Y Đạo Quan Đồ

Chương 1796: Chương 1796: Mở lỗ hổng (2)




Cung Kì Vĩ minh bạch chuyện này tỉnh lý đã quyết định rồi, nói cách khác chuyện đã trở thành kết cục đã định, hắn cười nói: Bộ trưởng Tiêu, có phải nhanh hay không. Công tác hiện tại mà tôi phải làm quá nhiều, không thể cứ vậy là đi được.

Tiêu Nãi Vượng nói: Không phải cho anh một tuần để xử lý sự vụ ư? Thời gian như vậy là đủ rồi, tôi nói với anh nhứ, bảo anh tới Bắc Cảng đảm nhiệm chức phó bí thư thị ủy là quyết định của hai người bí thư Tống và tỉnh trưởng Chu, đối với anh mà nói thì là một cơ hội hiếm có đấy.

Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Lý biết chưa?

Tiêu Nãi Vượng nói: Giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta.

Cung Kì Vĩ trò chuyện với Tiêu Nãi Vượng xong thì trực tiếp tới văn phòng của bí thư thị ủy Lý Trường Vũ, trong lúc này, Tiêu Nãi Vượng đã thông tri chuyện này với Lý Trường Vũ, thượng cấp điều động hạ cấp căn bản không cần trưng cầu ý kiến của Lý Trường Vũ, chuyện này cũng không phải là Tiêu Nãi Vượng quyết định, quyết định của Tống Hoài Minh ở trong tỉnh Bình Hải có quyền uy tuyệt đối.

Lý Trường Vũ nhận được cú điện thoại này thì trong lòng cực kỳ không tình nguyện, nhưng y cũng hiểu rõ chuyện này mình không thay đổi được, nói gì với Tiêu Nãi Vượng cũng vô dụng, buông điện thoại, y đang cân nhắc có phải nên trực tiếp tìm Tống Hoài Minh thương lượng một chút hay không, xem bí thư Tống có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra không, dù sao Cung Kì Vĩ đối với y mà nói cũng là một cánh tay không thể thiếu được.

Nhìn thấy Cung Kì Vĩ tới trước mặt mình, Lý Trường Vũ thở dài nói: Kì Vĩ, chuyện này sao đột nhiên như vậy?

Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Lý, tôi cũng nhận được điện thoại của bộ trưởng Tiêu thì mới biết.

Lý Trường Vũ không khỏi oán giận: Bí thư Tống tốt xấu gì ngươi phải nói trước với tôi một tiếng chứ, trực tiếp hạ mệnh lệnh, ngay cả cơ hội hồi toàn cũng không cho tôi.

Cung Kì Vĩ nói: Xây dựng Cảng Nước Sâu đang ở vào thời điểm mấu chốt, tôi cũng không muốn đi, nhưng lệnh trên khó trái!

Lý Trường Vũ mấp máy môi, y nói khẽ: Phó bí thư Thị ủy Bắc Cảng Tưởng Hồng Cương bị bị song quy, vốn tôi còn tưởng rằng hắn và Cung Hoàn Sơn một trong hai người sẽ có hi vọng tiếp nhận vị trí của Hạng Thành, thật sự là kế hoạch không bằng biến hóa, người làm quan chúng ta, mạo hiểm cũng càng lúc càng lớn.

Cung Kì Vĩ nói: Mạo hiểu là tự mình tìm tới thôi, nghe nói Tưởng Hồng Cương bị tình nghi dính líu đến tham ô nhận hối lộ.

Lý Trường Vũ nói: Tôi vừa rồi sau khi nhận được điện thoại của bộ trưởng Tiêu, suy nghĩ đầu tiên chính là muốn tìm bí thư Tống nói chuyện, hy vọng anh ta có thể để anh ở lại, nhưng sau khi tôi cân nhắc kỹ lại thì lần này chỉ sợ không giữ được anh rồi.

Cung Kì Vĩ cười khổ nói: Chuyện Bí thư Tống đã định ra thì chỉ sợ không thay đổi được.

Lý Trường Vũ nói: Tôi không muốn để anh đi, anh đi rồi Nam Tích chúng ta sẽ thiếu đi một thị trưởng tốt, tôi thiếu đi một bang thủ tốt, nhưng nếu tôi không để anh đi thì sẽ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của anh.

Cung Kì Vĩ nói: Tôi chỉ quan tâm tới công việc, không phải là làm chức vị.

Lý Trường Vũ nói: Tôi biết, cũng hiểu rõ tình cảm của anh đối với Nam Tích, nhưng lần này đối với anh là có lợi, bí thư Tống nếu tự mình điểm tướng anh, chứng tỏ đã có quyết định để anh làm bí thư thị ủy Bắc Cảng.

