Lưu Diễm Hồng lại nói: “Dẫn
đến vụ hỗn loạn của người hâm mộ đá bóng lần này là trận đấu bóng đá,
chúng tôi nghi ngờ rằng, đằng sau trận đấu bóng đá lần này có người đang thao túng ngầm, chính vì trận đấu không công bằng nên đã dẫn tới việc
đám đông không kiềm chế được, dẫn đến lộn xộn, từ đó phát sinh tai nạn
này.
Trương Dương nói: “Lúc đó tôi ở hiện trường, trận đấu này thật sự có vấn đề!”
“Vì vậy, chúng ta cần phải điều tra việc này, sự việc điều tra càng rõ,
càng kịp thời, thì càng có lợi cho chúng ta, giờ đây tỉnh Vân An cho
chúng gây cho chúng ta áp lực rất lớn, những người chết hầu hết đều là
vận động viên của tỉnh Vân An, bên ngoài sân vận động, những người hâm
mộ đội tỉnh Vân An đang tổ chức thị uy kháng nghị, chúng ta cần phải
điều tra rõ ràng tất cả mọi việc trước khi những việc này lan rộng, phải cho người chết một câu trả lời, phải cho nhân dân một câu trả lời.
&&&
“Đi ra kia trốn đi!” Lâm Thanh Hồng nắm tay Lương Thành Long nói.
Lương Thành Long rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều, hai mắt đầy vết thâm
quầng, anh ta hút một hơi thuốc dài, muốn dùng biện pháp này để trấn
tĩnh lại.
Lâm Thanh Hồng nói: “Nhân lúc họ còn chưa tìm đến chúng ta, chúng ta
trốn đi thôi. Chết những 27 người, không phải là chuyện nhỏ đâu!”
Tiếng của Lương Thành Long đã hơi khàn: “Trốn được ở đâu bây giờ? Công
trình khán đài tây anh đã giao cho Huệ Cường, tiểu tử này làm hỏng việc, giờ đây anh lại phải gánh chịu trách nhiệm!”
Lâm Thanh Hồng nói: “Em đã khuyên anh từ lâu rồi, làm kinh doanh phải
biết mình biết ta, những việc ăn bớt làm xén không thề nào làm được, anh thông qua quan hệ với Huệ Cường để lấy về công trình sân vận động, rồi
lại đưa một phần công trình cho anh ta! Anh ta chẳng có chút kinh nghiệm làm công trình gì hết!”
Lương Thành Long nói: “Quy tắc làm ăn của Trung Quốc vốn là như vậy, nếu như em không cho người ta cái lợi, thì làm sao có thể có được công
trình lớn như vậy? Huệ Cường đến tìm anh, muốn anh đưa công trình khán
đài tây cho công ty em họ anh ta, nghiệm thu cũng không cần anh phải hỏi nhiều!”
Lâm Thanh Hồng thở dài: “Anh bị hồ đồ à! Trên hợp đồng viết tên của anh, công trình cũng là của tập đoàn Phong Dụ, có vấn đề người ta đương
nhiên là sẽ tìm anh rồi! Anh đi đi, rời khỏi Đông Giang, xem tình hình
thế nào rồi tính sau!”
Lương Thành Long lắc đầu nói: “Anh không thể đi được, nếu như anh đi thì việc này sẽ liên lụy đến chú của anh, anh không thể làm liên lụy đến
ông ấy!”
“Vậy thì làm thế nào? Nếu như bên trên muốn làm cho nghiêm chuyện này,
thì anh không những phải bồi thường, có khi còn bị ngồi tù nữa đấy, thậm chí, anh bị tử hình cũng nên!”
Lương Thành Long nghe đến hai chữ tử hình, mặt trắng bệch, anh ta run
rẩy nói: “Thanh Hồng…Anh không biết phải làm thế nào, nhưng, thật sự là
anh không thể đi được, nếu như anh đi rồi, thì cả đời này anh chẳng còn
mặt mũi nào để quay lại nữa!”
Lâm Thanh Hồng mặc dù là một người phụ nữ mạnh mẽ. Nhưng lúc này cũng
rơi lệ, sự việc của sân vận động gây nên thảm họa lớn như vậy, nhiều
người chết và bị thương đến thế, ảnh hưởng của chuyện này trong nước rất xấu, là người lãnh trách nhiệm của công trình, Lương Thành Long không
thể nào thoát nổi trách nhiệm. Lâm Thanh Hồng nói: “Anh có hỏi chú
chưa?”
Lương Thành Long lắc đầu nói: “Anh không dám gặp ông, anh chẳng có mặt mũi nào để gặp ông!”
Lâm Thanh Hồng nói: “Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?”
Lương Thành Long đột nhiên nhớ đến một người, anh ta nhấc điện thoại lên gọi, người Lương Thành Long tìm là Hà Trường An, Hà Trường An có nhiều
mối quan hệ, biết chăng ông ta lại giúp được.
