Y Đạo Quan Đồ

Chương 917: Chương 917: Lòng hiếu kỳ. (2)




Trương đại quan nhân nói : Tôi cũng có một thân võ công xuất thần nhập hóa, tôi cũng có y thuật diệu thủ hồi xuân, em cảm thấy tôi cũng là từ cổ đại đến sao?

Trần Tuyết lộ ra một nụ cười khó có được, nụ cười nắng ấm đủ để làm tan tuyết mùa đông, cô ấy nhẹ giọng nói : Nếu như suy đoán đối với Văn Linh thành lập, như vậy thì anh cũng rất có thể#

Trương Dương mở to hai mắt nhìn : Tôi nói nha đầu này, nói cũng không thể nói lung tung, chuyện này nếu như truyền ra ngoài chẳng phải là viện khoa học sẽ đem tôi đi, trực tiếp giải phẩu cơ thể người sao?

Trần Tuyết nói : Tôi thật sự rất tò mò, những cái bản dập này, cùng với tập tư liệu tranh ảnh của nghịch chuyển Càn Khôn, tất cả nhân tố hội tụ vào một chổ, trở nên càng ngày càng khó giải thích

Trương Dương có chút kinh hãi nói : Nếu giải thích không được, vậy thì không cần phải giải thích nữa, Văn Linh lúc đầu như thế cũng được, từ cổ đại đến cũng được, không có vấn đề với chúng ta, chỉ cần cô ấy không làm gì gây ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta, người cổ đại thì thế nào? Nếu người Trung Quốc và người nước ngoài có thể sinh sống cùng nhau, vậy người cổ đại và người hiện đại không thể chung sống hòa bình sao?

Trần Tuyết có chút hiếu kỳ nhìn Trương Dương : Trương Dương, bình thường lòng hiếu kỳ của anh đều lớn hơn so với bất luận kẻ nào mà, sao lần này đột nhiên đổi tính thế?

Trương Dương thở dài nói : Nói thật, với võ công hiện nay của Văn Linh, tôi thật sự không thể trêu vào cô ấy, biết rõ không thể trêu vào còn đi chọc cô ấy, không phải là không biết lượng sức sao? Hơn nữa tôi thấy cô ta lần này thức tỉnh biểu hiện cũng rất bình thường, ngoia5 trừ tối hôm qua cướp bản dập nghịch chuyển Càn Khôn ra, thì cũng không có bất kỳ hành động quá đáng nào

Trần Tuyết nói : Nói đến khỏi bản dập, nếu như cô ấy coi trọng như vậy, bên trong nhất định có bí mật tương đối lớn

Trương Dương nói : Muốn biết cái bí mật này chỉ có thể đi hỏi cô ấy!

Trần Tuyết nói : Nếu như giả thuyết trước đó của chúng ta toàn bộ đều thành lập, trong cơ thể của Văn Linh thật sự có ý thức của Lan quý phi, như vậy khi cô ấy tỉnh lại, phát hiện ra một thế giới hoàn toàn khác biệt, việc muốn làm nhất là cái gì?

Trương Dương nói : Cô ấy muốn trở về! Trương đại quan nhân lúc nói ra những lời này bỗng nhiên nhớ tới, mình hiện tại đã ít suy nghĩ đến Tùy triều, nếu như nói còn có một người khiến cho hắn lo lắng, người kia chính là Xuân Tuyết Tình, từ đầu đến giờ, hắn đi đến thế kỷ hai mươi đã bốn năm, hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, tình cảm của hắn, tất cả của hắn đuề cùng một nhịp thở với thế giới này, cho dù thật sự có một cơ hội có thể trở về trước mắt,hắn cũng sẽ không đi.

Trần Tuyết nói : Tôi hoài nghi phần bản dập mà cô ấy lấy đi có thể nghịch chuyển thời không

Trương Dương cười nói : Có thể sao? Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế mà còn không làm được, em cảm thấy rằng trình độ khoa học của Tùy triều có thể làm cho người từ cổ đại đi đến hiện đại sao? Trần Tuyết, tôi thấy cô đừng học lịch sử nữa, thẳng thắn đi viết tiểu thuyết đi Trương đại quan nhân thật sự không muốn tiếp tục cái câu chuyện này, hắn phát hiện tất cả những gì mà Trần Tuyết nói, là một chân tướng tiếp cận sự thật, nếu như tất cả đều đúng như suy đoán của Trần Tuyết, vậy thì hắn nên đi nơi nào?

