Lúc Trương Dương tới đón Tần Thanh, thấy em trai nàng ta, Tần Bạch đã đứng ở trước cửa nhà cùng với hai chiếc vali to đùng. Xem ra vị bí thư đoàn thị ủy Tần Thanh này đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng để chiến đấu trường kỳ ở Xuân Dương.
Thấy Trương Dương đánh xe đến, Tần Bạch mang hai cái vali lớn đi tới. Trương Dương liền đỡ hắn một tay, nhưng không ngờ Tần Bạch lại tránh né, chẳng cần nhờ Trương Dương giúp, một mình đem đem hai cái vali để vào cốp xe. Từ hành động của hắn cũng nhận ra, hắn chẳng mấy thiện cảm với Trương Dương.
Trong lòng Trương đại quan nhân cũng thầm mắng tiểu tử Tần Bạch cố chấp. Nói thế nào đi chăng nữa, lão tử cũng đã cứu chị ngươi một mạng, chẳng cần ngươi phải đối đãi với ta như ân nhân, nhưng cũng đừng có cư xử như với cừu địch như vậy chứ?
Quả thức tính tình Tần Thanh chẳng khác chị gái hắn, là một cảnh sát, hắn phải giữ vững nguyên tắc cùng lập trường của mình. Cũng từ lần đầu tiên chạm trán với Trương Dương, lúc Trương Dương vượt đèn đỏ vi phạm luật giao thông, hắn đã có ấn tượng cực kỳ không tốt với thằng nhãi lưu manh giảo hoạt này rồi. Tuy rằng hắn loáng thoáng nghe thấy chuyện chị gái bị Lê Hạo Huy bắt cóc, nhưng Tần Thanh lại một mực phủ nhận. Nàng ta chỉ nói, lần đó Lê Hạo Huy xông vào trường Đảng càn quấy gây rối, cũng chẳng đề cập chút gì tới Trương Dương. Chính bởi vì vậy Tần Bạch cũng chẳng hề hay biết hành động anh hùng cứu mĩ nhân kia của Trương Dương, vì thế ấn tượng của hắn về Trương Dương vẫn là một gã lưu manh vô lại.
Tần Thanh cũng nhận ra thái độ không mấy thiện cảm của em trai mình với Trương Dương, nàng cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ lắc đầu cười cười. Trương đại quan nhân cũng chẳng thèm xo đo với Tần Bạch, thấy Tần Thanh ra liền vội vàng giúp nàng ta xách cái vali nhỏ bỏ vào cốp xe.
Tần Bạch cũng không biết ra chị gái ra từ bao giờ, thấp giọng nói: “Chị à! Ở Xuân Dương, nếu như chị gặp phải bất kỳ phiền phức gì, cũng đều phải nói cho em biết đó!”
Tần Thanh cười nói: “Biết rồi. Ngươi ở nhà cũng phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt. Còn nữa, cũng phải biết linh hoạt trong công tác một chút, đừng có cứng đầu cứng cổ như trước nữa, không lại làm ba mẹ tức giận!”
Trương Dương nổ máy, Tần Bạch chậm rãi đi lên cửa xe, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Ngươi lái xe cho cẩn thận một chút, xe hỏng hóc gì thì cấm không được chạy tiếp!”
Trương Dương cười nói: “Rõ rồi ngài sĩ quan cảnh sát! Xe ta trông thì có vẻ cũ thế thôi, nhưng máy móc vẫn còn ngon lành chán. Bây giờ cho đi kiểm tra sức khỏe cũng thừa đạt loạt A!”
Tần Thành trừng mắt nhìn Trương Dương, quay sang em trai nói: “Được rồi, Tiểu Bạch, vào nhà đi!”
Trương Dương chậm rãi cho xe chạy. Đi được một quãng rồi mà vẫn thấy Tần Bạch đứng đằng sau nhìn dõi theo, Trương Dương không khỏi nở nụ cười trêu đùa nói: “Chủ tịch Tần! Em trai người có phải là một người cứng nhắc không?”
Tần Thanh lạnh lùng liếc nhìn Trương Dương nói: “Hắn không phải là người cứng nhắc, mà là nghiêm túc, điểm này hắn cũng giống ta. Đám thanh niên thời nay cũng chẳng biết hai chữ này viết như thế nào đâu!” Dụng ý trong lời nói của nàng, không cần nói cũng hiểu. Bởi nhẽ ấn tượng về Trương Dương trong mắt Tần Thanh là lưu manh gian xảo, lúc nào cũng cợt nhả không có tí nghiêm túc nào. Nhưng ngẫm kỹ lại thì hắn cũng chẳng làm gì đến mức quá đáng, chỉ là hay làm người khác tức giận mà thôi.
Trương Dương ra vẻ trầm ngâm một lúc rồi thấp giọng nói: “Tần Thanh, Tần Bạch! Cha mẹ các ngươi đặt tên như vậy, xem ra họ cũng muốn các ngươi sau này làm quan thanh liêm liêm khiết!”
Tần Thanh nhẹ giọng nói: “Cha ta là người chính trực ngay thẳng, nhưng cũng chính vì bản tính như vậy nên bị người khác ghen ghét hãm hại. Đúng như ngươi nói, người đặt tên chúng ta như vậy là mong muốn chúng ta phải sống ngay thẳng. Nếu như bao giờ ngươi vào nhà ta, thì hẳn sẽ nhìn thấy mấy chữ người treo ngay trên tường: “Phấn thân toái cốt hồn bất phạ. Yếu lưu thanh bạch tại nhân gian” (Thịt nát xương tan thề không sợ. Quyết lưu tiếng thơm tại nhân gian)
Tuy vẻ mặt của Tần Thanh vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Trương Dương có thể nhận ra trong đôi mắt đẹp kia đang toát lên sự hâm mộ cùng nhiệt huyết mãnh liệt. Tuy là nói lại câu của cha mình, nhưng dường như Tần Thanh đã thấm nhuần tư tưởng của ông, đã, đang và sẽ vẫn làm một vị quan thanh liêm chính trực, chí công vô tư. Nhưng chẳng hiểu sao Trương Dương lại bỗng nhiêm sinh ra dự cảm không lành, với tính cách như vậy, chắc chắn nàng ta sẽ gặp nhiều trở ngại khi về Xuân Dương công tác.
Tần Thanh bỗng nhiên quay sang nhìn Trương Dương nói: “Vì sao ngươi lại nhìn ta như vậy?”
Trương Dương thở dài nói: “Ta ở thể chế nhà nước tuy không lâu, thế nhưng cũng hiểu ra vài điều. Ở trên quan trường mà cứ cứng nhắc bảo thủ như ngươi, chắc chắn nửa bước cũng khó đi. Muốn tiến xa hơn được cần phải có mánh khoé cùng thủ đoạn, phải biết nhìn xa trông rộng, phải biết linh hoạt, lúc rắn lúc mềm. Nhiều lúc muốn làm đại sự thì không được câu nệ tiểu tiết.”
Tần Thanh nhịn không được phải nở nụ cười. Tiểu tử Trương Dương có thể nói ra được những lời này, chứng tỏ hắn cũng có chút tố chất làm quan. Nàng nhẹ giọng nói: “Trên đời này không có con đường nào thẳng tắp, cũng chẳng có chuyện gì là thuận buồm xuôi gió. Lại càng không có mấy cái chuyện tốt từ trên trời rơi ...” Nói còn chưa hết câu, đột nhiên xe jeep đột nhiên rung mạnh, Trương Dương liền xoay tay lái cho xe tấp vào lề đường.
Vừa mở mui xe lên, hơi nước bốc lên trắng xóa.
Thấy Tần Thanh đi tới, Trương Dương cười khổ nói: “Thật đúng như ngươi nói. Trên đời này không có con đường bằng phẳng, cũng chẳng có chuyện gì là thuận buồm xuôi gió!”
Tần Thanh mỉm cười nói: “Để ta kiểm tra xem thế nào!” Vừa nói nàng vừa cột tóc mình lại, xắn tay áo lên bắt đầu kiểm tra máy móc. Trương đại quan nhân nói về xe cộ thì mù tịt, đành phải đứng một bên mà nhìn. Tần Thanh kiểm tra một lúc phát hiện nguyên nhân là do đoạn ống làm mát bị hở nên mới bị như vậy. Nàng kêu Trương Dương đi kiếm một xô nước lạnh, rồi lấy dụng cụ sửa lại đoạn ống. Nhìn thì đơn giản nhưng Tần Thanh cũng phải sửa mất nửa ngày trời, lúc hai người tới Xuân Dương thì cũng đã làm xẩm tối rồi.
