Thôi Quốc Trụ
nằm trên giường bên, cả người ê ẩm không có một chút sức lực, ông ta vốn chỉ dự định muốn giả bệnh mà thôi, chỉ là khi vừa vào trong bệnh viện,
thì cảm thấy mình thật sự có bệnh trong người, vợ của ông Từ Mẫn ngồi
bên cạnh giường gọt táo giúp cho ông, tình cảm của hai vợ chồng này cũng không tồi, Từ Mẫn cũng là tuyển thủ cờ vây chuyên nghiệp, bây giờ đã mở một trường dạy cờ vây, bởi vì những năm gần đây cờ vây đang nóng lên,
vì thế trường học cũng khá là đông người, Từ Mẫn đưa miếng táo đã gọt vỏ cho Thôi Quốc Trụ, nói : "Ông đó, lớn tuổi như vậy rồi, còn tranh cãi
với người ta làm gì? Cái ủy ban thể dục ấy như là một cái nhà nghĩ hưu,
cho dù làm chủ nhiệm thì thế nào?"
Thôi Quốc Trụ cười nói : "Tôi không sao cả, hắn cho rằng có thể chọc tôi tức chết, đáng tiếc là đạo hạnh chưa đủ" Những lời này ít nhiều gì cũng có ý lót vàng lên mặt, Trương Dương đã thành công chọc ông ta tức chết, ngày hôm nay ông ta tức đến nổi hôn mê tại chổ, cái này thì không thể
giả vờ được rồi.
Từ Mẫn thở dài một hơi, bà luôn cảm thấy rằng thái độ quá chấp nhất của
chồng mình trong quan trường không phải là một chuyện tốt gì, tiền lương từ ủy ban thể dục còn không bằng một góc thu nhập từ trường dạy cờ vây
của bà nữa. Nếu như chỉ bằng một chút tiền lương của Thôi Quốc Trụ, thì
tiền phí cho con trai đi du học tại Nhật sẽ không có biện pháp giải
quyết được, cũng là dựa vào bà mà chống đỡ cả thôi. Từ Mẫn đang muốn
khuyên chồng một hai câu, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa phòng, thị trưởng Hạ Bá Đạt, bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi hai người cùng đến, đội
hình an ủi như vậy cũng đã đủ cường đại rồi, Thôi Quốc Trụ chỉ là một bí thư tổ đảng của một ủy ban thể dục nho nhỏ mà thôi, như vậy làm cho ông có chút vừa mừng vừa sợ, ông giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng mà hai tay
bủn rủn không có một chút sức lực, không thể hoàn thành được cái động
tác đơn giản này.
Hạ Bá Đạt xông lên phía trước, thân thiết cầm lấy tay của Thôi Quốc Trụ nói : "Đồng chí Quốc Trụ, nằm, nằm đi"
Hà Anh Bồi thấy bộ dạng của Thôi Quốc Trụ như vậy, trong lòng cảm thấy
có chút buồn cười, thằng nhãi này đúng là biết giả vờ, thật sự muốn nằm
luôn tại bệnh viện sao?
Từ Mẫn vội vàng nói : "Mời thị trưởng Hạ ngồi, mời bộ trưởng Hà ngồi"
Thấy hai vị thường ủy thị ủy cùng nhau đến thăm chồng của mình, Từ Mẫn
cũng cảm thấy trên mặt đầy sự kiêu hãnh.
Hạ Bá Đạt và Hà Anh Bồi ngồi xuống bên giường, Từ Mẫn đi lấy cho bọn họ hai chai nước khoáng.
Hạ Bá Đạt cười nói : "Không cần khách khí như vậy, hôm nay chúng tôi đặc biệt đến đồng chí Quốc Trụ, công tác của ủy ban thể dục gần đây rất là
khổ cực, đồng chí Quốc Trụ một lòng làm việc, mệt mỏi sinh bệnh, cái này gọi là cúc cung tận tụy cho sự nghiệp thể dục của chúng ta"
Từ Mẫn nói : "Ổng là như vậy đó, làm việc là hết muốn sống"
Thôi Quốc Trụ cười cười, ho khan một tiếng, từ tiếng ho khan của chồng,
Từ Mẫn đã lĩnh ngộ ra được cái gì đó, nhỏ giọng nói : "Hai vị lãnh đạo
cứ ngồi trước đi, tôi đi rót nước"
Hạ Bá Đạt và Hà Anh Bồi đều cười gật đầu.
Từ Mẫn đi ra, tiện tay đóng cửa phòng lại, trên mặt của Thôi Quốc Trụ
lập tức xuất hiện biểu tình ủy khuất, khuôn mặt tràn ngập bi phẫn nói :
"Thị trưởng Hạ, bộ trưởng Hà, cái chức bí thư tổ đảng này tôi không cách nào làm được"
Hạ Bá Đạt đương nhiên biết là vì nguyên nhân gì, nhưng vẫn cố ý tỏ ra
kinh ngạc :" Đồng chí Quốc Trụ, sao lại nói như vậy được chứ?"
Thôi Quốc Trụ nói : "Tôi và Trương Dương không cách nào làm việc với
nhau được, tất cả mọi người đều là đồng sự, va chạm là điều không thể
tránh được, nhưng mà, hắn đối đãi với người khác, ngay cả một chút tôn
trọng cũng không có"
Hà Anh Bồi nói : "Đồng chí Quốc Trụ, ngày hôm nay là ngày đầu tiên anh đảm nhiệm bí thư tổ đảng, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Thôi Quốc Trụ nói : "Nếu tổ chức đã tin tưởng cho tôi làm bí thư tổ
đảng, tôi sẽ gánh chịu cái trách nhiệm này, lúc mời họp hội nghị đảng,
hắn không ngừng chống đối lại tôi, vượt quá quyền lực cá nhân, muốn thâu tóm tất cả quyền lực về mình ..." Nói một hơi dài như vậy, Thôi Quốc
Trụ bỗng nhiên có cảm giác không thở nổi, ông phải dừng lại một chút,
thở dốc kịch liệt hai hơi, rồi mới tiếp tục nói được: " Tôi không phải
là muốn tranh giành quyền lực gì với hắn cả, chỉ là tôi thấy rằng đi
theo sự lãnh đạo của đảng mới là điều cần thiết, mà hắn lại công khai
chống đối lại ngay trong hội nghị tổ đảng, nghi vấn địa vị lãnh đạo đảng ... còn nói ... còn nói tôi là bệnh tâm thần ... đã tạo thành vũ nhục
nhân thể đối với tôi ..." Thôi Quốc Trụ nói đến đây liền có cảm giác mệt mỏi không chịu nổi, thở dốc kịch liệt.
Thôi Quốc Trụ và Hà Anh Bồi thấy dáng vẻ của ông ta cũng đều có chút lo
lắng, xem ra bệnh của Thôi Quốc Trụ đích thật là không nhẹ rồi.
Lúc này lại có người đến, lần này chính là những đảng viên của ủy ban
thể dục, đi đầu chính là Trương Dương, thằng nhãi này dẫn đầu đi vào,
đến phòng bệnh, thấy Hạ Bá Đạt và Hà Anh Bồi, liền tỏ vẻ kinh ngạc, cười nói : "Hai vị lãnh đạo còn đến trước chúng tôi nữa"
Hạ Bá Đạt nói : "Chúng tôi đại biểu cho lãnh đạo thành phố đặc biệt đến thăm hỏi đồng chí Thôi Quốc Trụ"
Trương Dương nói : "Đồng chí lão Thôi quả thật là một đồng chí tốt, làm
việc không sợ mệt mỏi, cũng không nghĩ ngơi, rốt cục đã ngã bệnh trên
cương vị của mình, tôi chuẩn bị triệu tập toàn thể hệ thống thể dục
thành phố, để cho mọi người học tập tinh thần của đồng chí Thôi Quốc
Trụ, dưới sự cổ vũ tinh thần của đồng chí Thôi Quốc Trụ, công tác thể
dục của chúng ta nhất định sẽ nhận được một sự cổ vũ nhiệt tình, và
trong đại hội thể dục thể thao của tỉnh sang năm nhất định sẽ giành được thành tích tốt"
Tiêu Điều Mẫn đi qua cầm lấy bóa hoa trong tay đặt lên đầu giường của Thôi Quốc Trụ.
