Trương Dương nói: Sử lão gia tử, tôi cũng đi tới chúc tết cho ngài. Hắn tiến lên một bước muốn quỳ xuống, Sử Thương Hải ôm cánh tay hắn nói: Không cần đa lễ, tôi chẳng bao giờ đem cậu thành vãn bối! Sử Thương Hải cực kỳ tôn sùng đối với võ công nhân phẩm của Trương Dương, từ khi Trương Dương ở Khấu Trường Thành đánh bại cao thủ hai phương Nhật Hàn liên hợp công kích, Sử Thương Hải càng coi Trương Dương là hy vọng của võ lâm Trung Hoa, vô cùng coi trọng đối với hắn, ông bắt chuyện mời Trương Dương một lần nữa ngồi xuống.
Bên kia Kiều Mộng Viện cũng chúc tết cho ông, biểu hiện của Sử Thương Hải cũng là cực kỳ khách khí, mỉm cười nói: Kiều lão thân thể khỏe chứ? Qua vài ngày nữa rảnh rỗi tôi đi quý phủ thỉnh an cho Kiều lão.
Kiều Bằng Phi vẫn đang quỳ ở kia, Sử Thương Hải cũng không có ý kêu hắn đứng lên. Thì Duy thấy anh họ lọt vào lạnh nhạt như vậy, trong lòng nhất thời cảm thấy không cam lòng, cô ấy có tính không nín được, không nhịn được nói: Sử lão gia tử, anh họ tôi cũng chúc tết cho ngài!
Ánh mắt của Sử Thương Hải vẫn không hướng về Kiều Bằng Phi, mỉm cười nhìn Thì Duy nói: Anh họ cô là ai?
Thì Duy biết vị lão gia tử này là cố ý giả bộ hồ đồ, cô ấy đưa tay chỉ chỉ Kiều Bằng Phi nói: Cũng chính là anh ấy, đồ đệ của ông Kiều Bằng Phi!
Sử Thương Hải lúc này mới nhìn Kiều Bằng Phi một chút: Hắn là anh họ của cô, không phải đồ đệ của tôi! Từ ngữ khí của lão gia tử có thể nghe ra, tức giận trong lòng ông vẫn chưa tiêu.
Kiều Bằng Phi cũng không nói chuyện, vẫn đang quỳ ở đấy, tính tình hắn vô cùng quật cường, ngày hôm nay nếu như sư phụ không tha thứ, hắn sẽ không đứng lên.
Trương Dương thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng lập tức rõ ràng, thật ra Sử lão gia tử cũng không thật tâm tuyệt tình, lúc trước Kiều Bằng Phi bị trục xuất môn tường, nguyên nhân còn trên người mình, lão gia tử chắc hẳn cũng là vì mặt mũi. Trương Dương cười nói: Sử lão gia tử, có câu là nhất nhật vi phu chung thân vi phụ, ngài thật không tiếp nhận hắn?
Sử Thương Hải nói: Tôi sống nửa đời người rồi, nói không giữ lời lúc nào?
Trương Dương cười nói: Vậy cũng phải cho một cơ hội sửa đổi, tôi và Bằng Phi đều có thể xoá bỏ mâu thuẫn, trên đời này còn có cái gì không thể giải quyết? Hai thầy trò làm sao mà thù nhau được. Sử lão gia tử, lúc đầu chuyện của Bát Quái môn các người tôi không muốn xen vào, nhưng hôm nay là lễ mừng năm mới, tôi thấy tâm tình ngài rất tốt, nên nói nhiều một câu, thật ra Bằng Phi đã sớm sửa đổi, theo tôi thấy, trong hàng đệ tử nhiều như vậy tử, chân chính có thể kế thừa y bát của ngài thật đúng là không có mấy người, con trai ngài không không hơn Bằng Phi, ngài nếu như thật không thu hắn, tôi đem hắn giới thiệu cho Vịnh Xuân phái...
Sử Thương Hải trừng mắt liếc hắn nói: Chuyện của Bát Quái môn chúng tôi đến lượt cậu quan tâm sao?
Trương Dương phá lên cười ha ha, Sử Thương Hải nói những lời này giống như nhận thức Kiều Bằng Phi vẫn là đệ tử Bát Quái môn.