Cung Kì Vĩ cười nói: Tôi cũng không ngờ.

Lý Trường Vũ nói: Anh có ngờ hay không thì đây cũng là sự thực, bí thư thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành còn có một năm nữa là về hưu rồi, trước khi Tưởng Hồng Cương bị song quy thì hắn cũng là một trong những người được đề cử làm bí thư thị ủy.

Cung Kì Vĩ nói: Còn có Cung Hoàn Sơn nữa, tôi cho dù tới Bắc Cảng thì cũng chỉ là chăm chỉ làm việc, tôi không muốn làm bí thư thị ủy gì cả.

Lý Trường Vũ nói: Bàn cờ Bắc Cảng đó chỉ sợ là khó đánh đấy.

Cung Kì Vĩ nói: Tôi nghe nói Hạng Thành rất chuyên quyền, hơn nữa hắn còn có chút bối cảnh.

Lý Trường Vũ nói: Bối cảnh của hắn chính là Tiết lão, nghe nói vào mười năm động loạn hắn đã cứu Tiết lão một mạng cho nên Tiết lão luôn đối đãi với hắn như ân nhân cứu mạng, hắn có thể đi tới nước này cũng có quan hệ trực tiếp tới sự chiếu cố của Tiết lão. Anh có nghe nói không, lúc trước khi tỉnh trưởng Chu tới Tân Hải thị sát, hắn xếp hàng hoan nghênh, tỉnh trưởng Chu ngay cả tới Bắc Cảng cũng không thèm, trực tiếp tới Tân Hải, khiến cho đám người Hạng Thành ngây ra đó, rất là khó coi.

Cung Kì Vĩ nói: Tỉnh trưởng Chu và hắn có phải từng có hiểu lầm gì hay không?

Lý Trường Vũ cười nói: Hiểu lầm ư? Tôi thấy chắc không phải, khả năng lớn nhất chính là vấn đề giữa Tiết gia và Chu gia, hiện tại Chu gia đang phát triển không ngừng trên chính đàn, mà Tiết gia lại là mặt trời sắp lặn, sau khi Tiết lão về hưu, sức ảnh hưởng của ông ta tất nhiên sẽ không bằng trước, Hạng Thành cũng bị một số ảnh hưởng, tôi thấy lãnh đạo đương nhiệm chưa chắc đã chiếu cố mặt mũi Tiết lão.

Cung Kì Vĩ nói: Việc này không liên can tới tôi, tôi tới Bắc Cảng cứ làm tốt công tác bản chức của mình là được rồi.

Lý Trường Vũ nói: Kì Vĩ, tôi thấy anh lần này tới Bắc Cảng thượng nhiệm, chắc là phải gánh trách nhiệm nặng nề.

Cung Kì Vĩ khiêm tốn thỉnh giáo: Bí thư Lý, xin mời anh chỉ điểm.

Lý Trường Vũ nói: Tôi hiện tại mới phát hiện, tỉnh lý đã muốn động tới từ lâu rồi, từ phái Trương Dương tới Tân Hải đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy Tân Hải có thể cũng đã bắt đầu bố cục, thằng ôn Trương Dương này nổi tiếng là quỷ kiến sầu, hắn tới Tân Hải, đảm đương nhân vật tiên phong mở đường, thằng ôn này gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, trong khoảng thời gian này đã mạnh mẽ mở ra một mạng thiên địa thuộc về hắn ở Tân Hải, Hạng Thành tuy rằng căn cơ thâm hậu, trong đối mặt với thằng ôn này thì hắn cũng đành bất lực, chỉ có thể chấp nhận, hiện tại đại quyền của Tân Hải đã bị Trương Dương nắm giữ, nói cách khác quyền lực của Hạng Thành ở Bắc Cảng trong vô hình đã bị Trương Dương dát mỏng rồi. Hiện tại Tưởng Hồng Cương gặp chuyện không may, tỉnh lý phái anh tới là vì biết anh và Hạng Thành không thể đứng trên cùng một trận tuyến, anh ở Bắc Cảng cũng không có bất kỳ níu kéo về lợi ích gì, nếu nói tới quan hệ thì đó chính là Trương Dương, thằng ôn Trương Dương này không ngừng có mâu thuẫn với Hạng Thành, bọn họ khẳng định không phải là cùng một trận doanh.

Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Lý, anh nghe phân tích như vậy, tỉnh lý phái tôi tới Bắc Cảng là để tranh quyền đoạt lợi với Hạng Thành rồi.

