Y Đạo Quan Đồ

Chương 576: Chương 576: Làm giả thành thật




Lương Nguyệt Linh nhìn thấy người xa lạ ở trước mắt, lại hét toáng lên.

Lý Bồi Nguyên không phòng bị, bị dọa cho giật nảy mình.

Mẹ của Lương Nguyệt Linh chạy nhanh đi gọi bác sĩ.

Trương Dương đột nhiên vươn tay ra, nhanh như chớp điểm vài cái lên lên người Lương Nguyệt Linh, nói kể cũng lạ, sau khi Lương Nguyệt Linh bị hắn điểm trúng, cả người trong nháy mắt trở nên trấn định, hai mắt ngây ngô nhìn Trương Dương.

Nhân viên y hộ rất nhanh liền chạy vào trong phòng giám hộ, khi bọn họ chạy tới thì Lương Nguyệt Linh đã không còn hét nữa, bác sĩ tới kiểm tra cho cô ta một chút, hộ sĩ ở bên cạnh cũng đã chuẩn bị thuốc an thần, bác sĩ xua tay nói: "Tạm thời không cần."

Lý Bồi Nguyên nhìn thấy rõ, là Trương Dương giúp Lương Nguyệt Linh trấn định lại, thủ pháp vừa rồi của Trương Dương chắc là điểm huyệt, trước đây Lý Bồi Nguyên cũng xem phim võ hiệp, không ngờ trong hiện thực cũng có công phu điểm huyệt.

Sau khi nhân viên y hộ rời đi, Trương Dương cười cười với Lương Nguyệt Linh, vươn tay ra ấn lên mạch môn của cô ta, một cỗ nội lực nhu hòa truyền vào trong cơ thể của Lương Nguyệt Linh.

Ánh mắt hỗn loạn của Lương Nguyệt Linh dần dần trở nên an định, cả người giống như mộc xuân phong, cảm giác trên người vô cùng thoải mái.

Trương Dương hỏi: "Đỡ chưa?"

Kỳ tích xuất hiện, Lương Nguyệt Linh vốn còn gào khóc không ngừng thật sự trở nên trấn định, cô ta gật đầu, nhìn Trương Dương, có chút rụt rè nói: "Tôi... tôi hình như đã từng gặp anh rồi."

Trương Dương cười nói: "Gặp rồi, tối hôm qua khi cô từ trên lầu nhảy xuống, là tôi kéo cô lên."

Lương Nguyệt Linh gật đầu, nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặt bất giác có chút đỏ lên, cô ta nói khẽ: "Cám ơn anh."

Trương Dương nói: "Cô không có bệnh gì đâu, chỉ là quá mệt thôi, cần nghỉ ngơi một chút."

Lương Nguyệt Linh cắn cắn môi, bỗng nhiên lại có chút khẩn trương: "Tôi không làm chuyện xấu, bọn họ vì sao muốn bắt tôi, bọn họ vì sao muốn bắt tôi?" Nhớ lại chuyện này tình tự của cô ta lại có chút kích động.

Trương Dương nói: "Đừng sợ, không ai muốn bắt cô đâu, nơi này là bệnh viện. Là nơi để chữa bệnh cho cô và giúp cô nghỉ ngơi."

Lương Nguyệt Linh nói: "Tôi không cần ở đây, tôi không cần ở bệnh viện, tôi không phạm tội, tôi cũng không có bệnh, tôi chỉ là tìm Khâu Tử Kiện xin chữ ký thôi." Nhớ tới Khâu Tử Kiện, cô ta nhìn xung quanh: "Khâu Tử Kiện đâu? Người khác đâu rồi?"

Trương Dương không nói gì, nói chung không thể nói với cô ta rằng Khâu Tử Kiện bị tình nghi cưỡng gian cô ta nên bị bắt.

Mẹ của Lương Nguyệt Linh rưng rưng nước mắt nói: "Tiểu Linh, con tỉnh lại là tốt rồi, đừng có nhắc tới tên xấu xa đó nữa."

Lương Nguyệt Linh nói khẽ: "Anh ta không phải là người xấu, anh ấy đối với con rất tốt. Còn nói thích con, sẽ dẫn con đi Hongkong nữa, nói rằng nhất kiến chung tình với con, còn muốn cưới con..." Khi những lời này trên mặt Lương Nguyệt Linh lộ ra nhu tình mật ý.

Lý Bồi Nguyên nhìn thấy cảnh này, thầm nghĩ Trương Dương nói không sai, đây khẳng định không phải là cưỡng gian.

Mẹ Lương Nguyệt Linh rơi lệ nói: "Nha đầu ngốc, lời nói của loại người này không thể tin được."

Lương Nguyệt Linh nói: "Con nói thật đó, anh ấy đối với con rất nghiêm túc, mẹ, mẹ không được nói Tử Kiện như vậy."

Trương đại quan nhân nghe mà nổi da gà, Tử Kiện mà cũng gọi rồi, Khâu Tử Kiện à Khâu Tử Kiện. Thàng chó mày hại người không nhẹ, Lương Nguyệt Linh đầu óc vốn không bình thường, mày gạt người ta như vậy, sao mà nhẫn tâm thế. Lúc này hắn cảm giác có người đứng ở đằng sau, xoay người nhìn lại, chính là bộ trưởng tuyên truyền Lương Tùng, những lời nói vừa rồi của Lương Nguyệt Linh, Lương Tùng đã nghe thấy hết.

