Y Đạo Quan Đồ

Chương 607: Chương 607: Một chiếc cúc




Trương Dương nói: “Một chiếc cúc?” Hắn nhìn thấy rất rõ, thật sự là một chiếc cúc, chẳng có gì đặc biệt, nhưng Đường Đường đã chú trọng vào việc này, mà họ lại không tìm ra được chút manh mối nào, xem ra một chi tiết không bắt mắt có lẽ lại có sự giúp đỡ không ngờ tới.

Đường Đường phóng lớn chiếc cúc, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào trên màn hình, bên trên chiếc cúc này có chữ, một hàng chữ tiếng Anh, Thường Hải Tâm nói nhỏ: “NXRD…”

Cao Liêm Minh nói lại: “NXRD? Nghĩa là gì?”

Đồng Tú Tú nói: “Có lẽ là tên viết tắt tiếng Anh của doanh nghiệp.”

Trương Dương nói: “Hai chữ cái đầu có lẽ là Nam Tích rồi?” (Phiên âm của chữ Nam Tích là NanXi) Mặc dù tiếng Anh của hắn chẳng ra sao, nhưng xét cho cùng hắn cũng đã trải qua nhiều điều, từ hai chữ NX liên tưởng đến Nam Tích khá là dễ dàng, nhưng hai chữ cái đằng sau thì hắn không thể nghĩ ra đó là gì.

Thường Hải Tâm nói: “Chẳng lẽ lại là Nhiệt Điện Nam Tích?” (Nhiệt điện Nam Tích: NanXi ReDian)

Trương Dương vừa nghe quả nhiên là vậy, chữ viết tắt tiếng Anh của hai chữ Nhiệt Điện chẳng phải chính là RD hay sao? Trương Dương có một vài hiểu biết về xưởng nhiệt điện Nam Tích, khu xưởng cũ của xưởng nhiệt điện Nam Tích đã hoàn toàn đóng cửa, giờ đây đang chuẩn bị tháo dỡ, khu xưởng mới đã rời đến khu khai phá của thành phố Nam Tích. Chỉ dựa vào bộ đồng phục này thôi không thể nào chắc chắn được Cung Nhã Hinh bị nhốt trong xưởng nhiệt điện Nam Tích, cũng rất khó để xác định được là xưởng cũ hay xưởng mới, dù là có thể xác định, thì một khu xưởng lớn như thế này biết tìm từ đâu, chỉ dựa vào mấy người họ không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ dò tìm lớn như thế này.

Ngũ Đắc Chí nói: “Tôi cũng có phát hiện, chiếc cúc này có thể xác định về cơ bản vị trí của người bị bắt, theo cuốn băng sau khi đã phân tích âm thanh, tôi còn một vài phát hiện nữa.”

Mấy người vào căn phòng bên cạnh theo Ngũ ĐắcChí, Ngũ Đắc Chí bật lại cuốn băng một lần nữa, tất cả mọi người đều nghe rất kỹ, nhưng không nghe ra gì cả.

Ngũ Đắc Chí nói: “Khi tôi xử lý cuốn băng này, phát hiện còn một âm tần rõ ràng nữa, khi Cung Nhã Hinh nói chuyện, có một âm thanh, mọi người nghe.” Ngũ Đắc Chí lại phát lại cuốn băng rất thành thạo, tất cả mọi người đều chú ý nghe, ngoài Trương Dương, người khác vẫn không phát hiện ra điều gì, Trương Dương nghe thấy ngoài tiếng khóc của Cung Nhã Hinh, còn một tiếng va đập đều đặn và rất bé nữa. Trương Dương nói: “Có tiếng va đập.”

Ngũ Đắc Chí gật đầu, gã hiển thị tất cả âm thanh thu nhận được bằng đồ thị lên màn hình, rồi dùng ngón tay chỉ nhẹ vào một đường trong số đó rồi nói: “Đây là âm thanh của Cung Nhã Hinh, đường này là tiếng va đập mà anh vừa nghe thấy.” Gã phát lại âm thanh này riêng, sau khi phóng lớn tiếng, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ.

Cao Liêm Minh nói: “Tiếng đóng cọc.”

Ngũ Đắc Chí nói: “Không sai, là tiếng đóng cọc.” Gã lại chỉ vào một đường âm tần khác: “Mọi người nghe lại nhé.”

Lần này tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ, là tiếng máy bay vút qua không khí.

Ngũ Đắc Chí nói: “Có lẽ là tập bay, tôi vừa mới tra được, miền bắc Nam Tích có một chiếc máy bay quân dụng.”

Trương Dương nói: “Xưởng nhiệt điện cũ cũng ở miền bắc Nam Tích, cũng có nghĩa là về cơ bản có thể xác định được ở xưởng nhiệt điện cũ.”

