Y Đạo Quan Đồ

Chương 2307: Chương 2307: Làm rõ (2)




Tào Hướng Đông cau mày, chuyện này quả thực vô cùng khó giải quyết, chẳng những liên quan tới người Nhật Bản, còn liên quan tới đồng bào Đài Loan, hiện tại Khưu Phượng Tiên bị bắt cóc, chuyện xảy ra liên tiếp khiến hắn ứng phó không nổi.

Khưu gia ở Đài Loan cũng không phải là gia đình bình thường, bất kể ở thương giới hay là chính giới đều có sức ảnh hưởng tương đối lớn. Sau khi Chuyện phát sinh, tới Giang Thành không chỉ có Võ Trực Chính Dã mà còn có cả quan viên của bộ ngoại giao.

Tào Hướng Đông nói: Khưu Phượng Tiên mất tích lâu như vậy vẫn chưa tìm được manh mối, nếu như cô ta có gì không hay xảy ra, chỉ sợ ảnh hưởng sẽ rất lớn.

Trương Dương nói: Trên đời này phiền toái không dứt, chỉ cần anh còn sống thì khó tránh khỏi phiền toái.

Tào Hướng Đông có chút tò mò nhìn thằng cha này, không biết hắn vì sao đột nhiên phát ra cảm khái như vậy.

Trương Dương nói: Bắc Cảng cũng không bình tĩnh, gần đây chúng tôi cũng bận tới đầu óc choáng váng. Hắn có ý đồ dẫn đề tài tới Bắc Cảng, dẫn tới trên người mình: Thị trưởng Tào nghe nói chuyện Hạng Thành tự sát chưa?

Tào Hướng Đông gật đầu, không hề ngắt lời, hắn cảm thấy được mục đích của Trương Dương. Bên trong tiềm thức, Tào Hướng Đông đã khóa chặt đoạn quá khứ ở Bắc Cảng, mặc dù Trương Dương có ơn đối với hắn, mặc dù hắn từng là phó thị trưởng thường vụ Bắc Cảng, nhưng Tào Hướng Đông đối với đề tài về Bắc Cảng thủy chung áp dụng thái độ lảng tránh, hắn nói khẽ: Trên thế giới này mỗi ngày đều có người chết, còn không phải ư, Xuân Dương trong một đêm đã chết bảy người Nhật Bản. Trương Dương có thể dẫn dắt đề tài thì hắn cũng có thể.

Trương đại quan nhân rất nhiều lúc đều là hạng người đi đường đen, chuyện hắn đã nhận chuẩn thì người khác rất khó lảng tránh, Trương Dương nói: Đã chết tám người, bảy người là tôi giết!

Tào Hướng Đông khóe môi lộ ra một tia cười khổ, thằng ôn này nói chuyện rất không kiêng kỵ, bảy người chết mà trong miệng hắn cứ như là bảy con kiến chết vậy, Tào Hướng Đông đối với người Nhật Bản cũng không có hào cảm, nhưng ở vị trí của hắn lại không thể biểu lộ ra được, hôm nay ở trước mặt Võ Trực Chính Dã, hắn vẫn biểu hiện ra vẻ đau xót. Tào Hướng Đông nói: Cho dù là phòng vệ chính đáng thì nói ra cũng có thể khiến cho dẫn tới sự kháng nghị của phía Nhật.

Trương Dương nói: Bọn họ muốn kháng nghị thì cứ tới tìm tôi, à, sau khi sóng thần của Bắc Cảng qua đi rồi, tôi tới thăm bá phụ bá mẫu, sức khỏe của bọn họ rất tốt.

Tào Hướng Đông vừa nghe thấy đề tài lại bị Trương Dương kéo về thf trong lòng chỉ có thể cười khổ, thằng ôn này lại đang nhắc nhở mình nợ nhân tình của hắn, Tào Hướng Đông nói: Cũng may có lãnh đạo thành phố Bắc Cảng quan tâm và chiếu cố.

Trương Dương nói: Anh là nói tiền nhiệm hay là đương nhiệm? Tiền nhiệm thì kẻ chết người trốn, hiện tại đã không còn lại mấy, đương nhiệm thì hình như không hề giúp anh được nhiều.

Tào Hướng Đông nói: Thôi chúng ta hay là đừng nói việc nước nữa. Hắn lại muốn trốn tránh, Trương đại quan nhân há có thể dễ dàng buông tha cho hắn: Theo như tôi biết, Trung kỉ ủy đã bắt tay vào điều tra chuyện hủ bại nghiêm trọng trong nội bộ ban lãnh đạo Bắc Cảng, cho dù là ở trong nước hay là nơi khác, án lệ hủ bại có liên quan rộng như Bắc Cảng cũng không gặp nhiều, chỉ cần thường ủy trong thường ủy thì người có vấn đề đã chiếm một nửa, thị trưởng Tào, anh trước đây khi nhậm chức ở Bắc Cảng, chẳng lẽ hoàn toàn không biết gì cả đối với những hiện tượng này ư?

