Y Đạo Quan Đồ

Chương 629: Chương 629: Mưa không dừng




Đây là trận mưa thứ ba từ khi bắt đầu mùa đông ở Nam Tích, gió rất lớn, mưa rất dày, mưa bụi dày đặc trong gió lạnh thổi đi, chui vào trong áo mưa của mọi người không cách nào cản được, Trương Dương không thích mùa đông ở Nam Tích, thời tiết rất lạnh, rất khó chịu. Lạp Khố Mã đã trở về Ấn Độ, để lại người chăm sóc cho Ngả Tây Ngói Á chính là vợ của ông Lãng Cát.

Lãng Cát hiển nhiên là không quan tâm đứa cháu gái này bằng Lạp Khố Mã rồi, mấy ngày nay đến Nam Tích, ba ta toàn đi du ngoạn cảnh đẹp, đem Ngả Tây Ngói Á giao cho y tá chăm sóc.

Lúc Trương Dương đến thăm Ngả Tây Ngói Á, thì cô gái Ấn Độ này đang ngồi trên xe đẩy, nhìn mưa mùa đông trong bệnh viện, đôi mắt đẹp như lục bảo thạch lúc này đang phủ một lớp u ám, sắc mặt thì càng tái nhợt hơn so với lần trước Trương Dương đi thăm, thậm chí ngay cả làn môi cũng đã không còn chút máu.

Trương Dương đi đến trước mặt của cô, y tá của Ngả Tây Ngói Á cười cười với hắn.

Trương Dương nhẹ giọng nói : "Có phải là rất lạnh hay không, trở về phòng nghỉ ngơi nha?" Ánh mắt của Ngả Tây Ngói Á vẫn nhìn chằm chằm về phía trước : "Tôi không thấy lạnh ..." Sau đó cô ta lại giải thích : "Cơ thể của tôi không cảm thấy nóng, lạnh, đau đớn, cái gì tôi cũng không cảm nhận được, tôi có phải là rất không may mắn không?"

Trương Dương nghe đến đó, trong lòng nảy lên một sự đồng tình, hắn mỉm cười nói : "Sẽ tốt thôi, bác sĩ Vu đến, sẽ làm phẩu thuật cho cô" Ngả Tây Ngói Á nói : "Nghe nói bên ngoài còn có một hồ nhỏ, tôi muốn đi xem!" Trương Dương trưng cầu ý kiến của cô y tá kia, cô y tá đã gặp qua Trương Dương vài lần, biết hắn là vì chuyện chữa bệnh cho Ngả Tây Ngói Á, cho nên đồng ý cho Trương Dương mang Ngả Tây Ngói Á đi xem, nhắc nhở Trương Dương đừng về quá muộn.

Trương Dương đẩy Ngả Tây Ngói Á đi ra bên ngoài, thân thể của Ngả Tây Ngói Á dùng dây lưng cố định trên xe đẩy, cái này là vì tránh cho cô ngã xuống, thân thể của cô đã không có bất kỳ lực khống chế nào cả.

Trương Dương nhẹ nhàng đẩy xe, nhẹ nhàng đưa Ngả Tây Ngói Á đi dạo, lúc đi qua những tảng đá lót đường gồ ghề trên đường thì có hơi xốc một chút, làm cho thân thể của Ngả Tây Ngói Á rung động theo, cô nhẹ giọng nói : "Tôi không muốn bung dù, tôi muốn cảm thụ mưa"

Lúc này trời mưa rất nhỏ, Trương Dương cũng cất dù vào, ánh mắt của Ngả Tây Ngói Á nhìn về mặt hồ trống trải phía trước, đột nhiên trong đô mắt dần dần hiện ra vài phần thất thần.

"Lúc trước có từng đến Trung Quốc hay chưa?"

"Chưa từng, thật ra đi đến đâu đối với tôi mà nói cũng không khác biệt, vô luận là đi đến đâu, tôi cũng đều ở trong phòng cả, ban ngày thì chờ đêm tối đến, đêm tối thì chờ ban ngày đến, ngày qua ngày, năm qua năm, tôi căm ghét cuộc sống như vậy, tôi muốn kết thúc sinh mạng của mình, đáng tiếc, bây giờ ngay cả năng lực kết thúc sinh mạng của mình tôi cũng không có"

Trương Dương nói : "Chỉ năng lực thôi thì không đủ, có nhiều người có đủ dũng khí để giết chết người khác, nhưng mà giết chết bản thân thì lại không có dũng khí như vậy, bởi vì sống là một chuyện tốt đẹp nhất, không ai muốn từ bỏ như vậy cả"

"Tôi bỏ được!"

Trương Dương bỗng nhiên nhớ đến Cố Dưỡng Dưỡng, so với Cố Dưỡng Dưỡng, thì số phận của Ngả Tây Ngói Á tựa hồ càng bi thảm hơn.

Ngả Tây Ngói Á nói : "Có chuyện này tôi muốn hỏi anh, vì sao lại tìm tôi? Vì sao lại giúp tôi?"

Trương Dương nói : "Tôi đã nói qua rồi, Lạp Tư là bạn của tôi, chính là bởi vì ông ấy ..."