Vẻ mặt của Lương Tùng lúc này rõ ràng đã dịu đi, những lời vừa rồi của cháu gái y nghe rất rõ, chuyện xảy ra giữa cô ta và Khâu Tử Kiện không thể trách được người khác. Con gái con đứa xem phim đến nhập mê, bởi vì vậy mà sùng bái ngôi sao, cho nên mới bị người ta lừa.

Lương Nguyệt Linh nói: "Tử Kiện đâu rồi? Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn gặp anh ấy!" Tình tự của cô ta lúc này rõ ràng lại kích động.

Mẹ cô ta khuyên nhủ: "Tiểu Linh, con vừa tỉnh lại, người ta là ngôi sao, sao có thể ở cùng với con được." Không ngờ những lời này lại khiến Lương Nguyệt Linh kích động hơn. Cô ta hét lên: "Tử Kiện không phải loại người như vậy, anh ấy yêu con, thích con, con còn muốn sinh em bé cho anh ấy."

Lương Tùng nghe đến đây mặt già không khỏi đỏ lên, quay người đi ra ngoài, đây con mẹ nó là chuyện gì vậy, thanh danh của gia đình bị con bé này làm mất hết cả rồi, y hiện tại vừa thẹn vừa giận, tất cả lửa giận đều trút sang hết người Khâu Tử Kiện.

Trương Dương và Lý Bồi Nguyên lúc này cũng đi ra, Lý Bồi Nguyên gọi một tiếng lão Lương, Lương Tùng ừ một tiếng nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mặt bọn họ, gia môn bất hạnh, quá mất mặt.

Trương Dương gọi một tiếng bộ trưởng Lương

Lương Tùng gật đầu, đã thôi tức Trương Dương, đích xác là không phải tại người ta.

Lý Bồi Nguyên một lòng muốn hoà giải cho hai người bọn họ, cười nói: "Tiểu Linh tỉnh lại là nhờ có Trương Dương, mấy chiêu vừa rồi của Trương Dương có phải là điểm huyệt không?"

Trương Dương biết đã để Lý Bồi Nguyên nhìn thấy, thật ra cũng không cần thiết phải phủ nhận, hắn gật đầu nói: "Tổ truyền trong nhà có chút thiên phương, cũng may là hữu hiệu."

Lương Tùng nói: "Tiểu Trương, thiên phương này của cậu có chữa khỏi được cho nó không?"

Trương Dương nói: "Trị từ căn bản thì khó nói lắm, có điều tôi có thể giúp cô ấy ngưng khí an thần, chỉ cần cô ấy nắm giữ được phương pháp, về sau chắc là rất tốt cho khống chế cảm xúc."

Lương Tùng nói: "Thật ư?"

Trương Dương nói: "Có điều muốn chữa khỏi hoàn toàn, phải tìm được bệnh căn, tìm được nút thắt trong lòng cô ta, cô ta trước đây có phải là từng bị kích thích gì không?"

Lương Tùng gật đầu nói: "Lúc học cao trung có yêu đương một lần, về sau bởi vì sự phản đối của chúng tôi mà chia tay, kết quả liền biến thành bộ dạng hiện tại." Nói tới chuyện này Lương Tùng không khỏi có chút hối hận.

Trương Dương đang định lên tiếng thì chị dâu của Lương Tùng hoảng hốt chạy ra, bà ta vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tiểu Linh đòi sống đòi chết muốn gặp ngôi sao Hongkong đó, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"

Lương Tùng và Trương Dương nhìn nhau.

Trương Dương nói: "Nếu đã muốn gặp thì dứt khoát để cho cô ta gặp đi, khúc mắc trước đây chưa được giải, nói chung không thể để sản sinh ra một khúc mắc mới, nếu cứ tiếp tục như vậy, bệnh tình về sau chỉ tổ càng ngày càng nghiêm trọng."

Lương Tùng thở dài, thật ra từ sau khi nghe xong những lời đó của cháu gái, y đã hiểu rõ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, trách nhiệm của chuyện này không chỉ ở phía bên kia, cháu gái cũng có trách nhiệm, y nói khẽ: "Vậy thì để họ gặp nhau đi!"

Tuy rằng chỉ bị giam giữ một đêm, Khâu Tử Kiện thoạt nhìn tựa như thay đổi thành một người khác, hào quang minh tinh trên người mất đi một tấc, tóc rối bù, râu ria xồm xoàm, vô cùng tiều tụy, lần này tới cũng là cảnh sát đi theo.

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của thằng ôn này cũng không khỏi có chút đồng tình, câu nói đầu tiên của Khâu Tử Kiện khi nhìn thấy Trương Dương là: "Tôi thực sự không cưỡng gian cô ta!"

Trương Dương nói: "Đi rửa mặt trước đi đã, Lương Nguyệt Linh muốn gặp anh."

