Câm mồm. Văn Hạo Nam đã bị cô ta chọc giận.
Biểu hiện của Tần Manh Manh lại rất bình tĩnh, đi một bước về phía trước, ánh mắt khinh bỉ trong mắt cô ta khiến Văn Hạo Nam phát cuồng: Anh có phải muốn biết muốn biết quan hệ giữa tôi và anh ta hay không? Tôi nói cho anh hay, tôi đã sớm giao mình cho anh ta rồi, tôi là nữ nhân của anh ta, tôi thương anh ta, nguyện ý chết thay cho anh ta.
Văn Hạo Nam tuy rằng minh bạch Tần Manh Manh đang thông qua phương thức này để tra tấn mình, sỉ nhục mình, nhưng nội tâm hắn lại giống như có trăm ngàn con độc xà đang cắn xé, loại cảm giác này khiến hắn thống khổ, Văn Hạo Nam thở phì phò: Tiện nhân.
Tần Manh Manh thở dài nói: Nữ nhân chỉ đê tiện với nam nhân mình thích thôi, mà anh thì vĩnh viễn không có tư cách này.
Văn Hạo Nam nghiến răng nghiến lợi nói: Tiện nhân, tôi sẽ khiến cô hối hận, tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận cả đời.
Tần Manh Manh đi tới phía trước, giơ tay lên hung hăng tát cho hắn một cái, cô ta xuống tay rất nặng, đánh cho nửa bên mặt của Văn Hạo Nam sưng phồng, sau đó, cô ta cầm một ống tiêm, hút thuốc rồi đâm vào trong cổ Văn Hạo Nam. Thủ pháp của Tần Manh Manh cực kỳ thuần thục, nhìn ra được cô ta chắc đã được đặc biệt huấn luyện về phương diện này.
Văn Hạo Nam không ngừng mắng, nhưng tầm mắt của hắn lại bắt đầu trở nên mơ hồ, trước mắt xuất hiện ảo ảnh, hắn giống như nhìn thấy cảnh Trương Dương và Tần Manh Manh trầm truồng làm tình trước mặt, Văn Hạo Nam đau khổ tru lên.
Tần Manh Manh thở dài, giọng nói của cô ta tựa hồ như ở trong mây: Văn Hạo Nam, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai sai anh đối phó Trương Dương?
Ánh mắt Văn Hạo Nam dại ra, hắn lẩm bẩm nói: Không ai sai khiến tôi cả, tôi hận hắn... Là hắn phá hoại tình cảm của chúng ta. Hắn đã cướp đi tất cả của tôi... Hắn ngơ ngác nhìn về phía trước, ảo giác trước mắt tựa hồ trong nháy mắt đã biến mất, không có Trương Dương, chỉ có Tần Manh Manh đứng phía trước mình, cô ta đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt tràn ngập nhu tình, nội tâm Văn Hạo Nam lại trong phút chốc bị mềm hoá, hắn run giọng nói: Manh Manh... cô không biết, cô căn bản không biết tôi rốt cuộc yêu cô tới mức nào đâu...
Tần Manh Manh nói: Tôi minh bạch, tôi cũng biết, nhưng tất cả đều chậm rồi... Tôi cần một nam nhân chân chính có thể bảo vệ tôi!
Văn Hạo Nam nói: cô căn bản không biết tôi đã làm gì cho cô, tôi đã tìm hiểu quá khứ của cô, vì cô, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì.
Tần Manh Manh cười lạnh nói: Tôi sao không biết anh đã làm gì cho tôi.
Biết biết, người tạo thành bi kịch cho cô là Tần Chấn Đông, là tôi giết hắn, tôi không cho phép bất kỳ ai được vũ nhục cô.
Tần Manh Manh trợn tròn mắt, ánh mắt của cô ta tràn ngập kinh hãi, đồng thời lại xen lẫn vài phần vui sướng, cô ta nói khẽ: Anh là nói, Tần Chấn Đông là anh giết?
Văn Hạo Nam gật đầu: Không sai, tên súc sinh này đã vũ nhục cô, tôi đương nhiên muốn giết hắn, dù giết hắn thêm một lần nữa vẫn không hả giận.
Tần Manh Manh lạnh lùng nói: Nhưng tên đê tiện vô sỉ anh lại giá họa cái chết của hắn cho tôi.
Văn Hạo Nam nói: Tôi thừa nhận, tôi đã sai, lúc ấy tôi rất.Sau sự kiện đó tôi vẫn luôn chìm đắm trong hối hận, tôi không muốn thương tổn cô, Manh Manh, tôi yêu cô như vậy, sao có thể thương tổn đến cô. Trong mông lung, Văn Hạo Nam nhìn thấy một quyền đầu trắng nõn phóng đại trước mắt mình, sau đó thế giới của hắn giống như tắt điện, rơi vào một mảng tối đen.