Bởi vì Tần Thanh cũng chẳng báo cho đám cán bộ dưới Xuân Dương một tiếng nên ủy ban huyện cũng chẳng có nghi lễ tiếp đón tân chủ tịch. Còn về vấn đề ăn uống ngủ nghỉ thì chẳng có vấn đề gì, Trương Dương chỉ cần lấy danh nghĩa người của sở thương mại đầu tư là có thể dễ dàng mượn một phòng ở khách sạn Minh Châu. Mà dạo gần đây người của bên sở thương mại cùng mấy người thương nhân thường lui tới khách sạn Minh Châu nên cũng không ai để ý tới Tần Thanh đi cùng Trương Dương. Thấy trời cũng nhá nhem tối, Trương Dương cũng chẳng có ý định quay về xã Hắc Sơn Tử nữa mà tiện thể kiếm luôn một phòng nghỉ qua đêm, định bụng sáng sớm mai về. Đối với vị nữ chủ tịch huyện này, Trương Dương cũng tận tâm hầu hạ hết mức. Thuê hẳn cho nàng một phòng hạng sang đầy đủ tiện nghi, lại có cả phòng làm việc riêng nữa. Hơn hết Trương Dương còn tự thân khuân cả đống hành lý của nàng mang tận lên phòng.
Tần Thanh cười nói: “Ngươi làm như vậy có hơi phung phí tiền bạc không?”
“Chi phí đều không tính cho ngươi, là của bên sở thương mại đầu tư ta phụ trách!”
Tần Thanh lắc đầu nói: “Nhớ kỹ! Dựa theo nguyên tắc, ta có thể kiểm tra ngươi bất cứ lúc nào!”
Trương Dương ha hẳ cười lớn: “Không thành vấn đề! Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa. Ngươi tắm nhanh lên một chút, sau đó ta dẫn ngươi đi ăn, thuận tiện cải trang vi hành Xuân Dương một chuyến luôn!”
Tần Thanh cười nói: “Sở dĩ ta muốn ngươi chở đi, cũng là không muốn người ta biết ta đến đây, lại càng không có suy nghĩ gì gọi là cải trang vi hành gì cả!” Tuy ngoài miệng thì nói vậy thôi, chứ thực ra nàng cũng muốn điều tra tình hình huyện Xuân Dương một chuyến, nhưng nói thế nào đi chăng nữa nàng lại không thích đi cùng thằng nhãi này chút nào cả.
Trương Dương nhìn lại đồng hồ một chút, mới đó mà cũng sắp bảy giờ rồi, quay sang nói với Tần Thanh: “Nửa tiếng sau ta lại tới!” Tần Thanh đi ra tiễn hắn rồi đóng cửa phòng lại.
Tần Thanh cũng chẳng biết vì sao tự dưng mình lại cười mỉm. Kỳ thực nàng cũng không thấy tiểu tử Trương Dương này giống mấy gã lưu manh đầu đường xó chợ.
Khóa kỹ cửa phòng xong, nàng liền chuẩn bị đồ đi tắm. Quần áo rơi xuống lộ ra một thân mình đẹp hoàn mỹ, da thịt trắng muốt, trong suốt như ngọc. Bờ ngực nàng vẫn cao vút như thiếu nữ tuổi đôi mươi. Dòng nước ấm áp chảy dài trên thân thể nàng, gột rửa đi bao bụi bặm trần cùng mệt mỏi. Chỉ những lúc như thế này nàng mới quên được cái chốn quan trường giả dối kia, chỉ có lúc này nàng mới nhận ra mình là một người con gái.
Đang tắm, bỗng nhiên Tần Thanh lại cảm giác nhộn nhạo dưới chân. Đôi mắt đẹp mở ra cúi xuống nhìn lại một chút, đã thấy con chuột to đùng chạy vụt qua chân trốn vào góc phòng. Nàng sợ đến hét toáng cả lên.
Phòng Trương Dương nằm ngay bên cạnh phòng Tần Thanh. Vừa về đến nơi là Trương Dương chạy ngay vào phòng tắm. Đang định cởi nốt cái quần đùi lại nghe tiếng kêu thất thanh của Tần chủ tịch huyện. Không nghĩ ngợi nhiều, Trương Dương liền lao ra, chạy nhanh tới trước cửa phòng nàng ta. Lúc này tiếng hét của Tần Thanh lại càng lớn hơn. Trương Dương thấy nóng ruột, cũng chẳng thèm gõ cửa nữa, một cước đá bay cửa phòng, vội vàng xông vào phòng tắm. Vừa vào liền thấy Tần Thanh đang đứng trong bồn tắm, trên người chỉ độc mỗi chiếc khăn tắm trắng tinh quấn quanh người. Hai tay nàng chụm lại che trước ngực, nhưng vì chiếc khăn tắm hơi nhỏ nên phần trên của bộ ngực nõn nà kia vẫn lộ ra mồn một. Đôi chân dài no tròn trắng muốt gần như không được che đậy đập thẳng vào mắt Trương Dương. Khuôn mặt xinh đẹp giờ đây sợ đến trắng bệch ra, như không còn chút máu nào nữa. Thấy Trương Dương tới, nàng vội vã chỉ vào góc phòng nói: “Chuột … Có chuột …!”
Trương Dương còn tưởng có chuyện gì, hóa ra chỉ mỗi con chuột nhắt, thế mà cũng hét toáng lên như bị cưỡng gian không bằng. Nhấc chân lên định đạp con chuột một cái, nhưng không ngờ con chuột lại mau lẹ chạy vụt ra, thoát khỏi bàn chân Trương Dương trong gang tấc, một mạch chạy tới chỗ bồn tắm. Tần Thanh lại sợ hãi hét lên một tiếng, vội vàng nhảy ra khỏi bồn tắm chạy tới núp đằng sau Trương Dương, gắt gao ôm chặt lấy cánh tay hắn, hai mắt nhắm nghiền lại. Đôi bồng đào căng tròn ép sát vào tay Trương Dương, làm hắn thiếu chút nữa xịt cả máu mũi. Con chuột thấy bên kia người đông thế mạnh liền nhanh nhẹn bám men theo đường ống nước chạy thoát ra ngoài. Lúc này Trương Dương mới quay đầu lại cười cười nói: “Không có việc gì ...” Miệng thì nói vậy nhưng hai mắt thằng nhãi ranh này vẫn dán chặt trên bờ ngực cao vút kia.
Mãi tận tới lúc này Tần Thanh mới nhận ra tình trạng hở trên hé dưới của mình. Nhưng quả không hổ danh lãnh đạo cao cấp lâu năm, tuy tình trạng xấu hổ như vậy nhưng rất nhanh nàng cũng trấn tĩnh lại được, chỉ là nụ cười có chút hơi gượng gạo. Tần Thanh đạm nhiên nói: “Không còn việc gì nữa thì ngươi đi ra ngoài đi!”
Trong đầu Trương Dương lúc này tràn ngập những ý nghĩ đen tối. Trương Dương hận không thể vươn ma trảo ra nhào nặn hai khối đậu hũ to tướng kia. Nhưng chút lý trí sót lại nói cho hắn biết người ta là tân chủ tịch huyện, là cấp trên của mình, nếu như cứ thuận theo sự thúc giục của ham muốn, đè nàng ta xuống, thì đó là phạm tội. Gần như phải mất toàn bộ sức lực Trương Dương mới có thể đè nén dục vọng xuống, nhắm mắt thở sâu rồi chậm rãi gật gật đầu đồng ý. Bởi vì cửa phòng bị Trương Dương đá bay nên giờ hắn phải đứng ở ngoài cửa, trông chừng không cho người khác xông vào.
Một lúc sau Tần Thanh đã mặc quần áo xong, nhưng vẫn cẩn thận soi gương, chỉnh trang lại bản thân một chút. Ngẫm lại tình huống vừa rồi quả thực mất mặt không chịu được. Nguyên một cán bộ Đảng viên được tôi luyện thử thách trong nhiều năm như vậy, vậy mà vừa trông thấy một con chuột nhắt đã sợ đến hồn phi phách tán. Càng làm nàng xấu hổ hơn khi tiếng hét của nàng lại khiến thằng nhãi Trương Dương phá cửa xông vào, để hắn được một phen chiếm đại tiện nghi như vậy. Nhưng dù hậm hực trong lòng, nàng cũng không thể trách tội Trương Dương được. Dù sao người ta cũng là có lòng giúp đỡ nên mới xông vào, cũng là vô tình mới nhìn thấy ...!