Khâu Tử Kiện nói: "Cô ta thật sự muốn kiện tôi ư?"

Trương Dương nói: "Cái này phải xem biểu hiện của anh. Anh nếu lừa cho cô ta vui vẻ, nói không chừng sẽ bình yên vô sự."

Khâu Tử Kiện từ trong lời nói của Trương Dương nghe thấy một tia hy vọng, vội vàng đi vào toilet rửa mặt, lại dùng nước thấm ướt tóc, thoạt nhìn tinh thần khá hơn không ít, Trương Dương lúc này mới đưa hắn tới gặp Lương Nguyệt Linh.

Lương Nguyệt Linh nhìn thấy Khâu Tử Kiện, kích động vạn phần, tràn ngập vui sướng nói: "Tử Kiện!"

Trên mặt Khâu Tử Kiện trong nháy mắt nổi lên một mảng thâm tình, cố nặn ra ngữ điệu của nam nhân vật chính trong chuyện Quỳnh Dao: "Tiểu Linh!" Hắn cũng là vừa mới biết người tối qua có tình một đêm với hắn tên là Lương Nguyệt Linh, là cháu gái của bộ trưởng tuyên truyền thành phố Nam Tích. Hơn nữa cô gái này đầu óc không bình thường. Khâu Tử Kiện cũng biết được một số luật. Hành vi của Mình tối hôm qua, chưa chắc có thể tính là cưỡng gian, nhưng có thể tính là lừa tình, nếu thật sự đưa lên tòa án. Mình khẳng định sẽ bị bỏ tù, tiền đồ tương lai gì cũng xong rồi.

Khâu Tử Kiện đi đến bên cạnh bàn, Lương Nguyệt Linh vươn tay ra, hắn cầm lấy tay Lương Nguyệt Linh.

Lương Nguyệt Linh thâm tình nói: "Tử Kiện, anh sao vậy, trông tiều tụy quá!"

Khâu Tử Kiện nói: "Tiểu Linh, anh không sao, từ sau khi em bỏ đi, anh phút nào giây nào cũng nhớ tới em, anh hiện tại cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu, anh cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là vì tình yêu mà tiều tụy, tiểu Linh!"

"Tử Kiện!"

hai người ôm chầm lấy nhau.

Trương đại quan nhân nổi da gà, con mẹ nó, đúng là minh tinh điện ảnh, thằng ôn này là thiên tài diễn trò trời sinh.

Lương Tùng trợn tròn mắt, cảm thấy hai người bọn họ đúng là lưỡng tình tương duyệt.

Trương Dương và Lương Tùng đi ra hành lang, Lương Tùng bực bội lấy thuốc lá ra, Trương Dương chỉ vào biển cấm thuốc ở bên cạnh, Lương Tùng lại cất thuốc đi, thở dài nói: "Phiền toái rồi!"

Trương Dương nói: "Chuyện tình cảm, không ai quản được cả!"

Lương Tùng lại thở dài: "Nhưng thần kinh của tiểu Linh có vấn đề, Khâu Tử Kiện kia căn bản chính là hư tình giả ý."

Trương Dương nói: "Vấn đề cháu gái của ông là yêu hắn thật." Những lời này điểm trúng chỗ yếu hại.

Lương Tùng lúc này cũng định thôi, lúc trước y hùng hổ đòi kiện Khâu Tử Kiện cưỡng gian. Nhưng tình huống vừa rồi y cũng nhìn thấy, cháu gái mình bị Khâu Tử Kiện lừa cho thần hồn điên đảo, cho dù có ra tòa cũng chưa chắc có phần thắng. Lương Tùng lo lắng nhất chính là Khâu Tử Kiện hiện tại nói rất dễ nghe. Nhưng toàn bộ đều là diễn trò vì bị tình huống bức bách, một khi chờ hắn thoát vây. Hắn sẽ mặc kệ tiểu Linh chết hay sống, sở khanh vô tình, con hát vô nghĩa, bất kể là trước đây hay là hiện tại thì những lời này đều đúng cả.

Khâu Tử Kiện đến quả nhiên khiến tình tự của Lương Nguyệt Linh an định tở lại, ầm ĩ cả một đêm, Lương Nguyệt Linh đã rất mệt mỏi rồi, nắm tay Khâu Tử Kiện thiếp đi, Khâu Tử Kiện chờ cô ta ngủ rồi mới cẩn thận rút tay mình ra, đi ra cửa.

Trương Dương đưa hắn tới phòng nghỉ ở bên cạnh, Lương Tùng sầm mặt ngồi trên sa lông, Trương Dương dẫn kiến với hắn: "Vị này chính là bộ trưởng Lương của bộ tuyên truyền chúng tôi."

Khâu Tử Kiện cung kính gọi một tiếng bộ trưởng Lương, chuyện tối hôm qua đã khiến hắn nhận thức được thực lực của vị quan viên đại lục này, mình ở Nam Tích đắc tội với người ta, không thể không cúi đầu.

Lương Tùng lạnh lùng nói: "Anh định xử lý chuyện ngày hôm qua như thế nào?"

