Tần Thanh nói: Đừng lắm chuyện như vậy, quản việc riêng của người ta làm gì? Hiện tại là thời đại nào rồi, tự do yêu đương, tôi quan tâm đến vấn đề cơm tối hơn, đi, tôi mời hai người đi ăn KFC.”
Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy, vẻ mặt đau khổ nói: Hai cô nếu muốn ăn thì tôi đưa hai cô đi, thứ đó chẳng có mùi vị gì cả, tôi ăn không quen, còn không bằng ăn gà dưới lầu.
Thanh đạo Thanh đạo: Hay là thế này đi, hôm nay dù sao cũng là cuối tuần, chúng ta dứt khoát mua mấy món, tới chỗ Trương Dương ăn cơm!
Trương Dương đang cầu còn không được, hắn chở Tần Thanh và Thường Hải Tâm tới chợ bán thức ăn gần nhà mua thức ăn, hai cô đi mua thức ăn còn Trương Dương ở quán thực phẩm chín dưới nhà mua chút rau, khi chuẩn bị đi ra thì một người trung niên ven đường thần thần bí bí đi tới: Hi, người anh em, muốn đĩa không?
Trương Dương cười nói: Anh có những đĩa gì?
Người trung niên đó nhìn nhìn bốn phía rồi dẫn hắn sang một góc, mở cái túi du lịch sau lưng ra: Cái gì cũng có, phim Trung Mỹ đủ cả, phim Thả bước trong mây mới nhất anh đã xem chưa?
Trương Dương vừa nghe thấy là phim mà Thường Hải Tâm đang muốn xem, lập tức đưa cho thằng cha đó hai mươi đồng, mua một cái về xem, tên bán hàng nói với Trương Dương: Người anh em, thôi thấy anh rất biết thưởng thức cuộc sống đó, cái đĩa này nếu đổi lại là người khác thì tôi không bán đâu, đặc sắc lắm đấy!
Trương Dương cũng không nghĩ nhiều, thuận tay cầm một chiếc rồi vội vàng rời khỏi.
Buổi tối Tần Thanh và Thường Hải Tâm cùng nhau động thủ, rất nhanh liền làm xong một bàn thức ăn đủ hương vị, Trương Dương gọi họ ngồi xuống, mở hai bình Mao Đài: Tối nay không say không về!
Tần Thanh nhìn hắn, giống như nhìn thấu nội tâm của hắn vậy, nói khẽ: Chúng tôi không uống nhiều đâu, chỉ tiếp cậu uống một chút thôi, tám rưỡi là chúng tôi về xem phim truyền hình.”
Trương Dương cười cười, nghĩ thầm về lam gì, dù sao giường của anh đây cũng đủ lớn, đủ cho ba người ngủ, nhưng nhưng lời đó hắn hiện tại vẫn không dám nói ra, trong lòng Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều biết rõ quan hệ của hai người với Trương Dương, nhưng điểm chung của hai cô là đều rất có lý trí, nắm rất vững chừng mực khi ba người ở cùng một chỗ, có những chuyện đừng vạch trần ra là tốt nhất.
Trương đại quan nhân hưng trí dạt dào, một mình uống hơn một cân, Tần Thanh sợ hắn uống nhiều, khuyên hắn: Cậu uống ít chút, tửu lượng có tốt thể nào thì cũng vẫn tổn thương tới sức khỏe đó.
Thường Hải Tâm nói: Chị Thanh, chúng ta về đi!
Trương Dương nói: Đừng vội đi, tôi mới mua một đĩa phim, xem xong rồi tôi đưa hai người về.
Thường Hải Tâm vừa thấy là thả bước trong mây, không khỏi hoan hô, cô ta vẫn muốn đi xem phim này, nhưng không kiếm đâu ra được thời gian, thế này đỡ phải tới rạp chiếu phim.