Tần Thanh hít sâu một hơi, hai tay vỗ nhẹ lên má mình cố gắng xua đi những hình ảnh đáng xấu hổ vừa rồi. Sau khi bình tĩnh lại, nàng mới nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm đi ra bên ngoài. Vừa ra ngoài liền thấy Trương Dương cùng một người quản lí của khách sạn đang nói chuyện. Trương Dương có vẻ tức giận mắng lớn: “Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Tiếng là khách sạn ba sao mà lại có chuột là sao?”
Gã quảng lí kia biết sai liền rối rít xin lỗi Trương Dương và ngỏ ý muốn đổi phòng khác cho bọn họ ngay. Thực ra hai phòng Trương Dương thuê là phòng Vip của khách sạn, bình thường cũng ít người tới thuê nên không được chăm nom kỹ lưỡng cho lắm, bởi vậy mới xảy ra vấn đề như vậy. Gã quản lí cười cười lấy lòng nói vài câu rồi nhanh nhẹn đi sắp xếp đổi một phòng gần đó cho Trương Dương.
Nhân lúc rảnh rỗi, Trương Dương liền chạy về phòng tắm ào một cái, lúc xong xuôi nhìn đồng hồ cũng là 7h20 rồi. Lại nhớ tới vị chủ tịch huyện vẫn còn đang bụng đói đứng chờ mình, Trương Dương cũng thấy có chút áy náy, nhưng cũng thấy hơi chột dạ. Dù sao lúc nãy tuy vô tình nhưng hắn cũng được chiêm ngưỡng khá nhiều cái thân hình kia, Trương Dương thầm nghĩ, chẳng biết nàng ta có vì vậy mà sinh lòng oán hận hắn không nữa?
Thấy vẻ mặt lạnh băng như thường ngày của Tần Thanh, Trương Dương cũng thấy yên lòng đôi chút, xem chừng nàng ta cũng không muốn nhắc tới chuyện đó nữa. Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, con gái đang tắm, đột nhiên một gã đàn ông lại đạp cửa xông vào, đã thế lại còn nhìn lấy nhìn để người ta, thử hỏi Tần Thanh không hận, không thù sao được? Nhưng thân là cán bộ nhà nước, lại còn là Đảng viên, Tần Thanh cũng không muốn nhắc tới chuyện đáng xấu hổ đó nữa, cứ coi như là chưa từng xảy ra đi. Chỉ cần thằng nhãi kia không nói, nàng cũng chẳng thèm đả động đến làm gì.
Chẳng hiểu có phải vừa rồi bị kích động quá không, thế nào nàng ta lại đi mặc một bộ đồ thể thao màu xám, che kín mít từ đầu tới chân, chẳng để lộ chút da thịt nào. Cũng là vừa mới tắm nên tóc còn chưa khô, Tần Thanh phải buộc theo kiểu tóc đuôi ngựa. Bởi vậy giờ đây Tần Thanh trông càng có vẻ trẻ trung xinh tươi tràn đầy sức sống hơn mấy đồ công sở kia nhiều.
Trương Dương cười tít mắt nói: “Chúng ta qua Yến Lâm Viên ăn đi!”
Tần Thanh cũng nhàn nhạt gật đầu, rồi sóng vai cùng Trương Dương đi xuống lầu.
Thực ra Tần Thanh tới Xuân Dương nhậm chức cũng đơn giản vì nàng muốn tránh xa Giang Thành một thời gian. Tuy rằng sau vụ việc bị Lê Hạo Huy bắt cóc rồi doạ giết ở trường Đảng, biểu hiện của nàng vẫn bình thản như không có chuyện gì, chứ thực ra nội tâm nàng cũng chịu một vết thương lòng khá sâu. Chỉ có rời xa Giang Thành, vết thương đó của nàng mới bớt đau đớn đi một ít.Từ lúc tới được Xuân Dương này, tâm tình đè nặng bao ngày nay của nàng mới được thả lỏng đi một chút, dù sao ở đây, ngoại trừ Trương Dương ra, cũng chẳng còn ai biết đến nàng chẳng biết đến quá khư của nàng.
Lúc tới nhà hàng Yến Lâm Viên, tuy chỉ có hai người nhưng Trương Dương cũng gọi hẳn bốn món. Quả thực Tần Thanh cũng thấy có chút đói bụng, chẳng cần biểu hiện thái độ thục nữ rụt dè trước mặt Trương Dương, cứ thế ngấu nghiến thức ăn. Trương Dương cũng phải khen ngợi tính cách thẳng thắn của Tần Thanh, khi thấy nàng ta vẫn cứ ăn uống tự nhiên như không. Nếu như là Sở Yên Nhiên, bị hắn thấy tuốt tuồn tuột như vậy, phỏng chừng cũng phải dăm bữa nửa tháng nàng ta mới hết ngượng ngùng được.
Trương Dương cười cười, với tay lấy chai rượu vang rót cho Tần Thanh một chén. Tần Thanh cũng không từ chối, nhẹ nâng chén lên cười nói: “Cảm ơn ngươi đã cho ta đi nhờ xe!”
Trương Dương nói: “Không cần cảm ơn. Được chở Tần chủ tịch huyện là niềm vinh hạnh của tôi mà!”
Tần Thanh mỉm cười cụng chén với hắn. Nhấp một ngụm rượu rồi thấp giọng nói: “Lẽ nào ngươi muốn cho mọi người biết thân phận của ta?”
Trương Dương cố ý giả ra điệu bộ giật mình tỉnh ngộ, gượng cười nói: “Tần di nói chí phải. Sau này ta phải đổi cách xưng hô mới được. Phải không Tần di?”
Tần Thanh thừa biết là thằng nhãi này đang cố tình chọc tức mình, ngón tay trỏ nàng miết xung quang miệng chén rượu, ánh mắt tràn đầy tình thân nói: “Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta cũng không ngại!”
Lúc này Trương Dương mới cười cười cợt nhả trêu đùa: “Nhìn thoáng qua thì người còn trẻ hơn so với ta đến vài tuổi. Gọi là Tần di liệu có làm người già đi không?”
Đến giờ Tần Thanh cũng không nhịn được nữa. Thằng nhãi con vô lại này, đã được đằng chân, lại lân đằng đầu, không thấy nói gì tưởng ta sợ ngươi sao? Đôi mi thanh tú hơi xếch lên, ánh mắt cũng có chút giận giữ nhìn Trương Dương. Cũng vì nàng là cấp trên nên dù có tức giận đến đâu cũng phải có chừng mực, nàng làm vậy cũng là biểu lộ ý muốn nói Trương Dương biết khó mà lui, tự nhìn lại bản thân mình là ai, và ngươi đang nói chuyện với ai?
Tuy rằng Trương đại quan nhân không phải là cái hạng người thấy chút uy áp là sợ co vòi, nhưng hắn cũng phải dè chừng thân phận của Tần Thanh một chút. Dù sao nàng ta cũng là cấp trên của mình, hơn hết, công việc sau này cũng còn phải qua lại ít nhiều tới nàng ta, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Trương Dương liền thay đổi bộ dạng, tươi cười nói: “Hay là như vậy đi. Lúc nào không có người ngoài, ta gọi ngươi là chị Thanh, được không?”
Dù sao ở Xuân Dương này, cũng có thể coi tiểu tử này là ngươi thân duy nhất của mình, bởi vậy Tần Thanh cũng không tiện từ chối. Nàng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, lại nâng chén rượu lên nói: “Sau này còn phải nhờ ngươi giúp đỡ nhiều!”
“Ta cũng vậy!”
Sau tiếng cụng chén này thì mối quan hệ như chị em, ngoài cấp trên với cấp dưới giữa hai người được xác lập. Cũng có thể nói đây là sự trao đổi qua lại giữa hai người. Tần Thanh thì muốn thông qua Trương Dương này nhanh chóng nắm bắt tình hình thực tế tại huyện Xuân Dương. Còn Trương Dương cũng biết, vị tân chủ tịch huyện này là tấm vé để hắn có thể bước thêm vài bước nữa trên con đường làm quan của mình.
Đột nhiên Trương Dương lại mở lời dò hỏi: “Lúc nào thì người chính thức triển khai công tác?”