Khâu Tử Kiện nhìn Trương Dương, Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho hắn, cổ vũ hắn dũng cảm nói chuyện, không có gì phải sợ. Khâu Tử Kiện nói: "Ngày hôm qua.... Ngày hôm qua...."

Lương Tùng bực mình, cầm chén trà trong tay đập thật mạnh lên bàn trà, dọa cho Khâu Tử Kiện sợ hết hồn, hắn vẻ mặt cầu xin nói: "Bộ trưởng Lương, tôi... tôi thực sự không cường bạo tiểu Linh, chúng tôi là thật lòng yêu nhau!"

Lương Tùng hừ lạnh một tiếng: "Thật lòng yêu nhau ư? Không hổ là diễn viên, nói dối không biết đỏ mặt, anh và tiểu Linh mới quen hau chưa được bao lâu? Tổng cộng chưa tới mười tiếng, không ngờ còn nói là thật lòng yêu nhau, tình cảm của anh cũng quá nhiều đấy."

Khâu Tử Kiện nói: "Bộ trưởng Lương, ông có thể không tin nhất kiến chung tình, tôi trước đây cũng không tin, nhưng khi tôi nhìn thấy tiểu Linh tôi mới hiểu được, trên thế giới này thật sự có nhất kiến chung tình, tôi thề, tôi đối với cô ta là chân chính động lòng, nhìn thấy cô ta tôi mới biết được trên thế giới này cái gì mới là quan trọng nhất.”

Lần đầu tiên Trương Dương thật sự là phục Khâu Tử Kiện, đúng là diễn viên, nói gì nghe cũng thấy giống, chẳng trách những cô gái trẻ hiện tại lại dễ mắc mưu như vậy, có điều ngẫm lại, người ta là diễn viên chuyên nghiệp, bình thường đóng phim nói không ít những lời thâm tình, thuần thục ngành nghề cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Khâu Tử Kiện đương nhiên là nói những lời trái với lương tâm. Nhưng hắn không dám không nói như vậy, chuyện tối hôm qua khiến hắn kinh hồn chưa định, đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ Lương gia có phải thật sự muốn kiện hắn hay không, hắn không muốn ngồi tù, mắt thấy sự nghiệp của mình vừa có chút khởi sắc, hắn không muốn cuộc đời coi như xong.

Lương Tùng nói: "Anh đừng có diễn trò trước mặt tôi, anh nghĩ gì tôi đều biết cả, tôi nói cho anh biết, tinh thần của tiểu Linh đã bị kích thích, anh còn lừa gạt nó nữa, nó sẽ càng lún càng sâu, người làm chú như tôi không thể trơ mắt nhìn nó bị anh lừa, anh mau đi tìm luật sư đi. Ngôi sao cái gì chứ? Ở trong mắt tôi anh chỉ là một tên lưu manh giỏi lừa con gái nhà lành thôi, sự trong sạch của cháu gái tôi đã bị hủy trong tay anh, anh chuẩn bị ngồi tù đi!"

Khâu Tử Kiện sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hắn bất kể là như thế nào cũng không thể ngồi tù được, nhưng bằng vào thực lực của Lương Tùng, và dựa vào những chuyện mà hắn đã làm, chỉ sợ lần này tám chín phần mười là không thoát thân được, Khâu Tử Kiện càng nghĩ càng sợ, hắn bỗng nhiên bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Lương Túng, hai mắt rưng rưng, tình chân ý thiết nói: "Chú! Vì sao chú không tin cháu!"

Lần này chẳng những là Lương Tùng, ngay cả Trương Dương cũng ngây ra, sao chỉ thoáng cái đã từ bộ trưởng Lương biến thành chú rồi?

Khâu Tử Kiện nói: "Cháu yêu tiểu Linh hơn tất cả, cháu sẽ chịu trách nhiệm vì cô ấy, chỉ cần mọi người đồng ý, cháu nguyện ý cưới cô ấy!"

Trương đại quan nhân chân chính bắt đầu bội phục Khâu Tử Kiện rồi, con mẹ nó, vô sỉ quá! Khâu Tử Kiện à Khâu Tử Kiện, anh còn có thể vô sỉ hơn được nữa không?

Một chiêu này của Khâu Tử Kiện khiến cho Lương Tùng ngây ngốc, mình không nghe lầm chứ, thằng ôn này muốn kết hôn với tiểu Linh ư? Lương Tùng lăn lộn trong chính đàn nhiều năm, chỉ cần hơi động não một chút là nhìn ra Khâu Tử Kiện hiện tại là bất đắc dĩ phải làm vậy, hắn sợ phải ngồi tù, cho nên mới cho nên mới đề xuất kết hôn với Lương Nguyệt Linh, chỉ cần hôn sự đã thành, quan tòa tất nhiên sẽ không kết tội được, đã có giấy kết hôn rồi, bọn họ lên giường cũng là thiên kinh địa nghĩa, pháp viện cũng không rảnh tới mức đi quản loại chuyện này.

Lương Tùng đầy hoài nghi nói: "Anh muốn cưới tiểu Linh ư?"