Ngũ Đắc Chí nói: “Lúc bắt đầu, tôi rất khó xác định được vị trí cụ thể, giờ đây kết hợp với phát hiện của Đường tiểu thư, có lẽ có thể xác định được nơi người bị hại, đó chính là ở địa chỉ cũ của xưởng nhiệt điện Nam Tích, tôi đã phân tích tiếng đóng cọc, cách nơi nạn nhân bị bắt có lẽ không quá hai trăm mét.”

Trương Dương rất vui mừng, vốn cho rằng đây là việc không thể tìm được tung tích, không ngờ được sự giúp đỡ phối hợp của hai vị cao thủ máy tính là Đường Đường và Ngũ Đắc Chí, cuối cùng đã phát hiện ra chút manh mối, Trương Dương nói: “Giờ đây tôi sẽ đi đến xưởng nhiệt điện.”

Ngũ Đắc Chí nói: “Tôi đi cùng anh.”

Cao Liêm Minh cũng chủ động đi cùng, tên này không thể ngồi không được, nghe thấy có việc hay ho thế này, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội.

Thường Hải Tâm nói: “Tại sao không tìm cảnh sát?”

Trương Dương gian manh nói: “Tìm cảnh sát à? Họ chưa đến nơi thì còi cảnh sát đã làm kinh động mọi người rồi, nếu như làm cho đám bắt cóc đó có sự chuẩn bị, hoàn cảnh của Cung Nhã Hinh chẳng phải càng nguy hiểm hơn hay sao?”

Cao Liêm Minh mặc dù là cảnh sát, nhưng gã cũng tán thành lời của Trương Dương, gật đầu theo: “Mục đích của họ là bắt tội phạm, mục đích của chúng ta là cứu người, muốn làm cho Cung Nhã Hinh bình an trở về, thì không thể để họ nhúng tay vào.”

Trương Dương nói: “Tiểu tử nhà anh rất hiểu sự đời mà, vậy thì anh cũng đừng tham dự vào nữa, ở đây đợi đi.”

Cao Liêm Minh vừa nghe không để cho gã đi cùng, ngay lập tức không vui: “Dựa vào đâu chứ? Tại sao tôi không được đi?”

Trương Dương nói: “Không phải là không để anh đi, mà là chúng ta phải phân ra hành động, phải có người ở đây chủ động nắm thế cục, Hải Tâm và Đường Đường là hai cô nương làm sao ở lại được.” Thật ra là do Trương Dương cảm thấy thân thủ của Cao Liêm Minh không được, sợ gã đi theo sẽ làm hỏng việc, lần này đến cứu Cung Nhã Hinh là một việc đầy nguy hiểm, Ngũ Đắc Chí và Đồng Tú Tú đều là những nhân viên quốc an đã được luyện rèn, còn Cao Liêm Minh chỉ là một luật sư, nếu thật sự phải đánh nhau, lại còn phải đi chăm sóc cho gã. Trương Dương cũng là ý tốt, là muốn bảo vệ Cao Liêm Minh, nhưng Cao Liêm Minh không vui, gã không muốn bỏ lỡ cơ hội làm anh hùng này, nói trắng ra là tên này chỉ đến để cho thêm náo nhiệt thôi: “Không được, tôi phải đi theo.”

Đồng Tú Tú nói: “Này anh có đáng ghét không cơ chứ? Đàn ông đàn ang lớn thế này rồi, mà lại bám dính lấy như con gái vậy, anh không biết phục tùng mệnh lệnh chỉ huy à?”

Cao Liêm Minh nói: “Cô là ai cơ chứ? Việc của thể ủy chúng tôi sao lại liên quan đến cô?”

Trương Dương thấy hai người bắt đầu cãi nhau, cười khổ hạnh nói: “Đã là lúc nào rồi, hai người cãi nhau cái gì cơ chứ? Cao Liêm Minh, anh là luật sư đấy, có chút phong độ đi được không?”

Cao Liêm Minh tức giận nói: “Tôi đương nhiên không bằng anh rồi, anh thật biết làm phụ nữ hài lòng.”

Trương đại quan tức giận, mẹ kiếp, tên khốn này sao lại trút hết giận lên đầu ta rồi, Thường Hải Tâm đứng ở một bên cười khanh khách cùng Đường Đường, họ đồng ý với câu này của Cao Liêm Minh.

Ngũ Đắc Chí nói: “Vẫn chưa đánh giặc, mà trong nội bộ đã lục đục trước thế này rồi, chủ nhiệm Trương, anh làm lãnh đạo thật chẳng ra sao.” Gã nói đỡ: “Thế này, để cho luật sư cao phụ trách lái xe tiếp ứng, hơn một người là hơn một phần sức mạnh.”

