Y Đạo Quan Đồ

Chương 1357: Chương 1357: Mượn đề phát huy (1)




Lý Phương Minh sau khi đến bệnh viện thì không nói qua một câu, ngoại trừ ngủ, thì cũng là ngồi đờ ra trên giường, sau khi con trai vừa được trả về cho cô ấy, thì cô ấy liền ôm đứa nhỏ khóc một trận, người nhà của cô ấy ở bên ngòi, sau khi trợ giúp xử lý đám tang của chồng xong thì trở về, quan hệ của Lý Phương Minh và nhà chồng cũng không tốt, biểu hiện trực tiép cũng là về phương diện bồi thường, nhà chồng cho rằng nếu người đã chết, vậy chỉ có thể tiếp thu hiện thực, hơn nữa bọn họ đã ký tên vào đơn bồi thường rồi.

Lý Phương Minh từ đầu đến cuối đều không chịu ký tên, cuối cùng cô ấy ôm con trai bò lên trên cần trục hình tháp, xảy ra chuyện lớn như vậy, người nhà chồng không ai dám lộ diện, có người nói người nhà cô ấy len lén đến khoa nhi thăm cháu trai, sau đó còn muốn đem đứa cháu về, bởi vì bên bệnh viện ngăn lại mới không thực hiện được.

Hồng Trường Thanh đem hoa tương để trên tủ đầu giường, dùng khẩu khí ôn hòa nói với Lý Phương Minh : Lý Phương Minh đồng chí, Trương bí thư đến đây thăm cô

Lý Phương Minh ngồi ở trên giường, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, vẫn không quay đầu lại.

Hồng Trường Thanh còn muốn nói, nhưng Trương Dương làm thủ thế, ý bảo cô ấy không cần phải nói nữa, di tới bên cạnh đứa nhỏ, nhìn đứa nhỏ một chút, đứa nhỏ hiển nhiên mà không biết chuyện đã trải qua, ngủ rất bình yên.

Trương Dương nhẹ nhàng nâng niu khuôn mặt nhỏ nhắn, xoay người rời đi.

Lúc hắn chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Lý Phương Minh nói : Cảm ơn!

Trương Dương dừng chân, thấy Lý Phương Minh quay đầu lại, trên mặt tái nhợt đã xuất hiện hai giọt lệ.

Trương Dương cười nói : Không cần cảm ơn tôi, vô luận là chị hay người khác tôi đều sẽ làm như vậy Trương đại quan nhân cũng không phải là muốn biểu hiện khoa trương, hắn cứu mẹ con Lý Phương Minh không hề có bất cứ động cơ chính trị nào cả, với thái độ làm người của hắn, không có khả năng nhìn hai mẹ con trước mắt đi đến con đường chết.

Lý Phương Minh nói : Trương bí thư, tôi có chuyện muốn nói riêng với ngài

Trương Dương sau khi trưng cầu sự cho phép của y tá, một mình ở lại trong phòng.

Lý Phương Minh nói : Trương bí thư, tôi không sợ chết, nhưng tôi không thể chết không minh bạch, tôi chết rồi ai chăm sóc cho đứa nhỏ của tôi?

Trương Dương ngồi xuống ghế bên cạnh giường, hắn cười nói : Chị Lý, chị có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, chuyện đã xảy ra, bi kịch cũng đã thành, chúng ta cũng không thể mãi nghĩ đến chuyện bất hạnh, cần phải nhìn về phía trước. Vì tương lai con trai của chị cũng như bản thân chị, chị hẳn là nên sống tốt hơn

Lý Phương Minh nói : Đạo lý này tôi rõ ràng, nhưng mà tôi còn có chút nghĩ mãi không ra

Có chổ nào nghĩ không ra, cứ việc nói với tôi

Lý Phương Minh nói : Cảng cháy chết nhiều người như vậy, cuối cùng lại nói một câu tai nạn do thiếu trách nhiệm thì xong? Bí thư huyện ủy Cữu Thế Kiệt rút đi mấy người lãnh đạo cảng, chuyện này chẳng khác nào nói rõ với chúng tôi sao? Cái gì mà tai nạn do thiếu trách nhiệm? Vì sao lại phát sinh tai nạn thiếu trách nhiệm?

Trương Dương im lặng không nói gì.

Lý Phương Minh nói : Chồng tôi lúc còn sống có thu nhập không tồi, từ ngày tôi mang thai, anh ấy đã bắt đầu tin phật, có đôi khi nửa đêm nằm mơ tỉnh giấc, nói mình làm một số chuyện đuối lý sờ rằng sẽ có ngày gặp báo ứng

Trương Dương nói : Anh ta rốt cục đã làm gì?

Lý Phương Minh lắc đầu : Tôi không biết, nhưng mà tôi có thể đoán được chồng tôi tham gia buôn lậu

Trương Dương nói : Có chứng cứ sao?