Trương Dương bỏ đĩa vào máy, lại dọn thức ăn tới bàn uống rà, cùng bọn Tần Thanh vừa ăn vừa xem, Trương đại quan nhân đối với phim ngôn tình này cũng không có hứng thú lắm. Chốc thì nhìn sang Tần Thanh, chốc thì nhìn sang Thường Hải Tâm, hai vị tiểu mỹ nhân có uống chút rượu, đều là hai gò má ửng hồng, vô cùng mê người, Trương đại quan nhân hận không thể ngay lập tức trái ôm phải ấp, triền miên với hai cô một phen, nhưng hắn cũng hiểu rõ mình chỉ có thể tưởng tượng mà thôi. Tính tình của Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều có vẻ rụt rè, muốn khiến hai cô đồng thời nằm chung một giường với mình, khó khăn này không phải là lớn bình thường. Trương Dương suy nghĩ, lát nữa trước tiên đưa Tần Thanh về, sau đó thì sẽ đưa Thường Hải Tâm về, tối nay có uống chút rượu nên vô cùng xung động, Trương đại quan nhân muốn tìm chỗ để giải phóng.
Xem xong mặt A, Thường Hải Tâm đứng lên đi đổi đĩa, nhưng cảnh khiến bọn họ không ngờ tới lại phát sinh, trên màn hình TV không ngờ xuất hiện cảnh một nam hai nữ đang trần truồng, chính là đang ra sức vật lộn nhau.
Trương đại quan nhân trợn mắt há hốc miệng, Tần Thanh thấy vậy cũng đỏ mặt tía tai, Thường Hải Tâm thì hét lên một tiếng rồi che mắt, liệt tiếng rên rỉ kịch liệt vẫn truyền tới tai của cô ta.
Tần Thanh dù sao cũng là lãnh đạo lớn, phản ứng đầu tiên là cầm lấy điều khiện, lập tức ấn nút pause. Nhưng hình dừng trên màn ảnh không ngờ lại cảnh đặc tả bộ vị quan kiện của hai người.
Tần Thanh đứng dậy muốn tắt ti-vi, chỉ cảm thấy hai chân mềm oặt ra như không phải là của mình, Trương đại quan nhân cầm tay cô ta kéo lại, Tần Thanh anh một tiếng mất thăng bằng ngã lên người hắn, Trương Dương ôm lấy Tần Thanh, thằng ôn này nhìn thấy cảnh trên màn hình tivi, làm sao mà nhịn được nữa, không đợi Tần Thanh phản ứng đã hôn tới tấp lên đôi môi mê người của cô ta.
Tần Thanh giãy dụa, nhưng dưới cái hôn của Trương Dương, thân thể mềm mại của cô ta rất nhanh liền mất đi năng lực phản kháng, bị Trương Dương hôn cho cả người mềm nhũn. Thường Hải Tâm nhìn hai người hôn môi kịch liệt, cả người giống như đóng đinh ở đó, không biết nên làm gì, nhưng cô ta cảm thấy ở trong lòng giống như có một cái lông chim đang gẩy gẩy, ngứa ngáy vô cùng.
Trương Dương thấp giọng mà bá đạo nói: Hai người đều ở lại!
Váy của Tần Thanh bị hắn kéo lên, hắn cơ hồ không có công tác chuẩn bị quá nhiều, đã đi vào người cô ta, lại phát hiện nội y của Tần Thanh sớm đã ướt nhẹp.
Không cách nào hình dung được sự cuồng dã và mê loạn của đêm nay, Tần Thanh và Thường Hải Tâm một trái một phải nằm trong lòng Trương Dương, khi ánh mắt của hai người gặp nhau đều cảm thấy thẹn thùng, vội vàng dụi mặt vào lòng Trương Dương. Thân thể mềm mại một trái một phải ôm hai cô, mỗi tay sờ soạng một người, khó có thể hình dung được cảm giác thành tựu trong lòng hắn lúc này.
Tần Thanh cắn môi, cô ta thật sự không ngờ mình lại hoang đường tới mức này, nhưng cô ta không thể không thừa nhận, vừa rồi Trương Dương đã thỏa mãn cô ta cả về sinh lý lẫn tâm lý một cách trước nay chưa từng có.
Thường Hải Tâm duỗi chân ra, nhưng lại chạm vào mắt cá chân của Tần Thanh, cô ta xấu hổ nói: Bị anh hại chết rồi...
Trương Dương nói: Như vậy cũng tốt, thật ra hai em đều đã biết rồi, biết từ lâu rồi!
Tần Thanh đánh nhẹ một cái vào ngực hắn, muốn đứng dậy mặc quần áo nhưng lại bị Trương Dương ôm chặt không thả: Hôm nay không ai được mặc quần áo cả, ngoan ngoãn ở lại đây tiếp anh, trong đơn vị thì em quyết định, còn ở đây thì do anh quyết định!