Trương Dương cũng chẳng lằng lằng nữa, Cao Liêm Minh đã muốn đi theo, thì kệ gã, hành động lần này dù là thành công hay không, đều làm cho bên công an rất khó chịu, Cao Liêm Minh đi theo có một điểm lợi, cha của gã là phó thính trưởng thính công an tỉnh, nếu có chuyện gì, thì cha của gã nhất định sẽ đến giúp đỡ. Nghĩ vậy, Trương Dương cuối cùng gật đầu: “Được, anh có thể đi theo, nhưng phải hứa với tôi, sau khi chúng tôi vào xưởng nhiệt điện, anh phải ở ngoài để phụ trách tiếp ứng.”

Cao Liêm Minh gật đầu nói: “Không vấn đề gì.”

Mấy người họ chuẩn bị một chút, rồi lái chiếc xe Jeep của Đồng Tú Tú tiến đến xưởng nhiệt điện, trước khi đi, Thường Hải Tâm đến trước mặt Trương Dương, nhắc nhở nhẹ nhàng: “Anh nhất định phải cẩn thận đấy.”

Trương Dương cười nói: “Yên tâm đi.”

Trước khi lên xe, Ngũ Đắc Chí nói thấp giọng với Trương Dương: “Nếu như giải cứu thành công, chúng tôi sẽ đi ngay, họ sẽ không điều tra được bất cứ tài liệu nào về biển số xe của chúng tôi.” Lần này họ đến giúp Trương Dương không phải vì chính phủ cử tới, vì thế không muốn làm ầm lên, Trương Dương rất hiểu điều này.

Đồng Tú Tú lần này mang đến không ít trang thiết bị, họ thay một bộ đồ đen trên xe, mỗi người mặc một chiếc áo chống đạn, khi Đồng Tú Tú đưa áo tránh đạn cho Cao Liêm Minh, Cao Liêm Minh ngớ người, đây là thám tử ở đâu ra cơ chứ, mấy thứ trang bị này sắp đuổi kịp bộ đội đặc chủng rồi.

Ngũ Đắc Chí mở một tấm bản đồ khu xưởng ra trên máy tính, lúc này đã là bốn giờ sáng, trên nền trời vẫn là một màu đen kịt, xung quanh xưởng nhiệt điện rất tĩnh lặng, công trường tây bắc đã đình công, âm thanh đóng cọc họ nghe thấy bên trong cuốn băng có lẽ ở đây, Ngũ Đắc Chí đã tính toán khoảng cách, nơi cách công trường gần nhất đó chính là cửa tây của xưởng nhiệt điện, nếu như Cung Nhã Hinh ở trong xưởng nhiệt điện, cô ấy có lẽ ở chỗ nào đó gần đây, khả năng ở trong phía tây của xưởng nhiệt điện là rất lớn.

Đồng Tú Tú đeo khẩu trang màu đen, chuẩn bị xong vũ khí máy móc, thử một chút đầu ngắm, đầu ngắm nhắm vào đúng đầu của Cao Liêm Minh, làm cho Cao Liêm Minh sợ thụt đầu thụt cổ: “Cẩn thận, cẩn thận không bắn nhầm đấy.”

Đồng Tú Tú cười nói: “Nhát như cầy sấy vậy, anh tưởng là súng lục à?” Cao Liêm Minh nói: “Cẩn tắc thì vô ưu mà.”

Ngũ Đắc Chí đưa một chiếc súng cho Cao Liêm Minh nói: “Biết bắn súng không?”

Cao Liêm Minh gật đầu, gã có chứng nhận bắn súng, có điều đó là ở Mỹ, ở Trung Quốc tàng trữ súng là bất hợp pháp, Cao Liêm Minh ngày càng hiếu kỳ với thân phận của họ, Trương Dương tìm được ở đâu đám người này cơ chứ, có thể nhận ra họ được huấn luyện rất kỹ càng, và rất chuyên nghiệp, hơn nữa còn có những trang bị máy móc hiện đại, Trương Dương thật là có bản lĩnh.

Ngũ Đắc Chí nói: “Công xưởng lớn như vậy, chúng ta không thể nào tìm từng phòng một, cần phải dụ chúng ra ngoài.”

Cao Liêm Minh nói: “Dụ thế nào?”

Đồng Tú Tú nối một ngọn đèn cảnh sát, rồi nói với Cao Liêm Minh: “Chúng tôi sau khi tiềm phục xong trong xưởng nhiệt điện rồi sẽ thông báo cho anh, lúc đó anh lái chiếc xe cảnh sát chạy lòng vòng ở ngoài xưởng, còi cảnh sát nhất định sẽ làm kinh động đến lũ côn đồ đó.”

Ngũ Đắc Chí nói: “Chúng ta có thiết bị thám thính, tất cả động tĩnh trong vòng hai trăm mét đều có thể phát hiện ra được.”

Cao Liêm Minh đã hiểu, họ bảo mình làm mồi câu.

Trương Dương vỗ vỗ vào vai gã rồi nói: “Bảo trọng nhé.” Nói xong hắn đeo khẩu trang lên rồi nhảy xuống xe.

