Y Đạo Quan Đồ

Chương 1624: Chương 1624: Là một nhân vật (4)




Viên Hiếu Thương nói: Bản thân tôi không làm sinh ý ở phương diện này, nhưng tôi luôn cảm thấy, sự nguy hại của gái giang hồ tự do còn lơn shown, không bằng quản lý chính quy, một là có thể quy phạm thị trường, thứ hai là có thể thu hoạch được một khoản thu nhập từ thuế khả quan, các anh nói xem đúng không?

Trương Dương nói: Theo như lời anh nói, mại dâm, đánh bạc, hút ma túy đều nên hợp pháp hóa? Như vậy pháp chế của chúng ta lấy cái gì ra mà cân nhắc tiêu chuẩn? Chính nghĩa và tội phạm còn giới hạn nào nữa mà phân chia?

Viên Hiếu Thương cười nói: Tôi chỉ nói vậy thôi, quan điểm cá nhân ấy mà.

Kì Sơn cười nói: Cho nên mới nói, anh vĩnh viễn là làm được quan.

Trần Thanh Hồng đi rồi quay lại, cô ta dẫn tới ba nữ lang xinh đẹp xuất chúng, một trong số đó không ngờ là ngôi sao ca nhạc Đới Lâm cũng có chút danh tiếng tại giới ca hát trong nước, Trần Thanh Hồng mỉm cười nói: Ba vị này đều là khách quý mà chúng tôi mời đến biểu diễn, hôm nay là bằng hữu của Viên tổng tới đây, cho nên tôi đặc biệt mời họ tới đây biểu diễn.

Kì Sơn chỉ chỉ sang phía bên cạnh, Viên Hiếu Thương chỉ chỉ sang bên trái, hai người cố ý để lại cho Đới Lâm ở giữa cho Trương đại quan nhân, Trương đại quan nhân khi lần đầu nhìn thấy Đới Lâm đã thấy quen mắt, nhìn kỹ lại mới phát hiện bộ dạng của Đới Lâm không ngờ có vài phần tương tự với Tả Hiểu Tình, ít nhiều khiến Trương đại quan nhân nhớ lại chuyện cũ.

Trần Thanh Hồng thì thầm vài câu với Đới Lâm, Đới Lâm cười e lệ, tới ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, Trương đại quan nhân ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô ta, rất dễ chịu, nhìn từ bên cạnh thì Đới Lâm và Tả Hiểu Tình vẫn khác biệt rất lớn, trên người Tả Hiểu Tình không tìm thấy vẻ quyến rũ và bình tĩnh của Đới Lâm, có lẽ cái này có liên quan tới thân phận ca sĩ của Đới Lâm, cô ta thường xuyên phải đối mặt với người xem, tâm tính so với những cô gái bình thường cũng mạnh hơn rất nhiều.

Đới Lâm cầm chén rượu trước mặt Trương Dương rồi đưa cho hắn: Làm quen một chút nhé! Tôi tên là Đới Lâm!

Trương Dương cười nói: Trước đây tôi đã từng nghe cô hát, không tồi!

Đới Lâm nói: Hát bài gì?

Trương đại quan nhân gãi gãi đầu nói: Trong nhất thời nghĩ không ra.

Kì Sơn nói: Người yêu em thương em nhiều nhất!

Trương đại quan nhân nói: Đúng rồi, hình như là bài này!

Đới Lâm cười nói: Tôi nếu không thì anh trước giờ chưa từng nghe qua!

Viên Hiếu Thương nói: Hát một bài đi!

Đới Lâm cầm rượu vang lên chạm cốc với Trương Dương, nhấp một ngụm rượu vang rồi bỏ xuống, đứng dậy đi về phía bục hát.

Dưới ánh đen, tiếng nhạc chậm rãi vang lên, Đới Lâm là giọng nữ trugn điển hình, giọng hát khàn khàn trầm thấp, tràn ngập khuynh hướng cảm xúc ý vị sâu xa, Trương đại quan nhân vốn cho rằng Đới Lâm chỉ là một ca sĩ tầm thường, nhưng nghe thấy tiếng ca của cô ta thì cũng không khỏi có chút kinh diễm, thật sự là có chút kỳ quái, nữ tử có giọng hát như vậy vì sao phải lăn lộn ở nơi phong nguyệt như thế này.

Trương đại quan nhân định nghĩa về Thiên Nhai như thế này, hắn có thể kết luận bất kể Viên Hiếu Thương thổ lộ với mình như thế nào, giữa Thiên Nhai và Viên Hiếu Thương tất nhiên tồn tại liên minh lợi ích không thể phân tách, có lẽ Viên Hiếu Thương chính là hậu trường của Thiên Nhai, Thiên Nhai sở dĩ có thể trở thành hộp đêm số một Bắc Cảng, sau lưng khẳng định có ngọn núi lớn làm chỗ dựa, Viên Hiếu Công thân là cục trưởng công an Bắc Cảng, không nghi ngờ gì nữa chính là ngọn núi lớn nhất.

