Bọn họ lựa chọn uống rượu ở ban công làng chài hải đảo, ngồi ở chỗ này vừa hay có thể nhìn thấy mặt biển và bờ cát cách đó không xa, uống rượu trong hoàn cảnh như vậy, tâm tình cũng không khỏi trống trải.
Trương Dương nói: Tôi cũng vừa mới nghe nói, anh và Văn Hạo Nam đã trao đổi cương vị.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi nghe nói trong khoảng thời gian Văn Hạo Nam ở Bắc Cảng, các anh rất găng với nhau.
Trương Dương nói: Có phải rất kỳ quái hay không?
Triệu Quốc Cường gật đầu nói: Quả thực là kỳ quái, các anh vốn là huynh đệ mà! Ý tứ của hắn rất rõ ràng, Trương Dương và Văn Hạo Nam vốn nên là vô cùng hòa hợp mới đúng.
Không hề nói: Tôi tuy rằng gọi cha mẹ hắn là cha nuôi mẹ nuôi, nhưng quan hệ của tôi và hắn không hề tới trình độ huynh đệ.
Triệu Quốc Cường thẳng thắn nói: Hắn cho rằng trong công tác của anh tồn tại vấn đề!
Trương Dương chén rượu nói: Không phải trong công tác, hắn cho rằng tôi là tôi là một tội phạm!
Triệu Quốc Cường nói: Tôi nghe nói trước đó anh ở ở kinh thành từng cứu bạn gái Sophia của hắn?
Trương Dương nói: Anh chắc không biết chi tiết, sau khi tôi cứu Sophia, bị cảnh sát khấu lưu cả một đêm, Văn Hạo Nam lúc ấy cũng ở ngay tại hiện trường, nhưng hắn không muốn lên tiếng nói giúp tôi.
Triệu Quốc Cường nói: Chắc hắn cho rằng anh có liên quan tới vụ án Sophia bị bắt cóc.
Trương Dương bật cười: Nhưng về sau chứng minh tôi là vô tội.
Triệu Quốc Cường nói: Dưới tình huống đó, đổi thành tôi thì tôi cũng sẽ không tin anh không có chút liên quan gì tới sự kiện đó, vẫn cần phải điều tra một chút, đó là một loại trách nhiệm với anh, cũng là trách nhiệm đối với người khác.
Trương Dương nói: Anh cho rằng tôi sẽ là một người sao vi phạm pháp lệnh ư?
Triệu Quốc Cường không hề trả lời câu hỏi của hắn, mà lấy ra một tấm ảnh, đưa tới trước mặt Trương Dương.
Trương Dương cầm ảnh, nhìn thấy Tang Bối Bối trên ảnh, không khỏi cười cười, hắn lắc đầu: Văn Hạo Nam trước khi đi có phải đã đặc biệt dặn dò anh phải điều tra rõ chuyện này hay không?
Triệu Quốc Cường không phủ nhận.
Trương Dương nói: Cô gái trên ảnh tên là Tang Bối Bối.
Có thể nói cho tôi biết nơi hạ lạc của cô ta không?
Trương Dương nhìn thẳng vào hai mắt Triệu Quốc Cường: Cô ta là người không liên quan, Văn Hạo Nam sở dĩ muốn tra cô ta, đơn giản muốn thông qua cô ta để tìm chứng cớ bất lợi đối với tôi, tôi hiện tại có thể nói rõ vơi anh rằng. Tang Bối Bối quả thực từng có một đoạn tình cảm với tôi, nhưng về sau chúng tôi đã chia tay, cô ta sau khi bỏ việc thì rời khỏi Bắc Cảng. Một nữ nhân nếu rắp tâm muốn né tránh anh, thì sao có thể nói với anh cô ta đi đâu được? Tôi thừa nhận, tôi vẫn có chút thiện cảm đối với cô ta. Triệu cục, nếu anh nguyện ý giống Văn Hạo Nam, tiêu phí nhân lực vật lực để điều tra cô ta thì tôi cũng không phản đối, nếu anh tìm được nơi hạ lạc của cô ta thì trước tiên hãy báo cho tôi một tiếng.
Triệu Quốc Cường Triệu Quốc Cường: Lời nói của anh giống như tình thánh vậy, có điều nói như vậy để Ủy ban kỷ luật nghe thấy cũng không phải là chuyện tốt gì.
Trương Dương nói: Khứu giác của Ủy ban kỷ luật so với công an các anh thì còn linh mẫn hơn nhiều, thật ra tôi hiện tại cũng không có gì mà sợ cả, tôi chưa kết hôn, yêu ai thì là một chuyện rất bình thường. Không ai có thể chụp mũ tác phong bất chính cho tôi cả.
Triệu Quốc Cường nói: Nhưng đây là một bar-girl.
Trương Dương nói: Nếu quốc gia cho phép loại nghề nghiệp này tồn tại thì chứng minh cô ta hợp pháp, triệu cục, trong mắt anh cũng có phân cao thấp sang hèn ư?