Cao Liêm Minh nhìn bóng ba người đó nhanh chóng tiếp cận bức tường bao quanh xưởng nhiệt điện, Trương Dương nhảy lên trước, một tay tóm lấy một góc của bức tường để mượn lực, cơ thể đã ở trên bức tường rồi, thân thủ linh hoạt nhanh nhạy của hắn làm cho Cao Liêm Minh tặc lưỡi khen không dứt, thật ra Trương đại quan vẫn giữ phần lớn thực lực của mình, với võ công của hắn, nhảy qua bức tường này không hề có chút khó khăn nào.

Sau khi Đồng Tú Tú chạy lấy đà, cô nhảy lên một bước, Trương Dương nhanh chóng nắm lấy tay phải cô, rồi kéo cô lên, Ngũ Đắc Chí cũng dùng cách như vậy để nhảy lên tường, Đồng Tú Tú lợi dùng kính viễn vọng để quan sát tình hình xung quanh, xác định không có ai tuần tra ở phạm vi xung quanh xưởng nhiệt điện, mới nhanh chóng làm một động tác tay, cả ba người cùng nhảy xuống dưới bức tường.

Vì xưởng nhiệt điện cũ bị ô nhiễm nghiêm trọng, hơn nữa lại ở trung tâm thành phố, cùng với việc phát triển không ngừng của thành phố, cần phải rời ra khỏi nội thành, giờ đây khu xưởng mới đã nằm ở khu khai phá, và ở đây cũng đã trở thành hoang phế, mảnh đất này đã được rao bán, mùa xuân năm sau sẽ tiến hành công tác bốc dỡ. Những máy móc quan trọng đã được chuyển đi gần hết rồi, giờ đây trong xưởng bình thường chỉ có hai ông già trông cửa.

Muốn tìm ra nơi ẩn nấp của đám côn đồ trong xưởng nhiệt điện lớn như thế này là điều không dễ dàng gì, Ngũ Đắc Chí trước đó căn cứ theo phân tích âm tần, vừa rồi lại quan sát vị trí của khu đóng cọc, xác định được phạm vị tương đối, Cung Nhã Hinh có lẽ bị nhốt trong khu tây bắc của xưởng nhiệt điện.

Ba người họ đến gần đó, Trương Dương thông qua điện thoại nói nhỏ với Cao Liêm Minh bắt đầu hành động.

Không lâu sau đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên, Cao Liêm Minh đã bắt đầu chạy lòng vòng xung quanh xưởng nhiệt điện.

Ngũ Đắc Chí cầm một chiếc ra đa nhỏ trong tay, lợi dụng thiết bị này, có thể thám thính được động tĩnh trong phạm vi hai trăm mét.

Không lâu sau, quả nhiên ở vị trí phía đông của họ có sự thay đổi.

Trương Dương và Đồng Tú Tú đi yên lặng về phía người đến, một người đàn ông đội chiếc mũ bảo hiểm, mặc đồng phục bước chầm chậm đến, trong tay y cầm một ngọn đèn, đang quan sát tình hình, Đồng Tú Tú giương nỏ lên, Trương Dương giơ tay ấn lấy chiếc nỏ của cô, thấp giọng nói: “Phải bắt sống.”

Đồng Tú Tú gật đầu, Trương Dương lợi dụng màn đêm xông ra.

Người đàn ông đó khi ý thức được có người áp sát đã kêu thất thanh lên một tiếng, chưa đợi y phản ứng lại, Trương Dương đã bịt lấy miệng y, con dao trong tay dí vào cổ của người đó, gằn giọng nói: “Muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.”

Người đàn ông đó mặt đầy kinh sợ, chiếc đèn trong tay cũng rơi xuống đất, Đồng Tú Tú lúc này cũng xông đến, dùng chiếc nỏ máy đè lên cổ của người đàn ông.

Trương Dương lúc này mới bỏ tay khỏi miệng của người đàn ông.

Người đàn ông run rẩy nói: “Các người muốn lấy gì thì lấy đi…Tôi…Tôi chỉ là người trông cổng thôi….”

Trương Dương thò tay ra giật lấy tấm biển hiệu trên người đàn ông đó, soi dưới ánh đèn, bên trên có chữ Lý Phúc Lai, rồi có cả ảnh, cả mã số nhân viên, ảnh đúng với mã số nhân viên.

Lý Phúc Lai sợ đến độ kinh hồn bạt vía, run rẩy nói: “Ở đây tôi còn mẹ già tám mươi tuổi, còn vợ còn con…Các anh tha cho tôi đi…Tôi đảm bảo sẽ không nói gì…Trong xưởng còn một vài dây điện cũ, nếu các anh muốn thì tôi sẽ mở cửa cho các anh…”

Trương Dương thật là vừa tức vừa buồn cười, mẹ kiếp thế này là thế quái nào chứ, tên này vừa bị bắt đã khai tuốt tuồn tuột ra rồi, nếu như đây là thời kháng Nhật, đây nhất định là Hán gian, Trương Dương nói: “Nói tí thôi, trong xưởng các anh còn người khác không?”

