Y Đạo Quan Đồ

Chương 262: Chương 262: Lên cao nhìn xa




Trương đại quan nhân buổi tối tới rất đúng giờ, hắn chỉ dẫn theo một người, nhân viên mới của phòng chiêu thương - Chương Duệ Dung, nguyên nhân hắn dẫn Chương Duệ Dung tới là bởi vì cô bé này nói tiếng Hàn Quốc rất giỏi, dùng cô ta làm phiên dịch.

Đại thị trưởng Tả Viên Triêu và phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến đến dự, khiến cho bữa tiệc tối nay lộ ra vẻ long trọng mà chính thức, so với buổi trưa thì khẳng định là khác hẳn.

Loại cấp bậc như Trương Dương đương nhiên không được ngồi cùng bàn với họ, nên cùng với tám thành viên của đoàn khảo sát hắn ngồi một bàn, xem ra biểu hiện thần dũng của Trương Dương lúc buổi trưa đã hấp dẫn được sự chú ý của người Hàn Quốc, từ lúc tiệc tối vừa bắt đầu, mấy đại biểu Hàn Quốc đã nhắm chuẩn mục tiêu vào Trương Dương, lần lượt uống rượu với Trương Dương, phía hắn trừ Chương Duệ Dung ra, chỉ có hai thư ký của thị trưởng, còn có phó quản đốc Trương Truyền Nghĩa của nhà máy máy móc công trình Giang Thành, hai thư ký này tửu lượng bình bình, Trương Truyền Nghĩa dứt khoát lấy cớ bị bệnh không uống, Trương Dương chẳng khác nào là một mình chiến đấu. Chương Duệ Dung tửu lượng tuy không tồi, nhưng Trương Dương không bảo cô ta gia nhập chiến đoàn, một mình mình đấu với sau cây gậy Cao Ly vẫn chịu được.

Sau mấy lượt rượu, người Hàn Quốc đã nhận thức được đầy đủ tửu lượng của Trương Dương, cảm thấy người Trung Quốc này tửu lượng căn bản sâu không thấy đáy, đừng nói là sáu người họ, cho dù gọi tất cả thành viên của đoàn đại biểu Hàn Quốc tới cũng không phải là đối thủ của người ta, Trương Dương sắc mặt ung dung, nhưng phía Hàn Quốc thì đã có người say rồi.

Nam tử Hàn Quốc ngồi ở bên cạnh Chương Duệ Dung nhìn cô ta rồi liên tục cười ngây ngô, Chương Duệ Dung bị hắn cười mà nổi cả da gà, bất giác dựa sát vào người Trương Dương hơn, tên Hàn Quốc đó líu la líu lo nói gì đó với Chương Duệ Dung, Trương Dương nghe không hiểu, liền hỏi cô ta: "Hắn nói gì vậy?"

Chương Duệ Dung mặt đỏ tới tận mang tai, không phiên dịch mà chỉ mắng khẽ một câu: "Thô tục!"

Trương Dương ý thức được tên gậy Cao Ly này không phải nói những lời dễ nghe, nhưng nghĩ tới trường hợp ngày hôm nay nên đành nhịn, Chương Duệ Dung không nói, mình nghe cũng không hiểu. Nhưng một lát sau, tên Hàn Quốc đó lại ghé tới trước mặt Chương Duệ Dung líu la líu lo gì đó, không ngờ còn nắm lấy tay Chương Duệ Dung.

Chương Duệ Dung giãy dụa, nhưng không giãy ra được . Trương Dương cho dù nghe không hiểu tên Hàn Quốc đó nói gì, nhưng từ động tác của hắn đã nhìn ra. Trương Dương lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Bỏ cái tay thối của anh ra!"

Mấy người Hàn Quốc đều sửng sốt, Chương Duệ Dung nhân cơ hội giật tay lại. Tên Hàn Quốc đó hậm hực nhìn Trương Dương, mắng một câu.

Trương Dương sớm đã nhịn đủ rồi, hắn đứng bật dậy: "Nể mặt mà không cần mặt đúng không? Người Trung Quốc hiếu khách, nhưng người Trung Quốc không dễ bị khi phụ đâu!"

Chương Duệ Dung thấy Trương Dương nổi giận, vội vàng nói: "Chủ nhiệm Trương, không có chuyện gì đâu!"

Lúc này Thôi Chí Hoán bước tới, kéo tên Hàn Quốc đó lại, cười nói với Trương Dương: "Xin lỗi, tại hắn uống nhiều rồi!" Gã nói xong liền đẩy tên đồng sự đó ra ngoài.

Mấy người Hàn Quốc khác nhìn thấy cảnh này, cũng không ngồi xuống nữa, ai ai cũng vội vàng đứng dậy bỏ đi.

Trương Dương kinh thường nói: "Đi muộn một tí nữa thì tao đánh chết thằng chó mày rồi."

Phó quản đốc nhà máy máy móc công trình Giang Thành Trương Truyền Nghĩa nói: "Chủ nhiệm Trương, tại người ta uống say thôi mà!"

"Uống say thì muốn làm gì thì làm à? Con mẹ nói, tới địa bàn của người Trung Quốc còn dở trò lưu manh, tôi sẽ khiến nó chết mà không biết vì sao mình chết!"

Hai thư ký thị trưởng cũng chỉ biết cười khổ, Chương Duệ Dung cười cười giải thích: "Chủ nhiệm Trương cũng say rồi, tôi đưa anh ấy về!"

