Hứa Song Kì ngây ra một thoáng, thế này không phải là lôi mình theo ư, thế là có ý gì? Là thể hiện anh cao hơn tôi nửa cấp, cố ý để tôi làm phó tổng chỉ huy để thể hiện quyền lực của anh, hay là lấy việc này làm chăn đệm, để chuẩn bị chụp nồi đen lên đầu tôi? Trong lòng Hứa Song Kì tràn ngập cảnh giác, nhưng ở trước mặt mọi người cũng không tiện cự tuyệt, cười nói: Tôi cũng là trên danh nghĩa thôi, chuyện cụ thể vẫn phải dựa vào người trẻ tuổi. Những lời này của y là một lời hai nghĩa, một là lão tử thì treo danh, anh trẻ tuổi hơn tôi mà.
Trương Dương nói: Lão Hứa nói đúng, đoạn thời gian gần đây tôi có cảm giác nguy cơ lửa sém lông mày, loại cảm giác nguy cơ này là đến từ nguy cơ nhân tài, Tân Hải của chúng ta hiện tại đang đối mặt với một lần kỳ ngộ tốt nhất trong lịch sử, nếu chúng ta nắm bắt được, kinh tế Tân Hải không nghi ngờ gì nữa sẽ nhanh chóng đi lên, thực lực thành thị Tân Hải sẽ bước lên một bậc thang mà không ai tưởng tượng được, tôi lấy ví dụ, Tân Hải trước đây chính là một con thuyền đánh cá cũ kỹ, hiện tại đột nhiên cho chúng ta bánh xe vạn tấn , chúng ta vẫn còn dùng phương pháp chèo thuyền trước đây ư, có thể lái được con thuyền có bánh xe vạn tấn này không?
Các thường ủy đều không nói gì, tuy rằng đều biết hắn nói có vài phần đạo lý, nhưng mỗi người cũng đều nghe ra, bí thư Trương đang ám chỉ bọn họ, nói bọn họ chỉ là những thủy thủ lỗi thời, bánh xe vạn tấn bọn họ không lái nổi.
Trương Dương nói: Muốn lái tốt chiến thuyền có bánh xe vạn tấn này, có hai phương pháp, thứ nhất là chúng ta phải học tập, thứ hai chúng ta phải tiến cử nhân tài, đối với Tân Hải chúng ta mà nói, kỳ ngộ đã tới, phải nắm chắc lấy, trong khoảng thời gian ngắn cho dù chúng ta có thể học được thì cũng chưa chắc có thể lái được tốt con thuyền này, cho nên đồng thời vào lúc chúng ta tích cực học tập cũng phải đặt tiến cử nhân tài ở vị trí thứ nhất, nhưng sau khi bước vào cải cách mở cửa, nhân tài đột nhiên trở thành tài nguyên hiếm có, vật lấy hiếm làm quý, vì chuyện này tôi hiện tại đang tốn rất nhiều đầu óc, tôi cơ hồ đã sử dụng tất cả mối quan hệ của mình, nhưng tới giờ thu hoạch vẫn ít ỏi. Hiện tại chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã được định ra rồi, chúng ta phải hợp mưu hợp sức, công tác hàng đầu chính là phát hiện nhân tài, tiến cử nhân tài, đối với cán bộ trẻ tuổi có năng lực trong hệ thống thì phải ưu tiên cân nhắc, đối với cán bộ ưu tú không nằm trong hệ thống nhưng có sở trường về buôn bán bên ngoài và từng có kinh nghiệm công tác tương quan thì phải tuyển, là người lãnh đạo của Tân Hải, tôi cam đoan sẽ bật đèn xanh cho nhân tài chân chính.
Bí thư Ủy ban chính pháp Chu Tường nói: Bí thư Trương có câu tôi đồng ý, hiện tại nhân tài rất thiếu, muốn dẫn nhập nhân tài từ bên ngoài tinh lực và cái giá phải trả là rất lớn, tôi cho rằng cần phải bồi dưỡng nhân tài bản địa, có thể từ bên trong Tân Hải của chúng ta chọn phái đi một số đồng chí trẻ tuổi ưu tú, tới các địa khu tiên tiến trong nước để học tập kinh nghiệm quản lý tương quan.
Trương Dương mỉm cười nói: Đây đúng là một trong những kế hoạch của tôi, tóm lại mọi người phải bệnh thành một sợi dây, cần phải trong khoảng thời gian ngắn tổ kiến tốt đoàn đội lãnh đạo khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải.
