Trương Dương và Vu Cường Hoa tới tìm Dương Nguyệt Nga.
Dương Nguyệt Nga sau khi nghe Vu Cường Hoa biểu lộ thân phận thì trên mặt không hề có bất kỳ vẻ kích động nào, cô ta lạnh lùng nói: Các anh tìm tôi làm gì?
Vu Cường Hoa nói: Quản Thành cho chắc biết.
Dương Nguyệt Nga nói: Biết, nhưng không thân.
Căn cứ vào tình huống mà chúng tôi tìm hiểu được thì hắn của anh chồng trước của cô.
Dương Nguyệt Nga nói.Không sai, là chồng trước của tôi, nhưng điều này không có nghĩa là tôi thân với hắn, nếu như thân thì chúng tôi lúc trước cũng không đến mức ly hôn.
Vu Cường Hoa: Nói Chúng tôi hôm nay tới tìm cô là muốn tìm hiểu một chút tình huống về Quản Thành.
Cần tôi lặp lại không? tôi và hắn đã ly hôn mười hai năm rồi, trong mười hai năm này hắn làm gì thì tôi căn bản không biết.
Vu Cường Hoa nói: Khi hai người kết hôn, cô biết hắn làm gì không?
Hắn nói cho tôi biết là một nhân viên bán hàng. Vẻ mặt của Dương Nguyệt Nga lộ ra có chút bực mình.
Vu Cường Hoa nhìn chung quanh văn phòng rồi giả vờ tới trước bình đựng dung dịch oxy già, nói khẽ: Hydrogen peroxide, mỗi bệnh viện đều có thuốc sát trùng này, lượng dùng nhất định rất lớn?
Dương Nguyệt Nga nói: Thuốc sát trùng Bình thường đến không thể bình thường hơn, với tri thức về chuyên ngành của các anh, có thể nhận ra được cũng là hiếm có. Những lời này Của cô ta tràn ngập vẻ trào phúng.
Vu Cường Hoa cũng không bận tâm tới sự châm chọc khiêu khích của cô ta, mỉm cười nói: Bệnh viện đối với sử dụng những loại thuốc này có chế độ điều lệ nghiêm khắc, muốn tra ra lượng dùng cụ thể chắc không khó đâu nhỉ?
Dương Nguyệt Nga nói: Anh đang hoài nghi cái gì, nếu như anh muốn xem thì tôi có thể lấy ghi chép xuất nhập kho cho anh xem, có điều phải có điều kiện tiên quyết, anh trước hết có được chữ ký của viện trưởng đã.
Ánh mắt Vu Cường Hoa bị thời gian trực trên tường hấp dẫn, hắn nói khẽ: Cô cứ bảy ngày thì có một ca đêm.
Dương Nguyệt Nga nói: Cái đó có liên quan tới anh ư?
Vu Cường Hoa cười cười không nói gì, hắn đánh mắt ra hiệu cho Trương Dương rồi hai người cáo từ.
Trương đại quan nhân cảm thấy sự dò hỏi của Vu Cường Hoa không hề có được đột phá tiến triển với tính đột phá nào, không cam lòng nói: Cứ vậy mà đi ư?
Vu Cường Hoa nói: Cô ta rất bình tĩnh, từ sau khi nhìn thấy chúng ta đã bắt đầu đề phòng, người như vậy rất khó hỏi ra được gì.
Trương Dương nói: Hay là để tôi . Thử xem Hắn rất có lòng tin với nhiếp hồn thuật của mình.
Vu Cường Hoa chỉ chỉ máu giám sát ở trước phòng thuốc thử, bệnh viện đối với phòng này đều lắp thiết bị theo dõi, chỉ cần Quản Thành tới bái phỏng Dương Nguyệt Nga thì nhất định sẽ bị ghi lại.
Vu Cường Hoa tới khoa bảo vệ bệnh viện, bởi vì nơi này là khu trực thuộc của hắn, trưởng khoa bảo vệ biết hắn, nghe nói Vu Cường Hoa muốn tra án, tất nhiên toàn lực phối hợp.
Trực giác của Vu Cường Hoa cũng không sai, Dương Nguyệt Nga khi trực đêm vào hai tuần trước quả thực có người tới bái phỏng cô ta, căn cứ vào đối chiếu ban đầu thì người đó chính là chồng trước của cô ta Quản Thành.
Vu Cường Hoa làm việc gì cũng chú trọng chứng cớ, có được chứng cớ này, hắn lại tới phòng thuốc thử.
Dương Nguyệt Nga nhìn thấy Vu Cường Hoa đi rồi còn quay lại thì sắc mặt liền có chút thay đổi. Vu Cường Hoa cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đưa chứng cớ ra trước mặt Dương Nguyệt Nga, đối mặt với chứng cớ thực sự. Dương Nguyệt Nga không thể không cúi đầu, cô ta nói khẽ: Không sai, Quản Thành quả thực vào hai tuần trước đã tới tìm tôi, tôi không nói dối, trước lần gặp hắn này tôi đã có rất nhiều năm rồi không gặp hắn.
