Y Đạo Quan Đồ

Chương 713: Chương 713: Lãng đào sa. (3)




Buổi trưa Trương Dương đi xưởng sửa chữa của Triệu Thiên Tài, xưởng sửa chữa cách khách sạn Hải Thiên không xa, kỹ thuật sửa xe của Triệu Thiên Tài rất nhanh chiếm được tán thưởng của Viên Ba, Viên Ba đầu tư cái xưởng sửa xe này, Triệu Thiên Tài có kỹ thuật, hiệu quả và lợi ích hai người chia ba bảy.

Lúc Trương Dương đi tới xưởng sửa chữa, Triệu Thiên Tài đang chỉ đạo công nhân trang hoàng chiếc Audi mà Viên Ba mới mua, thấy Trương Dương tới, Triệu Thiên Tài mừng rỡ đi tới vỗ vai của hắn nói: Cậu trở về rồi!

Trương Dương cười nói: Tôi thật ra không muốn trở về, nhưng lãnh đạo Nam Tích thị không thể thiếu tôi.

Thối lắm! Triệu Thiên Tài đánh một cái lên đầu vai của hắn, mời hắn đi phòng làm việc của mình ngồi.

Trương Dương lắc đầu nói: Không đi, tôi ở bên ngoài nhìn. Trong xưởng sửa chữa có hơn mười chiếc ô tô, hơn mười công nhân đang bận việc, Trương Dương nói: Thoạt nhìn sinh ý cũng không tệ lắm.

Triệu Thiên Tài nói: Cái gì cũng đều có sẵn, ông chủ Viên bỏ vốn, tôi đến đây phụ trách kỹ thuật. Dùng kỹ thuật nhập vào, chiếm ba phần cổ phần.

Trương Dương cười nói: Chúc mừng, làm ông chủ, thật sự là không tồi.

Triệu Thiên Tài nói: Ít nhiều cũng nhờ cậu, nếu không tôi bây giờ còn chưa có hộ khẩu ở Mỹ. Hắn nhớ tới một sự kiện: Đúng rồi, nghe nói xe tải của cậu đã mất?

Trương Dương nói: Đừng nói nữa! Nhớ tới lại không vui!

Triệu Thiên Tài nói: Tôi vừa chuẩn bị tốt một chiếc xe jeep, nếu như cậu không chê, lái trước đi. Hắn chỉ chỉ chiếc xe jeep màu xanh lá đậu ở phía tây.

Trương Dương đi qua phát hiện bên trong xe jeep tất cả đều thay đổi qua, nếu không xe quả thật có chút không tiện, Trương Dương gật đầu, lấy chìa khoá từ tay Triệu Thiên Tài, khởi động xe, chạy một vòng trong sân, cảm giác xe cũng không tệ lắm, đương nhiên không có cách nào so với chiếc xe siêu cấp của hắn rồi. Đem xe đậu trở lại bên cạnh Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài ghé vào cửa sổ xe nói: Thế nào?

Trương Dương nói: Chấp nhận dùng tạm trước.

Triệu Thiên Tài cười nói: Làm lãnh đạo nên kín đáo một chút, chiếc xe Jeep này tuy rằng bên ngoài không được tốt lắm, nhưng nội sức rất thoải mái, âm hưởng cũng tốt, động cơ tôi đã chỉnh sửa lại một lần, điều hòa cũng là mới, ghế ngồi trước sau tôi đều cải trang qua, có thể hoàn toàn kéo ra nằm.

Triệu Thiên Tài mở cửa lên xe, biểu thị cho Trương Dương thấy, quả nhiên đem tất cả ghế ngồi kéo ra, hắn nhìn Trương Dương nói: Làm giường nằm cũng rất tiện.

Trương Dương nở nụ cười ha ha.

Triệu Thiên Tài nói: Dùng tạm trước đi, chờ sau này có cơ hội, tôi làm một chiếc xe cải trang khác tốt hơn cho cậu.

Trương Dương nói: Cảm ơn!

Lúc hai người trò chuyện, Lương Thành Long và Kiều Bằng Cử tới, Lương Thành Long tới để sửa chiếc BMWs của hắn, xe đậu ở ven đường chẳng biết ai đã quẹt vào thân xe một đường, trên thân xe còn ghi một dòng chữ, nơi đây cấm đậu xe.

Lương Thành Long tức giận nói : Nhân tâm xã hội càng ngày càng hiểm ác đáng sợ, tôi đậu xe ở ven đường trêu ai chọc ai chứ? Cảnh sát giao thông cũng không ghi hóa đơn phạt, hiện tại người mang tâm lý ghét giàu sao lại kinh khủng như vậy?

Kiều Bằng Cử thấy Trương Dương, cười đến đây bắt tay với hắn, Kiều Bằng Cử cũng có nghe nói qua chuyện Trương Dương ở kinh thành, thấp giọng nói: Nghe nói cậu ở kinh thành đã gặp Chung Tân Dân?