Ngả Tây Ngói Á cắt đứt lời nói của Trương Dương : "Không phải! Tôi biết không phải! Trương tiên sinh, tôi có thể nhìn ra anh là một người thẳng thắn chính trực, tôi mong rằng anh đừng lừa dối tôi, có thể nói cho tôi biết được sự thật hay không?"

Trương Dương do dự một chút, hắn vốn dự định ngay khi Ngả Tây Ngói Á giải phẫu sẽ nói sự thật cho cô ấy ibe61t.

Ngả Tây Ngói Á nói : "Nếu như anh không nói, tôi sẽ từ chối trợ giúp của anh, từ chối giải phẫu, từ chối tất cả những chuyện anh làm cho tôi"

Trương Dương cười nói : "Cô đang uy hiếp tôi?"

Ngả Tây Ngói Á nói : "Không phải là uy hiếp, tôi không uy hiếp bất kỳ người nào, tôi chỉ muốn được biết, anh và tôi không quen không biết, vì sao lại trợ giúp tôi?"

Trương Dương đưa Ngả Tây Ngói Á đến ghế dựa ven hồ, hắn ngồi xuống ghế dựa, cùng sóng vai với Ngả Tây Ngói Á nhìn về hồ Phượng Nhãn cách đó không xa, hồ Phượng Nhãn ngày thường yên ả đang nổi sóng torng mưa, nhấc lên từng cơn sóng ập vào bờ, trên mặt hồ được bao phủ bởi một làn sương, cảnh vật trong sương có vẻ mờ ảo, không rõ ràng.

Trương Dương rốt cục đã lên tiếng : "Phạm Tư Kỳ!"

Biểu tình của Ngả Tây Ngói Á cũng không có khiếp sợ như dự đoán, thậm chí biểu tình của cô còn không có một chút thay đổi, cái này ngược lại đã khơi lên lòng hiếu kỳ của Trương Dương.

Ngả Tây Ngói Á nhẹ giọng nói : "Tôi đã sớm đoán được là cô ta!"

Trương Dương nói : "Cô ấy muốn giúp cô, chữa tốt cho cô, bù đắp lại những khuyết điểm ngày xưa cô ấy đối với cô"

Ngả Tây Ngói Á thản nhiên nói : "Cô ấy không có chổ nào có lỗi với tôi, tôi ngã xuống chỉ là một chuyện ngoài ý muốn"

Trương Dương nói : "Cô không hận cô ấy?"

"Không hận! Trương tiên sinh, cô ấy hẳn là đã nói với anh không ít chuyện?"

Trương Dương gật đầu nói : "Rất nhiều"

Ngả Tây Ngói Á nói : "Cô ấy thích anh?"

Trương Dương nở nụ cười : "Tôi và cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi, không phải cái loại như cô tưởng tượng"

Ngả Tây Ngói Á nói : "Chuyện của tôi và cô ấy chưa từng nhắc với bất kỳ ai cả, ngay cả cậu của tôi, lúc tôi còn đi học ở nước Anh, tôi và cô ấy sinh sống với nhau như hình với bóng hơn nửa năm, thế nhưng, tôi ghét cuộc sống đó, tôi muốn thoát khỏi cô ấy, cô ấy không chấp nhận, chúng tôi đã cãi nhau, cô ấy muốn giữ tôi lại, tôi muốn đi, là do tôi tự trượt chân vào khoảng không, không liên quan đến cô ấy, cũng không liên quan đến bất kỳ người nào, cho nên, anh có thể chuyển lời với cô ấy, nói cô ấy không cần phải tự trách, cũng không cần phải làm chuyện gì cho tôi cả"

Trương Dương nhìn cô gái lương thiện này, trong lòng tràn ngập thưởng thức, nếu như nói lúc trước là bởi vì Phạm Tư Kỳ cầu xin hắn ra tay trợ giúp cho Ngả Tây Ngói Á, thì bây giờ Trương Dương đã quyết định chủ ý rồi, nhất định sẽ trợ giúp cho Ngả Tây Ngói Á khôi phục lại.

Trương Dương nói : "Chờ khi cô khỏe lại, cô tự mình nói với cô ấy đi"

Ngả Tây Ngói Á nói :" Tôi không muốn gặp cô ấy, tôi không muốn nhớ lại cái quá khứ ấy"

Trương Dương nói :" Cô ấy gặp chút phiền phức, có thể phải ngồi tù, cô ấy muốn đem cổ phần của công ty Tinh Nguyệt chuyển nhượng cho cô, đương nhiên cái này cần cô đồng ý"

Ngả Tây Ngói Á trả lời mà không cần suy nghĩ : "Tôi không đồng ý, cô ấy ngồi tù, tôi rất tiếc, tôi biết cô ấy muốn dùng phương thức này để đổi lấy sự thoải mái về mặt tâm lý, nhưng mà, tôi không từng trách cô ấy, cho nên, cô ấy không cần phải làm nhu7v y65!" Ngả Tây Ngói Á hít sâu một ngụm không khí lạnh : "Trương tiên sinh, tôi sẽ trả tiền chữa bệnh cho anh"

Trương Dương bật cười ha hả.