Trương Dương đại biểu cho mọi người lấy ra một bao lì xì đặt lên đầu
giường của Thôi Quốc Trụ, nói : "Đây là một chút tâm ý của mọi người,
bây giờ thực phẩm dinh dưỡng bị làm giả rất nhiều, mua lung tung sợ rằng không thích hợp, cho nên mỗi người chúng tôi góp một trăm đồng lại, tự
ông đi mua nha"
Khuôn mặt của Thôi Quốc Trụ đơ ra, mịa kíp, thằng nhãi này đúng là không phải thứ tốt, cho tiền mình ngay trước mặt hai vị lãnh đạo, giả bộ, con mẹ nó cứ giả bộ đi. Thôi Quốc Trụ nói : "Tâm nhận, tiền tôi không nhận"
Trương Dương cười ha hả cầm lấy tay của Thôi Quốc Trụ, nói : "Trước mặt
của hai vị lãnh đạo, tôi phải xin lỗi bí thư Thôi một tiếng, ngày hôm
nay trong hội nghị tổ đảng, tôi và bí thư Thôi bởi vì vấn đề công tác
nên đã xảy ra một ít tranh chấp nhỏ, con người của tôi còn trẻ tuổi,
thiếu sót kinh nghiệm, tính tình cũng không điềm đạm, nhưng mà điểm xuất phát của tôi lại là tốt, tôi muốn làm tốt công tác của ủy ban thể dục.
Bí thư Thôi cũng là vì muốn tốt cho ủy ban thể dục, bí thư Thôi, ngài
đừng chấp nhất với tôi làm gì nữa, mau chóng nghĩ ngơi cho khỏe lại, tôi còn chờ ngài đến sóng vai chiến đấu" Hắn vừa nói vừa đỡ lấy cánh tay
của Thôi Quốc Trụ, Thôi Quốc Trụ hận không thể gạt tay của hắn ra khỏi
người, chỉ là trên người không có một chút sức.
Tang Kim Đường nhìn thấy dáng dấp của Thôi Quốc Trụ lúc này, nghĩ rằng
lão già này đang giả bệnh, một chút đồng tình vào buổi sáng cũng đã biến mất rồi, Tang Kim Đường nói : "Bí thư Thôi, chủ nhiệm Trương cũng là vì công tác, trên công tác xảy ra một chút tranh chấp mọi người đừng để
trong bụng, ngày hôm nay chính chú nhiệm Trương đã gọi xe cấp cứu cho
ông, cũng là chủ nhiệm Trương cõng ông lên xe" Cái gì gọi là ném đá
xuống giếng, hành động của Tang Kim Đường chính là như thế, nói ra những lời này trước mặt của hai vị lãnh đạo, chính là vì muốn chống đỡ cho
Trương Dương, chống đỡ cho Trương Dương là vì cái gì? Mục đích chính là
vì đả kích Thôi Quốc Trụ, Thôi Quốc Trụ ông dựa vào cái gì mà lên làm bí thư tổ đảng? Đến lượt ai cũng không đến lượt ông, vừa mới làm bí thư tổ đảng một ngày mà phải vào bệnh viện rồi, mắt của đám lãnh đạo cấp trên
đúng là bị so le hết rồi, mới để cho một người lừa dối sống qua ngày như ông lên làm bí thư tổ đảng.
Sắc mặt của
Thôi Quốc Trụ tím lại, ông không thể không tức giận, vốn ông còn muốn
lợi dụng việc nằm viện để khiến cho đám lãnh đạo coi trọng, dùng loại
phương pháp này để đẩy Trương Dương vào khốn cảnh, chỉ là không ngờ rằng mình lên làm bí thư tổ đảng lại khơi mào thù hận của Tang Kim Đường,
quan trường chính là cái dạng này, bạn vĩnh viễn không bao giờ biết kẻ
địch tiếp theo sẽ là ai.
Phó chủ nhiệm ủy ban thể dục Lưu Cương cũng nói : "Bí thư Thôi à, ông an tâm dưỡng bệnh đi, mượn cơ hội này kiểm tra sức khỏe toàn thân luôn,
bây giờ có nhiều người thân thể không được tốt mà không biết, nếu như
không chú ý, sẽ tạo thành bệnh nặng đấy"
Tổ trưởng kỷ luật Đoạn Kiến Trung cũng nói : "Thân thể chính là tiền
vốn, từ từ dưỡng bệnh nha, ngàn vạn lần không thể coi nhẹ được, công tác bên ủy ban thể dục đã có chủ nhiệm Trương và chúng tôi rồi, ông không
cần lo lắng"
Lý Hồng Dương không nói gì cả, nhìn về cái bảng trên đầu giường của Thôi Quốc Trụ, bên trên có viết choáng váng đợi kiểm tra, nói chính xác hơn
là cũng không nhìn ra Thôi Quốc Trụ rốt cục có bệnh gì.
Hai vị thường ủy thị ủy Hạ Bá Đạt và Hà Anh Bồi nhìn nhau, bọn họ đều là cáo già tu luyện ngàn năm cả rồi, từ trong lời nói của các đảng viên ủy ban thể dục đã có thể nghe ra, Thôi Quốc Trụ không được yêu thích, Thôi Quốc Trụ muốn cười thành tiếng lắm rồi, lần này Thôi Quốc Trụ giả bệnh
có vẻ không được tốt, vì xem ra tất cả mọi người đều đang ước cho ông ta sinh bệnh thật.
Thôi Quốc Trụ cố nén tức giận trong lòng, thấp giọng nói : "Cảm ơn mọi
người đã quan tâm, thân thể của tôi không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi
một chút, là có thể nhanh chóng trở về đi làm rồi"
Trương Dương nói : "Chúng tôi cũng rất mong bí thư Thôi có thể sớm trở
về đi làm, ủy ban thể dục còn có nhiều công tác chờ ông đi làm, không có ông, thì chúng tôi không có người tâm phúc"
Thôi Quốc Trụ nghe thế nào cũng có vẻ không được tự nhiên, sao giống như đang châm chọc mình quá.
Hạ Bá Đạt và Hà Anh Bồi hai người đứng dậy ra về, Thôi Quốc Trụ thật ra
cũng muốn đưa tiễn, chỉ là trên người không còn chút sức lực, ngay cả
trong lòng ông cũng không khỏi nổi lên một suy nghĩ, mình hẳn là không
có bệnh chứ?
Trương Dương thân là chủ nhiệm của ủy ban thể dục đương nhiên là phải
đưa tiễn rồi, đưa hai vị lãnh đạo ra ngoài, Hạ Bá Đạt nhìn Trương Dương
một cái, không khỏi thở dài nói : "Tiểu Trương, không phải là tôi đã nói với cậu rồi sao, cần phải làm tốt đoàn kết với các đồng chí"
Trương Dương nói : "Chúng tôi rất đoàn kết, trên công tác chỉ có một chút hiểu lầm thôi, yên tâm tôi sẽ không để trong lòng đâu"
Hạ Bá Đạt vừa tức giận vừa buồn cười, cậu không để trong lòng, bây giờ
Thôi Quốc Trụ bị cậu chọc giận đến nổi phải vào bệnh viện kìa, cậu còn
muốn làm thế nào nữa hả?
Hà Anh Bồi nói : "Trương Dương, cậu có phải là có suy nghĩ khác hay
không? Đề bạt đồng chí Thôi Quốc Trụ len làm bí thư tổ đảng chính là kết quả sau khi thảo luận của tổ chức"
Trương Dương nói : "Tôi thật ra thì không có ý kiến gì cả, chỉ là đồng
chí Thôi Quốc Trụ ngày hôm nay trong hội nghị tổ đảng đã nói ra một câu, làm cho tôi cảm thấy có chút hồ đồ"
Hạ Bá Đạt và Hà Anh Bồi đều tò mò nhìn về Trương Dương, Hà Anh Bồi nói : "Ông ta đã nói gì?"
