồi đã khiến năm người bị thương, hai người trong đó bị thương rất nặng, cần nhanh chóng đưa tới bệnh viện truyền máu."
Chu Tú Tú nói: "Có nhân viên nào tử vong không?"
"Trước mắt thì không, nếu các vị còn không nghĩ một số biện pháp, khẳng định sẽ có người chết đấy."
Chu Tú Tú nói: "Hiểu rồi, anh tận lực trấn an tình tự của mọi người, bảo mọi người bảo trì trấn định, chúng tôi sẽ mau chóng nghĩ ra phương pháp ứng đối."
Lúc này tiếng phi cơ trực thăng vang lên trên không trung, Chu Tú Tú tạm thời dừng liên lạc với Trương Dương, lúc này đại cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Trương Đức Phóng suất lĩnh bộ đội đặc công tinh nhuệ lục tục đi tới, một chiếc phi cơ trực thăng hạ xuống bãi đỗ xe của thành thương mậu, chuyên gia chống khủng bố phía Hàn Quốc cũng tới, bọn họ là tới từ Thượng Hải. Nam tử dẫn đầu tên là Quyền Chính Thái, gã chạy lên hỏi: "Ai là người phụ trách ở đây?"
Nhậm Thiệu Tân tiến lên trước nói: "Tôi!"
Quyền Chính Thái lạnh lùng nhìn Nhậm Thiệu Tân nói: "Tình huống bên trong thế nào?"
Nhậm Thiệu Tân bị uy thế của gã chấn nhiếp, đang định lên tiếng thì Chu Tú Tú đi tới: "Anh là ai?"
Nhân viên đi cùng phía Trung Quốc vội vàng giới thiệu: "Vị này là chuyên gia chống khủng bố Hàn Quốc Quyền Chính Thái tiên sinh."
Chu Tú Tú gật gật đầu nói: "Tôi là nhân viên công tác của Quốc An, hy vọng phía Hàn Quốc các vị có thể phối hợp với chúng tôi làm tốt công tác cứu viện lần này."
Quyền Chính Thái vẻ mặt kiêu căng nhìn: "Năng lực chống khủng bố của phía Trung Quốc các vị đúng là kém cỏi, dạng tình huống như vậy tình huống như vậy căn bản không thể sẽ phát sinh ở Hàn Quốc chúng tôi."
Chu Tú Tú nghe vậy liền tức giận nói: "Quyền tiên sinh, e rằng vẫn chưa rõ chân tướng của sự việc rồi, là các ngươi khủng bố của nước anh tới thổ địa Trung Quốc chế tạo sự tình, nếu anh muốn giải cứu người nước anh, tốt nhất lựa chọn phối hợp với chúng tôi, nói cách khác, mời anh đứng sang một bên!" Lời nói của Chu Tú Tú nhận được sự ủng hộ của người Trung Quốc ở chung quanh.
Quyền Chính Thái bị Chu Tú Tú đương trường trách mắng, sắc mặt rất khó coi. Gã cũng hiểu rằng nguy cơ lần này vì sao lại có, nói thật, chắc là hành động khủng bố của phần tử khủng bố Hàn Quốc ở thổ địa Trung Quốc là nhắm vào người Hàn Quốc, gã vẫn đang định lên tiếng thì Chu Tú Tú đã xoay người sang chỗ khác, nói với Nhậm Thiệu Tân: "Đừng quan tâm tới gã!"
Lúc này Trương Đức Phóng đi tới, Nhậm Thiệu Tân nhìn thấy thủ trưởng tới vội vàng ra đón, báo cáo tình huống với y, Chu Tú Tú cũng đi đến trung tâm chỉ huy lâm thời, Quyền Chính Thái đứng ngây ra đó, xấu hổ vô cùng. Thật ra là thằng ôn này tự chuốc lấy mất mặt, một lúc sau, gã mặt mày xám xịt đi tới nói với Chu Tú Tú: "Những phần tử khủng bố này là hạng vong mạng của Hàn Quốc, bọn chúng ở trong nước Hàn Quốc đã bày ra rất nhiều sự kiện khủng bố, muốn giải cứu lãnh tụ Lý Bỉnh Nguyên của chúng, bọn chúng cho chúng tôi sáu tiếng, yêu cầu chúng tôi trong vòng sáu tiếng phải phóng thích Lý Bỉnh Nguyên."
Nhậm Thiệu Tân cùng Trương Đức Phóng đi tới trước mặt Quyền Chính Thái, Trương Đức Phóng vẻ mặt ngưng trọng, không thể không ngưng trọng được, lần này không phải tội phạm bình thường mà là khủng bố tập kích, nếu không khống chế được tình huống, vậy thì tiền đồ tương lai gì tất cả cũng đều tiêu tùng.