Suy nghĩ của Kiều Bằng Phi cũng là cực kỳ nhanh nhẹn, nghe được lời này, nghe được sư phụ nói chuyện có chút thả lỏng, nhanh chóng dùng đầu gối đi tới trước mặt sư phụ, lại cung kính dập đầu ba cái, cái dập đầu này rất thật, ngay cả cái trán đều đỏ lên: Sư phụ tại thượng, đồ nhi dập đầu cho ngài!
Sử Thương Hải thật ra lúc trước đuổi Kiều Bằng Phi đi trong lòng cũng cực kỳ không đành lòng, như lời Trương Dương, trong nhiều đệ tử của ông, Kiều Bằng Phi là một người cực kỳ xuất sắc không thể nghi ngờ, thậm chí có thể nói, năng lực lĩnh ngộ của hắn tại phương diện võ học vượt hơn cả con trai ông Sử Anh Hào, đáng tiếc tên nhóc này tuổi trẻ lông bông, thích gây chuyện thị phi, còn đem nhiều đệ tử của Bát Quái môn kéo vào trong vòng thị phi.
Mấy năm nay Sử Thương Hải cũng đã quan tâm hướng đi của hắn, biết Kiều Bằng Phi đi Tây Tạng tham gia quân ngũ, bất quá ông thật không ngờ Trương Dương và Kiều Bằng Phi hai kẻ thù ngày xưa, bây giờ có thể bắt tay trở thành bạn bè, có Trương Dương ở bên cạnh hoà giải, nhìn biểu hiện đầy thành ý của Kiều Bằng Phi, Sử Thương Hải rốt cục hồi tâm chuyển ý, với xuất thân của Kiều Bằng Phi, ngày hôm nay có thể làm được như vậy đã vô cùng hiếm có.
Sử Thương Hải nói: Con đứng lên đi!
Kiều Bằng Phi nghe được ông lên tiếng, lúc này mới dám đứng dậy.
Sử Thương Hải nhìn Kiều Bằng Phi từ trên xuống dưới, vui mừng phát hiện hắn đi Tây Tạng hai năm, trên người lại có thể xảy ra biến hóa như thay da đổi thịt, vẻ cuồng ngạo trong ánh mắt ngày xưa đã biến mất từ lâu không còn sót lại chút gì, ông thấp giọng nói: Đen, cũng gầy!
Kiều Bằng Phi nói: Tia tử ngoại trên cao nguyên tương đối mạnh, đen một ít là khó tránh khỏi.
Sử Thương Hải nói: Lần này ở nhà bao lâu?
Không đi.
Sử Thương Hải nói: Quay đầu lại xem sư huynh đệ luyện tập võ nghệ, con cũng đi chuẩn bị một chút, luyện tập, để cho mọi người nhìn xem công phu của con mấy năm nay có mới lạ hay không.
Kiều Bằng Phi biết sư phụ rốt cục muốn đem mình một lần nữa nhập môn, kích động hai mắt đỏ lên, âm thanh cũng run lên: Sư phụ... con ... con đi chuẩn bị...
Thấy Kiều Bằng Phi và Sử Thương Hải hai thầy trò đoàn tụ với nhau, Kiều Mộng Viện và Thì Duy cũng hân hoan không gì sánh được.
Sử Thương Hải chuyển hướng Trương Dương nói: Trương Dương, cậu là cao thủ, lát nữa đám đệ tử của tôi tiến hành luyện tập võ nghệ năm mới, cậu hỗ trợ chỉ điểm một chút”
Trương Dương khiêm tốn nói: Vãn bối làm sao dám múa búa trước cửa Lỗ Ban!
Sử lão gia tử cười ha hả nói: Chổ của tôi là Bát Quái môn, không phải cửa Lỗ Ban, búa thì không có, đại đao thật ra có mấy cây.
Đệ tử Bát Quái môn chuẩn bị luyện tập võ nghệ mừng năm mới, Tiết Vĩ Đồng cũng đúng lúc chạy tới giúp vui, cô ấy và Kiều Mộng Viện Thì Duy đều quen biết, ba cô gái ngồi chung với nhau tự nhiên có không ít lời để nói.