Hà Trường An nghe xong Lương Thành Long kể lể, ông ta cho Lương Thành
Long một kiến nghị: “Nói tất cả sự thật ra, không thể thoát được đâu!”
Lương Thành Long thật sự không thể trốn được, sau khi sự việc phát sinh không lâu, anh ta bị bắt giam.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lương Thành Long bị tổ điều tra mời đến hỏi,
người phụ trách thẩm vấn anh ta là bạn cũ của anh ta, Trương Dương.
Mặc dù đã có tâm lí từ lâu, nhưng nhìn thấy Trương Dương, Lương Thành
Long vẫn ngạc nhiên, anh ta cũng hiểu rằng, giờ đây là lúc mẫn cảm,
không phải là lúc nói đến việc tình cảm bạn bẻ, sau khi ngồi lên ghế,
anh ta nhìn Trương Dương.
Trương Dương rất nghiêm túc, hắn nói với người ghi chép bên cạnh: “Chuẩn bị xong cả chưa?”
Người ghi chép gật đầu.
Trương Dương hỏi: “Lương Thành Long tiên sinh, tôi là người phụ trách
công việc điều tra của tổ điều tra vụ án sân vận động 417 Trương Dương,
hôm nay mời anh đến đây, là muốn tìm hiểu một vài vấn đề thay mặt cho tổ điều tra. Trước khi hỏi anh, tôi có trách nhiệm phải nói với anh về
chính sách của chúng tôi!”
Lương Thành Long điềm đạm cười nói: “Không cần phải nói nữa đâu, những
chính sách của Đảng tôi đều hiểu cả, thật thà nhận được khoan hồng,
kháng cự bị xử nghiêm, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nói hết tất cả
những gì mình biết, anh muốn biết điều gì thì cứ hỏi đi!”
Thái độ của Lương Thành Long làm Trương Dương rất hài lòng, sự việc đã
xảy ra rồi, thì trốn tránh cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, chỉ có tích cực đối mặt với nó mới giải quyết được vấn đề. Trương Dương nói: “Theo tình hình điều tra trước mắt của chúng tôi, công trình cải tổ sân vận động
Đông Giang do tập đoàn Phong Dụ Đông Giang phụ trách, khởi công bắt đầu
từ tháng chín năm 1991, thời gian hoàn thành là tháng năm năm 1993, bắt
đầu đưa vào sử dụng chính thức từ ngày 18 tháng 5.
Lương Thành Long gật đầu: “Hoàn toàn chính xác!”
“Anh là đại diện pháp nhân của tập đoàn Phong Dụ, anh có biết rằng sự
việc sập khán đài tây sân vận động lần này, mình phải chịu trách nhiệm
trước pháp luật không?”
Lương Thành Long nói: “Tôi là đại diện pháp quyền của tập đoàn Phong Dụ, tôi rất tiếc và áy náy về hậu quả bi thảm lần này, tôi sẽ không trốn
tránh trách nhiệm tôi phải gánh, nhưng có vài chuyện tôi cần phải nói
rõ, hi vọng có giúp ích đối với sự điều tra của chính phủ!”
“Anh nói đi!”
Lương Thành Long nói: “Bên chịu trách nhiệm sửa chữa sân vận động Đông
Giang là tập đoàn Phong Dụ, nhưng trong quá trình thi công chúng tôi đã
chuyển nhượng một phần công trình cho người khác. Khán đài tây xảy ra sự cố đó, chính là phần chúng tôi chuyển nhượng ra ngoài!”
Lương Thành Long ngớ người, đây là một đầu mối hoàn toàn mới, trước đó
không hề biết chuyện này, Lương Thành Long nói ra chuyện này đúng lúc
này, rõ ràng là muốn từ chối trách nhiệm của mình, đương nhiên anh ta
cũng bị ép đến đường cùng, bất cứ ai đến bước này cũng đều sản sinh ra ý thức tự bảo vệ mình cả.
Trương Dương nói: “Ý anh nói rằng công trình khán đài tây không thuộc
vào phần xây dựng của công ty Phong Dụ? Công trình tu bổ sân vận động
còn có người thứ ba nhúng tay vào?”
Lương Thành Long gật đầu: “Huệ Cường đã tìm đến tôi, anh ta bảo tôi đưa
công trình khán đài tây cho em họ của anh ta làm, em họ của anh ta tên
là Lưu Hải Quân, mở một công ti lắp đặt kiến thiết Tân Hoành Kiến Thiết! Công trình khán đài tây đều là do họ làm cả.”
Trương Dương nghiêm giọng nói: “Lương tiên sinh, tôi nghĩ tôi không cần
nhắc nhở những trách nhiệm mà một người đại diện pháp quyền cần phải
lãnh, tại sao trên hợp đồng không có tên của Huệ Cường? Tại sao cái tên
Tân Hoành Kiến Thiết và Lưu Hải Quân chưa từng xuất hiện?”
