Tra Tấn Bắc không thể tin vào kết quả này, châu báu dùng để bán đấu giá, y trước chuyện đã bảo người ta kiểm nghiệm nghiêm khắc, chuyện như vậy căn bản không thể phát sinh, y đi tới, cầm bộ trang sức đó xem kỹ, chuyện trước mắt thật sự khiến Tra Tấn Bắc hít một hơi lạnh, kết luận mà hai vị kiểm nghiệm sư đưa ra rõ ràng là chính xác. Tra Tấn Bắc cơ hồ có thể kết luận đây là một âm mưu, An Đạt Văn đưa ra một cái giá cao, khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung lên chuyện này, sau đó vạch trần toàn bộ chỗ đồ trang sức này là hàng giả, ở trước mắt bao người hoàn thành sự tập kích đột ngột đối với y.
Tra Tấn Bắc hết đường chối cãi, bởi vì trên giấy giám định đó rõ ràng đã viết một trăm phần trăm là kim cương thiên nhiên, sắc mặt của y trở nên xanh mét.
An Đạt Văn thở dài: Tra tiên sinh, tôi thật sự rất thích thiết kế của các anh, cho nên mới bỏ một ngàn vạn ra mua bộ trang sức này, nhưng không ngờ Tinh Toản của các anh lại chơi trò vàng thau lẫn lộn này, tôi không biết đây chỉ là bộ trang sức này xảy ra vấn đề, hay đây cũng chính là sách lược kinh doanh nhất quán của các anh? Bỏ nhiều tiền ra như vậy, không ngờ lại không mua được hàng thật, thật sự là một chuyện khiến cho người ta tiếc nuối.
Hôm nay Tinh Toản mời nhiều phóng viên tới hỗ trợ tuyên truyền như vậy, vốn mục đích của Tra Tấn Bắc là để mở rộng, để truyền thông giúp đỡ nói tốt, nhưng xảy ra chuyện này rồi, tất cả phóng viên truyền thông đều ùa lên, ánh đèn lấp loáng không ngừng, ghi lại tất cả đều tình cảnh của hiện trường.
Tra Tấn Bắc dẫu sao cũng đã đầy kinh nghiệm, y từ trên tay Khưu Phượng Tiên giật lấy tờ chi phiếu đó, lập tức xé rách, rồi lớn tiếng nói: Các vị, tôi có thể kết luận bộ trang sức này không có bất kỳ vấn đề gì, bộ trang sức này chúng tôi sẽ đệ trình tới cơ cấu đặc biệt của quốc gia để tiến hành giám định lại, kết quả giám định trong thời gian ngắn nhất sẽ công bố với xã hội, đối với bất kỳ hành vi bôi nhọ công ty Tinh Toản của chúng tôi, tôi sẽ truy tố tới cùng! Y lạnh lùng nhìn An Đạt Văn.
An Đạt Văn mỉm cười nói: Bắt đầu từ thời khắc anh nhận tờ chi phiếu đó, hợp đồng mua bán của chúng ta đã được thành lập, hiện tại bộ trang sức này thuộc về tôi, anh không có quyền làm ra quyết định gì, truy tố trách nhiệm là đúng, nhưng không phải anh truy cứu mà là tôi truy cứu!
Lúc này vị khách đã dùng ba mươi lăm vạn để mua vòng cổ ngọc bích đó cũng vội vàng lấy ra giám định, hai vị giám định sư châu báu quyền uy lúc này đã đưa ra kết luận, cái vòng cổ ngọc bích đó căn bản chính là giả, hiện trường lập tức xôn xao.
Đa số mọi người ở đây thấy chuyện này rất quanh co, biến hóa thật sự quá nhanh, Trương Dương lúc mới đầu thì cảm thấy An Đạt Văn muốn chơi mình, nhưng về sau hắn lại đọ sức với đám thái tử đảng, lại cho rằng là hắn một dương danh ở kinh thành, không ngờ cuối cùng lại đâm ra một thương như vậy, mục tiêu chân chính là Tra Tấn Bắc, chiêu thức ấy rất độc, ở trước mặt nhiều nhân vật nổi tiếng của kinh thành và phóng viên của nhiều tạp chí lớn toàn quốc như vậy, đánh cho Tra Tấn Bắc rối loạn phương thốn.
Tiết Vĩ Đồng và Từ Kiến Cơ đã nhìn quen sóng gió cũng quan sát cuộc hỗn loạn này. An Đạt Văn rất thâm, hắn và Tra Tấn Bắc rốt cuộc có đại cừu lớn thế nào? Tất cả những điều này được khẳng định là đã tính toán từ trước.