Trương Dương nói : "Ông ta nói muốn lãnh đạo tôi"
Hạ Bá Đạt và Hà Anh Bồi cùng nhìn nhau, nếu như Thôi Quốc Trụ thật sự
nói ra câu này, thì trình độ của ông ta cũng quá là tầm thường rồi.
Trương Dương nói : "Tôi có chút không rõ ràng, chủ nhiệm ủy ban thể dục
và bí thư tổ đảng ủy ban thể dục rốt cục là ai quản ai? Chính đảng tách
biệt mà còn có trách nhiệm liên quan sao? Ông ta muốn lãnh đạo tôi, có
phải là có ý nghĩa rằng sau này chuyện của ủy ban thể dục đều là do ông
ta định đoạt, còn tôi chỉ là một con bù nhìn không tai không mắt, chỉ để trang trí mà thôi?"
Hạ Bá Đạt nói : "Sao lại có thể nói như vậy? Ai nói ông ta lãnh đạo cậu, cậu là chủ nhiệm ủy ban thể dục, cậu là lãnh đạo tối cao của ủy ban thể dục" Hạ Bá Đạt vừa nghe cái câu chính đảng khác biệt mà còn có trách
nhiệm liên quan cũng cảm thấy khó chịu, ít nhất là đối với ông ta mà
nói, ở thành phố Nam Tích này, là bí thư quản thị trưởng.
Hà Anh Bồi nói : "Tiểu Trương, chuyện này cũng là do tổ chức nói không
rõ ràng, cho cậu chủ trì công tác hành chính hằng ngày của ủy ban thể
dục, còn đồng chí Thôi Quốc Trụ phụ trách công tác đảng của ủy ban thể
dục"
Trương Dương nói : "Con người của tôi bình thường thích rõ ràng ghét hồ
đồ, ông vừa nói như vậy, tôi lại không rõ ràng chính trị và đảng có giới hạn cụ thể gì, cái này không phải là do tôi oán giận gì, vốn dĩ nội bộ
của ủy ban thể dục chúng tôi không có mâu thuẫn gì, căn bản là do những
người làm lãnh đạo các ông chế tạo ra mâu thuẫn"
Hạ Bá Đạt và Hà Anh Bồi đưa mắt nhìn nhau, hai người đều không nói gì
cả, những lời này của Trương Dương đã nói lên điểm quan trọng rồi, để
cho Thôi Quốc Trụ làm bí thư tổ đảng chính là ý của Từ Quang Nhiên, cái
này căn bản là cố ý chế tạo mâu thuẫn.
Trương Dương nói : "Tính tình của tôi rất thẳng thắn, không chơi mấy trò lòng vòng làm gì, ngày hôm nay trước mặt hai vị lãnh đạo tôi xin nói rõ ràng, nếu tổ chức đã kêu tôi đến làm chủ nhiệm của cái ủy ban thể dục
này, thì phải tin tưởng tôi, còn nếu không tin tưởng tôi, thì xin mời
lựa chọn cao minh khác, tôi không lo không có chổ ở"
Hà Anh Bồi nói : "Ai không tin tưởng cậu? Không tin tưởng cậu còn có thể giao một bộ ngành quan trọng như ủy ban thể dục cho cậu sao"
Trương Dương nói : "Ủy ban thể dục rốt cục là ban ngành thế nào, tất cả
mọi người chúng ta đều rõ ràng, tôi đi đến ủy ban thể dục cũng không có
nghĩ cai gì cả, nhưng mà ở thời đại này con người muốn thành thật làm
tốt công tác thì lại rất khó, ủy ban thể dục là một địa phương quan
trọng, chính đảng cũng được chia một ít quyền lực, cũng là câu nói ấy
thôi, dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người,
nếu như không tin tưởng tôi, từ hôm nay tôi sẽ tìm đường lui, cùng lắm
thì tôi trở về lại Giang thành"
Sắc mặt của Hạ Bá Đạt trở nên khó coi, Trương Dương là cán bộ do ông
điều đến, Từ Quang Nhiên đề bạt Thôi Quốc Trụ lên quả thật cũng có chút
quá mức, Trương Dương trút ra được một cục tức trong người, Hạ Bá Đạt
nói thế nào cũng muốn biểu thị một chút, Hạ Bá Đạt nói : "Tiểu Trương,
đừng mang tính cách trẻ con nữa, làm công tác quốc gia sao có thể dỗi
hờn như vậy? Bất luận là chuyện gì cũng không phải một lần là có thể làm xong, cậu muốn lãnh đạo tin tưởng cậu, chấp nhận năng lực của cậu, thì
cậu nhất định phải làm ra một phần thành tích rõ ràng cho người khác
thấy, làm cho tất cả mọi người tin tưởng rằng cậu có năng lực làm tốt
công tác lãnh đạo của ủy ban thể dục"
Hà Anh Bồi gật đầu nói : "Thị trưởng Hạ nói đúng, cậu cần phải chứng minh bản thân mình"
Lúc mọi người đang nói chuyện, thì một người đàn ông mặc áo khoác trắng
đi đến, chính là em trai của bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên, Từ Quang
Thắng, lúc Trương Dương ở TĩnH hải tham gia vào lớp học tinh thần văn
minh đã có quen biết với Từ Quang Thắng, và người đứng ra làm quen cho
hai người chính là phó thị trưởng Vương Quảng Chính, Vương Quảng Chính
đắc tội với Trương Dương, bị Trương Dương trêu lại, Từ Quang Thắng là
bạn học cũ của Vương Quảng Chính, bắt đầu từ khi đó, Từ Quang Thắng đã
tôn sùng y thuật của Trương Dương rồi, người thanh niên này có thể chữa
tốt cho bệnh phong thấp của anh trai ông thì đương nhiên không phải là
vô tình rồi.
Từ Quang Thắng cũng không quan tâm đến chuyện chính trị cho lắm, Trương Dương đến Nam
Tích đã vài ngày rồi, cho nên Từ Quang Thắng cũng không biết chuyện
Trương Dương đến đây nhậm chức chủ nhiệm ủy ban thể dục, thấy Trương
Dương liền tỏ vẻ vui mừng, gã đến chào hỏi Hạ Bá Đạt, Hà Anh Bồi một
tiếng, sau đó nhiệt tình bắt lấy tay của Trương Dương nói : "Thị trưởng
Trương, ngọn gió nào thổi cậu đến Nam Tích vậy?"
Trương Dương cười nói : "Tôi được điều đến Nam Tích làm việc, ở ủy ban
thể dục, còn chưa dàn xếp xong, đang chuẩn bị thu xếp mọi chuyện xong
xuôi rồi sẽ đến thăm anh"
Từ Quang Thắng cười nói : "Ngày hôm nay gặp gỡ thì cậu đừng đi, buổi tối tôi mời khách, đón gió tẩy trần cho cậu, thị trưởng Hạ, bộ trưởng Hà,
buổi tối có rãnh không, cùng nhau ăn"
Hạ Bá Đạt cười nói : "Gần đây công tác của thành phố rất nhiều, làm sao mà có thời gian"
Hà Anh Bồi cũng dùng lý do tương tự để từ chối.
Bọn người Hạ Bá Đạt đang chuẩn bị đi, chỉ là Hạ Bá Đạt đột nhiên nghĩ
đến một chuyện, Từ Quang Thắng vốn là bác sĩ của bệnh viện nhân dân số
hai này, là chủ nhiệm khoa tiết niệu, nói như vậy hẳn là cũng có thể xem bệnh cho Thôi Quốc Trụ rồi, Hạ Bá Đạt nói : "Bệnh của bí thư Thôi của
ủy ban thể dục có nặng hay không?"
Từ Quang Thắng cũng nghe nói đến chuyện này, chỉ là gã không phải là
người khoa nội thần kinh, cho nên cũng không rõ ràng tình huống của Hạ
Bá Đạt, đúng lúc có một bác sĩ khoa nội thần kinh đi ngang qua, Từ Quang Thắng liền gọi người này lại.