Triệu Quốc Cường thở dài, hắn cũng nghe nói Trương Dương và Sở Yên Nhiên đã chia tay. Tuy rằng không ai muốn thừa nhận trong mắt mình có phân cao thấp sang hèn, nhưng loại tư tưởng này là tồn tại thâm căn cố đế rồi, một bar-girl và một danh môn khuê tú tất nhiên không thể đánh đồng, Triệu Quốc Cường nói: Trương Dương, nếu anh muốn tiếp tục đi trên con đường này thì nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Cứ coi như là lời khuyên của tôi đi.
Trương Dương nâng chén nói: Cám ơn! Hắn uống ngụm rượu rồi nói: Tôi cũng tặng anh một lời khuyên.
Triệu Quốc Cường gật đầu nói: Chăm chú lắng nghe.
Trương Dương nói: Văn Hạo Nam sở dĩ đi vội như vậy, anh có nghĩ là vì nguyên nhân gì không?
Triệu Quốc Cường nói: Đầu tiên là vợ chưa cưới của hắn gặp tai kiếp gặp tai kiếp, sau đó thì xe của hắn bị nổ. Để hắn rời khỏi Bắc Cảng cũng xuất phát từ từ mục đích bảo hộ hắn.
Trương Dương cười nói: Anh hình như chưa trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, Văn Hạo Nam nếu không bị điều đi, nếu tiếp tục ở lại Bắc Cảng thì như vậy hắn rất có thể sẽ gặp phải phiền toái còn lớn hơn.
Triệu Quốc Cường nói: Anh hình như biết hình như biết một số bí mật!
Trương Dương nói: Không phải là bí mật gì cả, chỉ cần là người có đầu óc thì đều có thể nhìn ra, Văn Hạo Nam sở dĩ gặp phải cục diện bí mật, không phải do người khác tạo thành, mà là nguyên nhân của chính hắn.Tân quan thượng nhiệm đốt ba bó lửa cũng phải phân rõ hoàn cảnh, cho dù Bắc Cảng tồn tại một số vấn đề, nếu nóng vội thì chỉ có thể bức chó nhảy tường, đến cuối cùng thì quay lại cắn mình.
Triệu Quốc Cường mỉm cười, Trương Dương tuy rằng đang nói Văn Hạo Nam, nhưng cũng là đang nhắc mình.
Trương Dương nói: Làm việc như đánh bóng, đánh càng mạnh thì lực phản càng mạnh, triệu cục chắc cũng minh bạch đạo lý này.
Triệu Quốc Cường nói: Xem ra dao sắc chặt đay rối ở Bắc Cảng là không không thích hợp.
Trương Dương nói: Dao sắc tới mấy cũng phải xem người cầm dao là ai.
Ánh mắt của Triệu Quốc Cường sáng ngời, hắn cầm chén rượu lên nói: Hôm nay tôi tới đây đúng là không vô ích.
Văn Hạo Nam tạm rời cương vị công tác khiến không ít người vỗ tay vui mừng, Trần Cương như vậy, Viên Hiếu Thương cũng như vậy, có điều Viên Hiếu Thương có một điểm cực kỳ buồn bực, rốt cuộc là ai đặt bom trong xe của Văn Hạo Nam. Thời gian Văn Hạo Nam đến Bắc Cảng tuy rằng không lâu, nhưng người đắc tội lại không ít.
Kì Sơn vào sáng thứ ba thì tới Bắc Cảng, vừa đến đây đã tới thẳng văn phòng của lão bằng hữu Viên Hiếu Thương, Kì Sơn phát hiện Thiên Nhai đã ngừng kinh doanh, nhìn thấy Viên Hiếu Thương thì không nhịn được hỏi tới chuyện này.
Viên Hiếu Thương nói: Ngừng kinh doanh cũng là chuyện bất đắc dĩ, Văn Hạo Nam cả ngày dẫn người tới điều tra, sinh ý xuống dốc không phanh.
Kì Sơn cười nói: Tôi nghe nói hắn đã đi rồi.
Viên Hiếu Thương gật đầu nói: Tin tức này đã được chứng thực, hắn và cục trưởng công an thành phố Nam Tích Triệu Quốc Cường đổi chỗ, xem ra là bị vụ nổ hôm qua dọa cho sợ rồi.
Kì Sơn không biết chuyện vụ nổ, nhíu mày: Nổ bom à? Vào những lúc như thế này mà phát sinh nổ bom ư?
Viên Hiếu Thương nói: Anh chắc không biết, căn cứ vào tin tức mà tôi nhận được, buổi sáng ngày hôm qua trong cục công an thành phố Bắc Cảng xảy ra vụ nổ xe, chiếc xe bị nổ chính là xe Văn Hạo Nam bình thường hay ngồi, may mà hắn đang nói điện thoại nên lên xe chậm một chút, nếu không thì khẳng định đã bị nổ tan xác pháo rồi.
Kì Sơn có chút kỳ quái nói: Người nào lớn gan như vậy, không ngờ dám xuống tay với Văn Hạo Nam?
Viên Hiếu Thương lắc đầu nói: Tôi cũng không nghĩ thông chuyện này, nếu Văn Hạo Nam bị nổ chết, thì chỉ sợ Bắc Cảng về sau sẽ không còn những ngày thái bình, tôi thấy người bày ra chuyện này chưa chắc đã thật sự muốn giết hắn, mục đích chân chính là để đe dọa hắn.