Lương Thành Long nói: “Tôi không phải là muốn kéo người vào đỡ tội, việc đã xảy ra, tôi đã biết tôi có tội, nhưng tôi là một công dân của nước
cộng hòa chủ nghĩa ,tôi không muốn người phạm tội thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
Trương Dương nói: “Tập đoàn Phong Dụ của anh có tư chất cấp một của quốc gia, tại sao phải phải chuyển nhượng một phần công trình cho người
khác? Chẳng lẽ các anh không đủ khả năng làm công trình này hay sao?”
Lương Thành Long nói: “Huệ Cường là con trai của chủ nhiệm ủy ban thể
dục thể thao tỉnh Huệ Kính Dân, nếu như tôi không chia sẻ công trình với anh ta, tôi không thể nào lấy được công trình đó về tay mình, tôi thừa
nhận, thông qua quan hệ của Huệ Cường mới lấy được công trình này, đưa
phần khán đài tây cho anh ta để trả nợ cho anh ta mà thôi. Nếu như tôi
không làm như vậy, thì tôi sẽ gặp phiền phức trong quá trình nghiệm thu
và hoàn thuế!”
Trương Dương gật đầu, Lương Thành Long nói rất rõ mọi chuyện, là bạn,
hắn rất đồng tình với hoàn cảnh hiện tại của Lương Thành Long, nhưng
pháp luật là pháp luật, dù là khán đài tây không phải do Lương Thành
Long trực tiếp làm, nhưng người lãnh trách nhiệm tu bổ sân vận động là
anh ta, anh ta mới là người đứng đầu hợp pháp, anh ta phải chấp nhận
trách nhiệm lần này, Trương Dương nói: “Lương tiên sinh, vì anh có liên
quan đến lần sụp đổ của sân vận động lần này, tổ công tác đã quyết định
tạm giam anh!”
Lương Thành Long gật đầu, anh ta khom lưng nói: “Xin lỗi! Tôi rất xin
lỗi về những gì do mình gây ra!” Anh ta đến trước cửa phòng, Trương
Dương lại hỏi: “Lương tiên sinh, trong quá trình thi công của công
trình, anh có đến hiện trường xem không? Là một người có kiến thức về
kiến thức, chẳng lẽ anh không dự tính được trước chuyện này ư?”
Lương Thành Long không quay lại: “Tôi rất hối hận, tôi và tôi và Tân
Hoành Kiến Thiết có kí một bản hợp đồng chuyển nhượng, và chưa công
khai, tôi nghĩ bản hợp đồng này sẽ có ích, tôi sẽ đưa nó ra.”
Sau khi Lương Thành Long rời đi, Trương Dương ngay lập tức báo cáo chuyện này với Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng chỉ đạo, công an phối hợp với Trương Dương, mời Tân Hoành
Kiến Thiết và Lưu Hải Quân đến hỏi.
Lưu Diễm Hồng lần này cho Trương Dương quyền lực rất lớn, điều này có
quan hệ với thái độ của Cố Doãn Tri, với sự việc sập đổ của sân vận
động, cần phải điều tra rõ ràng trong thời gian ngắn, xử lí tất cả những người có trách nhiệm liên đới.
Lưu Hải Quân là người chưa từng trải, lúc đầu còn giảo biện mấy câu,
nhưng khi Trương đại quan hù dọa, rất nhanh đã đầu hàng, gã thừa nhận
công trình khán đài tây này do gã làm, thi công cụ thể là một đám người
thân gã mời đến từ thôn, toàn là nông dân công, đội ngũ của gã đến tư
chất thi công đều không có.
Huệ Cường không giống như Lưu Hải Quân, gã là con trai của chủ nhiệm ủy
thể dục thể thao Huệ Kính Dân, tầm mắt và tố chất tâm lí tốt hơn rất
nhiều so với Lưu Hải Quân, gã ít nhiều đã có sự chuẩn bị tâm lí về việc
này, nhìn Trương Dương rất ngạo mạn: “Các người gọi tôi đến đây để làm
gì? Tôi là một công nhân tuân thủ pháp luật, từ nhỏ đã là học sinh ba
tốt, lớn lên là một thanh niên tốt của xã hội, tôi còn chưa từng vượt
đèn đỏ.”
Trương Dương cười nói: “Huệ Cường, anh đừng giở trò với tôi, không có
việc gì tôi làm sao phải tìm anh tới đây? Anh cảm thấy anh rất hấp dẫn
sao?”
Huệ Cường rất đen, đó là do gã thường xuyên ra ngoài vận động, bị mặt
trời đốt đen làn da, gã cười nói: “Cảm ơn, cũng còn đủ dùng, rất nhiều
người theo đuổi tôi!”