Ngả Tây Ngói Á có chút kinh ngạc nhìn hắn, chẳng biết vì sao hắn cười.

Trương Dương nói :" Ngả Tây Ngói Á, tuy rằng tôi quen cô không lâu, nhưng mà tôi tin rằng cô là một cô gái đơn thuần lương thiện, tôi nguyện ý giúp đỡ cô, lúc bắt đầu là do có liên quan đến Phạm tiểu tỷ, nhưng bây giờ tôi nguyện ý giúp đỡ cô vô điều kiện"

Ngả Tây Ngói Á nhẹ giọng nói : "Tôi cần phải nhắc nhở anh, tất cả nỗ lực của anh chỉ là phí công thôi, rất nhiều chuyên gia khoa thần kinh nổi danh đã xem bệnh cho tôi, nhưng mà bọn họ đều bất lực, không ai dám mổ cho tôi cả ..."

Trương Dương nói : "Cô không tự tin vào trung y?"

Ngả Tây Ngói Á thấp giọng nói : "Tôi không tự tin vào bản thân, tôi đã thất vọng quá nhiều rồi"

Trương Dương vươn tay cầm lấy bàn tay phải trắng như tuyết của Ngả Tây Ngói Á, tay của Ngả Tây Ngói Á rất là đẹp, da thịt nhẵn nhụi mềm mại, Trương Dương có chút kinh ngạc nói : "Cô bị liệt lâu như vậy, cơ thể của cô lại không hề có hiện tượng héo rút"

Ngả Tây Ngói Á nói : "Từ nhỏ tôi đã tập yo ga, bác sĩ cũng không giải thích được việc này, tôi nghĩ hẳn là do nguyên nhân này, cậu tôi nói, yo ga có thể kéo dài tốc độ cua sự trao đổi chất, đã từng có một vị cao tăng, ông ta chôn mình ba năm, không ăn không uống, mà vẫn có thể sống sót được"

Trương Dương nói : "Có thể sao?"

Ngả Tây Ngói Á nói : "Cậu của tôi không gạt tôi!"

Trương Dương đem một tia nội lực lẵng lẽ tiến nhập vào trong cơ thể của Ngả Tây Ngói Á, nội tức lưu chuyển dọc theo kinh mạch của Ngả Tây Ngói Á, lúc đầu thì Ngả Tây Ngói Á không có phản ứng gì, chỉ là sau một lát, cô ta cảm thấy được có một cổ nhiệt lưu đang di chuyển trong cơ thể, cô ta khiếp sợ không gì sánh bằng, đôi mắt đẹp mở to một cách khó tin nhìn Trương Dương, Trương Dương mỉm cười nói : "Nhắm mắt lại, tôi muốn chứng minh với cô rằng, trên đời này luôn có kỳ tích tồn tại!"

Nếu như nói lần đầu bắt mạch cho Ngả Tây Ngói Á, chỉ là kiểm tra tình huống bị thương sơ bộ của cô ta, thì lần thứ hai sử dụng nội tức để kiểm tra kinh mạch quanh thân của Ngả Tây Ngói Á, Trương Dương đã có hiệu biết toàn bộ về trạng thái của thân thể Ngả Tây Ngói Á, tình huống của Ngả Tây Ngói Á còn lạc quan hơn hắn nghĩ nhiều, tình trạng thân thể của cô rất tốt, chỉ cần phẫu thuật lấy ra mảnh xương đâm vào tủy sống, rồi đưa xương cổ trở về vị trí cũ, thì Trương Dương có thể lợi dụng nội lực để bồi dưỡng lại cho tủy sống của cô ta, làm cho cô ta có thể khôi phục lại, ngoài ra còn có căn cơ yo ga của cô ta, làm cho cơ thể của cô sản sinh ra năng lực tự bảo vệ trong lúc cô ta bị thương, cái tốt đẹp nhất tính là tình trạng thân thể của cô ta có thể làm cho thời gian hồi phục của cô ta rút ngắn lại rất rất nhiều.

Nội tức của Trương Dương tiến vào chổ xương cổ của Ngả Tây Ngói Á, Ngả Tây Ngói Á cảm thấy một cơn đau đớn, cảm nhận này sâu sắc này kéo dài từ cổ của cô đến toàn thân, đau đớn chưa từng có không làm cho cô cảm thấy khủng hoảng, ngược lại còn khiến cô cảm thấy vô cùng vui mừng, từ sau khi bị liệt nửa người đến nay, cột sốt của cô chưa từng cảm nhận cảm xúc nào mãnh liệt như vậy.

Trương Dương chậm rãi thu hồi nội tức, mỉm cười nói : "Tình huống của cô tốt hơn so với tưởng tượng của cô nhiều, tôi tin rằng cô nhất định có thể hồi phục lại, bây giờ cô đã có lòng tin đối với tôi hay chưa?"

Đôi mắt đẹp như lục bảo thạch của Ngả Tây Ngói Á tràn ra những giọt nước long lanh như nước sối, cô vốn đã tuyệt vọng với cuộc sống này rồi, nhưng mà biểu hiện vừa rồi của Trương Dương, đã một lần nữa dấy lên hy vọng trong lòng của cô.