Vu Cường Hoa nói: Hắn tìm cô làm gì?
Dương Nguyệt Nga cắn cắn môi, cuối cùng cũng nói: Hắn tìm tôi xin ít dung dịch oxy già, chỉ nói là để khử độc, tôi liền cho hắn một ít.
Vu Cường Hoa nói: Trừ dung dịch oxy già còn xin cô thứ gì khác nữa không?
Dương Nguyệt Nga nói: Không, thực sự là không?
Vu Cường Hoa nói: cô có biết hiện tại hắn đang sống ở đâu hay không?
Dương Nguyệt Nga nói: Tôi đã gần mười năm rồi không gặp hắn, hắn trong khoảng thời gian này làm gì, hiện tại đang làm gì thì tôi hoàn toàn không biết gì cả, chúng tôi đã sớm không còn tình cảm, hắn có phải đã làm chuyện xấu gì hay không?
Vu Cường Hoa nói: Trừ cô ra thì Quản Thành ở kinh thành còn có thân nhân nào không?
Dương Nguyệt Nga lắc đầu: Hắn có hai chị gái, một người ở Hongkong, một người ở Pháp, cha mẹ thì chết sớm, trong nhà hình như không còn ai cả.
Vu Cường Hoa nói: Hắn có bằng hữu nào khác hay không?
Hắn không có bằng hữu. Dương Nguyệt Nga nói rất quả quyết, sau khi nói xong thì cô ta tựa hồ nhớ tới gì đó: Đúng rồi, hắn có một ông chú, không phải chú ruột, là bạn của cha hắn, tên là Lý Thượng Chí, hắn từng nói với tôi, người đó là người duy nhất từng giúp hắn trong những bằng hữu còn sống của cha hắn, tên người này tôi nhớ rất rõ, không sai, bởi vì khi chúng tôi kết hôn ông ấy đặc biệt vẽ một bức tranh trặng cho tôi, còn tặng một chiếc quạt điện.
Vu Cường Hoa và Trương Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cảm thấy Dương Nguyệt Nga không giống như là đang nói dối, chỗ cô ta có dung dịch oxy già, nhưng lại không có a-xê-tôn, nói cách khác Quản Thành có thể đã từ chỗ cô ta có được Hydrogen peroxide, loại tài liệu khác thì lấy từ chỗ khác. Dương Nguyệt Nga chắc là thực sự bị Quản Thành qua mặt, không biết hắn muốn dùng dung dịch oxy già mình cung cấp đi làm gì.
Vu Cường Hoa tiếp tục nói: cô biết Lý Thượng Chí hiện tại ở đâu không?
Dương Nguyệt Nga lại lắc đầu: Tôi sau khi ly hôn Quản Thành thì cắt đứt tất cả liên lạc với hắn, Lý Thượng Chí năm năm trước quả thực có tới tìm tôi một lần, lúc ấy là nhờ tôi khám bệnh, nhưng sau này thì không tới nữa.
Nằm viện à?
Dương Nguyệt Nga nghĩ nghĩ rồi gật đầu: Đúng rồi, là nằm viện, lúc ấy ở khoa tim mạch, bởi vì giường ngủ quá ít nên tôi giúp ông ta tìm.
Chỉ cần nằm viện thì chắc có thể tìm được bệnh lịch của ông ta, từ trên bệnh lịch chắc không khó tra ra địa chỉ của Lý Thượng Chí.
Trương Dương tìm Vu Cường Hoa giúp tuyệt đối là hành động chính xác, Vu Cường Hoa chẳng những làm việc thực sự mà còn tâm tư kín đáo, hơn nữa lòng chính nghĩa của người này rất mạnh.
Ở phòng bệnh án đã có phát hiện, Lý Thượng Chí sống cách bệnh viện nhân dân khu Tây Kinh cũng không xa, ở ký túc xá nhà máy tạo nước sơn khoảng một km từ bệnh viện đi về phía tây nam, nhà máy tạo nước sơn sớm đã đóng cửa, hiện giờ chỉ còn lại hai dãy ký túc xá, bởi vì trường kỳ thiếu quản lý hữu hiệu cho nên nơi này trông đổ nát vô cùng.
Vu Cường Hoa và Trương Dương tới ký túc xá, tìm một lão nhân hỏi về Lý Thượng Chí thì được nói là Lý Thượng Chí qua đời qua đời ba năm rồi, có điều con trai Lý Vĩ Quân của ông ta thì vẫn ở đây, Lý Vĩ Quân không ở nhà, hắn bình thường đều tới chợ Tây Hưng kinh doanh nước sơn.