Đối với quyền lực phải giữ thái độ đúng đắn, phải cẩn thận với quyền lực, nghiêm khắc tự luật, công đạo ngay thẳng, giữ mình trong sạch, liêm khiết, nếu không sẽ tự sa đọa lỡ bước, trở thành những kẻ như Từ Quang Nhiên. Lỗ hổng nhỏ mà không bịt lại thì sẽ càng hổng to hơn, phải lấy sự giám sát của tổ chức và nhân dân làm tấm gương, phải thường xuyên tự soi mình vào đó, suy nghĩ về trách nhiệm vì nhân dân. Không làm điều sai trái, không tham ô, tự xây dựng một hàng rào sắt để bảo vệ mình trong sạch chống lại hủ bại.
Thứ ba, cần cù làm việc, giữ mình liêm khiết, làm tốt bổn phận đầy tớ của quần chúng.
Tôi hy vọng mọi người có thể nhận ra được tính quan trọng của việc xây dựng chính đảng dựa trên nền tảng chấp chính vì dân, là một cán bộ đảng viên, chúng ta phải biết nghĩ tới lợi ích cụ thể của nhân dân khi làm việc thực tiễn, hành sự phải cẩn trọng khiêm nhường, đúng theo phát luật, công chính liêm minh. Vì dân mà làm, làm đúng phận sự, chọn ra đúng tiêu chuẩn giá trị nhân sinh cho mình, không được xa rời lý tưởng vì dân, trong tình hình kinh tế thị trường, chỉ có tự giác tiến hành cải tạo thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan của mình, kiên định lý tưởng của mình, tôn chỉ vì dân phục vụ, nâng cao năng lực và khả năng kiềm chế bản thân, chống lại sự mê hoặc của quyền lực, tiền tài... Mới có thể đứng vững được. Nghiêm chỉnh thực hiện yêu cầu vì dân, do dân, của dân, khắc cốt ghi tâm tôn chỉ tất cả vì nhân dân, biết nhìn xa trông rộng, luôn đứng trên lập trường của đảng và nhân dân, cống hiến hết mình, vĩnh viễn coi mình là đầy tớ của dân....
Chống tham nhũng đề cao liêm khiết là vấn đề vĩnh viễn không thể né tránh trong chốn quan trường, Tống Hoài Minh nói: Kỳ thực những đạo lý mà đã tôi, mọi người hẳn đã biết rõ, nhưng đến lúc cái lợi huyễn hoặc bày ra trước mắt thử hỏi có bao nhiêu người có thể chịu đựng được khảo nghiệm này? Trong sạch và tham nhũng, liêm khiết và hủ bại khác nhau về ý niệm, nếu mọi người có thể tự cảnh tỉnh bản thân, lấy sử vi giám, nghiêm luật chế mình, liêm khiết phân minh, tôi tin tưởng đội ngũ cán bộ đảng chúng ta sẽ ngày càng thuần khiết hơn, tôi tin rằng nhân dân sẽ càng thêm tín nhiệm chúng ta hơn. Tôi tin rằng con đường cải cách phát triển của chúng ta sẽ rộng lớn, thuận lợi hơn rất nhiều, tốc độ phát triển sẽ càng nhanh chóng!
Lại thêm một tràng vỗ tay rào rào nữa từ phía dưới, lúc vỗ tay Trương Dương nhìn xung quanh , tuy ai nấy mặt cũng đều tươi cười nhưng thực tế người cảm thấy xúc động lại rất ít. Điều này cũng đủ để Trương Dương hiểu một điều, dù tất cả những người ở đây có hiểu rõ đạo lý vừa rồi thì cũng không có ai thực sự tin tưởng rằng chỉ dựa vào bài phát biểu này của Tống Hoài Minh là có thể trị triệt để tận gốc được tham nhũng, nói cho cùng thì cũng chỉ do một chữ tham, bản tính của con người vốn là vậy khó mà thay đổi.
Bài phát biểu lần này của Tống Hoài Minh tương đối thành công, thuyết giảng xong, ông lại tiến hành thảo luận với các học viên tại giảng đường, Trương Dương cũng không đặt câu hỏi hay vấn đề gì, ai cũng biết quan hệ giữa hắn và Tống Hoài Minh, cũng không cần thiết phải lộ mặt thể hiện mình vào lúc này.
Lúc buổi giảng sắp kết thúc, bí thư Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh đến gần chỗ Trương Dương, cúi người xuống nói với hắn: Trương Dương, hết thúc buổi học cậu đi ra bãi đỗ xe nhé!
Trương Dương gật, trong lòng hiểu rõ, tỉnh trưởng đại nhân nhất định là thấy không vừa mắt với chiếc xe Hán Mã kia, tám đế chín phần là muốn giáo huấn hắn đây mà.
