Trương Dương cười ha ha, hắn trên y học không thể chỉ dùng từ thiên phú đề hình dung được, tiêu chuẩn danh y số một thời Tùy đâu phải là đùa?
Hai người hàn huyên trong chốc lát thì Tả Hiểu Tình đứng dậy đi kiểm tra phòng, Trương Dương chờ trong văn phòng của cô ta, nhưng không lâu sau thì liền nhìn thấy Tả Hiểu Tình vội vàng chạy về, cô ta nói với Trương Dương: Khưu Phượng Tiên không ở trong phòng bệnh mà cùng người nhà đi ăn cơm rồi.
Trương Dương nói: “Cô ta bị thương vốn không nặng, ra ngoài ăn cơm cũng không sao.
Tả Hiểu Tình hiển nhiên có chút tức giận: Nhưng bệnh viện có chế độ, nếu cô ta là bệnh nhân của bệnh viện thì phải biểu hiện ra ra sự tôn trọng tối thiểu.
Trương Dương nói: Đừng nóng giận, hiện tại đều là vậy đó, kẻ có tiền luôn cảm thấy cao hơn người khác, người của Cảng Đài đều luôn cảm thấy thân phận của mình rất tôn quý.
Tả Hiểu Tình nói: Lời nàycủa anh tôi không thích nghe, một cây gậy đánh rụng cả đám người.
Hai người đang ở đây nói chuyện thì nhìn thấy Khưu Khải Minh hoang mang rối loạn chạy vào, Trương đại quan nhân tức giận nói: Anh không biết gõ cửa à?
Khưu Khải Minh cũng chẳng buồn cãi cọ với hắn, có chút thất kinh nói với Tả Hiểu Tình: Bác sĩ Tả, chị của tôi đã về chưa?
Tả Hiểu Tình nói: Các anh không phải dẫn cô ta ra ngoài ăn cơm rồi ư?
Khưu Khải Minh nói: Tôi không đùa đầu, chị của tôi đi toilet, đi rồi thì không thấy về nữa, tôi đã sai người tìm chị ấy, kết quả phát hiện trong toilet căn bản không có chị ấy.
Trương Dương và Tả Hiểu Tình liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới biết mới biết thực sự rất nghiêm trọng.
Trương Dương trước tiên liên hệ với cảnh sát Giang Thành, sau đó bảo Tả Hiểu Tình ở bệnh viện chờ, hắn thì đi theo Khưu Khải Minh tới khách sạn đối diện tìm Khưu Phượng Tiên, Khưu Chỉ Đống không dám nói với cha chuyện con gái mất tích, trước tiên đưa cha về khách sạn, bên này cũng trở về khách sạn, Tra Tấn Bắc tối hôm đó cũng ở lại, hắn đã tìm khắp khách sạn trong ngoài một lượt, nhưng căn bản không tìm được bóng dáng của Khưu Phượng Tiên.
người công an công an Giang Thành phái tới phụ trách vụ án này vừa hay là Đỗ Vũ Phong, Đỗ Vũ Phong nghe bọn họ kể lại sự việc một lần rồi bảo quản lí khách sạn kiểm tra băng ghi hình tối hôm đó.
Trên băng ghi hình, Khưu Phượng Tiên quả nhiên vào khoảng bảy rưỡi tối hôm đó có vào toilet. Sau khi cô ta vào chừng năm phút đồng hồ thì có hai nữ tử cũng đi ra, một người trong đó đỡ một người, nhưng người được đỡ ăn mặc hoàn toàn khác Khưu Phượng Tiên, Đỗ Vũ Phong bảo quay lại băng ghi hình một lượt, Khưu Chỉ Đống nói: người Bên phải hình như là con gái tôi, nhưng... nó tối nay đâu có mặc quần áo thế này.
Trương đại quan nhân tiến đến trước màn hình nhìn thật kỹ: Từ dáng người cho thấy chắc là cô ta rồi, nữ tử bên cạnh thì một mực đỡ cô ta, thoạt nhìn thì cô ta giống như say rượu.
Khưu Khải Minh nói: “Chị của tôi căn bản không uống rượu.
Đỗ Vũ Phong nói: Không bài trừ khả năng cô ta bị đánh thuốc mê.
Khưu Khải Minh nói: Không thể, chúng tôi ở trong nước căn bản không có kẻ thù, bọn họ vì sao muốn nhằm vào chị của tôi.
Đỗ Vũ Phong nói: Nhìn tình hình, chuyện này rất có thể là đám người tối hôm qua phóng hỏa Tử Hà quan làm, bọn họ tối hôm qua phục kích các anh không thành công, cho nên lại nghĩ phương pháp khác để đối phó các anh.