Sau khi Đới Lâm hát xong, mọi người cùng nhau vỗ tay, cô ta cười khúc khích quay lại bên cạnh Trương Dương, Trương Dương bưng chén rượu vang đó của cô ta lên đưa cho cô ta. Hai người chạm cốc, đều uống một ngụm, Đới Lâm nói: Như thế nào?

Trương Dương nói: Âm thanh của tự nhiên! Câu tán thưởng này thật ra không khoa trương.

Đới Lâm cười nói: Nếu gặp tri âm thì có lẽ có thể coi là tạm được.

Trương đại quan nhân cười nói: Cô đang nói tôi đàn gảy tai trâu?

Đới Lâm bật cười khanh khách.

Lúc này từ ngoài cửa một nhân viên phục vụ dáng người yểu điệu đi vào, cô ta mang một đĩa trái cây tới, Đới Lâm bảo cô ta rót rượu, khi cô gái đó rót, có lẽ là vì lúng túng, chén rượu không ngờ bị cô ta làm đổ, rượu màu đỏ đổ lên váy Đới Lâm, Đới Lâm kinh hô nhảy dựng lên, cô ta nhìn rượu trên người, lập tức thẹn quá hóa giận, giọng the thé nói: Cô có mắt không hả?

Cô gái đó tràn ngập sợ hãi nói: Xin lỗi... Tôi không cẩn thận...

Đới Lâm cầm chén rượu lên tựa hồ muốn hắt lại thì bị Trương Dương tóm lấy cổ tay: Thôi bỏ đi!

Nghe nói bên trong xảy ra chuyện, Trần Thanh Hồng vội vàng chạy vào, nhìn thấy nữ chiêu đãi viên đó cô ta cũng lắp bắp kinh hãi: Tôi không phải bảo Lộ Lộ tới ư? Cô...

Cô gái đó cúi đầu, sợ hãi nói: Lộ Lộ đột nhiên đau bụng, cho nên tôi tới thay... Xin lỗi, tôi là ngày đầu tiên đi làm...

Trần Thanh Hồng nói: Cô về sau cũng không cần đi làm nữa.

Một thanh âm nói: Cô gái này không tồi, để cô ta lại tiếp tôi!

Tất cả mọi người không ngờ người lên tiếng là Trương Dương, Viên Hiếu Thương có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, lập tức ánh mắt hắn hướng tới nữ nhân viên phục vụ đó, cô gái đó cúi đầu, tuy rằng không nhìn rõ bộ dạng của cô ta, có điều vẫn có thể thấy được dáng người của cô ta không tồi.

Đới Lâm nghe thấy Trương Dương nói như vậy, lập tức giống như bị vũ nhục, cô ta đứng dậy bước đi, thậm chí ngay cả cáo từ cũng không nói một tiếng, Trần Thanh Hồng nói với cô gái đó: Cô ngẩng đầu lên!

Cô gái đó ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi, tuy rằng trên mặt cô ta không trang điểm, nhưng khuôn mặt thanh tú tuyệt luân của cô ta vẫn khiến mọi người rung động, hơn nữa trên mặt cô ta mang vẻ đáng thương, thực sự khiến cho người ta bất giác nổi lên lòng thương xót. Kì Sơn và Viên Hiếu Thương liếc mắt nhìn nhau, hai người tuy rằng không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt của đối phương đều nhìn thấy được sự tán thưởng, ánh mắt của Trương Dương độc thật, một cô bé xinh đẹp như vậy vừa xuất hiện đã bị hắn nhìn trúng, không sợ không nhận hàng, chỉ sợ so sánh hàng với hàng, lấy cô gái này so sánh với Đới Lâm, quả nhiên là một người trên trời một người dưới đất.

Trần Thanh Hồng nói: Cô là?

Cô gái đó mắt ngấn lệ gật đầu: Đừng đuổi tôi mà, tôi là ngày đầu tiên tới đây, về sau tôi sẽ làm việc thật tốt, nhà tôi đang cần tiền, cầu xin chị!

Trần Thanh Hồng nói: Cô tên là gì?

Cô gái đó nói: Bối Bối! Khi cô ta nói ra tên mình, Trương đại quan nhân hiện lên ánh mắt ý vị sâu xa.

Trần Thanh Hồng nói: Với sai lầm của cô, khẳng định không thể giữ cô lại được, nhưng Trương tiên sinh đã nói đỡ cho cô thì tôi sẽ tạm tha cho cô lần này.

Cám ơn quản lí!