Sau khi kết thúc buổi giảng, Trương Dương sớn đã đi đến bãi đỗ xe đợi, hắn đợi mãi đến hơn nửa tiếng đồng hồ mới thấy Tống Hoài Minh đi ra cùng với mấy lãnh đạo trường đảng. Tống Hoài Minh ra hiệu cho mấy người khác dừng bước, lãnh đạo trường đảng đang đi tiễn Tống Hoài Minh cũng biết rõ quan hệ giữa Tống Hoài Minh và Trương Dương, biết chắc bố vợ và con rể có chuyện riêng cần nói nên họ cũng dừng lại không đi theo.
Tống Hoài Minh đi đến trước mặt Trương Dương, ông nhìn qua chiếc xe của hắn trước, còn Trương Dương lúc này đang tính xem sẽ giải thích với ông như thế nào.
Tống Hoài Minh nói với Chung Bồi Nguyên: Tiểu Chung cậu đi về trước với tài xế đi, tôi sẽ ngồi xe của Trương Dương!
Chung Bồi Nguyên ngạc nhiên vài giây rồi gật đầu, là một thư kí, nhiệm vụ chủ yếu của gã là phục tùng. Tỉnh trưởng dặn dò gì, gã đều làm theo đúng như vậy, còn nguyên nhân hay lí do không cần phải hỏi nhiều.
Trương Dương vội vàng mở cửa xe ra, trong đầu nghĩ thầm xem ra hôm nay tỉnh trưởng đại nhân đang bực mình, chắc muốn tìm mình để xả giận đây! Tuy nhiên khi nhìn mặt Tống Hoài Minh, không hề có chút gì là tức giận, làm quan tới tận cảnh giới này, ông ta sớm đã không để lộ ra tâm trạng mình, khó mà nhận ra được qua vẻ mặt.
Tống Hoài Minh lên xe, ngồi thoải mái dựa vào ghế, câu đầu tiên ông nói rà là: Chiếc xe này rộng hơn chiếc Hồng Kì của tôi rất nhiều.
Trương Dương đáp: Đây là Hummer 1, xe Jeep bốn cánh chắc chắn, là loại xe quân Mỹ chuyên dùng thời kì chiến tranh vịnh.
Tống Hoài Minh tức giận nói: Tôi biết!
Trương Dương nhìn vẻ mặt của Tống Hoài Minh qua chiếc gương xem dè chừng nói: Tống tỉnh trưởng, bác đi đâu, có lẽ không phải là muốn con lái xe đưa bác về chính phủ tỉnh chứ?
Tống Hoài Minh đáp: Tôi không dám mượn thế huênh hoang như thế, cậu cứ đưa tôi đến hồ Thu Hà!
Hồ Thu Hà? Trương Dương ngạc nhiên.
Tống Hoài Minh gật: Tôi có hẹn với Cố Doãn Tri, cậu đưa tôi đi càng tiện.
Trương Dương bấy giờ mới hiểu lí do mà Tống Hoài Minh chọn ngồi xe mình, thì ra muốn đến gặp vị tiền tỉnh ủy Cố Doãn Tri, chẳng trách ông ta để cho thư kí và tài xế đi trước, xem ra Tống Hoài Minh không muốn người khác biết việc ông và Cố Doãn Tri gặp mặt.
Chiếc xe đi ra khỏi cổng trường đảng, Tống Hoài Minh hỏi Trương Dương: Chiếc xe này dung tích bao nhiêu?
Turbo tăng áp, động cơ chạy bằng dầu diesel!
Tống Hoài Minh nhíu mày: Vừa không kinh tế lại không bảo vệ môi trường, cậu lấy đâu ra thế? Cuối cùng ông cũng đi vào vấn đề chính.
Trương Dương đáp: Con vừa đến Đông Giang, còn chưa đến cơ quan báo cáo, bạn hữu cho con mượn tạm dùng, họ cũng chê chiếc này ngốn dầu, con thấy tiện nên đi.
Tống Hoài Minh hỏi: Tiện sao?
Trương Dương khôn khéo trả lời: Con nghĩ đi đến khu vựa quy hoạch Đàm thành Thanh Long, đường không dễ đi, lái chiếc xe này cũng tiện hơn nhiều, đường đi gồ gề thế nào cũng ứng phó được, còn có thể lái được khi bị ngập nước sâu khoảng mét.
Tống Hoài Minh không nói gì nhưng ông cũng thừa nhận, ngồi trong xe thật cảm thấy rộng rãi thoải mái, còn nữa, cửa xe cũng rất tốt, từ bên ngoài không nhìn được bên trong, làm lãnh đạo họ luôn thích có cảm giác riêng tư bí mật một chút.