Lý Phương Minh lại lắc đầu : Tôi nhớ kỹ chồng tôi đã từng nói qua một câu, nếu như có một ngày chồng tôi chết, khẳng định là bị người khác hại chết

Nội tâm của Trương Dương cảm thấy bất đắ cdĩ, hắn có thể lý giải tâm tình của Lý Phương Minh, nhưng mà, chỉ dựa vào một câu nói mà nhận định chồng của Lý Phương Minh bị nươời khác hại chết, cũng đúng là khó tránh khỏi võ đoán, Trương Dương nói : Chị Lý, tôi đáp ứng chị, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ, nếu như vụ án này tồn tại quá nhiều điểm đáng ngờ, tôi cũng sẽ không vội vàng kết án

Vành mắt của Lý Phương Minh đỏ lên, nhìn Trương Dương nói : Trương bí thư, tôi tin tưởng ngài là một người tốt, tôi không quan tâm đến bồi thường, tôi có tay có chân tự tôi có thể làm để kiếm sống, tôi có thể nuôi sống con trai của tôi nhưng chính phủ thiếu tôi một lời giải thích, thiếu tôi một sự rõ ràng! Tôi là vợ, tôi phải biết chồng của tôi chết như thế nào? Sau này khi con trai tôi hỏi tôi về chuyện của cha nó, tôi còn có thể thành thật nói cho nó biết

Trương Dương nói : Tôi rõ ràng!

Trương Dương đi ra ngoài phòng bệnh, Hồng Trường Thanh đón đến, cô ấy thân thiết nói : Trương bí thư, Lý Phương Minh có đưa ra yêu cầu quá đáng nào không? Trong mắt Hồng Trường Thanh, Lý Phương Minh làm ra chuyện tự sát là vì muốn tạo ảnh hưởng, do đó thu được nhiều tiền bồi thường hơn.

Trương Dương đối với loại câu hỏi của Hồng Trường Thanh cũng rất là bất mãn, nhưng mà hắn cũng không có biểu lộ, nhàn nhạt cười nói : Không có

Trương Dương sau khi lên xe Audi, bắt đầu phát hiện ra, đi làm mà lái chiếc địa hổ đúng là không thích hợp. Mùi nước hoa trên người của Hồng Trường Thanh rất dễ chịu, không thể phủ nhận, cô ấy vẫn có vài phần tư sắc, ánh mắt của Trương Dương rơi vào chiếc đồng hồ trên cổ tay của Hồng Trường Thanh, cười nói : Chị Hồng, chiếc đồng hồ này không tồi nha

Hồng Trường Thanh cười cười, nhẹ giọng nói : Người yêu của tôi mang về từ nước ngoài cho tôi, cũng không biết bao nhiêu tiền, đồng hồ của Trương bí thư mới tốt

Trương Dương nói : Là tín vật định ước của vị hôn thê cho tôi

Hồng Trường Thanh nói : Tôi nghe nói Sở tiểu thư có sinh ý kiêu ngạo tại nước Mỹ, cái đồng hồ đeo tay này hẳn là rất quý?

Trương Dương nói : Giá cụ thể thì tôi không rõ ràng, tình cảm không thể dùng tiền tài so sánh được, cho dù cô ấy cho tôi một cái đồng hồ điện tử giá một đồng tôi cũng nhận, có một câu nói là, hữu tình uống nước cũng no

Hồng Trường Thanh cười nói : Tình cảm của các người thật đúng là làm cho hâm mộ

Lúc hai người nói chuyện thì tài xế đem xe dừng lại, đường phía trước đang bị kẹt xe, Hồng Trường Thanh nhíu mày nói : Tiểu Lý, sao lại đi con đường này?

Tài xế tiểu Lý kêu khổ không thôi : Hồng chủ nhiệm, lúc đầu tôi cảm thấy mấy tiệm kinh doanh trên đường Trường Giang nhiều, sợ kẹt đường nên mới đi đường này, không ngờ ở đây cũng kẹt

Hồng Trường Thanh nói : Nơi này là chợ xe, không kẹt mới là lạ

Trương Dương nhìn cửa lớn chợ xe, không khỏi cười nói : Đi qua xem!

Hồng Trường Thanh nói : Trương bí thư, chợ xe có cái gì đẹp?

Trương Dương nói : Nhìn một chút, dù sao cũng không qua được, bình thường tôi lại thích xe, nghe nói chợ xe của Tân Hải có quy mô lớn nhất Bình Hải

Tiểu Lý nói : Trương bí thư, ngài nói đúng, đừng nói là Bình Hải, cho dù là toàn quốc cũng không quá

Trương Dương mở cửa đi xuống xe.

Hồng Trường Thanh thấy Trương Dương bước xuống, cũng chỉ có thể xuống xe đuổi theo, tiểu Lý nói : Hồng chủ nhiệm, tôi đậu xe ở ven đường chờ các người, bên trong kẹt dữ quá, không qua được

Hồng Trường Thanh hung hăng trừng mắt liếc hắn, tiểu Lý nuốt nước bọt, trong lòng nói mình làm sao mà đắc tội cô ấy nhĩ?

Hồng Trường Thanh đuổi theo bên cạnh Trương Dương, thấy hắn đã mang cặp kính đen từ lúc nào, chiêu thức này của Trương đại quan nhân cũng là học được từ Đỗ Thiên Dã, loại nhân vật công chúng như hắn, cần phải làm một ít ngụy trang, bị người nhận ra thật đúng là không tốt.

