Y Đạo Quan Đồ

Chương 1622: Chương 1622: Là một nhân vật (2)




Vết thương trên chân Trương Dương cơ bản đã khôi phục, có điều trong khoảng thời gian này hắn rất ít tự mình lái xe, bảo Chu Sơn Hổ đỗ xe ở cửa khách sạn, sau đó xua tay, bảo Chu Sơn Hổ đi trước.

Kì Sơn bước nhanh lên đón, mặt mày tươi cười vươn tay ra: Bí thư Trương, anh rất đúng giờ!

Trương Dương cười cười, vươn tay ra bắt tay hắn.

Viên Hiếu Thương đi tới, mỉm cười rất thân thiết.

Kì Sơn giới thiệu Viên Hiếu Thương với Trương Dương: Vị này là Viên Hiếu Thương, đại lão bản của vương miện, cũng là lão bằng hữu hợp tác nhiều năm của tôi, thuận tiện bổ sung thêm một câu, hắn còn là Tứ đệ của Viên cục trưởng công an Bắc Cảng!

Viên Hiếu Thương cười nói: Không cần giới thiệu tường tận như vậy, để lại ít lời cho tôi tự nói với. Hắn dùng hai tay bắt tay với Trương Dương, đây là một loại tôn trọng, Viên Hiếu Thương nói: Bí thư Trương, tôi đối với anh ngưỡng mộ đã lâu, sớm đã muốn Kì Sơn an bài cho chúng ta gặp mặt, Viên Hiếu Thương hắn bận quá, vẫn chưa an bài cho tôi cơ hội này.

Trương Dương cười nói: Đều là người một nhà, lời khách sáo chúng ta không cần phải nói.

Phòng Viên Hiếu Thương an bài là thính minh châu, phòng không phải là lớn nhất trong vương miện, nhưng lại là một gian thanh nhã nhất, bình thường gian phòng này không mở ra kinh doanh, chỉ để Viên Hiếu Thương dùng để tiếp đãi tân khách quan trọng, Trương Dương liếc một cái liền thấy trên tường treo một bức Thất Bộ Thi, lạc khoản không ngờ là của Thiên Trì tiên sinh, Trương Dương kinh ngạc là, bức tranh chữ này không ngờ là đồ thật.

Viên Hiếu Thương mỉm cười nói: Bức tranh chữ này là tôi năm ngoái mua được từ cuộc bán đấu giá từ thiện di chỉ của Thiên Trì tiên sinh, tôi rất thích!

Kì Sơn nói: Thư pháp của Bí thư Trương được Thiên Trì tiên sinh tự mình chỉ điểm, cũng là tiêu chuẩn cấp đại sư. T lại nói với Trương Dương: Hiếu Thương huynh cũng là cao thủ vũ văn lộng mặc, có cơ hội các anh luận bàn với nhau nhé.

Trương Dương mỉm cười, trong lòng bỗng nhiên minh bạch, vì sao một bức tranh chữ trân quý như vậy đột nhiên xuất hiện trong phòng khách sạn, xem ra Viên Hiếu Thương vì lần gặp mặt này đã an bài khá tỉ mỉ, nếu thật là như vậy, người này có thể nói là tâm cơ thâm hậu, không phải nhân vật tầm thường.

Người thông minh làm việc, nhìn thấu nhưng sẽ không vạch trần.

Trương Dương đánh giá rất cao chỉ số thông minh của Kì Sơn, bằng hữu có thể khiến Kì Sơn ra mặt hỗ trợ, chắc cũng không phải là nhân vật tầm thường.

So với Viên Hiếu Nông, Viên Hiếu Thương rõ ràng trấn định hơn rất nhiều, ấn tượng đầu tiên của một người rất quan trọng, cách nói năng và cử chỉ của Viên Hiếu Thương đều để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho Trương Dương, tuy rằng thời gian tiếp xúc không dài, nhưng Trương Dương cũng đã ý thức được Viên Hiếu Thương so với nhị ca của hắn thì lão luyện lõi đời hắn rất nhiều, cách xử không nhất định có quan hệ trực tiếp tới tuổi tác của một ngời.

Sau khi nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, Viên Hiếu Thương bảo nhân viên phục vụ mở Mao Đài mà y đã đặc biệt chuẩn bị.

Kì Sơn rất ít uống rượu, y chỉ làm một chén rượu vang.