Lý Phúc Lai lắc đầu.

Ngũ Đắc Chí cũng bước đến, thấp giọng nói: “Trong xưởng chỉ có một mình anh à?”

Lý Phúc Lai nói: “Tối nay chỉ có mình tôi trực ban, không còn ai khác nữa.”

Đồng Tú Tú dù sao cũng là phụ nữ, nên cô cẩn thận hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Buổi sáng có xe nào vào đây không?”

Lý Phúc Lai nói: “Có mấy chiếc xe đến để lấy phế liệu.”

Trương Dương nói: “Vào lúc năm sáu giờ chiều, có xe nào vào đây không?” Hắn hỏi như vậy, là vì Cung Nhã Hinh bị bắt cóc vào lúc này.

Lý Phúc Lai nghĩ một lúc rồi nói: “Không có.” Y nói không hề chắc chắn, Trương Dương nhìn chăm chăm vào hai mắt y, đầy hoài nghi.

Lý Phúc Lai bị Trương Dương làm cho sợ hãi, môi run lên rồi nói: “Có mấy chiếc xe dừng tạm ở hậu viện của chúng tôi…” Mảnh đất phía sau xưởng nhiệt điện từ lúc xưởng rời đi luôn để không, dù sao để không cũng chẳng làm gì, mấy người phụ trách coi cửa thương lương một lúc, lợi dụng mảnh đất này, rồi treo lên một tấm biển khu đỗ xe, dành cho một vài chiếc xe ngoại tỉnh đỗ buổi tối, họ dựa vào đó thu vài món tiền nhỏ.

Trương Dương nói: “Đưa chúng tôi đi xem.”

Lý Phúc Lai nói: “Chỉ có xe, không có người, chúng tôi chỉ giữ xe, không giữ người.”

Trương Dương tức giận nói: “Lằng nhằng ít thôi, đưa chúng tôi đi xem mau.”

Bãi để xe nhỏ ở đằng sau xưởng chí có bốn chiếc xe chở hàng, Ngũ Đắc Chí bước đến kiểm tra, chiếc xe không có gì khác thường, Trương Dương nói: “Chỉ có số này thôi sao?’

Lý Phúc Lai nói: “Khi tôi thay cả chỉ có thế này thôi.” Y lấy sổ đăng ký ra đối chiếu, đột nhiên nói: “Lão Trần đã nhận hai chiếc xe khách, đỗ ở bãi xe số hai.”

Trương Dương nhìn theo hướng tay y chỉ, Đồng Tú Tú đẩy Lý Phúc Lai rồi nói: “Mau mở cửa ra.”

Lý Phúc Lai tìm chum chìa khóa, đến trước cửa bãi đỗ xe run rẩy mở cửa, vì sợ trong đó có quân mai phục, Ngũ Đắc Chí và Đồng Tú Tú đều chuẩn bị sẵn tinh thần, vũ khí trên tay đã nhắm chuẩn vào bên trong.

Cánh cửa của bãi để xe chầm chậm mở ra, ánh sáng chiếu vào bên trong, bãi để xe này có thể đỗ hai chiếc xe khách cỡ lớn, bên trong chỉ có một tiếng xe khách hiệu Thiếu Lâm, ngoài ra chẳng còn ai khác nữa, Lý PHúc Lai nhìn vũ khí trong tay họ, suýt nữa thì đái dầm, đây là những ai cơ chứ? Ăn cướp mà con đem theo cả vũ khí nữa.

Đồng Tú Tú phát hiện ra trên chiếc móc treo quần áo ở góc tường phía tây có treo một bộ đồng phục màu xanh đậm, cô bước qua đó, cầm chiếc tay áo của bộ đồng phục lên, nhìn thấy cổ áo có một chiếc cúc, bên trên quả nhiên có chữ viết tắt của xưởng nhiệt điện Nam Tích: NXRD, Đồng Tú Tú vui mừng chỉ với Trương Dương.

Trương Dương gật đầu rồi yên lặng lắng nghe, hắn nghe thấy tiếng thở rất yếu ớt, hắn dùng đèn pin chiếu vào trong, không nhìn thấy gì, hắn quay ngược chuôi dao, đập vỡ kính ở cửa trước, sau đó thò tay vào kéo cửa xe ra, từ trước đến giờ hắn rất tin tưởng vào thính giác của mình, tin rằng mình không hề nghe nhầm, Ngũ Đắc Chí bước đến tìm cùng với hắn, trong xe không có ai, Trương Dương cẩn thận phân biệt vị trí của tiếng thở, có lẽ là đến từ dưới chân, hắn thấp giọng nói: “Trong khoang hành lý.”