Khâu Tử Kiện gật đầu thật mạnh nói: "Đúng vậy, cháu muốn cưới cô ấy, cháu không nói dối đâu, mỗi một từ mà cháu nói hiện tại đều là thật lòng, nếu như cháu nói dối, cứ để cho thiên lôi đánh cháu, chết không toàn thây."

Lương Tùng nghe thấy vậy liền tâm phiền ý loạn xua xua tay nói: "Được rồi, được rồi."

Trong lòng Khâu Tử Kiện cũng có tính toán của hắn, chuyện đã phát triển tới tình trạng này, hắn không đưa ra chút hứa hẹn, Lương Tùng khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình, chỉ cần mình lừa được Lương Tùng, có thể trở lại Hongkong, về sau cũng không phải sợ ai nữa. Khâu Tử Kiện nhìn thấy vẻ mặt của Lương Tùng tựa hồ vẫn còn đang hoài nghi, hắn liền hạ quyết tâm, xem ra không cho thêm chút thuốc nặng thì không qua được cửa. Khâu Tử Kiện nói: "Bộ trưởng Lương, ông nếu còn chưa tin tôi, tôi hiện tại sẽ đính hôn với tiểu Linh."

Trương đại quan nhân ở bên cạnh nhìn cảnh này, hắn trải đời nhiều rồi, nhưng loại tràng diện này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, Trương Dương đương nhiên có thể nhìn ra Khâu Tử Kiện là hư tình giả ý, thằng ôn này đề xuất đính hôn cũng chỉ là để thoát thân.

Khi Khâu Tử Kiện nói ra những lời này, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng khóc, tiếng khóc của hạnh phúc, Lương Nguyệt Linh không biết từ lúc nào đã đi tới ngoài cửa, cô ta sợ chú mình làm khó Khâu Tử Kiện chứ không phải là có lòng muốn nghe trộm, nhưng lại vừa hay nghe thấy Khâu Tử Kiện thổ lộ thâm tình, Lương Nguyệt Linh đẩy cửa phòng chạy vào: "Tử Kiện!"

Khâu Tử Kiện thâm tình nói: "Linh!"

Hai người lại ôm ôm chặt lấy nhau.

Lương Tùng và Trương Dương đều trợn tròn mắt mà nhìn, Trương Dương trong lòng than thầm, con mẹ nó, nhân sinh như kịch, kịch như nhâ sinh, Khâu Tử Kiện và Khâu Tử Kiện, anh đúng là mặt dày vô địch, tôi coi như là được lĩnh giáo sự vô sỉ của anh rồi. Tinh thần của Lương Nguyệt Linh không bình thường, anh chơi người ta rồi, giờ còn lừa gạt người ta nữa, nhẫn tâm quá đi, Lương Tùng muốn kiện anh hiếp dâm, không oan tí nào.

Lương Tùng nói: "Khâu Tử Kiện, anh thực sự đồng ý cưới tiểu Linh ư?"

Khâu Tử Kiện liên tục gật đầu liên tục gật đầu.

Lương Nguyệt Linh hạnh phúc vô bờ bến, con bé ngốc này xem film nhiều đến cuồng rồi, Khâu Tử Kiện chính là tình nhân trong mộng của cô ta, vì Khâu Tử Kiện cô ta nguyện ý tất cả, bằng không tối hôm qua cũng sẽ không chạy tới Hải Thiên hiến thân.

Chị dâu của Lương Tùng ở bên cạnh liều mạng lắc đầu, bà ta tuy rằng cũng không có kiến thức gì, nhưng cũng là thể nhìn ra Khâu Tử Kiện là kẻ giả dối, người ta không thể thích khuê nữ của mình được.

Lương Tùng nói: "Được, vậy hai đứa bây giờ lập tức đi đăng ký kết hôn, tôi sẽ báo một tiếng cho cục dân chính.”

Khâu Tử Kiện ngây ra, hắn căn bản không ngờ Lương Tùng có thể chơi chiêu này, hắn vốn muốn dùng đính hôn để lấy lòng tin của Lương gia, chỉ cần có thể thoát thân về Hongkong trước, hắn sẽ không bao giờ nữa quay lại đây nữa. Nhưng Lương Tùng cũng không phải là hạng dễ bị lừa, mày tưởng mà diễn giỏi lắm à, ông đây lăn lộn ở trong quan trường nhiều năm như vậy, ngay cả một chút kỹ xảo của mày chẳng lẽ cũng không nhìn ra ư? Lương Tùng cũng nghĩ rất thấu, nhìn bộ dạng của cháu gái mình, có tám chín phần mười là cam tâm tình nguyện lên giường với người ta, tuy rằng thần kinh của nó có chút vấn đề, nhưng chuyện này nếu thật sự tố cáo lên tòa, cũng không nhất định có thể trị tội Khâu Tử Kiện, hơn nữa chuyện nếu làm lớn lên, Lương gia bọn họ cũng mất mặt, Khâu Tử Kiện anh hư tình giả ý với tôi, tôi liền sẽ tương kế tựu kế với anh, tôi không yêu cầu anh cưới cháu gái tôi, là anh tự mình đồng ý, tôi không đẩy anh một cái thì uổng phí tâm cơ của anh quá. Lương Tùng còn có một tính toán, sau khi nhận giấy kết hôn rồi, chuyện này đã thành sự thực, chuyện giữa hai người bọn họ cũng sẽ không khiến người ta chê cười nữa, Khâu Tử Kiện anh muốn ly hôn ư, vậy thì phải chia một nửa tài sản cho cháu gái tôi.

