Bởi vì lần này đi rất gấp , Chu Sơn Hổ cũng không dám hỏi kỹ, sau khi tới đường cao thì Trương Dương nói: Hổ tử, lần này chúng ta tới Đông Giang có một nhiệm vụ quan trọng.
Chu Sơn Hổ nói: Ngài nói đi, Tôi kiên quyết quán triệt chấp hành mệnh lệnh của ngài.
Trương Dương nói: Hung thủ Đâm bị thương chú tám của tôi Võ Trực Anh Nam hiện tại đang ở Đông Giang. Mục đích chuyến đi này của chúng ta là phải bắt thằng cho này về.
Quan hệ của Chu Sơn Hổ và Trương Chiến Bị rất tốt, nghe nói muốn đi bắt hung thủ đâm bị thương hắn thì lập tức phấn khởi: Được, để tôi tóm được thằng chó đó, tôi nhất định sẽ đánh cho hắn không nhận ra được đông tây nam bắc.
Trương Dương nói: Vũ lực không phải là mục đích, chỉ là một loại thủ đoạn để đạt được mục đích, chúng ta đi tìm hắn, chủ yếu là bắt hắn cúi đầu nhận tội, chỉ cần hắn thừa nhận thì phía Nhật Bản sẽ không còn gì để nói cả.
Chu Sơn Hổ ra sức gật đầu.
Lúc này Trương Dương nhận được điện thoại của bí thư thị ủy Hạng Thành, Hạng Thành nói: Trương Dương. Anh cân nhắc thế nào? Tôi thấy chuyện này không nên tiếp tục làm lớn, tôi đã gặp mặt Nguyên Hòa phu nhân rồi, ý tứ của cô ta là cũng không muốn làm lớn chuyện này, tôi thấy sắp xếp thời gian để mọi người ngồi nói chuyện, giải quyết chuyện này.
Trương Dương nói: Bí thư Hạng, tôi có việc gấp phải tới Kinh Sơn một chuyến, đang định xin phép ngài đây.
Hạng Thành nói: Vào lúc này sao anh lại ra ngoài? Trương Dương, anh đừng cho rằng đây là việc nhỏ, nếu xử lý không thỏa đáng...
Trương Dương cười nói: Bí thư Hạng, ngài yên tâm đi, tôi có tính toán.
Hạng Thành nói: Anh có tính toán mới lạ đó. Buông điện thoại, Hạng Thành có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Cung Hoàn Sơn oet đối diện. Thằng ôn này tới thành phố Kinh Sơn rồi, chuyện bên này vẫn chưa giải quyết, bộ ngoại giao đã tìm tới cửa, hắn không ngờ còn có tâm tình mà ra ngoài chơi.
Cung Hoàn Sơn nói: Hắn cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó sẽ đùa chết mình. Những lời này của Cung Hoàn Sơn đã cho thấy đầy đủ hắn không có bất kỳ thiện cảm gì với Trương Dương.
Hạng Thành cười nói: Đường là hắn tự chọn, chúng ta có muốn cản cũng không được.
Cung Hoàn Sơn gật đầu: Bí thư Hạng, vừa rồi tôi nghe đồng chí Quốc Cường nói, kết quả khám tra hiện trường khách sạn Cung Hoàn Sơn đã có rồi, xác định Trần Cương không chết trong hỏa hoạn.
Hạng Thành cau mày, hai tay y đặt trên mặt bàn, ngón tay gõ theo tiết tấu, một lát sau mới: Trần Cương chạy thoát rồi ư?
Cung Hoàn Sơn nói: Như vậy xem ra, hoả hoạn của khách sạn rất có thể là để phối hợp cho Trần Cương bỏ trốn.
Hạng Thành nói: Từ trong khách sạn Kim Thuẫn được đề phòng sâm nghiêm mà chạy trốn cũng không dễ dàng đâu, cho dù hắn chạy được thì ở trong nước cũng không có chỗ cho hắn trốn.
Cung Hoàn Sơn nói: Có lẽ hắn đã xuất ngoại trái phép rồi.
Hạng Thành nói: Trời phải đổ mưa, gái phải theo chồng, kệ hắn đi, việc này chúng ta cũng không can thiệt được gì. Trong lời nói của y lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Cung Hoàn Sơn nói: Cấp trên sẽ không cứ vậy mà bỏ qua đâu.
Hạng Thành nói: Tôi hiện tại là cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chẳng muốn quản , chẳng muốn hỏi gì nữa, chỉ mong có thể sớm ngày về hưu, tương lai Bắc Cảng là của các anh, tôi hy vọng các anh có thể tốt hơn tôi.