Tần Thanh hờ hững trả lời: “Có lẽ cuối tuần này tin tức sẽ được truyền xuống đây!”
Trương Dương nghe xong cũng ngẩn cả người. Chẳng phải nàng ta nói muốn tới Xuân Dương cải trang vi hành ba ngày sao? Xem ra vị mỹ nữ chủ tịch huyện này thật sự muốn làm điều gì đó, nhưng lại không muốn người khác biết. Hay là nàng ta chỉ lấy cớ để đi chơi nghỉ ngơi? Nếu không thì chỉ còn một khả năng, đó là dã tâm của Tần Thanh rất lớn, nàng ta muốn bước tiếp một bước nữa trên con đường làm quan, nên mới chấp nhận tạm thời làm chủ tịch huyện Xuân Dương để tạo chiến tích. Ba ngày cải trang vi hành này là nàng ta muốn lặng lẽ quan sát tình hình Xuân Dương, để có thể đưa ra được những bước đi chắc chắn, những phương án có lợi cho nàng ta nhất.
Nhưng Trương Dương cũng mặc kệ ý đồ của nàng ta ra sao, chỉ cần biết là lần này nàng ta chỉ đích danh hắn đưa đi Xuân Dương, như vậy chẳng phải nàng cũng có chút tin tưởng hắn hay sao? Trương Dương cũng biết, chỉ chút ít đó chẳng giúp gì được trên con đường làm quan của hắn. Nhưng Trương Dương cũng không phủ nhận, quả thực từ lần nhìn thấy nội y lúc cứu nàng ta trên mái nhà, rồi tới lần gần như nhìn thấy hết thân hình nõn nà của nàng ta. Là nam nhân chính hiệu, Trương đại quan nhân cũng phải sinh lòng tà niệm. Một thửa ruộng màu mỡ như vậy, nếu như không tận lực cày sâu cuốc bẫm thì chẳng phải là phí hoài ưu vật trời ban hay sao?
Đúng lúc này thì Tần Thanh mở lời cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Dương: “Ta muốn mấy ngày này ngươi dẫn ta đi khảo sát một chút những hạng mục trọng điểm của huyện!” Trương Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện giờ trọng điểm của huyện cũng chỉ có hai hạng mục. Thứ nhất là mỏ than Hồng Thạch Cốc, thứ hai là hạng mục công trình khu du lịch của An lão tiên sinh ở núi Thanh Thai. Mỏ than Hồng Thạch Cốc đã được chính thức đầu tư và đưa vào khai thác sử dụng, còn khu du lịch núi Thanh Thai thì vẫn còn đang trong giai đoạn khảo sát thực địa.”
Tần Thanh mỉm cười nói: “Được! Vậy trước hết cứ tới hai nơi đó đi. Ba ngày chắc đủ để khảo sát hai nơi đó!”
Trương Dương cũng vui vẻ gật đầu đồng ý, khối người mơ còn không được làm tài xế cho mỹ nữ chủ tịch huyện nữa ấy chứ. Nhưng mà chẳng biết phí xăng xe có được tính vào phí công tác của chủ tịch huyện không nhỉ? Thực ra Trương Dương cũng không tính toán tí tiền còm này, điều hắn vẫn thắc mắc là vị nữ chủ tịch huyện này nổi tiếng là người công tư phân minh, thế sao giờ lại cưu xử với hắn như người nhà vậy? Hay là nàng ta đã rục rịch bắt đầu tạo dựng bè phái cho mình? Tuy rằng chức vụ Trương Dương ở huyện không cao, thế nhưng cũng phải cân nhắc cẩn thận nên theo bè phái nào. Vấn đề quan trọng nhất là Dương Thủ Nghĩa, hiện giờ ở Xuân Dương, hắn chẳng khác nào ông trời, chẳng có ai dám chống đối lại hắn cả. Cũng vì trước kia Trương Dương có xích mích với quý tử của hắn là Dương Chí Thành, vụ việc lần đó cũng làm Dương Thủ Nghĩa mất mặt một phen. Bởi vậy mà hắ vẫn ghi hận Trương Dương trong lòng, hiển nhiên Trương Dương sẽ không được nằm trong hàng ngũ bè phái của hắn. Lần này mỹ nữ chủ tịch huyện tới nhậm chức, có chỗ dựa vững chắc như vậy, Trương Dương cũng phải nhân cơ hội này chen một chân vào trong hàng ngũ của nàng. Đầy tới thì đầy tớ, mà không thì làm tài xế riêng cho mỹ nữ chủ tịch huyện cũng được.
Chẳng hiểu sao cứ nhìn Tần Thanh thì mấy cái hình ảnh lõa lồ của nàng trong buồng tắm lại hiện lên trong đầu Trương Dương. Nào là đôi chân dài thon thả, nào là bờ ngực căng tròn nõn nà đang phập phồng lên xuống, nửa kín nửa hở sau chiếc khăn tắm. Là phản ứng bình thường của nam nhân, chỗ ấy của Trương Dương lại nóng dần lên. Trương Dương sợ rằng Tần Thanh nhận ra điều gì, cuống quít nâng chén rượu vang lên một hơi uống sạch, cố gắng không nghĩ tới mấy cái hình ảnh chết người đó nữa.
Hiển nhiên Tần Thanh cũng không biết trong đầu thằng nhãi kia đang nghĩ mấy thứ bậy bạ gì. Nàng chuyển trọng tâm câu chuyện sang vấn đề khác: “Huyện Xuân Dương có chỗ nào đẹp không?”
Trương Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngoại trừ Hồng Nhạn Tháp bên bờ sông Xuân Thủy ra, ta thấy Xuân Dương cũng chẳng còn chỗ nào đẹp cả. Hai năm nay huyện nhà cũng bỏ không ít tiền để xây dựng kè cống đê điều dọc hai bờ sông Xuân Thủy, bây giờ cảnh quan hai bên sông cũng khá đẹp!”
Tần Thanh mỉm cười nói: “Vậy được rồi, chốc nữa ngươi dẫn ta tới đó ngắm nhìn một chút!”
Ăn cơm xong trương Dương liền chở Tần Thanh tới bờ sông Xuân Thủy ngắm cảnh. Đi bộ dọc theo bờ sông là có thể tới Hồng Nhạn Tháp. Vừa đi Trương Dương vừa giới thiệu cho nàng tình hình thực tế những vùng quanh bờ sông. Gió đêm mang theo hơi nước mát lạnh khẽ thổi, giống như đôi tay thiếu nữ nhỏ bé, mềm mại, nhẹ nhàng mơn trớn trên mặt hai người. Tần Thanh cởi dây cột tóc ra, mái tóc đen dài xõa tung xuống, sau đó lại bị làn gió đêm thổi khẽ tung bay. Từng làn hương thơm mát cứ thế thoang thoảng trong gió, kết hợp hoàn hảo với dáng điệu mê người của Tần Thanh, kiến Trương đại quan nhân cứ đứng ngây ngốc ngắm nhìn mãi.
Trương Dương bỗng nhiên thở dài cảm thán, chẳng hiểu sao một thân hình đẹp như kia mà nội tâm bên trong lại phức tạp đến nhường vậy. Đi được một lúc nữa liền tới Hồng Nhạn Tháp. Hằng đêm dưới chân Hồng Nhạn tháp đều mở phiên chợ đêm cực kỳ đông vui náo nhiệt, thu hút khá đông người dân của huyện tới đây dạo chơi mua sắm. Tuy rằng quy mô không bằng khu chợ đêm Tam Nguyên Cung của Giang Thành, nhưng nói về độ náo nhiệt thì cũng chẳng kém mấy phần.