Người bác sĩ này được hỏi về bệnh tình của Thôi Quốc Trụ, liền bất chợt
nở nụ cười nói : "Vừa mới có kết quả kiểm tra xong, ông ta không có
bệnh, chỉ số sinh lý cũng rất tốt, rất khỏe mạnh, nhưng mà ông ấy vẫn
luôn nói rằng tay chân của mình không có sức, không xuống giường được"
Hạ Bá Đạt và Hà Anh Bồi cũng không tiếp tục hỏi nữa, chào tạm biệt một tiếng, rồi cùng nhau đi ra ngoài lên xe ô tô.
Lên trên xe rồi, Hà Anh Bồi rốt cục đã không nhịn được nói : "Thôi Quốc Trụ này không phải là giả bệnh chứ?"
Hạ Bá Đạt nói : "Chuyện này làm rõ cũng không có chổ tốt nào, tôi thấy
hay là nhanh chóng thu xếp, chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa
thành không, giữa các đồng chí với nhau cần gì phải người sống ta chết
làm chi"
Hà Anh Bồi thở dài nói : "Lòng dạ của Thôi Quốc Trụ cũng có chút vấn đề"
Ước nguyện ban đầu của Thôi Quốc Trụ là muốn giả bệnh, chỉ là từ khi ông nằm lên cái giường trong bệnh viện, thì ngay cả một chút sức lực cũng
không có nữa, nằm trên giường, ngay cả nói cũng lười nói.
Vợ của ông Từ mẫn nói : "Được rồi, được rồi, ông không cần giả bộ nữa,
lãnh đạo đi hết rồi, người của ủy ban thể dục cũng đi rồi, nằm như vậy
cũng đủ lắm rồi, ông ở trong bệnh viện làm gì?"
Thôi Quốc Trụ mệt mỏi nói : "Tôi không giả bộ .... tôi thật sự bệnh rồi ... toàn thân không có một chút sức lực nào cả"
Từ Mẫn nói : "Này, giả bệnh giả đến nghiện luôn rồi phải không? Tôi nói
cho ông biết, trường dạy cờ vây của tôi còn có rất nhiều chuyện bận rộn, ông mà còn giả bộ như vậy nữa, tôi cũng không có thời gian hầu hạ ông
đâu"
Thôi Quốc Trụ cả giận nói : "Ai giả bộ chứ? Bà không nhìn ra tôi đang khó chịu sao?"
Từ Mẫn sửng sốt, đưa tay sờ sờ cái trán của Thôi Quốc Trụ, nhiệt độ cơ thể cũng rất bình thường mà..
Trong lòng Thôi Quốc Trụ nổi lên một trận phiền muộn không nói nên lời : "Làm gì vậy? Bà không tin tôi? Bà nghĩ tôi giả bộ sao? Vì sao tôi phải
giả bộ cho bà xem?"
Bình thường thì tính tình của Thôi Quốc Trụ đều rất tốt, hai vợ chồng
xưa nay cũng rất ít cãi nhau, hơn nữa Từ Mẫn còn có thu nhập chủ yếu
trong gia đình, kinh tế quyết định địa vị, nhưng mà ngày hôm nay Thôi
Quốc Trụ lại có thái độ khác thường, tự nhiên lại lớn tiếng với vợ mình.
Từ Mẫn trừng mắt nhìn ông : "Kết quả kiểm tra đã có rồi, bác sĩ nói chỉ
số các bộ phận trong thân thể của ông đều rất tốt, rõ ràng là không có
bệnh"
"Bác sĩ nói có thể dùng được sao? Bệnh viện bây giờ chữa cho chết tốt
hơn chữa cho khỏe rất nhiều ..." Thôi Quốc Trụ vừa kích động một chút
lại cảm thấy rất là tức giận.
Từ Mẫn nói : "Lão Thôi, ông bị cái gì vậy? Có phải là đầu óc bị kích
thích đến điên rồi không?" Bà cũng thuận miệng nói ra mà thôi, ai ngờ
Thôi Quốc Trụ lại vội nói : "Bà mới là có bệnh, đầu óc của tôi rất tốt,
rất bình thường"
Từ Mẫn cũng không khỏi tức giận : "Ông quả thật là một bệnh tâm thần, không nói với ông nữa"
Thôi Quốc Trụ cả giận nói : "Bà nói ai là bệnh tâm thần? Bà nói ai bệnh tâm thần, bà mới bệnh tâm thần đó!"
........................................
Từ Quang Thắng cực kỳ thưởng thức người thanh niên Trương Dương này, tối hôm đó gã đã mở tiệc chiêu đãi Trương Dương tại khách sạn Hải Thiên
Đại, thân là chủ nhiệm khoa tiết niệu của bệnh viện nhân dân số hai Nam
Tích, thu nhập cá nhân của Từ Quang Thắng cũng rất là xa xỉ, ông ta mời
khách thật ra thì cũng không cần trả tiền, những tay buôn thuốc lậu, bán thiết bị chữa bệnh lậu đều đang xếp hàng, ăn một bữa cơm, xuất ra hóa
đơn, đương nhiên là sẽ có người cướp giật chỉ để giành trả cho gã, trong giới chữa bệnh, không ai xem cái này trở thành tham ô hối lộ cả, chuyện như vậy rất là bình thường, tất cả mọi người đều làm cả, nếu như bạn mà không làm thì ngược lại có vẻ không được bình thường.
Tối hôm nay Từ Quang Thắng còn mời viện trưởng bệnh viện Chung Lâm, hai
người bọn họ là bạn học cũ trong trường y, quan hệ cũng đã đến trình độ
không còn cần phải giấu diếm nhau, Từ Quang Thắng cũng gọi điện chó phó
thị trưởng Vương Quảng Chính đến, nói cho gã ta biết Trương Dương đã đến Nam Tích đảm nhiệm chức chủ nhiệm ủy ban thể dục, lúc trước Vương Quảng Chính vì trêu chọc vào Trương Dương nên thiếu chút nữa đã phải chia tay với cái cần gạt số của mình, nhưng mà từ sau chuyện lần ấy, Vương Quảng Chính cũng đã bắt đầu học ngoan rồi, gã cũng tương đối chịu phục với
Trương Dương, nghe Trương Dương đến Nam Tích nhậm chức, lập tức biểu thị là buổi tối sẽ đến dự tiệc đón gió cho Trương Dương.
Bên Trương Dương thì gọi thêm Lương Thành Long, và toàn bộ đảng viên của ủy ban thể dục đến, Trương đại quan nhân biết mình mới đến, cần phải
làm tốt quan hệ với đồng nghiệp, chuyện của Thôi Quốc Trụ đã làm cho
hình tượng của hắn trong mắt mọi người thay đổi rất nhiều, hắn muốn lợi
dụng cơ hội hiện tại để lôi kéo một ít quan hệ.
Trong các đảng viên này, Tang Kim Đường nói là có việc bận, Đoạn Kiến
Trung thì nói là tối nay có tiệc xã giao, Lý Hồng Dương và Lưu Cương hai người nhận lời mời, còn Tiêu Điều Mẫn thì mang ý niệm nịnh bợ vị chủ
nhiệm mới đến này trong đầu, tuy rằng cô ta cũng có việc, nhưng cũng tạm gác qua một bên, đi đến Hải Thiên dự tiệc.
Thật ra thì ý của Trương đại quan nhân là không muốn đến Hải Thiên dự
tiệc, nhưng mà nếu Từ Quang Thắng an bài như vậy, nếu hắn không đi, thì
đúng là không tốt, khách đến tùy chủ mà, không thể đưa ra yêu cầu đổi
chổ được.
Sáu giờ tối, Trương Dương xuất hiện đúng giờ ngay trước cửa khách sạn
Hải Thiên, quản lý của Hải Thiên Chung Hải Yến đang nói chuyện gì đó với Chung Lâm, cô ta và Chung Lâm có quan hệ anh em họ, thấy Trương Dương
đi vào, Chung Hải Yến ngừng nói lại, cười cười đi ra đón : "Chủ nhiệm
Trương, ngài đến ăn"
Chung Lâm không biết Trương Dương, Trương Dương cũng chẳng quen Chung
Lâm, Từ Quang Thắng lúc này vừa đi ra khỏi toilet, thấy Trương Dương
đến, liền cười nói : "Trương Dương, đến rồi à!"