Khâu Tử Kiện diễn hay, nhưng luận về tâm cơ thì hắn còn kém Lương Tùng không biết bao nhiêu lần, hắn là diễn viên giỏi, nhưng tùy tiện lấy ra một chính khách cũng chẳng kém hơn hắn chút nào, Khâu Tử Kiện cuối cùng cũng biết cái gì gọi là mua dây buộc mình.

Trương Dương ở bên cạnh nhìn, thiếu chút nữa thì cười thành tiếng, gừng càng già càng cay, một chiêu này của Lương Tùng quá độc, Khâu Tử Kiện nếu đáp ứng, Lương Tùng khẳng định sẽ tha cho hắn một con đường sống, nếu Khâu Tử Kiện đổi ý, chỉ sợ hắn không dễ dàng rời khỏi Nam Tích như vậy.

Khâu Tử Kiện nói: "Chú!" Tâm thái của thằng ôn này cũng tính là nhất lưu, dưới loại tình huống này vẫn bảo trì được trấn định: "Cháu và tiểu Linh là thật lòng yêu nhau, cháu trước tiên muốn đính hôn, dẫu sao thì sự nghiệp của cháu cũng chỉ vừa mới khởi sắc, nếu để các fan điện ảnh biết cháu đã kết hôn thì sự nghiệp của cháu coi như xong

Lương Tùng nói: "Anh không cần phải lo lắng, chuyện anh đăng ký kết hôn với tiểu Linh chúng tôi sẽ không nói ra ngoài. Anh có sự nghiệp của anh, tiểu Linh ở sau lưng anh sẽ làm một người vợ hiền là được, tôi thấy nó yêu anh như vậy, không ngại hi sinh vì anh đâu."

Lương Nguyệt Linh vui vẻ gật đầu.

Khâu Tử Kiện đâm lao phải theo lao, hắn đầu óc xoay chuyển thật nhanh, gật đầu nói: "Được, ngày mai chúng cháu sẽ đi đăng kí."

Lương Tùng nói: "Việc gì phải chờ tới ngày mai, hôm nay đi làm luôn."

Khâu Tử Kiện nói: "Nhưng hôm nay là chủ nhật."

Lương Tùng nói: "Chủ nhật thì sao? Chỉ cần một cú điện thoại của tôi, bộ môn dân chính sẽ lập tức làm cho cậu."

Khâu Tử Kiện triệt để hết cách rồi, Lương Tùng là cáo già, đã chặn tất cả đường lui của hắn, hắn thầm mắng mình lắm miệng, việc gì phải đề xuất cưới Lương Nguyệt Linh, mình như vậy không phải là không có tự trọng ư? Lương Nguyệt Linh thần kinh không bình thường, mình còn có tiền đồ tốt đẹp, không thể kết thúc trên người cô ta. Nhưng nếu không cưới Lương Nguyệt Linh, Lương Tùng thế tất sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu bị định tội thì con đường ngôi sao của mình cũng xong rồi.

Lương Tùng lạnh lùng nói: "Sao? Anh không muốn ư?"

Khâu Tử Kiện trong khoảng thời gian ngắn đã nhanh chóng cân nhắc lợi hại, cuối cùng cắn răng đưa ra quyết định: "Nguyện ý, cháu nguyện ý, chú, chú cứ xem rồi an bài!"

Lương Nguyệt Linh kích động đến nỗi nước mắt tuôi rơi, nhưng dù sao vẫn không quên rụt rè nói: "Tử Kiện, quá đột ngột rồi... anh.. anh vẫn còn chưa hỏi ý kiến của em mà."

Khâu Tử Kiện nghĩ thầm, hỏi cái con mẹ cô, cô bằng lòng là cái chắc, tôi con mẹ nó mới là không muốn này, nhưng tình thế bức bách, không đồng ý cũng không được. Hắn nắm tay Lương Nguyệt Linh, thâm tình chân thành nói: "Linh, em có nguyện ý gả cho anh không? Có nguyện ý làm nữ nhân đứng phía sau anh không?"

Lương Nguyệt Linh liều mạng gật đầu.

Lương Tùng đã đi sang một bên gọi điện thoại, lúc trở lại, nói với Khâu Tử Kiện: "Đi thôi, tôi dẫn hai đứa đi làm giấy kết hôn."

Khâu Tử Kiện thật sự là khóc không ra nước mắt, hắn nói khẽ: "Cháu có lời muốn nói với chủ nhiệm Trương."

Lương Tùng gật gật đầu, y kéo tay cháu gái mình, nói: "Chúng tôi ra ngoài chờ anh."

Hai chú cháu Lương Tùng đi rồi, Khâu Tử Kiện vẻ mặt cầu xin nói với Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, anh cứu tôi với, anh cứu tôi với."

