Y Đạo Quan Đồ

Chương 2007: Chương 2007: Lừa đời lấy tiếng (2)




Tiền Long nói: Rất đẹp, thực sự rất đẹp!

Trương Dương nói: Tiền đại sư, giáo thụ Trần đang gọi anh kìa, hắn bảo anh khám bệnh cho Triệu tổng.

Tiền Long nói: Tôi nào có biết khám bệnh, tôi chỉ là biết một chút thuật thôi miên, khiến cho người ta sinh ra ảo giác, phân không rõ thật giả thôi, Đình Đông, anh bảo tôi giúp thôi miên Triệu Nhu Đình, chỉ cho tôi hai mươi vạn, số tiền này có phải quá ít hay không?

Trần Đình Đông trợn mắt há hốc miệng, Triệu Nhu Đình đã tức giận đến nỗi mặt trắng bệch.

Trương Dương nói: Anh nói bậy, giáo thụ Trần không thể làm như vậy.

Tiền Long nói: Tôi sao phải nói bậy, lão Trần à lão Trần, hai vợ chồng Triệu Nhu Đình có tiền như vậy, anh khẳng định đã kiếm được không ít từ chỗ họ, hiện tại chỉ cho tôi hai mươi vạn, anh coi tôi là gì? Đi xin cơm à? Tiền Long khi nói chuyện thì ánh mắt dại đi, căn bản không nhìn Trần Đình Đông, nếu không phải hắn đang mở to mắt thì khẳng định sẽ cho rằng thằng cha này đang nói mớ.

Trần Đình Đông nghe thấy Tiền Long nói như vậy thì sắc mặt trở nên khó coi hơn, hắn lớn tiếng nói: Tiền huynh, anh đùa quá trớn rồi!

Trương Dương nói: Giáo thụ Trần, anh cho rằng Tiền Long thực sự đang nói đùa ư?

Trần Đình Đông căm tức nhìn Trương Dương: Anh là ai?

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: Anh không biết tôi à? Tôi cảm thấy chúng ta hình như đã gặp mặt ở đâu rồi?

Trần Đình Đông nhìn vào mắt hắn, chỉ cảm thấy nụ cười của nụ cười tràn ngập ma lực, sau khi nhìn thì ánh mắt hắn cũng không thể rời khỏi mắt Trương Dương được, trong lòng hắn biết bất diệu rồi, muốn lảng tránh ánh mắt của Trương Dương, nhưng không làm được.

Trương Dương noiis: Giáo thụ Trần, phương thuốc này hình như có chút vấn đề!

Trần Đình Đông nói: Không có vấn đề.

Anh nói dối, giờ đã là lúc nào rồi, anh sao còn không chịu nói thật? Anh là một bác sĩ, lương y như từ mẫu, có thể lợi dụng y thuật của mình để làm xằng làm bậy?

Trần Đình Đông nói: Tôi... Tôi... Ý thức của hắn dần dần mất khống chế, trong đầu có một giọng nói đang không ngừng thúc giục hắn nói ra chân tướng.

Trương Dương nói: Có phải có người bức anh hay không?

Trên mặt Trần Đình Đông lộ ra vẻ cực kỳ khổ sở, hai tay hắn che miệng nói: Tôi không dám không nghe hắn phân phó, tôi... Tôi có chứng cớ bị hắn nắm ở trong tay.

Trương Dương thở dài nói: Hắn là ai?

Trần Đình Đông nói: Tạ Khôn Cử, hắn... Hắn... Hắn tìm nữ nhân dụ tôi, chụp được ảnh và ghi hình tôi, lấy những cái này ra để áp chế tôi, bắt tôi động tay động chân vào phương thuốc, tôi biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng tôi không có cách nào cả, tôi bảo Tiền Long tới đây giúp, là vì tôi biết hắn tham tài, có cơ hội tiền hắn khẳng định sẽ không bỏ qua. Triệu Nhu Đình nếu vạn nhất chết rồi, tôi cũng có thêm một lý do để đùn đẩy.

Triệu Nhu Đình nghe thấy phiên đối thoại của hai người thì thật sự là lạnh lòng, không ngờ chồng mình ở sau lưng bày ra mưu kế âm độc như vậy, căn bản chỉ ước sao mình chết cho sớm.

Trương Dương sau khi biết nội tình thì cũng không khỏi sinh ra vài phần đồng tình với Triệu Nhu Đình. Hắn dùng truyền âm nhập mật nói với Triệu Nhu Đình: Cô yên tâm, hai người bọn họ căn bản sẽ không nhớ mình đã nói gì đâu!

Triệu Nhu Đình cố nén bi thương trong lòng, nói: Thật ư?

Trương Dương gật đầu, hắn lớn tiếng ho khan một tiếng, Trần Đình Đông và Tiền Long trước sau tỉnh táo lại, ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ vô cùng bối rối, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, không nhớ nổi vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trương Dương nói: Giáo thụ Trần, chị họ của chị họ cứ dựa theo phương thuốc này mà dùng ư?