Trương Đức Phóng không nhịn được liền nói: "Bên trong có mấy ngàn mạng người, phía Hàn Quốc các vị còn chờ cái gì nữa?"
Quyền Chính Thái nói: "Lập trường của chính phủ Hàn Quốc chúng tôi vẫn rất kiên định, tuyệt không khuất phục trước phần tử khủng bố."
Trương Đức Phóng tức giận nói: "Khuất phục hay không khuất phục là chuyện của các anh, muốn chôn mìn thì tới chỗ các anh mà chôn, kéo chúng tôi vào làm gì?"
Chu Tú Tú thấy tình tự của Trương Đức Phóng kích động như vậy, đi tới nói: "Xin anh khống chế tình tự một chút?"
Trương Đức Phóng tức giận đến xoay người đi sang một bên.
Chu Tú Tú nhìn Quyền Chính Thái nói: "Tôi nghĩ chính phủ các anh nhất định có thể liên hệ với phần tử khủng bố, hiện tại chúng tôi cần anh thiết lập liên lạc với bọn họ, bên trong có năm người bị thương, cần lập tức cứu trị, nếu trì hoãn nữa thì có thể nguy hiểm tới tính mạng."
Quyền Chính Thái gật gật đầu, lập tức liên hệ với thượng cấp.
Chu Tú Tú tuy rằng cực kỳ phản cảm với vẻ ngạo mạn của Quyền Chính Thái, nhưng hiện tại là lúc mọi người cần phối hợp cộng tác, chỉ có bù đắp cho nhau mới có thể hóa giải được nguy cơ khủng bố lần này.
Phía phần tử khủng bố cuối cùng cũng liên hệ được, Quyền Chính Thái sau khi nói rõ tình huống, trải qua một phen cò kè mặc cả, đối phương đồng ý để người bị thương và một bộ phận phụ nữ mang theo trẻ em rời khỏi, nhưng điều kiện tiên quyết là thành viên đoàn thương mậu Hàn Quốc không một ai được rời khỏi.
Một chút tiến triển này khiến mọi người cảm thấy một tia an ủi, Chu Tú Tú thấp giọng nói thấp giọng nói: "Bọn họ nhất định có người ở phụ cận giám thị."
Nhậm Thiệu Tân nói: "Không sai, vừa rồi vụ nổ đó chính là bởi vì bọn họ nhìn thấy mọi người muốn rời khỏi thành thương mậu, cho nên áp dụng thủ đoạn chấn nhiếp."
Chu Tú Tú nhìn ra phía sau, ánh mắt dừng lại trên tòa nhà phòng bệnh của bệnh viện nhân dân thành phố Tĩnh Hải, cô ta nói với Nhậm Thiệu Tân: "Triển khai tìm kiểm rải thảm đối với tòa nhà, cần phải lôi được nhãn tuyết trốn ở trong đó ra." Cô ta cầm lấy bộ đàm liên hệ với Trương Dương: "Người ở bên trong nghe đây! Trải qua đàm phán, phần tử khủng bố đồng ý phóng thích năm người bị thương, còn cho phép cả một bộ phận phụ nữ mang theo trẻ em đi ra, xin các vị nhất định phải giữ trật tự, trăm ngàn làn không được xuất hiện việc tự tiện bỏ trốn, để người bị thương và một bộ phận phụ nữ trẻ em đi trước.”
Trương Dương sau khi nhận được thông tri, lớn tiếng thuật lại tin tức này cho mọi người ở đây, hắn trung khí mười phần, không cần dùng microphone mà giọng nói vẫn hùng hậu, mỗi người ở hiện trường đều nghe rõ, án chiếu theo quy định để người bị thương rời khỏi từ cửa chính, Trương Dương và Vương Quảng Chính bắt đầu khuyên các nam sĩ lùi ra sau, Kim Thượng Nguyên, Kim Mẫn Nhi cũng chủ động gia nhập hàng ngũ duy trì trật tự.
Gần ba trăm phụ nữ dẫn con cái của họ xếp hàng rời đi, năm người bị thương thì được mười nam tử khênh ra ngoài.
Kẻ bắt cóc chú ý chặt chẽ tình huống ở hiện trường, khi người bị thương rời khỏi cửa lớn được hai mươi thước, bọn họ ra lệnh cho mươi nam tử đặt người bị thương xuống rồi quay về trong thành thương mậu.
Nhậm Thiệu Tân dùng microphone lớn tiếng nhắc nhở
Đúng lúc này một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, một gã nam tử phụ trách đỡ người bị thương rời khỏi bỗng nhiên liều lĩnh bỏ chạy ra ngoài. Hắn khó khăn lắm mới từ bên trong đi ra được, noi sao cũng không muốn quay về.