Ngũ Đắc Chí lấy dụng cụ mở khóa ra, vặn đứt khóa của khoang hành lý, kéo cửa khoang hành lý ra, nhìn thấy có một bóng người đang cuộn trong đó. Từ cơ thể có thể nhận ra đó là một thiếu nữa, Trương Dương lật người cô ta ra, vẻ mặt của Cung Nhã Hinh tái mét, hai mắt nhắm chặt, miệng đã bị tím do thiếu không khí, Trương Dương bắt mạch cho cô, may mà tim vẫn đập.

Lý Phúc Lai thấy họ tìm ra một cô gái, sợ đến độ thất thanh: “tôi không biết…tôi thật sự không biết…” Y thật sự không biết trong bãi để xe lại có một cô gái.

Trương Dương tức giận nói: “Im miệng.” Hắn muốn cấp cứu ngay, nhưng nghĩ lại vẫn vẫy tay với Đồng Tú Tú, Đồng Tú Tú bước đến đặt nỏ máy trong tay xuống, nằm lên người Cung Nhã Hinh hô hấp nhân tạo, Trương Dương ngồi một bên nắm lấy tay Cung Nhã Hinh, truyền khí trong người vào cơ thể của cô ta, tình hình của Cung Nhã Hinh không tệ lắm, nếu như họ đến muộn một chút thôi, có lẽ rằng cô ấy sẽ chết vì thiếu không khí.

Ba phút sau, Cung Nhã Hinh cuối cùng đã chầm chậm mở hai mắt, cô nhìn thấy mấy người Trương Dương, sợ đến độ hét lên, Trương Dương lúc này mới nhớ ra khẩu trang mặt nạ của mình, hắn bỏ mặt nạ xuống, nói với Cung Nhã Hinh: “Nhã Hinh đừng sợ, chú là chú Trương của cháu, tất cả đã qua rồi.”

Cung Nhã Hinh nhận ra Trương Dương, nước mắt đột nhiên trào ra, chỉ kêu một tiếng chú Trương, rồi đã khóc không thành tiếng, Trương Dương đã kiểm tra cho cô ta, Đồng Tú Tú nói: “Chúng tôi đi đây, những việc còn lại giao cho anh tự giải quyết rồi.”

Trương Dương gật đầu, Đồng Tú Tú vỗ vào vai Cung Nhã Hinh bước ra khỏi cửa, Cao Liêm Minh nhận được tin lái chiếc xe cảnh sát vào trong xưởng nhiệt điện, tên này hú còi cảnh sát ở ngoài gần nửa tiếng đồng hồ mà không có ai ra hỏi han gì cả, Cao Liêm Minh thấy Cung Nhã Hinh đã được giải cứu cũng vô cùng vui mừng, gã vội vàng hỏi: “Bọn bắt cóc đâu?”

Trương Dương lắc đầu nói: “Không ở đây, chỉ vất Cung Nhã Hinh ở lại đây rồi đi mất, có điều nếu như chúng ta đến muộn một chút, sợ rằng Cung Nhã Hinh sẽ thiếu không khí mà chết rồi, đám người này thật là hiểm độc.”

Cao Liêm Minh đột nhiên nghĩ đến Phạm Tư Kỳ, lần này Phạm Tư Kỳ có lẽ đã gặp phiền phức lớn rồi, trước mắt tất cả những chứng cứ thu thập được đều vô cùng bất lợi với cô ta, Cung Nhã Hinh an toàn rồi, nhưng sự việc của Phạm Tư Kỳ vẫn chưa kết thúc.

Trương Dương nhấc điện thoại gọi cho Cung Kỳ Vĩ, trong điện thoại hắn thông báo đơn giản cho Cung Kỳ Vĩ, đã tìm được Nhã Hinh, bình an vô sự, bảo Cung Kỳ Vĩ đừng thông báo cho bên cảnh sát, Trương Dương không hề biết rằng, điện thoại của Cung Kỳ Vĩ đã bị cảnh sát khống chế rồi.

Sau khi Cung Kỳ Vĩ nhận được điện thoại của Trương Dương, mười phút sau đã đến xưởng nhiệt điện, khi y nhìn thấy con gái đang khoác áo khoác mắt rớm lệ bước về phía y trong ánh sáng lờ mờ của buổi sớm, Cung Kỳ Vĩ không còn ngăn nổi dòng nước mắt nữa, nước mắt y rơi xuống lã chã, tiếng y đã trở nên khàn đặc: “Nhã Hinh.”

Cung Nhã Hinh vừa khóc gọi cha, vừa lao về phía cha mình, ào vào lòng cha, hai cha con ôm chặt lấy nhau, thấy cảnh hai cha con đoàn tụ, Trương Dương và Cao Liêm Minh nở một nụ cười hạnh phúc.