..................................

Ngược lại so với Ngả Tây Ngói Á, Phạm Tư Kỳ lúc này mỗi ngày càng đi vào tuyệt vọng, ngày mở phiên tòa đã đến gần rồi, mà vẫn chưa từng được bằng chứng có lợi nào cho cô cả, Phạm Tư Kỳ đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.

Trương Dương đem quyết định của Ngả Tây Ngói Á nói cho Phạm Tư Kỳ biết, quyết định của Ngả Tây Ngói Á đã sớm nằm trong dự liệu của Phạm Tư Kỳ, cô ta thở dài nói : "Vì sao lại nói cho cô ấy biết?"

Trương Dương nói : "Cô ấy sớm muộn gì cũng biết, cô muốn chuyển cổ phần công ty cho cô ấy, thì cũng cần có sự đồng ý của cô ấy"

Phạm Tư Kỳ cắn cắn môi, tâm tình của cô có chút phiền muộn, không chỉ bởi vì Ngả Tây Ngói Á, mà còn bởi vì cô đã gần đến ngày ra tòa.

Trương Dương nói : "Ngả Tây Ngói Á nhờ tôi chuyển lời cho cô, cô ấy không hận cô, chuyện té ngã không liên quan đến cô, kêu cô không nên tự trách mình"

Phạm Tư Kỳ nói : "Cô ấy vẫn lương thiện như vậy"

Trương Dương cười nói : "Chuyện quá khứ hãy quên đi, muốn giải thoát, phải buông tay"

Phạm Tư Kỳ buồn bã nói : " Nếu như lúc đầu tôi buông tay sớm một chút, thì sẽ không để cho cô ấy phải chịu đau khổ như bây giờ"

Trương Dương an ủi Phạm Tư Kỳ : "Tình huống của cô ấy rất tốt, tôi và bác sĩ Vu đã tham khảo qua, bác sĩ Vu có lòng tin chữa tốt cho cô ấy"

Phạm Tư Kỳ nói : "Cảm ơn anh, Trương Dương, tôi vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ là đã có một người bạn như anh"

Trương Dương nói :" Còn ba ngày nữa là mở phiên tòa, cô cảm thấy thế nào?"

Phạm Tư Kỳ nói : "Chứng cứ vô cùng xác thật, tôi không có cơ hội thắng kiện, cảm ơn trợ giúp của anh từ trước đến nay, tôi chấp nhận số mệnh của mình"

Trương Dương lắc đầu nói : "Nhưng mà chuyện này rõ ràng không phải do cô làm, vì sao phải chấp nhận?"

Phạm Tư Kỳ nói : "Tôi cũng không cam lòng, tôi cũng không muốn chấp nhận, nhưng mà tôi không thể lấy ra được bất kỳ chứng cứ nào hết, tôi không được cứu trợ!" Nói xong câu đó, Phạm Tư Kỳ dùng sức nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống theo gò má của cô.

Trương Dương vươn tay đặt lên tay trái của cô, Trương Dương và Cao Liêm Minh đã không chỉ một lần thảo luận về vụ án của Phạm Tư Kỳ, lần này Phạm Tư Kỳ không thể thoát tội được rồi, Trương Dương thấp giọng nói : "Chưa chắc đã thất bại, cho dù lần này thua, thì cũng còn cơ hội!"

"Vô dụng thôi!" Phạm Tư Kỳ đã khoc, cô mở mắt ra, cố gắng khống chế tâm tình của mình : "Trương Dương, nếu Ngả Tây Ngói Á không chịu lấy cổ phần công ty của tôi, thì anh giúp tôi thành lập một quỹ, đem tiền của tôi dùng cho sự nghiệp từ thiện, tôi không muốn để tiện nghi cho lũ súc sinh máu lạnh kia!"

Trương Dương vỗ vỗ mu bàn tay của cô, Phạm Tư Kỳ bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đớn trên mu bàn tay, một dòng khí lạnh chạy từ mu bàn tay của cô dọc vào khắp thân thể của cô, trong khoảnh khắc liền trở nên tê dại không gì sánh bằng, Phạm Tư Kỳ Phạm Tư Kỳ mở to mắt nhìn Trương Dương, bên trong đầy tia kinh hãi không hiểu.

Trương Dương dùng truyền âm nhập mật nói với Phạm Tư Kỳ : "Phạm tiểu tỷ, tôi không nghĩ ra biện pháp nào có thể cứu cô, cho nên chỉ có thể dùng hạ sách này, có thể sẽ sinh bệnh nặng, điều kiện y học bây giờ hẳn là không cách nào tra ra được bệnh của cô, cô không thể cung cấp trị liệu cho cô, lợi dụng cơ hội này, cô có thể xin phóng thích, thậm chí là dẫn độ về nước. Tuy rằng bị công an giám sát, mất đi một ít tự do, nhưng mà còn tốt hơn là so với việc bị bỏ tù, trong lúc này cô phải chịu đựng một số đau đớn, nhưng mà cũng chỉ có phương thức ấy, chúng ta mới có thể đổi lấy một ít thời gian"

Phạm Tư Kỳ nhìn Trương Dương, cô cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ của Trương Dương, cảm giác lạnh như băng trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt.