Trương Dương đập quyển sổ lên bàn: “Nghiêm túc vào cho tôi!”
Huệ Cường nói: “Tôi rất nghiêm túc!”
Trương Dương nói: “Việc sân vận động Đông Giang anh có biết không?”
“Tôi nghe nói rồi!” Huệ Cường rất bình tĩnh, gã ý thức được cuối cùng
cũng tìm đến gã, không cần phải hỏi, nhất định là Lương Thành Long đã
bán rẻ mình rồi, tố chất tâm lí của Huệ Cường rất tốt, gã rất bình tĩnh, nhưng có một điều hắn không thể ngờ được, nhịp tim của hắn đã bị Trương Dương nghe rất rõ.
Trương Dương cũng chẳng thèm vòng vo: “Theo tình hình trước mắt chúng
tôi nắm được, công trình khán đài tây của sân vận động Đông Giang là của anh xây dựng!”
Huệ Cường cười nói: “KHông thể nào nói linh tinh được, tôi làm về bên
linh kiện ô tô, có gì liên quan đến bên kiến trúc đâu, anh nghe ai nói
thế? Tôi và khán đài tây sân vận động Đông Giang chỉ có một mối liên
quan duy nhất, đó là tôi đã từng đến đó xem đấu bóng, có điều, may mà
hôm qua tôi không đi, nếu không thì…Khiếp thật, nghĩ đến là nổi hết da
gà!”
Trương Dương nhìn tên này tức điên người, hắn thầm chửi: “Để xem còn
miệng lưỡi được bao lâu?” Trương Dương nói: “Vừa nãy ngồi vào vị trí này là Lưu Hải Quân, giám đốc của Tân Hoành Kiến Thiết, đừng nói là đến anh ta anh cũng không quen chứ?”
Nụ cười trên mặt Huệ Cường vụt tắt, gã nhìn Trương Dương: “Ý của anh là
gì? Lưu Hải Quân là em họ của tôi, tôi biết cậu ấy, rốt cuộc anh muốn
chứng minh điều gì?”
Trương Dương nói: “Lưu Hải Quân đã thừa nhận, công trình khán đài tây
sân vận động là do anh ta bao thầu, anh ta mới là người trực tiếp thi
công công trình đó!
Huệ Cường nói: “Thế thì đã sao? Có liên quan gì đến tôi?”
“Lưu Hải Quân thông qua quan hệ với anh mới nhận được công trình này,
anh nói thật đi, anh đã nhận được bao nhiêu tiền từ công trình này?’
Huệ Cường rõ ràng đã hơi hoảng, hắn nói lớn lên để trấn áp nỗi bất an
trong lòng: “Anh có chứng cứ gì không? Nếu không có chứng cứ thì đừng
nói linh tinh! Tôi chẳng có quan hệ gì với chuyện này, tôi cũng chẳng
được lợi lộc gì cả!”
Trương Dương nói: “Từ liên hệ công trình đến nghiệm thu cuối cùng anh
đều tham dự cả, giờ đây lại nói anh chẳng có liên quan gì sao? Được! Huệ Cường, anh có thể không nói với tôi, những việc về sau tự anh đi nói
với cơ quan kiểm tra, nói với tòa án!”
Huệ Cường nói: “Tôi nói lại một lần nữa, tôi không có quan hệ gì với sân vận động Đông Giang, chẳng có chút quan hệ gì hết!”
Trương Dương chẳng muốn giải thích với gã, xua tay nói: “Lệnh bắt giữ anh đã có rồi, anh ngồi kiểm điểm đi!”
“Anh dựa vào đâu mà bắt giữ tôi?”
Trương Dương nói: “Cậu nói cho rõ nhé, tôi phải là tôi bắt giữ anh, mà
là tôi đại diện cho kỉ ủy, lệnh bắt giữ là do cơ quan công an phát, giờ
đây cậu nói cho rõ tình hình, thì có lợi cho cậu về sau, nếu cậu không
nói, thì không có nghĩa cậu có thể trốn tránh được trách nhiệm của mình, Lưu Hải Quân đã cung cấp rất nhiều bằng chứng, bên Lương Thành Long
cũng có bằng chứng, nếu không có bằng chứng thiết thực, tôi cũng không
gọi anh đến đây làm gì, anh về nghĩ cho kĩ đi, nói toàn bộ sự việc này
ra, những thứ gì nên khai thì khai, về sau hối cũng chẳng kịp đâu!”
&&&
Tổ công tác không ai là nhàn nhã cả, khi Trương Dương đối phó với Huệ
Cường, phó bí thư kỉ ủy Lưu Diễm Hồng và chủ nhiệm ủy thể dục thể thao
Huệ Kính Dân nói chuyện.
Huệ Kính Dân là một con nghiện thuốc, ông ta vừa hút thuốc vừa trả lời câu hỏi của Lưu Diễm Hồng.