Trương Dương nói: Tin đồn bên ngoài anh cũng tin tưởng? Tôi và Chung Tân Dân quan hệ cũng không tệ lắm.

Kiều Bằng Cử nói: Không đánh không quen phải không? Bên kinh thành tôi có bạn bè nhiều lắm, xảy ra chuyện gì đều không thể gạt được cái lỗ tai của tôi.

Lương Thành Long đem xe giao cho Triệu Thiên Tài, cũng đến đây chào hỏi: Tôi nói Trương Dương này, chuyện cậu đánh Liêu Bác Sinh vậy là xong sao? Lương Thành Long còn có chút khó chịu đối với Trương Dương, bởi vì chuyện nước sông ô nhiễm Trương Dương đã làm cho chú của hắn Lương Thiên Chính mất mặt, Lương Thành Long về nhà không tránh khỏi bị vài câu oán giận, hắn cảm thấy Trương Dương trong chuyện này làm việc không nể tình, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, nói thế nào cũng phải cho mình chút mặt mũi.

Trương Dương trừng hắn nói: Sao có thể nói như vậy được, nếu như tôi là người không may thì chắc hẳn trong lòng cậu vui vẻ lắm phải không?” Lương Thành Long nói: Cậu được ngôi sao may mắn chiếu, gặp dữ hóa lành, muốn không may cũng không phải cậu. Trước mặt Kiều Bằng Cử, hắn cũng không tiện nói chuyện.

Kiều Bằng Cử đương nhiên biết lão gia tử nhà mình lợi dụng chuyện nước sông ô nhiễm chơi thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính một trận, Kiều Bằng Cử là người sống cá nhân, trước mặt bạn bè hắn rất ít bàn chuyện chính trị, mỉm cười nói: Chúng ta đều là thương nhân, nói chuyện quốc sự, có ăn được không?

Trương Dương nói: Không!

Triệu Thiên Tài nói: Tôi có cơm hộp rồi, buổi trưa tôi thông qua nha.

Trương Dương gật đầu nói: Đúng vậy, thông qua được cứ thông qua, tôi kêu Viên Ba chuẩn bị một bàn cơm, buổi tối chúng ta mới chính thức uống.

Kiều Bằng Cử nói: Tùy tiện một chút, ăn cơm xong tôi mời các người đi Lãng Đào Sa.

Ăn cơm xong Trương Dương và Kiều Bằng Cử, Lương Thành Long đi Lãng Đào Sa, cái trần nhà của Lãng Đào Sa là khung trong suốt, ngẩng đầu có thể thấy trời xanh mây trắng, ba người trần truồng nằm trong bồn tắm, Kiều Bằng Cử thấy được vết thương trên đầu vai của Trương Dương, mỉm cười nói: Nghe nói cậu bị bắn ở kinh thành!

Trương Dương nói: Tin tức của anh thật sự là linh thông!

Lương Thành Long cũng nhìn một chút, thở dài: Ai mà tài nhẫn như thế, xuống một chút là cái mạng nhỏ của cậu cũng xong.

Trương Dương nói: Mạng tôi cứng lắm, không dễ dàng chết như vậy đâu.

Kiều Bằng Cử nói: Xem ra cậu là bị kẻ thù nhớ thương rồi, sau đó cẩn thận chút, quá phô trương cũng không tốt đâu, hiện tại đang lưu hành kín đáo đó.

Lương Thành Long nói với ý tứ sâu xa: Cậu nên có chút trí nhớ, đắc tội với người, oan gia nên giải không nên kết, trong kinh doanh mà chơi như cậu thì có nước chết sớm thôi, tôi tuy rằng không ở trong quan trường, nhưng cũng biết chút môn đạo, nếu cậu muốn đi xa đi lâu trong quan trường, phải thu liễm một chút.

Trương Dương trừng mắt nhìn hắn nói: Vớ vẫn! Tôi lớn như vậy còn cần cậu dạy tôi làm việc?

Lương Thành Long nói: Không phải thấy cậu là bạn thân của tôi, tôi cũng không cam tâm tình nguyện phản ứng cậu, cái loại hổ báo như cậu, luôn cho rằng trời đất bao la lão tử lớn nhất, thời đại hiện nay đã không còn là thời đại vũ lực giữa đường, mọi việc đều phải dựa vào đầu óc.

Trương Dương nói: Cậu cho rằng cậu rất có đầu óc? Được rồi, chuyện của cậu và Lâm Thanh Hồng giải quyết rõ ràng hay chưa? Hắn cũng muốn hỏi rõ cho biết.

Lương Thành Long vẻ mặt đau khổ nói: Còn con mẹ nó không biết xấu hổ nói ra à, cậu thiếu chút nữa đã giết chết tôi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.