Trần Thanh Hồng nói: Không cần cảm ơn tôi, cô chào Trương tiên sinh đi. Cô ta nhìn nhìn Trương Dương, nghĩ thầm khẩu vị của hắn thật đúng là độc đáo, có điều ánh mắt này rất độc, cô gái tên là Bối Bối này quả không tồi, mặc dù là đặt ở bên trong Thiên Nhai cũng nổi tiếng, có điều vừa nhìn đã biết là mới vào đời, phương diện phong tình còn kém lắm.

Bối Bối cúi đầu, khép nép tới bên cạnh Trương Dương rồi ngồi xuống, cô ta rót rượu cho đám người Trương Dương, Trương đại quan nhân cũng không khách khí, không ngờ vươn tay ra, ôm lấy eo nhỏ của cô gái, Bối Bối kháng cự ưỡn người, nói: Tiên sinh, xin lỗi.. Tôi... Tôi chỉ phụ trách rót rượu.

Trương đại quan nhân ghé tới, ghé vào tai cô ta, dùng truyền âm nhập mật nói: Tang Bối Bối, đừng có giả vờ với tôi, cô theo tôi đã bao lâu rồi. Thì ra nữ chiêu đãi viên này chính là Tang Bối Bối giả dạng.

Không ai biết Trương Dương và Tang Bối Bối đã quen nhau từ trước.

Tang Bối Bối nhìn lướt qua mặt Trương Dương, trên mặt lộ ra nụ cười bướng bỉnh, lè lưỡi rồi lại lập tức giả bộ bộ dạng điềm đạm đáng yên, cầm chén rượu lên nói: Tiên sinh. Tôi kính anh!

Chén rượu này rót đầy ú ụ.

Trương Dương cười nói: Không thể để mình tôi uống được! Hay là thế này đi, tôi uống một nửa, cô uống một nửa.

Tang Bối Bối đỏ mặt nói: Tôi không biết uống rượu.

Trương Dương nói: Không biết uống thì có thể từ từ học, nữ hài tử có rất nhiều thứ cần phải học.

Viên Hiếu Thương phát hiện từ sau khi nữ chiêu đãi viên tên là Bối Bối xuất hiện, Trương Dương nảy sinh hứng thú đối với cô ta, chẳng những liên tiếp uống rượu, hơn nữa hứng thú tăng vọt, Viên Hiếu Thương lưu ý thấy tay thằng cha này cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng lại ôm eo Bối Bối, có cơ hội còn sờ mông cô ta, có điều cô gái đó hiển nhiên chưa từng trải qua loại trường hợp này, lộ ra vẻ sợ hãi bất lực, ngay cả Viên Hiếu Thương nhìn thấy cũng có chút không đành lòng, thằng cha này cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, gặp gái khiến hắn động lòng là liền dở trò.

Khi đi, Trương đại quan nhân còn khẳng khái boa cho Tang Bối Bối một ngàn đồng.

Viên Hiếu Thương nhìn ra Trương Dương có ý tứ đối với cô ta, có thể là ngại thân phận của mìh cho nên không dám có hành động quá mức.

Trước khi đi, Trương Dương gọi Viên Hiếu Thương sang một bên, nói khẽ: Cô gái này không tồi, đừng để cho người ngoài khi dễ cô ta!

Viên Hiếu Thương cười nói: Anh yên tâm, tôi sẽ bảo người chiếu cố cho cô ta.

Trương Dương gật đầu vỗ vỗ vỗ vỗ vai Viên Hiếu Thương, nói: Anh rất tốt, sau này có cơ hội chúng ta sẽ thường xuyên liên lạc.

Viên Hiếu Thương và Trần Thanh Hồng cùng nhau đưa bọn Trương Dương tới cửa thang máy, sau khi Trương Dương rời đi, Trần Thanh Hồng nói với Viên Hiếu Thương: Người này không phải là bí thư huyện ủy Tân Hải ư?

Viên Hiếu Thương lạnh lùng cười nói: Chuyện cô quan tâm càng lúc càng nhiều đấy.

Trần Thanh Hồng có chút u oán nhìn hắn một cái: Người ta quan tâm anh thôi mà!

Viên Hiếu Thương nói: Tra thử lai lịch của cô gái tên là Bối Bối vừa rồi, Trương Dương hình như đã nhìn trúng cô ta, an bài công việc nhẹ nhàng cho cô ta, đừng để người khác có chủ ý với cô ta.

Trần Thanh Hồng nói: Một nữ chiêu đãi viên thôi mà, khẩu vị của hắn cũng kỳ quái thật.

Viên Hiếu Thương nói: Chẳng lẽ cô không cảm thấy cô gái đó rất xinh đẹp ư?

Trần Thanh Hồng nói: Hắn nếu đã thật lòng thích thì sao không đề xuất yêu cầu?

Viên Hiếu Thương nói: Thân phận của hắn gì chứ? Hơn nữa, hắn vẫn còn thiếu tín nhiệm đối với tôi .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.