Y Đạo Quan Đồ

Chương 1002: Chương 1002: Kinh nghiệm(3)




Trương Dương nói: “Này Triệu Anh Tráng cảnh quan, nhìn tuổi tác của anh thì có lẽ anh cũng không phải mới bước vào nghề cảnh sát nữa, anh đừng phán đoán mọi việc dựa trên kinh nghiệm nữa có được không, kinh nghiệm lắm khi sẽ hại chết người đấy anh có biết không? Bất cứ ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ trở nên căng thẳng tâm lý, lúc đó phản ứng đầu tiên của tôi là lùi xe, nhưng vì quá căng thẳng nên tôi lại về nhầm số, vừa đạp ga nó đã vọt lên đằng trước rồi, mà thật ra tôi có nói với anh những điều này cũng vô dụng thôi.”

Kỳ Phong nói: “Anh dựa vào đâu mà đâm vào xe của tôi? Tôi nói cho anh biết, hôm nay hoặc là phải đền ngay cho tôi một chiếc xe mới, hoặc là chúng ta gặp nhau ở tòa!”

Trương Dương nói: “Anh cũng hiểu luật pháp cơ à? Nếu hiểu luật thì anh còn cố ý thắng gấp tạo nên sự cố lần này làm gì? Tôi cũng nói cho anh biết, mua một chiếc Audi mới đền cho người ta, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi đi, việc này tôi sẽ tha cho anh.”

“Audi? Anh nghèo đến phát điên rồi à? Đó là một chiếc Alto!”

Trương Dương nói: “Alto với Audi tôi không phân biệt được, tôi nói Audi thì nó sẽ là Audi. Những lời đã nói ra rồi, anh còn muốn tôi nuốt lại à?”

Kỳ Phong tức đến độ đỏ mặt tía tai, nói với Triệu anh Tráng: “Đồng chí cảnh sát, tôi từ chối hòa giải, tôi phải khởi tố anh ta, tôi phải để anh ta chịu trách nhiệm hình sự.” Gã cho rằng mình có lý hơn trong vụ đâm xe lần này.

Triệu Anh Tráng nói: “Hà tất phải làm to lên vậy? Thật ra mỗi người nhường một chút là được rồi…”

Trương Dương cười nói: “Anh không hiểu tôi rồi, anh thử đi nghe ngóng xem, tôi lớn thế này đã bao giờ nhượng bộ ai chưa?”

Hà Hâm Nhan thở dài nói: “Đang yên đang lành, các người gây sự vào với anh ấy làm gì? Tôi thật sự cảm thấy xót xa cho các người đấy!”

Kỳ Phong nói: “Cô tưởng là tôi không nhận ra à, quan hệ của hai người chắc chắn không bình thường, hắn ta đến đây là để giúp cô.” Ánh mắt của gã dừng lại một lúc trên gương mặt Hà Hâm Nhan, trong lòng thầm nói, đúng là đẹp thật.

Trương Dương cười nói: “Tôi còn cứ tưởng anh bị ngốc cơ, từ câu này của anh, có thể thấy rằng anh chưa ngốc đến độ không biết gì, đã biết là tôi đến để giúp cô áy, hôm nay tôi nhất định phải giúp họ đến cùng.”

Kỳ Phong nói: “Hùng hổ cái gì? Tưởng rằng Đông Giang này tất cả đều mang họ Trương à?”

Triệu Anh Tráng cố ý cầm điện thoại lên nói: “Đã liên quan đến phạm tội hình sự thì không thuộc quyền quản lý giải quyết của chúng tôi nữa, nếu như hai người từ chối hòa giải, thì tôi chỉ có thể báo cáo lên cấp trên rồi, để đi theo luật pháp.”

Trương Dương cười ranh mãnh: “Đi theo luật pháp có phải khá phiền phức không? Các anh có cần phải báo cáo lại về vụ đâm đuôi xe của họ không?”

Triệu Anh Tráng nói: “Ý anh là gì?”

Trương Dương nói: “Anh chẳng phải dày dạn kinh nghiệm hay sao? Tôi có ý gì mà anh lại không hiểu à?”

Lúc này điện thoại trong tay Trương Dương vang lên, đúng là rất trùng hợp, người gọi điện cho hắn là Loan Thắng Văn, cục trưởng phân cục công an khu Bạch Sa, Loan Thắng Văn nghe nói hắn đến Đông Giang làm việc, vì vậy gọi điện thoại đến hỏi thăm một tiếng, tiện thể mở tiệc đón hắn luôn.

