Y Đạo Quan Đồ

Chương 1317: Chương 1317: Kiếp trước, ai chôn anh? (2)




Trương Dương bởi vì những lời này của Kim Mẫn Nhi mà trở nên có chút xấu hổ, đem Kim Mẫn Nhi lầm tưởng rằng Xuân Tuyết Tình là một chuyện rất không lễ phép, nhưng mỗi lần cùng một chỗ với Kim Mẫn Nhi, Trương Dương luôn luôn sản sinh cảm giác như vậy, tuy rằng trong lòng hắn biết Kim Mẫn Nhi và Xuân Tuyết Tình không có nửa điểm quan hệ, nhưng hắn luôn luôn không quản được cảm giác của mình.

Hai người đều im lặng, một lát sau, Trương Dương mới dẫn đầu phá vỡ im lặng nói: Tôi muốn nhờ cô giúp tôi một việc. Nói xong khi hắn có chút ngượng ngùng nở nụ cười: Hình như từ đầu đến cuối đều là tôi nhờ cô hỗ trợ!

Kim Mẫn Nhi cười nói: Không có việc gì, chúng tôi là bạn tốt mà. Nói ra chữ bạn tốt, nội tâm của Kim Mẫn Nhi cảm thấy có chút dị dạng, cô ấy bắt đầu ý thức được quan hệ của mình và Trương Dương chưa đủ để là bạn tốt.

Trương Dương gật đầu: Ngày hôm nay chúng ta ở trước Cảnh Phúc cung thấy được chiếc xe Bingley.

Anh muốn tôi giúp anh tra chiếc xe đó, còn có thân phận của cô gái kia?

Trương Dương không nói chuyện, thế nhưng ánh mắt đã nhận thức lời Kim Mẫn Nhi nói.

Kim Mẫn Nhi nói: Không thành vấn đề, tôi sẽ tận lực đi thăm dò, bất quá mỗi ngày có rất nhiều người đi đến Cảnh Phúc cung, dòng xe cộ cũng rất lớn, anh lại không nhớ kỹ bảng số xe, tôi nghĩ tìm được cô ấy hy vọng không lớn.

Tôi rõ ràng, phiền phức cô!

Kim Mẫn Nhi nở nụ cười: Giữa chúng tôi trở nên xa lạ như thế từ lúc nào, lúc trước anh và Xuân Tuyết Tình nói chuyện cũng là cái dạng này sao?

Trương đại quan nhân phát hiện cô gái nhỏ này nhắc tới Xuân Tuyết Tình hiển nhiên là cố ý, hắn lắc đầu nói: Lâu lắm rồi, rất nhiều chuyện tôi đã không nhớ gì cả.

Bao lâu?

Trương Dương ngóng nhìn mặt cười xinh xắn của Kim Mẫn Nhi, chợt hoảng hốt dường như Xuân Tuyết Tình đang an vị tại đối diện hắn, thấp giọng nói: Hình như một ngàn năm vậy. . . Chỉ có trong lòng hắn biết. Cũng không phải là là hình như, mà là thật sự là một ngàn năm.

Kim Mẫn Nhi nhẹ giọng nói: Một ngàn năm! Cô ấy cười lắc đầu: Chuyện gì có thể khiến cho người nhớ mãi một ngàn năm mà không quên? Không ai có thể sống lâu như vậy.

Trương Dương thấp giọng nói: Cô tin tưởng luân hồi sao?

Luân hồi?