Tần Thanh thật sự là bất lực trước hắn.
Nhân sinh rất nhiều lúc đều là như vậy, có một số điều một khi vượt qua rồi thì trong lòng lại thản nhiên hơn nhiều, Tần Thanh nói: Anh là cố ý! Cô ta cho rằng Trương Dương là cố ý đặt hai đĩa phim khác nhau vào đó, cho nên Thường Hải Tâm mới bỏ nhầm vào máy.
Trương Dương nói: Trời đất chứng giám, đó là thả bước trong mây, anh mua từ một tên bán hàng rong, căn bản chưa từng xem trước.
Thường Hải Tâm nói: Anh là cố ý, có âm mưu từ trước! Cô ta vươn tay ra muốn giáo huấn một chút, nhưng khi đụng vào cái chỗ cứng cứng đó thì đồng thời cũng chạm phải một bàn tay mềm mềm,
Mặt Thường Hải Tâm và Tần Thanh đồng thời đỏ lên, phương pháp trừng phạt hắn của hai người không ngờ đều giống nhau.
Trương đại quan nhân xoay người lại, đè Thường Hải Tâm xuống dưới: Hiện tại cho hai em biết hậu quả vì chọc giận anh.
Lời bình cuối cùng mà Trương đại quan nhân nhận được chính là không phải là người. Thằng ôn này về phương diện này quả thật là rất có khả năng, Tần Thanh và Thường Hải Tâm bị hắn dày vò cả một đêm, tới lúc bình minh mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trương Dương vẫn dậy sớm, tắm rửa thay quần áo, hôm nay hắn còn có một nhiệm vụ quan trọng, bí thư tỉnh ủy Kiều triệu hồi, hắn phải đăng môn bái phỏng.
Trương đại quan nhân đối với nhưng khâu nhỏ vẫn rất coi trọng, đặc biệt xuống lâu mua KFC, về nhà đặt trên bàn ăn, sau đó lại hôn lên mặt Thường Hải Tâm và Tần Thanh mỗi người một cái rồi mới đi.
Thật ra khi Trương Dương quay lại, Tần Thanh và Thường Hải Tâm đều đã tỉnh, đợi cho tiếng đóng cửa vang lên, hai cô mới mở mắt nhìn nhau, trong lòng đều xấu hổ vô cùng, qua tối nay, hai nàng nên đối xử với nhau như thế nào, tên Trương Dương chết tiệt này, chỉ lo phát tiết sự dâm dục của hắn, có từng cân nhắc tới cảm thụ của hai cô hay không?
Tần Thanh dù sao cũng lớn tuổi hơn một chút, cô ta nói khẽ: Còn nhớ tỳ bà hành không?
Thường Hải Tâm gật đầu, cùng là người lưu lạc thiên nhai, gặp nhau chưa chắc đã quen nhau, ý tứ của Tần Thanh rất rõ ràng, hai người đều đã lọt vào hố của Trương Dương, chỉ sợ cả đời này cũng không thoát được.
Tới nhà Kiều Chấn Lương, Trương Dương mới biết được Kiều lão cũng tới, lần này là Kiều lão chỉ đích danh gọi hắn, được Kiều lão coi trọng như vậy, Trương đại quan nhân hơi có chút thụ sủng nhược kinh.
Khi Trương Dương đến, Kiều lão đang ngắm ngía một khối bích thạch mà Kiều Bằng Cử đưa cho ông ta, Kiều Bằng Cử vừa mới từ Hải Nam trở về không lâu, nhìn thấy Trương Dương rất nhiệt tình mời hắn vào.
Trương Dương đi tới trước mặt Kiều lão, cung kính nói: Kiều lão!
Kiều lão mỉm cười gật đầu, nhìn thấy trên tay hắn xáy một con cua, đầy hứng thú nói: Con cua lớn thật!
Trương Dương cười cười đưa con cua cho bảo mẫu, nói với Kiều lão: Một vị bằng hữu tặng cho tôi cua của hồ Thanh Dương, nghe nói là cùng cấp với cua của hồ Dương Trừng, nhiều gạch mà thịt béo, đặc biệt mang tới cho Kiều lão thử.”
Kiều lão cười nói: Cậu trước chuyện đã biệt tôi tới ư? Tuổi nhỏ mà dối trá gớm!