Y Đạo Quan Đồ

Chương 1729: Chương 1729: Mối hận khó bỏ (2)




Kì Sơn cười khổ nói: Bí thư Trương, chơi bóng với người khác là chơi cho vui, chơi với anh là liều mạng, về sau tôi không dám đấu tennis với anh nữa đâu.

Trương Dương cười nói: Tôi đã nói là không chơi rồi mà các anh cứ bức tôi, giờ thì hay rồi, không cẩn thận làm anh bị thương rồi. Hắn dùng sức vặn mắt cá chân của Kì Sơn, Kì Sơn đau đến nỗi hét thảm một tiếng, nhưng xong lập tức lại đỡ đau.

Nhan Mộ Vân cũng tôi hỏi thăm tình huống của Kì Sơn, Kì Sơn đứng dậy dưới sự giúp đỡ của Trương Dương, hắn cười nói: Không sao đâu, trình không bằng người ta, nguyện chịu thua. Hắn nói với Trương Dương: Bí thư Trương buổi tối buổi tối cùng nhau đi ăn cơm nhé, chúng ta tham thảo về kỹ thuật đánh bóng, vừa hay thỉnh giáo một chút, cầu ace của anh rốt cuộc là làm sao mà luyện ra được?

Trương Dương cười nói: Tôi cũng muốn đi lắm, nhưng tối nay đã đáp ứng bí thư Tưởng rồi, chúng ta hay là để hôm khác đi.

Kì Sơn có chút thất vọng nói: Tôi sáng mai phải trở về Đông Giang rồi.

Trương Dương vỗ vai hắn, nói: Cuối tháng tôi cũng tới.

Kì Sơn nói: Em gái anh kết hôn, đúng rồi, đến bây giờ vẫn chưa đưa thiệp mời cho tôi.

Trương Dương cười nói: Nó kết hôn chứ không phải là tôi kết hôn, anh muốn thiếp thì phải đi tìm Đinh Triệu Dũng.

Sau khi Trương Dương cáo từ Nhan Mộ Vân thì bỏ đi, hắn không phải cố ý từ chối lời mời của Kì Sơn, thực sự là Tưởng Hồng Cương đã mời hắn trước, từ sau khi Tưởng Hồng Cương đảm đương người hoà giải, vẫn muốn an bài để hắn và bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành ngồi cùng một chỗ,trực tiếp câu thông, nhưng cũng không thể phủ nhận, hắn hiện tại đã nảy sinh địch ý với Kì Sơn, nếu chứng minh được Kì Sơn quả thực có liên quan tới cái chết của Khương Lượng, Trương Dương tuyệt sẽ không bỏ qua cho hắn.

Trương Dương vừa đi thì Nhan Mộ Vân cũng nói có việc, buổi tối Kì Sơn vốn đã chuẩn bị bữa ăn nhưng giờ đành phải từ bỏ, Vũ Ý tất nhiên rời đi cùng với Nhan Mộ Vân, Kì Sơn dưới sự giúp đỡ của Ngũ Ca lên ô tô của hắn, sau khi đóng cửa xe thì Ngũ Ca nói khẽ: Chân sao mà bị thương?

Kì Sơn nói: Khi đánh bóng không cẩn thận bị trật.

Ngũ Ca gật đầu, khởi động động cơ.

Ánh mắt của Kì Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hắn đang suy nghĩ gì đó, một lát sau thì nói khẽ: Trương Dương mấy ngày hôm trước từng tới Kinh Sơn.

Ngũ Ca ừ một tiếng.

Kì Sơn lại nói: Kinh Sơn Khang Hồng Lượng hình như bị cảnh sát nhổ tận gốc, sát thủ Lâm Quang Minh lúc trước sát hại Khương Lượng cũng bị bắt.

Ngũ Ca nói: Hàng của bọn họ không có bất kỳ liên quan gì tới chúng ta.

Kì Sơn nói: Sau cái chết của tiểu Phong, tôi cũng đã dừng tất cả sinh ý trong tay, ba gã đầu bếp của chúng tađi mất hai rồi.

Ngũ Ca nói: Phú Quý chưa đi, chỉ cần hắn không đi thì chúng ta trong nghề này vẫn có sức cạnh tranh nhất.

Kì Sơn thở dài, có chút mệt mỏi tựa vào ghế ngồi: Ngũ Ca, tôi không muốn làm nữa, thực sự không muốn làm nữa.

Ngũ Ca không nói gì, lặng lẽ lái xe.

Kì Sơn nói: Từ sau khi tiểu Phong chết, tôi mỗi ngày đều mơ thấy nó, lặp đi lặp lại, mỗi ngày đều là như vậy, tôi nhìn thấy cả người nó toàn là máu bước về phía tôi, nó hỏi tôi... Vì sao muốn dẫn nó vào con đường này, vì sao... Giọng nói của Kì Sơn trở nên có chút nghẹn ngào.