Trương Dương buông tay cô ra, mỉm cười đứng dậy, nhẹ giọng nói : "Chúc cô may mắn!" Trương Dương chắp tay sau lưng, trên ngón áp út tay phải lóe ra ánh kim, nếu như nhìn kỹ, có thể thấy được trên mặt trong chiếc nhẫn có một cây kim châm rất nhỏ, Trương Dương chính là dùng cây kim ấy đâm vào trong da thịt của Phạm Tư Kỳ, đem chất độc dẫn vào trong cơ thể của cô, thời điểm phi thường là lúc cần dùng thủ đoạn phi thường, muốn giúp cho Phạm Tư Kỳ tránh thoát khỏi một kiếp này, thì cũng chỉ có biện pháp như vậy.

Phạm Tư Kỳ tối hôm đó liền sốt cao lên, ho khan không ngừng, sau đó còn xuất hiện hiện tượng ho ra máu, phòng y tế trong trại tạm giai khi xử lý cho cô ấy, phát hiện tình huống vô cùng nghiêm trọng, liền đưa cô ấy đến bệnh viện nhân dân số hai suốt đêm.

Sau khi đưa vào bệnh viện không lâu, Phạm Tư Kỳ liền xuất hiện hiện tượng hôn mê sâu, bênh viện tổ chức mời chuyên gia tương quan đến tiến hành cấp cứu cho cô ta, lúc hừng đông, tình huống của Phạm Tư Kỳ mới thoáng ổn định lại.

Mưa vẫn không ngừng rơi.

Ngày hôm sau phòng làm việc của Trương Dương nghênh đón hai nhân viên của ủy ban kỷ luật Nam Tích, hai người đến là để tìm hiểu về chuyện của khách sạn Hải Thiên, Trương Dương nhẫn nại giải thích với bọn họ một lần, thật ra thì nội dung cũng giống với những gì hắn đã nói với bí thư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên, không ngờ rằng chuyện này vẫn còn chưa kết thúc, ủy ban kỷ luật lại đến điều tra tình huống. Vất vả đuổi hai người ấy về, Phó Trường Chinh liền chạy vào trong phòng làm việc, khẩn trương nói với Trương Dương : "Chủ nhiệm Trương, Thạch Thắng Lợi bị viện kiểm soát mang đi rồi, nói là muốn phối hợp tìm hiểu tình huống"

Trương Dương cả giận nói : " Làm cái gì thế/" Thật ra thì trong lòng hắn rất rõ ràng, đám nhân viên bên ủy ban kỷ luật đang điều tra về chuyện của Hải Thiên, nhớ đến buổi tối mở tiệc đón gió tẩy trần cho Trình Diễm Đông, Trương Đức Phóng đã nói với hắn một ít, thằng nhãi này khẳng định là đã nghe được một ít tin đồn, cho nên mới khẩn trương như thế, trong con đường chính trị, Trương Dương không mẫn cảm bằng gã, trong ngày Lý Bồi Nguyên hỏi hắn, hắn cũng nên coi trọng đầy đủ, hẳn là nên nhắc nhở Thạch Thắng Lợi trước. Đừng thấy tên nhóc này ngày thường có bộ dạng không sợ trời không sợ đất, nhưng mà đến thời điểm mấu chốt lại không thể đứng vững trước áp lực, nếu như hắn đem tất cả chuyện mình lập bẫy hãm hại đuổi Đoạn Kim Long đi, thì chuyện này chỉ sợ là phiền phức, nghĩ như vậy, Trương đại quan nhân không khỏi có chút thấp thỏm, hắn suy nghĩ một chút, rốt cục cũng gọi điện cho bí thư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên một chút.

Trương Dương nghe ra giọng của Trương Dương, ông cười hỏi : "Trương Dương, tìm tôi có việc à?" Ông căn bản là hiểu rõ trong lòng mà vẫn cứ giả bộ.

Trương Dương nói : "Bí thư Lý, vì sao tôi tìm ông, trong lòng ông hẳn là rõ ràng!"

Lý Bồi Nguyên cười ha hả nói : "Người của ủy ban kỷ luật chúng tôi tìm cậu?"

Trương Dương nói : "Ông kêu bọn họ đến?"

Lý Bồi Nguyên cười thừa nhận, nói : "Đúng vậy, là tôi kêu bọn họ đến tìm cậu!"

Trương Dương nói : "Bí thư Lý, lần trước ông hỏi tôi, tôi không phải là đã nói rõ với ông sao? Ông đã quên?"