Cung Hoàn Sơn không nói gì, trong lòng lờ mờ cảm thấy mất mát, không lâu nữa, Hạng Thành khẳng định sẽ phải giao ra quyền lực, nhưng Bắc Cảng tương lai tuyệt đối không phải thuộc về mình, Cung Kì Vĩ đã trở nên càng ngày càng cường thế, sau lưng hắn lại có lãnh đạo tỉnh ủng hộ, mình ở trước mặt hắn không hề có bất kỳ sức cạnh tranh gì cả, thôi cứ hài lòng với hiện trạng, kiện định mà làm chức thị trưởng Tân Hải của mình đi.
Mục đích Trương Dương lần này tới Đông Giang là muốn bắt Võ Trực Anh Nam, hơn nữa chỉ có tóm được tên hung phạm làm bị thương Trương Chiến Bị thì mới có thể khiến Người Nhật Bản không còn gì để nói.
Trước khi tới Đông Giang Trương Dương vốn định liên hệ với Vinh Bằng Phi, nhưng nghĩ lại thì vẫn từ bỏ ý định này, đoạn thời gian gần đây bởi vì chuyện của Văn Hạo Nam, giữa hắn và Vinh Bằng Phi cũng sinh ra ngăn cách không nhỏ, nhất là biết Văn Hạo Nam tới Bắc Cảng vốn là do Vinh Bằng Phi đề cử.
Khi tới đường vành đai của Đông Giang, trời nổi mưa to, bắt người cũng không gấp, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đưa hắn tới khách sạn Tuệ Nguyên, hắn trên đường đi gọi điện thoại cho Kì Sơn.
Kì Sơn nghe nói Trương Dương đến Đông Giang thì có chút kinh ngạc, có điều hắn vẫn đội mưa chạy tới Tuệ Nguyên, nơi này vốn là sản nghiệp của sản nghiệp, xe Phaeton của Kì Sơn trực tiếp lái vào ngoài cửa lớn khách sạn, người phục vụ vội vàng mở cửa xe cho hắn.
Kì Sơn bước vào đại sảnh thì nhìn thấy Trương Dương đang đứng trước bể cả trong đại sảnh ngắm nghía, Kì Sơn cười nói: Bí thư Trương, anh luôn rất thích tập kích đột nhiên, trời mưa lớn như vậy không ngờ vẫn đến Đông Giang.
Trương Dương nói: Trên đường đi trời cũng chưa mưa, tới Đông Giang mới mưa, có thể là Đông Giang không chào đón tôi chứ.
Kì Sơn cười nói: Mặc kệ lão thiên gia nghĩ như thế nào, anh thủy chung vẫn là khách nhân tôn quý nhất của tôi.
Trương đại quan nhân nói: “So với khách nhân thì tôimuốn nghe thấy hai chữ bằng hữu hơn, anh nói như vậy khiến tôi cảm thấy rất xa lạ.
Kì Sơn cười cười tạ lỗi: Không phải xa lạ, mà là muốn biểu đạt sự hoan nghênh của tôi. Hắn an bài phòng tốt nhất của khách sạn cho Trương Dương, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ thăm nhạc phụ tương lai Lưu Bảo Toàn của hắn, Lưu Hi Đình hai ngày trước đã về nhà thăm người thân, trước mắt đang ở Đông Giang, Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đi theo tới đây cũng là muốnnhân cơ hội thành toàn cho đôi tiểu tình lữ bọn họ.
Kì Sơn cùng Trương Dương tới phòng đã an bài cho hắn, Trương Dương nhìn nhìn phương tiện trong phòng, Kì Sơn nói: Thế nào? Có hài lòng không? Nơi này là phòng tốt nhất của Tuệ Nguyên đấy.
Trương Dương gật đầu nói: Hài lòng, một cán bộ cấp ban như tôi ở phòng như vậy, tiêu chuẩn hơi cao.
Kì Sơn cười nói: Có đòi tiền anh đâu, anh khách khí cái gì, có điều chúng ta nói trước nhé, anh ở miễn phí thì được, nhưng đừng có cầm hóa đơn về trả.
Trương đại quan nhân không khỏi bật cười: Kì Sơn, anh cho rằng cảnh giới của tôi thấp như vậy ư? Hắn đương nhiên hiểu rõ Kì Sơn là đang nói đùa.
Nhân viên phục vụ bưng một tách trà ngon vào, pha ở trong phòng rồi mới đi.