Chíu một tiếng, một viên đạn từ phía sau bắn trúng phần đầu của hắn, máu tươi và óc từ cái lỗ ở trán nam tử đó phun ra, hắn nặng nề ngã xuống đất, hiện trường vang lên tiếng hét, tiếng khóc thảm của trẻ con.
Mắt Nhậm Thiệu Tân đỏ rực lên, hô to: "Bình tĩnh, bình tĩnh!"
Chín nam tử còn lại tất cả đều đứng ngây ra tại chỗ, không ai dám di động dù chỉ nửa bước.
Quyền Chính Thái giận dữ hét vào di động: "Súc sinh! Vì sao phải nổ súng?"
Trong Điện thoại truyền đến tiếng cười lạnh: "Làm bất kỳ chuyện gì cũng đều phải có quy tắc, tôi nhượng bộ là vì tôi thương xót cho người bị thương và trẻ con, nhưng có người muốn lợi dụng sự thiện lương của tôi, vậy thì xin lỗi, hắn chỉ có đường chết mà thôi. Đừng quên, các vị chỉ còn lại có bốn tiếng rưỡi!" Đối phương nói xong liền gác máy. Chu Tú Tú nhìn tên nam tử đã chết, cắn chặt môi, thấp giọng nói: "Viên đạn là từ là từ tầng năm thành thương mậu bắn ra, bên trong có người của chúng."
Di động của Trương Dương khôi phục tín hiệu, đội công trình ở bên ngoài đã sửa xong trạm di động, từ tình huống của hiện trường đó có thể thấy được, trạm di động hỏng là vì bị phá hoại.
Chuyện thứ nhất mà Trương Dương làm sau khi tín hiệu khôi phục là gọi điện thoại cho Chu Tú Tú, Chu Tú Tú nói: "Anh nghe này, bên trong thương trường có người của chúng, tay súng bắn tỉa chắc là ở tầng bốn."
Trương Dương nói: "Tôi sẽ tìm ra hắn!"
"Nhất định phải cẩn thận!"
Kim Thượng Nguyên đi tới trước mặt Trương Dương, y thấp giọng nói: "Tiên sinh, tôi có việc muốn bàn với anh!"
Trương Dương gật gật đầu, hai người tới đi sang một bên, Kim Thượng Nguyên nói: "Giúp tôi liên hệ một chút, tôi muốn nói chuyện trực tiếp cùng kẻ bắt cóc."
Trương Dương lại liên hệ với Chu Tú Tú, hắn đưa bộ đàm cho Kim Thượng Nguyên, đi tới bên cạnh Vương Quảng Chính thấp giọng nói: "Bên này giao cho anh, nhất định phải phải khuyên mọi người bảo trì bình tĩnh, kẻ bắt cóc không dám tùy tiện dẫn nổ bom đâu, trước khi yêu cầu của bọn họ được chính phủ Hàn Quốc thỏa mãn, bọn họ sẽ không động thủ, cho nên ít nhất trong hơn bốn giờ chúng ta vẫn được an toàn.”
Vương Quảng Chính gật gật đầu.
Trương Dương lại đây đi đến trước mặt Lương Hiểu Âu, nói: "Chủ nhiệm Lương, phiền cô giúp đỡ thị trưởng Vương."
Lương Hiểu Âu có chút kinh ngạc nói: "Ang phải đi làm gì đó à?"
Trương Dương thấp giọng nói: "Bên trong chúng ta khả năng có phần tử khủng bố lẫn ở bên trong, các vị lưu ý một chút, tôi đi lên lầm tìm, tranh thủ tìm ra tay súng bắn tỉa này."
Khi Trương Dương rời khỏi, Kim Mẫn Nhi đuổi theo, đưa một cái bộ đàm giao cho hắn, quan tâm nói: "Trương Dương, anh phải cẩn thận đó!" Cô ta đã đoán được Trương Dương định đi làm gì. Trương Dương cười cười với cô ta: "Yên tâm, chúng ta đều sẽ không sao đâu!"
Dưới sự nỗ lực của bên ngoài, Kim Thượng Nguyên cuối cùng có thể trò chuyện trực tiếp với phía phần tử khủng bố, Kim Thượng Nguyên bình tĩnh nói: "Tôi là Kim Thượng Nguyên!"
Trong điện thoại truyền một tiếng cười to: "Kim tiên sinh, chúng tôi biết, ông là một trong những mục tiêu chủ yếu của chúng tôi lần này."