Tần Thanh cùng Trương Dương cũng hòa mình vào dòng người đông nghịt. Tần Thanh thì có chút thích thú đứng ngắm nhìn mấy đồ trang trí bằng pha lê. Chẳng là huyện Xuân Dương cũng khá nổi tiếng với nghề làm thủy tinh, xung quanh cũng có không ít làng nghề chuyên làm thủy tinh xuất bán đi nơi khác. Tần Thanh thì đang mải mê ngắm nghía chọn mấy món đồ trang trí bằng thủy tinh, còn Trương Dương lại đứng ngắm nhìn Hồng Nhạn Tháp. Nhìn tháp mà Trương Dương lại nhớ lại tối đó là hắn đã cõng Hải Lan lên đỉnh tháp ngắm cảnh. Vẫn bầu trời đêm đấy, vẫn những vì sao lung linh kia, vẫn là ánh trăng sáng trong như hôm nay, nhưng người lại không còn. Bỗng nhiên Trương Dương lại man mác buồn, hắn nhắm mắt lại, thở dài một hơi. Đột nhiên Trương Dương lại cảm thấy có chút khác thường, quay đầu lại nhìn thì thấy một gã dáng người thấp bé đang vội vàng chen lẫn vào đám đông rời đi. Trương Dương sờ lại túi quần thì thấy cái ví đã không cánh mà bay, trong lòng thầm chửi .Mẹ nó chứ, đã buồn thối ruột rồi lại còn bị ăn trộm nữa. Lắc mình một cái Trương Dương đã tới ngay đằng sau lưng tên trộm kia, nhấc chân đá một cái vào lưng hắn. Tên trộm kêu thảm một tiếng, cả người mất đà bay thẳng về phía trước rồi ngã sóng xoài ra đất, cái ví tiền trong tay hắn cũng rơi ra.
Trương Dương chậm rãi nhặt ví tiền mình lên, nhìn lại bên trong một chút, thấy vẫn chưa mất mát thứ gì, nhưng hắn vẫn chưa nguôi giận, giơ chân sút một phát vào bụng tên trộm một cái. Tên trộm đau đến nỗi gập cả người lại, cứ thế rên rỉ mãi không thôi. Cũng bởi vì động tĩnh bên này hơi lớn nên gây sự chú ý của hai gã tuần cảnh gần đó. Chẳng là tình huống chợ đêm Hồng Nhạn Tháp khá phức tạp, bởi vậy hằng đêm cũng đều phải có cảnh sát tuần tra bảo vệ trật tự trị an. Hai gã tuần cảnh thấy bên này có đánh nhau liền hùng hổ xông tới cả giận mắng lớn: “Dừng tay! Sao ngươi lại đánh người ta hả?”
Trương Dương giơ cái ví tiền trong tay mình lên nhếch mép cười khểnh nói: “Là hắn móc túi ta, các ngươi nhanh bắt hắn đí!”
Một gã tuần cảnh lớn tiếng nói lại: “Ngươi là ai? Có nhân chứng nhìn thấy hắn ta lấy trộm ví tiền của ngươi không?”
Bỗng nhiên trong đám người có người hô lớn: “Là hắn vô cớ đánh người, chúng ta đều không thấy người kia lấy trộm ví tiền của hắn!” Chắc hẳn gã vừa lên tiếng cũng là đồng bọn với tên trộm này.
Sắc mặt hai gã tuần cảnh càng trở nên khó coi hơn, giọng điệu cũng cường ngạnh hơn: “Hai người các ngươi đều theo ta về đồn để điều tra làm rõ!”
Lúc này Tần Thanh mới chậm rãi đi tới bên người Trương Dương, vừa rồi nàng còn đang mải chọn đồ nên cũng không thấy một màn Trương Dương đánh người. Nhẹ giọng nói nhỏ vào tai Trương Dương: “Thôi bỏ đi!”
Ngẫm lại thì đồ cũng chẳng mất mát gì, Trương Dương cũng không muốn làm to chuyện nữa, lạnh lùng nói: “Thôi bỏ đi, ta cũng chẳng thèm so đo tính toán với các ngươi nữa, nhanh cút hết đi cho ta!”
Tên trộm kia thấy Trương Dương tha mạng liền vội vàng lẩn nhanh vào dòng người, thế nhưng hai gã tuần cảnh lại chưa chịu buông tha. Một gã cả giận mắng lớn: “Ngươi đã đánh người trái pháp luật, lại còn dám lớn tiếng như vậy nữa à?”
Trương Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn gã tuần cảnh kia nói: “Sự tình đều đã rõ ràng, nếu như hắn không phải trộm, việc gì phải chạy nhanh như vậy?”
Thế nhưng gã tuần cảnh kia dường như lại thích bắt chẹt Trương Dương, hắn vẫn cứng giọng đối nghịch lại: “Hai mắt ta không có thấy hắn trộm đồ của ngươi, nhưng ta lại thấy rõ ràng ngươi hành hung người khác. Không nói nhiều nữa, ngươi theo ta về đồn, lấy khẩu cung.!”
Trương đại quan nhân không phải là dạng người thích chịu lép vế, lại trước mặt mỹ nữ chủ tịch huyện này thì sao có thể để mất mặt như vậy được. Tự nhiên hắn phải cường ngạnh đối chọi lại: “Cái con mẹ nó! Cảnh sát gì chứ? Ta thấy ngươi là đồng bọn với bọn trộm kia thì có!”
Nghe xong những lời này của Trương Dương, hai gã cảnh vệ kia lại càng giận dữ hơn, rút rùi cui ra chỉ thẳng mặt Trương Dương quát lớn: “Giờ ta bắt ngươi tội gây mất trật tự trị an!”
Tuy rằng là một người nóng tính, nếu là bình thường thì chắc hẳn hai gã tuần cảnh này đã nằm đo đất từ lâu rồi. Nhưng giờ đang ở chốn đông người, lại trước mặt vị nữ chủ tịch huyện chí công vô tư nay, hiển nhiên thân là cán bộ nhà nước, Trương Dương không thể có những hành động của lưu manh vô lại đó được. Chỉ đạm nhiêm móc di động ra gọi thẳng trực tiếp cho Khương Lượng. Khương Lượng nghe xong cũng phát hỏa, chẳng biết hai thằng mù nào lại dám cả gan bắt tiểu Trương chủ nhiệm. Khương Lượng cũng là đang có chút chuyện ở gần đó, hắn liền kêu Trương Dương trước tiên cứ theo hai gã tuần cảnh kia về đồn, còn hắn sẽ chạy tới đó ngay.
Trưng Dương cùng Tần Thanh theo hai gã tuần cảnh về đồn. Bên này còn chưa bước chân vào đồn, Khương Lượng đã vội vã chạy tới trước rồi. Hai gã tuần cảnh thấy Khương đội trưởng tới đều giật mình sửng sốt, sợ hãi lúng túng nói: “Khương đội trưởng …” Trong lòng bọn họ cũng đều hiểu, chắc chắn tiểu tử kia vừa rồi là đánh điện gọi Khương đội trưởng tới.
Khương Lượng trừng mắt giận dữ mắng lớn: “Đồ ngu! Các người không biết phân biệt đâu là người ngay kẻ gian hay sao? Kêu các ngươi đi bắt trộm cướp, chứ không bảo các ngươi đi vu oan hãm hại người tốt. Phải chẳng các ngươi muốn bi xé vành mũ? Xé vành mũ là từ chuyên môn trong sở cảnh sát, hàm ý cũng như ám chỉ xóa tên cách chức vậy.
Gã cảnh vệ béo lùn thực ra là cấp dưới của Khương Lượng, hiển nhiên cũng hiểu hàm ý trong lời của thủ trưởng, cũng chỉ là mắng chủi vài câu lấy lệ mà thôi. Hắn làm vẻ mặt đau khổ nói: “Khương đội trưởng không biết đó thôi, lúc nãy chính mắt bọn ta trông thấy tiểu tử này hành hung người khác …”
Khương Lượng lại giận dữ mắng lớn hơn: “Tiểu Lý! Hai mắt ngươi có mù không vậy? Tiểu Trương chủ nhiệm của sở thương mại đầu tư mà ngươi cũng không nhìn ra là sao? Phải ngươi chán làm cảnh sát, muốn về quê cuốc đất trồng khoai?”
Từ vụ thương lượng thành công với An lão tiên sinh, đại danh tiểu Trương chủ nhiệm bên sở thương mại đầu tư chẳng khác nào sấm truyền bên tai, hai gã tuần cảnh kia nghe xong sắc mặt trắng bệch hết cả ra. Chẳng cần nói đâu xa lạ, tiền lệ trước đây có đồn trưởng Vương Trung Khoa, cũng bởi vì đắc tội với tiểu Trương chủ nhiệm mà bị giáng chức xuống làm cảnh sát giao thông, ngày ngày đứng đừng hít bụi. Từ một thời gian ngắn mà một tiểu tử chưa tốt nghiệp Vệ giáo, lại có thể được thăng một lèo lên làm phó chủ nhiệm sở thương mại, thử hỏi thế lực đằng sau tiểu tử đó phải to lớn nhường nào? Hơn nữa trong nội bộ cảnh sát ai mà không biết bộ ba mới nổi Khương Lượng, Triệu Tân Vĩ cùng Đỗ Vũ Phong đều có quan hệ mật thiết với cục trưởng Thiệu Vệ Giang. Mà bộ ba này lại đều là lão bằng hữu của tiểu Trương chủ nhiệm, động phải tiểu Trương chủ nhiệm chẳng phải là động vào chính cấp trên của mình sao?