Chung Lâm lúc này mới biết chủ nhiệm của buổi tiệc mà Từ Quang Thắng mở
tiệc chiêu đãi chính là người thanh niên này, Chung Hải Yến lúc này cũng mới biết thì ra anh họ tối nay đến ăn là cùng đi với Trương Dương, thấy Trương Dương và Từ Quang Thắng quen thuộc như vậy, Chung Hải Yến lại
nghĩ đến quan hệ bên trong quan trường của Trương Dương, Lương Thành
Long và Kiều Bằng Cử, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy coi trọng Trương
Dương vài phần.
Từ Quang Thắng giới thiệu Chung Lâm và Trương Dương làm quen với nhau.
Chung Lâm cười cười vươn tay ra, nắm tay một cách thân thiết với Trương
Dương, nói : "Chủ nhiệm Trương, tôi nghe danh tiếng của cậu đã lâu rồi,
chủ nhiệm Từ ở trước mặt tôi bình thường hay nhắc đến cậu, sau này chúng ta cần phải thân cận nhiều hơn một ít"
Trương Dương thấy con người của Chung Lâm cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo,
cũng không giống như thư sinh cổ hũ, trong lòng cũng vô cùng thích, gật
đầu nói : "Tôi cũng muốn kết bạn với viện trưởng Chung lâu rồi"
Chung Hải Yến nói : "Anh, mọi người vào phòng ngồi trước đi, ở đây người đến người đi, không tiện để nói chuyện"
Trương Dương lúc này mới biết được giữa Chung Lâm và Chung Hải Yến có
thêm tầng quan hệ này, Nam Tích lớn như vậy, thế nhưng đi đâu cũng gặp
phải người thân bạn bè.
Chung Hải Yến dẫn bọn họ đến căn phòng đã đặt chổ trước, bên này vừa
ngồi xuống, thì bên kia người của ủy ban thể dục là Lưu Cương, Lý Hồng
Dương, Tiêu Điều Mẫn cùng nhau đến, bọn họ cũng rất quen thuộc với Chung Lâm, Từ Quang Thắng, gặp nhau cười nói vui vẻ. Chung Lâm nói : "Chủ
nhiệm Tang sao lại không đến?"
Tiêu Điều Mẫn nói : "Nhà của chủ nhiệm Tang hôm nay có việc, không thể đến được"
Tính tình của Chung Lâm vô cùng sảng khoái, ông ta cười nói : "Có việc
cũng không cần ăn sao? Tôi gọi điện thoại cho ổng, ngày hôm nay vô luận
thế nào cũng phải kéo ổng đến!" Con người của ông ta nói được là làm
được, đi qua một bên gọi điện thoại, không bao lâu sau thì cười tủm tỉm
trở về, ông nói với mọi người : "Được rồi, một chút nữa là đến!"
Lý Hồng Đương biết được ảo diệu bên trong, Chung Lâm là chuyên gia ngoại khoa, con trai của Tang Kim Đường bị bệnh suy tim từ nhỏ, và chứng bệnh này được chính Chung Lâm khai đao chữa khỏi, cho nên Tang Kim Đường vẫn luôn xem Chung Lâm là ân nhân của mình, Chung Lâm kêu ông ta đến, cái
mặt mũi này ông ta nói thế nào cũng phải cho.
................................
Từ Quang Thắng kêu phục vụ mang đồ ăn lên, đồ ăn còn chưa lên hết, thì
phó thị trưởng Tĩnh Hải Vương Quảng Chính đã vội vã chạy đến, vừa vào
cửa vừa chắp tay nói : "Xin lỗi xin lỗi, tôi đã đến chậm!"
Trương Dương thấy Vương Quảng Chính đến, đây là người quen đã lâu, liền
cười ha hả đứng dậy chủ động bắt tay với Vương Quảng Chính, hắn không
ngờ Vương Quảng Chính lại có thể đến, từ biểu hiện ngày hôm nay của
Vương Quảng Chính là xem, đồng chí này biết lỗi mà có thể sửa sai, là
một đồng chí tốt. Trương Dương kéo tay Vương Quảng Chính đến ngồi xuống
bên cạnh mình, ngẫm lại lúc đầu hai người có ân oán với nhau nguyên nhân cũng bởi vỉ Vương Quảng Chính nói xấu hắn và Tần Thanh, bị hắn làm cho
một cú rất thê thảm, nhưng mà không có bài học lần đó, thì Vương Quảng
Chính cũng sẽ không nhớ lâu như vậy, cùng đi với Vương Quảng Chính còn
có tài xế của gã là Tiểu Mã, Tiểu Mã đặt một chai rượu Ngũ Lương xuống
bên cạnh bàn, sau đó xoay người rời đi.
Rất nhiều chuyện đều là hiểu lòng nên không cần nói ra, Từ Quang Thắng
kêu người phục vụ khui rượu, khoảng sáu giờ ba mươi thì phó chủ nhiệm ủy ban thể dục Tang Kim Đường cùng với Lương Thành Long đến, Lương Thành
Long là người đến cuối cùng, hai người một trước một sau vào cửa, đều
cười nói : "Xin lỗi nha, đã đến chậm"
Ánh mắt của Tang Kim Đường khi nhìn Trương Dương ít nhiều gì cũng có
chút chột dạ, dù sao thì Trương Dương mới ông, ông cũng không đến, một
cú điện thoại của Chung Lâm đã triệu được ông ra, cũng may là Trương
Dương không có tính toàn với ông, cười nói : "Chủ nhiệm Tang, mau ngồi
đi, tưởng rằng ông không đến chứ"
Tang Kim Đường cười nói : "Con trai tôi gần đây có nhiều bài vở quá, cho nên tôi phải trở về làm cơm cho nó, không ngờ rằng tối nay vợ tôi cũng
trở về sớm, cho nên tôi mới có thời gian" Chung Lâm nói : "Con người của lão Tang tuyệt đối là mẫu hình của một người đàn ông tốt" Vương Quảng
Chính cười nói : "Mọi người đã đến đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi!"
Sinh ý tối nay của Hải Thiên cũng ít, cho nên quản lý Chung Hải Yến cũng ngồi xuống uống chung, Vương Quảng Chính nâng ly lên nói : "Ly đầu tiên những người bạn mới bạn cũ chúng ta cùng uống, hoan nghênh Trương Dương đến Nam Tích!" Ông vừa nói như thế, mọi người đều đồng thời hưởng ứng.
Trương đại quan nhân cũng nâng ly lên, cười nói : "Cảm ơn, con người của tôi ăn nói rất vụng về, cũng không biết nói gì cả, tất cả đều đã ở
trong rượu!" Hắn nâng ly lên uống cạn một hơi, mọi người cùng nhau uống
với hắn. Chung Hải Yến rót rượu cho mọi người, cười nói : "Chủ nhiệm
Trương có tửu lượng thật tốt, lần trước đến Hải Thiên, đã làm cho tôi
uống say!"
Lương Thành Long cười nói :
"Cái này cũng là do quản lý Chung xinh đẹp thôi, chủ nhiệm Trương của
chúng tôi, thích tìm người đẹp uống rượu thôi à!" Chung Hải Yến nói :
"Tối nay tôi cũng không sợ, có chủ nhiệm Tiêu ở đây, chủ nhiệm Trương sẽ không tìm tôi uống rượu đâu!"
Tất cả mọi người đều bật cười, Tiêu Điều Mẫn nói : "Tửu lượng của tôi không được tốt, chỉ uống được tối đa hai ly thôi!"
Qua vài ly rượu, mọi người thay phiên nhau kính Trương Dương, bầu không
khí tối nay tốt hơn lúc Trương Đức Phóng mời khách rất nhiều, cũng không ai tận lực muốn chuốc rượu Trương Dương cả, dù sao thì đa số mọi người
đều biết tửu lượng kinh người của Trương Dương rồi, cho nên chẳng ai
muốn chủ động tìm phiền phức làm gì cả. Chung Lâm và Trương Dương là
uống nhiều nhất, hai người đã uống liên tục sáu ly rồi, Chung Lâm cũng
có tửu lượng khá tốt, ông ta nói với Trương Dương : "Chủ nhiệm Trương,
tôi nghe chủ nhiệm Từ nói, cậu có trình độ thâm hậu trong y học, chứng
bệnh phong thấp đau nhức của bí thư Từ chúng ta cũng là do cậu chữa
tốt!"