Trương Dương lực bất tòng tâm lắc đầu, việc này hắn thực sự không tiện nhúng tay, Lương Tùng cũng không phải là dễ chọc, Khâu Tử Kiện hiện tại bị y nắm được nhược điểm, thằng ôn này vì thoát thân mà vừa rồi ăn nói lung tung, Trương Dương nói: "Anh lớn như vậy rồi mà không biết đạo lý họa là từ ở miệng mà ra à? Lời là do anh nói, anh nói ra rồi thì phải chịu trách nhiệm, kỳ thật anh cũng có thiệt thòi gì, Lương Nguyệt Linh trông cũng không tồi, lại có chú làm quan, anh chiếm tiện nghi lớn thì có, tự dưng có được một hoàng hoa khuê nữ, đừng có gia vờ ủy khuất nữa."

Khâu Tử Kiện thật sự là bị gãy răng màchỉ đành nuốt vào bụng, nghĩ thầm hoàng hoa khuê nữ cái rắm, cô ta căn bản không phải vậy, nhưng những lời này bất kể là như thế nào cũng không thể nói lung tung được. Đi làm giấy kết hôn thì đi, chỉ cần không phải ngồi tù, chỉ cần có thể vượt qua được nguy cơ trước mắt một cách bình an, hắn coi như xui xẻo.

Khâu Tử Kiện lại nói: "Chủ nhiệm Trương, chuyện tôi và Lương Nguyệt Linh đăng ký kết hôn anh đừng nói với ai nhé, dựa theo quy định của công ty, chuyện lớn như nghệ sĩ kết hôn phải được sự đồng ý của công ty."

Trương Dương đối với chuyện của hắn vốn cũng không có hứng thú lắm, nhìn thấy chuyện này cuối cùng cũng có thể giải quyết một cách hòa bình, hắn cũng yên tâm.

Rời khỏi bệnh viện, lại nhìn thấy Lương Tùng đứng ở dưới lầu chưa đi, Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Bộ trưởng Lương, ngài không đi à?"

Lương Tùng lắc đầu nói: "Bọn họ kết hôn, tôi đi theo làm gì?"

Trương Dương cười nói: "Ngài không sợ cháu rể của ngài bỏ chạy ư?"

Lương Tùng nói: "Hắn dám à, tôi đã bảo hai cảnh sát áp tải hắn đi, dám chạy, tôi sẽ lập tức đưa hắn lên pháp viện."

Trương Dương bật người, thầm nghĩ Khâu Tử Kiện cũng thật là xúi quẩy, gặp loại nhân vật như Lương Tùng, hắn làm sao mà chạy cho nổi.

Lương Tùng nói: "Đứa cháu gái này của tôi thần kinh có chút vấn đề, Khâu Tử Kiện hắn cho rằng tôi không nhìn ra, muốn dùng đính hôn để lừa tôi, nhưng hắn chỉ là một ngôi sao cấp hai của Hongkong mà thôi."

Trương Dương nói: "Thật ra cố ghép họ lại ở cùng một chỗ, về sau cũng chưa chắc đã hạnh phúc."

Lương Tùng nói: "Ít nhất cũng có hôn nhân, ít nhất cũng có thể khiến tiểu Linh hạnh phúc một đoạn thời gian, hắn muốn ly hôn cũng không dễ dàng như vậy đâu."

Trương Dương trong lòng hiểu rõ, Lương Tùng làm như vậy là có mục đích giữ sĩ diện, y tại Nam Tích dẫu sao cũng là nhân vật có uy tín và danh dự, nếu cháu y bị Khâu Tử Kiện chơi không như vậy, về sau còn không biết có bao nhiêu sẽ chê cười y. Nếu Khâu Tử Kiện đã không biết sống chết cố lao vào họng súng, y cũng vui mừng thuận nước đẩy thuyền, sự gừng càng già càng cay đã được thể hiện hết trên người Lương Tùng.

Lương Tùng nói: "Hôm nay thái độ của tôi không tốt, Trương Dương, cậu trăm ngàn lần đừng để bụng nhé."

Trương Dương cười nói: "Sao lại vậy chứ, việc nà đổi lại là ai cũng sẽ nóng giận, có điều hiện tại thì tốt rồi, chuyện xấu hóa thành chuyện tốt."

Lương Tùng nói: "Đợi khi nào uống rượu mừng tôi nhất định sẽ mời cậu."

Trương Dương mỉm cười gật đầu đáp ứng, một chuyện đau đầu cuối cùng cũng được giải quyết, nhưng đối với Trương Dương mà nói chuyện này vẫn chưa xong, hắn nói với Lương Tùng: "Bộ trưởng Lương, tôi vừa rồi đã kiểm tra, người báo án với đồn công an, tố cáo chị Lương là Đoàn Kim Long, chủ tịch của Hải Thiên."

Hang hàng lông mày của Lương Tùng nhíu lại, y cũng đang cân nhắc chuyện này, rốt cuộc là ai lớn gan như vậy dám tố cáo cháu mình bán dâm? Trương Dương nói như vậy chẳng khác nào đã chứng thực là Đoàn Kim Long ở sau lưng phá rối.

