Cung Hoàn Sơn từ trong lời nói của Hạng Thành cảm thấy được gì đó, nhưng y lại không biết chắc, liếc trộm ánh mắt của Hạng Thành một cái, thấy một loại hàn ý âm trầm trong đó, Cung Hoàn Sơn không nhịn được giật nảy mình. Chẳng lẽ Hạng Thành cuối cùng dã quyết định ra tay nhằm vào Trương Dương? Y chợt nghĩ, vấn đề Trương Dương quả thực khó giải quyết, nếu thằng ôn này ở Bắc Cảng xảy ra bất kỳ chuyện gì, Tống Hoài Minh kiểu gì cũng đổ trách nhiệm lên đầu bọn họ, nhưng Hạng Thành đưa hắn tới kinh thành học tập, trong lúc học tập xảy ra bất kỳ chuyện gì thì không liên can tới họ. Cho dù thằng ôn này bình an trở về thì trong một tháng này Hạng Thành vẫn có thể làm được rất nhiều chuyện, Cung Hoàn Sơn cảm thấy rõ ràng, trên thủ đoạn chính trị, mình vẫn còn kém Hạng Thành nhiều.
Buổi sáng thứ năm, Trương đại quan nhân tới Bắc Cảng, tham gia cuộc họp động viên ban huấn luyện chuyên đề chấp hành cải cách mở cửa và khoa học phát triển. Phó bí thư Thị ủy Tưởng Hồng Cương, thường ủy thị ủy, bộ trưởng tổ chức thị ủy Mạnh Khải Trí cũng tham gia cuộc họp động viên và có một bài phát biểu quan trọng.
Tưởng Hồng Cương chỉ ra, lựa chọn ở trường đảng Trung ương tổ chức ban chuyên đề luân phiên huấn luyện là sự cần thiết để đẩy mạnh hoạt động chấp hành cải cách mở cửa và khoa học phát triển, là cần thiết để thúc đẩy cán bộ lãnh đạo đổi mới tri thức, đối tượng luân phiên huấn luyện nhất định phải quý trọng cơ hội học tập lần này, phải hiểu rõ mục đích học tập, nắm giữ được phương thức học tập, lợi dụng tốt tài nguyên trí lực và ưu thế tổng hợp của trường đảng Trung ương để mở rộng tầm nhìn của mình, tăng trưởng năng lực của mình, thúc đẩy mình dùng trạng thái tinh thần hăng hái, gia tăng bước chân xây dựng Bắc Cảng giàu có văn minh hài hòa yên ổn.
Kế tiếp là bộ trưởng tổ chức thị ủy Mạnh Khải Trí tuyên bố nguyên tắc cơ bản của luân phiên huấn luyện lần này, luân phiên huấn luyện lần này bắt đầu từ tháng ba, đối tượng luân phiên huấn luyện là nhân viên chính thức của các cơ quan như bộ uỷ, các đoàn thể nhân dân, các đơn vị sự nghiệp cùng với các đảng chính khu, dưới điều kiện tiên quyết có thể mỗi người đều tham gia luân phiên huấn luyện, căn cứ vào sự tự giác tự nguyện để báo danh, thượng cấp không tiến hành can thiệp.
Trương đại quan nhân ở dưới đài nghe, trong lòng thấy chuyện này sao giống như là vì mình và tạo ra vậy, nhưng bởi vì chuyện này là Bắc Cảng và Giang Thành hai thành phố cùng làm, cho nên Trương Dương mới bài trừ suy nghĩ đám lãnh đạo thành phố cố ý nhằm vào mình, nếu là tự giác tự nguyện báo danh, Trương đại quan nhân nghĩ rằng lần này không đi cũng được, tới trường đảng Trung ương học tập huấn luyện là cơ hội rất hiếm có, mình vừa mới tới Bắc Cảng chưa được mấy ngày, hiện tại chuyện vừa mới làm ra được một chút, vào những lúc như thế này không thích hợp rời khỏi, huống chi thời gian huấn luyện lần này dài tới tận một tháng.
Nhưng kế hoạch không bằng biến hóa, sau khi hội nghị kế thúc, bộ trưởng tổ chức Mạnh Khải Trí liền tìm ý thức được, rất thân thiết vỗ vai hắn, Trương Dương nhìn thấy nụ cười của thằng cha này, lập tức ý thức được y không có chủ ý tốt, nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi Mạnh Khải Trí: Bộ trưởng Mạnh, tìm tôi có việc gì à?