Trương Dương cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, đứng dậy cùng Chương Duệ Dung rời khỏi bàn ăn, vừa ra ngoài cửa thì thấy tên Hàn Quốc nói năng lỗ mãng vừa rồi đang cúi gằm mặt nghe Thôi Chí Hoán mắng.

Thôi Chí Hoán nhìn thấy Trương Dương và Chương Duệ Dung đi ra, gã cười cười, kéo tên Hàn Quốc gây chuyện tới trước mặt họ, đầy thành khẩn nói: "Xin lỗi, vừa rồi Lý Đỉnh nguyên uống nhiều rồi, hắn hiện tại muốn nói xin lỗi với chủ nhiệm Trương và Chương tiểu thư!"

Tên nam tử tên là Lý Đỉnh nguyên cúi người thật sâu với Chương Duệ Dung, dùng tiếng Trung Quốc cứng ngắc nói: "Xin lỗi!"

Chương Duệ Dung không thèm để ý đến hắn, tiếp tục tiến về phía trước.

Trương Dương không lập tức đi ngay mà lạnh lùng nhìn Lý Đỉnh Nguyên: "Tôi không hiểu anh nói gì? Có điều chúng tôi dùng lễ để đối đãi các anh. Các anh cũng nên có thái độ tôn trọng chúng tôi, ở Trung Quốc chúng tôi người không tôn trọng phụ nữ luôn bị người ta coi thường, nếu lần sau để tôi nhìn thấy anh còn như vậy nữa, bất kể là vì nguyên nhân gì, tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu!"

Thôi Chí Hoán cúi người thật sâu với Trương Dương: "Xin lỗi!"

Trương Dương thầm nghĩ người Hàn Quốc học cái gì cũng nhanh, ngay cả kiểu cúi người của Nhật Bản cũng nắm rõ, hắn lười chẳng buồn để ý tới hai người họ, đang chuẩn bị đi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Chí Hoán!"

Trương Dương dừng bước, chỉ thấy Văn Linh mặc áo bành tô màu đen xuất hiện ở phía trước, một đoạn thời gian không gặp, cô ta so với trước kia thì đầy đặn hơn nhiều, mặt cũng có huyết sắc, da thịt thì vẫn trắng bệch, tay sách vai li da, xem ra là vừa tới Giang Thành.

Thôi Chí Hoán cười cười chạy tới đón: "Văn Linh! Không phải em nói rằng ngày mai mới tới sao?"

Trên khuôn mặt trước giờ luôn lạnh lùng của Văn Linh không ngờ lại lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Anh tới Trung Quốc, em đương nhiên phải tới gặp anh rồi!"

Trương đại quan nhân nghe thấy vậy, trong lòng rất khó chịu, thầm cảm thấy tiếc cho Đỗ Thiên Dã, nữ nhân này biến đổi quá nhanh, Đỗ Thiên Dã đợi cô ta hơn chục năm tới cuối cùng lại có kết cục như vậy. Nếu không phải là nể mặt vợ chồng phó thủ tướng Văn, Trương Dương e rằng ngay cả gian phu dâm phụ cũng mắng ra.

Văn Linh đương nhiên nhìn thấy Trương Dương, vẻ mặt của cô ta bình tĩnh như nước, hờ hững nói: "Trương Dương, cậu cũng ở đây à!"

Trương Dương cười cười gọi chị Linh, đi tới bên cạnh Văn Linh.

Thôi Chí Hoán có chút kinh ngạc nói: "Hai người quen nhau à?"

Văn Linh dịu dàng cười nói: "Hắn là em nuôi của em!"

Thôi Chí Hoán vui mừng nói: "Thì ra là như vậy!" Hắn rất thân thiết vỗ vai Trương Dương, nói: "Tôi và Trương Dương cũng rất hợp duyên!"

Trương Dương cười có chút miễn cưỡng, trong lòng thì mắng con mẹ mày, tao và Đỗ Thiên Dã là anh em. Mày con mẹ nó đào góc tường của gã, lão tử sớm muốn gì cũng tính sổ với mày.

Trương Dương từ biểu hiện hiện tại của Thôi Chí Hoán và Văn Linh nhìn được giữa hai người chắc chỉ mới ở tình trạng có hào cảm với nhau. Cũng chính là nói, Đỗ Thiên Dã vẫn còn cơ hội. Nghĩ tới đây, Trương Dương chủ động đi tới giúp Văn Linh mang hành lý, thân thiết nói: "Chị Linh, chị vẫn chưa thu xếp chỗ ở đúng không!" Lần này hắn dứt khoát ở ngay trước mặt nhắc Văn Linh.

Văn Linh gật đầu.

Trương Dương nói: "Em an bài cho chị! Chỉ cần tới Giang Thành, tất cả cứ nghe em!"

Văn Linh cười cười, không cự tuyệt, cô ta nói nhỏ: "Đúng là hơi mệt rồi, tối nay ở đây luôn đi!"

Trương Dương rất quen thuộc với nhà khách chính phủ, liền an bài một phòng cho Văn Linh, còn chưa an bài xong thì mẹ nuôi La Tuệ Ninh đã gọi điện thoại tới, bà ta nói với Trương Dương rằng Văn Linh tới Giang Thành tham bái xá lợi Phật Tổ, bảo Trương Dương lưu ý một chút. Trương Dương nói với La Tuệ Ninh rằng Văn Linh đã tới để bà ta yên tâm. La Tuệ Ninh nghe thấy Văn Linhđã tới Giang Thành thì cũng hơi yên tâm, có điều từ trong giọng nói của bà nghe ra bà ta tựa hồ như đầy vẻ lo lắng, Trương Dương đoán chuyện này có tám chín phần mười là liên quan tới tình trạng tình cảm của Văn Linh, nhưng hắn không tiện hỏi nhiều.