Viên Hiếu Thương bảo nhân viên phục vụ rót đầy rượu cho Trương Dương trước tiên, mỉm cười nói: Từ lâu đã nghe nói bí thư Trương tửu lượng như biển, nhưng chưa có cơ hội luận bàn.

Trương Dương nói: Tàm tạm thôi, có điều tôi hiện tại ở những trường hợp xa lạ thì rất ít uống rượu.

Viên Hiếu Thương nghe ra ẩn ý của Trương Dương, mỉm cười nói: Một lần lạ hai lần quen, huống chi chúng ta đều là bằng hữu của Kì Sơn, đến chỗ tôi uống rượu, bí thư Trương cứ thả lỏng tâm tình.

Kì Sơn cười nói: Tửu lượng của tôi không được, cũng không giỏi nói chuyện. Nhưng tôi cũng hai ba bằng hữu ngồi cùng một chỗ uống rượu, nếu là vây quanh một cái bàn lớn, tôi khẳng định sẽ nhượng bộ lui binh.

Viên Hiếu Thương nói: Bản thân anh thích yên tĩnh, tôi thì thích nào nhiệt. Hắn cầm chén rượu lên đề xuất: Bí thư Trương, chúng ta lần đầu gặp mặt, cùng làm một ly.

Trương Dương cười cười gật đầu, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

Từ bốn món ăn rất tinh trí là có thể nhìn ra Viên Hiếu Thương rất dụng tâm khi chuẩn bị bữa cơm này.

Viên Hiếu Thương bảo nhân viên phục vụ ra ngoài, hắn rót đầy chén rượu của hắn Trương Dương. Trong ba người ở đây Viên Hiếu Thương là người lớn tuổi nhất. Có điều luận đến quan hàm, Trương Dương lại là người cao nhất, cho nên Viên Hiếu Thương rót rượu cho Trương Dương cũng không tính là hạ thấp thân phận của hắn. Thân phận là một thứ gì đó cực kỳ kỳ quái. Có thể cho khiến anh quên đi bối phận, có thể khiến anh bỏ qua tuổi tác.

Viên Hiếu Thương rất nhanh khiến cho Trương Dương cảm thấy hắn không tầm thường, tuy rằng Trương Dương không trực tiếp phát sinh xung đột với Viên Hiếu Thương. Nhưng mâu thuẫn giữa Trương Dương và huynh đệ Viên gia, theo lý thì lần gặp mặt này hôm nay của vì bọn họ sẽ rất khó xử, nhưng Viên Hiếu Thương lại biểu hiện ra vẻ rất thản nhiên, hắn không hề lảng tránh vấn đề và mâu thuẫn, ngay từ đầu đã nhắc tới những khúc mắc từng phát sinh, Viên Hiếu Thương nói: Bí thư Trương, chuyện giữa anh và nhị ca tôi cũng nghe nói.

Trương Dương cười nói: Chuyện đã qua rồi, ngay cả cơ quan công an cũng đã định án, chuyện này chúng ta đừng nhắc lại nữa. Trương đại quan nhân trong hoàn cảnh chính trị phức tạp trước mắt. rất lý trí lựa chọn tạm thời gác lại những tranh chấp không quan trọng.

Viên Hiếu Thương nói: Chủ thuyền Lý Vượng Cửu của Hưng Long hiệu là bạn tốt của nhị ca tôi, năm đó khi hắn mua Hưng Long hiệu, nhị ca tôi cho hắn mượn không ít tiền, cái chết của hắn lần này khiến nhị ca tôi rất thương tâm, bí thư Trương, tôi biết trong lòng anh vẫn tồn tại rất nhiều nghi vấn, cái này cũng khó trách. Nếu tôi ở vị trí của anh, cũng sẽ nghĩ tới rất nhiều thứ, con người của tôi trước giờ đều rất thẳng thắn thành khẩn, bí thư Trương có nghi vấn gì thì cứ hỏi tôi, tôi có thể giải thích với anh.

Trương Dương không khỏi nhìn Viên Hiếu Thương thêm một cái. Hắn vốn cho rằng lần gặp mặt hôm nay Viên Hiếu Thương sẽ lảng tránh vấn đề này, nhưng không ngờ hắn lại chủ động nhắc tới. Thằng cha này rốt cuộc là lòng dạ rộng rãi hay là đang chơi nghi trận Trương Dương Trương Dương nói: Tiền căn hậu quả của chuyện này tôi đã giải thích với Viên cục rồi, có lẽ tồn tại hiểu lầm rất lớn.