Mạnh Khải Trí nói: Tiểu Trương, trở về chuẩn bị một chút đi, tháng ba tới trường đảng Trung ương học tập.
Trương đại quan nhân lộ ra vẻ kinh ngạc: Cái đó... Bộ trưởng Mạnh, chúng ta không phải là tự giác tự nguyện báo danh ư? Tôi không muốn đi, hơn nữa, tôi vừa tới Tân Hải, chuyện phải làm nhiều lắm, không có thời gian. Thằng ôn này là thật lòng không muốn.
Mạnh Khải Trí cười nói: Tiểu Trương à, đúng là tự giác tự nguyện báo danh, nhưng ban luân phiên huấn luyện lần này là chúng ta và Giang Thành cùng làm, cậu là cán bộ của Bắc Cảng chúng ta, nhưng trước đây từng công tác ở Giang Thành, hai bên đều rất quen thuộc với nhau, cho nên thị lý sau khi trải qua cân nhắc tổng hợp liền nghĩ tới cậu, chỉ có cậu mới là người thích hợp nhất, công tác tuy rằng quan trọng, nhưng các đồng chí làm nhiều hơn một chút cũng được, cơ hội học tập lại chỉ có một lần, rất hiếm có đó, tiểu Trương à, đã quyết định vậy rồi, cậu chẳng những đi học, còn đảm nhiệm chức lớp trưởng của những học viên Bắc Cảng, cậu vừa tới Bắc Cảng, chưa quen với những đồng chí bên này lắm, lần này vừa hay là cơ hội để làm quen, thấy tôi chiếu cố cậu chưa!
Nhìn vẻ mặt của Mạnh Khải Trí, Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, chiếu cố cái con mẹ mày, còn không phải là muốn đá tao đi ư, những hành động gần đây của ông làm chướng mắt chúng mày chứ gì? Thật ra Trương Dương vốn cũng định sắp tới đến kinh thành một chuyến, nhưng không ngờ lại là bị người khác biến pháp đuổi đi, con mẹ nó thế không phải là khi dễ người ta người sao? Ông mới làm được bí thư huyện ủy có vài ngày thì chúng mày đã nghĩ cách biến ông thành học viên trường đảng rồi.
Trương Dương nói: Hay là để kỳ sau tôi đi?
Mạnh Khải Trí cười nói: Không có kỳ sau đâu, cậu là cán bộ bồi dưỡng trọng điểm của chúng tôi, Trương Dương à, cậu sao lại nghĩ không thông như vậy, đây là chuyện tốt, một tháng sau huấn luyện trở về, tố chất chính trị của cậu sẽ để thăng, đối với công tác về sau của cậu sẽ có tác dụng lớn đó.
Trương Dương nói: Bộ trưởng Mạnh, ngài là đang nói tố chất của tôi kém ư? Sau khi nhìn thấu Mạnh Khải Trí cố ý muốn đá mình đi, Trương đại quan nhân tất nhiên cũng chẳng buồn ăn nói dễ nghe nữa.
Mạnh Khải Trí xấu hổ cười nói: Nào có chuyện này, chính là vì cậu ưu tú cho nên mọi người mới lựa chọn cậu làm đội trưởng kì này.
Trương Dương nói: Thế nào cũng phải đi à?
Mạnh Khải Trí vỗ vai hắn, nói: Đi chứ! Nói xong y cũng đi luôn, y hiểu rõ Trương Dương không dễ chơi, dù sao thì chuyện cũng đã nói xong rồi, cậu thích đi hay không thì cũng phải đi, Mạnh Khải Trí cũng không tin Trương Dương sẽ bởi vì chuyện tới trường đảng học tập mà làm loạn một hồi, cũng không phải là một đi không về, tạo ra động tĩnh lớn để làm gì?
Trương đại quan nhân phát hiện rất nhiều người lãnh đạo đều giỏi lợi dụng loại phương pháp lưu đày chính trị kiểu mới này, tuy rằng là ngắn hạn, nhưng vẫn có công hiệu, lúc trước khi hắn tới Phong Trạch Thẩm Khánh Hoa cũng làm vậy, hiện tại tới Bắc Cảng lại bị đám lãnh đạo này đá đi, cứ nói là lần nay thời gian không ngắn, một tháng thôi, nhưng mình tới Tân Hải công tác còn chưa tới một tháng mà.