Trương Dương bài chỗ ở cho Văn Linh xong, sau khi về tới xe của mình thì lập tức gọi điện cho Đỗ Thiên Dã. Đỗ Thiên Dã cũng chưa ngủ, đang thu dọn ở nhà mới, nghe thấy Văn Linh đột nhiên tới Giang Thành, gã giật nảy mình: "Cái gì? Văn Linh tới rồi à? Cậu sao không thông tri trước cho tôi một tiếng?"

Trương Dương không tiện nói lại tình hình thực tế cho Đỗ Thiên Dã hắn, loại chuyện này tốt nhất là để gã từ từ cảm ngộ đi.

Đỗ Thiên Dã đang định tới nhà khách thì Văn Linh gọi tới. Văn Linh cũng không phải là người bình thường, tối nay sau khi thấy Trương Dương, cô ta lập tức ý thức được Trương Dương khẳng định sẽ nói với Đỗ Thiên Dã ngay, đằng nào Đỗ Thiên Dã cũng tới, không bằng mình chủ động gọi điện thoại cho gã.

Giọng nói của Đỗ Thiên Dã có chút kích động: "Văn Linh, em tới rồi à? Vì sao không báo cho anh trước để anh tới sân bay đón em!"

Giọng nói của Văn Linh vẫn lạnh đạm như trước kia: "Em tới Giang Thành là để tham bái xá lợi Phật tổ, thuận tiện gặp một người bạn, nghĩ rằng trước tiên vẫn nên gọi điện báo cho anh!"

"Anh tới tìm em đây!"

"Không cần đâu, em rất mệt, cần nghỉ ngơi một chút, để sau hẵng nói đi." Nói xong Văn Linh gác điện thoại luôn.

Đỗ Thiên Dã cũng đã sớm quen với sự lãnh đạm của Văn Linh rồi, hắn cầm điện thoại, một mình ngồi ngây ra trên sa lông rất lâu, vừa rồi tắt điền thoại, từ lúc Văn Linh khỏi bệnh, giữa họ vẫn chưa tìm lại được cảm giác khi xưa, Văn Linh đối với hắn càng lúc càng xa cách, sau khi Đỗ Thiên Dã cầu hôn bị cự tuyệt, cũng cưỡng bách mình cố quên Văn Linh đi, sau đó gã tới Giang Thành đảm nhiệm chức bí thư thị ủy, nội tâm của Đỗ Thiên Dã cũng từ từ bình phục lại, trên vấn đề của Văn Linh hắn cũng không còn xung động như lúc ban đầu nữa.

Từ thái độ vừa rồi của Văn Linh trong điện thoại khi nói chuyện với gã, Đỗ Thiên Dã rất nhanh đưa ra kết luận, lần này Văn Linh tới Giang Thành không phải là vì mình.

..

Trương Dương tối hôm đó quay về biệt thự gỗ ở Nam hồ, phát hiện Cố Giai Đồng đã về rồi. Cô ta đang ngồi trong phòng khách xem tivi uống cà phê, nghe thấy tiếng Trương Dương vào nhà, Cố Giai Đồng đứng dậy đón, rất ân cần giúp Trương Dương cởi áo gió treo lên mắc, ôn nhu nói: "Sao về muộn thế?"

Trương Dương hôn một cái lên mặt cô ta, Cố Giai Đồng đẩy hắn ra, nói: "Người anh đầy mùi rượu!" Cô ta kéo Trương Dương tới ngồi xuống sa lông, rót cho hắn một tách cà phê vẫn nóng.

Trương Dương uống một ngụm, ôm Cố Giai Đồng vào lòng, nói nhỏ: "Chị Nhân Như đâu?"

Mặt Cố Giai Đồng lập tức đỏ lên, cô ta cho rằng thằng ôn này lại có chủ ý xấu, cắn môi nói: "Cô ấy tới Nam Tích mở hội quảng bá tân dược rồi, sao? Không nói gì với anh à?

Trương Dương lúc này mới nhớ ra Hồ Nhân Như trước khi đi có gọi điện thoại cho mình, là minh hôm nay bận quá nên quên mất chuyện này, hắn có chút xấu hổ gãi gãi đầu: "Hôm nay nhiều việc quá khiến đầu óc anh thành hồ hồ rồi."

Cố Giai Đồng đứng dậy đi ra sau Trương Dương, ân cần bóp vai cho hắn. Trương Dương thích ý nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, vừa hay chạm đúng vào bộ phận núi non nhấp nhô của Cố Giai Đồng, giống như là nói mớ: "Thoải mái quá đi!"

Cố Giai Đồng cười khẽ một tiếng, ngực cố ý rướn lên trước, ôn nhu nói: "Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến anh bận đến thế này?"

Trương Dương thở dài, nói: "Chị nuôi của anh tới rồi!"

"Văn Linh á?"

Trương Dương gật đầu: "Chính là chị ấy!"

"Chị ấy tới tìm Đỗ Thiên Dã à?"

Trương Dương cười khổ: "Nếu là đến tìm Đỗ Thiên Dã thì anh không phiền vậy đâu, lần này chị ấy tới là để gặp một tên Hàn Quốc tên là Thôi Chí Hoán, không biết chị ấy chập cheng thế nào mà lại có cảm giác với gậy Cao Ly."

Cố Giai Đồng cũng vô cùng kinh ngạc: "Chị ấy không phải là hôn thê của Đỗ Thiên Dã ư?"