Trương Dương nói: Đã từng có người nói cho tôi biết một chuyện, hồi trước có một thư sinh, cùng vị hôn thê của mình hẹn ngày kết hôn, vào ngày đó, vị hôn thê của hắn lại gả cho người khác, thư sinh chịu đả kích, bệnh không dậy nổi. Lúc này, một tăng nhân tha phương đi ngang qua. Từ trong người lấy ra một cái gương cho người thư sinh ấy xem, thư sinh nhìn thấy biển rộng mênh mang, một cô gái bị ngộ hại trần như nhộng nằm trên bãi biển.Một người đi ngang qua, nhìn thấy, lắc đầu, đi lại gần. Cầm quần áo cởi ra, đắp lên cho người nữ kia, rồi bước đi; sau đó lại một người đi ngang qua, cẩn thận đem thi thể chôn xuống. Tăng nhân giải thích, cái xác nữ trên bãi biển ấy, cũng là kiếp trước của vị hôn thê, người thư sinh là người đi ngang qua đầu tiên, đã từng cho cô ấy một chút quần áo. Vì vậy kiếp này cô ấy yêu người thư sinh, chỉ vì trả lại một nhân tình, thế nhưng người mà cô ấy muốn báo đáp suốt đời, cũng là người cuối cùng đem chôn cô, người nọ chính là chồng hiện tại của cô ấy.

Kim Mẫn Nhi nghe rất nhập thần, cô ấy để hai tay chống cằm, nhẹ giọng nói: Tôi cũng nghe nói qua chuyện như vậy, mọi người chết đi đều vội vã đi qua cầu Nại Hà. Mạnh bà nói: Người đi đường, uống canh Mạnh bà giải khát. Người khát nước sẽ nóng ruột uống, vì vậy, kiếp trước của bọn họ, trong ý nghĩ bọn họ dần dần không rõ ràng, bọn họ bắt đầu kinh hoàng nhìn xung quanh, trong biển người mênh mang tìm kiếm người yêu kiếp này. Đang đi, bỗng nhiên quay đầu lại, nắm tay một người. Thật ra, khi nắm tay của người ta, cũng là chút ký ức còn sót lại của kiếp trước đang nhắc nhở, người kiếp trước chôn mình, cũng là người yêu mình bên cạnh mình cùng mình tương cứu trong lúc hoạn nạn.

Trong đôi mắt đẹp của cô ấy toát ra ánh mắt ôn nhu. Từng sợi tình ti quấn lấy Trương Dương, cô ấy nhỏ giọng nói: Đời trước, là ai chôn tôi?

Trương đại quan nhân ngơ ngác nhìn Kim Mẫn Nhi, hắn không cách nào nhận ra người con gái trước mắt rốt cục là Kim Mẫn Nhi hay là Xuân Tuyết Tình, hắn nhớ tới giây phút tiến vào Ngọ Môn, bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, rất nhiều chuyện hắn vẫn không dám suy nghĩ, khi hắn bị Tùy Dương đế chém đầu thì rốt cục là ai chôn hắn?

Kim Mẫn Nhi nói: Có một chút tôi lại biết.

Trương Dương chậm rãi giương đôi mắt nói: Biết cái gì?

Kim Mẫn Nhi nhìn hai mắt của Trương Dương nói: Kiếp trước lúc anh chết, người chôn anh nhất định rất nhiều, cho nên đời này anh mới có thể có nhiều cô gái nhớ mãi không quên với anh như vậy.

Trương đại quan nhân nâng ly rượu uống một ngụm nói: Cô thật ra nhắc nhở tôi, nếu như đời trước tôi được mấy trăm cô gái mỗi người đào một lổ chôn tôi, đời này tôi chẳng phải là rất thảm?

Kim Mẫn Nhi nói: Duyên phận là cái thứ muốn trốn đều trốn không thoát!

Rời khỏi nhà ăn Hàn Quốc, trên trời lại có tuyết mịn, Trương Dương cởi áo khoác phủ lên vai Kim Mẫn Nhi, đứng ở đầu đường, Trương Dương lưu ý đến hai thân ảnh đang đi tới hắn.