Lý Phúc Lai thấy chuyện này không phải là chuyện nhỏ, không ngừng giải thích: “Tôi thật sự không biết, tôi không liên quan gì đến việc này…”

Cao Liêm Minh kéo y sang một bên, thấp giọng nói: “Muốn không sao thì đừng nhiều lời, việc của hai người vừa nãy đừng nhắc đến, biết chưa? Hôm nay chỉ có tôi và anh ấy đến, không có ai khác cả, anh có rõ không?”

Lý Phúc Lai nào dám nói nửa chữ không, chỉ không ngừng gật đầu.

Tiếng còi cảnh sát chói tai xé tan sự tĩnh mịch của buổi sáng sớm, hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát tỏa vào bên trong cánh cửa xưởng nhiệt điện.

Cung Kỳ Vĩ lúc này mới nghĩ ra sự việc Trương Dương đã dặn dò, y xin lỗi Trương Dương: “Trương Dương, điện thoại của tôi bị giám sát.”

Trương Dương cười nói: “Không sao.” Hắn hiểu được con người của Cung Kỳ Vĩ, biết rằng y sẽ không cố ý tiết lộ tin tức cho cảnh sát.

Cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Trương Đức Phóng dẫn gần một trăm cảnh sát đến xưởng nhiệt điện, cảnh sát luôn luôn nghe trộm điện thoại của Cung Kỳ Vĩ, họ cho rằng đám bắt cóc sẽ còn liên hệ với Cung Kỳ Vĩ, chỉ cần chúng gọi điện thoại đến, là có thể xác định được vị trí của chúng ngay, nhưng điều làm cảnh sát thất vọng là, đám bắt cóc từ đầu đến cuối không hề gọi điện thoại, có điều giám sát điện thoại của Cung Kỳ Vĩ vẫn có chỗ có ích, họ đã nhận được tin tức Trương Dương tìm thấy Cung Nhã Hinh ngay.

Sắc mặt của Trương Đức Phóng rất không đẹp, mặc dù Cung Nhã Hinh bình an vô sự, nhưng Trương Dương làm như vậy đồng thời chẳng coi gã và cả hệ thống công an Nam Tích ra gì, Trương Đức Phóng thậm chí còn không kịp chào với phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ, mà đi thẳng đến trước mặt Trương Dương: “Trương Dương, anh có ý gì? Anh đã có manh mối, tại sao không liên hệ với bên cảnh sát chúng tôi? Tại sao phải hành động một mình?”

Trương Dương không nói gì, Cao Liêm Minh bước đến: “Này, anh nói chuyện cũng phải lịch sự chút, chúng tôi rất muốn hợp tác với các anh, nhưng các anh có nói gì với chúng tôi đâu, còn đuổi chúng tôi ra ngoài, cái gì gọi là hành động một mình? Đợi các anh hành động, thì đến mùa quýt à.”

Trương Đức Phóng mặt đỏ bừng, không những gã, mà tất cả những cảnh sát ở đó đều cảm thấy dơ mặt.

Trương Dương cười nói: “Cục trưởng Trương, xuất phát điểm của mọi người đều là cứu người cả, giờ đây Nhã Hinh đã bình yên vô sự rồi, tôi thấy không cần phải truy cứu những vấn đề cỏn con này nữa.”

Cung Kỳ Vĩ nói: “Đúng thế, Nhã Hinh bình an là tốt rồi, có việc gì, về sau chúng ta giải thích rõ ràng là được.”

Trương Đức Phóng nhìn Trương Dương nói: “Anh cần phải cho tôi một lời giải thích hợp lý.” Từ khi gã và Trương Dương quen nhau đến nay, chưa bao giờ nói chuyện cứng nhắc như vậy với Trương Dương.

Trương Dương lúc này rất tốt tính, tối nay họ đã hành động thành công, tìm được Cung Nhã Hinh, cảnh sát Nam Tích thật sự quá mất mặt, Trương Đức Phóng tức giận cũng là điều bình thường, có điều hắn cũng không muốn giải thích nhiều, dù sao sự việc đã như vậy rồi, người tôi đã cứu ra rồi, Trương Đức Phóng nhà anh thích làm gì thì làm.

Cung Nhã Hinh nép vào lòng cha, cô run rẩy nói: “Cha, cảnh sát đó lấy một chiếc khăn tay úp vào mũi con, con đã không còn biết gì nữa rồi, sau khi tỉnh lại, họ bảo con nói vào máy quay, sau đó trói con nhét vào trong khoang hành lý của xe ô tô…”

Cung Kỳ Vĩ vuốt tóc con gái, nhẹ nhàng nói: “Trở về là được rồi, không sao là được rồi.”

“Cha, mẹ con đâu?”

Cung Kỳ Vĩ nói: “Mẹ con ốm rồi, nửa đêm cha đã đưa mẹ con vào bệnh viện, vừa rồi cha đã gọi điện cho mẹ con rồi.” Cung Kỳ Vĩ lại lấy điện thoại gọi cho vợ, rồi đưa điện thoại cho con gái, Cung Nhã Hinh cầm điện thoại, chỉ gọi một tiếng mẹ ơi, rồi khóc, Dương Ninh bên kia cũng khóc.