Trương đại quan nhân thấy mấy cô ấy ở một bên trò chuyện hăng say, không khỏi mỉm cười, không biết ngày hôm nay các nàng có thể tuôn ra bao nhiêu thứ bát quái?
Trong âm thanh ủng hộ của mọi người, Kiều Bằng Phi mặc luyện công phục màu xanh đi lên diễn võ đường, trước tiên hành lễ hướng sư phụ Sử Thương Hải, sau đó ôm quyền hướng các vị sư huynh đệ.
Kiều Bằng Phi đi Tây Tạng hai năm, công phu cũng không có hoang phế, mỗi ngày dành thời gian luyện tập bát quái chưởng, nhưng thấy bước chân hắn biến ảo bàn tay tung bay, thân tiệp bộ linh, tùy đi tùy đổi, hình như du long, thị như vượn thủ, toạ như hùng cứ, chuyển như ưng bàn ( Hình dáng như rồng, mắt nhìn sáng như vượn, ngồi, vững như gấu, di chuyển như chim ưng ) bộ pháp linh động mà không mất vững vàng, tiến thối vừa phải, công thủ nhiều mặt, có đề thăng còn hơn lúc trước hắn ở kinh thành.
Trương Dương cũng là lần đầu thấy Kiều Bằng Phi hoàn hoàn chỉnh chỉnh đánh xong một bộ bát quái chưởng, hắn liếc mắt nhìn ra Kiều Bằng Phi đã đề thăng lên một bậc so với lúc đầu giao thúc với nhau.
Sử Thương Hải mặt lộ vẻ mỉm cười, vuốt râu gật đầu, đã không che giấu được vui mừng phát ra từ nội tâm.
Âm thanh của Trương Dương vang lên vào lỗ tai ông: Chúc mừng lão gia tử có giai đồ!
Sử Thương Hải cười ha hả nói: Hai năm nay tôi cũng không có dạy hắn, là chính hắn nỗ lực!
Kiều Bằng Phi đánh xong một bộ bát quái chưởng, hiện trường tràn ngập tiếng ủng hộ và tiếng vỗ tay như tiếng sấm, Kiều Bằng Phi có danh tiếng không tồi bên trong các sư huynh đệ, ngày trước tuy rằng hắn hơi lông bông một chút, nhưng dù sao cũng là với bên ngoài, với sư huynh đệ đồng môn, hắn vẫn đều rất khiêm tốn, hơn nữa thái độ làm người cũng rất được, nhân duyên không tồi, cái này cũng là nguyên nhân lúc trước hắn phát sinh mâu thuẫn cùng Trương Dương, các sư huynh đệ đều ra sức cho hắn.
Đệ tử Bát Quái môn luân phiên biểu diễn, bởi vì là lần đầu tiên luyện tập võ nghệ của năm mới, vừa là biểu diễn trước mặt sư phụ, ai ai cũng đều biểu hiện vô cùng nhiệt tình, người thường xem náo nhiệt, người trong nghề thì xem biểu hiện.
Kiều Mộng Viện, Tra Vi và Tiết Vĩ Đồng thấy cũng là náo nhiệt, các nàng liên tục vỗ tay, không ngừng trầm trồ khen ngợi.
Người cuối cùng chính là Sử Anh Hào, hắn biểu diễn chính là bát quái đao, bát quái đao giống nhau đơn đao, nhưng thể tích lớn hơn loại đao bình thường, thân đao dài hơn một thước ( chổ này miêu tả về vũ khí cho nên dùng từ HV, không đổi ra), hơn nữa toàn bộ thanh đao đạt đến một thước tư, bát quái đao của Sử Anh Hào là đặc biệt định chế, năng mười lăm cân, không có lực cánh tay tương đương là không có khả năng nắm trong tay như thường, Sử Anh Hào một tay cầm đao, chân phải đạp về phía trước một bước, mặt đất phát ra âm thanh chấn động, bụi cát trong khe gạch nhất thời bay lên. Ánh đao chợt loé, nhưng thấy đao đi không thấy người đi, thân đao theo bộ pháp lên xuống liên tục, thân pháp quẹo trái nghiêng phải, biến hóa ra cái kiểu chẻ, bổ, vẩy, gạt, kéo, vuốt, chuyển, cắt, kéo dài không ngừng, giống Trường Giang Hoàng Hà thao thao bất tuyệt, lại như phi phượng du long, biến hóa hàng ngàn hàng vạn.