Hồng Trường Thanh nói ; Trương bí thư, bên trong rất loạn, có cái gì để xem đâu?

Trương Dương nói : Rất loạn? Nếu thật sự là vậy, nên sửa chữa một chút

Hồng Trường Thanh sửng sốt, cũng không nói gì.

Hai người đi vào chợ xe, đưa mắt nhìn nhìn, bên trong có nhiều cửa hàng bán xe, dài gần ba trăm mét, có đủ loại xe ở đây, từ loại kém như Xiali, đến bình thường như Santana, xa hoa như Porche, Ferrari, có thể nói là cần cái gì có cái đó, rực rỡ muôn màu.

Trương đại quan nhân trước khi bước vào cũng đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng vẫn không ngờ rằng quy mô của cái chợ lại lớn như vậy.

Hắn đứng trước một chiếc Ferrari màu đỏ, lập tức có một người mập mạp đi ra, tên mập nhếch môi cười nói : Bạn thân, coi trọng chiếc Ferrari này hả? Thật tinh mắt, chiếc xe này còn mới chín phần, tính năng đạt tiêu chuẩn nhất định đó

Trương Dương nói : Bao nhiêu tiền hả?

Tên mập giơ hai ngón tay : Tám mươi!

Trương Dương ươời cười, hắn là người thông minh, đương nhiên không nghĩ đến là tám mươi đồng, Trương Dương nói : Xe này không phải buôn lậu chứ? Một câu nói làm cho nụ cười trên mặt tên mập biến mất.

Biểu tình của Hồng Trường Thanh cũng có chút mất tự nhiên.

Tên mập nói : Mua xe hay là tra hộ khẩu?

Trương Dương ươời cười, giơ cổ tay lên nhìn thời gian, ánh mắt của tên mập tập trung vào cái đồng hồ trên tay hắn, lập tức làm mặt cười, lời nói vừa rồi của Trương Dương làm cho tên mập hoài nghi, nhưng thấy đồng hồ đeo tay của Trương Dương, gã lại làm ra suy đoán khác, không có cảnh sát nào dám mang đồng hồ quý như thế, cảnh sát tốt không thể mua nổi, cảnh sát xấu thì càng không dám mua, tên mập nói : Ông chủ, ngài muốn mua thật sao?

Trương Dương cười nói : Xe này anh có thể lấy bảng số được sao?

Tên mập nói : Không thành vấn đề!

Trương Dương dùng khóe mắt nhìn Hồng Trường Thanh, sắc mặt của Hồng Trường Thanh trở nên vô cùng nghiêm túc.

Tên mập cũng thấy không đúng, biểu tình của Hồng Trường Thanh bây giờ, rất giống với một nữ quan viên chính phủ, cô ấy lạnh lùng nói : Anh không biết buôn lậu xe là phạm pháp?

Tên mập liếc nhìn Hồng Trường Thanh : Cô là ai? Sao lại ngậm máu phun người? Tôi buôn lậu xe lúc nào? Con mẹ nó có bệnh sao? Cô muốn mua thì mua, không mua thì đi, đừng ở chổ này nói bậy

Hồng Trường Thanh cả giận nói : Giấy phép kinh doanh của anh đâu? Thủ tục xe đâu? Đem ra cho tôi xem

Trương Dương không ngờ rằng Hồng Trường Thanh lại đột nhiên nổi bão.

Tên mập nói : Không mua xe thì cút đi, đừng ở đây làm phiền, đừng tưởng cô là đàn bà tôi không dám đánh cô

Trương Dương vẫn không có động tác, thản nhiên nói : Tôi nói anh bạn này, nói năng tích chút khẩu đức, nói chuyện với phụ nữ nên khách khí một chút

Tên mập cười nói : Khách con mẹ nó khí gì? Mày không hỏi thăm lão tử là ai sao? Khách khí với bọn mày? Tao coi như đã nhìn ra, bọn mày con mẹ nó là đến giỡn mặt với tao, một đôi cẩu nam nữ, vừa nhìn là biết không phải hạng đàng hoàng

Hồng Trường Thanh uức giận đến sắc mặt trắng bệch, nói : Anh mắng ai?

Tên mập nói : Mau cút đi, nếu không , coi chừng tao đập mày và thằng mặt trắng của mày đấy

Trương đại quan nhân vừa tức giận vừa buồn cười, cái này con mẹ nó đúng là hay thật, mình bị người ta coi thành mặt trắng của Hồng Trường Thanh mới hay chứ.

Có thể nhịn nhưng không thể chịu nhục, Trương đại quan nhân đã nhịn xuống, nhưng Hồng Trường Thanh đã không chịu nhục được, cô ấy bạo phát không khác nào núi lửa phun trào, vung tay lên, bốp! một cái, đánh vào trên miệng của tên mập, cú tát này rất là thanh thúy, vừa nhìn là biết rất có tay nghề.

Trương đại quan nhân tự vấn là dù có ra tay cũng không thể nào lưu loát như Hồng Trường Thanh đồng chí được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.