Kim Thượng Nguyên nói: "Tôi không biết các anh là ai? Nhưng chúng ta đều là người Hàn Quốc, tôi có mấy câu muốn khuyên anh, các anh muốn nghĩ cách cứu viện Lý Bỉnh Nguyên, có thể bắt cóc chúng tôi, đây đều là ân oán nội bộ của người Hàn Quốc, hà tất phải dùng loại thủ đoạn cực đoan này, hà tất phải kéo nhiều người Trung Quốc vào trong như vậy, cho dù các anh thù hận quốc gia Hàn Quốc này, nhưng không nên thù hận toàn bộ dân tộc Đại Hàn, hành vi các vị là bội nhọ dân tộc chúng ta, tôi hy vọng các vị có thể thả tất cả người Trung Quốc ở đây, bọn họ không liên quan gì tới chuyện này cả."
"Kim tiên sinh, nếu ông thật sự muốn cứu người, vậy thì tôi cho ông một cơ hội, mau mau liên hệ với em trai ông và tên đồ tể máu lạnh đó, bảo hắn mau chóng phóng thích Lý Bỉnh Nguyên tướng quân."
Tình tự của Kim Thượng Nguyên trở nên kích động: "Các anh vì sao phải bắt cóc nhiều người như vậy? Nếu đã có thể thả một số bà mẹ và trẻ em, vì sao không thể thả tất cả người Trung Quốc đi, bọn họ không liên quan gì tới chuyện này, người mà các anh nhắm đến là tôi, tôi sẽ ở lại, tất cả người Hàn Quốc chúng tôi sẽ ở lại làm con tin của các anh, thế còn chưa đủ ư?"
"Chưa đủ! Tôi muốn thông qua chuyện này chế tạo ảnh hưởng quốc tế, dẫn tới sự chú ý của quốc tế, muốn chính phủ Hàn Quốc phải chịu đựng áp lực ngoại giao cực lớn, nhớ kỹ các vị chỉ còn lại hơn bốn giờ, nếu Kim Thừa Hoán không nhượng bộ, kiên trì không phóng thích Lý Bỉnh Nguyên tướng quân, tất cả các vị sẽ chết!"
Điện thoại đột nhiên ngắt, Kim Thượng Nguyên tức giận đến nỗi môi run run, y cảm thấy ngực mình có chút đau đớn, Kim Mẫn Nhi vội vàng đỡ y đến bậc thang ngồi, Kim Thượng Nguyên từ trong túi áo lấy ra viên thuốc cấp cứu, uống một viên rồi thở hổn hển, buồn bã thở dài: "Sỉ nhục, nỗi sỉ nhục của cả nước Hàn Quốc!"
Phác Chính Nghĩa và cha hắn ngồi cách đó không xa, Phác Chí Tín thấp giọng nói: "Bọn họ sao lại biết rõ về hành trình của chúng ta như vậy? Sao có thể mai phục bom trước ở đây?"
Phác Chính Nghĩa nói: "Nhất định là người Trung Quốc bán đứng chúng ta!"
Phác Chí Tín thở dài nói: "Không ngờ chuyến đi thương vụ lần này lại là chuyến đi tử vong, chúng ta chỉ có thể ký thác hy vọng ở trên người người Trung Quốc thôi."
Phác Chính Nghĩa lắc lắc đầu nói: "Cha, con nghĩ cơ hội sống sót của chúng ta là rất nhỏ, con không tin năng lực chống khủng bố của phía Trung Quốc."
Phác Chí Tín nói: "Vậy thì chỉ hi vọng chính phủ sẽ cúi đầu trước phần tử khủng bố, phóng thích Lý Bỉnh Nguyên thôi." Nói xong y không khỏi lại liếc Kim Thượng Nguyên, sự quật cường và cường ngạnh của Kim Thừa Hoán người Hàn Quốc ai ai cũng biết, một người như vậy liệu sẽ cúi đầu trước phần tử khủng bố ư? Trước đây không lâu, y phát biểu một bài diễn thuyết chống chủ nghĩa khủng bố, giành được không ít sự ủng hộ, y đã nói tuyệt sẽ không thỏa hiệp với bất kỳ một phần tử khủng bố nào, hiện tại phần tử khủng bố lựa chọn hành động ở Trung Quốc, còn gây nguy hiểm đến sinh mệnh của người nhà y, y sẽ làm như thế nào đây?
Kim Thượng Nguyên vỗ vỗ tay Kim Mẫn Nhi, y đứng dậy bước về phía Lương Hiểu Âu, đi tới trước mặt Lương Hiểu Âu, y cúi người thật sâu, đầy áy náy nói: "Lương tiểu thư, tôi thay mắt cho phía Hàn Quốc chúng tôi xin lỗi vì đã mang đến sự bất an cho mọi người."
Lương Hiểu Âu vội vàng nói: "Kim tiên sinh, chuyện này không trách ông được!"
Kim Thượng Nguyên rất trịnh trọng liên tục cúi đầu với những người Trung Quốc ở đây: "Xin lỗi!"