Khưu Khải Minh nói: Trị an của đại lục thật sự là quá kém, giữa ban ngày ban mặt mà để xảy ra chuyện bắt cóc, nếu như chị tôi có gì không may xảy ra, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của các anh.
Đỗ Vũ Phong nói: Không cần anh, trách nhiệm chúng tôi nên gánh thì chúng tôi nhất định sẽ gánh.
Trương Dương nói: Khưu Khải Minh, tôi muốn hỏi một câu, rốt cuộc là ai tự chủ trương dẫn cô ta ra ăn cơm? Chẳng lẽ các anh không biết bệnh viện có chế độ ư?
Khưu Khải Minh mặt đỏ lựng căm tức lườm Trương Dương: Anh có ý gì? Nếu như không phải anh chọc người Nhật Bản thì tại sao lại phát sinh nhiều chuyện phiền toái như vậy?
Khưu Chỉ Đống giận dữ hét: Khải Minh, đừng nói lung tung nữa! Hắn bảo Khưu Khải Minh ra ngoài trước, lúc này mới áy náy nói với Trương Dương: Trương tiên sinh, thực sự rất xin lỗi, Khải Minh quá không hiểu chuyện.
Trương Dương nói: Khưu tiên sinh yên tâm, tôi không có thời gian để tính toán với hắn đâu, việc cấp bách vẫn là tìm kiếm Khưu tiểu thư.
Biểu hiện của Khưu Chỉ Đống vô cùng bình tĩnh, hắn thở dài: Trên người Phượng Tiên vẫn còn có vết thương, đều là do tôi, không nên đồng ý để nó ra ngoài ăn cơm.
Đỗ Vũ Phong nói: “Khưu tiên sinh, ngài cũng đừng lo quá, chúng tôi sẽ tận hết sức tìm kiếm Khưu tiểu thư.
Trương Dương và Tra Tấn Bắc cùng nhau tiễn Đỗ Vũ Phong ra ngoài, Đỗ Vũ Phong trước khi đi nói với Tra Tấn Bắc: Tra tổng, tối nay anh có phát hiện chỗ nào khả nghi hay không ?
Tra Tấn Bắc lắc đầu: Tôi cũng không biết vì sao lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, vốn mọi chuyện đang rất tốt đẹp, Khưu Phượng Tiên bị thương không nặng, chúng tôi chuẩn bị ăn cơm xong thì quay về.
Đỗ Vũ Phong nói: Chúng tôi sẽ tranh thủ mau chóng tìm được Khưu tiểu thư.
Sau khi Đỗ Vũ Phong lái xe rời đi, Trương Dương nhìn Tra Tấn Bắc rồi nói: Anh không biết trên người cô ta có thương tích à? Tại sao cứ đòi ra ngoài ăn cơm?
Tra Tấn Bắc thở dài: Ra ngoài ăn cơm là đề suất của Khưu Phượng Tiên, mọi người đều không đồng ý, nhưng cô ta nói ở bệnh viện thực sự quá chán, còn nói sau khi ăn cơm xong sẽ lập tức trở về, chúng tôi cảm thấy dù sao khách sạn cũng ở ngay đối diện bệnh viện, có nhiều người như vậy đi cùng, khẳng định sẽ không sao, ai mà ngờ được cô ta đi toilet lại bị bắt cóc.
Trương Dương nói: Khưu Khải Minh đổ hết tất cả trách nhiệm lên người tôi.
Tra Tấn Bắc nói: Đừng tính toán với tên tiểu tử đó làm gì, hắn cũng bởi vì chuyện của chị gái mà lo lắng, có thể hiểu được mà.
Trương Dương nói: Anh cảm thấy chuyện này rốt cuộc là nhằm vào ai?
Tra Tấn Bắc nói: Hiện tại xem ra chắc là nhằm vào Khưu gia.
Trương Dương ý vị thâm trường nhìn Tra Tấn Bắc: Tra tổng, anh có phát hiện chỗ nào khả nghi hay không?
Tra Tấn Bắc mấp máy môi, lại thấp giọng thở dài: Gần đây việ tranh cử của Đài Loan đang hừng hực khí thế, Khưu gia và Hồng Ân Chính ở trận doanh đối lập, mà người ủng hộ kiên định nhất sau lưng Hồng Ân Chính chính là An Đức Uyên, thật ra vụ án phóng hỏa Tử Hà quan tối hôm qua, tôi đã hoài nghi có thể la có liên quan tới An gia, anh ngẫm lại đi, nếu như Khưu gia xảy ra vấn đề thì như vậy ai sẽ đạt được lợi ích lớn nhất?