"Hai người bọn họ sớm đã giống như người lạ rồi, có điều Đỗ Thiên Dã đối với chị ấy một mực nhớ mãi không quên, Văn Linh nếu như thật sự yêu tên Thôi Chí Hoán đó, đả kích đối với Đỗ Thiên Dã sẽ rất lớn."

Cố Giai Đồng cũng cảm thấy chuyện này có chút bất diệu, nhưng cô ta không cho rằng chuyện này nghiêm trọng như Trương Dương nghĩ: "Em cảm thấy chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, Đỗ Thiên Dã thân là bí thư thị ủy Giang Thành, năng lực khống chế năng lực chắc rất tốt."

Trương Dương nói: "Chuyện này nếu mà đổi lại là anh, anh tuyệt sẽ không nhịn được."

Cố Giai Đồng véo mũi hắn: "Anh chỉ cho phép châu quan phóng hỏa chứ không cho pháp bách tính đốt đèn."

Trương Dương nắm lấy vai thơm của cô ta, kéo cả người cô ta xuống sa lông, dọa cho Cố Giai Đồng phát ra tiếng hét chói tai, Trương Dương mỉm cười, nói: "Anh chính là bá đạo như vậy đó!"

...

Tập đoàn An Đại tiến hành khảo sát ở nhà máy máy móc công trình Giang Thành vô cùng thuận lợi, song phương trên điều kiện hợp tác cũng đạt được nhận thức nhất trí,đàm phám cụ thể thì không liên quan gì tới Trương Dương, đều là tiến hành riêng giữa hai xí nghiệp, Trương Dương không quan tâm kết quả cuối cùng của lần đàm phán này, điều mà hắn thật sự là lo lắng là Văn Linh, chuyện Văn Linh đặc biệt chạy tới Giang Thành để gặp mặt Thôi Chí Hoán nếu như để Đỗ Thiên Dã biết, Đỗ Thiên Dã sẽ có phản ứng gì. Nhưng bất kể là hắn lo lắng như thế nào, chuyện định trước phải phát sinh cuối cùng cũng phát sinh.

Đỗ Thiên Dã cuối cùng cũng biết mục đích chân chính là Văn Linh tới Giang Thành, tuy rất ít người biết thân phận của Văn Linh, nhưng Đỗ Thiên Dã vẫn thông qua một con đường nào đó biết rằng Văn Linh tới Giang Thành là để gặp mặt Thôi Chí Hoán, Thôi Chí Hoán vào sau khi kết thúc đàm phán vào ngày thứ hai, liền cùng Văn Linh đi khắp nơi quanh Giang Thành để du ngoạn.

Phóng mắt khắp Giang Thành, trừ Trương Dương ra, Đỗ Thiên Dã cũng không còn ai để tâm sự về chuyện này, gã là bí thư thị ủy Giang Thành, ở trước mặt người ngoài thì vẫn phải thể hiện ra phong độ đại tướng, bất kể là chuyện của Văn Linh khiến gã thống khổ như thế nào thì Đỗ Thiên Dã vẫn không thể lộ ra nửa điểm khổ não.

Sau khi làm xong công tác trong ngày, Đỗ Thiên Dã gọi điện thoại cho Trương Dương, Trương Dương vẫn chưa tan ca, đang hop với đám người của phòng chiêu thương, nhận được điện thoại, nghe thấy Đỗ Thiên Dã trầm giọng nói: "Lập tức lăn đến chỗ tôi!"

Trong lòng Trương Dương trầm xuống, lập tức minh bạch, có tám chín phần mười là chuyện của Thôi Chí Hoán đã bị y biết rồi. Đỗ Thiên Dã đây là dang muốn phát hỏa, trận mưa tó gió lần này tám chín phần mười là muốn trút lên người mình, hắn lập tức kết thúc cuộc họp, lái xe tới địa điểm mà Đỗ Thiên Dã đã ước định.

Đỗ Thiên Dã sắc mặt âm trầm, kéo cửa xe ngồi xuống ghế phụ, trầm giọng nói: "Cậu đã biết trước rồi!"

"Tôi làm sao mà biết được?"

Đỗ Thiên Dã nhìn chằm chằm vào Trương Dương, nói: "Cậu đừng có giả vờ với tôi, Văn Linh tới vì Thôi Chí Hoán, cô ta không không phải là thích gã rồi chứ?"

Trương Dương cười khổ, nói: "Ahh đừng gấp, hai người chúng ta tìm chỗ từ từ nói chuyện!"

Đỗ Thiên Dã nhắm mắt lại, giống như là nằm ngủ.

Trương Dương hiểu rằng, gã đây là bảo mình tự chọn chỗ, Trương Dương chở Đỗ Thiên Dã tới tiểu Nam hồ, hắn vốn muốn dẫn Đỗ Thiên Dã tới nhà gỗ của mình ngồi nói chuyện, Hồ Nhân Như đã tới Nam Tích, Cố Giai Đồng cũng về Đông Giang rồi, hiện tại nhà gỗ chỉ có một mình hắn, nhưng lái tới Nam hồ, Đỗ Thiên Dã nói khẽ: "Dừng xe!"

Trương Dương xừng xe lại, Đỗ Thiên Dã đẩy cửa bước xuống, bước tới ven hồ.

Trương Dương tắt máy xe, nhìn Đỗ Thiên Dã dứng lặng trong gió lạnh, trong lòng thấy đồng cảm vô cùng.

Đỗ Thiên Dã hay tay chống nạnh, gió lạnh thổi áo gió của gã bay phần phật.