Lý Bồi Nguyên nhẫn nại nói : "Lần trước chỉ là thuận miệng hỏi một chút, chuyện gì cũng đều phải có trình tự, tôi kêu bọn họ đi tìm cậu, chỉ tìm hiểu tình huống mà thôi, cậu nói rõ không phải được sao? Yên tâm đi, chúng tôi không có ý gây phiền phức cho cậu, nếu như muốn gây phiền phức cho cậu, thì cứ trực tiếp gọi cậu đến ủy ban kỷ luật là được"

Trương Dương nói : "Bí thư Lý, ông muốn hỏi cái gì, thì cứ hỏi một lần cho rõ, mỗi ngày tôi đều bận đến nổi thời gian uống nước cũng không có, ông đừng kêu bọn họ đến làm phiền tôi nữa, cả bọn làm cái bộ mặt như đưa đám, làm như kiếp trước tôi thiếu tiền của bọn họ không bằng vậy"

Lý Bồi Nguyên cười ha hả, tiếng cười qua đi, ông giải thích : "Có người kiện cáo chuyện Hải Thiên, chúng tôi không thể mặc kệ, Trương Dương, tôi thật sự không có ý gây phiền phức cho cậu, chờ chuyện lần này làm rõ ràng, tôi bảo đảm sẽ không có người đến làm phiền cậu nữa, đúng rồi, hai ngày nữa có rãnh không? Tôi mời ăn, cảm ơn cậu lần trước thấy việc nghĩa hăng hái làm"

Trương Dương nói : "Tôi không có thời gian, sắp đến lễ mừng năm mới rồi, suốt ngày bận rộn không thoát thân được"

Lý Bồi Nguyên nói : "Vậy chờ chừng nào cậu có thời gian thì gọi điện cho tôi"

Lý Bồi Nguyên buông điện thoại xuống, ánh mắt của ông nhìn về phía trước một chút, hai gã nhân viên ủy ban kỷ luật vừa mới đến ủy ban thể dục để điều tra tình huống đang ngồi trong phòng làm việc của ông, Lý Bồi Nguyên nói : "Hai người về trước đi, tình huống tôi đã biết rồi"

Trong cuộc họp thường ủy cùng ngày, Lý Bồi Nguyên đã lên tiếng về chuyện của Hải Thiên, ông lớn tiếng nói : "Gần đây ủy ban kỷ luật nhận được một phần tài liệu kiện cáo, là về khách sạn Hải Thiên" Những lời này của Lý Bồi Nguyên vừa nói xong, tất cả ánh mắt đều rơi lên người ông.

Bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên nói : "Hải Thiên có vấn đề gì?"

Lý Bồi Nguyên nói : "Phần tài liệu này rất là rõ ràng cẩn thận, trong đó có liên quan đến một ít cán bộ của chúng ta, gần đây tôi đã tiến hành một loạt điều tra về phần tài liệu kiện cáo này, phát hiện ra nội dung cung cấp bên trong có rất nhiều phần đúng sự thật, lúc trước khi Đoạn Kim Long còn kinh doanh Hải THiên, khách sạn Hải Thiên đã từng tồn tại vấn đề kinh doanh trái pháp luật, một ít chứng cứ cho thấy, một vài cán bộ của chúng ta đã bật đèn xanh cho hành động phạm pháp của Hải Thiên"

Từ Quang Nhiên gần đây rất là phiền muộn, vụ án của em trai ông Từ Quang Lợi đã làm cho ông chật vật khó xử, Trương Dương gióng trống khua chiêng muốn điều tra Tân Thế Kỷ, càng làm cho bộ mặt của ông bị hao tổn, muốn dời lực chú ý của công chúng thì biện pháp hay nhất chính là đi tìm một chổ phát nhiệt mới. Từ Quang Nhiên nhạy cảm nắm bắt được chuyện này hẳn là một dấu hiệu tốt, ông thấp giọng nói : "Sao lại có loại chuyện này? Ai có gan lớn như thế, dám cấu kết với thương nhân bất hợp pháp mưu lợi?" Lý Bồi Nguyên nói : "Cục trưởng cục công an Trương Đức Phóng, phần tài liệu này chủ yếu nhằm vào hắn, trong đó bao gồm rất nhiều bằng chứng, tôi đang trong quá trình xử lý trọng điểm một chút, bây giờ phân phát cho mọi người"