Trương Dương không nói gì.
Tra Tấn Bắc tiếp tục nói: Nếu như tối hôm qua cả nhà Khưu gia chết cháy, như vậy đường tranh cử của Hồng Ân Chính tự nhiên là một mảng bằng phẳng, Khưu Chỉ Đống sẽ không tái đỡ người khác cạnh tranh với hắn nữa.
Trương Dương nói: Nếu như chuyện này do đối thủ cạnh tranh của Khưu Chỉ Đống bày ra, như vậy mục đích của chúng chính là bức bách hắn ngừng chế tạo chướng ngại cho Hồng Ân Chính.
Tra Tấn Bắc gật đầu nói: Đúng vậy!
Trương Dương nói: Mong là Khưu Phượng Tiên không sao.
Tra Tấn Bắc vẻ mặt chán nản nói: Chính trị hắc ám hơn xa so với thương trường, tôi đã khuyên bọn họ rồi, đừng dồn quá nhiều tinh lực vào chính trị. Bằng không khẳng định sẽ ảnh hưởng tới lợi ích thương nghiệp.
Trương Dương nói: Dã tâm của Khưu Chỉ Đống rất lớn, hắn muốn thông qua tranh cử lần này mưu cầu lợi ích lớn hơn.
Tra Tấn Bắc nói: Con người mà không biết chừng mực thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải phiền toái.
Trương đại quan nhân có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, những lời này vốn không nên do Tra Tấn Bắc nói ra.
Tra Tấn Bắc cười khổ nói: Nếu như tôi không phải thèm muốn mỏ vàng của Hà Trường Anở châu Phi thì cũng sẽ không rơi vào tình trạng xấu hổ như hiện giờ.
Trương Dương nói: Hà Vũ Mông vẫn đang nhằm vào anh à?
Tra Tấn Bắc nói: Xem ra hiểu lầm giữa chúng tôi vĩnh viễn không giải thích được.
Bảy thi thể Ninja Nhật Bản phóng hỏa ở Tử Hà quan toàn bộ đã tìm được, phía Nhật cũng biểu hiện ra sự coi trọng cao độ đối với chuyện này, đặc biệt phái phó đại sứ Võ Trực Chính Dã tới Giang Thành xử lý chuyện này.
Theo yêu cầu của Võ Trực Chính Dã, thị trưởng thành phố Giang Thành Tào Hướng Đông đặc biệt mời đương sự Trương Dương tới gặp mặt hắn, tiến hành kẻ lại rõ ràng tình huống tối hôm đó.
Mà trên đường Trương Dương tới chính phủ nhất chiêu của thành phố Giang Thành gặp mặt Võ Trực Chính Dã thì nhận được một tin tức không tốt, tên Ninja Nhật Bản bị hắn bắt sống trong lúc giam giữ không hiểu sao lại chết, lần này thì lại cái chết vô đối chứng rồi.
Trương đại quan nhân nghe thấy tin tức này thì gác điện thoại, có chút buồn bực mắng: Mẹ nó!
Đỗ Vũ Phong Phụ trách lái xe nói: Chuyện gì mà chọc anh giận vậy.
Trương Dương nói: Tên Nhật Bản bị tôi bắt tối qua không hiểu sao chết rồi.
Đỗ Vũ Phong nói: Chết tên nào hay tên đó, tiểu Nhật Bản không có kẻ nào tốt cả. Đỗ Vũ Phong là lão phẫn thanh hàng thật giá thật, ở trong lòng hắn hận nhất chính là người Nhật Bản.
Trương Dương nói: Võ Trực Chính Dã là một lão hồ li, tôi đã từng có tiếp xúc với hắn rồi. Nói xong hắn không khỏi bật cười: Lần trước tôi đã tẩn cho con trai hắn một trận.
Đỗ Vũ Phong cũng bật cười: Thật hy vọng khi anh tẩn tên tiểu Nhật Bản đó tôi cũng có mặt.
Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, suy đoán của Trương Dương về Võ Trực Chính Dã không sai, Giang Thành đối với vị phó đại sứ Nhật Bản cha vẫn biểu hiện ra vẻ khá lịch sự, an bài tiểu lâu số 5 của nhất chiêu cho hắn ở tạm.
Tiểu lâu Trương Dương tới tiểu lâu số 5 thì thị trưởng Giang Thành Tào Hướng Đông đã nói chuyện với Võ Trực Chính Dã.