Trương Dương cảm thấy tạo hình của bí thư Đỗ rất phong cách, rất có phong phạm của lãnh đạo, hắn bước xuống, học theo bộ dạng của bí thư Đỗ, tay chống nạnh, có điều hôm nay hắn mặc áo jaket, không thể nào mô phỏng được vị đạo của Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã tức giận trừng mắt lườm hắn.

Trương Dương cười bồi, nói: "Tôi ban đầu cũng cho rằng chị ấy tới tìm anh, về sau mới hiểu rõ được chuyện này, tôi muốn nói với anh, nhưng chuyện này lại có chút khó mở miệng, tôi sợ anh không tiếp nhận được."

Đỗ Thiên Dã không nói gì, đôi mắt nhìn về phía hoàng hôn ở xa xa.

Trương Dương nói: "Theo tôi thấy, hai người họ chỉ là bạn bè bình thường, cái đó... anh đừng nghĩ nhiều, nếu như anh thấy cây gậy Cao Lệ đó không vừa mắt, tôi sẽ nghĩ cách đuổi gã khỏi Giang Thành."

Đỗ Thiên Dã tức giận nói: "Làm ăn bừa bãi, tôi giống loại người nhỏ nhen lắm à."

"Anh đúng là không phải vậy, có điều chuyện này đổi lại là ai cũng sẽ không thoải mái."

Đỗ Thiên Dã thở dài, nói: "Giữa tôi là Văn Linh sớm đã như người xa lạ rồi, từ sau khi cô ấy tỉnh lại, đối với tôi mà nói đã đổi thành người khác, thế nào tôi cũng tiếp nhận được."

Trương Dương nói: "Anh Đỗ, tôi sớm đã muốn nói với anh một câu, tình cảm đã không còn thì đừng miễn cưỡng. Chúng ta nam nhi chí ở bốn phương, anh nghĩ xem, một bí thư thị ủy, người lãnh đạo số một của Giang Thành như anh, chỉ cần giang tay ra hô một ái, trong ngoài Giang Thành, mỹ nữ khẳng định sẽ nhao nhao ào tới, phải nói là mỹ nữ số một Giang Thành, ngoài anh ra thì chẳng thuộc về ai cả!"

"Biến!" Đỗ Thiên Dã mắng một câu, nhưng không nhịn được lại bật cười, chuyện này một mực nghẹn ở trong lòng gã, ở trước mặt Trương Dương nói ra, cảm thấy thoải mái hơn một chút, gã không phải là một người lòng dạ hẹp hòi, tình cảm giữa gã và Văn Linh đã tới nước này, khiến gã có chút chán nản, gã nhiều lần cố cứu vãn, tới tận giờ vẫn không buông bỏ hi vọng, nhưng Văn Linh càng lúc càng xa cách gã, sự xuất hiện của Thôi Chí Hoán đã khiến Đỗ Thiên Dã ý thức được rằng, Văn Linh đã hoàn toàn quên đi tình cảm với mình trước kia, cũng lẽ có một ngày, trong lòng cô ta sẽ có sự tồn tại của một người khác, cách nghĩ này khiên Đỗ Thiên Dã cực kỳ thất lạc, gã từng nghĩ, nếu như thật sự mất đi Văn Linh, gã khẳng định sẽ đau khổ tới không muốn sống, nhưng khi tất cả thực sự xảy ra, Đỗ Thiên Dã phát hiện mình lại không đến nỗi đau khổ như vậy, đây không phải là vì gã đã quên tình với Văn Linh, mà là gã ý thức được Văn Linh hiện tại đã không còn như trước kia, đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là, đại bộ phận tinh lực của gã đều đã đặt vào trong công tác lãnh đạo Giang Thành, công tác quả thật là các rất tốt để quên đi sự đau khổ.

Trương Dương nói: "Tô Viện Viện không tồi, không ngại thì thử đi."

Đỗ Thiên Dã nhíu mày: "Cậu sau này ở mặt tôi đừng có nhắc tới chuyện này, cận thận tôi đập cậu đấy."

Trương Dương rụt cổ lại, lí nhí nói: "Hay là chúng ta tìm chỗ nào làm vài chén đi?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu.

Máy điện thoại của Trương Dương đổ chuông, là nhà gọi, hắn lúc này mới nhớ ra, hôm nay là cuối tuần, đã đồng ý về Xuân Dương ăn cơm với gia đình, bị Đỗ Thiên Dã đột nhiên quấy nhiễu, khiến hắn quên mất chuyện này, Trương Dương nhìn đồng hồ.

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu có việc thì cứ đi đi, tôi không sao đâu!"

Trương Dương nghĩ một chút, tâm tình của Đỗ Thiên Dã hiện tại khẳng định là rất chán nản, nếu mình bỏ gã mà đi thì có chút không trượng nghĩa rồi, hắn cười nói: "Hay là thế này, anh đằng nào cũng nhàn rỗi, theo tôi tới Xuân Dương đi, buổi tối chúng ta uống rượu ở đó.

Đỗ Thiên Dã nói: "Kể ra tôi vẫn chưa đến thăm cha mẹ cậu, đi! Chúng ta đi xem!"

Đỗ Thiên Dã kiên trì mua một ít thực phẩm và hoa quả ở chợ, tới nhà Trương Dương không thể nào đi tay không được. Trương Dương lại gọi điện thoại về như, nói rằng tối nay không ăn ở nhà, cả nhà tới chỗ Kim Hải Việt của Ngưu Văn Cường ăn.