Trương Dương cười khiêm tốn, nói : "Đó là phương thuốc do tổ tiên truyền xuống thôi, tôi cũng không dám tự nhận là có trình độ gì cả, hơn nữa,
chứng bệnh phong thấp của bí thư Từ cũng nhẹ, cho tôi không gặp phải
tôi, thì người khác cũng có thể chữa tốt bình thường mà"
Người khác không nghĩ cái gì, nhưng mà Chung Lâm và Từ Quang Thắng đều
biết bệnh phong thấp làm gì mà chữa dễ dàng như vậy, Trương Dương đang
tỏ vẻ khiêm tốn mà thôi. Còn có một người cực kỳ tâm phục y thuật của
Trương Dương, đó chính là phó thị trưởng Tĩnh Hải Vương Quảng Chính, lúc đầu thằng nhỏ của gã phải chịu đau khổ, nếu như không phải là do Trương Dương dạy gã bôi tiêu thiên triêu lên, thì sợ rằng đã cắt bỏ luôn rồi,
mỗi lần nhớ đến cảm giác ngứa và gãi trong đau đớn, Vương Quảng Chính
đều thấy sợ hãi trong lòng.
Lúc Tang Kim Đường và Chung Lâm uống rượu có hỏi : "Viện trưởng Chung,
bệnh tình của bí thư Thôi chúng tôi thế nào rồi?" Chung Lâm nói : "Nói
đến chuyện này cũng thật sự kỳ quái, bệnh viện đã tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện cho bí thư Thôi rồi, chỉ số thân thể của ông ta đều rất
bình thường, nhưng mà tay chân của ông ta lại bủn rủn không có sức, ngay cả xuống giường cũng không nổi. Trước khi tôi đi, đã gọi điện liên hệ
với bệnh viện nhân dân tỉnh rồi, mời chuyên gia xuống hội chẩn"
Lương Thành Long cười chẳng đáng nói : "Vị bí thư Thôi này có phải là
giả bệnh không?" Người khác không dám nói, nhưng hắn có gì mà phải e sợ.
Biểu tình của những người trong ủy ban thể dục đều trở nên cổ quái, bọn
họ không tiện phát biểu ý kiến, Chung Lâm nói : "Theo lý mà nói hẳn
không phải là như thế, tôi thấy bí thư Thôi thật sự bị bệnh, ông ta thật sự không có sức. Có lẽ điều kiện của bệnh viện chúng tôi có hạn, không
thể tra ra nguyên nhân bệnh thật sự của ông ta"
Lương Thành Long nói : "Trương Dương, bây giờ ở đâu cũng có lời đồn, bí
thư Thôi là do cậu chọc tức đến sinh bệnh! Rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Cậu nói cho mọi người nghe một chút đi"
Trương Dương cười nói : "Cậu trở nên nhiều chuyện từ khi nào thế?"
Lý Hồng Dương nãy giờ im lặng đã lên tiếng : "Không nghiêm trọng như thế đâu, lời đồn bên ngoài không thể tin được, trong công tác phát sinh
hiểu lầm là điều khó tránh khỏi, lúc đó chúng tôi cũng có mặt tại đấy,
chỉ là giao lưu thảo luận bình thường thôi"
Tiêu Điều Mẫn nói : "Khi bí thư Thôi phát bệnh chính là do chủ nhiệm
Trương cõng trên lưng đưa ra xe cấp cứu" Những lời này tràn ngập ý tứ
lấy lòng Trương Dương, cũng biểu lộ thái độ của cô ta, bâ giờ cô ta muốn kiên định đứng bên phía của Trương Dương.
Trương Dương nói : "Chúng ta đừng nói chuyện công tác nữa, bí thư Thôi
phát bệnh tôi cũng thấy khó chịu, chỉ là nếu mọi chuyện đã xảy ra rồi,
thì chúng ta chỉ mong rằng ông ấy sớm có thể hồi phục"
Dưới lời đề nghị của Trương Dương, mọi người tiếp tục uống rượu, Vương
Quảng Chính cũng nghe ra đại khái, thì ra Thôi Quốc Trụ và Trương Dương
đã xảy ra va chạm, rồi lập tức bị bệnh, Vương Quảng Chính cũng không
quen thuộc gì với Thôi Quốc Trụ, chỉ là gã đã có một quá khứ tương tự,
gã vẫn hoài nghi chuyện lần trước chính là do Trương Dương trêu cợt gã,
chỉ là trải qua chuyện đó gã đã thật sự sợ, đối nghịch với Trương Dương, không phải là tự tìm phiền phức sao?
Lúc Vương Quảng Chính uống rượu với Trương Dương, có nhắc đến đại hội
thể dục thể thao sang năm, căn cứ theo bộ phần quy hoạch của đại hội lần này thì những bộ môn thi đấu dưới nước sẽ được cử hành tại Tĩnh Hải, mà bên phía Tĩnh Hải cũng đã chuẩn bị tốt công tác nghênh tiếp đại hội
tỉnh lần này rồi, bây giờ hồ bơi và sân thi đấu nước cũng đã được xây
xong, Vương Quảng Chính nói : "Chủ nhiệm Trương, lần này các trung tâm
bơi lội và sân thi đấu dưới nước của chúng tôi đều đã xây xong rồi,
thiết bị lắp đặt bên trong cũng đã hoàn thành, chỉ chờ đại hội khai mạc
mà thôi"
Trương Dương nói : "Tốt, nếu như trung tâm thể dục mới mà có được hiệu suất công tác như của bên anh là tốt rồi"
Vương Quảng Chính nói : "Chủ nhiệm Trương có chuyện này muốn nhờ anh
nhắc giúp chúng tôi, năm triệu mà thành phố đáp ứng đưa xuống vẫn chưa
có"
Trương Dương cười nói : "Thị trưởng Vương, anh không có suy nghĩ rồi,
cái mông của tôi còn chưa ngồi nóng nữa, mà anh đã tìm tôi đòi tiền rồi"
Vương Quảng Chính ngượng ngùng cười cười một tiếng : "Xin lỗi, xin lỗi,
tôi chỉ là muốn giúp chủ nhiệm Trương phản ánh mà thôi, không có ý tìm
anh đòi tiền đâu" Gã cũng rõ ràng tình huống của ủy ban thể dục, cho dù
có đòi tiền thì cũng chưa đến lượt của ủy ban thể dục đâu, ủy ban thể
dục thành phố Nam Tích không có quyền lực gì, lần này tiến hành xây dựng một loạt sân thể dục phục vụ cho đại hội tỉnh, ủy ban thể dục căn bản
là không có chổ chen chân vào.
Trương Dương chỉ chỉ Từ Quang Thắng, nói : "Thị trưởng Vương, anh và
ch3u nhiệm Từ là bạn học cũ, anh cứ trực tiếp tìm anh ta để phản ánh đi, để cho chủ nhiệm Từ đi tìm bí thư Từ đòi tiền"
Từ Quang Thắng cười ha hả nói : "Chủ nhiệm Trương, cậu đừng có kéo tôi
vào cuộc, tuy rằng anh của tôi là bí thư thị ủy thật, nhưng mà tôi chỉ
là một người làm công tác y tế bình thường thôi, chuyện của anh ta cho
đến giờ tôi cũng không bao giờ hỏi đến, tôi muốn hỏi cũng không hỏi
được, chuyện của giới thể dục, cậu đương nhiên phải phụ trách rồi, cậu
là chưởng môn nhân của giới thể dục Nam Tích này mà!"
Trương Dương cười nói : "Nghe chủ nhiệm Từ nói như vậy, tôi liền thấy áp lực rất lớn!"
Lương Thành Long cười tủm tỉm nhìn Trương Dương, trong bàn nhậu này chỉ
có hắn là người hiểu rõ Trương Dương nhất, hắn nhận thấy rằng, Trương
Dương đã bắt đầu rục rịch rồi, Thôi Quốc Trụ bị bệnh chỉ là bước đầu
tiên thôi, Trương Dương đang từng bước loại trừ cản trở, không biết kẻ
không may tiếp theo sẽ là ai đây?