Sắc mặt Tào Hướng Đông lộ ra vẻ không vui, những lời này của Trương Dương chẳng khác nào đã nói rõ đề tài, tựa hồ cũng đã liệt mình vào đối tượng hoài nghi, Tào Hướng Đông nói: Hạng Thành che giấu quá sâu, tôi trước đây cũng không phát hiện hành vi phạm tội của hắn. Trả lời vô cùng xảo diệu, không có bất kỳ sơ hở nào, đáp án đưa ra chính là tôi cũng không biết gì cả.

Trương Dương nói: Không chỉ Hạng Thành, Tưởng Hồng Cương, Cung Hoàn Sơn, Trần Cương, thậm chí cục trưởng công an Viên Hiếu Công tất cả đều có vấn đề, đúng rồi, tôi nghe nói thị trưởng Tào trước đây có quan hệ không tồi với Viên Hiếu Công!

Sắc mặt Tào Hướng Đông trở nên khó coi, thằng ôn này rõ ràng đang khiêu chiến cực hạn nhẫn nại mình, có điều Tào Hướng Đông vẫn không đến mức không thể nhịn được nữa, đối mặt với vị ân nhân này của mình, vẫn chưa tức mức vỗ bà đứng dậy bỏ đi, hắn thở dài: Lúc tôi ở Bắc Cảng quả thực chơi thân với hắn. Tào Hướng Đông trong lòng thầm nghiền ngẫm động cơ của Trương Dương, xem ra tối nay thằng ôn này là có chuẩn bị mà đến.

Trương Dương nói: trên lễ tang của Viên Hiếu Công cũng không nhìn thấy ngài! Hắn căn bản chính là đang khiêu chiến điểm mấu chốt của Tào Hướng Đông.

Tào Hướng Đông thở dài: Tình thế của Bắc Cảng rất vi diệu, tôi nếu đã rời khỏi Bắc Cảng thì không muốn phát sinh quá nhiều liên hệ với Bắc Cảng nữa, không phải nhân tình của tôi mỏng, mà là tôi hiệu tại quả thực không thích hợp ra mặt. Hắn không ngờ chủ động cầm bình rượu, tự rót cho mình một chén, tựa hồ đã quên vừa mới rồi còn nói là mình không uống rượu, Tào Hướng Đông uống ngụm rượu, hắn kiêng rượu đã được một đoạn thời gian rồi, hương vị của Thanh Giang Đặc Cung so với trước đây thì kém hơn nhiều, trên thực tế, từ sau khi nhà máy Giang Thành Giang Thành tập trung sản phẩm vào Đại Minh xuân thì Thanh Giang Đặc Cung đã ngày càng kém đi.

Trương Dương nói: Quả thực, làm việc trong quan trường, luôn có rất nhiều lúc không tiện. Thị trưởng Tào, tôi nghe người ta nói, Bắc Cảng có hai tập đoàn buôn lậu lớn nhất, một hai huynh đệ Đinh Cao Sơn, còn lại chính là huynh đệ Viên gia, tính đáng tin của chuyện này rốt cuộc có bao nhiêu?

Tào Hướng Đông nói: Nếu là đồn đại thì có thực có giả, ít nhất khi tôi ở Bắc Cảng, cũng là có chứng cớ cho thấy huynh đệ Viên gia từng có hành vi buôn lậu. Hắn nói xong câu đó thì lại cười cười, đánh trống lảng: Hiện tại tôi mới phát hiện, bản thân mình không biết gì về Bắc Cảng cả, chuyện xảy ra gần đây đã phủ định ấn tượng của rất nhiều người trong lòng tôi. Tào Hướng Đông lại đang tỏ thái độ với Trương Dương, anh đừng hỏi tôi, tôi căn bản không biết, cùng lắm thì nói tôi không làm tốt công tác, anh còn có thể nói gì được tôi nữa?

Trương Dương nói: Bất kể huynh đệ Viên gia có hành vi buôn lậu hay không, tình cảm giữa huynh đệ bọn họ vẫn khiến tôi thưởng thức.

Tào Hướng Đông cười cười, không nói gì. Không biết vì sao. Nội tâm hắn cảm thấy có chút bất an.

Trương Dương nói: Anh có biết Viên Hiếu Thương đã tới Australia rồi không?

Tào Hướng Đông: Nói Tôi và hắn không có bao nhiêu giao tình.

Trương Dương nói: Hắn đã kết thúc tất cả sinh ý ở Bắc Cảng rồi, nói là tới Australia phát triển, hắn còn nói muốn tìm một bằng hữu, tên là... Trương đại quan nhân bộ dạng trầm tư suy nghĩ.

Tim Tào Hướng Đông không khỏi đập nhanh, khi Trương Dương nhắc tới Australia, hắn liền nghĩ tới gì đó. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm chén rượu trước mặt, cầm chén rượu lên. Nói khẽ: Anh rất quan tâm hắn ư?

Trương Dương nói: Tôi cảm thấy Viên Hiếu Thương là bằng hữu đáng kết giao, ít nhất hắn cũng trọng tình nghĩa. Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hắn nói muốn đi tìm một nữ nhân tên là Lý Hân.

Tào Hướng Đông dùng sức nắm chặt chén rượu, máu ở bọng tay bị ép ra, trong nháy mắt trắng bệch. Trương Dương tuyệt đối không phải là trong lúc vô ý nhắc tới cái tên này, thằng ôn này căn bản đã tra được bí mật của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.