Tiết Vĩ Đồng nói: Trang sức không ngờ là giả?
Trương Dương nói: Công ty lớn như Tinh Toản, không cần thiết phải lấy danh dự của mình ra để mạo hiểm, tôi thấy khẳng định là ở khâu giữa xảy ra vấn đề, không khéo có người đánh tráo giữa đường, diễn một vở lấy mèo đổi thái tử.
Từ Kiến Cơ gật đầu nói: Không sai, thao tác ở giữa quá nhiều, có điều Tra Tấn Bắc lần này cũng là lật thuyền trong mương, không ngờ bị thằng nhóc này chơi một vố.
Trương Dương lại không nghĩ như vậy, An Đạt Văn là hạng người nào thì hắn đã biết từ trước, lúc trước An Đạt Văn có thể trong lúc chưa đầy hai mươi đã ngăn cơn sóng dữ, bước vào Thế Kỷ An Thái, cái mà hắn dựa vào cũng không phải là vận khí tốt mà là thằng ôn này chẳng những có thủ đoạn, hơn nữa lòng dạ cũng rất thâm sâu.
Hiện tại người có tâm tình khó xử nhất phải kể tới Tra Vi, dẫu sao cũng là bộ trang sức mà cô ta thiết kế đã khơi mào ra trường phong ba này, Trương Dương xuất hiện đúng lúc thấp giọng an ủi cô ta, hiện tại tiêu điểm của mọi người đều ở trên người chủ tịch Tinh Toản Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc vẫn giữ bình tĩnh, hắn lớn tiếng tuyên bố: Mọi người xin chớ bị người hữu tâm cho mắc bấy, chất lượng và danh dự của Tinh Toản là căn bản để chúng tôi sinh tồn, tin tôi đi, tôi nhất định sẽ trong thời gian ngắn nhất cho mọi người một câu trả lời thuyết phục.
An Đạt Văn và Lương Bách Ny mỉm cười rời đi, Tra Vi phẫn nộ lao lên, cản đường hắn lại, lớn tiếng chất vấn: Vì sao muốn hãm hại Tinh Toản!
An Đạt Văn mỉm cười nhìn Tra Vi: Tra tiểu thư, xin chú ý tới ngôn từ của cô, tôi là một người tiêu thụ, tất cả những gì mà tôi hiện tại đang làm đều đúng! Trương Dương tiến lên giữ chặt tay của Tra Vi, ý bảo cô ta tỉnh táo lại.
An Đạt Văn nhìn thấy Trương Dương, trào phúng nói: Trương tiên sinh thật sự là không đâu không có!
Trương Dương lạnh lùng cười nói: Ít ngày không gặp, vết thương của An tiên sinh đã khỏi chưa?
An Đạt Văn biết Trương Dương muốn chọc giận mình, hiện tại An Đạt Văn đã trở nên thành thục hơn, hắn cười nói: Nhờ phúc của anh, vẫn tốt, điều tốt mà Trương tiên sinh làm cho tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không quên.
Trương Dương mắng thầm thằng ôn này giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, An gia xuất thân mã phỉ, từ tổ tông An râu rậm của hắn đã bắt đầu đi cướp đoạt, có điều trên người của người An gia cũng không thiếu sự nhiệt huyết và thiện lương, nhưng đặc chất của phương diện này cơ hồ đều chảy vào An Ngữ Thần, trên người An Đạt Văn thể hiện ra nhiều nhất là sự âm hiểm giả dối, Trương Dương không muốn nói lời vô nghĩa với hắn, nói với Tra Vi: Chúng ta đi!
An Đạt Văn gọi Trương Dương lại, nói: Trương tiên sinh, có tin tức của chị tôi không?
Trương Dương xoay người nhìn hắn một cái: Anh còn nhớ có chị gái ư?
An Đạt Văn nói: Người một nhà vĩnh viễn là người một nhà, bất kể người ngoài nói gì, đều không thay đổi được quan hệ huyết mạch tương liên của chúng tôi.
Trương Dương cười ha ha, nói: An tiên sinh nói đùa vui quá! Nói xong hắn không để ý tới An Đạt Văn nữa, kéo Tra Vi đi ra bên ngoài.