Vì chậm trễ nên hai người tới Kim Khải Việt ở Xuân Dương thì đã là bảy giờ mười lăm phút tối, Ngưu Văn Cường biết Trương Dương tới, đặc biệt bỏ những cuộc xã giao khác ở trong nhà hàng. Khi nhìn thấy Trương Dương đi cùng với bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã, thằng ôn này trong lòng kích động và hốt hoảng đến mức khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Kỳ thực Đỗ Thiên Dã trước khi chính thức thượng nhiệm, Ngưu Văn Cường ở Thanh Đài sơn trang đã từng ăn thịt lừa với Đỗ Thiên Dã, có điều lúc đó vẫn chưa biết thân phận của Đỗ Thiên Dã, cho nên rất thản nhiên, hiện tại thì khác rồi, hình tượng của Đỗ Thiên Dã thông qua báo chí tivi đã được nhiều người biết, Ngưu Văn Cường tuy gần dây làm ăn rất khá, trong túi cũng có chút tiền, nhưng ở trước mặt bí thư thị ủy, loại địa vị này vẫn còn kém lắm, gã mang theo tâm tình kích động tới bắt tay với Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã nhìn ra sự bất an của gã, mỉm cười nói: "Ngưu Văn Cường phải không, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau rồi!"

Ngưu Văn Cường hốt hoảng nói: "Chào bí thư Đỗ, lần trước tôi không biết thân phận của ngài, trên ngôn từ có gì mạo phạm thì xin bí thư Đỗ bỏ quá cho."

Đỗ Thiên Dã bật cười.

Trương Dương nói: "Đừng có vậy, bí thư Đỗ ghét nhất là loại người a dua nịnh hót đấy, anh vốn thế nào thì cứ thế nấy đi!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Mọi người đều là bạn bè, cứ thoải mái đi, đừng có bí thư Đỗ bí thư Đỗ mãi thế, anh như vậy tôi cũng cảm thấy câu thúc, tôi tới Xuân Dương cũng không phải là vì chuyện công."

Ngưu Văn Cường trong lòng cảm thấy kích động, bí thư Đỗ người ta coi mình là bạn bè, đây là nể mặt mình lắm rồi, gã cung kính mời Đỗ Thiên Dã tới phòng vip, mẹ của Trương Dương Từ Lập Hoa, cha dượng Triệu Thiết Sinh, Triệu Lập Quân, Triệu Lập Vũ đều đã tới, Trương Dương ngồi xuống cạnh mẹ, giới thiệu Đỗ Thiên Dã với bọn họ, đương nhiên là không nhắc tới thân phận của Đỗ Thiên Dã, chỉ nói là bạn của mình. Hai vợ chồng Triệu Thiết Sinh đương nhiên không ngờ được bí thư thị ủy Giang Thành lại ngồi ăn cơm cùng bàn với họ, Đỗ Thiên Dã cũng không có bất kỳ kiểu cách nhà quan nào, rất tôn kính họ.

Từ Lập Hoa cũng một đoạn thời gian rồi chưa gặp con trai, nắm tay Trương Dương, hỏi ngắn hỏi dài mãi. Nói được mấy câu đề tài lại chuyển sang Triệu Tĩnh, Từ Lập Hoa rất lo lắng tới vấn đề tình cảm của Triệu Tĩnh, Đinh Bân là con trai của Đinh Nguy Phong, bí thư chính pháp ủy tỉnh, mà bọn họ chỉ là một gia đình công nhân bình thường, Từ Lập Hoa nói: "Nhà chúng ta thật sự là không trèo cao được đâu!"

Điều mà Trương Dương lo láng không phải là vấn đề môn hộ, hắn cho rằng địa vị, thân phận của mình cũng không kém Đinh Nguy Phong là bao, đương nhiên đây chỉ là bản thân hắn nhận định như vậy, Đinh Nguy Phong người ta là bí thư chính pháp ủy của tỉnh, còn hắn chỉ là chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành, cấp bậc còn kém xa lắm. Đinh Bân lưu lại ấn tượng quá xấu cho Trương Dương, vào lúc nguy hiểm nhất lại bỏ mặc Triệu Tĩnh, chuyện này cho tới hiện giờ vẫn khiến Trương Dương cảm thấy phẫn nộ. Trương Dương cho rằng nhân phẩm của Đinh Bân không được, chuyện giữa gã và Triệu Tĩnh Trương Dương thấy không vừa mắt, nhưng hắn cũng đành bất lực, chuyện tình cảm mình không xen vào được. Trương Dương an ủi mẹ: "Tiểu Tĩnh đã lớn rồi, chúng ta muốn quản cũng không được, lớn vậy rồi thì bản thân cũng nên tự hiểu thị phi, mẹ, mẹ thôi đừng nghĩ nhiều làm gì."

Từ Lập Hoa thở dài, nhìn Đỗ Thiên Dã cười nói: "Anh đừng chê cười, lớn tuổi rồi nên cả ngày chỉ lo nghĩ cho con gái thôi."

Đỗ Thiên Dã cười cười gật đầu.

Từ Lập Hoa lại nói: "Anh và Trương Dương là bạn, có rảnh thì khuyên bảo nó họ tôi, lớn vậy rồi mà còn chưa có gia đình, tôi muốn nó sớm kết hôn, sinh cho tôi một đám cháu."

Đỗ Thiên Dã bật cười, mình so với Trương Dương còn lớn hơn nhiều, tới hiện tại đến tình cảm vẫn còn chưa ra đâu vào đâu.

Từ Lập Hoa lại nói dông dài vài câu, bà ta và mấy người Triệu Thiết Sinh ăn xong liền đi trước, ánh mắt của người Từ gia theo sự đề thăng của quan vị của Trương Dương mà không ngừng tiến bộ, biết rằng lúc nào nên lựa chọn tránh mặt.