Tần Manh Manh lạnh lùng nhìn Văn Hạo Nam đã hôn mê, cô ta xoay người ra khỏi nhà, bên ngoài đã đầy ánh sao, Lệ Phù lẳng lặng đứng trên gò đất cách đó không xa, nhìn cảnh đêm của Đông Giang.
Tần Manh Manh tới bên cạnh cô ta, Lệ Phù quay mặt lại, ánh mắt đảo khắp người cô ta, sau đó mỉm cười: Thực sự rất giống! Quả thực có thể dùng giả thay thật.
Tần Manh Manh cúi đầu, bóc một tầng mặt nạ mỏng trên mặt xuống, gương mặt phía dưới chiếc mặt nạ vẫn đẹp như tranh, nhưng so với Tần Manh Manh thì thiếu đi vài phần u buồn, có thêm mấy phần lạc quan và linh động, người giả trang thành Tần Manh Manh không ngờ là đặc công Quốc An Tang Bối Bối.
Lệ Phù nói: Tên hỗn đản đó khai những gì rồi?
Tang Bối Bối nói: Đơn giản chỉ là một số lời nói thù hận đối với Trương Dương, tôi thật sự không hiểu, hận một người sao có thể đến loại trình độ này.
Lệ Phù nói: Bởi vì Tần Manh Manh.
Tang Bối Bối nói: Giữa Trương Dương và Tần Manh Manh đơn giản chỉ là loại tình cảm anh em, Văn Hạo Nam hiển nhiên đã hiểu lầm.
Lệ Phù nói: Hắn có hiểu lầm hay không đối với chúng ta mà nói thì không quan trọng, mấu chốt là nhất định phải bắt hắn chấm dứt, bắt hắn về sau không tìm Trương Dương gây phiền toái nữa.
Tang Bối Bối mỉm cười nói: Dứt khoát giết hắn đi cho xong chuyện.
Lệ Phù nói: Không thể, không nói đến ảnh hưởng có thể xảy ra, phía Trương Dương cũng sẽ không đồng ý.
Tang Bối Bối nói: Vậy chỉ có thể thả hắn, cho hắn thêm một cơ hội.
Lệ Phù chớp chớp mắt: Cô hỏi được gì rồi?
Tang Bối Bối cười nói: Toàn những lời nói khốn nạn, miệng thằng chó này cứng lắm.
Lệ Phù nhẹ giọng thở dài: Văn Hạo Nam này lòng dạ quá hẹp hòi, hơn nữa tính tình quá cực đoan, cho dù chúng ta lần này tha hắn, hắn chưa chắc đã sửa đổi, có lẽ sau này vẫn tìm Trương Dương gây phiền toái.
Tang Bối Bối nói: Thách hắn cũng không dám.
Lệ Phù có chút kinh ngạc nhìn Tang Bối Bối, không biết cô ta vì sao khẳng định như vậy.
Tần Manh Manh vĩnh viễn không ngờ được tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng mấy ngày không gặp, nhưng Trương Dương thoạt nhìn như không hề chịu ảnh hưởng của sự kiện lần này, tinh thần phấn chấn xuất hiện trước mặt Tần Manh Manh.
Tần Manh Manh đã làm xong đồ ăn, nhìn Trương Dương tới, khóe môi lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Trương Dương ngồi xuống đối diện cô ta.
Tần Manh Manh chỉ chỉ thức ăn trên bàn: Xem xem còn muốn ăn gì nữa.
Trương Dương cười nói: Thức ăn Cảnh sát cung cấp coi như không tồi, trong bụng anh không thiếu dầu mỡ.
Tần Manh Manh bật cười, Trương Dương luôn có thể khiến cho người ta vui vẻ.
Hai người chạm cốc, Tần Manh Manh nói: Anh Dương, lần này mang tới không ít phiền toái cho anh rồi.
Trương Dương nói: Đừng nói như vậy, lời này nghe có chút xa lạ.
Tần Manh Manh nói: Em không ngờ hắn lại đê tiện như vậy, ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta. Người cô ta ám chỉ tất nhiên là Văn Hạo Nam.
Trương Dương cười nói: Cảnh sát đã thẩm tra rồi, cuộn băng ghi âm đó là hắn cắt ghép. Hắn tạm dừng một chút rồi nói: Anh biết lúc ấy nếu như em không phải vì quan tâm anh thì cũng sẽ không trúng bẫy của hắn.
Mặt Tần Manh Manh nóng lên, thầm nghĩ trong lòng, có thể nhận được một câu này của Trương Dương, có phải trả giá nhiều hơn cũng đáng.
Trương Dương nói: Manh Manh, anh tới tìm em, thật ra là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với em.
Tần Manh Manh gật đầu nói: Anh nói đi.
Trương Dương buông chén rượu: Anh muốn em huỷ bỏ khởi tố Văn Hạo Nam.