.........................
Bàn rượu là một nơi để giao lưu tình cảm rất tốt, mọi người ngồi cùng
một chổ không uống rượu thì đúng là khó mà nói chuyện, mỗi người đều ôm
mục đích riêng của mình, Lương Thành Long và Chung Lâm nói chuyện rất
khoái trá, đề tài nói chuyện từ từ dẫn đến việc xây dựng một tòa lầu
trong kế hoạch nâng cấp bệnh viện nhân dân số hai, Lương Thành Long đã
sớm nghe nói về tin tức bệnh viện nhân dân số hai muốn xây dựng một tòa
lầu rồi, nhưng mà hắn cũng biết ở thành phố Nam Tích này nếu muốn cướp
đi một miếng thịt béo bở như thế thì đúng là có khó khăn không nhỏ, em
trai của bí thư thị ủy Từ Quang Lợi là một người có cái miệng rộng ăn
uống rất lớn, một công trình lớn như vậy, hắn ta đương nhiên là không bỏ qua một cách đơn giản rồi.
Trong mắt của Lương Thành Long thì Từ Quang Lợi chẳng qua chỉ là một kẻ
nhà quê mà thôi, trong ngành kiến trúc này, Từ Quang Lợi còn kém hắn rất xa, luận thân phận hay bối cảnh thì Từ Quang Lợi đều không bằng hắn,
nhưng mà có một điều hắn phải thừa nhận, nơi này là Nam Tích, bí thư thị ủy Nam Tích là Từ Quang Nhiên, là anh ruột của Từ Quang Lợi, ở Nam Tích thì Từ Quang Lợi có ưu thế may mắn cao hơn, cường long cũng không thể
nào áp được rắn độc, lúc trước Lương Thành Long không có tâm tư tranh
giành cái gì cả, chỉ là bây giờ công trình cảng nước sâu đang gặp khó
khăn, hắn đã không nhịn được bắt đầu tính toán chuyện của riêng mình.
Con người của Chung Lâm rất
hào sảng, ít nhất là biểu hiện ngoài mặt là như vậy, ông ta nói chuyện
với Lương Thành Long rất hợp, con người này uống rượu cũng rất sảng
khoái. Tuy rằng Trương Dương lần đầu tiên gặp mặt ông ta, nhưng mà Chung Lâm đã phủ định khái niệm về viện trưởng xưa nay trong Trương Dương,
trên người của Chung Lâm cũng không có nhiều khí chất học giả, mà lại
giống như một quan viên, một người quản lý, một người kinh doanh. Ông ta rất hay nói, rất giỏi về quan hệ, thậm chí là trên bàn rượu còn cùng
Lương Thành Long nói về việc lắp đặt thiết bị công trình cho phòng
truyền dịch nữa.
Trương Dương chủ động cạn ly với Tang Kim Đường, hắn rất thành khẩn nói : "Chủ nhiệm Tang, tôi vừa mới đến ủy ban thể dục, vẫn chưa quen thuộc gì với công tác của ủy ban thể dục, sau này, ông cần phải giúp đỡ ủng hộ
nhiều cho công tác của tôi nha"
Tang Kim Đường cười nói : "Chủ nhiệm Trương yên tâm, tôi nhất định sẽ
toàn lực ủng hộ công tác cho cậu" Lúc nói ra những lời này, ngay cả Tang Kim Đường cũng cảm thấy buồn bực, dù sao thì đảng viên được mời trong
buổi tối hôm nay cũng không chỉ có một mình ông, Trương Dương lại đặc
biệt nói với ông những lời này, hẳn là coi trọng ông, nhưng mà coi trọng nhưng đồng thời cũng có vẻ như đã quên mất cảm thụ của người khác.
Sau khi Trương Dương uống một ly này với Tang Kim Đường xong, lại tiếp
tục mời những đảng viên của ủy ban thể dục uống một ly, hắn cũng không
có lập lại những lời nói khi nãy. Trong lòng Tang Kim Đường thầm nghĩ,
vì sao hắn ta lại đặc biệt nói với mình những lời này nhĩ? Chẳng lẽ thái độ của mình làm cho hắn cảm thấy được gì? Hay là hắn có bất mãn đối với công tác của mình? Con người nghĩ nhiều quá thì chưa chắc đã là chuyện
tốt gì, bình tĩnh mà xem xét đi, khi Trương Dương vừa mới đến Nam Tích,
thì Tang Kim Đường có thái độ cực kỳ coi rẻ hắn, chỉ là bây giờ Trương
Dương đã thành công chọc cho Thôi Quốc Trụ tức đến hôn mê, Tang Kim
Đường phát hiện ra trên người của Trương Dương có không ít chổ rực rỡ,
âm mưu quỷ kế thì ông ta đã thấy nhiều rồi, nhưng mà với độ tuổi còn trẻ như Trương Dương, có thể vận dụng mưu kế tốt đến nổi như vậy, lúc trước Tang Kim Đường chưa từng gặp qua. Mà nghĩ lại Thôi Quốc Trụ cũng thật
là đáng thương, vừa mới làm bí thư tổ đảng được có mấy giờ, mà đã bị
Trương Dương đưa vào bệnh viện, người thanh niên như vậy ai mà dám bỏ
qua?
Tang Kim Đường ngồi suy nghĩ nửa ngày, Trương Dương đã nâng ly rượu đến
tìm ông ta, cười nói : "Chủ nhiệm Tang, ông là phó bí thư tổ đảng, bây
giờ bí thư Thôi bị bệnh rồi, còn chưa biết khi nào thì mới có thể trở về cương vị, sau này công tác đảng của ủy ban thể dục toàn bộ đều dựa vào
ông" Tang Kim Đường nghe thế nào cũng cảm thấy không hợp, Trương Dương
nói những lời này là có ý gì? Là ám chỉ cho ông biết, ngày hôm nay của
Thôi Quốc Trụ sẽ là ngày mai của ông sao? Tang Kim Đường cười rất miễn
cưỡng, nhưng mà ông vẫn cạn ly với Trương Dương, không nói gì, uống xong ly rượu, sửng sốt một hồi lâu mới nói : "Chủ nhiệm Trương, sau này
chúng tôi sẽ ủng hộ công tác của cậu"
Trương Dương nở nụ cười, Tang Kim Đường căn bản là một người thông minh, nhưng mà ông ta nói ra những lời này ít nhiều gì cũng có chút trái với
lương tâm, muốn làm cho cựu thần tử của ủy ban thể dục hoàn toàn chịu
phục mình còn cần một quá trình tương đối lớn. Nhưng mà Thôi Quốc Trụ đã cho hắn một cơ hội, thông qua Thôi Quốc Trụ đã biểu hiện ra thực lực
của chính mình, sau này những người muốn cản chân hắn đầu tiên phải nghĩ đến Thôi Quốc Trụ.
Tối đó Chung Hải Yến cũng không có an bài mát xa, nhưng mà sau khi cơm
nước xong, cô ta tự mình đưa Trương Dương ra đến cửa lớn của khách sạn,
Trương Dương không có lái xe, mà là đón taxi đến, Chung Hải Yến chủ động gọi tài xế đến, kêu người này dùng chiếc Lincoln chuyên dùng để đón
khách của khách sạn Hải Thiên để đưa Trương Dương trở về nhà khách của
ủy ban thể dục.
Trương Dương nhìn chiếc Lincoln có chút khoa trương kia, không khỏi cười nói : "Quản lý Chung, không cần phải rêu rao như vậy đâu!"
Chung Hải Yến cũng cười nói : "Cảm thụ một chút, làm lãnh đạo cần phải học hỏi thể nghiệm và quan sát dân tình"
Trương Dương nói : "Tôi sợ ghiền! Nếu thật sự ghiền, mỗi ngày tôi đều
phải thể nghiệm và quan sát dân tình thì phải làm sao bây giờ?"