Sau việc ở xưởng thuốc Giang thành, Cố Doãn Tri trở nên nản lòng, sự trở lại của Hồ Nhân Như là cho tình hình kinh doanh xưởng thuốc trở về bình thường, Cố Doãn Tri hoàn toàn buông xuôi, quay về nhà ở Đông Giang, trong thời gian này, ông ngoài việc câu cá uống trà, nhàn hạ thì đi chợ đồ cổ chọn vài món đồ sứ. Trông thì có vẻ sống điềm tĩnh nhưng trong lòng Cố Doãn Tri lại không điềm tĩnh tí nào, con trai Cố Minh Kiện đang bặt vô âm tín, tuy nó không tốt đẹp gì nhưng nó vẫn là con trai mình, Cố Doãn Tri miệng cứ nói đoạn tuyệt quan hệ với nó nhưng thực tế ai lại nỡ vứt bỏ ruột thịt của mình đây?
Buổi trưa Tống Hoài Minh đi ăn với Trương Dương ở hồ Thu Hà, ông và Cố Doãn Tri hẹn gặp nhau lúc 2h chiều.
Khi tới biệt thự ở hồ Thu Hà của Cố Doãn Tri, gã đang loay hoay dùng keo gắn lại đồ sứ bị bể.
Thấy Tống Hoài Minh đến cùng Trương Dương, Cố Doãn Tri lấy làm ngạc nhiên.
Đã ăn cơm chưa vậy?
Tống Hoài Minh gật: Bí thư Cố, chúng tôi đã ăn ở nhà ăn cơ quan rồi.
Cố Doãn Tri nói tiếp: Cơm ở nhà ăn không có gì là ngon cả, bảo ông đến sớm ăn cơm ở đây, ông lại không nghe, đúng là kiêu quá mà.
Tống Hoài Minh cười: Tôi có kiêu đến đâu cũng không dám thể hiện trước mặt bí thư Cố, trong lòng tôi ông vĩnh viễn là lãnh đạo.
Cố Doãn Tri cười ha ha: Một khi được người khác coi trọng trong lòng, điều đó chứng minh rằng tôi sắp được gặp CácMac-lenin rồi.
Tống Hoài Minh đáp: Tôi không có ý đó!
Cố Doãn Tri cười mời hai người ngồi xuống, rồi đi rửa tay.
Nếu không phải Tống Hoài Minh muốn Trương Dương đến đây, hắn cũng không muốn tới gặp Cố Doãn Tri vùa lúc này, hai người đều là nhạc phụ đại nhân của hắn, hắn đã sớm gọi Cố Doãn Tri là cha. Giờ trước mặt Tống Hoài Minh, cách xưng hô này có vẻ gây khó xử.
Cố Doãn Tri là một nhân vật tầm cơ, ông đương nhiên cũng có thể thông cảm với sự khó xử của Trương Dương, cười nói: Trương Dương, cậu vào hậu viện giúp ta nhổ cỏ, ta muốn nói chuyện riêng với Tống tỉnh trưởng.
Trương Dương gật đầu như chút được gánh nặng.
Cố Doãn Tri bảo hắn ra phía sau nhổ cỏ, một là mượn cớ cho hắn khỏi xấu hổ, hai là để hắn đi thăm phần mộ của Cố Gia Đồng.
Sau khi Trương Dương đi rồi, Cố Doãn Tri nhìn Tống Hoài Minh cười, ông cầm bình trà gốm rót cho Tống Hoài Minh, một chén trà đại mạch.
Tống Hoài Minh hai tay nhận lấy chén trà: Hôm nay tôi mạo muội tới chơi, hy vọng không quấy rầy sự yên tĩnh của bí thư Cố.
Cố Doãn Tri cười nhạt nói: Yên tĩnh quen rồi, trong lòng luôn cảm thấy chút cô đơn, nói thực, hai ngày nay tôi cứ mong sẽ có người đến trò chuyện với mình.
Tống Hoài Minh nói: Bí thư Cố, Đông Giang cần xây dựng thành phố mới, khu vực khởi bước quy hoạch là Thanh Long Đàm.
Cố Doãn Tri chau mày nhìn: Thanh Long Đàm? Nơi đó không phải là rất gần đây sao, hình như chưa đến 5 cây thì phải?
Tống Hoài Minh đáp: Khu vực hồ Thu Hà cũng trong phạm vi quy hoạch, đến lúc đó có thể mảnh đất này của ông cũng thuộc pham vi giải tỏa.
Cố Doãn Tri biểu hiện rất bình thường, ông cười: Giải tỏa thì giải tỏa, chỉ cần chính phủ cần, đương nhiên lão đảng viên như tôi không dám cản đường, chỉ hy vọng đến lúc đó, các ông thông báo trước cho tôi một tiếng, để tôi còn biết mà chuyển phần mộ của con gái tôi. Nói đến đây, mặt Cố Doãn Tri có chút buồn bã đau khổ.