Trương Đức Phóng đến trước mặt Cung Kỳ Vĩ, gã thấp giọng nói: “Thị trưởng Cung, tôi nghĩ vẫn phải đưa Nhã Hinh đến bệnh viện kiểm tra toàn diện…”

Cung Kỳ Vĩ hiểu ý của Trương Đức Phóng, y ho một tiếng rồi nói: “Đợi chút nữa tôi sẽ đưa nó đi, cảnh sát các anh đừng tham dự vào nữa, tôi không muốn nó sợ thêm.”

Trương Dương nói: “Yên tâm đi, Nhã Hinh không sao.”

Cung Kỳ Vĩ nhìn Trương Dương, y nhìn Trương Dương bằng cái nhìn đầy cảm kích, thật ra trong lòng Cung Kỳ Vĩ cũng đang có một câu hỏi lớn, vì chuyện của con gái y, hệ thống công an thành phố Nam Tích đã có một cuộc tổng động viên, với quy mô lớn như vậy mà cũng không tìm thấy bất cứ manh mối nào, làm thế nào mà Trương Dương lại tìm được?

Tất cả mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ về chuyện này, nội bộ cảnh sát còn có người nghi ngờ rằng việc bắt cóc có liên quan đến Trương Dương, có điều sự việc như thế này chỉ có thể nghĩ trong đầu, không ai dám nói ra, nếu như để Trương Dương biết, nhất định sẽ chết với hắn.

Trương đại quan cũng hiểu, cần phải cho tất cả mọi người một sự giải thích hợp lý, thế là hắn mời Đường Đường đến, trước mặt tất cả thành viên của tổ chuyên gia, giải thích chuyện này, Trương đại quan vừa mở miệng là: “Thật ra việc này rất đơn giản, tất cả chỉ vì một chiếc cúc áo.”

Đường Đường nói hết một lượt việc cô xử lý hình ảnh, phát hiện ra bộ quần áo đồng phục ở bối cảnh phía sau, rồi phát hiện ra chiếc cúc trên cổ tay áo, từ chữ tiếng Anh viết tắt trên chiếc cúc tìm ra xưởng nhiệt điện Nam Tích, vì Trương Dương yêu cầu, trong cả quá trình này không hề nhắc đến tên của Đồng Tú Tú và Ngũ Đắc Chí.

Tổ trưởng tổ chuyên gia, thị trưởng thành phố Nam Tích Hạ Bá Đạt nói: “Nhưng tấm ảnh đó mấy người lấy được ở đâu?”

Cao Liêm Minh đắc ý nói: “Khi tôi và Trương Dương phát hiện ra Lâm Bội Bội chết, tôi nhân lúc công an không chú ý đã nhặt được trên mặt đất.”

Trương Đức Phóng nhìn Cao Liêm Minh, tức đến độ nghiến răng, nếu như tên này không phải là con trai của phó thính trưởng công an nào, thì nhất định phải cáo tội anh ta việc che giấu bằng chứng.

Trương Đức Phóng nói: “Chỉ dựa vào 1 bức ảnh mà các anh đã đoán được vị trí của xưởng nhiệt điện à?”

Trương Dương cười nói: “Còn phải dựa vào cuốn băng mà Thị trưởng Cung cho chúng tôi nữa, Đường Đường dùng máy tính phân tích âm tần của cuốn băng, phát hiện ra tiếng đóng cọc trong đó, và cả tiếng máy bay nữa, tổng hợp những nhân tố này, chúng tôi đã đoán ra đám côn đó rất có khả năng nhốt Nhã Hinh trong xưởng nhiệt điện, vì tất cả mọi thứ của chúng tôi đều là phỏng đoán, nên không báo cáo với cảnh sát ngay, chúng tôi đến xưởng nhiệt điện, tìm được người coi cửa là Lý Phúc Lai, nói rõ sự tình với anh ta, anh ta rất phối hợp, giúp chúng tôi tiến hành tìm kiếm ở trong xưởng nhiệt điện, cuối cùng đã tìm ra được Cung Nhã Hinh bị bắt ở đâu, nói ra thì, chúng tôi thật sự khá là may mắn.” Trước khi Trương Dương nói câu này đã nói trước với Lý Phúc Lai, Lý Phúc Lai chỉ muốn thoát thân khỏi chuyện này, đương nhiên rất phối hợp với hắn.

Hạ Bá Đạt nghe đến đây, nhìn Trương Đức Phóng đầy ẩn ý, nói: “Đồng chí Đức Phóng, bộ phận kỹ thuật của công an các anh mà còn không bằng một lập trình viên máy tính của thể ủy, nói ra chỉ sợ người ta chê cười.”

Trương Đức Phóng mặt đỏ đến tận cổ, mẹ kiếp, hôm nay thật là mất mặt quá đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.