Lưu Diễm Hồng nói: “Chủ nhiệm Huệ, tôi mời ông đến đây là muốn hiểu một vài tình hình về việc tu bổ công trình sân vận động.”
Huệ Kính Dân đã có chuẩn bị sẵn cho việc này, ông gạt gạt đầu tàn thuốc
rồi nói: “Công trình tu bổ sân vận động là chỉ sự đạo của chính phủ
thành phố Đông Giang, đã đấu thầu công khai trước xã hội, lúc đó phương
án đấu thầu và giấy đấu thầu cũng đã có đủ, chúng tôi đã mời không ít
chuyên gia đến tiến hành kiểm tra, trải qua rất nhiều tầng lớp, cuối
cùng mới chọn được tập đoàn Phong Dụ thành người đầu tư vào công trình
tu bổ này!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Chủ nhiệm Huệ, theo điều tra của chúng tôi, trong
công trình này, con trai ông là Huệ Cường có nhúng tay vào!”
Huệ Kính Dân lắc đầu: “Làm sao thế được! Huệ Cường nó làm về bên linh
kiện ô tô, nó chẳng có quan hệ gì với ngành kiến trúc hết, trước đến giờ yêu cầu của tôi với nó đều rất cao, việc tu bổ sân vận động là rất mẫn
cảm, tôi sợ người ta nói ra nói vào, nên mới đề nghị công khai đấu thầu, quá trình đó đều rất rõ ràng, không tồn tại bất cứ vấn đề trái pháp
luật nào.”
“Ý của chủ nhiệm Huệ là trong quá trình đấu thầu không tồn tại bất cứ vấn đề nào?”
Huệ Kính Dân nói rất khẳng định: “Tuyệt đối không có vấn đề gì!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Được, chúng tôi tạm tin rằng trong quá trình đấu
thầu không có vấn đề gì, vậy trong giai đoạn nghiệm thu có vấn đề gì
không?”
Huệ Kính Dân hút vào một hơi, rồi lại nhả ra một làn khói: “Bí thư Lưu,
tôi là chủ nhiệm thể ủy, không phải là chuyên gia kiến trúc, mặc dù tôi
có tham dự vào tổ nghiệm thu, nhưng tôi chỉ tồn tại với ý nghĩa tượng
trưng mà thôi, còn nghiệm thu thật sự đều là do những chuyên gia làm cả, họ nói là không có vấn đề gì, thì đương nhiên tôi sẽ cho rằng không có
vấn đề gì.”
“Vì thế ông đã kí vào tờ chứng nhận hợp lệ nghiệm thu của công trình?” Ngữ khí của Lưu Diễm Hồng đã nghiêm khắc hơn.
Huệ Kính Dân phát hiện ra rằng câu nói vừa rồi của mình đã có ý chối bỏ
trách nhiệm quá rõ, ông ta thở dài một tiếng, mặt làm ra vẻ rất đau khổ: “Bí thư Lưu à, tôi thừa nhận công việc làm của tôi có chỗ hở, đó chính
là sự thiếu sót của tôi, mới làm cho công trình không hợp lệ này thông
qua nghiệm thu một cách trót lọt, tôi có trách nhiệm! Tôi rất xấu hổ!”
Lưu Diễm Hồng tiếp tục đưa ra đòn công kích thứ hai: “Theo những chứng
cứ chúng tôi điều tra được, đã nhận định bước đầu rằng, bên thi công
công trình khán đài tây sân vận động Đông Giang là do Tần Hoành Kiến
Thiết đứng ra đảm nhận, người phụ trách công ty là Lưu Hải Quân đã chứng nhận, thông qua quan hệ của Huệ Cường để lấy được một phần của công
trình đó.”
Sắc mặt của Huệ Kinh Dân ngày càng xấu đi, ông ta lắc đầu nói: “Sự việc
cụ thể của công trình đó tôi không rõ, công việc đó không thuộc phạm vi
quản lí của tôi!”
Lưu Diễm Hồng ngày càng ép chặt: “Ông có thể nói rõ hơn một chút quan hệ giữa ông và Lưu Hải Quân không?”
Huệ Kính Dân hút thuốc ngày càng nhanh, đến tận khi điếu thuốc trong tay đã hút xong, ông ta mới gạt tàn thuốc: “Lưu Hải Quân là cháu trai của
tôi! Tôi có thể dùng nguyên tắc đảng của mình để bảo đảm, trong công
trình sân vận động, tôi không cho nó một chút lợi ích nào!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Chủ nhiệm Huệ, ông có biết chuyện Lưu Hải Quân đã bao thầu một phần công trình không?”
Huệ Kính Dân ngớ người, ông ta sờ vào bao thuốc, rút ra một điếu nữa,
rồi gật đầu, nói rằng biết, nếu như nói không biết thì quá là vô lí.