Người Trung Quốc ở đây đều trầm mặc, một lúc sau có mấy người bắt đầu oán thán mắng chửi, Kim Mẫn Nhi cắn chặt đôi môi anh đào, trong đôi mắt đẹp ngân ngấn nước mắt ủy khuất, cô ta biết bác cả làm như vậy là chân tâm sai khiến, gặp phải sự oán thán của người khác cũng là rất bình thường.
Lúc này nghe thấy một lão nhân nói: "Chuyện còn chưa tới lúc xấu nhất, chúng ta không cần oán trời trách đất, người Trung Quốc chúng ta đã bao giờ biết sợ đâu? Người Nhật Bản còn có thể đánh đuổi, chủ nghĩa đế quốc Mỹ cũng có thể đánh đuổi, mấy tên tiểu lưu manh Hàn Quốc thì làm gì được chúng ta, Kim tiên sinh, ông không cần phải áy náy, coi như là một lần lịch hiểm của chúng tôi đi, chúng tôi tin đảng, tin chính phủ của chúng tôi nhất định sẽ không thấy chúng tôi gặp nguy mà không cứu đâu."
Vương Quảng Chính kích động lớn tiếng nói: "Vị lão tiên sinh này nói đúng, chúng ta đừng oán trách lẫn nhau nữa, càng là tới thời khắc nguy cấp như thế này, chúng ta càng phải dắt tay nhau cùng vượt qua cửa ải khó khăn."
Mọi người trên cơ bản đều tập trung ở lầu một, lầu hai đến lầu sáu của thành thương mậu Hàn Quốc tất cả đều trống rỗng, Trương Dương dọc theo cầu thang đi thẳng lên tầng bốn, bởi vì bị cắt điện nên nơi này tối om, Trương Dương khi đi qua một cửa hàng kim khí, lặng lẽ lẻn vào, chủ cửa hàng sớm đã đi rồi, hắn từ trên tường chọn lấy một cây gậy sắt vừa tay, lại tìm lấy bốn mảnh cưa hình tròn, mấy thứ này vào trong tay hắn tất cả đều là vũ khí uy lực cường đại."
Trương đại quan nhân hôm nay bị đám Hàn Quốc này hoàn toàn chọc giận rồi, hắn lặng lẽ hạ quyết tâm, gặp phần tử khủng bố nhất định sẽ hạ sát thủ.
Trương Dương tuy rằng võ công cao siêu, nhưng vẫn không dám khinh thường, dù sao đối phương cũng là phần tử khủng bố được huấn luyện đầy đủ, hơn nữa từ tình huống trong nháy mắt bắn chết nam tử bỏ chạy đó cho thấy, bọn họ có vũ khí.
Trương Dương lợi dụng tính lực linh mẫn của hắn để lắng nghe tất cả động tĩnh rất nhỏ chung quanh, lại đi tới một cửa hàng bán radio bỏ túi, Trương Dương từ trong quầy lấy ra một chiếc radio, bật lên, sau đó nhanh chóng đi tới mặt sau cửa hàng để ẩn thân.
Trong Radio truyền ra tiếng phát thanh viên: "Chào các thính giả, hiện tại là lúc phát bài hát của tuần, mời các vị thưởng thức bài hát nơi hoa đào nở rộ của ca sĩ giọng nam cao nổi tiếng...”
Trương đại quan nhân nín thở, kế sách của hắn quả nhiên hiệu quả, đã nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về bên này.
Hai nam tử đo mặt nạ toàn thân võ trang theo tiếng đi tới, ánh sáng từ đen bìn chiếu vào quầy hàng, khi bọn chúng nhìn thấy radio, không nhịn được đồng thời mắng một tiếng.
Trương Dương giống như quỷ mị từ chỗ ẩn thân chạy ra, giơ mảnh cưa lên ném về phía một nam tử trong đó.
Hai người phản ứng cũng rất nhanh, đồng thời quay họng nhấn cò.
Nhưng tốc độ của Trương Dương nhanh hơn, mảng cưa đã bắn tới trước mặt một gã nam tử trong đó, ánh sáng của mảnh cưa lóe lên, gã bởi vì hoảng sợ mà đồng tử đột nhiên nhỏ lại, nhưng lập tức mảnh cưa đã cắm sâu vào trong đầu gã, con người của gã cũng theo bóng tối mà nở to ra, thân thể gã mềm nhũn ngã xuống, tên kia nam tử còn lại phát ra tiếng gầm giận dữ, súng tự động trong tay điên cuồng bắn phá bốn phía, nhưng đạn của gã không hề bắn trúng bất kỳ mục tiêu nào
Thân hình cao ngất của Trương Dương xuất hiện ở phía sau gã, thoải mái gọi một tiếng.
Tên bắt cóc hoảng sợ muốn xoay người sang lại, khi mắt gã nhìn thấy Trương Dương, gậy sắt trong tay Trương Dương đã giơ cao lên nện thẳng vào đỉnh dầu gã, xương đầu và óc lập tức nát vụn.