Viên Hiếu Thương nói: Đại ca của tôi chưa nói với tôi! Hắn cười nói: Tình cảm của năm huynh đệ chúng tôi rất tốt, nếu không có đại ca thì cũng không có chúng tôi hôm nay.

Trương Dương nói: Viên tổng làm sinh ý gì?

Viên Hiếu Thương nói: Chỉ cần là có lợi nhuận thì tôi sẽ làm tất cả.

Kì Sơn chêm thêm một câu rất đúng lúc: Hiếu Thương huynh thật sự là bản tính thương nhân!

Trương đại quan nhân nói chuyện cũng không khách khí, tuy rằng trên mặt vẫn cười: Bao gồm cả chuyện phạm pháp ư?

Nếu đổi thành Viên Hiếu Nông, chỉ sợ hắn đã sớm vỗ bàn nổi giận, Viên Hiếu Thương biểu hiện ra hàm dưỡng cực cao của hắn một cách đầy đủ, nụ cười vẫn không thay đổi: Bí thư Trương chắc là không hiểu tôi rồi, tôi từng ngồi tù, vào đầu những năm tám mươi, tôi bởi vì buôn lậu xe máy mà bị bắt, giáo dục lao động hai năm ở nông trường hồ tây, bắt đầu từ lúc đó tôi đã chân chính lĩnh giáo được sự uy nghiêm của pháp luật.

Trương Dương tuy rằng không biết Viên Hiếu Thương, nhưng rất thích khi nghe hắn thẳng thắn nói về quá khứ của mình, Trương Dương nói: Viên tổng đúng là không tầm thường, đổi thành người khác, chưa chắc đã nói ra loại chuyện không vinh quang gì này.

Viên Hiếu Thương nói: Chuyện phát sinh trên người mình, bất kể vinh quang hay không thì cũng phải đối mặt, nếu một người ngay cả bản thân mình cũng không dám đối mặt vậy thì làm gì có dũng khí đi đối diện với thế giới hiện tại.

Trương đại quan nhân bởi vì những lời này của Viên Hiếu Thương mà bưng chén rượu lên: Tôi kính anh! Vì sự thẳng thắn thành khẩn của anh!

Viên Hiếu Thương cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương, Kì Sơn cũng cầm cốc rượu vang của y lên

Uống xong rượu này, Viên Hiếu Thương lại rót đầy một chén khá cho Trương Dương, vẻ mặt của hắn rất tự nhiên, không có bất kỳ thần thái a dua nịnh hót nào, hắn tạo cho khiến cho người ta cảm giác thủy chung bình tĩnh như một, nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn nóng lên, Viên Hiếu Thương mời khách nhân dùng bữa.

Trương Dương nói: Viên tổng sau khi ra tù thì còn làm chuyện gì trái pháp luật không?

Ngay cả Kì Sơn cũng thấy câu hỏi của Trương Dương có chút vô lễ, nhưng Viên Hiếu Thương cũng không ngại, hắn nói khẽ: Cuộc sống giáo dục lao động trong hai năm khiến tôi hiểu ra rất nhiều điều, nếu tôi không đi làm ăn, tôi có thể trở thành một luật sư giỏi.

Kì Sơn nói: Hiếu Thương huynh nói rất đúng, hắn tự học chương trình học pháp luật, hiện tại đã lấy được giấy phép luật sư rồi.

Trương Dương đối với Viên Hiếu Thương thực sự có chút bất ngờ.

Viên Hiếu Thương nói: Tôi thừa nhận mục đích tôi nghiên cứu pháp luật không phải để tuân theo pháp luật, mà để lách luật, luôn luôn có những góc mà ánh mặt trời không chiếu tới, thường thường ở những góc như thế này mới tồi tại tài phú kinh người.

Trương đại quan nhân có chút hứng thú nhìn Viên Hiếu Thương: Viên tổng, anh chẳng lẽ không nhận thức được mình đang nói ra sự tâm đắc phạm tội của mình với một cán bộ quốc gia ư?

Viên Hiếu Thương cười nói: Tôi cũng không phạm tội, từ sau khi ra khỏi nông trường cải tạo lao động, tôi đã thề, cả đời này sẽ không bao giờ trở lại loại địa phương này nữa, cho nên tôi không làm trái pháp luật, hiện tại mỗi một sinh ý của tôi đều là được pháp luật cho phép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.