Trương Dương đem ân oán của mình và Đoàn Kim Long ra kể một lượt, đặc biệt nói rõ Đoàn Kim Long khơi mào mâu thuẫn giữa mình và Thạch Thắng Lợi, Lương Tùng nghe đến đây đã có chút minh bạch, chuyện này loạn thành cục diện như hiện tại, Đoàn Kim Long khẳng định là kẻ đứng sau giật dây, y muốn chuyển toàn bộ mâu thuẫn lên người Trương Dương cho nên mới mang Lương Nguyệt Linh đến đồn công an, tố cáo cô ta bán dâm, như vậy có thể lợi dụng chuyện này để đả kích Trương Dương, sự phát triển của sự việc quả thực là vậy, nếu không phải chuyện xuất hiện biến chuyển bất ngờ, mình tất nhiên sẽ như nước với lửa cùng Trương Dương, môt người làm sinh ý không ngờ lại lớn gan như vậy, Lương Tùng lạnh lúng nói: "Đoàn Kim Long hắn là không muốn làm nữa rồi."

Trương Dương nói: "Tôi thấy hắn cũng không muốn làm nữa rồi, đợi sau khi trận đấu ngôi sao chấm dứt, tôi sẽ tìm hắn tính sổ."

Lương Tùng nói: "Tính cho tôi một phần."

Trương Dương gật đầu mỉm cười.

Vương Chuẩn cho dù năng lực lớn cỡ nào thì trong vòng một ngày cũng mang tới được một đội bóng đá ngôi sao cho Trương Dương, có điều lần này y rõ ràng dụng tâm hơn rất nhiều, lợi dụng nhân mạch của hắn mời một đôi nhân vật cấp đế hậu là Lưu Đức Chính và Tịch Nhược Lâm, còn mời cả ngôi sao ca nhạc Trâu Đức Long hiện tại đang nổi như cồn ở Hongkong tới nữa, hai người trước tới có thể là bởi vì Vương Chuẩn là ân sư của bọn họ, lại vừa hay đều đang đóng phim ở Thượng Hải, Trâu Đức Long nguyên ý đến là bởi vì Vương Chuẩn đáp ứng năm nay sẽ quay một bộ phim điện ảnh cho hắn.

Vương Chuẩn vẻ mặt đau khổ nói với Trương Dương: "Tôi chỉ có bản sự như vậy thôi, ba người bọn họ trưa nay sẽ tới, còn những người khác tôi gọi nhưng không tới."

Trương Dương vừa nghe thấy ba cái tên này đã biết rằng ba vị này đều là minh tinh tuyến một, Vương Chuẩn quả thực đã xuất lực, xem ra không tạo áp lực cho y thì không được. Trương Dương cười nói: "Thôi thì coi như tạm được, dẫu sao thì đám minh tinh hạng hai đó của anh vẫn chưa đi, bảo họ ra sân đá bóng, còn ba người tuyến một kia thì phụ trách biểu diễn."

Vương Chuẩn thầm nghĩ thế này mà gọi là tạm được à, vì chuyện của anh mà tôi phải đi cầu xin đến rách cả miệng, y vẫn quan tâm tới chuyện của Khâu Tử Kiện, luật sư được mời từ Hongkong buổi trưa cũng sẽ đến nơi, Vương Chuẩn đã chuẩn bị tốt để ra tòa. Y nói khẽ: "Chuyện của Khâu Tử Kiện thế nào rồi?"

Trương Dương nói: "Hắn không sao cả."

Vương Chuẩn nghe thấy Trương Dương nói như vậy, có chút không tin nói: "Không sao ư? Thật sự là không sao ư?"

Trương Dương cười nói: "Tôi lừa anh làm gì? Chắc là lúc này đã ký giấy kết hôn với Lương Nguyệt Linh rồi."

Vương Chuẩn há hốc miệng nói: "Gì cơ?" Tin này thật sự khiến y không thể tưởng tượng nổi.

Trương Dương nói: "Tôi cũng kinh ngạc, Lương Tùng muốn kiện hắn, Khâu Tử Kiện này da mặt dày số một, suy nghĩ cũng rất linh hoạt, ngay tại chỗ tỏ ý muốn cưới Lương Nguyệt Linh làm vợ, Lương Nguyệt Linh cũng nguyện ý, nếu đã là lưỡng tình tương duyệt, người khác cũng không tiện phản đối."

Vương Chuẩn nói: "Thực sự ký giấy kết hôn rồi à?"

Trương Dương lại khẳng định: "Thật, chuyện này anh cũng đừng để lộ ra ngoài nhé, Khâu Tử Kiện sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến con đường thành sao của hắn."

Vương Chuẩn lúc này cuối cùng cũng tin đây là sự thật, không ngờ chuyện này lại vòng vèo như vậy, có điều cũng may là chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết, Khâu Tử Kiện ký giấy kết hôn cũng không sao, sau này có thể ly hôn, có điều vì tiền đồ nên phải làm tốt công tác bảo mật, Vương Chuẩn vốn định toàn lực lăng xê Khâu Tử Kiện, cũng không muốn tâm huyết của mình bị uổng phí, có điều giấy không thể gói được lửa, chuyện này chỉ sợ không giấu được công chúng dễ dàng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.