Trương Dương nhíu mày, hắn kéo khen che mặt của một tên ra, nhìn thấy một khuôn mặt tròn kiểu người Hàn Quốc điển hình, hắn nhanh chóng cởi áo chống đạn trên người tên đó, lột hết tất cả vũ khí của gã, lúc này nghe thấy nghe thấy giọng nói trong bộ đàm, lại là của kẻ bắt cóc Hàn Quốc đó.
Trương Dương cầm lấy bộ đàm, lặng lẽ lui về chỗ ẩn nấp an toàn, lúc này mới mở ra, bên trong là tiếng Hàn Quốc líu la líu lo, hắn nghe mà chả hiểu gì. Trương đại quan nhân lúc này còn nhàn hạ thoải mái trêu đùa đối phương, hắn nói vào bộ đàm: "Bánh trước không quay bánh sau quay, bánh sau không quay bánh trước quay, bánh trước bánh sau đều không quay!" Trương đại quan nhân cũng học được chút tiếng Hàn, có điều nghe như tướng thanh.
Tên Hàn Quốc nói chuyện với Trương Dương ngây ra, gã không ngờ hiểu được tiếng Trung, dùng tiếng Trung Quốc cứng ngắc nói: "Mày là ai!"
Trương Dương cười nói: "Tao họ Ông tên Lớn!"
"Ông Lớn?"
"Cháu ngoan, tao chính là ông mày!"
Đối phương lúc này mới hiểu mình mắc bẫy, tức giận đến nỗi líu lo mắng môt tràng. Mắng xong mới vừa rồi dùng tiếng Trung nói: "Tao sẽ sẽ tìm được mày rồi giết chết mày!"
Trương Dương cười lạnh nói: "Cháu à, ông con mẹ nó chờ cháu đây, tao sẽ giết từng đứa chúng mày, khiến cho chúng mày hối hận vì đã tới Trung Quốc, tới thế giới này!"
"Mày tới đây! Tao ở tầng năm đợi mày!"
Trương Dương tắt bộ đàm, hắn nhìn nhìn lên trên lầu, xem ra tên bắt cóc trước đó ẩn núp ở thành thương mậu Hàn Quốc thật sự là không ít.
Hắn dọc theo cầu thang lặng lẽ đi lên trước, bởi vì biết đối phương có chuẩn bị, Trương Dương trở nên càng cảnh giác hơn, vừa mới tới chỗ ngoặt của cầu thang, một loạt đạn dày đặc bắn xuống. Trương Dương vội vàng ngồi xổm xuống, viên đạn bay xượt qua đỉnh đầu của hắn rồi găm vào vách tường, mảnh bê tông và vụn vôi bay khắp nơi.
Trên lầu không ngừng vang lên tiếng súng khiến mọi người tụ tập ở đại sảnh lầu một cảm thấy sợ hãi, lúc này Chu Tú Tú ở bên ngoài lại liên hệ được với bọn họ, Trương Dương sau khi đi, nhiệm vụ liên hệ với bên ngoài rơi lên người phó thị trưởng Tĩnh Hải Vương Quảng Chính, gã thấp giọng nói: "Trên lầu đang đấu súng, không biết tình huống cụ thể như thế nào."
Chu Tú Tú nói: "Chú ý chung quanh các vị." Cô ta còn chưa nói xong liền nghe thấy một tiếng nổ mạnh, vụ nổ lần này không phải đến từ bên trong thành thương mậu, mà là đến từ mái nhà, vụ nổ khiến bảng quảng cáo bên trên mái nhà đổ sụp xuống dưới, hiện trường trở nên hoảng loạn, các công an võ cảnh vội vàng rút về sau, bảng quảng cáo cực lớn đập trúng ba chiếc xe cảnh sát , một chiếc xe cảnh sát trong đó bắt lửa nổ tung, hiện trường tràn ngập mùi khói.
Phía Quyền Chính Thái lại nhận được điện thoại của phần tử khủng bố: "Bảo người của các ông lập tức cút ngay, nếu không tôi sẽ dẫn nổ một quả bom trong đó, ít nhất sẽ có một phần tư số người phải chết trong vụ nổ này."
Quyền Chính Thái sắc mặt nghiêm lại: "Đừng xung động, đó không phải là người của chúng tôi, tôi cam đoan với anh, cảnh sát hiện tại chưa hề có bất kỳ hành động tiềm nhập nào, chúng tôi không thể khống chế hành vi chống cự của dân chúng bình thường, xinh anh bình tĩnh."
“Vậy nghĩ biện pháp ngăn hắn lại! Các ông chỉ còn lại ba tiếng rưỡi thôi!"