Ngũ Ca vẫn không nói gì.

Kì Sơn thở dài, nói: Ngũ Ca, tôi mệt mỏi rồi.

Ngũ Ca nói khẽ: Anh định rút lui ư?

Kì Sơn nói: Chỉ cần tôi muốn làm thì nhất định có thể làm được.

Ngũ Ca nói: Trước đây tôi tin, nhưng hiện tại tôi không tin, cho dù anh có thể không làm thứ hàng này, nhưng thù của tiểu Phong anh vẫn không thể buông bỏ được.

Nhắc tới chuyện này, trong ánh mắt Kì Sơn tóe ra hai ánh lửa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: Tôi phải xử lý Bang Tử.

Hung phạm Sau lưng có thể là kẻ khác.

Kì Sơn nói: Tôi sẽ ép hắn ra, thị trường này cho dù tôi không làm nữa, nhưng hắn chưa chắc có thể làm được, đấu với tôi thì hắn phải chuẩn bị chịu tổn thất.

Ngũ Ca nói: Có câu tôi phải nhắc nhở anh, cừu hận là một con dao hai lưỡi, đâm bị thương kẻ địch đồng thời cũng khó tránh khỏi đả thương mình.

Kì Sơn lắc đầu nói: Không sao cả! Cho dù tôi mất cả mạng thì tôi cũng phải trả món nợ máu cho tiểu Phong.

Ngũ Ca nói khẽ: Các huynh đệ chưa chắc đã chịu làm với anh.

Tay phải của Kì Sơn nắm thành quyền đè lên môi: Tôi sẽ không miễn cưỡng bất kỳ ai, cho dù anh muốn đi thì tôi cũng sẽ không oán thán nửa câu.

Vẻ mặt của Ngũ Ca vẫn không có bất kỳ biến hóa nào: Mạng của tôi là của anh!

Nơi Tưởng Hồng Cương an bài dùng cơm là ở Bắc Cảng Tĩnh Vân Trai, nơi này là quán thức ăn chay nổi danh nổi danh Bắc Cảng, bên cạnh chính là Tĩnh Vân tự của Bắc Cảng, địa điểm cụ thể là ở Núi Ngưu đông bắc Bắc Cảng, cũng là một bộ phận của góc Thương Gia, Trương Dương khi tới Tĩnh Vân Trai thì mặt trời đã xuống núi, bãi đỗ xe của Tĩnh Vân Trai rất lớn, trên thực tế nơi này dùng chung một bãi đỗ xe với Tĩnh Vân tự, tới lúc này thì khách hành hương đều đã đi rồi, thức ăn chay của Tĩnh Vân Trai tuy rằng nổi danh, nhưng thức ăn chay chân chính của thời đại hiện tại thì không có mấy.

Thức ăn chay của Tĩnh Vân Trai cũng lấy thức ăn chay mặn để nổi tiếng, Trương Dương tới Nguyệt Ảnh các đã đặt trước, nhìn thấy phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương, bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành đều đã, Trương Dương áy náy cười nói: Ngại quá, tôi tới muộn, xin hai vị đại nhân thứ lỗi.

Tưởng Hồng Cương giơ cổ tay lên nhìn nhìn, mỉm cười nói: Không phải anh tới muộn mà là chúng tôi tới sớm, hiện tại cách giờ hẹn của chúng ta còn mười phút. Bọn họ hẹn sáu rưỡi thì gặp nhau ở đây, hai người Tưởng Hồng Cương và Hoàng Bộ Thành tới trước gần một giờ, đương nhiên bọn họ không là vì muốn trịnh trọng gặp Trương Dương, đến trước để chuẩn bị, mà là hai người tới Tĩnh Vân tự dâng hương, Hoàng Bộ Thành không tin cái này, nhưng Tưởng Hồng Cương đã nói tới rồi thì cũng không tiện đi qua, cho nên hai người cùng tới Tĩnh Vân tự đi dạo, Hoàng Bộ Thành cũng dâng hương theo.

Cái mà Trương đại quan nhân lưu ý là đồng hồ mà Tưởng Hồng Cương đeo, Đông Phương Hồng, hãng đồng hồ quốc nội, trong các lãnh đạo của thành phố Bắc Cảng, người mang đồng hồ quý cũng không ít, Tưởng Hồng Cương này rõ ràng là ngoại tộc.