Gã tuần cảnh béo lùn kia cũng có chút thức thời, biết được danh tính của Trương Dương liền vội vàng xin lỗi rối rít. Trước mặt Trương Dương, Tần Thanh cũng làm cái điệu bộ của một vị lãnh đạo rộng lượng hòa ái, phất tay lạnh nhạt nói: “Bỏ đi, cũng chẳng có chuyện gì to tát cả!”
Là cấp trên sao Khương Lượng lại không biết, hai gã thuộc hạ ngu dốt này chắc chắn cũng có móc nối với tên trộm kia, càng nghĩ càng tức, hung hăng trừng mắt nhìn hai gã tuần cảnh kia. Sự việc cũng nhanh chóng được giải quyết, Khương Lượng đích thân tiễn Trương Dương cùng Tần Thanh ra tận ngoài cửa. Dáng vẻ cao ráo xinh đẹp cùng khí chất nhã nhặn cao quý của Tần Thanh cũng khiến Khương Lượng phải liếc nhìn trộm vài lần. Càng ngắm mỹ nữ kia Khương Lượng càng bội phục Trương Dương. Chẳng biết thằng nhãi ranh này có gì mà lắm gái đẹp đi theo hắn tới vậy, từ tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu tới cả mỹ nữ dung mạo tuyệt trần hắn cũng vơ một lượt. Trương Dương cũng không có ý định muốn giới thiệu Tần Thanh với Khương Lượng, hàn huyên với hắn vài câu rồi xin phép cáo từ. Lúc Trương Dương sắp đi, Khương Lượng liền gọi với lại nói: “Nếu tối mai ngươi không có việc gì, thì qua Kim Khải Việt, mấy anh em uống rượu hàn huyên. Thế nào?”
Trương Dương suy nghĩ một chút rồi vui vẻ gật đầu đồng ý: “Cũng được, mai ta sẽ gọi điện cho ngươi!”
Hồng Thạch Cốc nằm cách huyện Xuân Dương 20km về phía đông bắc. Đây là một nơi hoang vu nghèo khó nhất cả huyện Xuân Dương, đất đai thì khô cằn, giao thông bế tắc, dân cư lại thưa thớt, được cái trữ lượng than đá ở đây lại khá nhiều. Mãi tới tận vài năm gần đây nơi đây mới trở thành vùng kinh tế trọng điểm của huyện Xuân Dương. Sau ba năm xây dựng cơ sở hạ tầng, đầu năm ngoái mỏ than ở Hồng Thạch Cốc đã được đưa vào khai thác và sử dụng. Từ đó mỏ than nơi đây trở thành trụ cột kinh tế cho cả huyện Xuân Dương.
Đường tới mỏ than Hồng Thạch Cốc tuy rằng gần đây đã được tu sửa lại khá nhiều, nhưng do bản thân chất lượng công trình đã không tốt từ trước, lại chạy toàn xe có trọng tải lớn nên đường mới gồ ghề sụt lún nhiều như vậy. Lúc mưa thì nước đọng hố to hố nhỏ, lầy lội khó đi. Ngày nắng thì lại bụi bay đầy trời.
Bụi nhiều như vậy Trương Dương phải cho hạ cửa sổ xe jeep xuống, nhưng lại không dám bật điều hòa. Chẳng là điều hòa của xe là loại rẻ tiền, chỉ có phả hơi nóng chứ không có hơi lạnh như mấy loại đắt tiền kia. Trời thì nóng bức, đã đóng hết cửa xe lại còn không bật điều hòa, không khí bên trong xe cũng chở nên bức bối khó chịu.
Thỉnh thoảng Tần Thanh phải lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên trán, ngó nhìn đám xe trọng tải lớn chở than chạy đi chạy lại bên ngoài nói: “Từ Xuân Dương tới Giang Thành lại không có tuyến đường sắt nào. Để khu mỏ than này phát triển thì bên cạnh đó cũng cần phải phát triển ngành đường sắt mới phải!”
Trương Dương vừa cho xe lách qua một cái ổ gà to đùng vừa nói: “Nghe nói là huyện nhà cũng có kiến nghị lên thành phố, nhưng mà mãi đến giờ vẫn chưa được phê duyệt. Kỳ thực vận chuyển bằng đường bộ cũng khá nhanh chóng, lại dễ dàng, thuận tiện. Nhưng mà cái đám tu sửa đường xá ở đây đúng là một lũ phế vật. Khẳng định bọn chúng phải cắt xén ăn bớt không ít nguyên vật liệu, bởi thế mà chất lượng công trình mới tệ hại như thế này.
Tần Thanh cười nói: “Không có chứng cứ thì không thể suy đoán lung tung được!”
“Sự thực ngay trước mắt đó thôi, còn muốn chứng cứ gì nữa …?” Chỉ không chú ý một chút là xe lại đâm ngay vào một cái ổ gà khác. Xe jeep đột nhiên nảy mạnh lên một cái, Tần Thanh cũng bị nảy lên, đầu đập hẳn vào trần xe. May là trần xe có bọc một lớp nỉ mềm, chứ không đầu cũng phải xưng một cục to tướng.
Dựa vào biển báo giao thông thì con đường phía bắc là chạy tới mỏ than Hồng Thạc Cốc. Thế nhưng hướng chính đông đám xe vận tải lớn chở than vẫn chạy ầm ầm, chắc hẳn mỏ than ở đây có nhiều khu khác nhau. Tần Thanh nhỏ giọng nói: “Hóa ra khu vực khai thác than không chỉ có một chỗ!”
Tình trạng chỗ này Trương Dương cũng không nắm rõ, tùy tiện ghé vào một quán ven đường hỏi người bán hàng: “Bác à, chỗ này có mấy khu vực khai thác than vậy?”
Ông bác kia nheo mắt lại nhìn Trương Dương một lượt từ đầu xuống chân, qua dáng vẻ hắn đoán Trương Dương là người làm ăn. Hờ hững trả lời: “Là muốn mua than sao? Ở đây có năm khu khai thác than, đều là quốc doanh cả. Ngoài năm khu đó, tìm Lý Truân có thể bới được vài giá cho ngươi!”
Cái mũi chính trị nhạy cảm của Tần Thanh đánh hơi được điều gì đó, nhẹ giọng hỏi lại: “Bác à, ngoài năm khu khai thác ra, Lý Truân kia cũng là quốc doanh sao?”
Ông lão cười nói: “Nào phải quốc doanh gì! Thực ra dân chúng ở đây đã khai thác than từ lâu rồi. Nhà nước có thể khai khác than, chúng ta cũng có thể. Chất lượng than đều như nhau, nhưng ai mà chẳng muốn mua rẻ một chút!”
Hồng Thạch Cốc vốn là thung lũng kẹp giữa hai ngọn núi phía đông và tây. Nhưng có điều lạ là ngọn núi phía đông lại hoa cỏ ngập tràn, cây cối um tùm. Còn ngọn phía tây lại toàn đá sỏi lởm chởm, đồi trọc núi trơ, hầu như chẳng có bóng cây ngọn cỏ nào. Chỉ có điều, chất đất hai ngọn núi đều có màu nâu đỏ, bởi vậy cái tên Hồng Thạch Cốc mới ra đời. Theo lý thuyết, đá nham thạch phải giàu quặng sắt, nhưng lúc đào lên lại toàn là than đá đen bóng. Chí có điều, mỏ than được đưa vào khai thác sử dụng không lâu thì độ ô nhiễm môi trường cũng tăng lên đáng sợ. Hiện giờ đứng trên hai đỉnh núi nhìn xuống sẽ thấy một hố to đùng sâu thăm thẳm bên dưới, khói đen dày đặc bay lượn khắp chốn.