Chung Hải Yến cườ ihì hì nói : "Chuyện này tôi có thể làm chủ, hay là bắt đầu từ ngày mai, tôi cho tài xế đến đón ngài ra về"
Trương đại quan nhân vui vẻ nói : "Đó chính là hại tôi đấy, những cán bộ quốc gia như chúng tôi, cho dù có ngồi Limousine thì cũng không thể lộ
ra ngoài được"
Trương đại quan nhân vui vẻ leo lên chiếc Lincoln, đương nhiên là chiếc
xe này không chỉ chở một mình Trương Dương rồi, còn có anh họ của Chung
Hải Yến, Chung Lâm. Chung Lâm đã có chút say rượu, hưng phấn ôm lấy vai
của Trương Dương nói : "Chủ nhiệm Trương, tôi và cậu vừa gặp như đã quen thân, sau này hai chúng ta phải uống với nhau nhiều hơn nữa nha!"
Trương Dương khoái trá nói : "Không thành vấn đề!"
Chung Lâm nói : "Cái khác tôi không dám cam đoan, nhưng mà lúc đại hội
thể thao của tỉnh phát lời mời, tôi sẽ an bài nhân viên chăm sóc và chữa bệnh ưu tú nhất đến hiện trường làm bác sĩ chăm sóc, cung cấp dược phẩm cấp cứu không ràng buộc"
Trương Dương cảm thấy Chung Lâm rất thú vị, người hào sảng cũng chia ra
nhiều loại, có trước sau như một, có hào sảng ngoài mặt, bên trong ôm ý
định khác, Trương Dương tiếp xúc với Chung Lâm còn ít, cho nên vẫn chưa
biết nhiều về ông ta, nhưng mà từ cách ở chung của Chung Lâm với những
người khác là có thể nhìn ra, ông ta cũng có trình độ trong gặp gỡ xã
hội.
......................
Chung Lâm kiên trì kêu tài xế lái xe đưa Trương Dương đến nhà khách của
ủy ban thể dục trước, lúc chia tay còn hẹn nhau cuối tuần cùng uống
rượu, Trương Dương xuống xe, phất phất tay, nhìn chiếc Lincoln rời đi
xa, lúc này mới xoay người đi vào trong nhà khách của ủy ban thể dục.
Trương Dương còn chưa đi đến cửa lớn của nhà khách, thì đã nhận được
điện thoại của Tần Thanh, Tần Thanh đặc biệt hỏi thăm tình huống công
tác của hắn, Trương đại quan nhân từ trước đến giờ đều là người chỉ nói
chuyện tốt, không khai chuyện xấu ra, cười hì hì nói : "Rất tốt, thành
phố rất coi trọng em, cho em nhiệm vụ công tác rất nặng, bây giờ em bận
đến nổi bầu trời tối đen kịt luôn, ngay cả gọi điện thoại cho chị cũng
quên mất..."
Tần Thanh cười nói : "Cái này không đúng với tâm tư của em, em vốn là một người không chịu ngồi yên!"
Trương Dương nói : "Vạn sự khởi đầu nan, vừa mới đến nơi này, trăm công ngàn việc, còn chưa biết bắt đầu từ đâu ..."
Tần Thanh nói : "Từ từ rồi cũng quen, chị rất tin tưởng em ..."
Trương Dương nói : "Chị Thanh, hai ngày nay em luôn suy nghĩ, vừa mới đến, em hẳn là nên phô trương hay cúi thấp đây?"
Tần Thanh nói : "Làm tốt là được, chỉ cần không thẹn với lương tâm, những cái khác đều không quan trọng"
Trương Dương cười nói : "Em thì có bộ dáng gì? Bây giờ ngay cả em còn mơ hồ nữa là!"
Tần Thanh nói : "Có thể làm cho chị cư xử một lòng, thì nhất định là
người đàn ông ưu tú nhất trên đời, em đã tốt rồi, không cần phải tận lực thay đổi chính mình!"
Trương đại quan nhân nghe được những lời này của Tần Thanh xong trong
lòng không khỏi nóng lên, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lời nói bên trong quả thật rất có đạo lý. Hắn đang muốn nói vài lời tâm tình thì phía sau
bỗng nhiên vang lên một âm thanh bất ngờ : "Chủ nhiệm Trương ..."
Trương Dương lại càng hoảng sợ, vừa rồi hắn nói chuyện điện thoại với
Tần Thanh quả thật có chút nhập tâm, cho nên có người đi đến gần hắn
cũng không có ý thức được, Trương Dương nói một tiếng, rồi cúp điện
thoại của Tần Thanh, nương ngọn đèn trong nhà khách nhìn ra, là quản lý
nhà khách Từ Hoành Yến đi đến bên người của hắn, Trương Dương có chút
hờn giận nói : "Quản lý Từ, đã trễ như vậy rồi sao anh không về nhà?"
Từ Hoành Yến mặt đầy vẻ ửng đỏ, trong hơi thở mang theo một mùi rượu đặc thù : "Tối nay tôi đi ăn với vài người khác, uống hơi nhiều rượu, cho
nên không dám về nhà, vợ của tôi là một con cọp cái, tôi sợ bị bà ta
ăn!"
Trương Dương nghe thấy gã ta nói chuyện rất thú vị, bất chợt nở nụ cười : "Uống nhiều rượu thì mau đi nghỉ ngơi đi ..."
Từ Hoành Yến nói :" Chủ nhiệm Trương, tôi đã cho người nấu canh ngưu tiên ( đuôi bò?) rồi, cùng nhau uống nhé, giải rượu!"
Trong lòng nói Trương Dương nói kỳ quái, lần đầu tiên được nghe nói canh ngưu tiên có thể giải rượu đấy, hắn không muốn đi, chỉ là Từ Hoành Yến
uống nhiều rượu, lá gan cũng to lên không ít, tự nhiên chủ động kéo tay
của Trương Dương, lôi hắn vào trong nhà bếp, Trương đại quan nhân thấy
người ta cũng có ý tốt, nên cũng không đành lòng nổi nóng, đi theo Từ
Hoành Yến xuống nhà bếp.
Từ Hoành Yến đã kêu phục vụ mang canh ngưu tiên lên, đồng thời còn làm
bốn phần ăn khuya, chổ này vốn là do gã nhận thầu mà, cho nên gã an bài
mọi việc đương nhiên cũng vô cùng tiện lợi.
Cũng đã sắp đến mười một giờ rồi, Trương Dương vốn không có hứng thú ăn
uống cái gì cả, nhưng mà khi canh ngưu tiên mang lên, mùi thơm vào mũi,
đột nhiên lại thèm muốn uống một chén, vào miệng rồi thì thật sự đúng là mỹ vị không gì sánh được, tuy rằng không biết thứ này rốt cục có thể
giải được rượu hay không, nhưng mà mùi vị đúng là cực phẩm, từ lúc
Trương đại quan nhân đến Nam Tích tới giờ vẫn chưa được ăn thứ nào ngon
miệng như vậy.
Từ Hoành Yến lấy hai chai bia ướp lạnh ra, trong lời nói mang theo vài
phần men say, nói :" Chủ nhiệm Trương, tôi đã sớm muốn mời ngài ăn rồi,
chỉ là chưa có cơ hội thôi, tối nay không tính, hôm nào tôi chính thức
mời ngài"
Trương Dương cười nói : "Anh đừng khách khí như vậy, tất cả mọi người đều là đồng sự, tùy tiện một chút là tốt rồi!"
Từ Hoành Yến nói : "Chủ nhiệm Trương, từ cái nhìn đầu tiên tôi đã biết
ngài là một người tốt rồi, bình dị gần gũi, cũng không có tỏ vẻ kiêu
ngạo gì cả, ngày hôm nay, lãnh đạo giống như ngài thật sự không nhiều
lắm"
Ai cũng thích nghe khen tặng cả, Trương đại quan nhân cũng không ngoại
lệ, biết rõ những lời này của Từ Hoành Yến là vỗ mông ngựa của ình,
nhưng mà nghe vào rất là thoải mái, Trương đại quan nhân gấp một đoạn
ngưu tiên bỏ vào trong miệng, trong lòng thầm hô lên : Đã quá! Ngon quá!