Trần Đình Đông ray ray trán, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, nhưng không thể nhớ được bất kỳ chi tiết nào, hắn cười nói: Đúng rồi, tôi đã tiến hành điều chỉnh phương thuốc càng thích hợp với bệnh tình của Triệu tổng hơn, lần này nhất định phải nhớ kỹ, trăm ngàn đừng quên uống thuốc.

Tiền Long không mất không mất đi bản sắc lừa đảo của hắn, mỉm cười nói: Triệu tổng, tôi cũng có thể giúp cô tiến hành trị liệu khí công, có điều thời gian của tôi cũng không nhiều.

Triệu Nhu Đình nhìn thấy hai người không nhắc tới một chữ nào về chuyện vừa rồi thì lúc này mới tin lời nói của Trương Dươnh, đối với bản lĩnh của Trương Dương cũng phục tới sát đất. Cô ta lắc đầu lộ ra vẻ buồn chán nói kẽ: Tiền đại sư nếu bận như vậy thì tôi sao không biết xấu hổ mà làm phiền ngài, thôi, sinh tử có số, giàu sang nhờ trời, tôi cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Tiền Long vốn cho rằng cô ta khẳng định sẽ nhận đề nghị của mình, không ngờ vừa bước vào được một bước lại bị người ta đá trở về, cho dù hắn nhanh mồm nhanh miệng thì lúc này cũng trở nên cứng họng, khi đang định lên tiếng thì Triệu Nhu Đình đã đứng dậy cáo từ.

Triệu Nhu Đình tuyệt đối là nữ nhân kiên cường, trước mặt người khác một giọt nước mắt cũng không chảy xuống, cô ta lên xe Porche thể thao màu đen của mình, lái ra khỏi sở nghiên cứu y học truyền thống Trung Hoa, Trương đại quan nhân lo lắng cô ta có chuyện nên đi theo sau.

Triệu Nhu Đình lái xe tới gần miếu lạt ma thì xuống ô tô, nhìn thấy Trương Dương đi theo, cô ta gật đầu, không hề đi vào cửa miếu mà là chậm rãi đi dọc theo tường đỏ của miếu lạt ma, nhìn pháp không ngừng chuyển động trong gió một đôi một đôi mắt đẹp trở nên mờ mịt lạnh lẽo.

Trương đại quan nhân thật sự không thể tưởng tượng được đôi vợ chồng trước mặt người khác thì cầm sắt hợp minh, sao tình cảm lại chuyển biến xấu tới loại tình trạng này, Tạ Khôn Cử không ngờ những đưa Triệu Nhu Đình vào chỗ chết.

Triệu Nhu Đình đi một đoạn mới nói khẽ: Anh có phải cảm thấy kỳ quái , vì sao hắn đối đãi với tôi như vậy hay không?

Trương Dương nói: Đối với chuyện riêng tư của cho người khác tôi cũng không có hứng thú.

Triệu Nhu Đình thở dài nói: Tôi hôm nay mới cảm thấy mình sống quá bi ai, không ngờ ngay cả người để chia xẻ tâm sự cũng không có.

Trương Dương nói: Tôi không ngại cũng làm một người nghe, đương nhiên, nếu cô tin tôi.

Triệu Nhu Đình nhìn Trương Dương một cái, bỗng nhiên cảm thấy thế sự trêu người, trước hôm nay, cô ta bất kể là như thế nào cũng không ngờ sẽ có thiện cảm với người khiến mình tự dưng mất đi bốn trăm triệu này, nhưng hiện tại cô ta lại cảm thấy Trương Dương là một người đáng tin cậy, nói: Tình cảm của hau vợ chồng chúng tôi cũng không tốt như ngoài mặt, lúc trước chúng tôi chính là một cuộc hôn nhân chính trị, người xuất thân giống như chúng tôi, hôn nhân như vậy là rất thường thấy. Cô ta thở dài nói: Anh chắc có thể lý giải, anh và Sở Yên Nhiên cũng giống như chúng tôi.

Trương đại quan nhân nói: chúng tôi khác, chúng tôi là thật lòng yêu nhau.

Triệu Nhu Đình cười ha ha, nói: Thật lòng yêu nhau ư? Vậy vì sao lại chia tay.

Trương đại quan nhân á khẩu không trả lời được.

Triệu Nhu Đình Triệu Nhu Đình: Trên đời này căn bản không có cái gì gọi là chữ yêu cả, giữa người và người chỉ là trao đổi lợi ích với hình thức bất đồng mà thôi, tôi và Tạ Khôn Cử kết hôn nhiều năm như vậy, tôi sớm đã tiếp nhận hiện thực hiện thực, nhưng... Tôi ngàn vạn lần không ngờ, hắn đối với tôi ngay cả một chút ít tình cảm cũng không có.

Trương Dương nói: Cho dù là tình cảm không tốt thì hắn cũng không có lý do để làm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.