Thị trưởng Hạ Bá Đạt nghe đến tên của Trương Đức Phóng, trong lòng không khỏi trầm xuống, quan hệ của ông và Trương Đức Phóng luôn không tồi, Trương Đức Phóng là cháu ngoại của Cố Doãn Tri, đến Nam Tích cùng thời gian với ông, không ngờ rằng Trương Đức Phóng đảm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an Nam Tích không được bao lâu thì lại xảy ra chuyện. Hạ Bá Đạt lật tài liệu ra xem, bên trong có một tấm ảnh pho to, tất cả đều là về Trương Đức Phóng và một cô gái, trên mặt còn có bôi sáng lên thời gian, địa điểm Trương Đức Phóng tống tiền, còn có vài ảnh chụp của mấy người công an đang tiếp thu phục vụ sắc tình tại Hải Thiên. Hạ Bá Đạt nhìn được phân nửa, mặt đều tái lại, trong lòng nói Trương Đức Phóng ơi là Trương Đức Phóng, tên nhóc cậu cũng thật là to gan, lần này tiêu rồi.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đang lật xem tài liệu, mặt của Từ Quang Nhiên trầm xuống, vẻ mặt rất giận dữ, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được một cơ hội tốt để di dời ánh mắt của mọi người. Trương Đức Phóng đối với ông mà nói chẳng qua chỉ là một nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao. Từ Quang Nhiên nhìn rất cẩn thận, ông lưu ý đến một phần tài liệu có đề cập đến Trương Dương, nhắc đến việc Trương Dương lợi dụng chức quyền bức bách Đoạn Kim Long bán Hải Thiên với giá thấp cho một người bạn của hắn để kiếm một món lợi kếch xù, trong lòng Từ Quang Nhiên vui mừng đến khó tả, ông cẩn thận điều chỉnh tâm tình một chút, bỗng nhiên vung tay lên, hung hăng đập mạnh xuống bàn họp, ông đập hơi quá mức, chén trà trước mặt nhảy dựng lên, nước trà không chịu nổi áp lực từ cú đập bàn của Từ Quang Nhiên nên đã đổ ra ngoài, ông giận dữ hét : "Thật sự là một đám bại hoại! Người như vậy, sao có tư cách đảm nhiệm cán bộ quốc gia, sao có thể tự xưng là người hầu của nhân dân? Ăn hối lộ trái pháp luật, biết pháp phạm pháp, bọn họ đã bôi đen cờ đảng của chúng ta tại Nam Tích, cái mặt không chỉ có nguyên tắc đảng của bọn họ, mà còn mất luôn danh dự tập thể của lãnh đạo Nam Tích chúng ta! Nhất định phải điều tra rõ ràng!"

Lý Trường Vũ đương nhiên cũng thấy được một phần tư liệu này có liên quand đến Trương Dương, ông thầm kêu không ổn, Trương Dương lần này đã khiêu chiến đến điểm giới hạn của Trương Dương, Từ Quang Nhiên rất khó chịu, lần này rốt cục cũng đã bắt được nhược điểm của hắn. Từ Quang Nhiên khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội trả đũa Trương Dương lần này. Lý Trường Vũ ý thức được rằng mình cần phải nói vài câu, Từ Quang Nhiên đang dành sức phát động, chỉ cần đại thế hình thành thì muốn xoay chuyển sẽ rất là khó khăn, trong thời gian như vậy, đưa ra một vài ý kiến khác là cực kỳ cần thiết. Lý Trường Vũ nói : "Hẳn là khi cải cách mở ra, trong đội ngũ cán bộ chúng ta cũng xuất hiện một ít vấn đề, nhưng mà những vấn đề này cũng không phải là hiện tượng phổ biến, chúng ta cần phải nhận thức đến tính chất nghiêm trọng của các vấn đề này, cũng cần phải dùng lý trí để đối đãi với vấn đề, giải quyết vấn đề, cái này mới là mục đích cuối cùng của chúng ta" Ông vung phần tài liệu trong tay lên, nói : "Kiện cáo như vậy, ủy ban kỷ luật hẳn là nên xử lý theo bình thường, tôi nghĩ bí thư Lý hẳn là chuyên nghiệm hơn tôi trong lãnh vự này, chúng ta không thể bỏ qua cho một người làm trái với kỷ luật quốc gia, đồng thời cũng không thể làm oan uổn một đồng chí tốt, tôi cho rằng đối với loại chuyện này cần xử lý thật cẩn thận, cần phải điều tra ra manh mối rõ ràng, trước khi mọi chuyện có chứng cứ xác thật, thì không thể nóng lòng kết luật, mù quáng kết luật" Hai câu nói cuối cùng của Lý Trường Vũ rõ ràng là nhằm vào lời nói của Từ Quang Nhiên, vừa rồi bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên nổi giận vỗ bàn, thì lúc này ông liền nói những lời như vậy, mặt cu3aa Từ Quang Nhiên hiển nhiên là không dễ nhìn rồi.

Thị trưởng Hạ Bá Đạt cũng hợp thời nói chen vào, ông gật đầu nói :" Tôi tán thành với cái nhìn của đồng chí Trường Vũ, loại tài liệu nặc danh này đầy trời, nếu như chúng ta vì một phần tài liệu nặc danh mà hoài nghi đồng chí của chúng ta, sử lý đồng chí của chúng ta, như vậy thì tôi thấy rằng trong thể chế của Nam Tích không có cán bộ nào là không lo cho thân mình, nhất định phải thận trọng, trước khi thẩm tra, trước khi nắm giữ bằng chứng cụ thể, thì không thể làm quá gấp"