Trương Dương cầm chén trà lên uống một ngụm rồi tán thưởng: Trà ngon, trà Long Tĩnh cấp cao.
Kì Sơn nói: Tiếp đãi bạn tốt tất nhiên phải dùng trà ngon rồi, hôm nay trời mưa to, không thích hợp ra ngoài, tôi lát nữa sẽ sai người an bài một bàn cơm ở Tuệ Nguyên, anh triệu tập bạn tốt ở Đông Giang tới, mọi người cùng nhau tụ tập một bữa?
Trương Dương nói: Tôi đến Đông Giang cũng không phải là để tụ tập ăn nhậu.
Kì Sơn nói: Vì việc công à?
Trương Dương gật đầu, nói ra mục đích lần này của mình với Kì Sơn.
Kì Sơn sau khi nghe xong thì cũng không khỏi nhíu mày: Bí thư Trương, anh lần này là đặc biệt đến tìm Võ Trực Anh Nam ư?
Trương Dương nói: Người Nhật Bản không phân rõ phải trái, thông qua bộ ngoại giao gây áp lực rất lớn với tôi, tôi phải tìm ra thằng chó đó, chỉ có bắt hắn thừa nhận là hắn hành hung thì mới có thể khiến đám Người Nhật Bản câm miệng.
Kì Sơn nói: Vì sao không thông qua cảnh phương để làm chuyện này?
Trương Dương nói: Không phải tôi muốn làm anh hùng, hiện tại phía Nhật Bản đã thông qua đại sứ quán của bọn họ để đề xuất kháng nghị với bộ ngoại giao nước ta, chuyện đã vô cùng phức tạp, bất kể bộ ngoại giao hay là thượng cấp là của tôi đều cân nhắc từ đại cục bảo tôi cúi đầu với người ta.
Anh không muốn à?
Trương đại quan nhân: Nói thừa, người bị đâm là chú tám của tôi, thật ra cho dù không phải là chú tám của tôi, đổi thành bất kỳ một người Trung Quốc nào cũng thế thôi, không phải tôi bám mãi không buông, mà là trong chuyện này tuyệt đối không thể cúi đầu được. Không phải tôi cố ý muốn đề cao đại nghĩa lên tới, mà là trách nhiệm vốn ở bên họ, nếu tôi cúi đầu thì về sau người dân Tân Hải sẽ nhìn tôi như thế nào?
Kì Sơn nói: Quan trường chính là như vậy, thượng cấp vĩnh viễn sẽ không cân nhắc vấn đề từ góc độ của cấp dưới, cái gọi là cái nhìn đại cục chỉ là một chuyện cười mà thôi.
Trương Dương nói: Chuyện tôi đến Đông Giang đừng tiết lộ ra ngoài, tôi đã tra được Võ Trực Anh Nam trước mắt đang ở Đông Giang, tôi muốn bắt thằng khốn nạn này, bắt hắn khai ra hết cho tôi.
Kì Sơn minh bạch ý tứ của Trương Dương: Cho nên anh tìm tôi nhờ giúp.
Trương Dương nói: Anh là người địa phương Đông Giang, đối với tình huống bên này thì quen thuộc hơn tôi, hơn nữa, chúng ta không phải là bằng hữu ư?
Kì Sơn cười nói: người làm quan Các anh đều là khi cần dùng mới thân với người ta, đúng là rất thực tế.
Trương Dương đưa địa chỉ Trình Diễm Đông tra được cho Kì Sơn.
Kì Sơn nhìn nhìn rồi nói: Thế này đi, tôi sai người đi tra, sau khi tìm được Võ Trực Anh Nam thì trước tiên theo dõi hắn, sau đó thì anh tới phục kích đột nhiên hắn .
Trương Dương nói: Tôi chính là không muốn đánh trận không nắm chắc, không ra tay thì tôi, đã ra tay là phải bắt ba ba trong rọ.
Kì Sơn nói: Chuyện này cứ để đó cho tôi. Hắn nhìn đồng hồ rồi nói: Tôi đi an bài cơm chiều.
Trương Dương lắc đầu nói: Tôi còn có việc, chuyện ăn cơm uống rượu thì để sau hẵng tính.
Trương Dương không đợi mưa nhỏ đi đã tới hồ Thu Hà, hắn muốn tới gặp Cố Doãn Tri, tới ngoài biệt thự hồ thu hà, nhìn thấy chiếc Cadillac màu đen đỗ ở bên ngoài, Trương Dương đỗ xe ngang đó, sau đó thì đội mưa chạy vào.