Tuy rằng chỉ là khảo sát sơ qua một chút, Tần Thanh cũng biết được chu vi quanh Hồng Thạch Cốc ngoài năm khu của quốc danh, còn có bảy khu vực khai thác than của tư nhân, mức độ lớn nhỏ cũng khác nhau. Có một điểm giống nhau đều là đều lấy hình thức tập trung những chỗ khai thác nhỏ lẻ một. Dựa theo quy định nhà nước thì những tiểu chủ khai thác nhỏ lẻ có trữ lượng dưới 15 vạn tấn trên năm thì đều phải đóng cửa. Qua điều tra thì những tiểu chủ khai thác than ở đây đều thuộc dạng phải đóng cửa. Nhưng điều làm người khác phải giật mình kinh sợ, đó là những khu khai thác nhỏ lẻ của tư nhân này đều được xây dựng cùng lúc với những nơi khai thác của quốc doanh. Dựa vàng trực giác chính trị của mình, Tần Thanh liền phán đoán những khu vực khai thác than nhỏ lẻ ở đây chắc hản còn có những vấn đề sâu xa hơn rất nhiều.
Cả ngày hôm nay Trương Dương cùng Tần Thanh giả làm thương nhân đến mua than hỏi tham tất cả các sơ sở khai thác sản xuất than ở đây. Qua điều tra được biết, những chỗ khai khác than của tư nhân có giá thấp hơn 10- 15% so với những cơ sở quốc doanh, tuy vậy nhưng lợi nhuận bọn họ thu lại cũng chẳng nhỏ chút nào. Phải biết rằng chi phí để khai thác 1 tấn than rơi vào khoảng 100$, nhưng giá than trên thị trường là từ 300-400$ một tấn. Nhìn đoàn xe chở than nườm nượp nối đuôi nhau chạy trước mặt, Tần Thanh cũng trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu.
Mặc dù Trương Dương trong thể chế một thời gian không ngắn, thế nhưng tầm mắt của hắn cũng chỉ là mấy khu vực quanh quanh vùng trung tâm huyện Xuân Dương, còn mấy nơi hẻo lánh này hiển nhiên hắn cũng chẳng thèm để ý tới làm gì. Nếu như không phải lần này cùng tân chủ tịch huyện khảo sát tình hình thực địa, thì sợ rằng chẳng biết tới bao giờ Trương Dương mới tới cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì. Chỉ là Trương Dương cũng chẳng quan tâm xem tại sao khai thác than quốc doanh lại có thể chung sống hòa thuận với mấy cơ sở tư nhân kia. Mà điều Trương Dương chú ý là cơ sở đường xá của nơi đây rất kém, cùng môi trường xung quanh mỏ than đang bị ô nhiễm nghiêm trọng. Nếu vẫn cứ tiếp diễn cái đà này, chiếu theo pháp luật hiện hành thì khu mỏ than này hẳn phải bị đóng của không sai. Dù cho giá trị kinh tế có cao thế nào đi chăng nữa, nhưng lại tàn phá môi trường xung quanh thì được chẳng bằng mất.
Sau khi khảo sát thực địa khu mỏ than Hồng Thạc Cốc xong, Tần Thanh cũng quyết định đây sẽ là công tác trọng điểm khi nàng chính thức nhậm chức. Lúc du học ở mỹ, nàng cũng học hỏi được rất nhiều những kinh nghiệm quản lý tiên tiến của tây phương, hiện giờ cũng đến lúc sử dụng rồi. Cũng giống như Trương Dương, thân là cán bộ đảng viên, Tần Thanh cũng khá chú trọng tới vấn đề nhân sinh môi trường xung quanh mỏ than này.
Lúc trên đường trở về huyện Xuân Dương, Khương Lượng gọi điện cho Trương Dương, kêu bọn họ sáu giờ tối tới Kim Khải Việt uống rượu, anh em lâu ngày mới gặp nhau.
Trưng Dương cũng có lời mời Tần Thanh tới cho vui, nhưng tâm tình của nàng từ lúc rời mỏ than tới giờ không lấy gì làm vui vẻ cho lắm, liền lắc đầu rồi nhẹ nhàng khước từ lời mời của Trương Dương.
Trương Dương cũng chỉ đành chở nàng ta về khách sạn Minh Châu. Chạy ngược xuôi cả ngày trời dưới cái trời nóng oi bức, nào là mồ hôi, bụm bặm, Trương Dương cũng phải về phòng tắm gội một lượt mới đi nhậu được. Vừa thay quần áo xong, đang định đi thì cửa phòng lại vang lên, là Tần Thanh tới tìm Chẳng là đột nhiên nàng ta lại đổi ý, muốn cùng Trương Dương tới Kim Khải Việt. Nhưng vẫn cẩn thận căn dặn Trương Dương không được tiết lộ thân phận của nàng.
Lúc tới Kim Khải Việt, đám bạn nhậu của Trương Dương đều tròn xoe mắt nhìn Tần Thanh. Những người khác thì chỉ thấy nàng ta dáng điệu thướt tha, xinh đẹp tuyệt trần. Chỉ có riêng Triệu Tân Vĩ trước kia từng tham gia hội nghị đoàn thị uỷ, thấy Tần Thanh tới là liền nhận ra ngay được. Dù sao tin tức Tần Thanh được bổ nhiệm là tân chủ tịch huyện Xuân Dương cũng được loan truyền khắp nơi, hơn nữa một vị nữ bí thư đoàn thị uỷ vừa xinh đẹp lại tài giỏi như vậy, ai gặp một lần là có ấn tượng ngay, Triệu Tân Vĩ nhận ra nàng ta cũng không phải điều đáng ngạc nhiên gì.
Hiện giờ Triệu Tân Vĩ cũng phải thay đổi ánh mắt nhìn Trương Dương. Tân chủ tịch huyện còn chưa chính thức nhậm chức, mà người ta đã thân thiết với hắn đến nhường vậy, chỉ là cuộc nhậu nhẹt của mấy người thân quen vậy mà nàng ta cũng đồng ý theo Trương Dương tới. Mối quan hệ giữa hai người này thực làm người ta phải ngẫm lại chút ít.
Vì biết thân phận thật sự của Tần Thanh, nên Triệu Tân Vĩ mới suy nghĩ sâu xa như vậy, còn những người khác thì chỉ cho rằng nàng ta đơn giản là bạn gái của Trương Dương mà thôi. Hiển nhiên lời nói, ngôn từ cũng rất tự nhiên phóng khoáng. Trước khi tới đây, Tần Thanh đã dặn dò Trương Dương cứ giới thiệu nàng là chị gái hắn. Nhưng mấy gã sắc lang ở đây đều nghĩ lệch lạc cái mối quan hệ chị em này của hắn.
Ngưu Văn Cường thấy Tần Thanh đi cùng trương Dương, nàng ta không chỉ xinh đẹp, mà lại có khí chất nhã nhặn cao quý, trong lòng đột nhiên lại thấy vui vẻ lạ thường. Chẳng là thằng nhãi này cũng có chút tâm ý với vị nữ phát thanh viên Hải Lan xinh đẹp kia, nhưng thấy nàng ta cùng Trương Dương là một đôi nên cũng không tiện chen ngang. Là người trên giang hồ, hắn cũng hiểu đạo lý, vợ của bằng hữu thì nhất quyết không được đụng đến. Nhưng giờ nghe được mối quan hệ mập mờ của Trương Dương với Tần Thanh, hắn không khỏi thấy có chút vui mừng nói: “Ta là Ngưu Văn Cường, là thành viên hội đồng quản trị nhà hàng Kim Khải Việt này. Quán karaoke Ái Thần đối diện cũng là của ta!”
Tần Thanh mỉm cười bắt tay hắn, nàng trêu trọc nói: “Ta đâu phải người bên sở thuế, sao ông chủ Ngưu lại phải nói rõ ràng rành mạch tài sản của mình như vậy?”
Tần Thanh vừa nói xong, cả đám đều cười ầm cả lên. Ai cũng biết Ngưu Văn Cường đang tiện thể lấn ná làm quen với Tần Thanh. Triệu Tân Vĩ thì lắc đầu cười khểnh thầm nghĩ. Ngưu Văn Cường ơi là Ngưu Văn Cường, người ta là bí thư đoàn thị uỷ Giang Thành, là tân chủ tịch huyện Xuân Dương, hạng như ngươi mà cũng đòi trèo cao hay sao? Thấy Trương Dương cũng không nói đến thân phận của Tần Thanh. Triệu Tân Vĩ đoán chừng chắc là nàng ta không muốn mọi người biết thân phận thực của mình nên mới vậy. Bởi vậy mà cả buổi ăn nhậu tối nay, Triệu Tân Vĩ đều ăn nói hành động có chừng mực, là hắn sợ rằng vị tân chủ tịch huyện này sẽ có ấn tượng không tốt về hắn.