Trương Dương cũng không nhắc đến sự việc hiện tại của mình, chỉ mỉm cười nói: “Loan cục, tôi đang ở Đông Giang, anh cũng đừng khách sáo, mấy ngày nay trường Đảng vừa mở lớp, đợi đến mấy ngày nữa, tôi sẽ mời mọi người đến gặp mặt, chúng ta uống với nhau vài chén.”

Triệu Anh Tráng giật thót mình, trong hệ thống công an, những người họ Loan không nhiều, trong hệ thống công an khu Bạch Sa, người họ Loan chỉ có một người đó là cục trưởng, gã đột nhiên cảm thấy sợ, chẳng lẽ người gọi điện cho Trương Dương là phân cục trưởng Loan Thắng Văn sao? Nhưng nếu anh ta quen cục trưởng Loan thì ngay từ đầu sao không nhắc đến? Triệu Anh Tráng không biết rằng, Trương Dương quen rất nhiều người trong nội bộ công an có thế lực, thính trưởng thính công an Chung Hòa, phó thính trưởng Loan Thắng Văn, phó thính trưởng Điền Khánh Long, hắn đều quen cả. Nhắc ai ra cũng làm cho Triệu Anh Tráng phải ngước nhìn.

Kỳ Phong cũng đã đoán được Loan cục chính là cục trưởng công an khu Bạch Sa Loan Thắng Văn. Có điều gã cho rằng Trương Dương đang giả vờ làm trò, nên đứng ở một bên khích đểu: “Giờ ấy à, lắm thằng làm trò giả vờ quá, nhưng những thằng thích cho là mình to nhiều nhất, tưởng rằng mình tiện miệng gọi ra một cái tên là tôi đã phải sợ anh à? Hôm nay nếu anh không đền xe cho tôi, thì cũng chẳng có ai cứu được anh đâu.”

Loan Thắng Văn bên đó nghe rất rõ ràng, gã ngay lập tức cảm thấy dường như đã xảy ra việc gì đó, trên thực tế, lần nào Trương Dương đến Đông Giang mà chẳng gây ra chuyện? Nếu không xảy ra việc thì thật là kỳ lạ quá, Loan Thắng Văn hỏi đầy quan tâm: “Sao thế?”

Trương Dương cười nói: “Không sao, một tên ngốc không biết gì đang kêu linh tinh bên cạnh tôi thôi ấy mà, tí nữa tôi sẽ xử lý nó!”

Kỳ Phong tức giận nói: “Mày chửi ai đấy?”

Loan Thắng Văn nói: “Trương Dương, cậu đang ở đâu thế? Bên đó đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Trương Dương nói: “Được rồi, anh cứ mặc kệ nó gào đi, tự tôi giải quyết được!”

Loan Thắng Văn nói: “Cậu đang ở đâu?”

Trương Dương nói: “Tôi đã nói là không sao! Về sau nói chuyện nhé, tôi phải giải quyết sự việc ở đây đã.” Nói xong hắn liền cụp điện thoại.

Loan Thắng Văn đã làm nghề công an lâu năm, từ tình hình vừa rồi gã đã phân tích ra nhất định Trương Dương đã gặp phiền phức rồi, gã nghe thấy Kỳ Phong nói đến một câu đền xe, ngay lập tức nghĩ đến đại đội sự cố, vì vậy Trương Dương vừa cụp điện thoại, Loan Thắng Văn đã gọi điện đến đại đội trưởng đại đội sự cổ Hồng Cương. Hồng Cương cũng biết việc này, gã nói rõ ràng tình hình sự việc với Loan Thắng Văn, rồi còn cười nói: “Cái tên Trương Dương này hống hách gớm, đâm đổ kềnh càng chiếc xe Benz của người ta lên, còn không phối hợp với chúng tôi, có lẽ lần này cậu ta gặp đen rồi, cố ý phá hoại tài sản của người khác, có lẽ là phải ngồi tù.”

Loan Thắng Văn nói: “Anh xử lý việc này?”