Tưởng Hồng Cương lưu ý thấy ánh mắt của Trương Dương nhìn chằm chằm vào đồng hồ của mình, hắn bật cười: Đồng hồ này anh chưa thấy bao giờ à, so với tuổi của anh còn lớn hơn đấy, xuất xưởng năm 68, khi tôi kết hôn, nhạc phụ của tôi tặng cho tôi, đừng nhìn kiểu dáng đồng hồ lỗi thời, nhưng kim lại rất chuẩn, mỗi ngày cũng chỉ chạy nhanh quá 5 giây, từ khi tôi kết hôn đến bây giờ đã đeo được hơn hai mươi năm rồi. Hắn chỉ chỉ vào đồng hồ của Trương Dương: Đồng hồ này của anh không tồi.

Trương Dương cười cười: cũng giống như của bí thư Tưởng vậy, cũng là người nhà vợ tặng.

Tưởng Hồng Cương cười ha ha, Hoàng Bộ Thành cũng bật cười theo, có điều biểu hiện của y hôm nay vẫn có chút rụt rè, dù sao sau khi xích mích với Trương Dương, hôm nay mới là lần đầu tiên đối mặt trực tiếp, chột dạ cũng là điều khó tránh khỏi, ai bảo y trêu chọc người khác tới?

Tưởng Hồng Cương mượn đồng hồ của Trương Dương để xem, Trương Dương cũng ngắm nghía đồng hồ của Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương trả lại đồng hồ cho Trương Dương rồi nói: Đồng hồ này rất đắt, Trương Dương à, cũng chỉ có anh dám quang minh chính đại mà đeo thôi.

Trương Dương cười nói: Đây là lễ vật bà ngoại Yên Nhiên cho tôi, tôi có gì mà không dám đeo?

Tưởng Hồng Cương nói: Điều này cũng đúng, không làm chuyện đuối lý thì nửa đêm không sợ ma gõ cửa, Trương Dương à Trương Dương, anh thật sự là khiến cho người ta hâm mộ, trẻ tuổi như vậy mà đã làm bí thư thị ủy Tân Hải, còn tìm được một người vợ chưa cưới vừa xinh đẹp vừa giàu có.

Trương Dương cười nói: Bí thư Tưởng, ngài còn nói thiếu một câu, tôi còn tìm được nhạc phụ đại nhân là bí thư tỉnh ủy.

Tưởng Hồng Cương cười ha ha: Lời này không thể nói được, nói vậy chẳng khác nào phủ định tất cả thành tích công tác của anh. Hắn nói với Hoàng Bộ Thành: bộ trưởng Hoàng, năng lực công tác Trương Dương vẫn rất khá.

Hoàng Bộ Thành gật đầu nói: Đúng vậy! Y cảm thấy mình có chút vị đạo khúm núm nịnh bợ, không ngờ lại với cười lấy lòng với một một cán bộ trẻ tuổi, hơn nữa lại là cấp dưới của mình. Nhưng tình thế bất đồng, khiến y không thể không thay đổi, có câu kẻ thức là thời trang tuấn kiệt, ngay cả phó bí thư thị ủy Bắc Cảng Tưởng Hồng Cương cũng kính Trương Dương như thượng khách, mình còn có cái gì mà không bỏ xuống được?

Trương Dương nói: Về công tác thì cơ hồ mọi người chung quanh đều khen tôi thế này, khen năng lực công tác của tôi mạnh, rồi tiếp sau đó cho thêm một câu, trẻ tuổi, xung động, thiếu kinh nghiệm.

Tưởng Hồng Cương nói: Cái đó còn phải xem là so với ai, anh nếu so sánh với với những đồng chí chúng tôi, thì thiếu kinh nghiệm, nhưng trong thế hệ trẻ tuổi thì anh không nghi ngờ gì nữa là rất nổi tiếng, kinh nghiệm đại biểu cho cái gì? Kinh nghiệm đại biểu cho dễ dính lề thói cũ, dễ bị xơ cứng tư tưởng, một chuyện đồng dạng bảo tôi làm, tôi chỉ sợ là sẽ dựa theo bài bản có sẵn trong đầu mà làm, mà giao cho cậu thì cậu sẽ tìm đường khác, hiệu suất so với tôi thì cao hơn, thành tích so với tôi cũng càng nổi bật hơn.

Hoàng Bộ Thành cũng nói: Tư tưởng của cán bộ trẻ tuổi tràn ngập sức sống, tính khai thác và tính sáng tạo thì cũng hơn chúng ta.

Trương đại quan nhân cười: Hôm nay là làm sao vậy? Hai vị đại nhân khen hạ quan suốt, kheng tôi đến nỗi không nhìn ra được đông tây nam bắc nữa rồi, nơi đây là chốn phật môn thanh tĩnh, trăm ngàn lần đừng phủng sát tôi, mong rằng hai vị đại nhân từ bi hỉ xả, thả cho tôi một con đường sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.