Quyền Chính Thái nói: "Phía chính phủ đang bàn bạc khẩn cấp, rất nhanh sẽ có kết quả, xin bình tĩnh, đừng làm ra hành động quá khích, nếu không chỉ tổ đẩy sự tình đến mức không thể vãn hồi được."
"Tôi đã mất kiên nhẫn rồi, hiện tại các vị chỉ còn lại có một tiếng rưỡi, trong một tiếng rưỡi, nếu còn không có tin tức phóng thích Lý Bỉnh Nguyên tướng quân được truyền ra, như vậy tòa nhà này và tất cả người ở bên trong sẽ cùng nhau tan thành mây khói."
Quyền Chính Thái nhận cú điện thoại này xong, sắc mặt xanh lét đi về phía Chu Tú Tú, y giận dữ hét giận dữ hét: "Ai cho các người tự tiện hành động? Có biết các vị làm như vậy chính là đem tính mạng của mấy ngàn người ra mạo hiểm hay không?"
Chu Tú Tú một bước cũng không nhường: "Vậy anhnói cho tôi biết nên làm như thế nào ? Chuyện phát sinh đến bây giờ đã được hai tiếng rưỡi rồi, phía Hàn Quốc các vị đã làm được gì? Một Lý Bỉnh Nguyên đối với các ngươi chính phủ Hàn Quốc các vị quan trong như vậy ư, không đáng để lấy tính mạng của mấy ngàn người ra để thỏa hiệp ư."
Quyền Chính Thái hét lớn: "Chúng tôi sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với phần tử khủng bố dâu!"
"Không muốn thỏa hiệp vậy thì phải giải quyết, bây giờ còn có ba tiếng rưỡi, các anh không phải muốn tiếp tục kéo dài chứ?"
Quyền Chính Thái trầm giọng nói: "Một tiếng rưỡi, bọn chúng đã ra tối hậu thư, chỉ là hành động của các cô đã rút ngắn thời gian của chúng ta."
Chu Tú Tú ngây ra một thoáng, cô ta cầm lấy bộ đàm đi sang một bên liên hệ với Trương Dương.
Trương Dương lúc này là có thời gian để nghe bộ đàm, hỏa lực của đối phương nhanh mạnh, ép cho hắn không thể ngẩng đầu lên được. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Đ*t cả nhà chúng mày, con mẹ chúng mày không thay đạn à?" Đang nói thì hỏa lực của đối phương thật sự dừng lại, Trương Dương cuối cùng bắt được cơ hội, giơ súng tự động lên nhắm vào vị trí của tên bắt cóc nổ súng liên tiếp.
Đối phương không chịu được hỏa lực của hắn liên tiếp lui về phía sau, Trương Dương cuối cùng thành công đi lên tầng năm, hắn còn chưa kịp thở dốc liền phát hiện ánh đỏ cách đó không xa chớp động, một loại dự cảm điềm xấu bao phủ trong lòng hắn, Trương Dương dùng hết tốc độ chạy về hướng ngược lại, hắn vừa mới chạy ra được không xa thì một quả bom giấu ở đó liền nổ tung, sóng khí cường đại từ phía sau ập tới, thân thể của Trương Dương giống như diều đứt dây ném ném lên giữa không trung, đập thật mạnh lên xà nhà phía trên, sau đó ngã xuống, hắn ngã chổng vó lên mặt quầy hàng, thủy tinh vỡ vụn, một số mảnh thủy tinh bén nhọn đâm rách quần áo hắn, đâm cả vào đùi và cánh tay của hắn, may mắn là có áo chống đạn bảo vệ nơi yếu hại, nếu không hắn sẽ bị lực trùng kích khiến cho bị thương nghiêm trọng.
Trương Dương nằm trên mặt đất thở phì phò một lúc, súng tự động mà hắn cướp được không biết đã rơi ở đâu, lực trùng kích của thuốc nổ công nghệ cao hiện đại tuyệt không kém gì trọng kích của một cao thủ tuyệt đỉnh. Xương cốt tứ chi của Trương Dương đau như bị vỡ vụn, ý thức của hắn rất tỉnh táo, mục đích chân chính mà đối phương vừa rồi dừng bắn chính là muốn dụ hắn tới cái bẫy đó, nếu không phải hắn phát hiện bom đúng lúc, lúc này đã bị nổ banh xác rồi.
Vụ nổ trên mái nhà khiến cho cả tòa nhà rung chuyển, đèn của tầng một đều bị chấn cho rơi xuống rào rào, mọi người phát ra tiếng hét hoảng sợ. Kim Thượng Nguyên giang hai tay ra bảo vệ Kim Mẫn Nhi, trán y đã bị đá vụn rơi xuống va trúng, trong nhất thời máu chảy như suối, Kim Mẫn Nhi hoa dung thất sắc, vội vàng tìm băng gạc băng cho y.