Bí hư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên nói "Các vị thường ủy, nếu như tôi không có chứng cứ, không có bằng chứng nhất định thì tôi sẽ không đưa phần tài liệu này cho mọi người xem" Lý Bồi Nguyên nâng tách trà lên uống một ngụm, nói : "Tôi đưa ra phần tài liệu này, cũng không phải là muốn nhằm vào bất kỳ người nào, tôi chỉ đang nói lên sự thật, thân là bí thư của ủy ban kỷ luật, tôi phải làm tốt chức trách của mình" Đa số thường ủy đều không lên tiếng, đáng người này đều là những lão cáo già chính trị, nhìn ra được hướng gió của ngày hôm nay có vẻ không đúng, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên thì treo cờ hô to chống tham ô hủ bại, còn Hạ Bá Đạt và Lý Trường Vũ hai vị thị trưởng thì lại nhất trí đứng trên cùng một lập trường là phải thận trọng, chính đàn Nam Tích gần đây đang sống khá là vất vả, cái này có liên quan đến nguy cơ chính trị của Từ Quang Nhiên. Lý Bồi Nguyên lấy ra phần tài liệu kiện cáo này, đã làm cho Từ Quang Nhiên một cơ hội tốt, nói chính xác hơn là, ông đã tìm được một cơ hội để dời mục tiêu, ông muốn lấy chuyện này để lấy ra uy phong bản thân, một lần nữa nhào nặn lên hình tượng đứng đầu của mình, biểu hiện của lãnh đão chính đàn trong nước thường thường là nói một không hai. Từ Quang Nhiên lúc trước ở Nam Tích nói một là một, hai là hai, nhưng bây giờ thì lại không hề giống, ông vừa nói xong, đã có hai người nhảy ra làm trái ý ông. Trong lòng Từ Quang Nhiên rất là không vui, Lý Trường Vũ vì bảo vệ cho Trương Dương thì còn có thể hiểu được, nhưng mà Hạ Bá Đạt ông thì làm cái quái gì chứ? Tôi còn chưa nói hết lời, ông vội vã nhảy ra là gì?

Từ Quang Nhiên nói : " Mỗi ngày chúng ta đều hô to bốn chữ phản hủ xướng liêm trên miệng, nhưng chúng ta không thể chỉ nói, mà phải hành động" Ông vung phần tài liệu lên : "Một khách sạn Hải Thiên mà dính dáng đến nhiều người như vậy, thấy những con số bên trong, thấy những ảnh chụp bên trong, tôi rất đau lòng, tôi rất khó chịu, nếu như những cái này bị dân chúng biết, thì bọn họ sẽ nghĩ chính phủ chúng ta là cái gì? Chúng ta vất vả lắm mới thành lập tức sự tin tưởng, chẳng lẽ để nó bị hủy hoại trong chốc lát? Ở đây, tôi mong muốn tất cả cán bộ chúng ta, cần phải cảnh giác, nhất định phải kiềm chế bản thân nghiêm khắc, làm quan khó, làm một vị quan tốt càng khó hơn!"

Sau khi cuộc họp chấm dứt, Từ Quang Nhiên gọi bí thư ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên lại, ông cũng tương đối quan tâm đến chuyện của Hải Thiên, cho nên hỏi thăm Lý Bồi Nguyên : "Điều tra tình huống phần tài liệu này thế nào rồi?"

Lý Bồi Nguyên nói : "Khách sạn Hải Thiên có một nhân vật then chốt, quản lý Chung Hải Yến, căn cứ theo tài liệu, cô ta có quan hệ tình nhân với Trương Đức Phóng, có thể cô ta đã nghe được tin tức, cho nên trước khi chúng ta chuẩn bị tìm cô ta, cô ta đã bỏ trốn khỏi Nam Tích, cho nên rất nhiều đầu mối bị cắt đứt, những tấm ảnh bên trong tài liệu chỉ có thể chứng minh cô ta có quan hệ với Trương Đức Phóng mà thôi"

Từ Quang Nhiên nói : "Trương Đức Phóng thân là cục trưởng công an, biết pháp phạm pháp, người như vậy nhất định phải xử lý nghiêm túc"

Lý Bồi Nguyên nói : "Tôi đề nghị tiến hành tạm giam hắn"

Từ Quang Nhiên gật đầu nói : "Trương Dương có vấn đề gì?"

Lý Bồi Nguyên nói : "Lần kiện cáo này chủ yếu là nhằm vào Trương Đức Phóng, Trương Dương chỉ là tiện thể đề cập vào, không loại trừ khả năng có người mượn cớ trả thù"

Từ Quang Nhiên thấp giọng nói : "Ông nói là ..."

Lý Bồi Nguyên nói : "Căn cứ theo phân tích của chúng tôi đối với những tài liệu này, thì người kiện cáo rất có khả năng là giám đốc cũ của khách sạn Hải Thiên Đoạn Kim Long, sở dĩ hắn ta gửi tài liệu cho chúng ta, mục đích chủ yếu hẳn là muốn trả thù, thông qua điều tra của chúng tôi, cho đến bây giờ vẫn chưa kiếm được bằng chứng kết tội Trương Dương, cũng không phát hiện hành vi phạm pháp nào của hắn cả, hắn chỉ trợ giúp liên hệ, mà còn là trên cơ sở do Đoạn Kim Long chủ động đến cửa tìm giúp đỡ"

Từ Quang Nhiên nói :" Vô sự bất ân cần, ông cho rằng đầu của Đoạn Kim Long bị vô nước sao? Hắn ta bán Hải Thiên giá sáu triệu? Bên trong nhất định là có chuyện, lão Lý, nhất định phải coi trọng chuyện này, cần phải điều tra rõ ràng"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.