Hai người kia hẳn là ở bên ngoài đợi rất lâu, một người bên trong Trương Dương có thể nhận thức, cũng là Nhâm Xương Nguyên ở kinh thành bị hắn đánh gãy đùi phải, thấy Nhâm Xương Nguyên, Trương Dương ít nhiều có chút kỳ quái, mình tới Hán Thành không bao lâu, tên nhóc này làm sao biết? Bất quá Trương Dương rất nhanh đã nghĩ tới Trương Bỉnh Toàn, Trương Bỉnh Toàn là đồ đệ của Lý Đạo Tể, nói vậy tin tức mình đến Hán Thành cũng là Trương Bỉnh Toàn tiết lộ ra ngoài.

Kim Mẫn Nhi đối với ân oán của Trương Dương và những người này cũng không hay biết, có chút vô cùng kinh ngạc nhìn Nhâm Xương Nguyên.

Nhâm Xương Nguyên đi tới trước mặt Trương Dương rất lễ phép gật đầu, hai tay đem một thiệp mời.

Trương Dương mở thiệp mời ra ngay trước mặt hắn, thiệp mời này là một thư khiêu chiến, thư khiêu chiến của Kim Đấu La, Trương đại quan nhân không hiểu tiếng Hàn, thế nhưng từ chữ viết bên trong đã nhìn ra khí phách không ai bì nổi giữa những hàng chữ, chỉ cần từ bút tích là có thể đủ kết luận Kim Đấu La là một trong các đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp phải từ khi sống lại tới nay. Trương đại quan nhân sở dĩ dùng một trong để hình dung, là bởi vì còn có Văn Linh, muốn nói võ công, Văn Linh đã tu luyện tới cảnh giới kinh thế hãi tục, hắn thậm chí có thể kết luận Văn Linh và mình có quá trình tương đồng, bất quá hai người tới thời đại này, hắn dung nhập vào xã hội này, mà Văn Linh lại không hợp với tất cả xung quanh.

Âm thanh của Kim Mẫn Nhi kéo Trương Dương trở lại trong hiện thực, quả nhiên thiệp mời này cũng là thư khiêu chiến của Kim Đấu La, tuy rằng trong thư viết tương đối khách khí, bất quá mục đích chân chính chính là muốn luận bàn cùng Trương Dương, Trương đại quan nhân đương nhiên rõ ràng, mình đập gãy chân của đồ đệ ông ta, sau đó trước mặt nhân sĩ võ lâm của các quốc gia đánh cho Lý Đạo Tể thê thảm, từ đó hai người liền kết thù với nhau, tuy rằng Trương Dương và vị Kim Đấu La này chẳng bao giờ gặp mặt.

Nhâm Xương Nguyên dùng tiếng quốc ngữ không thuần thục nói: Trương tiên sinh, buổi sáng ngày mai chín giờ, sư phụ tôi ở tại kiếm các đợi, xin đúng giờ. Nói xong hắn chắp tay, xoay người mang theo tiểu sư đệ rời đi.

Kim Mẫn Nhi đợi hai người đi xa, ngẩng đầu nhìn Trương Dương nói: Chuyện gì xảy ra? Sao anh quen với Kim Đấu La đại sư?

Trương Dương cười nói: Không phải quen, chưa gặp mặt qua, bất quá tôi đập gãy một chân của đồ đệ ông ấy, vị sư đệ Lý Đạo Tể của ông ấy cũng bị tôi đánh bại, hiện tại biết tôi tới Hán Thành, khẳng định phải tìm về cái mặt mũi này, có thể lý giải.

Kim Mẫn Nhi lúc này mới nhớ tới chuyện này có quan hệ với Trương Bỉnh Toàn, không khỏi cả giận nói: Nhất định là Trương Bỉnh Toàn để lộ tin tức, người này quá ghê tởm!

Trương Dương cười nói: Quên đi, người trong võ lâm, đều phải giữ gìn vinh dự sư môn, thật ra tôi cũng muốn gặp Kim Đấu La này.

Kim Mẫn Nhi cuống quít lắc đầu nói: Tôi thấy hay là thôi đi, Kim Đấu La đại sư là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp của bán đảo Triều Tiên chúng tôi, võ công của ông ấy bí hiểm, chưa bao giờ gặp qua đối thủ.