Hồng Cương nói: “Không, là mấy cảnh sát cấp dưới xử lý. Chủ chiếc xe Benz kia là Kỳ Phong không phải là hạng dễ gây sự. Anh ta là ông chủ của thực phủ Giang Nam, là cháu trai của thị trưởng Phương của chúng ta. Tên Trương Dương này đúng là không có mắt, giờ thì đen đủi rồi, đến giờ có đến năm sáu chục tên to con đang đứng ở ngoài cửa đại đội sự cố chờ để xử lý cậu ta kìa. Tôi thấy mặc dù tiểu tử này cứng đầu, nhưng có lẽ là cũng biết sợ đấy. Cứ ở lỳ chỗ chúng tôi không dám ra ngoài.” Hồng Cương nói xong còn cười mấy tiếng.

Loan Thắng Văn nói: “Đúng là đen đủi rồi, nhưng người đen đủi không phải là cậu ta!”

Hồng Cương ngớ người, gã tưởng rằng mình nghe nhầm: “Loan cục, nghe theo ý của anh, anh quen với người tên Trương Dương này sao?”

Cầu Thắng Văn nói: “Anh đã nghe nói đến cán bộ cấp sở trẻ nhất Bình Hải chưa? Nếu như anh chưa nghe nói đến điều này, thì đã nghe nói đến con rể của tỉnh trưởng Tống chưa? Nếu như anh vẫn chưa nghe nói đến điều đó, thì con trai nuôi của phó thủ tướng Văn anh có lẽ cũng phải biết chứ?”

Hồng Cương vừa nghe xong, lông toàn thân liền dựng đứng lên. Hèn chi nghe cái tên này cảm thấy có gì đó quen thuộc, có lẽ là vì rất nhiều người tên là Trương Dương, vì vậy gã không liên hệ đúng người, danh tiếng của Trương Dương ở Bình Hải không phải lớn bình thường, Hồng Cương hôm nay không ngờ gặp đúng hắc tinh này, gã đột nhiên run rẩy: “Loan cục, thật sự là cậu ta sao?”

Loan Thắng Văn nói: “Hồng Cương, anh đã đi theo tôi nhiều năm như vậy, tôi sẽ không hại anh. Giờ anh mau chóng điều tra rõ ràng sự việc, sự việc này rốt cuộc là trách nhiệm do ai? Nếu như đám cảnh sát giao thông dưới quyền anh làm sai chức trách, phải làm thế nào có lẽ anh hiểu. Anh đánh cờ Tướng khá tốt, nhưng làm người thì vẫn phải học.”

Hồng Cương cúp điện thoại, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Câu cuối cùng của Loan Thắng Văn thì gã hiểu, đó là dạy gã phải bỏ tốt giữ sư, nếu như mình không nắm lý lẽ, thì phải mau chóng gỡ bỏ quan hệ, nhưng Loan Thắng Văn có thể dạy mình thế này, chứng minh gã cũng sẽ làm như vậy. Hồng Cương làm đến tận bây giờ thật không dễ dàng, gã không muốn bị dìm vào chỗ chết như vậy.

Hồng Cương nghĩ một lúc, cầm điện thoại gọi đến gần hiện trường sự cố, hỏi rõ hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó lại gọi cả Triệu Anh Tráng cùng những cảnh sát phụ trách đến.

Khi Hồng Cương thầm tìm hiểu tình hình, Triệu Anh Tráng đã bắt đầu viết tình hình điều tra sự cố rồi, chuẩn bị để ba bên ký tên. Trương Dương là một vấn đề khó, nếu như không dễ giải quyết, thì chỉ có thể xử lý Triệu Nhị Văn và Kỳ Phong trước đã, Triệu Anh Tráng lấy kết quả điều tra cho họ xem, ở phần trách nhiệm, ghi rõ là trách nhiệm thuộc về Triệu Nhị Văn, phải chịu toàn bộ phí tổn. Triệu Nhị Văn đương nhiên không tán thành, cô tức giận nói: “Rõ ràng là anh đang thiên vị, thật không công bằng, mọi người đều nhìn thấy rành rành, rõ ràng là họ vòng đến trước đầu xe của tôi rồi cố ý phanh gấp lại, nên mới tạo thành sự cố lần này. Dựa vào đâu mà anh lại đẩy hết trách nhiệm cho tôi chứ?”

Lúc này Hà Hâm Nhan lại tỏ ra rất bình tĩnh, có Trương Dương ở bên cạnh, đương nhiên không cần cô phải lo lắng bất cứ một điều gì, Hà Hâm Nhan nói: “Nhưng chiếc xe rách đó đã nát tươm thành như vậy rồi, sao lại nhận định rằng do chúng tôi tạo ra cơ chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.