Trong lòng Trương đại quan nhân khó chịu tới cực độ, hắn cảm thấy đám lãnh đạo thành phố Bắc Cảng này hợp nhau lại chơi mình, hắn đang nghĩ người khác đã khi dễ đến tận cửa nhà mình rồi, có phải nên phản kích dữ dội lại hay không, nhìn thấy xa xa một người đang ngoắc tay với hắn, chính là lái xe của bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương, xe Audi của Tưởng Hồng Cương đỗ ở chỗ này, cửa kính xe sau hạ xuống, Tưởng Hồng Cương mỉm cười nhìn hắn.
Trương Dương đi tới, mở cửa xe ngồi vào, cung kính chào một tiếng bí thư Tưởng.
Tưởng Hồng Cương nói: Nghe nói cậu sẽ tới trường đảng Trung ương học tập?
Trương Dương nói: bản thân tôi chưa báo danh mà, ngài làm sao mà biết được?
Tưởng Hồng Cương nhìn thấy bộ dáng của hắn thì không nhịn được liền bật cười: Sao? Không muốn đi à?
Trương Dương căm giận nói: Chưa từng gặp chuyện nào như vậy, rõ ràng nói là tự nguyện báo danh, đến tôi thì thành phân chia, tôi đến Tân Hải mới được vài ngày mà? Chưa gì đã vội đuổi tôi đi rồi!
Tưởng Hồng Cương cười nói: Ai đuổi cậu? Huấn luyện một tháng mà thôi, nháy mắt cái là qua rồi, đây chính là cơ hội mạ vàng hiếm có, danh ngạch có hạn, cậu không nhìn thấy người khác đều tranh nhau đòi đi à.
Trương Dương nói: Ai thích đi thì đi, tóm là là tôi không muốn đi.
Tưởng Hồng Cương nói: Tôi vốn đang định nhờ cậu đưa ít đồ cho Thụy Dương. Y tạm dừng một chút rồi nói khẽ: Nghe nói lần này bí thư Hạng điểm danh bắt cậu đi đó.
Trương Dương nhíu mày: Y sao lại nhằm vào tôi?
Tưởng Hồng Cương cười nói: Không thể nói như vậy được, cho cậu tới trường đảng học tập không phải là hại cậu.
Trương Dương nói: Ngài thấy tôi nên đi ư?
Tưởng Hồng Cương nói: Chuyện của cậu thì đương nhiên là cậu làm chủ, có điều, cậu nếu quyết định đi, đừng quên nói với tôi một tiếng, cầm hộ tôi đồ cho lão Quách.
Trương đại quan nhân cuối cùng từ bỏ ý định đi tìm Hạng Thành lý luận, nếu là luân phiên huấn luyện, chắc rằng kiểu gì cũng tới mình thôi, hơn nữa cũng chỉ có một tháng. Bản thân hắn cũng muốn tới kinh thành, hoạt động chuyện bỏ huyện lập thành phố một chút. Thuận tiện có thể đi gặp giáo thụ Trình Nhuận Sinh, lão sư của Thường Hải Long. Tranh thủ thuyết phục ông ta giúp Tân Hải làm thiết kế xanh hoá.
Lần này Trương Dương tới trường đảng Trung ương học tập, người cao hứng nhất phải kể tới huyện trưởng Hứa Song Kì. Y vốn đang cho rằng Hạng Thành mặc kệ Trương Dương thích làm gì thì làm. Nhưng không lâu sau cấp trên liền có động tác, cái đinh trong mắt này đã cút khỏi Tân Hải rồi, tuy rằng không phải là triệt để thanh trừ, nhưng mắt không thấy thì thôi, ít nhất cũng có thể có được một tháng thanh tịnh. Hứa Song Kì cho rằng đây chỉ là một sự bắt đầu, các lãnh đạo đã truyền đi một tín hiệu, từ giờ trở đi Trương Dương không sống yên đâu, Trương Dương anh dù có năng lực đến mấy, nhưng ở một mẫu ba phân đất Bắc Cảng này anh vẫn bị đập cho không đứng dậy nổi.
Trương đại quan nhân vì lần tới kinh thành tham gia luân phiên huấn luyện ở trường đảng Trung ương này, đặc biệt mở một cuộc họp thường ủy, khi Trương Dương tuyên bố mình phải tới trường đảng Trung ương học tập một tháng, phát hiện vẻ mặt của mọi người đều như trút được gánh nặng, thằng ôn này không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ ông đây không được hoan nghênh như vậy ư?
Trương Dương nói: Thời gian một tháng rất nhanh sẽ trôi qua, tôi mặc dù không có mặt một tháng, nhưng công tác phía Tân Hải tôi vẫn phải làm.