Kim Thượng Nguyên lớn tiếng nói: "Mọi người đừng kinh hoảng, xin đừng kinh hoảng, cố gắng đứng yên tại chỗ." Trong lúc nguy cấp, Kim Thượng Nguyên biểu hiện ra sự can đảm và trấn định hơn người.
Phác Chính Nghĩa chạy tới, giúp đỡ Kim Mẫn Nhi băng bó đầu cho Kim Thượng Nguyên.
Lương Hiểu Âu mặt xám mày tro từ dưới đất đứng lên, trên đầu cô ta cũng chảy máu, vẻ mặt có chút đờ đẫn, Kim Mẫn Nhi nhìn ra cô ta có chút không ổn, chạy tới nắm tay chúng tôi: "Lương tiểu thư!"
Lương Hiểu Âu nói: "Tôi không sao, tôi không sao..." Nói xong bỗng nhiên bật khóc, cô ta nhào vào trong lòng Kim Mẫn Nhi, Kim Mẫn Nhi ôm cô ta, thấp giọng khuyên giải an ủi, đối diện với sự uy hiếp của tử vong, trong lòng mỗi người đều phải chịu khảo nghiệm cực lớn.
Vương Quảng Chính cũng rất, nhưng gã chống đỡ được, gã là phó thị trưởng Tĩnh Hải, gã không thể nằm xuống.
Kim Mẫn Nhi vừa an ủi Lương Hiểu Âu vừa nhìn lên lầu, không biết Trương Dương hiện tại ra sao.
...
Trương Dương trong khoảng thời gian ngắn không thể từ dưới đất bò dậy, hắn lắng nghe động tĩnh chung quanh, nhưng hai tai ong ong, sóng xung kích cực lớn của bom khiến cho hắn mất đi thính giác trong khoảng thời gian ngắn, hắn nhanh chóng điều tức, hy vọng có thể khôi phục lại một chút thể lực, lui tới địa phương an toàn. Nhờ vào trực giác, hắn cảm giác được nguy hiểm đang tiếp gận mình, hiện tại đừng nói là phần tử khủng bố được huấn luyện đầy đủ, cho dù là một người bình thường cũng có thể dễ dàng đoạt đi tính mạng của hắn.
Trước mắt Trương Dương thậm chí xuất hiện ảo giác, hắn giống như nhìn thấy khắp nơi đều là hoa cải dầu, Xuân Tuyết Tình một thân áo trắng đang bước về phía hắn. Cô ta khẽ hé môi: "Trương Dương.... Trương Dương."
Tiếng ù tai dần dần biến mất, tiếng gọi hắn là phát ra từ bộ đàm ở bên cạnh. Một họng súng cứng ngắc và nóng rực đặt lên trán hắn, cảnh tượng huyền ảo ở trước mắt trong nháy mắt biến mất.
Đây là một khuôn mặt lãnh khốc mà tàn nhẫn, gã khinh thường nhìn Trương Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày đã giết hai chiến hữu của tao, đi chết đi!"
Đúng vào khoảnh khắc gã chuẩn bị nhấn cò súng, Trương Dương nằm trên mặt đất thoạt nhìn đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng năng lực phản kháng đột nhiên ra tay, hắn cầm lấy họng súng, đẩy súng tự động sang một bên, viên đạn xoẹt qua mặt hắn bắn lên nền xi măng, mảnh vụn của nền xi măng bắn lên mặt hắn đau rát, tay trái Trương Dương tóm lấy một mảnh thủy tinh sắc bén, cắm vào hạ thân của đối phương.
Tên bắt cóc đau đớn quỳ rạp xuống đất, Trương Dương ngồi dậy, nửa mảnh thủy tinh còn lại trong tay toàn lực xuyên qua mắt trái của đối phương, thi thể ở trước mặt Trương Dương không ngừng run rẩy. Hắn đã khôi phục lại được một chút khí lực, lảo đảo đứng dậy, từ dưới mặt đất nhặt lên khẩu súng tự động đó.
Trong bộ đàm lại truyền đến tiếng gọi cấp thiết, Trương Dương cầm bộ đàm lên, lạnh lùng nói: "Đừng gấp, tao sẽ giải quyết sạch từng tên chúng mày."
"Mày sẽ sẽ hối hận!"
"Tao không hối hận đâu!" Trương Dương từ trên người tên bắt cóc lấy xuống ba quả lưu đạn, sờ sờ cổ, xác định gã đã chết.
"Mày giết nó..." Giọng nói của đối phương trở nên run rẩy: "Thằng chó chết, mày đã giết em trai tao."
Trương Dương nói: "Đừng thương tâm, không lâu nữa đâu, mày sẽ gặp lại nó thôi."
"Mày sẽ hối hận, mày nhất định sẽ hối hận!"
…