“Xin hỏi chủ nhiệm Huệ, ông có hiểu gì về Tân Hoành Kiến Thiết hay
không? Có biết tính chất của công ty đó không? Có biết rằng công ty của
anh ta không có tư cách nhận công trình này hay không?”
Huệ Kính Dân nói: “Bí thư Liễu, lúc công trình đang thi hành tôi mới
biết rằng Lưu Hải Quân đã bao thầu một phần của công trình, bên chịu
trách nhiệm kiến thiết công trình là tập đoàn Phong Dụ, tôi đã hỏi bên
chịu trách nhiệm về chuyện này, họ đảm bảo với tôi rằng trình độ của bên Tân Hoành Kiến Thiết hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, như
vậy chúng tôi mới tiếp tục để Lưu Hải Quân và đội ngũ thi công của anh
ta làm.”
Lưu Diễm Hồng nói: “Chủ nhiệm Huệ, tôi chỉ muốn hỏi như vậy thôi!”
Huệ Kính Dân đột nhiên cảm thấy tay cầm điếu thuốc của ông ta run rẩy
một chút, ông ta bắt đầu nhận thức được việc này đã dần trở nên phúc
tạp, con trai và cháu của ông ta đã dần chìm sâu vào đó, có lẽ những
điều ông ta phải gánh chịu không chỉ là trách nhiệm của một lãnh đạo.
&&&
Bí thư thị ủy Đông Giang phó thị trưởng tỉnh Bình Hải Lương Thiên Chính
lúc đó đang ngồi trong phòng làm việc của Cố Doãn Tri, những biểu cảm
của ông ta rất trầm tư, số người chết đã lên đến 31 người, là bí thư thị ủy của Đông Giang, lúc này ông ta cảm thấy một áp lực tinh thần rất
lớn, làm cho ông ta cảm thấy áp lực còn vì một chuyện nữa, người chịu
trách nhiệm thi công công trình sân vận động là cháu trai của ông ta,
cùng với việc lo lắng cho cháu trai, cũng không tránh khỏi thấp thỏm,
việc này liệu có liên lụy đến ông ta hay không?
Cố Doãn Tri gỡ cặp kính lão
xuống, nhìn Lương Thiên Chính đang ngồi chán chường trên ghế nói: “Đồng
chí Thiên Chính, tôi tìm ông là để tìm hiểu một vài tình hình.”
Lương Thiên Chính nói: “Bí thư Cố cứ nói!”
Cố Doãn Tri nói: “Cháu trai ông là Lương Thành Long, là bên chịu trách
nhiệm thi công công trình tu bổ sân vận động, trong công trình này, ông
có tham dự vào không? Có dựa vào ảnh hưởng của ông làm lợi cho công ty
của cậu ta không?”
Lương Thiên Chính lắc đầu: “KHông có!”, trong quá trình Lương Thành Long đấu thầu công trình tu bổ sân vận động, Lương Thiên Chính thật sự không hề cho cháu trai chút ích lợi nào, nhưng nói đến tác dụng của sức ảnh
hưởng, dù là ông ta hay Cố Doãn Tri đều biết rằng, dù rằng Lương Thiên
Chính không trực tiếp nhúng tay vào, nhưng những ảnh hưởng của ông ta
nhất định có chút ảnh hưởng trong quá trình đấu thầu đó.
Cố Doãn Tri nói: “31 người rồi!”
Lương Thành Long thở dài: “Bí thư Cố, tôi sẽ chịu những trách nhiệm của tôi!”
Cố Doãn Tri đáp lời: “Ông đừng nói trách nhiệm với tôi, giờ đây vấn đề
quan trọng hàng đầu là phải xử lí vấn đề đối xử với những người đã gặp
nạn, còn hai người mất tích chưa tìm thấy, họ rốt cuộc còn sống hay đã
chết chúng ta vẫn chưa biết được. Là bí thư thị ủy Đông Giang, lúc này,
cần phải tìm cách để làm êm lòng quần chúng, cần phải khống chế sự việc, còn vấn đề trách nhiệm, nói sau cùng! Những gì phải gánh chịu, chẳng có ai là chạy thoát được đâu!”
Lương Thiên Chính gật đầu, lúc này tỉnh trưởng Tống Hoài Minh bước vào
gặp Cố Doãn Tri, Lương Thiên Chính thông minh chọn cách cáo từ, hai vị
bô lão nói chuyện ông ta không đủ tư cách để tham dự vào.
Tống Hoài Minh rõ ràng đã tiều tụy đi rất nhiều, tối qua ông ta đã thức
trắng đêm, ở hiện trường cứu chữa sân vận động đến sáng sớm mới rời khỏi đó, ông ta mang đến cho Cố Doãn Tri một vài thông tin tốt, số người
chết không tăng thêm, hai người mất tích cuối cùng đã tìm thấy, giờ đây
con số người chết là 31.