Đao pháp của Sử Anh Hào khơi dậy tiếng vỗ tay kéo dài không ngừng của hiện trường, một đường đao pháp đánh xong, Sử Anh Hào trở về vị trí bắt đầu, mặt không đỏ tim không đập nhanh, đứng ở nơi đó, tĩnh như núi, rất có phong phạm tông sư.
Trương Dương cũng không khỏi thầm khen, Sử Anh Hào cũng có đề thăng, chỉ cần là phần khí độ này đã ít có người theo kịp.
Sử Thương Hải hướng Trương Dương nói: Thế nào?
Trương Dương khen: Hảo đao pháp!
Sử Thương Hải nói: Cậu cũng xuống phía dưới luyện tập đi, cho đám đồ đệ của tôi mở rộng nhãn giới, thế nào?
Trương Dương cười nói: Thôi bỏ đi, công phu của tôi nhục nhã lắm!
Sử Thương Hải mỉm cười nói: Đừng khiêm nhường, để cho bọn nó kiến thức võ công chân chính một chút.
Trương Dương thấy thịnh tình không thể chối từ, chỉ có thể đi xuống giữa sân, hắn cười tủm tỉm nói: Nếu Sử lão gia tử mở miệng, tôi cũng chỉ có thể tự bêu xấu, khái niệm công phu của của tôi là ứng biến, võ công trăm khoanh vẫn quanh một đốm, xét đến cùng vẫn là muốn thực chiến, chiêu thức là chết, con người là sống, tôi đánh một bộ Thái Cực quyền nha!
Trương đại quan nhân nói xong ôm quyền, dùng một thức cực kì tiêu chuẩn của thái cực để đánh Thái Cực quyền, hắn cũng không muốn biểu lộ võ công của mình trước mặt người khác quá độ, thật ra đối với hắn mà nói, luyện võ công đến cảnh giới này, bất luận quyền pháp gì hắn dùng đều có uy lực như nhau.
Thái Cực với Hình Ý, Bát Quát được xưng là nội gia tam đại quyền pháp, Thái Cực quyền chủ trương dùng ý không dùng lực, lực là mượng từ người. Mượn lực của người nghĩa thật là mượn lực hút của trái đất, tức là mượn trọng lượng quanh thân thể đè xuống mặt đất mà sinh ra lực phản chấn ( Định luật II của Newton : Khi ta tác dụng một lực vào một vật, vật ấy cũng sẽ tác dụng lại một lực tương tự vào ta), dùng nó làm nguồn sinh lực cho hoạt đột. Có thể nắm chắc kỹ xảo này, thì nguồn sinh lực sẽ không bao giờ cạn kiệt, một người từ lúc còn nhỏ bắt đầu học xoay người, bước đi cũng bắt đầu chống đỡ với lực hút của trái đất, một cái nhấc tay, một cái nhấc chân đều là dùng lực lượng bản thân để chống lại lực hút trái đất. Khi con người không ngừng lớn lên, thì các hành động này đã thành một thói quen, muốn thay đổi một hoạt động của thói quen là một chuyện rất khó khăn. Pháp môn mượn lực hút của trái đất cũng là đem mỗi một bộ phận của thân thể thả lỏng ra, đem trọng lượng toàn bộ giao cho lực hút trái đất.
Trương đại quan nhân phát hiện ra một vài lý luận của Thái Cực quyền rất giống với Đại Thừa Quyết, trong khi tìm hiểu về Đại Thừa Quyết, hắn cũng có lý giải thêm về Thái Cực quyền, thời đại bây giờ đã có rất ít người bằng. Có thể Thái Cực quyền của hắn không phải là động tác tiêu chuẩn nhất, nhưng mà đối với việc nắm giữ quyền ý thì hắn tuyệt đối là đệ nhất.
Lúc Trương Dương luyện quyền thì mỉm cười nói : Các người có thể sử dụng tất cả đồ để tấn công tôi thử xem!
Lời của Trương Dương vừa dứt, bên kia Thì Duy đã cầm tách trà vừa uống xong ném qua hướng của hắn.