Lý Trường Vũ bật cười: Hạng Thành sớm muộn gì cũng phải giao ra quyền lực, muốn nói tới tranh quyền đoạt lợi thì phải là giữa anh và Cung Hoàn Sơn. Phái anh tới Bắc Cảng chỉ sợ người trong lòng khó chịu nhất phải kể tới Cung Hoàn Sơn. Hắn vẫn luôn chờ nhận chức của Hạng Thành, trước đây có Tưởng Hồng Cương tranh với hắn, hiện tại Tưởng Hồng Cương đã xảy ra chuyện, tỉnh lý phái anh tới, tôi thấy bí thư Tống hẳn là đã ngầm đồng ý để anh trở thành người nối nghiệp của Hạng Thành rồi.

Cung Kì Vĩ thật ra cũng nghĩ tới điểm này, nhưng đúng như lời của Lý Trường Vũ, Bắc Cảng là một bàn cờ không dễ chơi. hắn lại không thích đấu tranh quyền lực, nhưng hắn tới Bắc Cảng khẳng định sẽ xúc phạm đến lợi ích của một bộ phận người, những người này tất nhiên sẽ coi hắn là kẻ địch, có thể đoán được sĩ đồ ở Bắc Cảng tất nhiên là khó khăn trùng trùng, mà Tống Hoài Minh phái hắn tới, hiển nhiên là ký thác rất nhiều hy vọng, hy vọng thông qua lần điều động nhân viên này triệt để thay đổi Bắc Cảng.

Bắc Cảng không ngừng đổ mưa, đối với Hạng Thành mà nói đây là một mùa mưa dài, tổ công tác của Ủy ban kỷ luật tỉnh tới Bắc Cảng đã được ba ngày, Hạng Thành cho rằng cần phải gặp Lưu Diễm Hồng một lần, y chủ động liên lạc với Lưu Diễm Hồng, nhưng Lưu Diễm Hồng lại lấy lý do công tác bận rộn để cự tuyệt y.

Lưu Diễm Hồng lần này đến Bắc Cảng trừ song quy Tưởng Hồng Cương ra thì không hề thấy cô ta có động tác gì lớn, Hạng Thành thật sự không biết Lưu Diễm Hồng đang bận làm gì? Thái độ của Lưu Diễm Hồng không khỏi khiến Hạng Thành nhớ tới Chu Hưng Dân, mình ở trong mắt đám lãnh đạo tỉnh hiển nhiên là không được chấp nhận, ở trong mắt họ, Hạng Thành gần đây thường xuyên bị xem thường.

Hạng Thành đã dự cảm được tỉnh lý sẽ có động tác với Bắc Cảng. Tưởng Hồng Cương bị song quy, vị trí phó bí thư thị ủy hiển nhiên bị trống, tỉnh lý sẽ phái tới một phó bí thư thị ủy mới, mà y cơ hồ có thể kết luận, phó bí thư thị ủy tân nhiệm này chính là người nối nghiệp mà tỉnh lý tuyển định, là người nối nghiệp mình, nghĩ đến chuyện này, tâm tình của Hạng Thành cực kỳ buồn bực, thân là bí thư thị ủy Bắc Cảng, hắn trong vấn đề chọn người nối nghiệp mình lại không có bất kỳ quyền lên tiếng gì, Hạng Thành càng lúc càng cảm thấy mình già rồi, có một số việc không thể vãn hồi, ý đồ muốn đưa Cung Hoàn Sơn lên, để kéo dài quyền lực và sức ảnh hưởng của mình xem ra đã trở thành bọt nước.

Hạng Thành cảm thấy có chút hối hận, nếu không phải y và Cung Hoàn Sơn xuống tay với Tưởng Hồng Cương quá mau, có lẽ Tưởng Hồng Cương sẽ không gặp chuyện không may, sự thật chứng minh, Tưởng Hồng Cương không đủ chỗ dựa, đánh bại Tưởng Hồng Cương khiến Tưởng Hồng Cương để lộ ra quá nhiều dấu vết, làm cho Tưởng Hồng Cương gặp phải vận mệnh bị song quy, nhưng Tưởng Hồng Cương ngã rồi, vị trí trống này chỉ sợ sẽ do một nhân vật càng khó chơi hơn nắm lấy, bất kể là y hay là Tưởng Hồng Cương đều không phải là kẻ chiến thắng, tỉnh lý có lẽ đã sớm trù hoạch rồi, bọn họ đang chờ đợi cơ hội như vậy. Thông qua cơ hội này để mở ra một lỗ hổng của Bắc Cảng hòng chui vào. Cuối cùng hoàn thành cải tạo toàn diện ban quản lý Bắc Cảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.