Mắt thấy một hồi hội tuyên bố sản phẩm được chuẩn bị tỉ mỉ lại gánh lấy kết cục ảm đảm, trong lòng Tra Tấn Bắc chán nản tới cực điểm, trở lại phòng nghỉ, y nhấc chân đá bay cái bàn trước mặt, Khưu Phượng Tiên và Lưu Khánh Vinh đi theo hắn vào liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt của hai người cũng rất khó coi.
Tra Tấn Bắc tức giận nói: Nhất định có nội gián! Đưa ra kết luận này cũng không khó, vật phẩm trang sức được tới tham gia triển lãm đều được khóa mấy lớp, Tra Tấn Bắc tin rằng sẽ không phát sinh sơ hở cấp thấp như vậy, nếu có vấn đề khẳng định khi các người mẫu chào hàng.
Khưu Phượng Tiên nói: Tôi vừa rồi đã nghĩ kỹ rồi, vật phẩm trang sức xuất xưởng chắc không có vấn đề, mấy khâu giữa đường không thể xảy ra sai lầm, thứ nhất, chỗ vật phẩm trang sức này trước tiên cầm đi để Tuệ Không pháp sư khai quang, trong quá trình khai quang không có người giám sát, có điều với nhân phẩm của Tuệ Không pháp sư chắc sẽ không làm như vậy, thứ hai, chính là khi các người mẫu chào hàng, không bài trừ có người mẫu cá biệt dùng phương pháp thay mận đổi đào, thứ ba, chính là khi giao tới tay An Đạt Văn, mà khi đó có nhiều người như vậy nhìn hắn, hắn chắc không có cơ hội lừa gạt mọi người.
Lưu Khánh Vinh nói: Nói cách khác khả năng các người mẫu động tay động chân là lớn nhất.
Khưu Phượng Tiên nói: Cũng không thể khẳng định, dẫu sao toàn trình hoạt động của triển lãm đều có nhân viên công tác của Tinh Toản chúng ta đi cùng, nhưng cũng có thể là do nội bộ của Tinh Toản chúng ta gây nên.
Tra Tấn Bắc ngồi trên sô pha, nói khẽ: Mặc kệ là ai đánh tráo, nhưng chỗ đồ giả này giống hệt như thật, đợt vật phẩm trang sức này của chúng ta hôm nay mới chính thức ra mắt, phương án thiết kế đều là được giữ bí mật, vì sao có vật giả giống như đúc như vậy xuất hiện? Chuyện này chứng tỏ căn nguyên ở trong ngành thiết kế của chúng ta.
Lưu Khánh Vinh nghe thấy y nói như vậy, lập tức kích động: Tra tổng, lời này của anh có ý gì? Anh là đang hoài nghi tôi ư?
Tra Tấn Bắc nói: Tôi nói là hoài nghi cậu à? Cậu hét cái gì? Tôi đã bao giờ hoài nghi cậu chưa?
Lưu Khánh Vinh nói: Vậy anh sao còn nói vấn đề xuất hiện ở ngành thiết kế của chúng tôi.
Khưu Phượng Tiên nói: Ngành thiết kế không chỉ có một mình anh, bên trong nếu có người trộm thiết kế, cũng rất có thể.
Tra Tấn Bắc nói: Tiểu Vi thì chắc không bị hiềm nghi, nó không thể làm vậy. Y mấp máy môi, nói: Mau chóng điều tra rõ chuyện này, thằng ôn An Đạt Văn này, không ngờ công khai nã pháo về phía tôi, sự coi mình trở thành quá giang long ư?
Khưu Phượng Tiên nói: Cha hắn, An Đức Uyên là lão đại của tín nghĩa xã của Đài Loan, tuy rằng đã tuyên bố rửa tay không làm, nhưng sau lưng đương nhiên vẫn không thoát khỏi can hệ với xã hội đen, trước đây không lâu y thu mua 15% cổ phần của tập đoàn chúng tôi, tôi nghĩ hành vi của An Đạt Văn có tám chín phần mười là liên quan tới cha hắn.
Tra Tấn Bắc trầm mặc, giữa Tinh Toản và Vương Triều Kim Cương có liên hệ thiên ti vạn lũ, Tinh Toản gặp chuyện không may, khẳng định sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với Vương Triều Kim Cương, chẳng lẽ tất cả những gì mà An Đạt Văn làm tối nay chỉ là một bắt đầu?
Lưu Khánh Vinh tức giận nói: Loại người này đúng là bỉ ổi.
Tra Tấn Bắc cười lạnh nói: Cho rằng mánh khóe như vậy là có thể đánh bại được tôi ư? Thằng ôn này quá non rồi.