Với họ mà nói, tình thế đã rất xấu rồi, từ lúc đổ sập khán đài sân vận
động đến nay, tất cả những gì họ nhận được là một chuỗi những thông tin
xấu.
Tống Hoài Minh nói: “Bí thư Cố, tôi vừa đến bệnh viện thăm hỏi người bị thương!”
Cố Doãn Tri nhìn gương mặt hốc hác của Tống Hoài Minh, ông ta thở dài
nói: “Hoài Minh, anh cũng cần phải chú ý đến sức khỏe, nếu cứ thức đêm
mà ốm thì công việc phải làm thế nào?”
Tống Hoài Minh gật đầu: “Tình hình ở hiện trường như một cơn ác mộng vậy, 31 sinh mạng đã chết chẳng có một lí do nào cả.”
“Lần này nhất định phải điều tra rõ ràng trách nhiệm, cần phải cho người chết một lời giải thích, cần phải cho dân chúng một lời giải thích!” Cố Doãn Tri đã nhắc nhở chuyện này không chỉ một lần.
Tống Hoài Minh nói: “Tình hình đã điều tra tương đối rồi, lần này sự
việc khán đài sụp đổ là do chất lượng công trình có vấn đề, nguyên nhân
nữa là do lúc đó trên khán đài tập trung quá nhiều người hâm mộ bóng
đá.”
Cố Doãn Tri nói: “Đa phần người chết đều là những người hâm mộ của tỉnh
Vân An, Kiều Chấn Lương đã gọi điện cho tôi, Vân An của họ đã lập ra một tổ điều tra, tôi bảo Triệu Quý Đình trực tiếp phụ trách tiếp đón, anh
đoán xem lần này ai đến?”
Tống Hoài Minh nói: “Ai vậy?”
“Hồng Vĩ Cơ! Bí thư thị ủy tiền nhiệm Giang Thành, giờ đây đã là phó
tỉnh trưởng tỉnh Vân An!” Ngữ khí của Cố Doãn Tri rất khinh miệt. Lúc
đầu Hồng Vĩ Cơ xảy ra vấn đề, cảm giác ở Bình Hải không có tiền đồ gì,
bèn thông qua quan hệ móc nối với Kiều lão, mới có thể rời khỏi Giang
Thành, giải thoát khỏi cảnh khốn khó, giờ đây đã trở thành phó tỉnh
trưởng tỉnh Vân An.”
Tống Hoài minh chau mày nói: “Ông ta đại diện cho tỉnh Vân An đến đây nói chuyện với chúng ta ?”
Cố Doãn Tri nói; “Sự việc đã xảy ra rồi, thì chúng ta không chối từ
trách nhiệm, nhưng Hoài Minh, anh có bao giờ nghĩ đến hậu quả của việc
này gây ra, giờ đây ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào
chuyện đổ vỡ của khán đài sân vận động, nếu như lần theo sợi dây đầu mối này, nhất định sẽ lần ra được những nhà kiến trúc, quan chức liên quan
đến việc trùng tu sân vận động, tôi đã nói nhất định phải truy cứu trách nhiệm của họ, việc này vốn rất bình thường, nhưng tôi lo là…” Cố Doãn
Tri không nói hết câu.
Tống Hoài Minh đã hiểu ý của ông ta, Cố Doãn Tri lo lắng rằng việc này
sẽ bị người khác lợi dụng, Cố Doãn Tri sắp nghỉ hưu, việc này không là
ảnh hưởng gì quá lớn đối với ông ta, nhưng với Tống Hoài Minh thì không
phải vậy, việc này sẽ bị người khác lợi dụng để công kích ông ta.
Tống Hoài Minh nói: “Trong sự việc này, tôi thật sự có trách nhiệm không thể nào chối từ được!”
Cố Doãn Tri nói: “Trách nhiệm phải chấp nhận, nhưng không đến lượt người ngoài nói vào!” Ý của ông ấy rất rõ ràng, việc này phát sinh tại Bình
Hải, lãnh đạo Bình Hải có thể xử lí tốt, Vân An phái Hồng Vĩ Cơ nói,
ngoài mặt thì nói là tìm hiểu tình hình, nhưng thực tế là thêm áp lực
cho họ, Cố Doãn Tri rất ghét cách làm này, mặc dù Kiều Chấn Lương phải
tiếp bước tôi, nhưng giờ đây tôi vẫn đang là bí thư tỉnh ủy Bình Hải,
tôi vẫn còn chưa nghỉ hưu, thì ông đã làm như vậy có phải là hơi sớm rồi không? Có phải hơi bộp chộp hay không?
Tống Hoài Minh cũng đang suy nghĩ việc này có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền
đồ của ông ta, nhưng giờ đây ông ta đã không còn có thể để ý được đến
điều đó nữa, giờ đây điều ông ta quan tâm nhất là làm sao an ủi được
người dân.