Bí thư Ủy ban kỷ luật Bắc Cảng Trần Cương nhìn Hồng Trường Thanh khóc như mưa ở trước mặt mà bất giác có chút đau đầu, hắn thở dài: Cố khóc cái gì? Chuyện chính cô làm ra, hiện tại có khóc cũng có ích lợi gì?
Hồng Trường Thanh nói: Tôi không có mặt mũi nào ở lại Tân Hải nữa, hiện tại tất cả mọi người đang chê cười tôi.
Trần Cương nói: Chuyện của cô tôi đã đề cập qua với lão mạnh của bộ tổ chức rồi, anh ta sẽ ra mặt xử lý chuyện điều động công tác của cô, tới khu khai phá cảng đi.
Hồng Trường Thanh lau nước mắt.
Trần Cương đưa cho cô ta một chiếc khăn tay: Nơi này là văn phòng của văn phòng, cô khóc thành như vậy người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào? Đúng là càng lúc càng không hiểu chuyện.
Hồng Trường Thanh mấp máy môi, có chút ủy khuất nói: Anh chê tôi già đúng không?
Trần Cương cười nói: Tôi nào có nói như vậy, cô không phải là già, mà là thành thục.
Hồng Trường Thanh lau lau khóe mắt, ném cho Trần Cương một ánh mắt đưa tình, Trần Cương lưu ý thấy nếp nhăn nơi khoé mắt của cô ta, trong lòng cảm thán, hồng nhan dễ già, không biết vì sao, hắn bỗng nhiên nhớ tới cháu gái Hồng Thi Kiều của Hồng Trường Thanh, tay hắn gõ lên bàn: Cháu gái cô không sao chứ?
Hồng Trường Thanh nói: Chuyện này khiến nó rất khó xử, tới giờ về chưa quay lại đi làm.
Trần Cương nói: Thằng ôn Trương Dương này đúng là hại người quá đáng, thế này đi buổi tối tôi mời các cô tới Bạch đảo ăn cơm, cô gọi cả Thi Kiều tới.
Hồng Trường Thanh lập tức phát giác ra gì đó, ánh mắt của cô ta có chút do dự.
Trần Cương nói: Cô giúp tôi nói với cô ta, nếu thực sự không muốn tới ban trú kinh thì tôi có thể hỗ trợ điều cô ta đến đoàn thị ủy, qua một đoạn thời gian nữa rồi sẽ tìm công tác thích hợp, cô ta còn trẻ tuổi như vậy thì vẫn có cơ hội mà.
Hồng Trường Thanh tâm sự trùng trùng đi tới bãi đỗ xe, Hồng Thi Kiều chờ cô ta trong xe Hoàng Quan, nhìn thấy cô về thì quan tâm hỏi: Sao rồi?
Hồng Trường Thanh ý bảo cô ta trước tiên lái xe đã, ô tô sau khi rời khỏi trụ sở thị ủy thì Hồng Trường Thanh mới nói: Hắn đã đáp ứng điều cô tới khu khai phá cảng, còn nữa, hắn nói có thể giúp cháu điều động từ ban trú kinh đến đoàn thị ủy công tác.
Hồng Thi Kiều gật đầu nói: Cháu cũng không có mặt mũi nào trở về nữa.
Hồng Trường Thanh lại nói: Tối nay hắn mời chúng ta tới Bạch đảo ăn cơm.
Hồng Thi Kiều đột nhiên giậm phanh, Hồng Trường Thanh bởi vì không hề có dấu hiệu gì, cho nên thân thể nghiêng về phía trước, trán suýt nữa thì va vào kính chắn gió, cô ta có chút kinh ngạc nhìn Hồng Thi Kiều, có điều rất nhanh trên mặt của cô ta liền lộ ra vẻ mặt áy náy.
Hồng Thi Kiều nói: Cô, cháu có thể nói không không?
Hồng Trường Thanh không trả lời cô ta.
Hồng Thi Kiều một lát sau bỗng nhiên lớn tiếng nói: Không, tuyệt đối không! Cháu sẽ không đi gặp hắn, hắn là một tên súc sinh!
Trong ánh mắt Hồng Trường Thanh tràn ngập bi ai, cô ta nói khẽ: Nếu không có hắn, anh trai cháu...
Đừng có nhắc chuyện này với cháu, cái gì nên làm thì cháu đã làm rồi, cháu không cần tiền đồ gì cả, cháu không cần tương lai gì cả, bởi vì... trong hai mắt Hồng Thi Kiều đầy nước mắt: Bởi vì cháu không xứng... Cô ta đột nhiên mở cửa xe, trong ánh mắt kinh ngạc của Hồng Trường Thanh chạy về nơi xa.