đáy lòng của Trương Dương lần đầu tiên sản sinh nguy cơ mạnh mẽ như vậy, hắn bắt đầu ý thức được có thể trên thế giới này không chỉ có một trường hợp đặc biệt như hắn, nếu như suy đoán của Trần Tuyết là thật, như vậy Văn Linh tuyệt đối cũng rất có thể, vậy khối bản dập nghịch chuyển Càn Khôn sẽ trở thành một tai hoạ ngầm, bởi vì duyên cớ bản thân, Trương Dương xem qua không ít sách trong phương diện này, trên lý luận, xuyên qua thời không cũng rất có thể, lúc hắn xuyên qua đồng thời, vị trí của hắn trên thế giới đã hoàn toàn thay đổi, nếu như Văn Linh thật sự muốn đi về, như vậy cô ấy sẽ gây cho thế giới này ảnh hưởng như vậy, lại sẽ gây cho hắn ảnh hưởng thế nào? Trương đại quan nhân nhớ kỹ cái này hình như gọi là hiệu ứng hồ điệp.

Văn Linh vẫn cô độc như cũ, từ khi thức tỉnh, trong đầu của cô ấy lật qua lật lại đều là chuyện tình quá khứ, người cô ấy nghĩ đến nhiều nhất cũng là Đỗ Thiên Dã, nghĩ đến đều là hành động của Đỗ Thiên Dã đối với của cô ấy, từ khi cô ấy trở thành người thực vật, Đỗ Thiên Dã yên lặng chờ đợi bên thân thể của cô ấy, năm này tháng nọ như một ngày chăm sóc cô ấy, mà khi cô ấy thức tỉnh, liên tiếp gây cho Đỗ Thiên Dã đả kích trầm trọng, trong lòng cực kỳ phức tạp, ý niệm trong đầu nhiều lần đan xen, cô ấy khát vọng được nhìn thấy Đỗ Thiên Dã, trong lòng có thật nhiều lời muốn nói với hắn, cũng chỉ muốn nói với hắn. Thế nhưng nhớ tới tình cảnh ngày hôm nay tại mộ địa gặp phải mẹ của Đỗ Thiên Dã, lòng của Văn Linh nhất thời lạnh xuống.

Lấy ra khối bản dập nghịch chuyển Càn Khôn, thương cảm trong ánh mắt của Văn Linh dần dần rút đi, biểu tình của cô ấy một lần nữa trở nên kiên cường lên, đáy lòng có một âm thanh đang nói với mình: Vận mệnh của tôi do tôi nắm trong tay!

La Tuệ Trữ và Văn Quốc Quyền cách lớp bảo vệ nhìn nhau, trạng thái tinh thần của Văn Quốc Quyền rõ ràng chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, điều này làm cho La Tuệ Trữ cảm thấy vui mừng, vừa rồi con trai gọi điện thoại tới, dựa theo ý của Văn Quốc Quyền, bà cũng không có đem tin tức ông bị bệnh nói cho con trai, để cho con trai an tâm làm việc.

La Tuệ Trữ cầm lấy điện thoại gọi cho Văn Quốc Quyền.

Văn Quốc Quyền nghe được điện thoại tiếng chuông, trước hướng ngoài cửa sổ nhìn một chút, thấy La Tuệ Trữ cầm ống nghe, chỉ chỉ điện thoại

Văn Quốc Quyền cười cười, hắn cầm điện thoại giường đầu, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc trong phòng thức thời rời đi.

La Tuệ Trữ nói: Quốc Quyền, cảm giác ra sao?

Văn Quốc Quyền nói: Tốt rồi, anh cảm giác mình cũng sắp khỏi hẳn, xem ra ngày mai anh có thể xuất viện. Văn Quốc Quyền nói như vậy chỉ là vì muốn cho vợ giải sầu, tuy rằng ông khôi phục rất nhanh, thế nhưng trước khi bệnh tình hoàn toàn trị hết, ông vẫn đang không cách nào thoát khỏi trạng thái cách ly.

La Tuệ Trữ nói: Vừa rồi Hạo Nam gọi điện thoại đến đây, em không nói cho nó biết chuyện anh sinh bệnh.

Văn Quốc Quyền gật đầu nói: Hẳn là như vậy, nóbề bộn nhiều việc, tình huống của anh đều đã ổn định, đừng cho nó lo lắng, hơn nữa, tình hình bệnh dịch hiện tại ở kinh thành lợi hại như vậy, để cho hắn trở về cũng rất mạo hiểm.

La Tuệ Trữ nói: Biết anh thương nó mà.

Văn Quốc Quyền cười nói: Sợ rằng chỉ có nó là không biết.

La Tuệ Trữ thở dài nói: Bọn nhỏ lớn rồi, đều có suy nghĩ của chính mình, em sợ nó suy nghĩ nhiều, chuyện tiểu Linh tỉnh em cũng không nói cho nó biết.

Văn Quốc Quyền rất thoả mãn cách xử lý của La Tuệ Trữ, thấp giọng nói: Không nói là tốt nhất, chờ mấy ngày nữa, viêm phổi khẩu hình đi qua, em và tiểu Linh cùng đi Tân Cương thăm nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.