Đỗ Thiên Dã cũng không muốn uống nữa, Ngưu Văn Cường ở Kim Khải Việt an bài phòng nghỉ ngơi cho gã và Trương Dương.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Trương Dương tỉnh lại thì phát hiện Đỗ Thiên Dã đã đi rồi, hỏi nhân viên phục vụ mới biết Đỗ Thiên Dã sáng sớm đã lên núi Thanh Đài, Trương Dương vốn muốn gọi điện thoại cho gã, cầm điện thoại lên thì lại đổi ý, Đỗ Thiên Dã hai ngày nay trong lòng khẳng định là không được dễ chịu, để gã yên tĩnh một mình cũng tốt.

Đỗ Thiên Dã lái xe jeep của Trương Dương, dừng xe ở dưới thác Bôn Long, rồi đi bộ lên núi Thanh Đài, núi Thanh Đài vào ngày đông quạnh quẽ hơn nhiều, trong núi vắng vẻ, không nhìn thấy du khách, Đỗ Thiên Dã cũng không biết mình vì sao lại muốn lên núi Thanh Đài, chỉ là trong lòng có một loại nguyện vọng cường liệt, gã muốn yên tĩnh một mình, thế là liền nghĩ tới núi Thanh Đài, tối qua tới Xuân Dương là gã lái xe, cho nên chìa khóa ở trong túi gã, Đỗ Thiên Dã sáng sớm nay bốn rưỡi đã dậy, lúc tới núi Thanh Đài, sắc trời còn chưa sáng hoàn toàn, gã một mình đi trong núi u tĩnh.

Nhiệt độ núi Thanh Đài vào ngày đông xuống rất thấp, núi rừng cũng đổi màu, mấy ngày trước trời đổ tuyết liên tục, tuyết tích trên núi vẫn chưa tan, trên núi đông thành một lớp băng mỏng, đi bên trên thấy rất trơn, Đỗ Thiên Dã hít một hơi không khí lạnh, muốn xua tan phiền não trong lòng, phía trước chính là Thanh Vân trúc hải, đi trên đường ở bên cạnh trúc hải, gió sớm thổi vi vu, mang theo hoa tuyết phấp phới, rơi trên mặt hắn, khiến gã cảm thấy thấm lạnh.

Đỗ Thiên Dã cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tử Hà quan chìm trong nắng mai.

Trong rừng đột nhiên truyền tới tiếng súng săn, Đỗ Thiên Dã quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một sinh vật màu đen đang mò về phía mình, đó là một con lợn hoang, nó bị súng săn bắn trúng, trên người vẫn còn đang chảy máu, lợn rừng dưới cơn cuồng nộ, chạy rất nhanh, nhận định rằng Đỗ Thiên Dã chính là kẻ hại nó, nó dùng hết tốc độ lao tới, thử dùng thân thể và răng nanh để báo thù Đỗ Thiên Dã.

Lúc con lợn rừng còn cách Đỗ Thiên Dã khoảng chục mét thì lại một tiếng súng nữa vang lên, con lợn rừng lảo đảo ngã xuống đất.

Trần Sùng Sơn mặc áo da dê từ trong rừng trúc bước ra, trong ông đồng của súng săn vẫn còn tỏa khói, ông ta không ngờ Đỗ Thiên Dã lại xuất hiện ở đây, nhìn con trai của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy kích động, nhưng ông ta vẫn có thể khống chế rất tốt vẻ mặt của mình, hờ hững nói: "Bí thư Đỗ, sáng sớm vậy đã lên núi rồi à, trên núi có không ít dã thú đây, rất nguy hiểm."

Đỗ Thiên Dã hứng thú đi tới trước mặt con lợn rừng, cầm tai nó lên rồi khen: "Rất béo đấy!"

Trần Sùng Sơn nói: "Con súc sinh này từ hậu sơn chạy ra, gần đây du khách ít, có điều vẫn có người lên núi, tôi lo lắng nó gây nguy hiểm tới sự an toàn của du khách, theo nó mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng giải quyết được nó."

Con lợn rừng này hơn năm mươi cân, một mình Trần Sùng Sơn không khênh được nó, liền bảo Đỗ Thiên Dã: "Giúp tôi khênh nó lên núi nhé!"

Đỗ Thiên Dã gật đầu, Trần Sùng Sơn tìm một cây gậy gỗ, dùng dây thừng buộc bốn chân con lợn lên gậy, cùng Đỗ Thiên Dã khiêng con lợn rừng lên núi, lúc đi tới Tử Hà quan, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa cũng tới giúp đỡ, ba người đồng tâm hiệp lực khiêng con lợn tới sân nhà của Trần Sùng Sơn, Lý Tín Nghĩa cười nói: "Lần này có đồ ngon để ăn rồi."

Trần Sùng Sơn nói: "Buổi trưa ninh thịt lợn rừng, Lý đạo trưởng, nhiệm vụ này giao cho ông đó!"

Lý Tín Nghĩa nhìn Đỗ Thiên Dã, nói: "Cậu là bí thư thị ủy à?"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Vâng!"

Lý Tín Nghĩa hết nhìn Đỗ Thiên Dã rồi lại nhìn Trần Sùng Sơn, nói: "Cậu và lão Trần là họ hang à?"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Cứ coi là vậy đi."

Trần Sùng Sơn trừng mắt lườm Lý Tín Nghĩa, nói: "Còn không mau đi giết lợn đi, sao lắm lời thế!"

Lý Tín Nghĩa cười ha ha bỏ đi.