Vẫn như mọi lần, Đỗ Vũ Phong là người diễn mấy tiết mục ngắn để góp vui. Uống xong hai chén rượu, lại nghe Trương Dương than phiền về việc vi phạm giao thông gần đây. Hắn cười tủm tỉm nói: “Có câu chuyện thế này. Trước đây lúc chưa có xe ô tô, mà đến cả xe máy mọi người cũng đều chưa thấy bao giờ. Có một ngày, một người lái xe máy từ nơi khác đến. Mọi người đều không biết đó là cái gì. Bàn tán một lúc lâu cũng không ai biết đó là cái gì. Cuối cùng bọn họ quyết định mời một vị lão làng hiểu cao biết rộng tới xem xem đó là cái gì. Ông lão đi xung quanh chiếc xe máy một vòng, cẩn thận xem xét tỉ mỉ nhưng cũng không nhận ra đó là cái gì. Bỗng nhiên ông lão ngồi thụp xuống, cầm lấy cái ống bô rồi lớn giọng nói: đây là cái gì thì ta không biết, nhưng ta chắc chắn đây là giống đực!”
Trương Dương là người đầu tiên ha hả cười lớn, sau đó cả đám người cũng cười lăn ra. Chí có mình Triệu Tân Vĩ là cố gắng nhịn cười. Hắn thận trọng chuyển ánh mắt nhìn Tần Thanh, thấy nàng ta vẫn bất động thanh sắc ngồi một chỗ. Một lúc sau nàng mới chậm rãi nhấc chén trà lên, uống một ngụm nhỏ, rồi đặt chén trà xuống, nhẹ giọng nói: “Đỗ phó sở trưởng trước đây công tác ở xã Hắc Sơn Tử phải không?”
Đỗ Vũ Phong gật gật đầu nói: “Gần đây mới được chuyển về vùng lân cận huyện!”
Tần Thanh cười nhẹ một tiếng nói : “Một người yêu quê hương tha thiết như ngươi tại sao lại không công tác tiếp ở xã Hắc Sơn Tử?”
Một câu nói như bâng khuâng thế nhưng lại làm Triệu Tân Vĩ hết hồn, chỉ là Đỗ Vũ Phong vẫn chưa nhận ra điều gì, vẫn đạm nhiên cười nói: “Một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như vậy thì ai muốn ở đó lâu dài? Con người ta đều có ý cầu tiến mà, phải không?”
Tần Thanh chỉ mỉm cười gật đầu cũng không nói gì.
Triệu Tân Vĩ ngồi đợi lúc Đỗ Vũ Phong đi toilet rồi nhanh chóng đuổi theo nói cho hắn biết thân phận thực sự của Tần Thanh. Đỗ Vũ Phong nghe xong cũng chết lặng người, cả người không rét cũng thấy run bần bật. Giọng điệu đầy oán trách mắng lớn: “Tiểu tử Trương Dương này thế nào lại chẳng nhắc nhở ta một câu nào vậy?” Lại nhớ tới tiết mục góp vui thô bỉ vừa rồi trước mặt nữ chủ tịch huyện, hắn cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa.
Triệu Tân Vĩ thì bình tĩnh hơn, thấp giọng nói: “Ta thấy quan hệ của Trương Dương với nàng ta không đến nỗi nào. Hơn nữa là bạn bè lâu năm, hắn cũng không nhắc nhở ngươi chắc hẳn cũng có đạo lý riêng, không bằng chuyện này vẫn không nên tiết lộ ra thì hơn!”
Hai người âm thầm bàn tính một hồi xong xuôi sau đó mới đi vào. Thấy vẻ mặt Đỗ Vũ Phong đột nhiên thay đổi, Tần Thanh cũng đoán ra chắc hẳn một trong hai người bọn họ có người nhận ra mình. Bởi vậy nàng mới tìm cớ đi toilet để cho đám người này có thể nói chuyện riêng với nhau.
Tần Thanh vừa bước ra khỏi cửa, Đỗ Vũ Phong liền nhào tới, túm cổ áo Trương Dương chửi lớn: “Mk cái đồ vô lương tâm như ngươi. Là bạn bè mà cũng không nhắc nhở ta một tiếng là sao?”
Ngưu Văn Cường cùng Khương lượng đều không biết chuyện gì xảy ra. Trương Dương nhịn không được cười cười xin lỗi. Vẻ mặt Triệu Tân Vĩ đau khổ mếu máo nói: “Đồ vô lương tâm nhà ngươi. Đem cả tân chủ tịch huyện đến mà cũng không báo cho chúng ta một tiếng, có phải muốn hãm hại chúng ta phải không?”
Trương Dương cười nói: “Là người ta không cho ta nói, ta cũng chẳng có biện pháp nào!”
Ngưu Văn Cường nhớ tới biểu hiện của mình lúc nãy, chẳng phải là lưu cho vị nữ chủ tịch huyện kia ấn tượng về một gã sắc lang sao? Mẹ nó chứ, lần này thì xong rồi! Câu nói vừa rồi của nàng ta, phải chăng là muốn sở thuế sờ gáy mình sao?
Khương Lượng cũng phải hít một ngụm khí lạnh. Sự kiện tối hôm qua chẳng phải là nằm trong địa hạt của hắn hay sao? Trong khu vực mình quản lý mà chủ tịch huyện cũng bị trộm, vậy thì chẳng phải sẽ bị tội làm ăn cẩu thả vô trách nhiệm hay sao?
Mỗi người ở đây đều trầm ngâm suy nghĩ lại biểu hiện của mình tối nay. Chỉ có Đỗ Vũ Phong là tâm tình nặng nề nhất, dù sao sau cái tiết mục tục tĩu kia của hắn, người ta đã nhắc nhở hắn nên quay về xã Hắc Sơn Tử công tác tiếp hay sao? Mẹ nó chứ, đúng là cóc chết tại miệng. Chỉ kể một câu chuyện cười thôi mà lại bị giáng chức thê thảm đến vậy.
Một đám người trầm ngâm không nói năng gì, bầu không khí cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Chỉ có mình Trương Dương là vẫn tươi cười nâng chén rượu lên nói: “Các ngươi thấy được cái gì? Nghe được những gì?”
Ngưu Văn Cường quả không hổ danh là người có đầu óc nhất bọn, liền giật mình tỉnh ngộ: “Ta cái gì cũng không nhận ra, cũng chưa nghe thấy gì cả. Tối nay chỉ là ăn cơm bình thường ở Kim Khải Việt mà thôi!”
Đỗ Vũ Phong cũng ngầm hiểu được ý tứ của Trương Dương. Giả ra bộ dạng như say rượu nói: “Ta cũng chưa có nói gì cả!”
Khương Lượng cùng Triệu Tân Vĩ không hẹn mà cùng đồng thanh nói: “Ta cái gì cũng đều không nhớ rõ!”
Trương Dương liếc mắt nhìn cả bọn đang tươi cười hớn hở, lắc lắc đầu thở dài một tiếng nói: “Đê tiện, vô sỉ, hạ lưu. Chẳng có lấy một người có cốt khí gì cả!”
Một lúc sau thì Tần Thanh cũng quay trở lại, thấy bộ dạng kỳ quặc của cả đám người kia, nàng cũng đoán ra được tám chín phần. Mỉm cười nói: “Không còn sớm nữa, ta cũng phải về nghỉ ngơi!”
Ngưu Văn Cường nguyên bản còn muốn mời Trương Dương cùng Tần Thanh đi hát karaoke, lúc này biết được thân phận của Tần Thanh, dù có cho thêm tiền hắn cũng không dám mời nữa.
Cả đám người đều cung kính đứng lên tiễn Tần Thanh. Bầu không khí đang vui vẻ nháy mắt cái lại trở nên trang nghiêm lạ thường. Trương Dương vẫn cười tủm tỉm đứng lên nói: “Để ta đưa nàng ta về, các ngươi cứ tự nhiên tiếp đi!”
Nhìn hai người bọn họ một trước một sau rời đi, cả đám lại ủ rũ ngồi hết xuống. Đỗ Vũ Phong nhịn không được mắng lớn một câu: “Mẹ nó chứ, hôm nay là ngày *** gì mà đen như vậy nhỉ?”
Khương Lượng thở dài nói: “Vị nữ chủ tịch huyện này làm việc cứ như thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, thực sự là quá bí hiểm. Mà cũng chưa hẳn là không tốt. Dù sao tiểu Trương chủ nhiệm cũng bước đầu thân quen với vị tân nữ chủ tịch huyện này, sau này cũng còn phải