Cố Doãn Tri nhắc nhở Tống Hoài Minh: “Cần phải giữ nguyên tắc nhưng ít
nhất cũng phải có những nguyên tắc cơ bản của chính mình, Hoài Minh!
Tỉnh Vân An có người đến, anh đi gặp mặt họ đi, tôi không muốn gặp họ!”
Tống Hoài Minh gật đầu.
Khi Tống Hoài Minh rời đi, Cố Doãn Tri phát hiện rằng, lưng ông ta đã
hơi gù, xem ra, áp lực mà Tống Hoài Minh phải gánh chịu còn lớn hơn ông
ta tưởng. Cố Doãn Tri nhắm hai mắt lại, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn rất
có tiết tấu, thư kí bước đến nói: “bí thư cố, bí thư Lưu của kỉ ủy đã
đợi ở ngoài rất lâu rồi!”
Cố Doãn Tri mở to hai mắt: “Bảo cô ấy vào đây!”
Lưu Diễm Hồng không phải đến một mình, cùng đến với cô ta còn có Trương
Dương, họ lần này đến đây là để báo cáo tình hình tiến triển của sự
việc, Lưu Diễm Hồng vốn không bảo Trương Dương đến cùng, nhưng Trương
Dương nghe nói cô ta muốn đi gặp Cố Doãn Tri, cứ nhất quyết đòi theo.
Lưu Diễm Hồng biết mối quan hệ của hắn và Cố Doãn Tri, vì thế cũng đồng ý mà chẳng suy nghĩ nhiều. Vì Cố Doãn Tri vừa tiếp Lương Thiên Chính và
Tống Hoài Minh, vì vậy Lưu Diễm Hồng và Trương Dương đợi ở ngoài đã khá
lâu.
Cố Doãn Tri không biết Lưu Diễm Hồng đã cho Trương Dương vào tổ công
tác, thấy hai người cùng đến ngay lập tức hiểu ra, Lưu Diễm Hồng cũng có trí tuệ của cô ta, việc này rất khó giải quyết, mời Trương Dương đến
công tác thật sự là một chiêu thức tuyệt diệu, tiểu tử này chẳng sợ trời cũng không sợ đất, đằng sau cậu ta còn nhiều mối quan hệ như vậy, Lưu
Diễm Hồng để cho hắn ta làm quan tiên phong là một quyết định đúng đắn.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lưu Diễm Hồng nói: “Bí thư Cố, chúng tôi
đến đây là muốn báo cáo với ông về tình hình tiến triển của việc điều
tra!”
Cố Doãn Tri gật đầu, Lưu Diễm Hồng nói lại một lượt tình hình một cách đơn giản.
Cố Doãn Tri nói: “Nếu như tôi không hiểu nhầm, thì có phải là cô hoài nghi về quá trình nghiệm thu công trình hay không?”
Lưu Diễm Hồng nói: “Bí thư Cố thật là cao minh!”
Cố Doãn Tri nói: “Đã hoài nghi thì đi kiểm tra, chẳng phải là tôi đã nói với cô rồi hay sao? Lần này tôi đã đưa bảo kiếm cho cô nắm giữ, dù là
liên quan đến ai, dù là đằng sau ông ta có thân phận gì, cô đều có quyền điều tra đến cùng, có việc gì tôi sẽ đứng sau cô!”
“Cảm ơn sự ủng hộ của bí thư Cố!”
Cố Doãn Tri lại nói: “Tôi phát hiện ở sự việc này, tất cả sự chú ý của
mọi người đều tập trung ở vấn đề chất lượng công trình, đây chỉ là một
trong số những vấn đề của nó, còn một vấn đề thực tế rất quan trọng mà
mọi người đã quên mất nó rồi.” Đột nhiên ông ta dừng một lúc rồi nói:
“Các ưu đãi!”
Lưu Diễm Hồng ngớ người, nhưng Trương Dương bên cạnh đã ngộ ra điều gì đó.
Cố Doãn Tri nói: “Theo tôi thấy, một nguyên nhân khác dẫn đến vụ sập đổ
khán đài sân vận động này, đó chính là lúc đó trên khán đài tập trung
quá nhiều người, sự xung đột của người hâm một là một trong những nguyên nhân cơ bản làm cho khán đài bị sập.”
Trương Dương nói: “Bí thư Cố, lúc đó khi khán đài bị sập, tôi đã ở hiện
trường, nguyên nhân cơ bản dẫn đến lần xung đột này, đó là trọng tài đã
bắt sai, trọng tài đã khống chế trận đấu này, dẫn đến những người hâm mộ mất bình tĩnh, mới dẫn đến việc xung đột quy mô lớn giữa người hâm mộ
bóng đá.”