Trương Dương cười nói: Bán đảo Triều Tiên còn không lớn bằng một tỉnh Bình Hải chúng tôi.

Kim Mẫn Nhi hiển nhiên lại bị những lời này của hắn kích thích tới: Anh còn khinh thường quốc gia chúng tôi, tôi sẽ không để ý anh.

Trương Dương nói: Cái thế đạo này, không người thích nghe nói thật.

Hai người trên xe, Kim Mẫn Nhi khởi động ô tô chạy tới hướng Lam Tinh cung, cô ấy vẫn đang lo lắng chuyện Trương Dương muốn luận võ với Kim Đấu La: Trương Dương, tôi thấy hay là quên đi, Kim đại sư có quan hệ tốt với ba tôi, nếu không tôi nhờ ba tôi nói với ông ấy một tiếng, tôi nghĩ ông ấy hẳn là sẽ cho ba tôi cái mặt mũi này.

Trương Dương nói: Còn chưa tỷ thí, sao cô biết tôi nhất định bại?

Kim Mẫn Nhi nói: Trung Quốc các người không phải có câu tục ngữ, gọi là oan gia nên giải không nên kết sao? Tôi không hiểu các người, vì sao nhất định phải đánh đánh giết giết?

Trương Dương cười nói: Người sống vì một hơi thở, cây sống vì một tấm da, Kim Đấu La muốn cái mặt mũi này, nếu như tôi không đi, người khác khẳng định sẽ nói tôi sợ ông ấy, cô quen tôi lâu như vậy, thấy tôi sợ qua ai?

Kim Mẫn Nhi nhìn ra Trương Dương tâm ý đã định, căn bản sẽ không nghe theo khuyến cáo của mình, cũng chỉ có thể thở dài, bỏ đi ý niệm tiếp tục khuyên bảo hắn trong đầu.

Trở lại Lam Tinh cung, kinh hỉ phát hiện chủ tịch Kim Thượng Nguyên của tập đoàn Lam Tinh cũng ở chỗ này, Kim Mẫn Nhi cười nói: Bác, ngày hôm nay sao bác ngoại lệ ở lại Lam Tinh cung?

Kim Thượng Nguyên cười nói: Trong nhà có khách tới, chủ nhân không ở chẳng phải là có thất lễ sao? Ông ta mỉm cười nhìn Trương Dương nói: Ngày hôm nay đi nơi nào chơi?

Kim Mẫn Nhi nói: Đi xung quanh Cảnh Đức cung! Cô ấy vốn định đem chuyện Trương Dương tiếp nhận lời khiêu chiến của Kim Đấu La nói cho bác, chỉ là nghĩ lại chuyện này vẫn là do Trương Dương quyết định, cô ấy hướng Trương Dương nói: Các người trò chuyện, tôi đi tắm!

Kim Thượng Nguyên mời Trương Dương đi tới gần cửa sổ ngồi xuống, tuyết bên ngoài tựa hồ lớn hơn một ít, Kim Thượng Nguyên bảo người hầu đưa tới một tách trà nóng, hắn nâng tách trà nhấp một ngụm nói: Nghe nói ngày hôm nay cậu đi phủ tướng quân.

Trương Dương gật đầu, nhớ tới ngày hôm nay phát hiện ngoài ý muốn tại phủ tướng quân, trong lòng có chút do dự, làm bạn bè của Kim gia chuyện này rốt cục có nên nói hay không? Nếu như nói, rất có thể sẽ tạo thành một trận sóng to gió lớn cho Kim gia, mà nếu không nói, không thể mở mắt nhìn Kim Thừa Hoán mang mũ xanh mượt như thế, huống chi ông ta còn rất có khả năng trở thành cha vợ tương lai của mình, nói cũng khó, không nói cũng khó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.