Trần Sùng Sơn đi vào trong nhà pha một ấm trà, gọi Đỗ Thiên Dã tới. Ông ta nói nhỏ: "Bí thư Đỗ sáng sớm chạy tới núi Thanh Vân, có phải là để tập thể thao không?"

Đỗ Thiên Dã lắc đầu, nói: "Là muốn được yên tĩnh một mình thôi!"

Trần Sùng Sơn nói: "Có phải là gặp chuyện phiền lòng không?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu.

"Tôi tuy không làm quan, nhưng cũng biết nỗi khổ trên quan trường!" Trần Sùng Sơn quay sang nhìn Đỗ Thiên Dã, nói: "Có điều cậu chắc không phải buồn vì chuyện công tác rồi?"

Đỗ Thiên Dã cũng cười nói: "Chú Trần sao biết hay vậy?"

Trần Sùng Sơn nói: "Ấn tượng mà cậu tạo cho tôi là một người trẻ tuổi rất kiên cường, với tính cách của cậu gặp chuyện sẽ vô cùng cứng nhắc."

Đỗ Thiên Dã và Trần Sùng Sơn chẳng qua mới chỉ gặp nhau lần thứ hai, nhưng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, loại cảm giác này rất kỳ quái, Đỗ Thiên Dã nói: "Nói dễ nghe thì là cứng nhắc, kỳ thực là cố chấp, để tâm vào chuyện vụn vặt."

Trần Sùng Sơn vỗ vai Đỗ Thiên Dã, nói: "Đi theo tôi!" Ông ta đẫn Đỗ Thiên Dã tới vách núi ở đằng sau, đứng trên vách núi, dõi mắt nhìn ra xa, cảnh vật của núi Thanh Đài thu hết vào tâm mắt. Trần Sùng Sơn nói: "Con người ta lúc phiền não, lên cao nhìn ra xa sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Khổng Tử lên Đông sơn thì coi thường nước Lỗ, mà lên Thái Sơn thì coi thường cả thiên hạ. Con người tùy theo vị trí khác nhau mà góc độ nhìn vấn đề cũng khác nhau."

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi không dám so sánh với thánh nhân!"

"Thánh nhân cũng là người, Khổng Phu Tử lúc còn sống địa vị cũng không phải là cao, theo sự đổi thay của lịch sự mà được tôn lên thành vị trí thánh nhân."

Đỗ Thiên Dã nói: "Có một số chuyện tôi đã biết rõ kết quả, nhưng vẫn cứ bị khốn nhiễu."

"Điều đó chứng tỏ cậu không chịu tiếp nhận hiện thực! Kỳ thực trên thế giới này thứ đáng để cậu lưu ý còn rất nhiều!" Trần Sùng Sơn chỉ vào đỉnh núi ở đằng xa, nếu cậu chỉ nhìn vào tòa núi đó thì làm sao mà thưởng thức được phong cảnh bao la hùng vĩ của núi Thanh Đài.

Lúc này bầu trời ở chính đông vừa hay có một vầng mặt trời đỏ nhô lên, từng tia sáng chọc thủng màn sương bạc ban mai, hình dáng của cả trời đất lập tức biến thành rõ ràng, Đỗ Thiên Dã đắm mình trong cảnh mặt trời mọc mỹ lệ này.

Trần Sùng Sơn nói: "Kỳ thực cậu đã đứng trên đỉnh núi thì phải học cách nhìn xa!"

Đỗ Thiên Dã sau bưa trưa mới về Xuân Dương, lúc quay về còn đặc biệt mang theo một cái chân heo rừng, đây là mang tới về cho Trương Dương.

Trương Dương nhìn thấy tình tự của gã tốt hơn nhiều, cũng đoán ra gã nhất định gặp được Trần Sùng Sơn, không biết cha ruột của gã nói gì với gã mà khiến Đỗ Thiên Dã thoát được khỏi phiền muộn.

Trên đường quay về Giang Thành, Đỗ Thiên Dã đề nghi đi tới đường vòng tròn ba, chủ thể của đường vòn tròn ba đã xây xong rồi, hiện tại đang tiến hành lắp đèn đường, con lươn... Đỗ Thiên Dã cũng khá hài lòng với tình hình xây dựng của công trình này, bởi vì chưa chính thức thông xe, xe của họ lái vào không lâu liền bị xe cảnh sát cản lại, bật đèn hiệu cảnh sát tỏ ý bảo họ xuống xe, hai cảnh sát giao thông vừa bước tới, nhận ra là Đỗ Thiên Dã thì hai người lập tức cất giấy phạt đi, cúi chào Đỗ Thiên Dã: "Bí thư Đỗ, chúng tôi không biết là ngài, xin lỗi ngài!"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Là tôi sai, tôi làm trái với quy định của các anh, tự ý lái vào đường cấm." Gã mỉm cười hỏi dò: "Các anh cảm thấy chất lượng đường thế nào?"

"Tốt ạ, Giang Thành chúng ta cuối cùng cũng hoàn thành được một con đường có tiêu chuẩn cao rồi."

Đỗ Thiên Dã nói: "Căn cứ theo tiến độ hiện tại, năm sau thông xe chắc là không có vấn đề gì." Gã không muốn tạo thành phiền phức cho công tác của các cảnh sát giao thông, quyết định không tiếp tục lái và mà đi bộ từ lỗ hổng ở phía xướng

Đỗ Thiên Dã bỗng dưng nói một câu: "Tôi vẫn là tôi, còn cô ấy đã không còn là cô ấy!"

Trương Dương nhìn Đỗ Thiên Dã, không nói gì, hi vọng gã thật sự có cảm ngộ mới tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.