Hồng Trường Thanh phản ứng lại, cũng mở cửa xe bước ra, cô ta lớn tiếng gọi tên Hồng Thi Kiều, nhưng Hồng Thi Kiều càng chạy càng xa.
Có một số việc chung quy vẫn phải đối mặt, chuyện điều động Hồng Trường Thanh cuối cùng cũng được đưa lên mặt bàn, cô ta lấy hết dũng khí đi vào văn phòng của Trương Dương, từ sau chuyện lần trước, cô ta là lần đầu tiên trở về Tân Hải, cô ta cũng là lần đầu tiên đi vào văn phòng của Trương Dương, cô ta dã hạ quyết tâm hôm nay đi rồi cô ta sẽ không bao giờ trở về nữa.
Ánh mắt của Hồng Trường Thanh không dám nhìn thẳng Trương Dương, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chột dạ. Lần trước cô ta lập bẫy hại Trương Dương, kết quả bị Trương Dương thoải mái hóa giải, cho tới bây giờ cô ta vẫn không rõ mình tại sao lại vậy? Lúc ấy có phải trúng tà hay không, không ngờ mình lại khai ra tất cả.
Trương Dương vẫn mỉm cười thản nhiên, nhìn dáng vẻ của hắn giống như không có chuyện gì xảy ra vậy: Chị Hồng tới đây à!
Ngay cả Hồng Trường Thanh cũng không thể không bội phục lòng dạ của Trương Dương, bất kể hắn là chân thành cũng được, dối trá cũng được, sau khi sự kiện đó phát sinh, Trương Dương không hề truy cứu trách nhiệm của cô ta, nếu không ngày tháng của của cô ta khẳng định sẽ không dễ sống.
Hồng Trường Thanh thấp giọng gọi một tiếng bí thư Trương, sau đó nói chuyện mình được điều tới Bắc Cảng, bên bộ tổ chức Bắc Cảng đã đồng ý, hiện tại chỉ thiếu cái gật đầu của Trương Dương, chỉ cần hắn gật đầu ký tên, tất cả không thành vấn đề.
Trương Dương nói: Chị hiện tại đã biết ước nguyện ban đầu thành lập thành lập ban chiêu thương chứ?
Hồng Trường Thanh không nói gì, trong lòng vô cùng buồn bã, nếu trên đời này có bán thuốc hối hận, cô ta khẳng định nguyện ý mua một viên để thử, cô ta trước đó căn bản không biết Tân Hải sẽ thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hiện tại sau khi khu bảo lưu thuế nhập khẩu, chủ nhiệm ban chiêu thương nghiễm nhiên trở thành chức quan béo bở nhất Tân Hải. Mình không ngờ lại chủ động từ bỏ vị trí này. Nhưng cô ta cũng không tin Trương Dương thật lòng giao một chức quan béo bở cho mình, Hồng Trường Thanh nói: Bí thư Trương, thật ra tôi từ lâu đã muốn được điều tới Bắc Cảng rồi, nhà của tôi ở đó, lại phải công tác ở đây...
Trương Dương nói: Chị Hồng, tôi chỉ muốn chị cân nhắc cẩn thận một chút, hiện tại Tân Hải đang là lúc cần người, chị đi vào lúc này, khiến đội ngũ cán bộ của chúng ta lại họa vô đơn chí, tôi vẫn hy vọng chị có thể ở lại, công là công và tư là tư, tôi tin chị nhất định sẽ lấy công tác làm trọng.
Hồng Trường Thanh cho rằng Trương Dương hiện tại vẫn chỉ làm bộ làm tịch, cô ta gật đầu nói: Cám ơn bí thư Trương, nhưng đã quyết định rồi.
Trương Dương nói: Được, chị đã cân nhắc kỹ thì tôi cũng không tiện kiên trì ngăn cản, chị tới bộ tổ chức làm thủ tục đi, buổi trưa hôm nay đừng an bài chuyện khác, tôi triệu tập mọi người tổ chức tiễn chị.
Hồng Trường Thanh vội vàng lắc đầu: Thôi đi, bí thư Trương, không cần đâu mà. Cô ta từng thiết kế hãm hại Trương Dương, hiện tại Trương Dương chẳng những không truy cứu hơn nữa còn đề xuất tiễn đưa cho cô ta, Trương Dương có phải muốn nêu cao hình tượng quang huy lấy ơn báo oán trước mặt người khác không? Nghĩ tới cảnh xấu hổ có thể phải gặp, Hồng Trường Thanh còn có cả tâm tư bỏ chạy.